Hoàng Minh Thúy
TẠP GHI
(Xây
Dựng Năm Thứ 32 - số 802 phát hành ngày 10 – 1- 2014)
Khi bạn
đọc có số báo này trên tay, th́ thành
phố của chúng ta đang rộn ràng đón chào năm
mới. Mừng Xuân con Dê năm 2015, báo Xây Dựng tṛn 31 tuổi,
bước qua năm thứ 32.
(H́nh: Hoàng Minh Thúy 1989)
Thắm
thoát mà đă ba mươi mốt năm góp mặt liên
tục trong cộng đồng. Nh́n
lại thời gian đi qua, ḷng chợt thấy bâng khuâng.
Có lẽ chọn con đường dấn thân trong các sinh
hoạt đấu tranh, xă hội, nên Xây Dựng đă
trải qua lắm nỗi nhiêu khê. Với người
điều hành, thời gian bỏ ra cho công việc giữ
tờ báo được liên tục phổ biến đúng
hạn kỳ, tẩn mẩn đem ra cộng trừ nhân
chia, tính ra số giờ lao nhọc, công phí của ḿnh,
chưa tới 3 đô la. Ba mươi mốt năm trôi
qua, tiền giấy mực, tem thư và
tiền xăng chạy theo kim đồng hồ. Ba năm gần đây, nhiều tờ báo Việt
ngữ tại
Cuối
năm, ngồi cộng sổ đời, thấy ḿnh
thấm mệt. Chánh phủ Mỹ tính toán rất hay khi cho
dân chúng lănh tiền hưu ở tuổi 65. Bởi v́, trong
giai đọan từ 65 tuổi trở đi như Hoàng
Minh Thúy và Hải Lăng bây giờ, cơ thể con
người như chiếc xe đă chạy đến con
số 100 ngàn dặm, phải cho vào nơi phế thải!
Ba mươi
mốt năm nh́n lại, ḷng cũng vui vui khi điểm
lại quá khứ, nhờ tờ báo mà đă thực
hiện được nhiều công tác xă hội, yểm
trợ cho những người lính VNCH:
-Gây qũy châm
dầu cho con tàu Cứu Nguy Người Vượt
Biển (1985).
-Yểm trợ và
đi viếng thăm yểm trợ Chi Hội Cựu quân
nhân các trại tị nạn Đông Nam Á (1985-1989 Hồng Kông, Thái Lan)
-Gây qũy giúp các
cựu Tù Nhân Chánh Trị (HO) mới đến Hoa Kỳ
(1992-1995).
-Gây qũy giúp 6 con
em của gia đ́nh HO có học tŕnh xuất sắc,
mỗi em một ngàn đô la.
- Yểm trợ
Thương Phế Binh/VNCH ở quê nhà (từ năm 1995).
Các công tác này
thực hiện được là nhờ có tờ báo phát
hành đúng thời hạn, để có thể báo cáo
việc chi, thu và tường tŕnh
hầu hết các sinh hoạt đấu tranh của
cộng đồng Việt tị nạn của thành
phố. Nhờ tờ báo, nên có thể trang trải tâm
sự của ḿnh khi “trái gió trở trời” gặp
chuyện “trái tai gai mắt” và khi viết ra, th́ “lời
thật th́ mất ḷng” nên cũng gặp nhiều trái ngang
trong chốn...giang hồ.
Trong suốt
năm qua, sức khoẻ chạy theo thời tiết 4 mùa,
khiến tôi không c̣n cái thú vui để viết bài Tạp
Ghi như thông lệ, v́ ngồi lâu th́ tê chân, xử dụng
keyboard th́ tay nhức, cũng không thể tham dự liên
tục các “show” trong cộng đồng liên tục như
31 năm về trước, cho dù yêu nghề cách mấy
cũng phải bó tay, bởi lực bất ṭng tâm.
Cuối
năm 2014, chúng tôi dành th́ giờ nhiều hơn trong sinh
hoạt gia đ́nh. Mừng Xuân mới,
thấy cháu nội (4), cháu ngọai (2) lớn mau như
thổi. Mới ngày nào, bồng ẳm trên tay, bây giờ có đứa vào đại
học. Khi đứng ôm bà, cháu cao hơn bà Nội một
cái đầu..
Mấy tháng
đây, thấy ḿnh lái xe lạng quạng, bước chân
khi thấp khi cao, biết rằng thời gian không c̣n
đủ để làm cho hết những điều ôm
ấp đă tâm nguyện từ khi ngồi trên con thuyền
nhỏ giữa biển rộng mông mênh, bến bờ
chẳng thấy (1982), ḷng lại tê tái buồn khi nhận
được tấm bản Handicap của City cấp,
để có thể đậu xe ở chỗ đặc
biệt.
Cầm trên tay tấm bảng, tần ngần tự
hỏi:
-Ủa! Bây giờ
ḿnh là người.. có
tật rồi sao!
Ôi! Thời gian qua
mau quá! Mới thấy nét thanh xuân ngày nào, mà nay đă
thành...bô lăo! Mà khi đă già, con người hay lẩm
cẩm nghĩ ngợi lung tung. Chuyện đời người sanh lăo bệnh
tử là chuyện đương nhiên, chúng ta phải
chấp nhận. Tuy nhiên, đầu tháng 12 năm nay,
khi đưa anh Hải Lăng vào bệnh viện (minor
stroke) thấy bệnh nhân ra vào tấp nập, vẻ
mặt thân nhân đầy nét ưu tư, th́ ḿnh lại
tự hỏi: Lẽ ra chỗ nào người đông th́ vui,
nhưng tại sao khuôn viên nhà thương lại rất
lạnh?
Xin
cám ơn những người y tá, các y công của nhà
thương Memorial Southwest, tuy làm việc cực nhọc,
nhưng luôn nhỏ nhẹ tươi cười. Cám ơn BS Nguyễn
Ư Đức, BS Phan Gia Quang, BS Nguyễn Vĩnh Thiệu và
nhất là BS Nguyễn PC Khanh (Bác Sĩ gia đ́nh) với
lời dặn ân cần.
*Cuối
năm 2014. Thời tiết không lạnh như năm ngoái,
năm kia, nhưng thành phố
*Tang ma của anh
Nguyễn Sơn vừa xong, c̣n đang gọi điện
thoại an ủi chị Sơn, th́ nghe
tin HQ Trung Tá Hồ Quang Minh vĩnh biệt cuộc
đời.
*Hai trái tim của
2 người Lính – đă có lần góp mặt trên show Chân
Dung Người Lính trên đài SGN 51.3 do chúng tôi điều
hợp – đă ngưng nhịp đập. Các
anh ra đi ở tuổi 74-76. Hôm lễ
Tạ Ơn thấy anh Hồ Quang Minh trong quân phục HQ
đứng nghiêm chào anh Thiếu Tá Nguyễn Sơn lần
cuối. Mấy tuần sau, cũng ở căn pḥng
này, nhà quàn này, tôi đến thăm lần chót, anh Minh
nằm im không nói năng!
Sự ra đi
của 2 người Lính đă có dịp nhiều lần
tâm t́nh câu chuyện, qủa thật làm cho ḷng tôi lao chao, thổn thức. Dẫu biết
rằng, sống gửi thác về! Tất cả
đều là vô thường nhưng không hiểu tại
sao, thấy ḿnh buồn quá đổi:
Quẩn quanh cả thế giới
này
Đời người cũng
chỉ một giây Vô Thường
Rồi như chiếc lá thu sương
Bay theo cơn gió
đường về Hư Không
(tác giả?)
Đang khi ủ ê
tâm sự th́ có người gọi tặng 3 ngàn đô la
với lời dặn ḍ:
-Không cần nêu
tên, không cần biết chị sẽ làm ǵ với số
tiền này... miễn chị vui là được.
Hai ngày sau, nhận
điện thoại của bà qủa phụ Nguyễn
Sơn với chi phiếu bốn trăm bảy chục
đô la:
-Anh Sơn em
trước khi nhắm mắt, có dặn em nếu dư
tiền tang lễ, th́ hăy chia xớt cho anh em Thương
Phế Binh, gửi qua chị HM Thúy..
Kế tiếp có
thêm 100 đô la của anh Lê Cảnh Hải, 102 đô la
của BS Nguyễn Tiến Dị, gia đ́nh họ Ngũ
và thân hữu tặng 510 đô la, một thân hữu KQ tặng
204 đô la, vợ chồng Trung-Loan tặng 220 đô la.
Trên 4
ngàn đô la trong ṿng một tuần lễ
Nhận niềm
tin của người giao phó, tôi quên mất nỗi
buồn riêng của ḿnh đang có trong hai tháng cuối
năm, v́ tôi biết rằng, số tiền kể trên
sẽ đem lại niềm vui cho nhiều mảnh
đời thương tật ở quê nhà. Những
người Thương Phế Binh đó - c̣n buồn
hơn tôi- v́ họ đang sống cơ cực với hoàn
cảnh thiếu thốn trong khi Tết đang về.
Tôi gọi cho anh
Nguyễn Thanh Châu và anh Phạm Gia Khôi báo tin vui, để
các anh chọn lọc hồ sơ thương tật
nặng: Mù hai mắt hoặc cụt hai tay, hai chân. . .
Xin gửi các anh lính cũ một
chút t́nh. Cho
ḷng ấm lại những ngày Xuân. Chân thành cám ơn
quí vị ân nhân kể trên, đă cho tôi
năng lực làm việc.
* Cuối năm âm
lịch, sau những cơn mưa,
Tờ lịch
cuối của tháng 12 đă xé, thay vào h́nh cuốn Lịch
có con Dê. Năm nào, tôi cũng được tham dự
tiệc Giao Thừa Dương Lịch (New Year’s Eve)
của nhà hàng Kim Sơn tổ chức. Sau 40 định
cư, nhiều đồng hương đă thành công
rực rỡ, đào tạo một thế hệ con cháu
thành danh Bác sĩ, Luật sư, Kỹ sư v.v. Giữa
đèn hoa lấp lánh, sự sang trọng của quần áo
hàng hiệu, sự thừa mứa thức ăn trên
mặt bàn, tôi chợt nhớ đến quê nhà và bữa
cơm của người lính thương tật mà tôi
đă chứng kiến năm 1980 trên bến phà Bắc
Mỹ Thuận.
* Năm mới
về rồi! Phải hăng hái, yêu đời, chấp
nhận mọi buồn vui trong cuộc sống....Do
vậy, chân thành và trân trọng mến chúc đọc
giả nhiều tài lộc, b́nh an, các thân chủ đă yểm
trợ cho Xây Dựng sẽ buôn bán phát tài, nhất là
những người lính già của Houston sẽ
được nhiều sức khoẻ, để an
hưởng những ngày cuối đời thật vui bên
cạnh gia đ́nh./.
Hoàng Minh Thúy
(2015,
Mừng Xuân Ất Mùi)