Tạp
Ghi
Bùi Ngùi Trong Ngày Lễ
Chiến Sĩ Trận Vong
Hoàng Minh Thúy
(Tạp chí Xây Dựng – Năm Thứ 34 – Số 864 –
phát hành ngày 27-5-2017 – tại
Anh lính chiến tên
anh c̣n vọng măi
Trên từng trang quân
sử máu bi hùng
Mưa tháng 6
đầu mùa như thác dội
Khóc anh hùng phiêu
bạt cơi mông lung
(Trần Ngọc Nguyên Vũ)
Sống trên
đất Mỹ đă hơn 40 năm, kể từ khi
xuống thuyền vượt thoát, rồi may mắn
đến Hoa Kỳ, tôi thấy ḿnh vẫn mang tâm sự
ủ ê, buồn bă mỗi khi đến ngày lễ Chiến
Sĩ Trận Vong (25 tháng Năm).
Mỗi
năm, nỗi buồn ấy mỗi ngày một thêm
đầy, thêm đau, tràn đầy nỗi nhớ, khi xem
các chương tŕnh rầm rộ trên băng tầng các
đài truyền h́nh địa phương.
Trong các buỗi
lễ này, người lính Mỹ được toàn dân
tuyên dương, được hoan hô, được ca
tụng, v́ họ đă và đang đem tuổi trẻ,
thân xác để phục vụ cho nhu cầu của
đất nước.
Lan man, tôi nhớ
lại từng giai đọan lịch sử của quê
Mẹ. Tôi nhớ đến người lính của tôi -
người lính của một thời VNCH - trong một
giai đọan đầy lửa, khói của bom
đạn, của tang thương. Đă 42 năm đi
qua với 42 lần ngày lễ Chiến Sĩ Trận Vong
của Hoa Kỳ trong tháng 5 và
Ngày Lễ Quân Lực 19 tháng 6 của chúng ta. Thời gian quá
dài cho một đời người, mà niềm ước
mơ của tôi, của những người Lính, ngày
một tàn rụi, hiu hắt như những dăy mồ
mả xiêu vẹo đang nằm quạnh quẽ trong
Nghĩa Trang Biên Hoà. Nhang khói từ lâu không c̣n
ai thắp. Mồ đă xiêu, mả đă lạn, v́
miền
Buổi đó v́
đời làm lính trận
Tàn cơn lửa
lọan chịu thương đau
Nay trơ nắm
đất mồ vô chủ
Định mệnh
ǵ đâu, quá nghẹn ngào
(Mường Giang)
Bao nhiêu năm qua,
họ nằm đó, lặng lẽ nghe giun, dế trổi
khúc bi ca. Xương tàn, cốt rụi mà bạn bè xa.. sao măi không thấy
về! Bằng hữu ơi, đồng đội ơi,
sao các anh không về để phục vị, để
đọc một đoạn kinh cầu nguyện cho các
linh hồn cô đơn này được siêu thoát nơi
cơi vĩnh hằng:
Tội nghiệp
đời trai chưa thoả chí
Sa trường bao
kẻ đă phơi thây
Đoàn quân hùng
liệt nay về đất
Hồn vẫn quanh
cao dẫm lối giầy
(Mường Giang)
Tháng Năm 2017,
thời tiết của thay đổi liên
miên, nhiều khi không có nắng, gió thổi lồng lộng.. Không gian mênh mông. Trong khu công viên ngày cuối
tuần, chợt thấy ḷng trống vắng, nhớ
một bài thơ vừa đọc đêm qua:
Ngày anh lên Thiếu
Tá
Với chữ
“cố” đừng đầu
Em trở thành goá
phụ
Trầm
ḿnh trong vực sâu.
(Lê Xuân Hảo –Góa
Phụ 25)
Bầy con thơ
dại ngơ ngác nh́n mẹ vật vă, chúng đâu biết
rằng vừa trở thành kẻ mồ côi cha, với
một tương lai đen tối đang chờ.. Người
mẹ trẻ từ nay sẽ một ḿnh chèo, chống, nuôi con trong hoàn
cảnh chiến tranh đói khổ của đất
nước. Hậu vận của chúng
thế nào, ta cũng có thể đoán được. Bốn mươi
năm đă đi qua. Những
đứa trẻ ấy bây giờ ra sao? Chắc
chắn chúng đang sống trong cảnh đời tăm
tối nơi quê nhà, giống như số phận
nghiệt ngă của cha, ông, ..những
người thương phế binh VNCH.
tŕnh
họp mặt của những người Lính. Mỗi
lần gặp gỡ, họ - cũng như tôi- giờ
đă cao niên - lực bất ṭng tâm, ngóai nh́n về quê
hương, ḷng xót xa buồn.
Trong ánh mắt đăm chiêu của các anh, tôi nh́n
thấy bao tâm sự ngổn ngang..
Sống trên quê người, chắc hẳn các anh cũng
nhớ về đồng đội, tâm tư ch́m
đắm trong các kỷ niệm đau thương
của tháng 3 lui quân, tháng 4 găy súng. Họ cũng như tôi,
đang nhớ tới những người lính oai dũng,
tự ḿnh đi t́m cái chết, trong nỗi uất hận
khôn nguôi của thời điểm đau thương
đen tối nhất trong lịch sử:
Ngàn lẫm liệt
tan trong chiều ră ngũ
Phút cuối cùng
bỗng chốc hoá lang thang
(Cao Tần)
Định
mệnh sao mà tàn nhẫn với thân phận người
lính VNCH!
*Tháng 5 như thông
lệ, chấm dứt với h́nh ảnh ngày lễ
Chiến Sĩ Trận Vong mà dân địa phương tưng bừng ca tụng
người lính, đă v́ nước quên ḿnh. H́nh ảnh các
quân nhân Hoa Kỳ đang chiến đấu cũng như kẻ đă hy sinh,
tràn ngập trên băng tầng truyền h́nh nhất là trong
khu nghĩa trang tử sĩ... Người góa phụ
trẻ tuổi với con thơ ngồi cạnh, cô
trườn dài trên mặt ngôi mộ, dáng điệu
thiểu năo và cô đơn. Bà mẹ già ngồi vuốt ve
bia đá màu đen, có tên ngừơi
con trai đă nằm xuống trong cuộc chiến.
Riêng người
lính VNCH hải ngoại, nh́n cảnh tượng tuyên
dương chiến sĩ của quê người, chợt
nhớ đến bản thân:
Ngựa đang săi
vó lưng đồi
Súng gươm
bỏ lại cuộc chơi nửa chừng
Một thời ngang
dọc kiêu hùng
Tháng Tư găy súng,
đếm từng nỗi đau
(Nguyễn văn Lập)
* Tháng 6 đang
tới. Cộng đồng Việt rồi sẽ có thông
báo, tuyên cáo phổ biến trên các đài truyền h́nh;
sẽ có lễ lạc tưng bừng, văn nghệ
đấu tranh, như năm ngoái, năm kia..
Mọi diễn tiến rất ŕnh rang, trịnh trọng,
rồi sau đó lần lượt ch́m trong quên lăng:
Trăm năm
nữa c̣n ǵ non nước
Nếu gục
đầu vẫn kiếp lưu vong
Sách vở dẫu
chất cao ngàn thước
Th́ vẫn như
cỏ rác theo ḍng.
(Lê Khắc Anh Hào)
Trong lúc ngồi đăm chiêu
trước máy vi tính, ḷng ch́m đắm
trong muôn ngàn nỗi xót xa, bắt gặp một bài thơ
gửi ra từ quê nhà, xin chép ra 4 câu để chia xẻ
cùng bạn đọc:
Lóc cóc người
đi gần hết kiếp
Lồm cồm ta
đứng dậy nhiều phen
Ta với
người, những đứa rất hèn
Không thể dựng
cơ đồ năm cũ
(Nguyễn Thanh Khiết)
* Tháng 6, 2017. Tin tức từ trong nước làm quặn
thắt ḷng người hải ngoại. Tôn giáo tiếp tục bị đàn áp. Dân oan
vẫn liên tục biểu t́nh đ̣i quyền sống và
bị bạo quyền trù dập không nương tay. Trong khi đó, người Trung Quốc
tràn lan trên nhiều tỉnh thành, lập
nghiệp, lập từng khu làng riêng biệt…để
lần hồi đồng hoá người Việt.
“Đất
nước ḿnh rồi sẽ ra sao?” Những ca từ
tha thiết bi ai trong nhạc phẩm của Việt Khang (VN
Tôi Đâu) vọng lên trong tâm thức của mỗi tấm
ḷng c̣n tha thiết đến quê nhà…Có mấy ai tự
hỏi ḿnh sẽ làm ǵ, để bày tỏ sự hỗ
trợ cho đồng bào trong nước, ngoài chuỵên du
lịch VN hằng năm:
Ta phải thổi
hờn căm
Phải gom băo táp
Chế độ
này phải đổ sập với cuồng phong
Bạn bè ơi, có
sẵn gió trong ḷng?
(Lê Khắc Anh Hào)
HOÀNG
MINH THÚY