Chuyện Gia Đ́nh Tôi

Đỗ Minh Đức


Gia đ́nh tôi vẫn hay đoàn tụ lại mỗi cuối tuần. Hạnh phúc đến như thế! Nhân đó, tôi thấy gia đ́nh tôi qua bao nhiêu thăng trầm thế sự bể dâu, nay chúng tôi được phước ở trên “Thiên Đường” tại hạ giới nầy.

Tuần rồi, một đứa con than phiền thế giới giết nhau quá nhiều. Tôi đă lư giải căn cội của nạn giết nhau, chịu khổ sở của con người. Tôi không hoàn toàn dựa vào niềm tin nhiều đời, nhiều kiếp mang nợ nần đến nay phải trả. Tôi dựa vào sự hiểu biết và ḷng hy sinh của người dân chưa đủ để thắng cái ác trong xă hội. Chẳng khác ǵ lúc khởi đầu, đảng Cộng Sản Việt Nam đă dùng các phương tiện cực ác, cực hung để gây khiếp sợ cho người dân Việt Nam. Cứ mỗi đêm, mỗi nơi, chúng giết một cách man rợ người dân địa phương, nhằm làm tê liệt sự phản kháng của người dân! Hiện nay, phần đất Trung Đông của thế giới đang diển ra những cảnh bắn, giết nhau kinh khiếp cũng nhằm một mục đích áp đảo để thống trị như vậy mà thôi! Đó, địa ngục trần gian là ở đó! Và “Thiên Đường” hiện nay ở đây của chúng ta là một sự thật!

Cả nhà xem Truyền H́nh, tôi đến ngồi trên ghế bành đối diện với Bàn Thờ trong gia đ́nh. Đứa con nhỏ của tôi, nói là nhỏ chứ nó có vợ, có con rồi, than phiền cuộc đời nầy, sống tử tế khó quá!

Tôi bảo chúng tắt máy truyền h́nh, và tâm t́nh nhắm khai mở cuộc đời khó quá hiện nay! Tôi mở kẹp giấy, tôi in ra hồi trưa, trong đó có h́nh của con cái các quan to Cộng Sản Việt Nam, ai cũng là Tỉ Phú cả, th́ làm ǵ chúng gọi đời nầy khó quá! Tôi đưa ra một tấm h́nh khác, những đứa trẻ lượm rác trên cánh đồng núi rác của thành phố ngàn năm văn vật Hà Nội, những cụ già nheo nhóc trong những căn nhà èo uột miền Nam, những học sinh đu giây qua sông đi học hàng ngày miền Bắc. Cuộc đời là khó với những người sau nầy! Bởi cả nước bị bốc lột, cả nước bị ăn chận, cả nước đă biến thành tôi mọi cho đảng Cộng Sản Việt Nam! Tiền bạc cả nước bây  giờ bị góp lại cho một số gia đ́nh ăn cướp chóp bu của đảng, th́ làm sao đám đó không thừa mứa hàng tỉ, tỉ Mỹ Kim? Cả nhà chia nhau những tấm ảnh”lịch sử”thời Cộng Sản, đỉnh cao trí tuệ loài người (rừng)!

Căn pḥng sáng choang ánh đèn bỗng nhiên tràn ngập tiếng hít hà thương cảm! “Tụi nầy ác quá!” Thằng nhỏ ngày trước vượt biển hụt, đă lắc đầu kết luận : “tụi nầy ác quá!” Rồi con dâu nhỏ thốt lên: ”Nguy hiểm, thấy thương quá!” Tôi bảo,”Cũng do cái thương quá mà hời hợt, nên đồng hương hải ngoại bị đám giả nhân nghĩa móc túi dài dài! Nhưng thôi. Nh́n lại vấn đề bị thống trị. Nguyên do căn bản là sợ hải, là dễ tin, là sợ chết! Sợ chết th́ ai cũng sợ. Sợ hải v́ chúng tàn độc ghê quá, th́ ai mà không sợ? C̣n dễ tin th́ đúng ra là mua cái b́nh yên. Phần khác môi miếng của chúng trơn tru như bôi mở. Chuyện chi chúng nói cũng như thật! Tóm lại thủ phạm là cái ‘biết” của đồng bào chúng ta c̣n quá hạn hẹp! Ngày trước nghèo, chúng bảo chiến tranh, ngày nay nghèo, chúng bảo tàn dư Mỹ, Ngụy!””

Bà vợ tôi, từ nhà bếp bước tới, lấy dĩa Thanh Long trên bàn thờ, bổ ra, giới thiệu loại thanh long ruột đỏ! Mấy đứa nhỏ ồn ào cho rằng,” nó chẳng ngon hơn loại ruột trắng, mà c̣n thấy màu đỏ chót dính tay, thấy ớn , như màu cờ Việt Cộng!” Chỉ có màu đỏ oánh của cây trái mà đă có kết luận thấy ớn như cờ Việt Cộng rồi! Nghe vậy, tôi xen vào, “Các con đừng nên đem cảm tính vào thiên nhiên, cây cỏ, tội nghiệp cỏ cây lắm. Không nên sợ hải với màu sắc! Nếu không có kẻ Ác trên đời, các con không biết kẻ Thiện đâu, h́nh tích Thiện Ác nó ra làm sao! Nên nh́n đời trọn vẹn các con ạ!”. “Các con có hiểu được sự so sánh giữa hai thứ: cái chúng ta không biết rộng như biển Thái B́nh, cái biết của chúng ta làm sao bằng giọt nước? Cả thế giới gần bảy tỉ người, mỗi ngày chúng ta gặp nhau chừng hai, ba chục người là nhiều! Cái biết cũng thế. Cái biết quá giới hạn! Đă quá giới hạn rồi mà biết thật biết th́ chẳng có bao nhiêu! Bởi cái biết của chúng ta bị quá nhiều yếu tố chi phối, chúng bị uốn cong, bị gọt giũa cho thuận lợi với người đưa tin! Cộng Sản Việt Nam th́ siêu việt phần nầy. Chuyện không chúng cũng vẻ ra có. Th́ có khó khăn ǵ bóp méo, vẻ rồng vẻ phụng, cốt tạo một sự kiện làm sao có lợi cho chúng! Ngày nay, lợi dụng tự do ăn nói ở xứ người, nhiều người cũng vun vít ăn nói “không biên cương”, rồi th́ cứ lập đi lập lại, bài học Cộng Sản mà, nhằm thóa mạ người khác. Người đời nay nặng lời gọi chúng là “Cộng Sản Tân Ṭng”.

Thằng con lại hỏi: “Sao ḿnh không cải chánh, hay phải đưa chúng ra Ṭa?” Tôi bảo,” Ṭa Dân sự tại Hoa Kỳ kéo dài lắm, đâu ai có giờ, có tiền đủ mà theo? Chỉ có những tay Luật Sư rảnh rổi theo đuôi các vụ kiện mà thôi. C̣n cải chánh, th́ hơi đâu mà cải chánh!  Này nhé, Tụi con có đọc chuyện mấy người mù xem voi rồi chứ? Các con có thấy con voi cải chánh hay chưa? Lăo voi nói cần ǵ cải chánh, bởi đám xem voi, chúng nó khuyết tật, chúng đui mù mà!” Nhắc lại chuyện xưa để cả nhà nhớ rơ. “Cuối tháng Sáu năm 2007, Ba có nói chuyện với những người không biết Nội Quy Cộng Đồng, quậy phá sinh hoạt giúp cộng đồng lúc Ba làm Chủ Tịch. Ba hỏi các ông có biết Nội Quy không? Tên đầu đàn của tờ báo Con ǵ đó hùng hỗ trả lới, dẫn đầu bằng hai chữ chửi thề:” Đ.M, tụi nầy làm cách mạng, cần ǵ phải biết cái Nội Quy của các ông?” Ba nghe vậy, nên không phải tốn giờ để bàn tiếp. Ba đă đối diện với đám người mù các con ạ! Con voi đă làm Thầy của Ba!”  

Thấy mấy đứa con gật đầu, tôi thêm,”Cũng phải nên ghi nhận, chỉ với cây gậy nhỏ, khối người mù c̣n đi đúng đường hơn những kẻ mở trừng đôi mắt đó con! Nói chuyện mở trừng đôi mắt, mở mắt chăm chú mà c̣n không thấy rơ sự thật, các con ạ! Chỉ v́ ngày nay, chuyên gia ảo thuật quá nhiều. Chúng nó làm mê hoặc người bàng quang, rồi không biết đâu là thực hư nữa! Hăy xem sự trao đổi: “Hăy cứ nằm yên trên sự thật mờ ảo th́ có tiền sống rủng rỉnh! Hăy nói như trong một giấc mơ. Và đừng nói những ǵ được thấy lúc tỉnh!” Ta gọi họ và những tên tương cận là “Việt Cộng Tân Ṭng”! Mà Việt Cộng thứ thiệt th́ gọi họ là thằng “Đầy Tớ dễ thương, dễ sai, biết quay về theo đảng!” Chúng bảo ǵ nghe nấy, bảo  làm ǵ làm nấy! Để ư sẽ thấy những tay chuyên “đâm cha, thuốc chú, hú hí chị dâu” nằm trong đám nầy! Xóm nhà dưới kia là mật khu của chúng nó đó con!”

Thằng con lại một lần nữa buột miệng :”Chà khó quá, làm sao mà sống thoải mái đây?” Tôi bảo” cho Ba một ly trà đá” rồi tôi tiếp. “Các con thấy, khi nào gặp khó khăn, th́ t́m cách giải nhiệt, bớt nóng, bớt khó. Ḿnh biết ḿnh c̣n khó huống hồ ǵ biết người khác. Từ đó, việc khen chê người khác là việc khó biết bao nhiêu! Khởi đi từ chính ḿnh trước đă! Ḿnh xem ḿnh có đúng hay chưa? Ḿnh có che dấu những ǵ ḿnh gọi người khác đừng làm mà ḿnh th́ dấn thân vào đó? Thanh Sĩ muốn chúng ta nh́n vào chính chúng ta:” Nên, hư, ḿnh tự hiểu ḿnh. Hôm nay, ḿnh phải hơn ḿnh hôm qua!” Người tử tế cần phải cẩn thận. Đức Khổng Phu Tử ngày xưa chính mắt thấy mà c̣n chưa biết được sự thật huống hồ ǵ chúng ta chỉ nghe qua mà không thấy? Ngày nay, chúng ta ở trong môi trường đầy dẫy tuyên truyền quảng cáo. Cái đúng, chân thật th́ ít, mà lạm dụng mê hoặc th́ nhiều. Thử nghĩ xem: Ḿnh hơn ḿnh hôm qua th́ quư rồi, nhưng nếu ḿnh giúp những người quanh ḿnh cũng như vậy th́ quư biết bao. Ḿnh giỏi, nhưng giúp nhiều hơn nữa, nhiều người giỏi th́ càng quư hơn. Mọi việc đời phải được giải quyết căn bản tốt đẹp đôi đường! Chia lợi qua tỉ số 5/5 th́ tốt nhứt. Nếu phải chia tỉ lệ 8/2 th́ chắc sẽ không bền. Sao ta không tập mỗi ngày giúp người, ít nhứt một người vui, nhiều hơn th́ quư! Nhiều cách giúp, đâu cứ phải là tiền bạc! Chạy xe hàng ngày mà nhường xe khác qua mặt, đi trước, cũng làm cho họ vui được rồi!”

Đến đây cả pḥng ồn lên, “Làm sao giải quyết chuyện đời khi có những khác biệt ư kiến?” Tôi đang nh́n qua cửa sổ, trăng thượng tuần sáng quá trên kia, trăng sáng cho mọi người, đâu phải sáng cho riêng ai!  Tôi nh́n thằng con nhỏ, thấy nó chăm chú nh́n tôi và đợi câu trả lời,”Ờ, hén, làm sao giải quyết hết chuyện khác biệt nhau? Chuyện năm người mù xem voi, phải chi các vị ấy cùng nhau cộng lại, cùng hiểu rằng phần ḿnh chỉ biết một chút ít của ḿnh chứ không phải biết hết. Tất cả cộng lại th́ gần giống con voi hơn! Nhưng đời nầy ai chịu thua ai? Ai cũng tiền bạc đầy ḿnh! Ai cũng bằng cấp đầy rương! Nhưng các con cũng nên nhớ từ tốn, dung dị là bài học căn bản để sống. Nầy chuyện sư Tinh Vân ngày xưa. Một đệ tử của Sư, sau khi tốt nghiệp mấy bằng Tiến Sĩ, lên tŕnh diện với Sư, xin Sư cho biết c̣n phải học ǵ nữa? Sư bảo phải học làm người nữa! Sư bảo học làm người khó lắm! Học măn đời! Học mà không có Thầy! Thi mà không có Giám Khảo! Ngày nay, cái thế của người Việt Tị Nạn Cộng Sản, nh́n chung như cá mè một lứa, nên cũng khó mà tiến dẫn lẫn nhau. Nhứt là hiện nay, h́nh ảnh hấp dẫn của một mặt trận hải ngoại mà đảng cướp Việt Cộng muốn san bằng, chúng muốn thuần hóa hải ngoại qua Nghị Quyết 36 của đảng, và qua Chỉ Thi 19 để thi hành. Thứ Trưởng Việt Cộng Nguyễn Thanh Sơn mang ra nước ngoài hành hiệp với số tiền của ngân sách Việt Cộng là Một Tỉ, Chín Trăm Triệu Mỹ Kim (US$1,900,000,000.00). Nếu số tiền nầy phân phát cho dân trong nước, th́ mỗi người được khoảng hơn 21 Mỹ Kim. Tính theo một ông nọ xin tiền mua gạo cho các cụ trong nước th́ số tiền 21 Mỹ Kim đó mua được 3 tháng gạo cứu đói rồi! Cũng trong sự vận động của ông ầy th́, h́nh như các Quan Lớn Cộng Sản chẳng có ông Quan nào biết làm từ thiện hết! Tội nghiệp lắm!  Nhớ cho rằng: số tiền đó không phải bỏ vào túi của Nguyễn Thanhh Sơn hết! Mà chính là lê lết, bày tṛ  ăn nhậu, vui chơi, đàn điếm, đĩ thỏa, đú đởn cốt để mua chuộc, hay mua đứt những con cắc kè, để chúng đổi màu! Rồi chúng nói những thứ ngôn ngữ đảng cướp Cộng Sản muốn nói! Chúng làm những thứ mà chủ Hà Nội muốn chúng làm! Lănh đạo đám nầy đă chủ trương rằng nếu không ăn được toàn phần, th́ chia ra, ăn từng phần vậy! Khi có tiền rồi th́ lập lại phương thức “Tăng Sâm Giết Người” ngày xưa có khó ǵ? Đồng tiền đưa ra mua đến thứ ǵ cũng được kia mà! Đă có đài Truyền H́nh, đă có đài Phát Thanh hiện h́nh con cắc kè đổi màu rồi đó. Có ai dẽo miệng hơn giới truyền thông? Họ dẻo miệng nói rằng:”Ở xứ Tự Do, chúng tôi làm Truyền Thông không có biên giới, chúng tôi trung lập, không nghiêng ngă bên nào.” Ngày trước, chúng sợ Việt Cộng, chúng chạy thụt mạng, vượt biên, vượt biển. Ngày nay, có đồng tiền máu vào túi rồi th́ bộ óc chúng cũng đổi màu theo! Trước làm đĩ bị chê trách, giờ làm đĩ có khối kẻ hoan hô! Bởi chúng có giọng máu xin làm tôi mọi của họ Hồ!”

Thằng lớn nhích lại gần tôi hỏi, “Vậy theo Ba, bầu cử kỳ nầy, Ba muốn con bỏ phiếu cho ai?” Tôi cười, bảo,” Con lớn rồi, con chọn người tị nạn Cộng Sản hay chọn người tay bắt mặt mừng với Cộng Sản, tất cả do con chọn lấy. Ba không muốn dạy con phần nầy! Mai nầy Ba mất rồi ai trả lời cho con nữa đây?” Thằng con vẩy tay ra hiệu, “Nói vậy chứ con chọn rồi! Con sợ Cộng Sản quá mà Ba!”

Thấy không khí trong pḥng chùng xuống, tôi kết luận: “Trong cuộc sống hiện nay, tại xứ người, “cái đúng” là cái hợp với Luật Pháp Hoa Kỳ. Cái nên theo là cái quyết định của số đông.  Do vậy, trong mỗi tổ chức đều có Nội Quy riêng, hợp Luật Pháp Hoa Kỳ và hợp ư muốn của tổ chức đó. Từ một cái nh́n riêng lẻ, nhiều phần không đúng, ta đi tới một cái nh́n gộp, cái nh́n trong một Đại Hội Khoáng Đại Bất Thường (ĐHKĐ/BT) để làm sáng tỏ những hiểu lầm vô t́nh, hay cố ư. Tránh né, viện dẫn nhiều lư do để không tổ chức ĐHKĐ/BT sẽ tạo cho người bàng quang một cái nh́n nghi ngờ, làm đề tài cho những tên Cộng Sản Tân Ṭng vẽ rắn thêm chưn mà thôi. Sao lại tránh đi cái nh́n gộp của số đông? Tóm lại, để có cái nh́n cụ thể, các con theo dỏi sinh hoạt của cộng đồng ta trong những ngày tháng tới, với một Đại Hội Bất Thường của cộng đồng người Việt tại Houston.”

Đỗ Minh Đức