TẠP GHI

 Cuối Năm Nơi Đất Khách

                                                                                Hoàng Minh Thúy

(Tạp Chí Xây Dựng – Năm Thứ 34 – Số 853 – Phát Hành Ngày 24-12-2016 Tại Houston – Texas)

 

Kẻ thức tỉnh ngu ngơ nh́n nắng mới                                     

Ta làm ǵ, cho hết nửa đời sau?

                         (Thơ Cao Tần)        

 

Khi bài viết này tới tay bạn đọc th́ c̣n đúng một tuần lễ nữa, chúng ta sẽ bước qua năm mới Dương Lịch.  Đây cũng là cái mốc thời gian tờ Xây Dựng bước sang năm thứ 34.  Thời gian đủ dài cho những đứa con đă hoàn toàn trưởng thành, có gia đ́nh riêng, bước vào đời với một tương lai rộng mở.  Nhưng với một tờ báo đă sinh tồn sau thời gian quá dài như vậy, biểu lộ sự vững tay chèo lái và kinh nghiệm của người điều hành, c̣n tương lai th́ tôi chẳng thấy rộng mở, v́ tiền giấy lên vù vù như  hỏa tiển.  Ở Houston cũng như nhiều thành phố khác, đă có nhiều tờ phải đ́nh bản trong sự đau xót của người chủ báo, khi phải bóp chết tiếng nói của ḿnh…V́ sau hơn 40 năm nơi đất khách, nơi nào đông người Việt sinh sống, đều  đài truyền h́nh Việt ngữ, hai ba đài phát thanh tranh nhau giành…các cơ sở thương mại. Báo chết là phải rồi. Tuy nhiên, nói vậy mà không phải vậy; v́ tờ báo giấy vẫn có giá trị đặc biệt của nó. Nó sẽ được gửi đi khắp nơi, sẽ nằm trong tủ, miên viễn, hoặc có mặt trong các thư viện… Riêng các show trên đài truyền h́nh, trên đài phát thanh, nếu bạn không có dịp nghe, không đón xem, th́ sang năm, không dễ ǵ mà t́m thấy!

Thời gian sống trên xứ người và điều hành tờ báo Xây Dựng dài tṛn 34 năm, mà tôi cứ tưởng chừng như mới hôm qua, hôm kia, v́ những ngày tháng trên đất Mỹ của tôi, là một chuỗi dài đầy bận rộn.

Sau hơn 30 năm trong nghề, tôi thấy làm báo trên xứ Mỹ không có chi là nhiêu khê hết. Chẳng qua tôi thường tham dự, rồi tường tŕnh chuỵên trái tai gai mắt, thẳng thắn bày tỏ cảm tưởng nọ kia… nên sinh đụng chạm, lại thêm cái tội ôm đồm, đưa vai gánh bàn độc, mà ông bà ḿnh nói là “ăn cơm nhà vác ngà voi”, nên mới sản sinh ra nhiều chuyện! Nhưng cha mẹ sinh con, trời sinh tính! Đă là cái nghiệp th́ biết chạy đường nào? Càng cao danh vọng càng dày gian nan.  Bởi vậy, mỗi năm khi đất trời giao mùa, báo tin những ngày cuối cùng của một năm cũ sắp hết, tôi thường ôn lại chuyện xảy ra trong suốt năm qua, thanh thản trong ḷng; v́ nhận thấy ḿnh, không phải là “cái giá áo” hoặc là cái “túi cơm” là vui rồi!

Tuần trước đây, khi đi ăn chiều, tôi gặp một thân hữu trong nhà hàng, chị dặn ḍ:

-Kỳ tới là báo ra đúng dịp lễ Giáng Sinh đó nghe, em kiếm chuyện chi vui, kể cho chị nghe với.  Cuối năm ở xứ người đă buồn, t́m bài viết của em đọc cho nó vui, mà lần nào xếp trang báo lại. cũng thấy… ngậm ngùi.

Nghe lời chị dặn ḍ, buổi tối xem ti vi, có chương tŕnh cố vấn khán giả làm cách nào chống lạ́ nỗi buồn bă quạnh hiu trong ngày lễ (Holiday Depression); mới biết rằng không phải chỉ có dân tị nạn như chúng ta mới có cảm giác đơn độc trong dịp đại lễ nơi xứ người, mà dân địa phương cũng có người mang nặng nỗi buồn chán, đến quẩn trí mà tự tử! V́ vậy, khi ngồi vào computer, tôi tự nhủ ḿnh hăy cố t́m một đề tài nào vui vui, viết theo yêu cầu.  Nhưng khổ nổi, văn chương là do tâm tưởng mà ra, mà cái tâm không có tiếng nhạc reo mừng, th́ làm sao viết những lời vui, để làm quà tặng cho bạn đọc nhân dịp Giáng Sinh về, mà người ta thường chúc cho nhau “Giáng Sinh Vui Vẻ”.

*

* *

Mỗi năm cứ thấy những hàng cây dọc theo các con đường lớn của thành phố lần lượt lên đèn, cùng lúc nhạc Giáng Sinh thánh thót vọng lên từ các chương tŕnh truyền h́nh, thấy những căn nhà láng giềng bắt đầu treo đèn kết hoa, tôi giật ḿnh nhớ rằng ḿnh sắp thêm một tuổi đời.  Giáng Sinh xứ người gợi nhớ quê hương nhiều hơn…Nhớ quay quắt tuổi thơ hồn nhiên ngày cũ. Nhớ những nửa đêm về sang, mấy chị em c̣n lượn quanh nhà thờ Đức Bà ở thủ đô Saigon, nơi tôi mở mắt chào đời và trải qua tuổi học sinh vui nhộn.  Nhớ những party sinh viên rộn ràng tiếng cười con gái.  Nhớ những bước khiêu vũ đầu đời trật nhịp, dẫm chân nhau…Nhớ những ngày tranh nhau bàn luận một bài thơ của thi sĩ Vũ Hoàng Chương, gíao sư dạy môn Việt Văn, năm Đệ Nhất, trường Lê Bảo Tịnh

Một nét dao bay ngàn thưở đẹp.

Dù sai hay trúng cũng là dư

      (Bài ca sông Dịch)

Những chiều bâng khuâng, khi thoáng thấy áo bay đen của  chàng phi công đang chờ ai đó, nơi trạm xe bus. Không bao lâu, áo bay đen cùng thân xác người lính trẻ tan biến trong một cụm rừng..Rồi cô học tṛ khóc suốt mùa Hè, bỏ sách đèn, bỏ cả cuộc thi cuối năm.

Ôi, sao mà nhớ nhung nhiều thứ quá, chỉ mong kéo bước chân thời gian để sống lại quảng đời hồn nhiên ngày cũ.

Tiếc thời gian vàng ngọc đi qua, có lần tôi thúc đẩy con gái, cắt bớt giờ học buổi tối:

-Nay con đă tốt nghiệp rồi, nên đi sắm nhiều quần áo đẹp đi chơi…Để đến khi già, thân h́nh không nở bề dọc cũng ph́ bề ngang, mặc ǵ cũng không đẹp.  Con nên biết một ngày đi qua, là một ngày không lấy lại được…

Con bé ngỏn nghẻn cười:

-Mẹ ơi, học xong là lo kiếm việc làm. Có việc làm rồi th́ muốn leo lên mức lương cao hơn.  Muốn vậy là phải học nữa…Th́ giờ đâu mà đi chơi!

Gẫm ra th́ tuổi trẻ bên này cũng nhiêu khê lắm, tranh được một chỗ đứng vững vàng trong ngành nghề không phải là điều dễ dàng, trong khi vấn đề kỳ thị vẫn c̣n nằm trong ḷng nhiều người dân địa phương trên mọi phương diện. 

Tuần rồi trên đài CNN đă chiếu một Phóng Sự, có nội dung ghi lại lời phàn nàn của một số tổ chức Hoa Kỳ, cho rằng dân tị nạn các nước đă chiếm hầu hết những công việc tốt, dân tị nạn sẵng sàng chấp nhận mức lương bằng phân nửa mức lương của họ đ̣i hỏi, trong khi cùng tương tự ngành nghề …v…v…

Xem xong, tôi cảm thấy bâng khuâng.  Khi đă có định kiến như vậy, số người này sẽ sẵn sàng tranh đấu với các vị dân cử của họ, để hạn chế mức độ di dân, hoặc sẽ đưa ra những điều luật không lấy ǵ làm phấn khởi cho người tị nạn, trong đó có dân Mít chúng ta.

Đang viết đến đây th́ một cô em của tôi eo éo trên đầu giây điện thoại:

-Noel năm nay, chị qua Cali chơi không?

- Chị mắc lo tờ báo ra đúng dịp lễ, làm sao đi được?

-Mấy mươi năm làm báo rồi, chị chưa ớn sao mà chị ôm… nó hoài vậy? Muốn làm truyền thông th́ qua đây mà làm truyền thanh với bạn của em, để được ở gần chị em, vui hơn, đỡ nhức đầu hơn và nhất là…đỡ phải ra ṭa.

Rồi nó hạ giọng:

-Mà tui không hiểu nỗi dân làm báo bên Texas nữa! Ở bên này (Cali), báo chí chửi nhau hà rầm, cuối tuần lại thấy kéo ghế nhậu ngoài quán.  C̣n ở bển, hở một cái là kéo nhau ra ṭa, bộ dư tiền không biết làm ǵ sao, lại đưa cho mấy ông Luật Sư xài?

Tôi cười h́ h́, nếu diễn giảng dài gịng sợ cô em mất th́ giờ tranh căi, nên đáp cụt ngủn:

-Mỗi người một cái nghiệp! Ôm lỡ tờ báo rồi, bỏ không đành.  Vă lại chị không thích làm truyền thanh.  C̣n chuyện ra toà th́ nó cũng có cái… vui của nó!

Con em tiếp tục:

-Vui cái ǵ mà vui. Xứ Mỹ này, thiếu ǵ công việc, mà tại sao chị cứ thích làm báo? Làm báo nói láo ăn tiền. Nói láo th́ chị nói không được, nói sự thật th́ mất ḷng, đụng chạm.  Hễ đụng chạm th́ căng thẳng tinh thần.. Em thấy làm báo nhiều stress quá.

Thấy tôi làm thinh không ư kiến, con nhỏ đổi đề tài qua chuyện thời tiết:

-Bên này lạnh quá, ở bển th́ sao?

-Lạnh teo luôn! Chẳng muốn ra đường.  Lâu lâu lại mưa, buồn nẫu người luôn.

-Vậy th́ chị mới có hứng thú mà làm thơ, viết truyện.

-Bỏ làm thơ lâu rồi.  C̣n truyện dài th́ viết hoài chưa xong…

-Chắc lại lo cho mấy ông thương phế binh?

-Tết sắp đến rồi! Phải lo gửi tiền cho họ ăn tết!

-Gửi hết tiền rồi lo…gây quỹ?

-Dạo này mệt rồi, không tổ chức gây qũy. Chỉ gọi điện thọai lanh quanh để hỏi xin…

-Chắc chị mắc nợ mấy ông nhà binh quá.  Lúc nào cũng thích làm chuỵên tào lao.  Làm cho nhiều, bị chửi nhiều!

Tôi cắt ngang:

-Nói lung tung lang tang! Bây giờ chị phải đi họp!

-Bây giờ chị định làm…chính trị nữa sao,  đi họp?

-Ê, con nhỏ này lộn xộn quá! Mầy làm như công an tra vấn tao vậy!

Con em cười kh́ cúp máy.  Tiếng nói của nó vẫn như văng vẳng bên tai:

 “Chắc chị mắc nợ mấy ông nhà binh quá!”

Câu này nghe sao mà đúng bong. Hết lính bên trại tị nạn, đến lính đến Hoa Kỳ (cựu Tù nhân Chính Trị), rồi bây giờ đến lính què, lính cụt ở quê nhà.

 Làm nhiều th́ bị chửi nhiều.”

Câu này cũng không có ǵ sai! Ngoài chuyện bị bôi lọ, sĩ mạ ở bên này của mấy tên VC nằm vùng, có lần tôi c̣n bị đọc một cái thư mắng mỏ gửi từ quê nhà.

Tác giả của lá thư là một cựu quân nhân ở miền Trung. Anh nổi giận v́ không biết lấy tin từ đâu,  nghe rằng:  Nhóm Yểm Trợ TPB của Xây Dựng chỉ gửi tiền về yểm trợ cho thương phế binh đang sống ở thành phố Sàig̣n mà thôi.  Thế là anh viết thư lên lớp chúng tôi, đại ư như sau:

Ở thành phố SàiG̣n làm ǵ có lính què, toàn là lính kiểng, làm sao mà có thương phế binh?

Lính ở vùng I, vùng II đánh giặc chết bỏ, ăn cơm độn khoai, cực khổ vô bờ sao quí vị không giúp? Quí vị là thành phần ǵ mà tối dạ như thế?

Bà Thúy ơi, bà nghĩ sao mà chỉ lo cho lính ở thành phố Sàig̣n…v...v…

Bức thư lê thê, đọc xong muốn… bịnh luôn, v́ anh viết dài gịng, một câu hai ba nghĩa, theo cái kiểu nói bên này nhưng chết cây bên Hà Nội!

Nhưng, cũng không dám trách anh sao quá nặng lời, dù sao tâm tánh của một người thua cuộc, đang chịu nhiều đắng cay với chế độ…th́ làm sao không nổi điên lên được!

Chúng tôi luôn nhớ rằng, những ǵ có được ngày hôm nay, cũng nhờ sự hy sinh xương máu, tuổi trẻ, của các anh.

Hai tháng nay, lễ Giáng Sinh càng cận kề, tôi và Hải Lăng lại càng bận rộn, nhất là trong cộng đồng đang bầu lại chức vụ Dân Biểu đơn vị 149 mà 2 ứng viên đều là người Việt.  Cho nên lại có chuyện “đấu đá”, lời qua tiếng lại xảy ra trong cộng đồng. Thêm vào đó, thời gian này cũng là lúc bầu lại Ban Đại Diện Cộng đồng Houston, nhiệm kỳ 2017-2019, mà sự tranh căi ngày một nặng nề. Liên danh Độc Lập bỏ cuộc đua. Liên danh đương quyền (Hợp Nhất) tiếp tục… ứng cử, cầm quyền.

  Suốt tuần lễ nay, ngoài tờ báo phải cho đến nhà in đúng ngày, th́ giờ c̣n lại, lay hoay bên mớ hồ sơ thương phế binh, chờ hai ông bạn (Khôi, Châu) chọn lọc cấp độ tàn phế, lập danh sách, lo đi gửi tiền.  Gửi tiền xong, lo thu góp biên nhận, xem xét số quân có đúng không, để biết chắc là tiền đă đến tay mấy anh. Sau đó, lo gửi các Hồi Báo này đến các ân nhân, rồi lại làm báo cáo phổ biến trên Xây Dựng.

Chúng tôi phải nói lời cám ơn đến các nhân viên công ty LE Chuyển Tiền ở Houston cũng như ở quê nhà. Họ đă cố gắng rất nhiều, để chuyển tiền giúp chúng tôi đến tận các vùng thôn, xă hẻo lánh xa xôi.  Nhiều địa danh, họ phải đi qua hai ba chuyến đ̣, đôi khi phải đi hai lần, mới trao được tiền đến tận tay người nhận.  Nhờ sự chịu khó, chịu khổ này, mà một số Thương Phế Binh ở  các vùng sâu, vùng xa, đă có tiền yểm trợ, nhờ hệ thống địên thọai cầm tay.  Nếu công việc mà trơn tru cho đến Tết, mùa Xuân thật sự đă đến với hàng chục gia đ́nh Thương Phế Binh nơi quê nhà, và chúng tôi cũng sẽ có một Giáng Sinh thật an b́nh trong tâm hồn.

Cũng xin chân thành cám ơn các ân nhân đă liên tục (vài 3 tháng) tặng tiền cho các người lính VNCH bị thương tật nặng ở quê nhà trong suốt năm qua (ông bà Ph.T. Th., gia đ́nh họ Ngũ, gia đ́nh Kỹ sư Ḥang Hùng (Chevron)...

Ḷng tin tưởng của quí vị, chính là liều thuốc bổ, để chúng tôi có thêm năng lực tiếp tục một công tác, đă kéo dài hằng chục năm qua. Giáng sinh này, tôi càng vui hơn, khi nhận thư của chị Huỳnh Bích, đă chuyển tới một ngàn hai mươi đô la ($1,020), làm theo điều di nguyện của bà chị Huỳnh Hà vừa quá văng tại Brenham Texas (cách Houston khoảng 2 giờ lái xe).  Chị Hà trong lúc bạo bệnh, đă yêu cầu em gái Huỳnh Bích, phải nhờ báo XD chuyển tới anh em TPB ở quê nhà. Chị Huỳnh Hà năm trước đây (tháng 5, 2015), có gửi tặng 500 đô la…

Hôm nay, xin hồi hướng công đức này đến vong linh của chị. Nhóm Yểm Trợ TPB.VNCH xin thành kính phân ưu cùng gia đ́nh họ Huỳnh trước sự mất mát lớn lao này.

Năm ngoái, chúng tôi mất anh Lê Trực, khoá 13 Vơ Bị, phu quân của chị Phạm Tường An (bà là chị ruột của Thủ Quỹ Phạm Gia Khôi). Anh Lê Trực luôn nhờ chúng tôi tặng tiền cho anh em gia đ́nh Biệt Hải – già yếu ở quê nhà, được thả về, sau khi trải qua hai ba chục năm tù ngoài Bắc.

Anh Lê Trực qui tiên, năm nay anh em Biệt Hải không có…quà!

                     * * *

Mùa Tạ Ơn & Giáng sinh 2016 xin chân thành cám ơn sự chia xẻ của:

-Kỹ Sư Hoàng Mạnh Hùng (Chevron): $204.00

-Ông Trần văn Chiến (LLĐB): $204.00

-BS Mai Khôi: $102.00

-LS và Bà Phạm Thiên Tráng: $1,500.00.

-Gia đ́nh Ông La Trí (Kim Sơn): $1,100.00.

-Bà Lê thị Thu Cúc: $500.00.          

-Gia đ́nh ông Trần văn Tư $102.00.

-BĐQ Trần Thanh Tùng: $102.00.

-BS Phạm Tường Mai Khôi: $102.00

-BS Phạm Gia Khoa: $102.00

-Nha sĩ Nguyễn văn Diệu: $305.00.

-Bà Huỳnh Bích: $1,020.00

-Và 3 ngàn đô la của gia đ́nh Allen (Mỹ gốc Ư), từ Nam Cali, bạn của Thủ Quỹ Phạm Gia Khôi sẽ tặng TPB ăn Tết Đinh Dậu.

-Giám Đốc Greatland Investment (ông bà Stephen Le): $1,020.00 (sẽ gửi tặng nhân dịp Tết Đinh Dậu).

-Gia Binh Lệ Thanh: $104.00

*

* *

Tôi dự định số báo này phải viết một cái ǵ vui vui hầu bạn đọc, nhưng thật t́nh, ngày nào cũng đọc thư thương phế binh, nh́n h́nh ảnh đui, mù, què, cụt và những lời kêu rên đau xót, nên từ nội tâm luôn có điều thắt thỏm.  Nửa khuya của những đêm thao thức, tôi thường “relax” con mắt và tâm hồn bằng cách mở đài số 7 (Warner Cable) xem các chương tŕnh truyền h́nh Công Giáo, v́ họ thường chiếu cảnh suối chảy róc rách với những chiếc lá nhè nhẹ trôi theo gịng, hoặc cảnh rừng núi bao la có những khóm lá xanh phất phơ theo cơn gió.  Trong khung cảnh tịch mịch đó, con nai vàng chậm răi nhâm nhi mấy cọng cỏ, đệm theo tiếng nhạc d́u dịu, trên màn ảnh từ từ hiện lên những gịng Kinh Thánh.  Những giây phút như vậy, tôi t́m thấy sự thư thái của tâm hồn.  Tôi tưởng ḿnh sẽ quên, nhưng thoảng trong một khắc nào đó, nh́n thấy cảnh cây cối xanh ŕ, lại nhớ ban chiều, khi lái xe qua quảng đất trống có những hàng cây thưa mọc lởm chởm, bao che căn cḥi nhỏ của người đàn ông không nhà, tôi lại thắc mắc:  đêm nay mưa lạnh như thế này, người nằm trong đó làm sao mà đủ ấm?

Ở quê ḿnh có muôn vạn người khốn khổ. Ở quê người giàu có xa hoa, cũng có kẻ không nhà!

*

* *

Năm nay là năm thứ 34, Xây Dựng đón mừng ngày kỷ niệm Chúa Hài Đồng Giáng Sinh xuống trần trên xứ người.  Đă bao nhiêu năm đi qua, chưa bao giờ tôi có được sự náo nức rộn ràng, nghĩ đến chuyện ḿnh sẽ treo đèn viền quanh mái nhà, sẽ đặt ông già Noel đứng trước cửa, biểu lộ sự vui mừng như mấy người hàng xóm để đón chào năm mới.  Nhiều lần tôi băn khoăn tự hỏi nguyên do, mà không t́m thấy lời giải đáp!

Mùa Giáng Sinh là mùa của sự chia xẻ và mơ ước. V́ vậy tôi xin mượn mấy câu thơ của Cao Tần trong bài “Ta Làm Ǵ Cho Hết Nửa Đời Sau” để kết thúc bài viết kỳ này trong niềm mơ ước của tôi và các thân hữu, mà chúng tôi thường gặp nhau trong các dịp cuối tuần:

Sẽ có lúc rừng sâu bừng chuyển động

Những hùm thiêng cựa móng thét rung trời

Và sông núi sẽ vươn ḿnh trổi dậy    

Và cờ bay trên đất nước xinh tươi…

 

HOÀNG MINH THÚY