Viết
Về Ngày Picnic 2015
Hội
Vơ Bị Houston
Phạm văn Ḥa
(Tạp Chí Xây Dựng -
Năm Thứ 32 – Số 818 – Phát hành ngày 5-9-2015 tại
Hôm nay ngồi ôn
lại dư âm ngày họp mặt picnic của hội Vơ
Bị Houston, trong khi ngoài trời mưa băo ŕ rầm, và
mưa đá bất chợt viếng khu nhà tôi. Đây là lần thứ nh́ tôi
bị mưa đá trong hơn ba mươi lăm năm
sống ở
Thời
tiết khác hẳn hôm chủ nhật ngày 9 tháng 8 vừa
qua. Hội Vơ Bị Houston may mắn
chọn nhằm ngày nắng ráo, đẹp trời
để tổ chức Picnic tại công viên George Bush
ở phía Tây thành phố
Trời
nắng lung linh.
Công viên đẹp
vào ngày cuối tuần mùa Hạ.
Tôi không phải làm
ǵ trong ngày picnic năm nay. Lâu lắm mới được cơ hội này. Và tôi biết
chắc, những người có trách nhiệm đă tốn
thật nhiều công sức để mọi người
có được ngày họp mặt ngoài trời đầy
ư nghĩa. Đoạn
đường tôi đă đi qua, nên hiểu công khó
của họ, trong khi tôi được thảnh thơi
uống ly cà phê đầu ngày cùng bè bạn, rồi thong
thả đến nơi cho kịp giờ chào cờ khai
mạc. Trên
đường đi đến địa điểm
picnic, tiếng điện thoại reo. Bên kia
đầu dây:
- Báo anh
biết là tôi đă đến nơi. Tiếng vị niên trưởng
bên kia đầu dây.
(H́nh) Tướng Mạch
văn Trường -K.12 – Đại tá Tô
văn Kiểm –K.3)
Thật tôi không
biết nói lời nào để xin lỗi, v́ tôi hứa
đến sớm để rước người
đàn anh kính mến.
Gặp nhau tôi ngại ngùng chào hỏi, lí nhí mà không
biết ḿnh nói ǵ! Thiệt kỳ th́ thôi, v́ xưa nay không mấy khi
tôi thất hứa.
Mọi
người tuần tự đến địa
điểm picnic, người mang báo, người mang
thức ăn, người bồng bế con cháu. Người c̣n trẻ thoăn thoắt đi. Người lớn tuổi
đếm từng bước nặng nề, dù những
đôi chân kia đă một thời
dẫm khắp cùng quê hương.
Chúng tôi phải t́m cách sống hạnh phúc với các
căn bệnh trời ban cho tuổi già. Tôi cảm thấy thương
những người bạn đă từng đóng góp
rất nhiều cho tập thể, nhưng nay vắng
mặt v́ sức yếu, bệnh tật, quên đầu
quên đuôi không thể tham dự sợ quên đường
về. Chính v́ vậy, khuyên quư
NT, các bạn, mấy chị hăy giữ ǵn sức khỏe,
hăy tạo điều kiện để sức khỏe
được tốt, để trí nhớ có cơ
hội hoạt động, để khoan chóng quên sự
đời! Sống hạnh
phúc, đừng phiền muộn để t́nh tự Vơ
Bị thăng hoa, biết đâu là liều thuốc
nhiệm mầu cho cuộc sống hiện tại!
Họp mặt ngoài trời, chúng ta
có dịp sống gần với thiên nhiên, tâm hồn
nhẹ nhàng hơn dù nắng Hạ có gay gắt, thức
ăn uống của các hàng quán: "Quán Yêu Nước
của TTNĐH", "Quán CàPhê Bà Già 19", "Quán
Cuội, 13-14-15", "Quán Bánh Ḿ Thịt Nướng
Thế Kỷ 20", "Quán Bánh Ḿ Ḅ Kho 21 Jump Street",
"Quán Cóc Bên Đường", và nhiều quán xá khác, dù
không cao lương mỹ vị nhưng thật ngon
miệng. Không ǵ hương
vị hơn khi cùng bè bạn nhấm ngụm cà phê
đầu ngày trong khung cảnh thiên nhiên tàn cây rợp
bóng. Tiếng
cười, tiếng ca, tiếng mời hàng của các
chị Phụ Nữ Lâm Viên ḍn tan, trong veo như bầu
trời nắng Hạ.
Đó đây, trên các ghế trong công viên những mái
đầu xanh kề mái đầu điểm sương
của những người anh em cùng trường Mẹ,
hay cùng con cháu. Tất
cả tạo thành bức tranh tuyệt tác. Trên trời trong vắt, từng
áng mây nhẹ nhàng, vài cánh chim bay lượn; vài con sóc trên
tàng cây ṭ ṃ thăm hỏi hay bực ḿnh v́ con người
đă chiếm ngụ thiên đàng của chúng! Những ư nghĩ vẩn vơ đưa tâm hồn tôi đi thật
xa theo gió, nhuộm ḷng tôi màu hồng t́nh tự Vơ Bị mà
không t́m đâu có. Tôi cảm
thấy bớt cô đơn.
Trong khoảnh khắc quên đi những bước
chân ḿnh âm thầm đêm đêm trong căn nhà trống
vắng.
Các
cháu Thanh Thiếu Niên Đa Hiệu đă đóng góp rất
nhiều cho buổi picnic năm nay. Buổi picnic không nghi thức
rườm rà, nhưng không thiếu trang trọng khi bài
quốc ca VNCH cất lên, từng khuôn mặt trang nghiêm, ánh
mắt hướng về lá cờ
vàng-ba-sọc-đỏ. Đây là dấu ấn mà từ đó chúng ta hy
sinh. Đây
là tượng trưng cho chính nghĩa nay vẫn ngạo
nghễ phất phới khắp cùng năm châu, bất
cứ nơi nào có dân mang ḍng máu Việt. Bài Vơ Bị Hành Khúc trổi lên,
những giọng ca nay dù không trong trẻo như thời
thanh xuân, nhưng mỗi âm phát ra theo cung bậc trầm
bổng nhắc lại những kỷ niệm của
những tuần sơ khởi cho cuộc đời binh
nghiệp, những đoạn đường quanh khu
trường thân yêu không kể sáng-trưa-chiều-tối,
chân chạy đều, miệng ca vang vang khắp núi
đồi ĐàLạt. Thời thanh xuân với ước vọng màu
hồng, với dạ sắt son hy sinh cho Tổ quốc
Việt
Hai chiếc plaque
để tuyên dương ḷng son sắt của
người chồng Vơ Bị, và của nàng dâu Vơ Bị
đă tháng năm miệt mài chăm nom người phối
ngẫu, nay đă ra người thiên cổ. Tấm ḷng hy sinh này là vết son
cho các bà mẹ Việt
Nắng lên cao
dần.
Cuộc vui bắt
đầu.
Hàng quán của các
khóa, của các cháu Thanh ThiếuNiên Đa Hiệu tấp
nập.
Câu chuyện hàn
huyên tiếp tục như không hề dứt.
Những
giọng ca, nốt nhạc trầm bổng thoát từ
lều cắm trại vang trong nắng Hè. Các cháu tập
họp tham dự các tṛ chơi. Các cháu khác làm
đẹp và làm dáng với các “Nàng công chúa Sweet & Sassy Groups”. Nh́n cảnh các cô gái tha
thướt trong các chiếc áo như chuyện thiên
đường hoạt họa Walt Disney, ḷng tôi sống
lại h́nh ảnh êm đềm câu chuyện nàng con gái
đẹp như tiên trong khu rừng gặp hoàng tử trên
đường săn thú.
Cuộc t́nh sao thơ mộng!
Tôi lại để ḷng ḿnh phiêu lăng! Tiếng hát Happy Birthday, tiếng
vỗ tay mừng sinh nhật làm tôi
trở về thực tại.
Những mái đầu trẻ thơ,
những mái đầu muối tiêu, những mái đầu
bạc trắng vây quanh chiếc bánh sinh nhật bên
dưới lá cờ vàng-ba-sọc-đỏ và quân kỳ
trường Vơ Bị.
Thật quá đặc biệt! Ngồi bên ngoài công viên cùng hai
người đàn anh, tôi khẻ hát và vỗ tay
theo nhịp điệu vang vọng từ lều. Thấp thoáng trong
đám người ấy, có cả dáng đứa bạn
cùng khóa bên chiếc bánh sinh nhật. Riêng tôi, tự
nhủ là sẽ không c̣n sinh nhật nào nữa sau lần
cuối cùng Thất Thập cách nay mấy năm.
Không khí sinh
hoạt ngoài trời nhộn nhịp hơn, vui hơn, các
tṛ chơi thể thao sinh động theo
tiếng la ḥ cổ vơ. Các quán
thức ăn vơi dần. Có quán đắt hàng
giờ bắt đầu dọn dẹp. Tôi may mắn ăn
được cuốn “ḅ bía” cuối cùng. Tôi từng mê món ăn
này với nước mía Viễn Đông ở góc phố
Sàig̣n. Thời
học sinh có ít tiền nhưng có đầy bầu
nhiệt huyết. Món ăn bên đường vừa túi tiền
nhưng ngon, hương vị đậm đà hơn
cả thực đơn tiệc cưới. Nay tuổi thanh xuân
không c̣n. Tập
vỡ học tṛ đă nhầu nát, bạc màu thời gian,
đánh mất trong chiến tranh. Quá khứ và kỷ
niệm song hành mất hút trong hư vô, để lại
ḷng tôi chai sạn, tàng tích chiến tranh, vết sẹo không
bao giờ phai trên thân thể ngày thêm cằn cỗi.
Trời về
chiều,
Một số ra về,
Số
người khác mới đến. Họ không mất ǵ
nhiều, v́ không khí nồng ấm của ngày họp
mặt ngoài trời vẫn c̣n vương.
Một vài niên
trưởng của tôi ra về v́ sức khỏe. Trong khi vài người bạn
đón cháu sau khi tan lễ nhà thờ hay lễ chùa ngày
Chủ Nhật. Cuộc
sống hiện tại, đời sống vật chất,
tôn giáo cân bằng, làm xă hội được an cư lành mạnh.
Nếu thức ăn để
chúng ta sanh tồn, th́ tôn giáo giúp tâm linh con người
được b́nh an thánh thiện.
Hăy bỏ lại bên đường những ǵ
xấu xa của xă hội, đừng mang vào gia đ́nh,
đừng để ảnh hưởng tập thể,
có được như thế cuộc sống này mới
nhiều ư nghĩa, và t́nh tự Vơ Bị mới
được thăng hoa.
Tôi ra
về khi tiệc chưa tàn.
Đứa con đang chờ giúp hoàn tất vài
việc quanh nhà v́ sức khỏe không cho phép. Cuộc sống
của tôi, của chúng ta giờ đây tùy thuộc vào
nhiều thứ đến bực ḿnh, nhưng biết làm
sao hơn, làm sao cưỡng được thiên mệnh. Trên đường về,
tiếng điện thoại reo, bên kia
đầu dây người bạn cùng khóa gọi:
- Picnic
vui không? Mày có mang phong b́ tao
nhờ trao cho ban tổ chức picnic không?
Tôi trả lời
và đă làm xong việc bạn tôi nhờ. Anh bất thần
ngă bệnh nên không thể tham dự. Nói đến anh
không ai trong hội Vơ bị và trong cộng đồng không biết,
với tinh thần hy sinh, anh làm bất cứ điều
ǵ tập thể cần đến từ bao năm nay. Nhắc tới
bệnh hoạn, nhớ người bạn cùng khóa khác tôi
đến thăm cách nay mấy hôm. Anh đă dời về ở
với con hơn tuần lễ.
Anh khập khiểng đón tôi ngoài
cửa. Tôi
trách sao không cho anh em biết.
Ngẩn ngơ quay sang vợ, giọng thật ôn
tồn anh hỏi:
- Nhà cũ của ḿnh ở đâu
vậy, Bà!
Nh́n anh, nghe câu bạn hỏi vợ,
ḷng bồi hồi đến ứa nước
mắt!
Đó, những
người bạn Vơ Bị cùng khóa của tôi. Và trong buổi picnic
vừa qua, tôi gặp các người bạn Vơ Bị
đàn anh, đàn em, cũng thật nhiều thay
đổi. Thời gian
đă cướp mất trí nhớ, làm hao ṃn sức
khỏe các người bạn cùng khóa của tôi vốn
dĩ đếm trên đầu ngón tay. Tôi bùi ngùi khi nghĩ
tới t́nh tự Vơ Bị ngày càng mong manh.
Một năm qua mau.
Buổi picnic 2015
đă chấm dứt cả tuần lễ khi tôi ghi lại
những ḍng cảm nghĩ này.
Trường Vơ Bị bên kia bờ đại dương nay không c̣n
tên. Nhưng hơi hướm,
kỷ niệm, vết chân, mồ hôi, t́nh tự vui buồn
của mỗi một chúng tôi trong những ngày đầu
cuộc đời b́nh nghiệp, gắn liền với mái
trường thân yêu sẽ tồn tại trên từng
phiến đá, tấc đất mang tên Mẹ Vơ
Bị. Mong sao
kỷ niệm và h́nh ảnh mái trường thân yêu không bao
giờ phai, t́nh tự Vơ Bị măi trường tồn. Và bằng vào sự sinh hoạt và
dấn thân của Đoàn Thanh Thiếu Niên Đa Hiệu
trong ngày picnic 2015, chúng ta hy vọng tinh thần Vơ Bị
sẽ được lưu truyền đến thế
hệ con cháu.
Phạm
văn Ḥa