Tạp Ghi
Mừng Xuân
Tân Măo
Hoàng Minh Thúy
Quay đi, ngoảnh
lại mà Tết đă tới sau lưng. Đồng
hương
Để phục
vụ nhu cầu này, hương Xuân bao trùm các khu chợ
Việt
Nh́n lịch tŕnh vào
2 ngày cuối tuần, tôi phát chóng mặt, không biết
sẽ thu xếp ra sao cho đủ th́ giờ tham dự, có
khi trong cùng một ngày mà có hai, ba buổi vui xuân tổ
chức. Buổi trưa ở nhà hàng này, buổi chiều
ở nhà hàng kia, có nghĩa là chúng tôi
sẽ chạy show mệt nghỉ!
Tôi thường
băn khoăn, nhất là các chöông tŕnh tổ chức đêm
Chủ Nhật, trong khi ngày Thứ Ba báo phải đi nhà
in. Làm sao viết cho xong các bài Phóng sự trong
ngày Thứ Hai?
***
Kể từ khi tṛn
tuổi 60, tôi không hề mong Tết, v́ sợ thời gian
làm bạc màu tóc, sợ nếp nhăn tạo h́nh trên khuôn
mặt, sợ nhớ về tuổi thơ khi tiếng
chuông Giáng Sinh reo vang, v́ sẽ đón chào năm mới. Nhưng theo luật tạo hoá, vẫn phải
chấp nhận như mọi người.
Cuối
năm âm lịch,
Đến ngày
cận Tết, tôi thơ thẩn dạo khu chợ Á
Đông, cố ư mua chút quà có giấy xanh, giấy đỏ
tặng cho ông bà xui gia, hoặc chọn một chậu hoa
màu sắc rực rỡ để bày lên bàn thờ cho
ấm áp ngôi nhà... Đôi khi dạo quanh cả buổi mà
không chọn
được quà vừa ư, v́ ḷng cứ ngậm
ngùi nhớ tuổi thơ ngày cũ. Thuở
lên năm, lên bảy. Sắp đến
Tết,
Khi các bác xích lô kéo
nhau vaøo tiệm, người ăn bánh bao, kẻ uống cà
phê, bàn chuyện về quê ăn Tết, th́ đă có cha con
tôi ngồi ở bàn đầu của quán. Hai tách cà phê
của quán b́nh dân ngày đó, pha bằng
Vợt, được chủ đặt trên dĩa
mỏng mang ra, bốc hơi nóng.
Ba tôi lấy cái dĩa, sớt chút cà phê
sữa trong cái tách sành, thổi thổi cho mau nguội.
Tôi ngồi cheo leo trên cái ghế
đẩu, tay vân vê hai đuôi tóc, mắt to tṛn, chăm chú
nh́n ba chậm răi xé bánh tiêu, rồi đẩy sang cho hai
chị em, mỗi đứa một diă. Chúng tôi ngồi
đó nhâm nhi cho tới mặt trời ló
dạng. Ba tôi sau khi trả tiền, không quên tay
xách g̣-mên đựng hủ tíu, bánh bao, về nhà khi má tôi và
các em nhỏ vừa thức dậy...
Mười mấy
năm sau, cũng một chiều cận Tết,
Người con trai
thay cha, bụng quấn tạp-dề tiếp khách, nói
tiếng Việt giỏi hơn tiếng Tàu.
Trước quán,
không c̣n thấy mấy bác xích lô mà là các ông tài xế
lái xe taxi..
Tôi ngó quanh, t́m cái
bàn của ḿnh ngồi lúc năm bảy tuổi! Nhưng bây
giờ nền quán lót gạch bông, không c̣n ghế
đẩu với 4 chân mở ra, xếp lại, mà thay
bằng ghế gỗ, quầy trả tiền thiết
kế khang trang. Mọi sự đều thay đổi theo thời gian. Tôi nôn nao đi sâu vào con
hẻm, ngẩn ngơ buồn, khi t́m măi mà không ra con
bạn cũ, của thời Tiểu Học.
Năm
học lớp Nhứt, chúng tôi có lần tắm mưa từ
máng xối tuôn xuống hoặc che cặp-táp lội mưa
về nhà...Cô ta đă không c̣n nơi đây nữa, cô đă
về đâu đó của vùng sông rạch Cà Mau v́ biến
cố gia đ́nh.
(H́nh: Toán Quốc Quân Kỳ của Nhẩy Dù và
HM Thúy – năm 1990)
Ra khỏi quán
Tiều, tôi chạy xe trong màng mưa lay
bay, ḷng bâng khuâng.
Thời gian
lặng lẽ trôi.. Năm
1982, tôi vượt biên. Ra đi chẳng bao lâu, th́
nhận tin từ VN, cô em kế của tôi, con bé
thường hay ra quán Tiều, ăn bánh
tiêu chấm cà phê sữa, qua đời sau khi ra khỏi
trại tù CS về tội vượt biên. Cô
tṛn 37 tuổi.
Hai
năm sau, ba tôi lâm bạo bệnh, tạ thế.
Đám tang nào,
cũng không có mặt… tôi!
Thời
gian này, ở quê người, tôi miệt mài, măi mê tổ
chức các chương tŕnh giúp các cựu quân nhân ở các
trại tị nạn Đông Nam Á, mặc kệ tiếng
khen-chê-bôi bẩn, v́ ḷng tị hiềm. Tôi ôm nhiều
ước vọng trong trái tim sôi
bỏng, lúc nào cũng nhớ VN. Nhớ những thaân phaän
coâi cuùt cuûa người vợ lính ở vùng kinh tế
mới, xă Minh Thạnh, Quận Chơn Thành, tỉnh B́nh
Long, mà gia đ́nh tôi là một trong những nạn nhân,
phải rời xa thủ đô, để chồng sớm
được “tha” về!.
Vừa bắt tay làm báo, tôi tổ chức gây qũy châm
dầu cho con tàu Cứu Nguy Người Vượt
Biển tên Akuna (1985) do BS Trần văn Tính làm đại
diện tại
Thập niên 80, có
Phong Trào Phục Quốc của Chiến sĩ Lê Quốc
Tuư khởi động tại Pháp với anh hùng Trần
văn Bá (sau này bị tử h́nh tại VN).
Tại
Hoa Kỳ rầm rộ với những hoạt
động của các phong trào phục quốc, qui tụ
lực lượng cựu quân nhân Quân Lực VNCH.
Rồi sau đó,
nghe tin chiến sĩ Vơ Đại Tôn bị “mất tích”
ở rừng núi đất Lào, năm 1982 bị bạo
quyền đưa ra xét xử.
Chẳng bao lâu
Đề Đốc Hoàng Cơ Minh của Mặt Trận
QG Thống Nhất Giải Phóng VN và nhiều phục
quốc quân hy sinh trên đường biên giới xâm
nhập quốc nội…
***
Khi
xuống thuyền bỏ nước ra đi (1982), tôi
tưởng chỉ tạm thời xa xứ vài năm, cho
qua một giai đọan, rồi chúng ta sẽ trở
về.
Tôi
không bao giờ nghĩ, tôi phaỉ chọn xứ Mỹ làm
quê hương thứ hai, để lo đi học, lo làm
giầu, sống đời gía áo túi cơm. V́ vậy, trong
những năm gần đây, sau khi cưới dâu, gả
con gái, làm tṛn bổn phận người mẹ, mỗi
lần Đông tàn, Xuân đến, tôi có tâm trạng hụt
hẫng, cô đơn, trống trải, buồn bă,
giống như tâm trạng của nhiều người
Việt tị nạn cao niên, trong những ngày đón Xuân
nơi đất khách. Ai mà không thấy ḷng nao nao buồn,
khi nghe cô ca sĩ hát rằng “đón xuân này, tôi nhớ xuân
xưa...”
Do vậy, tôi cố t́m công tác
để làm, gọi là chút phần nào đó, đáp trả ân t́nh
những nam sinh thuở trước, đă hy sinh máu,
xương, tuổi trẻ, cho nhóm nữ sinh chúng tôi
được hưởng trọn vẹn mùa Xuân của
người dân phố thị.
Mười tám
tuổi (1964), tôi và các em gái thảnh thơi đi xem
chợ hoa trên đường Nguyễn Huệ trong
tiếng đại bác vọng về thủ đô đèn
hoa sáng chói.
Đêm 30 tết,
tôi rực rỡ áo dài màu, thong dong đi lễ Lăng Ông
để hái lộc đầu năm, trong ánh sáng hoả
châu le le lói một góc phi trường Tân Sơn Nhứt.
Bây giờ nhờ các
trang chiến sử, tôi hiểu rằng, tôi đă sống
quá vô t́nh và thờ ơ, đă quên đi cùng giây phút đó,
nhiều anh lính trẻ đón Xuân ở tiền đồn
trong sự căng thẳng của đạn thù, ḿn bẫy!.
Do vậy, nước mắt tôi luôn đầm đ́a
mỗi lần nghe tiếng kèn mặc niệm, trong lễ
truy địêu áo năo vang lên… Trên ngọn cờ vàng, tôi nh́n
thấy những khuôn mặt của tuổi trẻ VN, trong
đó có bạn đồng trường, bạn chung xóm... Những người
chưa dám nói tiếng yêu, v́ bổn phận làm trai đè
nặng trên vai chiến sĩ, rồi lần lượt
họ nằm xuống đâu đó trên quê mẹ thân yêu.
V́ vậy, sự trăn trở, thao thức này, là năng
lực giúp tôi vượt qua bản chất thông thường
của một người đàn bà, mà kiên tŕ theo đuổi
việc yểm trợ thương phế binh.
***
Năm nay, Houston
của chúng ta, đang xảy ra vấn nạn cộng
đồng, tổ chức bầu cử không minh bạch,
tài chánh thâm lạm, xảy ra tranh căi gay gắt, đưa đến
kiện thưa, cho nên cuộc sống thường
nhật của một cá nhân liên quan đến ngành
truyền thông (trung thực), phải ghi thêm nhiều công
việc. Và khi đă bận rộn, th́ cứ phải
vừa đi, vừa chạy..
(H́nh: biểu t́nh
tuần hành trên đường Milam- Downtown Houston – 1990)
Hôm
qua, tôi lội mưa đi chợ Tết, v́ nghĩ
rằng thời tiết này, chợ sẽ vắng. Tuy nhiên, chợ
cũng tấp nập, v́ đă bầy ra nhiều mặt
hàng chỉ bán trong dịp mừng năm mới âm lịch:
Kẹo bánh, mứt, trà, trái cây khô, hoa nylon đủ
lọại... Khách chọn quà xuân cũng
đông không kém ǵ ngày Chủ Nhật.
Tôi hấp tấp
mua, xếp hàng chờ trước quầy thu
ngân, th́ có một anh đẩy xe chợ, đứng
trước, quay đầu chào, cười rất
tuơi:
-Em nhường
chị trả tiền trước!
Tôi lịch sự:
-Không sao! Tôi chờ được, anh mua nhiều quá,
cần về trước hơn tôi.
Anh chàng phân bua:
-Em có tiệm
ăn, hùn với bạn, mới mở, nhưng em biết
chị bận rộn hơn em..
-Ủa! Anh biết tôi hả?!
-Dạ, v́ chị
là người thường hay giúp Lính!
-A, anh muốn ám
chỉ mấy anh thương phế binh!
Anh chàng gật
đầu rối rít:
-Đúng! Mấy anh
đó tội lắm, tiếc là em mới qua, chưa
thảnh thơi để góp công, góp của với
chị! Trước khi qua đây, xóm em ở,
có mấy anh, nhắc đến tên chị.
Tôi thân mật, thay
đổi cách xưng hô:
-Ờ! Nhường cho
chị được trả tiền trước là
đủ rồi. V́ chút nữa đây, khi ra khỏi
chợ, th́ chị phaỉ chạy đi lấy tiền
mấy người bạn hứa cho, để kịp
gởi về VN cho mấy ảnh ăn
Tết.
Thường,
gặp những hôm thớ tiết xấu, mưa dầm
dề, tôi chỉ muốn tắt điện thọai,
đắp chăn, ngồi đọc sách cũ, nghe
nhạc Lính.. Nhưng, hôm ấy mưa
cả ngày, tôi lái xe chạy lanh quanh ngoài đường,
đi ăn trưa với ca sĩ Kim Phượng, đi
chợ, rồi c̣n ghé qua nhà hàng Saigon Maxim, trên đường
Wilcrest, để mua bánh chưng, gị thủ, kẹo
đậu phọng nữa... mà không thấy mệt, v́ sau
khi về, nghe anh chàng thủ qũy của chương
tŕnh Yểm Trợ TPB - Phạm Gia Khôi gọi, giọng
rất cao:
-Chị! Mới
được 500 đô la!
-Nhặt
được hả?
-Không! Không phải!
-Tại sao Khôi nói
là “được”?
-Của
người ta cho, để tặng thương phế
binh!
-Trời! Vui quá!
-C̣n vui hơn
nữa!
-Cái ǵ thêm nữa?
-Vui v́ người
cho tiền, không phải là người Việt
- Trời, trời! Chuyện lạ à nha!
A, th́ ra đây là một người bạn chung sở
với Khôi. Người Mỹ gốc Ư, tên Allen Feliciano, là
thợ hàn.
Anh chàng này 35 tuổi, có
vợ và hai con: 3 và 1 tuổi.
Thấy Khôi (thợ tiện) mỗi khi làm xong việc
trước thời hạn, là đem hồ sơ
Thương Phế Binh ra đọc, chọn lựa. Anh ta
mon men đến xem, hỏi han khi thấy h́nh ảnh
mấy anh TPB ở VN gửi qua.... Người th́ có hai
hố mắt sâu thẳm, anh th́ cụt cả đôi chân,
anh mất hết hai cánh tay..H́nh ảnh
nhà tranh xiêu vẹo, mái lá chênh vênh, chắc đă làm chạnh
ḷng, nên Allen xin đóng góp.
Khôi từ chối, v́ đă có lần ghé chơi, thấy
nhà Allen chẳng có giàu có ǵ, 2 con c̣n rất nhỏ, nhưng
Allen khăng khăng:
-Khôi! Giúp cho tôi! Tôi thấy hạnh phúc, sung sướng,
khi tôi biết 500 đô la của tôi, về đến
tận tay 5 người lính tàn phế này!
Khi Khôi đưa cho tôi 5 tờ giấy trăm, tôi
thắc mắc:
-Nghe nói Allen, con c̣n nhỏ, nhà không dư dả, Khôi có t́m
hiểu tại sao Allen phát tâm cho thương phế binh
nhiều như vậy?
-Khôi có nói, nói với Allen nhiều điều về
những chân lư ḿnh tin tưởng. Giản dị nhất
là câu: Làm phước th́ được phước, gieo
nhân nào th́ gặt qủa đó. Chị mà gặp Allen
chị hết hồn, v́ toàn thân nó xâm đầy, mặt
mày coi cũng..dữ. Allen nói, chỉ mong
gặp điều tốt, chỉ mong 2 đứa con
của Allen sau này lớn lên ngoan ngoăn, chịu học hành là
Allen vui! Allen cũng lắng nghe cách thức gửi tiền
về VN của ḿnh. Hắn nói, như vậy tốt,
tổng số tiền về trọn tay người
nhận, đừng có bị trả tiền thuê văn
pḥng, mướn thư kư hết phân nửa như
nhiều tổ chức từ thiện lớn của
Mỹ.
Từ ngày chúng tôi lo công tác Yểm Trợ cho anh em TPB, th́
anh chàng Allen này là người Mỹ đầu tiên đóng
góp giúp anh em TPB/VNCH vơí
số tiền 500 đô la. Đây không phải là số
tiền nhỏ, so với lương tháng của l
người thợ hàn, như vậy là cái “tâm” và “ḷng
tin” của anh ta đối với trời đất
phải lớn và đặc biệt hơn chúng ta nhiều
lắm. Cũng vui vui khi thấy Khôi đă thuyết
phục một người Mỹ về luật nhân
quả của nhà Phật.
Tôi nghĩ thầm, chắc là Allen thấy 2 đứa
con của Khôi đă thành công. Đứa con gái đang
thực tập ở bệnh viện, đứa con trai
vừa bước vào trường Y, nên Allen nghĩ
rằng, điều mà Khôi làm từ hàng chục năm nay,
đă cho Khôi cáí “nhân” tốt lành, qua sự thành
đạt của 2 đứa con của Khôi và Mai chăng?
Tôi đưa hết chồng thư của mấy anh
TPB vừa gửi qua, để Khôi chọn, lọc và anh
Hải Lăng sẽ là người lọc sau cùng,
để chắc chắn người nhận tiền,
phải là anh em Lính của Quân Lực VNCH.
Tuần lễ này là những ngày cận Tết rồi,
chúng tôi vui quá, v́ sau khi có 3 ngàn của BS Lê Trúc-Thu Thủy
(con trai của anh chị Lê Trực-Tường An),
đến số tiền này (500 đô la) và c̣n vài ba ân nhân
nữa (nhạc sĩ Linh Phương ($100), bà quả
phụ Tịnh Chí ($100). Rồi tuần tới đây, có
chị Thủy Nguyễn – chưa bao giờ gặp mặt
- đại gia đ́nh Kim Sơn, anh chị Ph.T.Th.. v.v.), sẽ góp thêm nụ cười cho
một số anh em tàn phế ở quê nhà trong mùa Xuân Tân Măo.
Cũng xin khoe với bạn đọc, trong màn mưa
mỏng cuả ngày Thứ Hai (24 tháng 1, 11) đầu
tuần lạnh giá, tôi vừa đi chuyển tặng 37 anh
em TPB ở quê nhà, mỗi anh 100 đô la, qua Công ty Lẹ
Chuyển Tiền, với hy vọng đem chút tươi
vui, ấm áp đến gia đ́nh họ trong mùa xuân Tân Măo.
Xin cám ơn các nhân viên như Huyền, Vân, Anh Thư... luôn luôn dành nhiều ưu tiên và chu toaøn thủ tục rườm rà mà cô
Thúy đ̣i hỏi, (để tŕnh báo lại với các ân
nhân).
Cuối năm nay (2010 và 2011), tại thành phố này
đă có hai tổ chức hướng về anh em TPB ở
Quê nhà:
-Hội Quán Lính (với chủ tịch điều hành
Bùi Đạt) vừa tổ chức cơm gây qũy
(bỏ túi) tại nhà hàng Lucky Dragon, ngày 11 tháng 12, 10, thu
được 5 ngàn đô la.
-Mới tuần rồi – 8 tháng 1, 2011, có gia đ́nh
Hội Thủy Quân Lục Chiến Houston, tổ chức
cơm tối văn nghệ, tại nhà hàng Phoenix Seafood, thu
được 19 ngàn.
-Trần Trí Hoàng (Nhóm Hoa Lư) vừa khoe, các anh chị
hội viên đóng góp trên 1 ngàn đô la để gíup nhóm anh
em thương phế binh mà họ đă từng giúp
trước đây.
Như vậy, mùa Xuân năm nay, Houston của chúng ta
đă mang về bao nhiêu hơi ấm cho một số anh em
thương tật ở quê nhà.
Có niềm vui nào lớn hơn nữa không?
***
Khi bạn có số báo này trên tay th́
chỉ hơn tuần nữa là chúng ta thêm một tuổi.
Houston may mắn không có băo tuyết như các tiểu bang
vùng Đông Bắc, chỉ có mưa bụi giăng giăng
thành phố... Mưa làm chúng ta ray rứt đắm ch́m
trong kỷ niệm, nhưng mưa cũng làm sạch
đường phố, làm không gian bớt ô nhiễm và giúp
cho ly cà phê đầu ngày thêm đậm đà. Giá mà có
được năm ba người bạn tri kỷ
để tâm sự, th́ đời có ǵ vui hơn!.
36 năm tha huơng. Nhiều người đă nằm
xuống, để lại tiếng khen chê của một
kiếp người. Cũng thời gian này, có bao nhiêu
người đă lặng lẽ bỏ Houston ra đi,
rồi lại trở về sau cuộc nhân duyên găy
đổ. Thành phố vẫn thản nhiên qua bốn mùa
Xuân Hạ Thu Đông với nhiều chuyện vui, buồn
xảy ra hằng ngày, hằng tháng.
Buồn nhất chuỵên cộng đồng tranh
caĩ. Có người nói rằng, giá đừng có cuộc
tổ chức bầu cử, để không xảy ra
sự phân hoá ngày càng trầm trọng, nặng nề
như hôm nay.
Vui nhất v́ sự phát triển mau và vượt
bực, để Houston hôm nay tập trung hằng ngàn
cửa hàng lớn, nhỏ cuả người VN, nhất
là sinh họat về đêm. Nhiều pḥng trà mọc lên, mang
văn nghệ làm đẹp đời sống.. Các quán ăn mỗi lúc một nhiều, làm
giàu thêm văn hoá ẩm thực của dân tộc Việt.
Không tin, bạn cứ đi một ṿng khu Bellaire là thấy
liền ! Nhất là nhà hàng Kim Sơn Bellaire, năm nay tổ
chức Đại Hội Ẩm Thực Ngày Tết, từ ngày
29 tháng 1. Chúng ta có thể vui xuân cùng gia đ́nh hay thân hữu
t́m hương vị Tết quê hương với các món ăn
truyền thống mà gía biểu không tăng
Mừng năm mới Tân Măo, nhiều hội chợ
Tết của chùa, nhà thờ tổ chức vui Xuân, qui
tụ nhiều danh tài trong bộ môn ca nhạc.
Nhiều tiệc vui Xuân của các hội đồng
hương tổ chức mỗi cuối tuần.
Mong sao tiếng trống của Lân, tiếng cười
ḍn của con trẻ nhận phong bao ĺ x́, nhưng bắt
tay xiết chặt, kèm theo lời chúc Tết chân thành
của bằng hữu, sẽ đuổi xua bao nhiêu
muộn phiền của đời sống, đă xảy ra
trong suốt năm qua, của mỗi người trong chúng
ta.
Thân mến chúc bạn đọc, đoạt mọi
điều đang ước nguyện, sức khỏe tràn
đầy, thâm tâm an lạc.
Hoàng Minh Thúy
Mừng
Xuân Tân Măo 2011