Tạp Ghi:

Giúp Nhau Đùm Bọc Chút T́nh,

Của Tuy Tóc Nghĩa So Ngh́n Trùng

Hoàng Minh Thúy


Năm 1995, sau khi thực hiện hai chương tŕnh yểm trợ các cựu Tù nhân Chính trị vừa đến Hoa Kỳ chúng tôi bắt tay vào việc gây quỹ gửi về giúp cho anh em thương phế binh ở quê nhà, (với danh xưng Tổ Chức Yểm Trợ TPB/QLVNCH), ḷng rất hăng hái cho dù khởi đi từ con số không. Với chức vụ Phó Chủ Tịch và Thông Tin, chúng tôi đi xin từ 20 đô la trở lên, lái xe chạy ḷng ṿng, nói năng, thưa gửi suốt ngày không biết mệt. Lúc ấy, có lẽ tại v́ tôi chưa đến tuổi 50. Năng động, hăng hái, yêu đời, yêu người...dù bị “dũa” te tua, v́ là đàn bà mà “dám” bước chân vào làm công tác của Hội Đoàn Quân Đội, ngay khi vào cuộc, đă bị gọi là “Hi By Kên Kên, Hăy Tha Cho Lính”, rồi th́ “Hoa Lạc Giữa Chợ Đời” với mọi ngôn từ thô lỗ của văn chương VN. Sau này mới biết, đó là bút danh của  cựu Đại Úy KQ, lúc đó là Tổng Thư Kư của Hội Cựu Quân Nhân Houston. Lúc đầu (1985, đang gây quỹ giúp Chi Hội Cựu Quân Nhân các trại tị nạn Đông Nam Á) th́ tôi… khóc, đến năm 1989 th́ đă quen đ̣n, cứ lầm lỳ xông tới, như vơ sĩ đang ở trên đài!

Bên cạnh c̣n có anh Trần văn Chiến, có Trần Trí Hoàng (lúc ấy mới lập gia đ́nh), có Phạm Gia Khôi luôn hăng hái với trách vụ Thủ Quỹ, có anh Nguyễn Thanh Châu ở ṿng ngoài và đặc biệt hơn, có rất nhiều độc giả vừa đến Hoa Kỳ, tấm ḷng c̣n nặng mang h́nh ảnh đau thương của người thương tật ở quê nhà.

Lúc ấy, không có nhiều cơ quan chuyển tiền chánh thức như hôm nay, chỉ có công ty ABC mới thành lập, có một văn pḥng hoạt động tại khu chợ Ḥa B́nh, ngay downtown Houston. Kiếm ra tiền đă khó, việc chuyển tiền về Việt Nam, đến tận tay các TPB rất là nhiêu khê, chi phí 9 đô la cho dịch vụ. Nhưng có nhiều địa chỉ ở các thôn xă, công ty ABC không nhận, chúng tôi phải gửi qua tay những thân hữu có dịp về thăm quê nhà, trao tận tay các anh em ở vùng sông, rạch, thôn, xă...

Tổ Chức Yểm Trợ TPB/QLVNCH do chúng tôi phát động, làm việc bằng tất cả trái tim từ ái, gạt bỏ tiếng thị phi (rất nhiều), lẳng lặng thực hiện công tác nhân đạo này, mang t́nh thương về sưởi ấm cho các tâm hồn đau khổ nơi quê nhà.

Sau khi giúp cho hơn hai ngàn thương phế binh, ông chủ tịch Tổ Chức là anh Lê Đại Hiền, giă từ hăng Metro, bán nhà, về Cali v́ đến tuổi nghỉ hưu, con cháu “réo gọi” suốt ngày nên người anh cả làm việc rất tận tụy, cần mẫn này, đành rời bỏ Houston về miền nắng ấm. Tuy nhiên, tấm ḷng của anh vẫn để lại nơi đây, (nên anh giữ mục Lá Thư Cali, với bút hiệu Phiêu Bạt, để phục vụ bạn đọc). Hôm nay, anh Tổng Thư Kư Trần văn Chiến nay đang làm việc ở Aghanistan. Trần Trí Hoàng đă có tới... 3 đứa con, c̣n Thủ Quỹ Phạm Gia Khôi th́ con gái sắp tốt nghiệp văn bằng bác sĩ.

Ḍng đời, đưa mỗi người đi một ngă, nhưng tấm ḷng chung, với nghĩ đến thương binh.

Sau khi Tổ Chức Yểm Trợ TPB giải tán (tháng 7/1992 đến tháng 6/1997). Đầu năm 2001, tôi và Hải Lăng đi xin xe lăn, gửi về Việt Nam, v́ có sự hỗ trợ của ân nhân Phạm Kim Đ́nh.

Anh Phạm Kim Đ́nh làm cho một công ty nào đó, anh gọi cho chúng tôi, đề nghị sẽ bỏ công tháo ra, đóng thùng, bỏ tiền túi để gửi về Việt Nam cho anh em, rồi đưa thư cám ơn của người nhận xe, đến cho chúng tôi. Thế là tôi bắt tay vào công việc mới, loan tin lên báo, rồi đến nhà nhận xe lăn.

Nhiều đêm, chúng tôi ́ ạch, đi làm công tác này. Trời tối hoặc trong các ngày cuối tuần (v́ người cho, bận công việc làm ban ngày), đường lầy lội v́ mưa, lạnh, mà ḷng chúng tôi rất ấm, vui vui, khi nghĩ đến người anh em v́ màu cờ, mà cụt hai chân, nhận được xe lăn như từ trời rớt xuống!

Gửi được 8 xe lăn, th́ tôi lâm bạo bệnh, hơn năm trời mới dần hồi phục...Cũng không nhận được tin ân nhân Phạm Kim Đ́nh.

                  * * *

Từ đó đến nay, đă gần 15 năm, kỷ niệm tờ Xây Dựng tṛn 25 tuổi, chúng tôi tái hồi vào gịng sông cũ, v́ lời thúc đẩy của chủ nhân nhà hàng Phoenix Seafood (tặng 300 phần ăn) tôi thấy ḿnh chậm chạp hơn xưa. Quả thật bước chân thời gian đă xuất hiện trên mái tóc (phải dùng thuốc nhuộm), trên đôi mắt (nhiều nếp nhăn), tàn phá phần nào năng lực của tuổi hoa niên, tuy nhiên trong trái tim vẫn ưu hoài về anh em thương tật nơi quê nhà.

Khi tôi tỏ lộ sự yểm trợ rộng răi của chủ nhân nhà hàng Phoenix Seafood, người bạn nào cũng thúc hối, hăy nắm lấy cơ hội, để cùng nhau thổi chút gió về chốn quê nhà. Sau đó, lại có sự thúc đẩy của các mạnh thường quân nữa. Thế là, chương tŕnh Hát Cho Người Thương Binh nhân mùa Quân Lực 2009 nhân dịp báo Xây Dựng tṛn 25 tuổi lưu hành, bắt đầu mở Sổ Vàng.

Không c̣n khởi đầu từ 20 đô la nữa giống như năm 1995 (lúc đó, ai nấy chưa trả xong nợ nhà), mà bắt đầu từ con số Hai Ngàn với ông Đào văn Thảo (Nhà thuốc Hoa Đà), với LS Trần thị Minh Tâm ....Và, cứ như thế sau 3 số báo, đă có nhiều người bứơc vào trang Sổ Vàng của chương tŕnh. Người vui nhất, khi thấy Sổ Vàng mỗi ngày một đông, nặng kư, có lẽ là anh chị Nguyễn Thanh Châu (chủ nhân Bún Ḅ Kim Châu, đường Long Point). V́ từ hơn 10 năm nay, sau khi Tổ Chức TPB/QLVNCH giải tán, hồ sơ tồn đọng do Tổng Thư Kư Trần văn Chiến trao lại, anh chị đă âm thầm tiếp tục công tác này, trong khả năng và sự tiếp tay của nhiều thực khách. Hôm nay,  anh đă nghỉ hưu (nhân viên hăng METRO), dành nhiều thời gian hơn để đọc thư thương phế binh, thanh lọc hồ sơ, và chạy ...ṿng ngoài.

Sau khi nhận được lời hứa của anh chị Mỹ Lệ-Phan Điện với số tiền Ba ngàn đô la, tôi tưởng đây là con số lớn nhứt, tôi nhận trong chương tŕnh này. Nào ngờ, giữa tháng 3, có một thực khách vào tiệm Bún Ḅ Kim Châu, đọc tờ báo Xây Dựng, đọc trang quảng cáo của chương tŕnh Hát Cho TPB, thế là người khách này “âm thầm” mở cuộc điều tra, để xem báo Xây Dựng làm công tác này như thế nào. 

Kết quả, chúng tôi nhận được chi phiếu Năm Ngàn Đô La qua ngă Bưu Điện. Khi gọi ân nhân để cám ơn, mới rơ chi tiết của sự việc.

Chúng tôi, từ khi bắt tay công tác Yểm Trợ cho Lính (1985), nhận sự chia xẻ, hổ trợ của đọc giả, thân hữu, đa phần rất quen thuộc. Nay, nhận một số tiền lớn từ một người chưa bao giờ giao tiếp (v́ ông bà mở văn pḥng Nha Khoa, làm việc trong cộng đồng Mỹ và Mễ), làm chúng tôi rất ngỡ ngàng.

Sau cảm giác choáng váng lúc đầu tiên khi nghe ông nói chuyện, rồi nhận được chi phiếu, là một sự vui mừng ̣a vỡ từ trong trái tim… v́ với số tiền Năm ngàn đô la, có thể giúp được năm chục TPB, nhất là trong lúc kinh tế Hoa Kỳ đang suy thoái.

Tôi báo tin vui cho anh chị Nguyễn Thanh Châu, v́ đó là thực khách của Bún Ḅ Kim Châu, tôi nghe tiếng cười sảng khoái của hai vợ chồng...

 Thật ra, sự chia xẻ của đọc giả, cho dù ở con số nào đi nữa, cũng đều là một biểu lộ yểm trợ công tác nhân đạo này. Mỗi người một hoàn cảnh, đôi khi có tâm mà không có tiền, để thực hiện hoài băo của ḿnh. Có người rất nặng gánh gia đ́nh, lớp ở đây, lớp kẹt lại Việt Nam, “cơm ăn không no, lấy đâu mà cho thằng Mơ”. Thành ra, hạnh phúc trong đời một con người, làm sao thực hiện được điều mong ước của ḿnh...

* Giữa những ân nhân gửi tiền về Sổ Vàng, chúng tôi nhận 100 đô la của chị Mẫn, hỏi ra mới biết là vợ của anh Phạm Kim Đ́nh, người đă nhận chuyển tổng cộng 8 xe lăn về Việt Nam  (10 –2001). Tôi vồn vă hỏi thăm sức khỏe của anh, khi nghe câu trả lời, tôi ngồi im, nước mắt chảy thành ḍng!

Chị Mẫn cho biết, anh đă qua đời sau ba năm, từ khi bị tai nạn xe lật, trên con đường về từ Austin- Houston, sau khi đưa con gái duy nhất tới trường (Texas A & M).

Tai nạn xảy ra vào tháng 10 năm 2004, anh tạ thế vào tháng 1, 2007, thọ 54 tuổi. Anh là cựu học sinh trường Kỹ Thuật Cao Thắng.

 Nghe tin này, tôi ngơ ngẩn suốt cả tuần lễ, v́ sau khi bị chứng Tyroid hành hạ (cuối năm 2001). Khi qua cơn bệnh, làm mất cuốn Điện Thoại, nên không cơ hội hỏi thăm anh Phạm Kim Đ́nh. Hơn thế nữa, anh là một người kín đáo, ít nói. Trong suốt thời gian gần l năm, tới tận nhà chúng tôi để nhận xe lăn, anh chỉ im lặng đẩy xe lên, rồi quay lại cám ơn. Chúng tôi không có cơ hội để mời anh một ly nước!

Xin gửi đến chị Mẫn, lời phân ưu muộn màng.

* Trở lại với công tác thực hiện chương tŕnh Hát Cho Thương Phế Binh ngày 13 tháng 6, 2009. Qua tay viết là Chàng Phạm Texas, chúng tôi được may mắn, quen một thân hữu (Anh Đức Phạm) từ New Jersey “vẽ” giùm Logo, rồi anh thiết lập cho tờ Poster quảng cáo của chương tŕnh. Hai anh họ Phạm này là cựu Sĩ Quan tốt nghiệp Khóa 10/72 Đồng Đế. Chẳng qua, v́ t́nh “Lính” mà có sự nối kết rất ư nghĩa này. Kết quả, ban tổ chức không chi tiền mà có Logo, rồi Poster thật đẹp, lại được nhà in L & H của ông chủ David Lưu in màu, chỉ phải trả tiền làm Bản Kẻm ($100).

Nhờ thực hiện Poster quảng cáo, anh Đức Phạm t́m ra một bạn cũ ở Việt Nam, là ca sĩ Bùi Hùng (TQLC). Chân thành cám ơn Chàng Phạm Texas và Đức Phạm ở New Yersey, hai ông cựu Thiếu úy rất dễ thương trong cuộc điện đàm.

Hạn chế phần “chi” nên mấy anh trong ban Phối Trí & Dàn Dựng (Trầm Lăng và Trần Thanh Tùng) phải tự ḿnh lo thực hiện sân khấu, đi mượn cây kiểng để trang trí. Ông Đoàn Bốn (chủ nhân Joseph’s Nursery), vui vẻ cho mượn mà c̣n tặng 100 đô la nữa.

Tóm lại, trong tinh thần “góp gió thành băo”, chúng tôi xin được chia xẻ tâm sự với đọc giả, xin gửi đến tất cả quí vị đă từng đóng góp với các công tác hướng về Lính do Xây Dựng phát động, bằng công hay của, dù ít, dù nhiều với tấm ḷng trân quư, v́ quí vị đă giúp cho chúng tôi thực hiện được mơ ước của ḿnh.

*Ngay trong tháng này, chúng tôi bắt đầu xuất quỹ, gửi tiền về Việt Nam (mỗi người 100 đô la), cho các hồ sơ đang có trong tay, qua sự thanh lọc của anh Hải Lăng và anh Nguyễn Thanh Châu. Ưu tiên dành cho các phế binh có thương tật 100% (cụt hai chân, bại liệt, mù hai mắt) trước. Sau đó là cấp độ 80%, đặc biệt ưu tiên nhất là các TPB ở thôn, xă, vùng miền Trung, miền Nam.

Một lần nữa, chân thành cám ơn sự hỗ trợ công sức, vật chất của đọc giả, thân hữu trong công tác đầy t́nh yêu thương đồng đội này.

Nguyện xin ơn trên trả công bội hậu đến từng người..

 Bởi v́: giúp nhau đùm bọc chút t́nh. Của tuy tơ tóc, nghĩa so ngàn trùng./.

Hoàng Minh Thúy

(báo số 651 phát hành ngày 28 tháng 3, 09)