Tạp
Ghi
Mừng
Xuân Đinh Dậu 2017
Hoàng Minh Thúy
(Tạp Chí xây Dựng – Năm Thứ 34 –
số 855 – phát hành ngày 21-1-2017 tại
Hơn nửa tháng
nay, cái chân của tôi “biểu t́nh” không muốn làm việc. Tôi
t́m trong google để xem coi ḿnh bị chứng bệnh ǵ,
mới biết đó viêm dây thần kinh tọa.
Cái
đau âm ỉ mỗi khi ngồi lâu đứng dậy,
hoặc phải di chuyển (đi bộ) khoảng nửa
tiếng đồng hồ. Thế là ngâm giấm pha
muối hột, thế là phải làm “massage”. Không làm
bằng tay mà nhờ các cửa tiệm
Foot Massage v́ con đường nào của khu Southwest cũng
thấy sự hiện diện. Đi vài ba lần, ḷng ngán
ngẩm, vừa mất th́ giờ, vừa tốn tiền,
tôi xử dụng cái máy Massage đă mua từ lâu, song song với
thuốc uống và dầu nóng.
Mùa Đông đă
về với những ngày thật lạnh, đôi khi
xuống 30 độ, cây cối chết queo, nhất là
mấy bụi rau thơm, rau quế không thể bê hết
vào nhà, trùm chăn cho nó.. Đi ngang nhà người, thấy
thương quá mấy bụi thanh long, hôm nào ra quả
đỏ hồng tươi thắm, nay quặt quẹo rũ xuống như cánh tay dài không sinh khí. Mấy ngày lạnh giá đi qua trong đêm lễ
cuối năm, mà người đời thường
gọi New Year Eve. ,tôi có thiệp mời của các
vũ trường thân t́nh, để cùng nhau nâng ly đón
chào năm mới, nhưng cuối cùng, chúng tôi chia tay
những giờ phút cuối năm trong một nhà hàng
rất nhỏ, trong góc phố Bellaire với một đôi
vợ chồng trẻ. 9 giờ tối, xong bữa ăn,
mặc dù trời rất lạnh, chúng tôi rũ nhau đi ăn kem Sầu Riêng,
đi ăn chè khoai môn nóng chan nước dừa..Tiệm
rất đông, toàn là các bạn trẻ gốc Á, v́ giờ
này người trung niên đang vui chơi tại các vũ
trường để tiễn đưa năm cũ, c̣n
bạn trẻ th́ chia xẻ tiệc xuân với bạn
hữu và thân nhân.
Sau ngày lễ,
mặc kệ cho cái chân đau hoành hành, tôi vẫn cà-nhót chu toàn bổn phận cuối năm của
người “hậu phương” lo cho các anh ở quê nhà
bằng các phần quà mừng Xuân Dương Lịch và
chuẩn bị đón Tết Con Gà.
*Thời tiết
của những ngày
cuối năm Dương lịch 2016 thay đổi liên hồi
như giá xăng, sáng lên chiều xuống. Trong khi một
số tiểu bang đóng băng trắng xoá đầy
đường, khiến xảy ra tai nạn, nhiều
chuyến bay hủy bỏ làm hành khách dồn đống
ở phi trường, trong khi Nam Cali mưa tầm tả
lạnh giá, th́ Houston của chúng ta sau những ngày lạnh
giá, nắng vàng tràn ngập. Nhiệt độ lư
tưởng của mùa Đông, trong những ngày cuối
tháng 12, đôi khi quá đẹp, khiến cho cư dân Houston
cảm thấy ḿnh thật hạnh phúc, nhất là các
đồng hương thích
“trùm mền” ngồi xem phim t́nh yêu của Đại
Hàn. Niềm hạnh phúc này của tôi càng toả sáng khi cảm
nhận được tấm ḷng của một số
thân hữu. Nắng trong ḷng làm ấm cả châu thân, chan
hoà, nồng nàn, khi nhận từng tấm chi phiếu
gửi về, yêu cầu chuyển trao cho người lính
thương tật đang hẩm hiu đón xuân nơi quê
nhà.
Dù cái chân vẫn c̣n
đang làm “khó dễ”, tôi vẫn cà-thọt lo liệu
bổn phận của ḿnh đă đứng ra nhận lănh
từ hằng chục năm nay... Mấy cháu bên Công ty
LẸ, nhẹ nhàng trả lời:
-Cô ơi, bây
giờ là mùa Lễ, cô gắng chờ tụi con thông báo
kết qủa, v́ mấy chú, bác đang đi kiếm..sống. T́m ra họ lúc này không phải
dễ, đôi khi nhắn hai ba tin, mới gặp,
để lấy Hồi Báo và ghi rơ Số Quân cho Cô kiểm
tra.
Tôi lại cà
nhắc đi ra, trong ḷng không biết dùng từ ngữ nào
hơn hai chữ “cám ơn” gửi cho Anh Thư, Dung,
Hiền..
Trước khi quay
lưng tôi nói:
-Qua tháng Hai này,
chắc cô chấm dứt chương tŕnh. Cô già rồi,
nên cũng hết sức rồi các con ơi...
Anh Thư vui
vẻ:
-Nghe câu này quen
quen... Cô nói mấy lần rồi, mà tụi
con vẫn thấy Cô tiếp tục.
Mấy hôm nay, sau
tết Dương Lịch, Houston đầu tháng 1, có
nhiều ngày nhiệt độ lên cao (73-75 độ)
tưởng như là mùa Xuân đang về. Nắng
vàng chói chang tắm đẫm cây cỏ dọc hai bên
lề đường. Đi cà nhắc trong khu
chợ Á Đông để xả “stress”, thấy ḷng
rộn ràng khi nghe các nhạc phẩm Mừng Xuân, khiến
tôi chợt nhớ mấy câu thơ t́nh của thi sĩ
Trần Mộng Tú, chắc là bà đang cư ngụ
tại các miền tuyết giá quanh năm:
Nắng
ở đây hiếm hoi như hạnh phúc.
Anh có về mang chút
nắng cho em..
Trong khu vực băi
đậu xe ngày cuối năm, ḷng miên man nhớ nắng
Saigon của những buổi trưa trốn học tuổi 15, một bầy kéo
nhau đi xem Thảo Cầm Viên, nhớ đến cái
nắng hực hở sau cơn mưa rào của mùa Hè Saigon
năm 18 tuổi, bối
rối khi áo dài trắng ướt át loang bùn, rồi
đến cái nắng đổ lửa của Phan Rang trong
tháng Ba, tháng Tư chạy lọan 1975 nám 29 tuổi.
Mười một
giờ trưa, lay hoay trong khu chợ,
ḷng vơ vẫn nh́n nắng hanh vàng, chợt nhớ
mấy câu thơ của Nguyễn Tất Nhiên:
Người qua sông
mặc áo hường.
Nắng dương
gian, nắng buồn hơn trước nhiều
Hoặc thơ
của Nguyên Sa:
Hay là em chọn sai
màu áo
Để nắng thu vàng giữa lối đi
Hai nhà thơ mà tôi
yêu thích nhất, đều không c̣n trên cơi đời này
nữa..
Đang miên man thi
gịng tư tưởng của tôi bị chặn lại, khi
nhận tin của phu nhân luật sư Phạm Thiên Tráng,
tặng
3 ngàn 60 đô la, gửi về cho 30 anh em ở quê nhà, cô em
dâu tên Mỹ Phương
cũng góp qũy tặng cho 2 người ($204). Thủ
Qũy Phạm Gia Khôi gọi địên thoại, cho
biết anh vừa nhận chi phiếu của Allen, bạn
người Mỹ gốc Ư ở San Francisco gửi về
3 ngàn đô la.
Quay qua quay lai, trong
suốt tuần lễ này, tôi có thêm: bà quả phụ
Nguyễn văn Tịnh Chí với $102 đô la, gia đ́nh
Trung Loan tặng 520 đô la, gia đ́nh họ Ngũ
tặng $714 đô la, các em rể của Khôi tặng $204
đô la, Ông bà Ph.T.Th. $2,0140 đô la sau khi
mời đi ăm cơm chay.
-Gọi là chút quà
cho anh em Thương Phế Binh.
Tôi vui
quá, vừa nghe điện thọai, vừa đi. Cái
chân đang làm reo, hụt một bước, thấy nhói
trong đầu. Quên cả cái đau cá nhân, v́ ḷng rưng rưng cảm động, sau 40
năm vẫn có người nhớ đến anh em Lính tàn
phế ở quê nhà.
Tạ
ơn trời đă cho tôi có những người bạn
đồng cảm, để chia sớt nỗi nhọc
nhằn, đau thương, của người lính
phương xa. Cám ơn quí vị đă cùng tôi
hướng về quê nhà trong dịp đón chào Xuân Đinh
Dậu.
Ngày
cuối năm dương lịch, dù thời tiết
bất thường, khi nhận được chi
phiếu là tôi vẫn mau mau lo đi gửi tiền,
để t́nh thương này sớm về đến quê
nhà cho anh em thương tật, ưu tiên ở các tỉnh
miền Trung.
Phạm Gia Khôi
nhắc nhở, lâu lắm rồi ḿnh không yểm trợ
cho anh em đau-yếu-già nua của gia đ́nh Biệt
Hải, kể từ khi phu quân của chị Phạm
Tường An (anh rể của Khôi) quá văng (Trung tá Lê
Trực, khoá 13 Trường Vơ Bị QGVN).
-Ừ, th́ Khôi
liệu mà “cắt” một chút cho anh em....
****
*Những ngày
cuối tháng 12, mỗi khi xé tờ lịch, tôi đều
bần thần chợt hỏi, tại sao thời gian sau
qua mau quá. Trong chập chùng muôn ngàn nỗi nhớ, kỷ
niệm bỗng theo nhau hiện
về. Tháng sắp hết và
năm sắp tàn, khiến cho người xa xứ cảm
thấy xao xuyến tấc ḷng, nhất là sau khi ghé qua nhà quàn..Ngoài kia xe cộ ồn
ào, trong này quạnh vắng. Ngoài kia mua
bán lao xao, hẹn ḥ cuối ngơ, đầu tuần. Trong này im ĺm, mùi nhang, mùi khói...Tiếng kinh,
tiếng thầy, tụng niệm u buồn.
Tuần
trước đây, ra khỏi nhà quàn, trong băi đậu xe,
tôi lay hoay chẳng biết ḿnh nên quẹo mặt, hay
quẹo trái để về nhà, v́ trong cái đầu
bỗng nhiên có trăm ngàn kỷ niệm ào ạt quay
về....Rồi, chợt tỉnh khi nghe tiếng chuông
điện thoai reo vang của các ân nhân hỏi thăm
địa chỉ để gửi tiền. Nếu
bạn đọc biết rằng, kiếm ra tiền đă
khổ, gửi tiền c̣n mất nhiều công sức hơn...Phải theo dơi xem tiền có
đến tận tay người nhận (kiểm soát
Số Quân ghi trong Hồi Báo). Kế tiếp lo gửi
hồi báo cho ân nhân, làm Báo Cáo in trên báo, trong khi mùa Lễ
tết đang về, thành phố
Houston lúc nào cũng đầy ắp xe cộ của
dân tứ xứ về mua sắm. ăn
uống, nên di chuyển thật mệt, lái xe không
được, nên công việc thường nhật bị
ảnh hưởng rất nhiều. Thế mới
biết, sức khoẻ đóng vai tṛ quan trọng của
đời sống, hơn cả tiền bạc và kim cương.
Tháng
cuối cùng của năm 2016, tuy không gây qũy mà lại có
...nhiều tiền, nên ḷng vui quá đổi. Hoa
Mai đă nở trong ḷng.
Mùa
Đông ở đâu cũng lạnh, mà tại
Điều
này, khiến tôi yêu thành phố này c̣n hơn nơi chôn nhau,
cắt rún của tôi (
Đi xa một
tuần, là thấy nhớ ơi là nhớ!
*Tết Đinh
Dậu đă về.
Xin thân mến chúc
bạn đọc vạn điều may
mắn.
Xin ơn trên
bảo bọc các ân nhân mạnh lành, để c̣n có
phương tiện chia xẻ hạnh phúc cho người
đang gặp cảnh khó khăn./.
Hoàng
Minh Thúy
(Tháng
1, 2017)