Nguyễn Thanh Ty

 

Đánh Dưới Thắt Lưng!

 

 

 “Đánh dưới thắt lưng” chỉ là cách nói lịch sự, nói trại đi của chữ “đánh dưới háng” tức là đánh vào hạ bộ. Nói nôm na theo kiểu dân ngu cu đen là đánh vào dái. Kẻ xử dụng cách đánh này chỉ có hạng tiểu nhân, đê tiện mới làm. Người chính nhân quân tử không bao giờ động thủ.

Phần yếu huyệt dưới thắt lưng là từ lỗ rốn xuống đến hạ bộ. Hạ bộ là một trong những tử huyệt của con người. Theo luật thi đấu vơ đài, vơ sĩ bị cấm ngặt, không được phép ra đ̣n dưới thắt lưng, tức đánh dưới háng. Dù vô t́nh hay cố ư, ai phạm luật sẽ bị trọng tài phạt cảnh cáo hay bị loại thi đấu tùy theo mức độ nặng nhẹ hay tái phạm và bị xem là kẻ chơi xấu.

Trước khi thượng đài so găng giao đấu, hai vơ sĩ đều phải mang “cu ky”(coquille) che phần hạ bộ để tránh bị đánh trúng nhầm có thể dẫn đến trọng thương hoặc tử vong.

Ngón vơ tối độc mà mấy bà vợ thuộc loại “sư tử Hà Đông” thường dùng để trị các đấng lang quân có máu vũ phu hay thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ, có cái tên rất đẹp và bay bướm là “Kim kê áp noăn” hay “Hải để tầm châu”, diễn nôm là “Gà vàng ấp trứng” hay “Cua bể t́m ngọc” đều nhắm vào hạ bộ, dưới thắt lưng. Nói b́nh dân theo cách dân dă là “bóp dế”.

Khi “năm ngón tay thiên thần” của quí bà vớ được hai viên ngọc… hành của các ông rồi th́…chỉ có trời cứu. Lúc ấy các ông sẽ bị lâm vào t́nh trạng đau đớn, dở sống dở chết, đau thốn đến nổi trợn ngược con mắt, nghẹt thở, mặt sung máu, tím bầm lại chờ chuyển sang từ trần nếu không mau mau chắp tay van lạy, mồm phều phào sùi bọt mép: Xin bà tha cho con!

Bà vợ nhà thơ Bút Tre tiễn chồng lên đường đi công tác, đă âu yếm hăm he rằng:

Khi đi em nắm cánh tay,

Khi về em nắm chỗ này, chỗ kia.

Chỗ này, chỗ kia là chỗ nào? Phải chăng là chỗ chàng giấu hai viên ngọc quí! Khi bị cảnh cáo như thế, đố nhà thơ có ăn gan hùm, mật gấu cũng chẳng dám nọ kia ngoài đường!

Trên vơ đài, ngoài đ̣n thế đấm hay đá vào phần hạ bộ, chiêu “thạch đầu đà” (húc đầu) hay “cẩu xực” (nhe răng cắn) cũng bị cấm và cũng đều bị xếp hạng như đánh dưới thắt lưng, mặc dù những chổ đó không nằm ở vị trí dưới rốn.

Trong lịch sử thi đấu “bốc xơ” trên thế giới, người bị gán cho xú danh là “Gă đàn ông xấu xa nhất thế giới” là “quả đấm sắt” Mike Tyson, môt vơ sĩ da đen Mỹ, đă ba lần chơi xấu, đánh đối phương “dưới thắt lưng” và bị Hội đồng Giám khảo Quốc tế phạt treo găng vĩnh viễn.

Năm 1977 Tyson đă cắn sứt một phần tai trái của Evander Holyfield, vơ sĩ Mỹ.

Năm 2002, Tyson lại cắn chân vơ sĩ người Anh là Lennox Lewis.

Năm 2005, một lần nữa, với máu hung bạo vốn xuất thân từ đám lưu manh xă hội, Tyson đă dùng đầu húc rách mắt trái và cắn đầu vú của một vơ sĩ vô danh người Ireland tên là Kevin Mc Bride, khi đến hiệp thứ sáu vẫn không “nốc ao” được anh này lại bị anh này cho đo ván.

Khi báo chí phỏng vấn, Mike Tyson thú nhận, với ư chí quyết thắng để có tiền trang trăi nợ nần, Tyson buộc phải làm đủ mọi cách, dù là hạ tiện, để hạ đối thủ, sau đó ra sao th́ ra.

Nhóm từ “đánh dưới thắt lưng” ngoài lĩnh vực được dùng với nghĩa đen trên vơ đài ra, nó c̣n được hiểu rộng hơn đó là những hành vi lén lút, ném đá giấu tay, đốn mạt, bá đạo của kẻ tiểu nhân dùng để ám hại người khác.

Chuyện con mụ Thiếu tá Công an Vũ thị Hiền ở Pleiku đă “bóp dế” Mục sư Chính để ép cung, Cô giáo Khổng Như Mai ở trường Marie Curie, quận 3 Sài G̣n phạt học tṛ bằng “véo dế”, Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị, lén cắn đất của giáo dân Thái Hà, Ṭa Khâm sứ, núi Chẽ… đều xử dụng đ̣n “đánh dưới thắt lưng” với nghĩa đen trần trụi của nó.

Nói đến “cắn và bóp”, người viết nhớ lại chuyện “Luật Dân Quân Tự Vệ” của Ủy ban An ninh Quốc pḥng Quốc hội, ban hành ngày 23/11/2009, sẽ cấp phát vũ khí cho ngư dân để họ tự bảo vệ lấy ḿnh, đánh lại quân cướp Tầu ô ở khu vực ngư trường thuộc hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa. Luật bất khả thi v́ ngư dân rét quá, không dám lănh súng CKC bé tẹo cổ lổ sĩ có từ thời Mao Xếnh Xáng c̣n ỉa cứt su, để chọi với đại bác khổng lồ của tàu chiến “nước lạ”. Họ quyết định thà cứ để cho “tàu lạ” hiếp đáp, bắt giữ, trả tiền chuộc mà c̣n có thể giữ được mạng sống về với gia đ́nh vợ con, hơn là có súng, thứ vũ khí phủi tay của đảng, lại dễ bị chết oan.

Đang lúc Quốc Hội bó tay chấm com, chưa biết phải làm ǵ khi quân đội và công an “anh hùng” của đảng ta co đầu rút cổ như con rùa đen, không dám ra biển cứu dân, người viết thấy thương t́nh bèn có nhă ư hiến diệu kế cho đảng và Nhà nước ta, trước là lập chút công mọn để được thành “Dziệc ḱu yêu nước”, sau là hy vọng nay mai Đảng mở rộng chính sách thu hút nhân tài hải ngoại th́ có cơ hội về ứng cử chức “Ấp trưởng”, để chiều chiều về “Ấp em” công tác.

Diệu kế đó là không cần dùng đến súng ống làm chi cho nhiêu khê, rắc rối. Cứ dạy cho ngư dân hai ngón vơ dân tộc là “Cẩu quyền” và “Ṃ ngọc”. Khi bị “tàu lạ” tấn công, ta cứ giả vờ giơ cờ trắng đầu hàng rồi xuất kỳ bất ư, a thần phù nhào dzô, miệng cắn, tay bóp là bọn Tàu phù mười đứa sẽ le lưỡi, đi chầu Mao Xếnh Xáng cả mười. Đó là chiến thuật “dĩ nhu thắng cương”.

Không ngờ cái kế “vớ vẩn” tưởng “nói láo mà chơi nghe láo chơi” của người viết, nghe qua rồi bỏ, ai dè lại được Tể tướng Ba Dũng, “người yêu sự thật, ghét giả dối”, của Nhà nước Xă nghĩa lại trọng dụng và thực thi nó như một “chủ trương lớn thứ 2 cuả đảng”, quan trọng không thua ǵ “chủ trương lớn bô xít Tây nguyên”. Nó được bộ sậu Ba Dũng phát huy thành “binh pháp kỳ thư”, biến hóa khôn lường, khiến cho bọn phản động, chống phá cách mạng, âm mưu lật đổ Nhà nước ta, tối tăm mặt mũi như lạc vào mê đồ thiên la địa vơng, chết không kịp ngáp.

Binh pháp này được Tể tướng Ba Dũng đặt cái tên nghe rất h́nh tượng là “Đánh dưới thắt lưng, tiêu diệt địch từ trong trứng nước”. Nhiệm vụ cao cả này ủy thác cho Bộ Công An toàn quyền “Tiền trảm hậu tấu”, nghĩa là diệt trước, báo cáo sau. Có quyền giết lầm hơn là bỏ sót.

Những đ̣n “Đánh dưới háng” của đảng và Nhà nước ta đă tung ra để tiêu diệt bọn “ăn tiền bọn phản động hải ngoại mua chuộc”, có “âm mưu lật đổ chính quyền”… gồm nhiều chiêu thức, từ đơn giản đến tuyệt kỹ được lược kê vài món sau đây:

1/- Hiệp đồng với bọn lưu manh, đầu gấu, xă hội đen dàn dựng gây tai nạn đụng xe.

Chiêu này đă áp dụng cho Tướng Trần Độ, ông Hoàng Minh Chính…làm họ bị găy chân tay, chấn thương sọ năo… rồi chết đột xuất. Hiệu quả cao.

2/- Ngậm phân tươi trộn dầu nhớt, mắm tôm, xác chuột chết…ban đêm lén phun vào nhà làm cho đối tượng bị thối, nghẹt thở mà chết.

Chiêu này đă áp dụng cho nhà ông Hoàng Minh Chính ở Sài G̣n, nhà bà Trần Khải Thanh Thủy ở Hà Nội. Tuy nhiên nó chỉ gây hiệu quả với ông Hoàng Minh Chính mà không “ép phê” đối với bà Thanh Thủy. Bà này đă trả đ̣n bằng chiêu “gậy ông đập lưng ông” gọi cái thứ dơ bẩn ấy là “tư tưởng của Hồ dâm tặc” nên phe ta chào thua, phải bỏ chạy.

3/- Thuê mướn lưu manh chận đường gây sự đánh nhau để công an lấy cớ bắt giam.

Chiêu này áp dụng có hiệu quả với bà Trần Khải Thanh Thủy. Hai côn đồ dàn dựng “sự cố” trước nhà bà để hành hung. Kết quả bà Thanh Thủy v́ tự vệ đă bị tù 3 năm rưỡi v́ tội “vô cớ đánh người trọng thương” với nhân chứng bị đánh lỗ đầu. Vật chứng là máu (chó) loang lỗ trên đầu nạn nhận. H́nh chứng ai đó, chụp nửa năm trước, được công an photoshop làm bằng.

4/- Ngụy tạo hồ sơ, áp đặt chứng cứ.

Chiêu này áp đặt cho Cô Phạm thanh Nghiên toạ kháng tại nhà bị vu cho tội chống Thiên triều, chống người thừa hành công vụ. Blogger Điếu cầy Nguyễn văn Hải tội “trốn thuế” thay v́ tội yêu nước trưng biểu ngữ “Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam” trước toà nhà Quốc Hội.

5/-  Lục lâm thảo khấu. Chận đường, đón ngơ. Bao vây kinh tế. Mướn người vu cáo.

Chiêu này áp dụng cho Luật sư Lê Trần Luật và Tạ Phong Tần. Công an tùy tiện phong tỏa  tất cả các con đường để Ls Luật không thể ra Hà Nội biện hộ cho 6 giáo dân. Tước hết quyền luật sư, đóng cửa văn pḥng, thuê dân viết đơn tố cáo Luật sự tội lừa đảo. Hăm dọa tất cả các chủ nhà không cho Luật sư thuê chổ ở. Cũng áp dụng cho Kỹ sư Đổ Nam Hải.

6/- Bịt miệng đối tượng trước phiên toà không cho căi.

Chiêu này áp dụng cho Linh mục Nguyễn văn Lư. Công an dùng tay bịt miệng khi Linh mục phát biểu. Tắt hoặc làm nhiễu âm thanh khi bị can đối chất. Chiêu này áp dụng với Luật sư Lê Công Định, Tiến sĩ Nguyễn Tiến Trung, Kỹ sư Trần Huỳnh Duy Thức, Cựu chiến binh Trần Kim Anh.

7/- Luật rừng: Đảng là tao. Tao là luật!

Chiêu này áp dụng cho Luật sư Nguyễn văn Đài, Ls Lê thị Công Nhân. Trước Ṭa, thẩm phán nói: Đảng là tao. Tao là luật! Cấm có căi!. Blogger Điếu cày măn án tù vẫn không được thả. Khi được hỏi v́ sao? Trả lời: “Thả hay nhốt lại là quyền của tao!”

8/- Dựng hiện trường giả, bắt tội này vu cho tội kia.

Chiêu này mới áp dụng cho Luật sư Cù Huy Hà Vũ gán tội mua dâm sau chuyển thành “âm mưu lật đổ chính quyền”.

9/- Mướn lưu manh, côn đồ, đầu gấu… diễn tuồng “nhân dân tự phát” “đấu tố”.

Chiêu này áp dụng cho những nơi có dân oan đi khiếu kiện đất đai bị đảng ăn cướp. Bọn lưu manh đánh dân, giải tán đám biểu t́nh với sự tiếp tay của công an bao vây.

10/- Thuê bọn văn nô, gia nô viết bài bôi xấu những đối tượng trong tầm ngắm hiệp đồng vói dà đồng ca báo chí, truyền thanh, truyền h́nh nắm trong tay.

11/- Lạm quyền ra Chỉ thị để khóa miệng.

Thủ tướng Ba Dũng ra Quyết định số 97 chỉ thị cho UBND Hà Nội xử lư nhóm Viện nghiện cứu Phát triển (IDS) đă tự giải thể về tội “có những phát biểu thiếu tinh thần xây dựng” để làm tiền lệ cho những ư kiến phản biện sau này đă bị dư luận đánh giá là đỏn “Đánh dưới thắt lưng”.

12/- Đánh phá các trang mạng của những người ư kiến đối lập. Cắt sóng điện thoại cá nhân, tịch thu máy vi tính.

Trung tướng Công An Vũ Hải Triều đă khoe đánh sập được 300 báo mạng và blog cá nhân. Đây là đ̣n đánh dưới háng bẩn nhất và c̣n bị gán thêm tên “Cướp ngày trên mạng”. Các cá nhân nằm trong “tầm ngắm” của công an đều bị cắt sóng điện thoại để không thể liên lạc với bất cứ ai.

Vân vân và vân vân… hăy c̣n nhiều thế vơ bàng môn tả đạo khác chuyên dùng đánh dưới háng đối phương, bất luận đàn ông hay đàn bà, miễn là đạt được yêu cầu. Phương châm của đảng ta xưa nay không thay đổi. Vẫn là cứu cánh biện minh cho phương tiện.

Vấn đề đặt ra: - Với một Nhà nước trong tay có một lực lượng quân đội, công an hơn cả triệu người, được trang bị vũ khí tận răng, có Viện Nghiên cứu Lư luận đồ sộ, có Ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương quyền lực hùng hậu như thế lại không thể nào đường hoàng mặt đối mặt, lư luận, tranh biện với những người yêu nước, tay không một tất sắt, không có khả năng tự vệ, bằng luật pháp minh bạch để biết ai đúng, sai, sao lại đối phó bằng những thủ đoạn hèn hạ như vậy?

Trên vơ đài, khi một vơ sĩ yếu thế hơn đối thủ nhưng với bản chất lưu manh, thuộc hạng vô liêm sĩ th́ sẽ bất chấp luật lệ thi đấu, danh dự, nhân cách mà sẽ dùng thủ đọạn xấu xa để chủ thắng. Trường hợp vơ sĩ Mike Tyson là một ví dụ cụ thể .

Giống vậy, Nhà nước Xă nghĩa Việt Nam bản chất vốn do ăn cướp chính quyền của kẻ khác mà có, nên phi chính nghĩa. Hơn 60 năm qua lại dùng bá đạo, độc tôn, bạo lực để cai trị và bách hại dân nên không chiếm được nhân tâm, không được ḷng dân tín nhiệm. Thay vào đó là sự khinh bỉ, xa lánh th́ dẫu có trăm vạn hùng binh trong tay cũng vẫn là một Nhà nước lỏng lẻo, yếu ớt, bất lực. Lại thêm tinh thần hèn nhát trước nạn ngoại xâm v́ đă trót cam tâm làm tôi tớ cho ngoại bang, đă làm cho bộ mặt Nhà nước Xă nghĩa càng tồi tệ hơn trước mắt người dân.

Thói thường, khi một kẻ sợ ma thường hay hét to khi đi đêm để tự trấn áp nổi sợ trong ḷng. Một nhà cầm quyền càng yếu hèn sắp có nguy cơ sụp đổ th́ càng dùng bạo lực, khủng bố để che đậy sự sợ hăi của ḿnh trước sự phẩn nộ bùng phát của dân chúng.

Luật sư Trần Đ́nh Triển, người tự nguyện sẽ đứng ra bào chữa cho tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, trong vụ án dàn dựng mua dâm (?), đă trả lời với đài RFA: “Tôi sẽ thua! Khi một đất nước chưa có pháp quyền và chưa có xă hội công dân, pháp luật chưa trở thành tối thượng th́… Mặc dù “Chó không ăn thịt chó” nhưng ngày mai họ sẽ ăn thịt tôi ngay!”

Chưa ra trận mà đă biết ḿnh sẽ thua. Luật sư Trần Đ́nh Triển quả là “tri bỉ tri kỷ”. Đối với một Nhà nước xài luật rừng và chuyên đánh lén dưới háng th́ cầm thua là cái chắc rồi.

Mấy tuần trước, thấy Thủ tướng Dũng tiếp tục dùng “sáng kiến” của ḿnh để “bóp dế” đại biểu Nguyễn Minh Thuyết chận họng ông ta không lập được “Ủy ban lâm thời” điều tra trách nhiệm trong vụ Vinashin và bỏ phiếu tín nhiệm Thủ tướng cùng các thành viên chính phủ có liên quan, người viết định đâm đơn đi kiện Thủ tướng đă chôm “sáng kiến” của ḿnh mà không trả tiền “tác quyền” “theo luật đă được quy định chi tiết trong Bộ Luật Dân sự 2005, Luật Sở hữu trí tuệ và Nghị Định 100/NĐ-CP/2006 của Chính phủ quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số điều của Bộ luật Dân sự Luật Sở hữu trí tuệ về quyền tác giả và quyền liên quan” của Nhà nước Xă nghĩa để kiếm tí tiền c̣m. Song sau khi nghe Luật sư Triển nói với đài Á Châu Tự do, trước khi ra ṭa đă biết là ḿnh sẽ thua kiện, bỗng giật ḿnh với ư định:

Phen này về nước ông đi kiện

Kiện tới Toà cao chứ chẳng chơi

Chỉ sợ quan Ṭa ăn phải phẩn

Phán ḿnh có tội, bẩn thân thôi.

Quả thật đă có những tên quan Ṭa như thế. Những tên quan Toà hàng ngày không ăn cơm như người mà lại muốn làm một loài động vật bốn chân, ngồi cao hơn đứng, chỉ thích ăn phẩn.

Chẳng hạn như Chánh án tối cao Trương Ḥa B́nh, nguyên là một Thứ trưởng Công an, tên thật là Nguyễn văn B́nh, tự là Sáu Đạt là một tên dốt nát chẳng biết chút ǵ về luật nhưng rất ác.

Theo như cán bộ Toà án Nhân dân Tối cao, Nguyễn đăng Sơn, tố cáo: “Đồng chí B́nh hầu như không biết ǵ về điều tra, truy tố tội phạm, xét xử và công tác pḥng chống tội phạm. Mỗi khi họp đồng chí B́nh nói lung tung, sai thuật ngữ chuyên môn, trái với Luật tố tụng h́nh sự và chính sách h́nh sự của đảng và Nhà nước…” (Đơn kiến nghị về đồng chí Trương Ḥa B́nh của Nguyễn Đăng Sơn)

Một Chánh án tối cao của một nước đă như thế th́ ắt hẵn phải kéo theo một nền Tư pháp rất đáng báo động, là mối nguy hại cho người dân thấp cổ bé miệng với án oan sai trùng trùng.

Theo báo Khoa Học và Đời sống ngày 15 tháng 11 năm 2010 thuật lại một số chuyện “biết rồi, nói măi…” rất trời ơi đất hỡi của mấy ông quan toà trong xă hội “rừng rú” trong bài  “Choáng, sốc với những câu xét hỏi của… ‘quan ṭa’ như sau:

“ Trong một phiên toà h́nh sự bị cáo tŕnh bày loanh quanh, vị thẩm phán chủ toạ đă hét: “Câm ngay”.

Vị chủ tọa ở một phiên xử của toà án cấp huyện tại TP. HCM “mời” kiểm sát viên xét hỏi bằng câu:  Ê, tới phần của mày rồi đó”

Một phiên khác xử vụ mua bán dâm, trong phần xét hỏi vị hội thẩm nhân dân nói: “Bị cáo là người vô nhân đạo. Đă nhận tiền của người ta th́ phải đi bán dâm, chứ ai nhận tiền rồi lại chạy. Làm ăn như thế là mất uy tín…”.

Một phiên xử vụ án gây rối trật tự của một TA ND huyện, vị hội thẩm nhân dân cao giọng hỏi bị cáo: “Khi tham gia gây rối có đem  theo dao không?”. Bị cáo lí nhí thưa: “Dạ có!”. Vị này hỏi tiếp: “Đem theo dao sao không đâm?”. Bị cáo ngơ ngác nh́n ṭa, miệng ú ớ không biết nói ǵ.

Tại một phiên ṭa xét xử vụ án trộm cắp, một vị hội thẩm hỏi bị cáo: “Trước khi đi ăn trộm bị cáo có ghé nhà ai không?”. Bị cáo khai: “Dạ, có ghé nhà ông nội chơi”. “Sao không ghé nhà ông ngoại?”. Bó tay!

Lần khác, một vị hội thẩm  nhân dân tham gia xét hỏi cũng đặt vấn đề: “Bị cáo bao nhiêu tuổi?” “Dạ, 16 tuổi.”. “Tuổi này là tuổi đi học đến trường. Ai lại đi ăn trộm!”. Bị cáo ngơ ngác hỏi lại: “Vậy mấy tuổi mới đi ăn trộm được ạ?”.

Ông Nguyễn Hồng Sơn, Trưởng pḥng Kiểm sát xét xử phúc thẩm, tái thẩm, giám đốc thẩm h́nh sự - Viện KSND TP. HCM, ngao ngán kể lại chuyện một phiên xử dân sự, khi đương sự cứ nói  miên  man, không đi vào trọng tâm, vị chủ tọa đă ví von: “Nói dài như trâu đái!”. Có thẩm phán hôm trước nhậu say, hôm sau ra ṭa c̣n  nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ lừ, gắt gỏng.

Ông Sơn c̣n cho biết, trong khi kiểm sát một bản án, ông phát hiện có tới 20 từ “y, thị, hắn…” được dùng. Theo ông Sơn, cách dùng những từ này hay “con nghiện, con bạc…” thể hiện văn hóa của những người tiến hành tố tụng c̣n hạn chế và bản án phát hành ra không nghiêm”.

Với những quan ṭa có nhân cách và tŕnh độ như thế của một nền Tư pháp gia nô làm tay sai cho đảng cộng sản Việt Nam điều động sai khiến như thế th́ chúng ta không lấy làm ngạc nhiên khi tất cả các vụ xét xử những ngưởi trí thức, khoa bảng yêu nước được toàn dân kính trọng, ngưỡng mộ đă bị những bản án nặng nề do những quan ṭa này rút trong túi ra một bản án do Bộ Chính trị phán sẵn, họ chỉ việc cắm đầu, cắm mũi đọc lên cho xong bổn phận mà thôi.

Nhà nước Xă Nghĩa và đảng cộng sản Việt Nam đang ráo riết ra sức truy lùng bắt bớ tất cả những thanh niên yêu nước để dập tắt sự chống đối của họ với thế lực bành trướng của Trung Quốc, dám lên tiếng chống đối việc làm vô thiên, vô pháp của ḿnh chỉ là để tự trấn an nổi run sợ của ḿnh và tự kỷ ám thị một cách tuyệt vọng rằng ḿnh đang có quyền lực và sức mạnh.

Mười người bị bắt hôm nay sẽ có một trăm người, một ngàn người khác đứng lên ngày hôm sau. Đợt sóng sau sẽ cao hơn đợt sóng trước. Liệu cái nhà nước độc tài chuyên chế này có đủ sức bắt hết tất cả khi họ đồng loạt đứng lên dành lại quyền tự do dân chủ không?

Khi một Nhà nước chỉ c̣n biết trông cậy vào sức mạnh ṇng súng của công an, cái thứ “Công an ăn phân: Chỉ biết c̣n đảng c̣n ḿnh” chứ không phải thứ “Công an nhân dân” đúng nghĩa là bảo vệ dân, và dao búa của bọn lưu manh xă hội đen, thứ cặn bă xă hội để bảo vệ an nguy cho chế độ th́ con đường diệt vong đă thấy ngay trước mắt.

Cái tṛ “đánh dưới thắt lưng” đê tiện của Nhà nước Xă nghĩa Việt Nam đang áp dụng đối phó đối với những nhà trí thức yêu nước đang đấu tranh đ̣i lại quyền tự do, dân chủ, nhân quyền cho nhân dân hiện nay đă bị Tổ Chức Nhân Quyền Thế giới cực lực lên án gay gắt là “Một nhà nước có hành động xấu xa nhất thế giới”.

Một Nhà nước bị thế giới đánh giá vô cùng tồi tệ, xấu xa y như tên côn đồ vơ sĩ Mike Tyson th́ làm sao mà ngẫng mặt ăn nói với các nhà lănh đạo năm châu, bốn bể ?

Trước sự ghê tởm, khinh bỉ của thế giới, có lẽ trong sâu thẵm của năo trạng Bộ Chính trị Bắc Bộ phủ hiện nay là ước ao sao thời gian có thể quay ngược lại năm 1945, thời kỳ Cộng sản hoang dă, thời của già Hồ  mới ra khỏi hang Pắc Pó c̣n ăn lông ở lỗ, để thú tính tự do phát triển, để được tha hồ ra tay khủng bố tàn độc, mặc sức thủ tiêu, trùm bao bố thả trôi sông, cắt cổ mổ bụng, gài ḿn, nổ lựu đạn trước cửa, xông vào nhà ám sát hằng đêm… đối với tất cả các đối tượng có ư tưởng chống đối lại ḿnh, để tiêu diệt thẳng tay mới hả dạ.

Quả đúng như vậy. Nếu cái đảng cộng sản Việt Nam này trong thời gian “đóng cửa rút cầu” hơn 20 năm, tự cô lập với thế giới bên ngoài để toàn trị, độc trị nhân dân, nếu không bị sa vào vực thẳm của cái họa khủng hoảng kinh tế năm 1990 sắp bị diệt vong th́ sẽ không có cái gọi là “mở cửa” để xin gia nhập vào đời sống văn minh của loài người, nên chúng buộc phải chùn tay trước con mắt nghiêm khắc của nhân loại. Nếu không, chúng đă giết hết mọi người rồi.

Cái cốt nguyên thủy của cộng sản vốn là loài ác thú, tương cận với loài hổ báo ăn thịt sống, uống máu tươi nên dù có ngàn năm tiến hóa chúng vẫn cứ là thú dữ, không chuyển hóa.     

Hiện nay, con thú dữ cộng sản đang ở thế yếu nên trá h́nh mặc áo, đội mũ, đi hia, tập nói tiếng người, giả dạng người để dễ bề trà trộn vào thế giới loài người, chực chờ thời cơ đến là sẽ lập tức vùng lên nhe nanh, múa vuốt ăn tươi, nuốt sống những ai gần kề với nó ngay.

Đảng Cộng sản Việt Nam chính là một trong bốn con ác thú c̣n sót lại của thế kỷ 21 trên quả đất này, đang đi vào thời kỳ cuối cùng của giai đoạn tuyệt chủng nên rất hung hăn.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, con thú này sẽ cố sức vùng vẫy điên cuồng, cắn bậy, táp bạ, phun hơi độc tàn hại bất cứ ai cản đường nó.

Chúng ta hăy hết sức đề cao cảnh giác, đề pḥng tránh ảnh hưởng nọc độc của nó và lừa thế giáng cho nó một đ̣n chí tử sau cùng để sớm kết thúc một giai đoạn lịch sử đen tối, ô nhục./.

Nguyễn Thanh Ty   Boston