Tâm T́nh New Year Eve
Phạm
Văn Ḥa
Lại một
năm qua nữa ngấp nghé ngoài ngưỡng cửa.
Ngồi viết
những ḍng chữ này c̣n đúng tám giờ nữa là New
Year Eve.
Bao nhiêu năm
đón New Year Eve nơi xứ người là bấy nhiêu
năm khác biệt. Thời tiết khác biệt,
tuổi đời thay đổi, cuộc sống thay
đổi, tâm t́nh thay đổi, và c̣n nhiều thay
đổi nữa trong tôi. Duy chỉ có một
điều không bao giờ thay đổi đó là
người Việt Nam trong tôi, là một chiến sĩ
trong QLVNCH hănh diện đă hy sinh cuộc đời thanh
xuân cho hai chữ Tự Do.
Bên ngoài trời mưa ră rích
từ sáng đến giờ. Bầu
trời u ám, nặng nề như tâm trạng của ḿnh.
Biết đâu, ngoài kia bao nhiêu
người cùng mang tâm trạng này khi nh́n bầu trời
vẫn đục. Chỉ c̣n 8 giờ
đồng hồ nữa thôi, pháo sẽ vang trời, hoa
đăng mở hội tại đây. Vào giờ này tại các vùng khác trên địa
cầu đă đón mừng năm mới trong đó có
Việt
Bây giờ c̣n 7:
30 phút nữa là New Year Eve.
Bên ngoài trời
vẫn c̣n mưa.
Cả ngày hôm nay không thấy ánh mặt
trời. Giờ này chắc mấy
người bạn của tôi trên đường đi
countdown đâu đó, như họ cho biết trong buổi
cà phê tất niên trưa nay. Mấy đứa con
tôi mấy ngày trời không nghe gọi. Chắc
là mấy đứa cũng bận lo cho gia đ́nh.
Không lẽ chúng quên là có người cha già
cũng đang ở quanh đây? Tôi hay nghĩ mông
lung vào những dịp lễ lạc như vầy.
Nhớ lại, bảy năm trước khi nghĩ
hưu, nh́n chiếc bàn, văn pḥng làm việc, lần chót
chia tay bạn bè cùng sở, tôi có cảm tưởng là ḿnh
bước sang bên lề cuộc đời. Ḷng man mác buồn, không phải v́ yêu mến công
việc, nhưng nghĩ là xă hội vẫn quay đều,
cho dù có ḿnh hay không, kể từ hôm đó. Cũng
vậy, cuộc đời lính chiến, khi vừa lớn
đă được huấn luyện để trách
nhiệm bảo vệ an dân, rồi
phải tức tưởi buông súng. Thử hỏi
mấy ai khỏi buồn nếu không muốn nói là thất
chí! Và rồi cuộc đời đưa đẩy
đến ngày hôm nay, kỷ vật không phải là khẩu
súng mà là tấm thẻ bài mang loại máu A RH+ với số
quân của ḿnh, cùng vết thương nơi chân, mà
mỗi lần vào Đông bước chân nặng nề
đau nhức. C̣n kỷ vật
của những ngày làm việc ở quê người là
chiếc ghế mà tôi đang ngồi để viết
những ḍng tâm sự này. Cũng như
vết thương, tấm thẻ bài, chiếc ghế, th́
cái sẹo trên đầu tôi mỗi lần sờ tay chải tóc nhắc tôi những ngày
huyền diệu của tuổi thơ. Bên
ngoài tối dần, nhiệt độ xuống thấp,
mang áo ấm ngồi trong này căn nhà đầy ắp
kỷ niệm cũng để lại những cung
điệu buồn giăng mắc ḷng ḿnh. Người bạn đồng hành qua bao nỗi
đắng cay, cực nhọc, nay đă vĩnh viễn ra
đi. Có nhớ hoài cũng thế,
và chiếc áo sờn bâu trên người là kỷ vật
đă chứng kiến chặn đau buồn nhất
đời ḿnh.
7 giờ nữa
là New Year Eve.
C̣n một giờ
nữa, tôi sẽ đến dự countdown với mấy
người bạn. Đây là lần đầu sau
bốn năm trời nằm nhà vào ngày cuối năm.
Có lẽ sẽ t́m được niềm vui
đêm nay, mà cũng có thể sẽ không, v́ tôi rất
hiểu những khúc mắc ḷng ḿnh. Party chính nó
chỉ là môi trường được tạo
dựng. Mấy năm trước đây, ngồi nhà
uống ly champagne, đốt điếu cigar, vặn
hết đài TV này đến đài khác để chờ
quả Apple ở New York countdown lúc nữa đêm mừng
năm mới. Rồi tiếng pháo bùng nổ, phá tan
bầu không khí yên tĩnh. Bầu trời từng
đợt hoa đăng lóe lên rồi tắt ngấm
như kiếp sống con người. Tiếng
pháo đ́ đùng trong xóm, mọi người túa ra
đường cười đùa xôn xao. Hoa pháo
như đóm hỏa châu giăng mắc khi quê tôi ch́m trong
cơn binh lửa tơi bời, nhắc lại thời
chinh chiến . . .
Nghe pháo đêm này nhớ Xuân
xưa
Tiếng súng rền vang phút Giao
Thừa
Non nước tơi bời
cơn binh lửa
Hỏa châu giăng lệ
mắt đong đưa
Bên tôi hoàn toàn yên
lặng.
Căn nhà ch́m trong bóng tối. Tôi mở
đèn quanh nhà. Máy sưởi
chạy đều mà sao vẫn cảm thấy lạnh
bờ vai. Đi ṿng đốt nhang
bàn thờ, mùi nhang trầm quen thuộc làm ḷng tôi chùng
xuống như tiếng đàn chùng dây tơ.
C̣n 5 giờ nữa là New Year Eve
và những giờ sau đó,
Tôi rời nhà. Đường phố xe cộ ngược xuôi. Ngược
lại, các siêu thị và các khu thương mại
thường khi sầm uất, th́ giờ đây trống
trơn, buồn hiu. Tôi mặc
demi-saison, đôi giày lâu rồi không mang mới đánh bóng
chiều nay. Trời vẫn c̣n
mưa ră rích. Điện thoại
reo, người bạn hỏi tôi đi đến đâu
và cho biết đă giữ chỗ để ngồi cùng.
Vậy là vui rồi, tôi thầm cám ơn,
đi tiệc một ḿnh cũng thấy buồn nhất là
đêm nay. Quang cảnh pḥng tiệc
ở nhà hàng Kim Sơn Bellaire hôm nay thiệt đẹp.
Sân khấu lộng lẫy. Tiếp
viên niềm nở ân cần. Bong bóng
đen trắng được treo trong lưới phía trên
sàn nhảy đợi thả xuống lúc countdown. Tôi
không biết tại sao lại dùng bong bóng đen trắng
thay v́ đủ màu sắc cho ngày vui vào dịp bước
sang thềm năm mới.
Mọi người ăn mặc thiệt đẹp!
Quanh khu
người Việt ở
Buổi tiệc
được bắt đầu khi c̣n những 4 giờ
nữa. Mọi người đến đây đêm nay
để chờ giây phút đặc biệt này, không kể
lạ quen, chúc nhau điều lành, sức khỏe và
những ǵ tốt đẹp nhất cho năm mới.
Các ca sĩ lần lượt lên sân khấu.
Tôi thuộc lớp người cổ hủ,
nên không biết ai ngoại trừ Nguyên Khang. Tôi hỏi, bạn nói tên, giờ đây trả
hết cho "thầy". Đầu óc tôi là
vậy! Bàn tôi ngồi hôm nay gồm
những người quen biết. Chỉ trừ
một cô đi solo, suốt từ khi nhập tiệc
đến khi tiệc tàn, h́nh như cô thu
ḿnh trong khung trời khép kín. Dù vậy tôi đọc
được đôi lần trong ánh mắt ánh lên niềm
vui theo tiếng nhạc dập
dồn. Giờ đây, tôi không biết tên
cô, cũng như đă quên hầu hết tên ca sĩ đêm
nay. Tạm gọi cô là Eva, tên
một người gặp nhau trong phút chốc, rồi có
thể sẽ không c̣n nhận biết khi gặp nhau lần
nữa. Cuộc đời là
vậy đó. Ngẫu nhiên chợt
đến rồi đi không hề để lại
dấu vết đời ḿnh.
Mấy cô cháu
đến chào và chúc mừng New Year. Nh́n các cháu
lớn mới biết ḿnh đă già. Sàn nhảy giờ chật ních. Khách không màng trở về bàn nữa mà ở luôn
ngoài sàn nhảy. Trên sân
khấu các bài nhạc dồn dập, điệu nhạc
càng nhộn vui khi giờ countdown gần kề. Tôi ra sàn nhảy. Bước chân không c̣n
nhẹ nhàng, uyển chuyển theo
tiếng nhạc như năm xưa. Tiếng tíc
tắc đi dần vào nữa đêm mà mọi
người mong đợi, mà tôi mong đợi, đă
đeo cứng lấy đôi chân này, đôi vai này để
rồi trĩu nặng theo ngày tháng trôi
qua.
Tiếng đếm: 10, 9,
8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 . . .
Tiếng nhạc bừng
sống,
Tiếng ̣a reo, vỗ tay, bắt tay
Tiếng nổ bong bóng ḥa
với lời chúc tụng . . .
Tôi đứng đó,
đầu lùng bùng đầy cảm xúc, và h́nh dung quả
Apple sáng trưng ở
Một đêm vui
vừa chấm dứt.
Tôi ra về,
trời vẫn c̣n mưa. Đường sá xe
cộ tấp nập. Đâu đây
tiếng pháo vang rền. Trên không
từng đợt, rồi từng đợt hoa
đăng. Tôi c̣n ngữi thấy
mùi khét của khói, c̣n thấy ánh lóe của lửa và trong
sân một siêu thị ch́m trong màn khói sương mịt
mờ. Cảnh tượng này, h́nh
ảnh này, âm thanh này đưa tôi về kỷ niệm
Tết Mậu Thân nơi quê nhà vang tiếng súng. Đêm nay trong giấc ngủ chập chờ tôi
mơ bị lạc lỏng trong đám đông ồn ào
hổn loạn. Tôi đi hoài mà không
biết đi về đâu, đôi chân ră rời, mồ hôi
nhễ nhại, và tôi rất mừng khi tiếng
đồng hồ báo thức đă cứu tôi khỏi tâm trạng
hoang mang, mụ mẫm. Hé mắt nh́n đồng
hồ,
8 giờ sáng ngày đầu
năm 2013,
Tôi rời nhà, lái xe
đi lang thang sau khi uống vài ngụm cà phê đầu
ngày, đầu năm. Một ngày vui qua
mau. Một đêm vui, lưu lại trong ta nỗi
uể oải chán chường như tâm trạng mệt
nhoài sau một đêm say men rượu. Khu
shopping đêm qua bao trùm khói, giờ đây đầy xác pháo
ngợp ngụa, nhớp nhúa. Khu
thương mại c̣n ngủ yên. Xe cộ lác
đác, chậm chạp lăn trên
đường. Mấy trailer bán pháo, mua một
tặng mười, đêm qua náo nhiệt bao nhiêu th́ bây
giờ say ngủ im ĺm bấy nhiêu. Những
người khách hàng đêm qua đến đây hăm
hở, cuồng nhiệt trong tiếng pháo nổ ḍn,
giờ đây biến mất, và không chắc ǵ sẽ
trở lại sang năm. C̣n tôi, tham
dự đêm countdown năm nay có vui, nhưng chưa
chắc ǵ tôi sẽ trở lại năm tới.
Tất cả trở thành kỷ niệm và
được tôi cất kín để ghi dấu
đời ḿnh.
Một ngày mới bắt
đầu,
Chiếc xe
năm mới vừa lăn bánh,
Ánh nắng đầu ngày chan
hoà thay cho bầu trời mịt mờ mưa bụi
năm qua,
Thời gian
miệt mài trôi, xin cầu chúc mọi người một
Năm Mới Hạnh Phúc. Và tôi chúc cho tôi nghe được tiếng
nói của tim ḿnh mà từ lâu bị quên
lăng.
Mặt trời lên cao, tôi đă
lái xe bao lâu, bao xa, và may thay tôi c̣n nhớ
đường về nhà để t́m chút b́nh yên. Có
lẽ tôi cố dỗ giấc ngủ bù cho giấc mơ
đêm qua . . .
Phạm Văn Ḥa