Tạp
Ghi
Bùi Ngùi
Trong Ngày Lễ
Chiến
Sĩ Trận Vong
Hoàng Minh Thúy
Anh lính chiến tên
anh c̣n vọng măi
Trên từng trang quân
sử máu bi hùng
Mưa tháng 6
đầu mùa như thác dội
Khóc anh hùng phiêu
bạt cơi mông lung
(Trần Ngọc Nguyên Vũ)
Sống trên
đất Mỹ đă hơn 30 năm, kể từ khi
vượt thoát rồi may mắn đến Hoa Kỳ, tôi
thấy ḿnh vẫn mang tâm sự ủ ê, buồn bă mỗi
khi đến ngày lễ Chiến Sĩ Trận Vong (Ngày 25
tháng Năm).
Mỗi
năm, nỗi buồn ấy mỗi ngày một thêm
đầy, thêm đau, tràn đầy nỗi nhớ, khi xem
các chương tŕnh rầm rộ trên tivi. Trong các buỗi
lễ này, người lính Mỹ được toàn dân
tuyên dương, được hoan hô, được ca
tụng, v́ họ đă và đang đem tuổi trẻ,
thân xác để phục vụ cho nhu cầu của
đất nước.
Lan man, tôi nhớ
lại từng giai đọan lịch sử của quê
Mẹ. Tôi nhớ đến người lính của tôi -
người lính của một thời VNCH - trong một
giai đọan đầy lửa, khói của bom
đạn, của tang thương. Đă 40 năm đi
qua với 40 lần ngày lễ Chiến Sỉ Trận Vong
của Hoa Kỳ trong tháng 5 và
Ngày Lễ Quân Lực 19 tháng 6 của chúng ta. Thời gian quá
dài cho một đời người, mà niềm ước
mơ của tôi, của những người Lính, ngày
một tàn rụi, hiu hắt như những dăy mồ
mả xiêu vẹo đang nằm quạnh quẻ trong
Nghĩa Trang Biên Hoà. Nhang khói từ lâu không c̣n
ai thắp. Mồ đă xiêu, mă đă lạn, v́
miền
Buổi đó v́
đời làm lính trận
Tàn cơn lửa
lọan chịu thương đau
Nay trơ nắm
đất mồ vô chủ
Định mệnh
ǵ đâu, quá nghẹn ngào
(Mường Giang)
Bao nhiêu năm qua,
họ nằm đó, lặng lẽ nghe giun,
dế trổi khúc bi ca. Xương tàn, cốt rụi mà
bạn bè xa.. sao măi
không thấy về! Bằng hữu ơi, đồng
đội ơi, sao các anh không về để phục
vị, để đọc một đoạn kinh cầu
nguyện cho các linh hồn cô đơn này được
siêu thoát nơi cơi vĩnh hằng:
Tội nghiệp
đời trai chưa thoả chí
Sa trường bao
kẻ đă phơi thây
Đoàn quân hùng
liệt nay về đất
Hồn vẫn quanh
cao dẫm lối giầy
(Mường Giang)
Tháng Năm 2015,
thời tiết của
Ngày anh lên Thiếu
Tá
Với chữ
“cố” đừng đầu
Em trở thành goá
phụ
Trầm
ḿnh trong vực sâu.
(?)
Bầy con thơ
dại ngơ ngác nh́n mẹ vật vă, chúng đâu biết
rằng vừa trở thành kẻ mồ côi cha, với
một tương lai đen tối đang chờ.. Người mẹ trẻ từ nay sẽ
một ḿnh chèo, chống, nuôi con trong hoàn cảnh
chiến tranh đói khổ của đất nước. Hậu vận của chúng thế nào, ta cũng có
thể đoán được. Những
đứa trẻ ấy bây giờ ra sao?
* Tôi vừa về
từ miền Bắc Cali, sau khi tham dự Lễ Giỗ
của những anh hùng quân đội đă tuẩn
tiết Tháng 4 đen, do cô em Hoàng Mộng Thu tổ chức,
tại Bức Tường Tưởng Niệm mà cô và các
bạn (Biệt Đoàn Lam Sơn) đă nỗ lực xây
dựng năm ngóai. Con nhỏ này là dân “vượt
biển, 1979 trại tị nạn Mă Lai”, chịu ảnh
hưởng của tôi, đă làm các công tác về Lính
rất ư nghĩa!
Nhờ sự
ngoại giao rộng răi với các giới chức ban ngành,
chỉ một số tiền khỏang 40 ngàn đô la, cô
đă dựng lên Bức Tường Tưởng
Niệm trong khu Công viên
Lịch Sử (History Park) của chánh phủ, mà không phải
lo lắng sẽ bị phá hoại..
Mùa Hè
này, HM Thu đang vui, v́ con gái -duy nhất- vừa tốt
nghiệp BS Y Khoa (Sản Phụ).
11
giờ trưa ngày 30 tháng 4, ngồi cạnh những
người lính năm xưa, giờ đă già, ḷng tôi
thật buồn. Có anh, tôi từng quen, v́
thường gửi bài cho báo XD như Mũ Đỏ Bùi
Đức Lạc; có người tôi mới gặp lần
đầu.
Trong ánh mắt
đăm chiêu của các anh, tôi nh́n thấy bao tâm sự ngổn
ngang.. Họ, chắc hẳn đang
nhớ về đồng đội, nhớ lại các
kỷ niệm đau thương của tháng 3 lui quân, tháng 4 găy súng. Họ cũng như tôi, đang
nhớ tới những người lính đớn đau
đi t́m cái chết trong nỗi uất hận khôn nguôi:
Ngàn lẫm liệt
tan trong chiều ră ngũ
Phút cuối cùng
bỗng chốc hoá lang thang
(Cao Tần)
Định
mệnh sao mà tàn bạo quá với người lính VNCH.
* Giă từ cái
lạnh nhè nhẹ của San Jose, chia tay cùng mẹ và các em,
tôi trở về miền nắng ấm Houston, nơi tôi
định cư hơn 30 năm, thấy thời gian “nghỉ
hè” của ḿnh, trôi qua mau quá.
Hôm nay, tháng 5 đă
chấm dứt với h́nh ảnh ngày lễ Chiến Sĩ
Trận Vong mà dân địa phương tưng
bừng ca tụng người lính, đă v́ nước quên
ḿnh. H́nh ảnh các quân nhân đang chiến đấu cũng như kẻ đă hy
sinh, tràn ngập trên tivi, nhất là trong khu nghĩa trang.. Người
góa phụ ẳm con thơ, trườn dài trước
mộ. Bà mẹ vuốt ve bia đá màu đen, có tên ngừơi con trai đă nằm
xuống.,,
Riêng người
lính VNCH hải ngoại, nh́n cảnh tượng của quê
người, chợt nhớ đến bản thân:
Ngựa đang săi
vó lưng đồi
Súng gươm
bỏ lại cuộc chơi nửa chùng
Một thời ngang
dọc kiêu hùng
Tháng 4 gảy súng,
đếm từng nỗi đau
(Nguyễn văn Lập)
* Tháng 6 đang
tới. Cộng đồng Việt rồi sẽ có
thông báo, tuyên cáo phổ biến trên các đài truyền h́nh;
sẽ có lễ lạc tưng bừng, văn nghệ đấu tranh, như
năm ngoái, năm kia.. Mọi diễn
tiến rất ŕnh rang, trịnh trọng, rồi sau đó
lần lượt ch́m trong quên lăng:
Trăm năm
nữa c̣n ǵ non nước
Nếu gục
đầu vẫn kiếp lưu vong
Sách vở dẫu
chất cao ngàn thước
Th́ vẫn như
cỏ rác theo ḍng.
(Lê Khắc Anh Hào)
* Mấy tuần
vừa qua,
Trong lúc ngồi đăm chiêu
trước máy vi tính, ḷng ch́m đắm
trong muôn ngàn nỗi xót xa, chợt bắt gặp một bài
thơ gửi ra từ quê nhà, xin chép ra 4 câu để chia
xẻ cùng bạn đọc:
Lóc cóc người
đi gần hết kiếp
Lồm cồm ta
đứng dậy nhiều phen
Ta với
người, những đứa rất hèn
Không thể dựng
cơ đồ năm cũ
(Nguyễn Thanh Khiết)
HOÀNG
MINH THÚY
(19 Tháng
6, 2015)