Tạp Ghi

Buồn Vui

Ngày Cuối Năm 2017

                                                                        Hoàng Minh Thúy

(Tạp chí Xây Dựng – năm thứ 34 – số 877 – phát hành ngày 25-11-2017 tại Houston – Terxas)

 

Tháng 10, là khoảng thời gian thật mát mẻ của thành phố hôm nay, v́ Houston đang ở trong mùa Thu. Với cái lạnh nhẹ nhàng, khởi đầu bằng những buổi sáng sương mù giăng kín ngơ, lá rơi vàng sân, báo hiệu mùa lễ đang về...Đây là lúc người ta bận rộn mua sắm, chọn quà để tặng cho nhau. C̣n chúng tôi th́ đang đi kiếm Qùa cho anh em TPB ở quê nhà.

Cũng như bao nhiêu năm cũ, ít ra cũng trên 10 năm, rồi, anh chị Ph.T.Th. tháng qua, t́m đến nhà để trao $2,040 đô la tiền mặt, để anh em phế tật được huởng mùa Giáng sinh ấm áp của t́nh chiến hữu. Đại Gia đ́nh họ Ngũ - cứ 3 tháng 1 lần yểm trợ TPB - kỳ này tặng $510 đô la, vợ chồng Loan-Trung tặng 1,020 đô la khi t́nh cờ gặp nhau trong Kim Sơn Buffet Restaurant... Vợ chồng kỹ sư Hùng (Chevron) vừa tặng $510. Từ đầu năm 2017, Bác Sĩ Trương Ngọc Tích, cựu Chủ tịch Cộng Đồng NVQG Hoa Kỳ, hàng tháng đều gửi giúp 2 TPB, và phu nhân LS Phạm Thiên Tráng hôm qua hứa sẽ tặng quà cho 15 anh TPB vào dịp đầu năm 2018 ($1,530).  Gặp nhau trong đám cưới của cháu nội chủ nhà hàng Kim Sơn, có anh chị đă nhẹ nhàng “khen” và “tán tụng” sự kiên tŕ của Nhóm Yểm Trợ TPB/VNCH do chúng tôi điều hợp.

 Từ bao nhiêu năm qua, dù nắng hay mưa, khi có tiền là tôi le te đi gửi ngay, sau khi nhờ anh Khôi Phạm và anh Châu Nguyễn tuyển lọc hồ sơ. Mỗi khi đi gửi tiền là mỗi lúc thấy ḿnh như đang trôi trên mây mặc dù công việc này làm ḿnh thêm bận rộn. Niềm vui này làm trái tim Nhóm anh em chúng tôi thật ấm áp.

Tháng 11 và tháng 12, Houston có những lúc trời đất âm u, ủ dột. Chúng tôi ngồi đọc thư thương phế binh phương xa gửi về, thấy ḿnh thật là hạnh phúc, v́ c̣n đủ tay chân để sinh hoạt, c̣n có những tấm ḷng  thân hữu ở chung quanh.  Hạnh phúc nào hơn hạnh phúc này. Đôi khi, có nhiều thứ mà trong đời, đồng tiền không thể nào mua được!

* Cuối năm, tôi thường tổng vệ sinh nhà cửa để đón chào xuân mới, t́nh cờ soạn mấy tấm ảnh thời tuổi nhỏ, năm tôi 16 với một bầy em bao quanh. Tôi lật đi, lật lại mấy tấm ảnh bạc màu, ngắm nghía, bâng khuâng... Ngoài kia, không gian u ám, lá xếp hàng trên lối đi. Thời tiết lạnh, mà phải rời khỏi cái nôi ấm áp của ngôi nhà quen thuộc, để du lịch bất cứ nơi đâu, cũng làm cho tôi ngại ngần. Do vậy mà cuối năm, tôi hay ngồi nhà ngẩn ngơ nhớ về quá khứ, khi soi gương thấy tóc đầy sợi bạc, quầng mắt đă có dấu chân chim của tuổi cao niên. Nhớ khu phi trường đầy gió lộng của một thời thả diều cùng các em, hay những lúc ba chị em sấp sỉ tuổi nhau, ngồi co ro trong ḷng phi cơ Vận Tải, theo các chú Không Quân trong các chuyến công tác tải hàng, bay về miền Nha Trang nắng ấm. Những ngày mùa Hè, trong ngôi nhà cổ ba gian  nằm trong khu Rọc Rau Muống của thành phố nghỉ mát. Buổi trưa bà O (là em của ba theo tiếng gọi của miền Trung) cho ăn cá Nục kho khô với cơm nắm sau khi tắm biển ban sáng. Buổi trưa sang khu đồng đền xem các bà cúng và múa vũ điệu chèo thuyền. Buổi chiều ngồi vắt vẻo trên chảng ba của cây Ổi sẻ sai trái thơm phức, hoặc lanh quanh dưới gốc cây chùm ruột đầy trái vàng tươi. Sau buổi cơm tối, chị em tôi tranh nhau dành ghế bố, nằm dưới gốc cây ngâu, cây hoàng lan ngắm trăng lên, nghe chuyện cổ tích. Khi đi ngủ, chí chóe dành nhau nằm cạnh cửa sổ. Giấc ngủ trẻ thơ tắm đượm mùi hoa ngâu, hoa chanh, hoa khế của khu vườn rộng.

                  * * *

Mới đó mà gần hết một đời người, bây giờ tóc ai cũng có sợi bạc. Mỗi người trong số chị em đă theo thời gian mà thay đổi mọi điều. Bên cạnh sự may mắn thành đạt của con cháu, th́ đại gia đ́nh nào cũng có những rủi ro trong đời sống.

Tháng qua, tôi có dịp đi Dallas để thăm BS Trương Ngọc Tích, (cựu Chỉ Huy Trưởng Quân Y Viện Long Xuyên, sang Hoa Kỳ ông là Chủ tịch Cộng đồng NVQG Hoa Kỳ).

Mấy tháng nay,  ông lâm bạo bệnh. BS điều trị nói, có thể sẽ không qua khỏi v́ tuổi đă gần 90.

 Nh́n thấy một con người linh hoạt ngày nào, dấn thân thật nỗ lực trong sự đấu tranh chung của một cộng đồng tị nạn, bây giờ nằm dài chờ thức ăn và người hỗ trợ cho việc vệ sinh thân thể,  ḷng đầy nỗi ngậm ngùi. May mà cụ có phương tiện, có con cháu đông đảo bao quanh, lo cho mọi điều để tạo sự thoải mái vật chất, dọn ḿnh đi vào ngơ cuối của cuộc đời.

Cũng trưa hôm ấy, chúng tôi được đưa vào nhà yên nghĩ của Cụ bà thầm th́ khấn nguyện, xin Cụ bà dang tay đón Cụ ông sắp hội ngộ sau mười mấy năm hai cụ chia xa. Vợ chồng ví như đôi dép cũ. Một chiếc mất đi khiến chiếc dép thứ 2 c̣n lại, khập khểnh trên đường đời cô quạnh... Bây giờ đôi dép sắp sửa nối kết nơi chốn suối vàng.

Nh́n cụ ông mở mắt, cười thật tươi, gọi tên tôi với nét mặt hồi sinh, dong tay đưa lên trán chào theo kiểu nhà binh, nước mắt tôi muốn tuôn xuống. Tôi nh́n con gái cụ, thấy bà xôn xao, cuống quưt chụp h́nh phút giây hiếm hoi này… Nỗi buồn theo tôi trong suốt chặng đường về lại Houston. Tôi nhớ đến ba tôi, đă quá văng khi ông mới 75 tuổi ở quê nhà, 13 năm sau khi  đại gia đ́nh chúng tôi vượt thoát đến quê người.

                    ***

Ba à! Tuần rồi, con đi ăn tiệc cưới ở nhà hàng Kim Sơn. Cô dâu, chú rể đều là Nha sĩ. Đám cưới sang trọng, thức ăn nhiều món. Rượu mạnh XO, rượu chát, champagne để sẵn trên bàn. Hơn 500 khách tham dự. Đây là con cháu một đại gia đ́nh thành công. Nh́n thân nhân của họ đông đảo sum vầy, con chạnh ḷng.  Bầy con tṛn một tá, vậy mà lúc ba nằm xuống, thở hơi cuối cùng trong đơn lẻ, v́ má và tụi con không có ở bên ba. Ba chấp nhận ở lại, làm ông Từ gĩư căn nhà rộng, để nếu như má và tụi con có bị bắt (về tội vượt biên) th́ cũng có nơi quay về...

Ba à. Lưu lạc xứ ngướ, nhờ sự giao tế rộng răi trong cộng đồng, con luôn được tham dự nhiều đám cưới sang trọng, có món Beef steak. Con luôn nhớ đến Ba khi xắn nĩa vào miếng thịt   Filet Mignon, món thứ 4 của một thực đơn thịnh sọan của buổi tiệc. Con nhớ đến nhà hàng Đồng Phát ở khu Chợ Cũ, hay là nhà hàng Tây (La Cigale) trên đường Đinh Tiên Hoàng, khu Dakao của thành phố Saigon, mà cha con ta thường ghé ăn chiều, khi con 15, 16 tuổi. Lúc đó khoảng năm 1961, thủ đô Saigon thật thanh b́nh. Món thịt ḅ Filet Mignon ba luôn chọn khi bước vào nhà hàng này. Ba nói rằng, miếng thịt thăn là phần ngon nhất trong thân thể con ḅ.

Khi bồi mang thức ăn ra, ba chỉ dạy con cách xử dụng dao, nĩa sao cho giống dân Tây! Ba chia cho con nửa chai bia Con Cọp. Ba nói rằng, phải uống rượu chát mới ngon, nhưng ba thích uống bia, và không thể nào uống hết một chai bia lớn như vầy...

Con vừa ăn, vừa tỉ tê xin đi học vơ Judo, sau khi ba dẫn đi xem một trận đấu ở sân Tinh   (Chợ Lớn) tuần rồi. Ba nói rằng, con gái nên đi học may vá, nấu ăn, tại sao con muốn đi học Vơ?  Sau cùng th́ ba cũng thuận, sẽ nói với má cho con tiền may áo vơ sinh.

Hôm nay, trong buổi chiều của tháng cuối năm trên quê người, vừa thoạt nh́n bảng thực đơn,  ḷng con thổn thức, bồi hồi.   Khi đặt cái nĩa vào miếng thịt khoanh tṛn, con thấy cả thế giới tuổi thơ hiện về trong kư ức. Ba dặn, để trên thịt một chút Bretel nữa th́ mới đúng điệu!

Trên xứ Mỹ, có nhiều loại , nhưng không có lọai nào có mùi vị giống bơ Bretel của Pháp ngày xưa!

Ba ơi! Thức ăn ở quê người thừa mứa, bằng hữu cũng đông, nhưng lúc nào ăn thịt ḅ beef steak, con cũng ngậm ngùi, nhớ không khí đầm ấm riêng tư của cha con ḿnh.

Bây giờ chỉ c̣n là kỷ niệm./.

Hoàng Minh Thúy

(Chiều cuối năm nơi quê người)