Tạp
Ghi:
THÁNG 4 MUỘN PHIỀN
Hoàng Minh Thúy
(Tạp chí Xây Dựng – Năm thứ 33 –
Số 837 phát hành ngày
14-5-2016 tại
Tôi xé thời gian ra
từng mảnh
Sao vẫn c̣n nguyên
tháng Tư buồn
Tôi hoá thời gian
ra vàng mă
Tàn tro bám chặt ở trong hồn!
(Thơ Trần Mộng Tú)
Tháng 4 của tôi
vừa đi qua với biết bao biến động
xảy ra trong đời sống hằng ngày:
Tại quê nhà th́
xảy ra chuyện nhà máy Trung Quốc ở Vũng Áng (Hà
Tỉnh) xả độc chất, là nguyên nhân làm cho hàng
lọat cá chết nổi đầy trên các băi biển ở
các tỉnh miền Trung. Hôm nay cá chết đă đi
tới biển Nha Trang...
Chánh phủ Hoa
Kỳ tổ chức Hội Nghị Thượng
Đỉnh Chiến tranh Việt Nam tại Austin, Texas, mà
khách được mời tham dự là những tên
phản chiến năm xưa như: Henry Kissinger, John Kerry,
Tom Hayden, Dan Rather...có thêm Đại sứ CSVN Phạm Quang
Vinh góp tiếng nói. Tất cả diễn tiến
này, là để chuẩn bị mở đường cho
TT Obama sẽ đến thăm viếng VN. Người Việt tị nạn vùng
Cũng trong tháng
này, nhiều độc giả về ăn Tết, thăm
viếng thân nhân.. kể
lại những câu chuỵên đau ḷng của các vùng quê mà
họ đă đi qua.
Tóm tắt lại,
khi bên VN tổ chức ăn mừng “Ngày Giải Phóng
Miền Nam” th́ ở Houston này, những người đă
hy sinh th́ giờ, thời gian, tài chánh tranh đấu
để bảo vệ chính nghĩa trong các năm qua,
đang ngậm ngùi, để nước mắt chảy
ngược vào tim, xót xa v́ sự bất lực của
ḿnh..
* * *
Tháng 4
năm nay, tôi tṛn 70 tuổi. Trong dịp sinh
nhật, tôi không tổ chức tiệc mừng, v́ tôi ghét
tháng 4. Mỗi khi nhớ đến, tôi lại nghĩ
đến chữ: tháng Ba lui quân, tháng Tư tan hàng, tháng
Năm tù tội, tháng Sáu vượt biên... Những từ
ngữ này luôn ở trong tâm tư từ khi con thuyền
vượt biển của tôi, may
mắn tắp vào bờ sau một tuần lễ ra khơi
(1982).
Tờ báo XD ra
đời năm 1983, là cái mốc thời gian của
sự làm việc thật hăng say, không phải chỉ
riêng ḿnh tôi, mà c̣n đông đảo các bạn đồng
hành.
Các anh chị góp
tiền túi để tổ chức những cuộc
biểu t́nh liên tục với những Đêm Không Ngủ
tại pḥng trà hay vũ trường, biểu t́nh
trước City Hall, tranh đấu cho các thuyền nhân c̣n
đầy trong các trại tị nạn Đông Nam Á
được chấp thuận đi định cư
tại các nước tự do, cùng lúc gióng lên tiếng nói
để CS VN thả tù nhân Chánh Trị c̣n trong các “trại
cải tạo” từ Nam ra Bắc. Tham gia biểu t́nh
chống phim phản chiến phổ biến trong các
rạp hát, có nội dung ngầm
bịên hộ cho chánh sách của chánh phủ HK.
Cũng như
nhiều anh chị khác, khi đi biểu t́nh cũng như
tham dự các chương tŕnh tranh đấu, tôi phải
đưa con nhỏ theo. Quá nửa
đêm, trong mưa to gió lạnh, lúc tan hàng chúng gật gù,
lúc thúc chạy theo cha mẹ ra băi
đậu xe.
Sau đó là
những năm làm việc tận lực, xử dụng
báo Xây Dựng như là phương tiện để
bắt tay trong công tác cộng
đồng:
-Hưởng
ứng lời kêu gọi của BS Trần văn Tính, chúng
tôi tổ chức Đại Nhạc Hội, gây qũy
kiếm tiền châm dầu cho con tàu Akuna đi cứu nguy
người vượt biển (1985)..Sau này,
BS Tính từng giữ chức Chủ tịch Cộng
đồng NVQG 03 nhiệm kỳ (1992-1998).
- Tổ chức
đại nhạc hội Hát Cho Lính (1985-1986, 1987, 1988) để có tiền gửi sang yểm
trợ các Hội Đoàn Cựu quân nhân Thuyền nhân có
qũy hoạt động trong các trại tị nạn:
Nam Dương, Hồng Kong, Thái Lan. Các Hội Đoàn Quân
Đội của trại, dùng tiền tổ chức các
ngày lễ 30 tháng 4, Quân Lực 19 tháng 6, tặng mỗi anh mới đến
trại 5 đô la để mua tem thư gửi về gia
đ́nh, tặng nạn nhân hải tặc hằng tháng, có
chút quà bồi dưỡng thể xác sau những
đớn đau đă gặp trong cuộc vượt
biển.
-Năm 1988,
bằng tiền túi, tôi và Hải Lăng tháp tùng phái đoàn
9 người gồm: vợ chồng ca sĩ Diễm Chi-Dương
Hữu Chương, vợ chồng vơ sư Bảo
Truyền, vợ chồng nhạc sĩ Quốc Thái,
nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Cang ... đi thăm và
uỷ lạo các trại tị nạn (trại cấm)
ở Hồng Kông (trại Tuemun và trại tị nạn
Chimawan), dưới sự hướng dẫn của
Sơ Mỹ Hạnh. Lúc đó, Sơ là nữ tu của ḍng
Caristas, đang chịu trách nhiệm tinh thần của
thuyền nhân, là người duy nhất được ra
vào các trại cấm.
-Năm 1989,
bằng tiền túi, chúng tôi cùng anh Trần văn Chiến,
cựu thông dịch viên Lực Lượng Đặc
Biệt (Lực Lượng Hải Ngọai Yểm
Trợ các phong trào Phục Quốc) và anh TQLC Trần
Thiện Hiệu (Tổng Hội Cựu Chiến Sĩ
VNCH Houston, nay anh chị
dời về Virginia), dưới sự hướng
dẫn của tướng Công Binh Nguyễn văn
Chức, mang thuốc Tây đi vào vùng biên giới (Thái-Miên)
và yểm trợ tài chánh cho các Kháng Chiến Quân của khu
chiến biên thùy Đông Dương.
Chuyến
đi này (nay nghĩ lại mới thấy nguy hiểm)
mỗi người mang trong túi hàng chục ngàn đô la. Thời gian tuy
chỉ có 3 tuần, nhưng đă ghé thăm và trực
tiếp yểm trợ tài chánh cho các thuyền nhân, bộ
nhân, thuộc thành phần cựu Quân Nhân ở các trại
tị nạn Panatnikhom, trại Banthad (biên giới Thái
Lan)... Dịp này, chúng tôi cũng vào thăm và
uỷ lạo trại tù Soisan Phlu (trong thủ đô
-Năm 1993. Sau khi
các trại tị nạn đóng cửa, Cao Uỷ Liên
Hiệp Quốc ép buộc thuyền nhân phải về
nước, chúng tôi bắt tay yểm trợ các cựu Tù
Nhân Chánh Trị CS mới đến
-Hai năm sau (1995),
báo Xây Dựng quay sang lo cho anh em
Thương Phế Binh VNCH ở quê nhà, với sự
trợ giúp của các anh: Lê Đại Hiền
(dưỡng già ở Nam Cali), Phạm Gia Khôi, Nguyễn
Thanh Châu, Trần văn Chiến (anh vừa trở về
từ Afghanistan, sau 12 năm làm việc), Trần Trí Hoàng
(hiện nay là Trưởng nhóm Hoa Lư)... Miệt mài
như vậy mà tờ báo Xây Dựng đến nay đă
hơn 30 tuổi, kiên cường chịu đựng bao
nỗi đắng cay trù dập của sự tị
hiềm, ganh ghét. Chúng tôi vẫn giữ
lập trường, đi đúng con đường ḿnh
đă chọn. Không hối tiếc hay hổ thẹn
với lương tâm.
* * *
Tháng 4, năm 2016.
Những
người muôn năm cũ
Hồn
ở đâu bây giờ?
Vơ
Đại Tôn ghé Hoa Kỳ (hiện ở Úc Châu). Nhà
thơ Nguyễn Chí Thiện đến
Quay
qua ngó lại, những người thân quen lần
lượt biến ra khỏi cuộc nhân sinh, mà cờ Vàng
vẫn chưa bay trên đất nước thân yêu. * *
*
Hai ba ngày lay hoay với chồng ảnh cũ, ḷng
thật nặng nề, tâm tư lẩn quẩn trong ṿng
tṛn kỷ niệm.
(H́nh: Tặng
tiền cho đồng hương vượt biên tỵ
nạn, bị chính quyền TháiLan bắt, nhốt tại
trại tù Soisan Phlu-
Năm
nay 2016, tṛn tuổi 70 thấy chân mỏi, gối chùn. Trên
đầu giường, đủ lọai thuốc và kem
dưỡng da như các kệ hàng của tiệm thuốc
Tây. Mỗi lần ra khỏi nhà th́
thuốc nhức đầu, đau bụng, dầu gió,
kiếng lăo, kiếng mát nằm đầy trong bóp. Mỗi khi phải xa nhà th́ trằn trọc nguyên
đêm. Quả thật thời gian đă “giết”
đi nhiều năng lực, bào ṃn thể chất và
sự hăng hái của con người.
Bây giờ, nh́n
lại tập ảnh cũ mèm sau 33 năm, nghĩ lại
thuở trước, thấy.. giật ḿnh.
Lúc
đó (1982), 36 tuổi, ḷng đầy niềm tin và sự
kiên cường. Trái tim nồng nàn luôn có
bóng Cờ bay và tiếng hát Quốc Ca: Công dân ơi,
đứng lên đáp lời sông núi. Cùng
với nhiều anh chị, chúng tôi đă dũng cảm
đứng lên, gánh trách nhiệm của một
người dân lưu lạc.
Trong khi phần
lớn người Việt tị nạn sau khi ổn định,
lo tậu nhà lớn, mua đất đầu tư, th́ tôi,
Hải Lăng và một số anh em.. miệt mài bàn chuyện kháng chiến,
chống CS để trở lại quê nhà.
V́ vậy, khi nghe ai
“rủ rê” là xách túi lên vai, trong khi hai đứa con, c̣n
rất nhỏ (15 và 8 tuổi).
Nhiều
lần ra khỏi Hoa Kỳ, vào những nơi khỉ ho c̣
gáy, thiếu thốn mọi phương tiện giao thông
vùng biên giới Thái-Việt, thật sự rất hiểm
nguy cho thân mạng. Hai ba chục năm về
trước, không có internet hay điện thọai cầm tay để có thể liên lạc gọi xe
cứu cấp. Nửa đêm về sáng, chiếc xe truck nhỏ xíu chở chúng tôi băng
băng trên những con đường vắng vẻ sát
vùng biên giới, đưa phái đoàn vào rừng. Sau đó
xe lái vào những con đường ṃn cấm người
lai văng, đầy cây cao bóng cả và ổ gà, thỉnh
thoảng có h́nh đầu lâu gạch tréo, ra dấu cấm
thợ rừng lai văng. Nếu như xe lật nơi
đây, th́ nạn nhân chỉ có nằm mà chờ.. chết!
Lúc ra khỏi
nước Mỹ, không nghĩ đến chuyện nên mang
theo chai dầu gió, thuốc đau bụng, thuốc sốt
rét, thuốc chống muỗi, băng cứu thương...
v́ nghe mấy anh kêu một tiếng, là lo viết bài kêu
gọi, lo đi xin ngân khoản mà làm việc (chân thành cám
ơn các vị mạnh thường quân, nhất là ông bà LS
Phạm Thiên Tráng) rồi bỏ vào túi xách hai bộ
đồ, leo lên phi cơ, ḷng phơi phới vui, giống
như đi picnic tại Hoa Kỳ!
Hôm nay, nghĩ
về những sự kiện, nh́n lại đọan
đường đă trải nghiệm, thấy ḿnh
thật là may mắn, khi hăy c̣n vẹn toàn thân thể! Xin
tạ ơn Trời!
***
Chiều nay lật
chồng báo cũ, xem
các tấm h́nh xưa.. Những
tấm ảnh vẽ một khung trời đầy
nắng và hoa của một tuổi trẻ với t́nh yêu quê
hương nồng nàn. Không biết những kháng
chiến quân đó bây giờ ra sao, sau 26 năm, trại
giải thể, tan hàng?
Quay
lại
Tháng
4, 2016. Sau cơn mưa băo của ngày 17 và ngày 18,
Chiều
Chủ nhật 24 tháng 4, vùng Thung Lũng Hoa Vàng rất
đẹp. Cỏ xanh biếc, hoa nở
rợp sân, thời tiết se se lạnh ở nhiệt
độ 60. Khu công viên không ai lui
tới, v́ sắp đến giờ đóng cửa. Lúc này, dân Việt đang tập trung rất
đông ở nhà hàng, chợ, và trong các khu thương
mại sầm uất. Chỉ có tôi và
Hoàng Mộng Thu. Cô đang săm soi tên tuổi của
những ân nhân đă góp tiền dựng
nên Bức Tường đá đen này, trong đó có Hội
Trại Gia Binh Houston. Cô đang nói đến buổi cúng
giỗ mà nhóm của cô (Biệt Đoàn Lam Sơn) sẽ
tổ chức tuần tới.. đúng Thứ
Bảy ngày 30 tháng 4.
Tôi vào ngôi nhà mang tên
Có rất nhiều
di tích của người lính VNCH, từ các bộ Quân
Phục (đă cũ) cho đến vật dụng như:
bi-đong, ba-lô, nón sắt, dây ba-chạc..
Tất cả kỷ vật làm đắng
miệng, khi nh́n lại. Một nữ nhân viên đang
chuẩn bị ra về, tay chỉ trên
lầu cao, th́ thầm:
-Mấy hôm nay, nghe
tiếng giày rầm rập, tôi nghĩ mấy ổng
về trong dịp 30 tháng 4.
Tôi
cười buồn, bước ra sân, thẩn thờ đến
ngồi dưới chân bức tường. Tôi nh́n măi những khuôn mặt
anh hùng, đă tuẫn tiết, ghi khắc trên Bức
Tường Tưởng Niệm, ḷng hắt hiu buồn,
nhớ lại khoảng thời gian này, của 41 năm
về trước: các chiến sĩ vô danh, CSQG Nguyễn
văn Long, TSQ Hồ Ngọc Cẩn, các vị
tướng: Lê Nguyên Vỹ, Lê văn Hưng, Trần
văn Hai, Nguyễn Khoa Nam, Nguyễn văn Phú..... Ôi, không
có nỗi đớn đau nào hơn, khi mà những hy sinh
hào hùng của họ đang dần đi vào quên lăng!
Khi gió lộng
của buổi chiều thổi mạnh, nhạt nḥa
nước mắt, tôi xoa tay trên mặt đá đen,
từ giă.. ḷng thầm nghĩ: Ước
ǵ các thế hệ hậu duệ may mắn ở Hoa
Kỳ, cũng sẽ có nhiều nhiệt t́nh như
thời gian chúng tôi đă trải qua, để yểm
trợ tuổi trẻ trong nước đứng lên,
lật đổ chế độ bạo quyền.
Kẻo rồi, không bao lâu nữa cái tên VN sẽ bị xoá
trên bản đồ thế giới...
Giờ
này, tuổi trẻ trong nước đứng lên mạnh
mẽ biểu t́nh đ̣i đất cho dân, đ̣i tự do
dân chủ, đ̣i chủ quyền, chống chánh phủ hèn
yếu mà không sợ tù ngục. Các nhạc phẩm của
Việt Khang vọng lên trong các buổi văn nghệ
đấu tranh...Mới đây là bài thơ “Đất
Nước Này Ngộ Quá Phải Không Anh” được
phổ nhạc loan truyền..Dân đang
sục sôi khí thế, lửa trong ḷng đă bùng lên, họ
đang nh́n ra hải ngọai...
* * *
Khi đang soạn quần áo để từ
biệt
Tháng
trước đây, khi dựng Bảng Tên Đường
mang tên các anh hùng đă tuẫn tiết Tháng Tư Đen,
ở Kirkwood/Bellaire. Ngoài Nha sĩ Nguyễn
văn Diệu - người chịu trách nhiệm lănh
nhận công tác- c̣n có KQ Nguyễn Ngọc Phách gọi
địên thoại nhắc tôi ra chứng kiến,
để viết bài. Khi gặp nhau, ông buồn bă nói:
-Nó (ung thư Phổi) đă “ăn” khắp nơi
rồi, không cách ǵ mà chữa chạy! Tôi
vừa đi làm chemo ở nhà thương về.
Nh́n chung,
thấy ông vẫn b́nh thường, đi đứng nhanh
lẹ, tôi tưởng là câu nói đùa. Ai ngờ!
Tối
Thứ Hai 25 tháng 4, tôi bay về, thi thể KQ Nguyễn
Ngọc Phách đă nằm trong pḥng lạnh. Các người
bạn cho biết, chờ qua 30 tháng 4, sẽ đi..thiêu. Rồi đây, tất
cả sẽ trở thành tro bụi. Rồi
đây, tất cả chỉ c̣n là kỷ niệm.
* * *
“Một ngày ta nên
cố t́m một nguồn vui để sống cho..vui”. Vậy mà gần
hết tháng 4, tôi chưa thấy niềm vui của ḿnh.
Nhưng may quá, chương tŕnh Đêm Tưởng Niệm
với T́nh Khúc Lính với danh ca Thanh Tuyền –Đan
Nguyên, vừa được tổ chức ở Baby Club
đêm 30 tháng 4, 2016, đă cho tôi t́m lại muôn vàn kỷ
niệm thời con gái của một tuổi trẻ lăng
mạn, nhưng rất hào hùng
của các thanh niên miền Nam, biểu tượng qua lời ca trong một nhạc
phẩm:
Năm
21 tuổi, tôi đi vào quân đội mà ḷng này chưa
hề yêu ai (nhạc phẩm Biển
Mặn của Trần Thiện Thanh).
Xin cám ơn anh,
người lính Việt Nam Cộng Hoà./.
Hoàng Minh Thúy