Hoàng Minh Thúy

 

 

 

 

 

Chuyện Houston

 

 

 

Cuối năm âm lịch, Houston có ǵ vui không? Tôi không biết trả lời với anh bạn -đă một thời sống ở Houston - như thế nào, v́ vui hay buồn đều từ tâm ḿnh mà ra, bởi vậy cụ Nguyễn Du mới có câu: Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.

Thành phố Houston, tiểu bang Texas của chúng tôi bây giờ, lớn, rộng, đông đảo chứ không lèo tèo, heo hút như hai mươi năm về trước, lúc anh c̣n ở đây. Giống như anh, nhiều người đă bỏ Houston dời cư, v́ trăm ngàn lư do. Người đến tuổi về hưu, muốn ở gần bên Nội, bên Ngoại, đôi khi muốn ở cạnh kề cậu con lớn, hay đứa con gái út nhỏ dại, mà ḿnh hết dạ yêu thương, muốn gần gủi chúng nó, để phục dịch cho đến hơi thở sau cùng, giống như muôn tấm ḷng của bậc cha mẹ. Cũng có người rời xa Houston v́ muốn trốn tránh những kỷ niệm sau cuộc hôn nhân tan vỡ, với những chuyện trái ḷng, dời đi thành phố khác, để t́m sự thay đổi, khuây khỏa. Ngược lại, cũng có người từ khắp nơi về Houston mua nhà, tạo cơ sở làm ăn, v́ đất rộng bao la, nên cần nhà th́ có nhà mới được xây ngay, chẳng phải chen chúc chật hẹp, dành nhau từ chỗ đậu xe, sanh chuyện tranh căi, rút súng, để người vô nhà tù, kẻ vô nhà xác, bỏ lại bao thương tiếc cho người thân, như đă từng xảy ra trong cộng đồng tị nạn tại Cali.

Hơn thế nữa, Houston  nắng ấm bốn mùa, tạo điều kiện cho những phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp có cơ hội mặc áo hở lưng, hở ngực, khoe nhan sắc của tuổi xuân th́ mà không ai chê trách. Thỉnh thoảng mùa Đông khí lạnh có t́m về đôi tháng, nhưng so với cái buốt giá, tuyết rơi trắng xóa của nhiều miền trên đất Mỹ, th́ Houston chẳng thấm vào đâu. V́ vậy mà thành phố ngày càng phồn thịnh, có hàng trăm văn pḥng bác sĩ, nha sĩ, tiệm ăn, tiệm vàng, cà phê....phục vụ bà con. Tập trung đông đảo nhất là vùng Tây Nam. Đêm về, con đường Bellaire sáng rực ánh đèn, có tiệm mở cửa đến hai ba giờ sáng.

Khi có quá đông người sinh cư, tất có chuyện tranh chấp, căi cọ v́ đấy là chuyện đương nhiên. Hàng chục hội đoàn thi nhau thành lập, có hội chỉ có một ông chủ tịch mà vợ và con là hội viên, mục đích chỉ để mua danh. Có hàng chục tờ báo lưu hành, mỗi tờ có một chủ trương riêng, rồi th́ “sư nói sư phải, văi nói văi hay”, có chuyện lời qua tiếng lại. Với một số người, rất vui thích khi nghe chuyện “đụng chạm”, đôi khi họ c̣n xử dụng chiến thuật “đâm bị thóc, thọc bị gạo” để tạo sự xung đột ngày thêm nặng nề giữa hai bên, họ đứng xem cho vui hưu trí!  Hoặc cũng có người, núp trong bóng tối, xúi Đông, giục Tây, để ḿnh lên giọng làm Thái Thượng Hoàng, sau đó tổ chức họp hành, phân giải, gơ bàn làm chủ tọa đoàn!

Houston của chúng tôi đôi khi cũng rất là hỗn tạp. Có một thời gian hai bên “đấu đá” dữ dội, thư rơi bay đầy thành phố, đôi khi có phe xách chiếu đáo tụng đ́nh... Thỉnh thoảng phải gặp nhau trong các sinh hoạt cộng đồng, người ngó về hướng Bắc, kẻ quay hướng Nam! Nhưng khi nắm được máy vi âm, luôn lớn tiếng kêu gọi đoàn kết, nhưng mỹ từ này chỉ nói lên cho vui, nhưng ngó bộ khó thành sự thật. Và cứ thế, hơn ba mươi năm rồi, chúng ta vẫn c̣n đây tiếp tục hoan hô, đả đảo trong các ngày Quốc Hận, Quân Lực.

* Houston năm nay, lần đầu tiên tại thành phố này, đă có một tổ chức quân đội, đứng ra chánh thức gây quỹ cho anh em thương phế binh ở quê nhà, đó là Liên Hội Cựu Quân Nhân. Với chủ trương góp gió thành băo, hy vọng mọi đồng hương cùng đóng góp, sẽ thổi được chút hơi ấm của t́nh chiến hữu về đến Việt Nam. Thật sự, các hội đoàn cựu quân nhân lớn như: Nhảy Dù, Thủy Quân Lục Chiến, Trường Vơ Bị QG Việt Nam đều có chương tŕnh riêng để cứu trợ các anh em cùng Khóa, hoặc cùng binh chủng, nhưng lần này, là sự hoạt động tích cực và có ư nghĩa của Liên Hội Cựu Quân Nhân sau ngày thành lập, v́ các anh em Địa Phương Quân, Nghĩa Quân, các Sư Đoàn Bộ Binh h́nh như chưa có ai ngó ngàng. Thành phần này, là những người có thương tật nặng, hầu hết trong các hồ sơ chúng tôi đang có, các anh thường bị cụt chân, hoặc cụt tay, v́ dẫm phải ḿn.

Thời gian này, các hội trưởng thay v́ “tranh” nhau là trưởng ban tổ chức Ngày Quốc Hận, hay Ngày Quân Lực hằng năm, để được đọc diễn văn khai mạc, để oai hùng đi duyệt hàng quân, xin dùng thời gian cuối đời này, “xuống đường” đi góp nhặt t́nh thương của đồng bào hải ngoại (sau hơn 30 năm, nay đă có đời sống vật chất ổn định, con cái thành nhân) gửi về giúp các chiến hữu thương tật ở quê nhà, th́ các chữ “huynh đệ chi binh” sẽ mang đầy ư nghĩa.

* Mặc dù Tổ Chức Yểm Trợ TPB/Việt Nam Cộng Ḥa do chúng tôi phát động, đă khóa sổ từ lâu sau khi yểm trợ hơn Hai Ngàn Hai Trăm TPB (hoạt động từ năm 1992- 1999) nhưng vẫn có một số thân hữu tin cậy, t́m đến tặng tiền, nên cuối năm âm lịch, chúng tôi lại lay hoay với các thùng hồ sơ xin yểm trợ của Thương phế binh nơi quê nhà. Hồ sơ tồn đọng nhiều, tiền th́ ít, nên cứ phân vân, băn khoăn chọn người thụ hưởng. Ngoài tiêu chuẩn thương tật nặng, chúng tôi c̣n chọn người ở các thôn xă miền Tây hoặc miền Trung, v́ biết rằng nơi đây đời sống rất khó khăn cơ cực. Công ty chuyển tiền ABC cuối năm bận rộn, lại càng nhức đầu hơn khi nhận gửi cho thương phế binh, đôi khi rất nhiêu khê với các địa chỉ xa xôi, qua sông, qua ruộng..

Dù báo chí vẫn phải phát hành theo định kỳ, dù có rơi vào lễ lớn, lễ nhỏ, tết ta hay tết Tây, công việc mỗi ngày vẫn phải chu tất,  nhưng chúng tôi vẫn lo đi nhận tiền (của ân nhân), rồi vội vàng đi gửi, rồi lo đi lấy biên nhận, trao lại cho ân nhân, t́m mọi cách giữ được ḷng tin cậy, để hy vọng họ c̣n phát tâm có được lần sau, chỉ v́ nghĩ đến anh em khốn khổ ở quê nhà. Trời lạnh hay trời mưa, thời tiết có khắc nghiệt đi nữa, khi lái xe chạy từ chỗ nọ tới chỗ kia, Hải Lăng và tôi chẳng thấy mệt chút nào, v́ nghĩ rằng mùa Xuân chắc chắn sẽ về trong ḷng khi các chiến hữu Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, nhận được một số tiền của những người không quen biết, từ một địa chỉ xa xăm ở nửa ṿng địa cầu. Chỉ tưởng tượng đến nụ cười rạng rỡ của gia đ́nh thương phế binh nơi quê nhà khi nhận được 100 đô la, là ḿnh đă thấy ḷng nhẹ nhàng thảnh thơi, đường xa không thấy dài, bị kẹt xe không thấy bực bội, bao nhiêu mệt mỏi chắp cánh bay xa.

*Sáng nay, Thứ Ba 20,  tháng 1, 09, qua hệ thống internet, chúng tôi đọc được một bản tin trên một tờ báo trong nước có kèm theo h́nh ảnh về hoàn cảnh gia đ́nh của một người đàn bà ở Hà Tĩnh (Bắc Việt) (xin được trích đăng theo bài viết này) để đọc giả hải ngoại thấy được một trong muôn ngàn cảnh đời khốn khổ, đang xảy ra nơi quê nhà. Giữa khi đó, cũng trên các trang báo trong nước, thấy những khuôn mặt phè phỡn của đám con ông cháu cha, ngồi trên xe đẹp, ngủ trong nhà lớn, ăn chơi một đêm cả ngàn đô la tại Việt Nam. Hai h́nh ảnh, hai cảnh đời, xảy ra trong một đất nước, ai trong chúng ta không thấy ḷng ngậm ngùi, ray rức.

Đem chuyện kể cho bà Lê thị Thu Cúc, một thân chủ quảng cáo của báo Xây Dựng và cũng là người bạn vong niên. Đây là khuôn mặt quen thuộc, luôn rộng ḷng đóng góp với tất cả hội đoàn từ hằng chục năm nay. Bà vội vàng đưa 100 đô la, để “góp phần cùng Xây Dựng” gửi về cho chị Lê thị Hải để chia xẻ chút t́nh đồng hương. Nơi đó, thôn Vạn Phúc Trung, xă Trường Sơn, Đức Thọ, Hà Tĩnh. Mùa xuân của đất trời đang về, nhưng với gia đ́nh này, không thấy chút hơi xuân, v́ chị Lê thị Hải (chồng chết sớm) bên cạnh mẹ già 86 tuổi, đang săn sóc hai đứa con: đứa nhỏ đang ăn chơi, bỗng trở chứng bại liệt. Người con trai lớn (26 tuổi) đang ra sức phụ mẹ kiếm t́ên thang thuốc cho em, bỗng phát hiện bệnh ung thư ruột! Cảnh nhà nghèo khó lại càng khốn khổ hơn.

Chúng tôi xin phổ biến bản tin này, hy vọng độc giả nào có tâm nhân ái, xin gửi thẳng về cho gia đ́nh chị Lê thị Hải chút ít t́nh thương.

 Nơi đó, có tấm ḷng người Mẹ đang quằn quại ôm nỗi đau, chờ giờ đưa tiễn thằng con trai lớn về chốn vĩnh hằng.

Nơi đó, chị Hải đang ngồi xoa bóp cho đứa con trai nhỏ bại liệt, bên cạnh bà mẹ già gần 90 tuổi, chỉ mong phép lạ xảy ra để giải bớt phần nào sự cơ cực của một kiếp người.

Cũng trong buổi sáng này, khi đến chi nhánh của công ty có tên “Gởi Tiền Lẹ”,  tọa lạc trong khu Kỳ Đài, nằm trên đường Bellaire, gần chợ Quê Hương, người nữ nhân viên trẻ tuổi sau khi đánh tên và lời nhắn vào máy vi tính, ngước lên, nghẹn lời khi nh́n tấm ảnh trên tay tôi, cô nói:

-Đúng lư ra, gởi về Hà Tĩnh, miền Bắc. Cô phải trả 4 đô la tiền công phí cho Hai trăm đô la. Đó là giá của mùa Tết....

Tôi vội vàng gật đầu:

-Ừ, có đây, 4 đô la chi phí.

Ngẫm nghĩ một giây, cô bé đẩy 4 đô la trả lại:

-Cô cho cháu được góp phần, 4 đô la chi phí để cháu trả cho. Thấy cảnh ngừơi ta sao mà tội quá!

Tôi hỏi tên cô bé: Minh Thu, rồi tôi nói:

-C̣n cô là Minh Thúy! Tên của chúng ta nghe sao mà giống nhau quá!

Minh Thu, trạc 25 tuổi, nói tiếng Việt lưu loát lắm, cô ta không hề biết tôi “dính líu” ǵ đến báo Xây Dựng, v́ cô hăy c̣n trẻ quá, chắc chưa bao giờ bước tới các sinh hoạt cộng đồng. C̣n tôi, hôm nay là lần đầu tiên gặp cô ấy.

Tôi bước ra đường, ḷng vui vui như kết nạp được “đồng chí” và quả thật, Minh Thu làm tôi vui suốt cả ngày.

Tôi ra cửa, nh́n suốt cả khu thương mại, chợ búa tấp nập, người qua kẻ lại bận rộn v́ hôm nay là tuần lễ cuối năm con Chuột, nắng lên đầy trải đều trên thảm cỏ, thấy ḷng ḿnh bỗng dưng ấm áp.

Mùa xuân đang về với Houston, khi lộc non đă bắt đầu nhú lên, biểu hiện sự sống trên hàng cây cằn cổi dọc hai bên đường, nhưng mùa xuân chỉ thật sự về trong gia đ́nh chị Lê thị Hải, khi nhận được chút t́nh phương xa.

Bạn ơi, c̣n chần chờ ǵ nữa?

Lê thị Hải

thôn Vạn Phúc Trung, xă Trường Sơn, Đức Thọ, Hà Tĩnh, Việt Nam.

     Hoàng Minh Thúy

   (Trích báo điện tử trong nước)

Bốn Tấm Thân Mỏng Manh Trước Thềm Xuân

Bà cụ xấp xỉ 90 tuổi nhẫn nại xoa bóp cho đứa cháu đang sống những ngày cuối cùng với căn bệnh ung thư quái ác; cạnh đó, người phụ nữ ôm đứa con nằm bất động tuôn trào nước mắt. Với họ, nỗi bất hạnh đă cướp đi hơi ấm mùa xuân…

Thôn Vạn Phúc Trung, xă Trường Sơn, Đức Thọ, Hà Tĩnh những ngày cuối năm đă ít nhiều chuyển động không khí Tết. Những ngôi nhà phủ rêu phong đă được chỉnh trang lại. Niềm vui đón con cái học hành, đi làm ăn xa trở về quê càng khiến ngôi làng thêm sôi động. Duy có một ngôi nhà trầm mặc, như bị mùa xuân bỏ quên - đó là ngôi nhà của mẹ con cụ Trần Thị Kỷ và chị Lê Thị Hải.

Nỗi bất hạnh tận cùng

Bước vào căn nhà tồi tàn ấy mới chứng kiến một cảnh tượng thật xót thương. Bà cụ Kỷ năm nay đă ngót nghét 90, tóc bạc trắng, gầy khô, ngồi xoa bóp cho đứa cháu ruột đang trong cơn đau dữ dội. Trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, lót tạm tấm nệm bông, người mẹ gào khóc khi đứa con trai lên cơn co giật. Nh́n lên bàn thờ có một tấm ảnh, cứ ngỡ đó là di ảnh của người quá cố. Không, người trong ảnh vẫn sống, đó là chàng trai 26 tuổi đang mang trong ḿnh căn bệnh quái ác, cuộc đời của anh chỉ c̣n tính được bằng ngày.

Những h́nh ảnh ấy càng khiến câu chuyện về nỗi bất hạnh của gia đ́nh chị Hải thêm u uất. Chồng đổ bệnh rồi qua đời khi 2 đứa con trai c̣n nhỏ, con trở thành chỗ dựa tinh thần lớn nhất của chị Hải. Nén đau thương, chị lăn lộn kiếm tiền nuôi con khôn lớn. Vai chị đă gầy ṃn, nhưng gánh nặng nợ nần và sự nghèo đói vẫn đeo đẳng mẹ con chị theo năm tháng.

Bất hạnh chưa buông tha chị. Cháu Lê Hoài Trung - đứa con thứ hai của chị - sinh ra là một đứa trẻ b́nh thường nhưng càng lớn cơ thể càng tong teo. Rồi Trung bị bại liệt hẳn, ăn nằm một chỗ. Thương con, chị Hải vay mượn, bán cả nhà cửa, vườn tược, chạy chữa thuốc men nhưng không có kết quả.

Không c̣n nhà ở, chị Hải dắt díu 2 con về nhà mẹ đẻ là cụ Trần Thị Kỷ, lúc đó, cụ Kỷ đă bước sang tuổi 86, không c̣n sức lao động. Mẹ già yếu, con bị bệnh, bản thân không nghề nghiệp, cuộc sống của gia đ́nh chị Hải như rơi vào chốn tuyệt vọng. Hy vọng c̣n lại của chị Hải chỉ c̣n lại đứa con trai đầu, Lê Hoài Nam, sinh năm 1983.

Sớm mồ côi cha, hoàn cảnh gia đ́nh khó khăn thiếu thốn đủ bề, Nam đă phải bỏ học sớm đi làm thuê giúp mẹ và nuôi đứa em tật nguyền. Cách đây 2 năm, lúc đang kiếm tiền phụ giúp mẹ Nam thấy ḿnh bỗng đau thắt ở bụng. Nghĩ đấy chỉ là những cơn đau xuất phát từ công việc lao động nặng nhọc Nam giấu mẹ gắng chịu những cơn đau. Khi không c̣n chịu được những cơn đau dữ dội, Nam bảo mẹ đưa đến bệnh viện khám th́ đă quá muộn. Nam bị bệnh ung thư.

Cám cảnh những ngày c̣n lại

Tấm ảnh trên bàn thờ là của Nam, được chị Hải thuê thợ chụp cách đây 6 tháng. Nh́n bức ảnh Nam trong bộ đồ vét màu đen, mái tóc rẽ ngôi giữa, khó ai tin ấy là bức ảnh của người thanh niên đang vật vă trên tay bà cụ già nua. “Giai đoạn ấy, căn bệnh ung thư bắt đầu phát giữ dội trong người em nó. Nghĩ con ra đi bất cứ lúc nào chị đành chụp vội bức ảnh để có cái ảnh thờ khi em nó mất” - chị Hải nh́n lên tấm ảnh, tuôn trào nước mắt, kể lại.

Hai đứa con bị bệnh hiểm nghèo cuộc sống của chị Hải và cụ Kỷ khốn khổ cùng đường. Ngày nào mẹ con cụ Kỷ cũng đau nhói v́ chứng kiến cảnh hai tấm thân vật vă, la hét v́ những cơn đau. Con bị ung thư là đồng nghĩa với cái chết. Biết con thế nào cũng không qua khỏi chị Hải đă vắt tâm lực làm mọi thứ để con có chút niềm vui nhỏ nhoi trước khi từ giă cơi trần. Chị gom góp lo cho con bát cháo, cái áo ấm… những thứ mà đáng ra dành cho người mẹ xấp xỉ tuổi 90 của chị. Những ngày chị bán sức kiếm tiền, ở nhà cụ Kỷ cũng chăm chút hai cháu đứa th́a cháo, đứa chén nước sôi để nguội. Chứng kiến cuộc sống Hải, Trung chúng tôi tin phía sau nỗi bất hạnh về bệnh tật hai em cũng đă có được niềm vui về t́nh mẫu tử, ruột thịt của người mẹ, người bà.

Chúng tôi ra về khỏi căn nhà của chị Hải khi năm mới đă dần gơ cửa. Không có hơi xuân ngấp nghé trong mái nhà nghèo khổ, bất hạnh ấy. Ở đấy, 4 tấm thân đang quyện lại vào nhau, bấu víu những tháng năm đau đớn c̣n lại.”