Tạp Ghi
Cuối Năm Nơi Đất Khách
Hoàng
Minh Thúy
(Tạp
chí Xây Dựng – Năm thứ 36 – Số 909 – Phát hành ngày
16-2-2019 tại
Ba năm nay, cái chân
của tôi “biểu t́nh” không c̣n muốn... làm việc. Tôi
tra cứu trong Google để xem coi ḿnh bị chứng
bệnh ǵ, mới biết đó là bị viêm dây Thần Kinh
Tọa.
Cái
đau âm ỉ mỗi khi ngồi lâu, hoặc phải di
chuyển (đi bộ) khoảng nửa tiếng
đồng hồ. Thế là ngâm giấm pha muối
hột, thế là phải đi làm “massage” chân; thế là
phải thay giày cao gót bằng dép thấp. Đi giày thấp
không quen, đôi khi thấy ḿnh như bị...chỏng
ngược! Thế là phải xếp lại lô áo dài,
nhiều cái chưa mặc một lần... Ôi! C̣n điều ǵ buồn hơn, với một
người “mê” áo dài từ khi vào ngưởng cửa Trung
Học.
Mùa Đông đă
về với những ngày thật lạnh, đôi khi
xuống 30 độ, cây cối chết cóng, nhất là
mấy bụi rau thơm, rau quế mà sức ḿnh không
thể bê hết vào nhà, trùm chăn cho nó.. Đi ngang nhà
người, thấy thương quá mấy bụi thanh
long, hôm nào ra quả đỏ hồng tươi thắm,
nay quặt quẹo rũ xuống,
như cánh tay dài không sinh khí. Mấy ngày lạnh giá đi
qua, nhất là trong đêm lễ cuối năm, mà
người đời thường gọi New Year Eve, tôi
thường có cảm giác cô đơn, buồn bả, y
hệt như mùa Đông đầu tiên đặt chân
đến xứ người.
Trời
Houston cuối năm khi lạnh, khi nóng th́ cái chân lại
càng “kiếm chuyện”. Cuối cùng tôi “đành” buông..tay, chấm dứt chương tŕnh Yểm
Trợ TPB/QLVNCH, mà tôi và các bạn đồng hành (Khôi
Phạm, Châu Nguyễn, Hải Lăng) đă cố duy tŕ
nhiều năm, đă vượt qua bao nhiêu trở
ngại và ḷng tị hiềm của người
đời. Phần lớn của sự chấm dứt
này v́ chính cá nhân tôi không c̣n khoẻ mạnh như năm
ngoái, năm kia, và v́ nhóm anh em có ḷng tha thiết với
người lính,
đều có bệnh cao niên, bởi tuổi
đă cao, trí nhớ không c̣n sắc sảo, nhạy bén.
Do vậy, xin chân thành tạ
lỗi với một số ân nhân, cuối năm Mậu
Tuất, vẫn c̣n
tha thiết gọi đến để nhờ
chuyển tấm ḷng cho anh em nơi quê nhà, như cụ bà
Oanh Thái, anh chị Bửu Điền-Lệ Thanh.
Ngày cuối năm,
mở Youtube, xem sinh hoạt của nhà thờ Chúa Cứu
Thế ở VN, thấy các linh mục tổ chức Cây Mùa
Xuân cho anh em TPB/VNCH mà thêm chạnh ḷng. Các anh đă quá già,
vậy mà khi tham dự chương tŕnh, đều nhớ
rơ số quân, thật dễ thương với nụ
cười móm mém, vẫn chiếc mũ Lính bạc màu và
đôi vai gầy guộc!
Hoàng
Minh Thúy và các bạn trong Nhóm Yểm Trợ TPB/VNCH xin tạ
lỗi với các anh.
***
..Con biết bây
giờ mẹ chờ tin con.
Khi thấy mai
đào nở vàng bên nương
Năm trước
con hẹn mùa Xuân sẽ về.
Nay én bay đầy
trước ngơ.
Mà
tin con....vẫn xa ngàn xa. .
Nhạc mừng
xuân lẫn trong tiếng trầm trầm của cố
ca-nhạc-sĩ Duy Khánh, hát một nhạc phẩm nổi
tiếng của nhạc sĩ Trịnh Lâm Ngân (Xuân Này Con
Không Về) khiến bước chân tôi càng thêm.. khập khiểng! Kỷ
niệm bừng bừng trổi dậy, nhắc lại
h́nh ảnh của một tập thể tuổi trẻ
đă hy sinh cho đất nước. Bây giờ,
đa số các anh đă lui vào bóng tối, có người
nằm trong Viện Dưỡng Lăo, có kẻ đă xuôi tay trong nhà quàn:
Chiêng nổi, thu quân đau ḷng lính
Nước nhà tan nát xót đời
quân
Qua sông, con chốt
c̣n lẩn quẩn
Quay lưng, tiếc
măi cuộc cờ tàn
(Nguyễn Thanh Khiết)
Thời tiết
của
Chen vai cùng nhiều
bà nội trợ, trong khu chợ Á Đông ngày 28 Tết,
thấy ḷng rộn ràng khi nghe các nhạc phẩm mừng
Xuân. Không nghe tiếng pháo, cũng chưa
thấy Lân múa, chỉ thấy hoa mai, hoa cúc nghiêng ḿnh chào
khách du xuân trong khu thương mại Việt- Tàu. Tuy nhiên, Tết chỉ đến trong chợ Á
Đông, trong ḷng người. C̣n đa số đông,
cửa hàng thương mại Việt, Mỹ, pḥng
mạch Bác sĩ, Nha sĩ, Nhà thuốc Tây v.v. đều
sinh hoạt như thường lệ.
Bần thần
trong băi đậu xe chiều 28 Tết, ḷng miên man nhớ
nắng Saigon của những buổi trưa thầy
bị bệnh bầt ngờ, một bầy học tṛ rũ nhau đi Thảo Cầm
Viên xem khỉ, xem voi.
Nhớ đến
cái nắng hực hở sau cơn mưa rào của Saigon
trong mùa Hè năm 18 tuổi, mắt nai bối rối khi áo
dài ướt đẩm trên đường về nhà. Rồi đến
cái nắng đổ lửa của thị xă Phan Rang trong
tháng Ba chạy lọan 1975. Những tháng ngày cô đơn, hiu hắt ôm con ngồi trong vùng
Kinh Tế Mới Chơn Thành - B́nh Long, nghe tiếng chim “trói
cô bắt cột”. Những chiều cuối năm,
chờ xe đỏ mắt, khi buôn bán ngược xuôi trên
quốc lộ Saigon-Nha Trang, kiếm tiền mưu sinh, toan
tính chuyện vượt biên!
Mới
đó mà mấy chục năm đi qua. Con lớn khôn, th́
ḿnh đă... già!
***
Tháng
1, 2019. Lay hoay giữa gịng
người tất bật mua sắm “ăn
Tết”, ḷng vơ vẫn nh́n nắng hanh vàng, chợt
nhớ mấy câu thơ của cố thi sĩ Nguyễn
Tất Nhiên:
-Người qua
sông mặc áo hường.
Nắng dương
gian, nắng buồn hơn trước nhiều
Trở về nhà,
đưa tay xé tờ lịch cuối,
tôi băn khoăn chợt hỏi, tại sao thời gian
trôi mau quá. Trong chập chùng muôn ngàn nỗi nhớ, kỷ
niệm cứ theo nhau hiện
về.
Tháng
hết và năm tàn, khiến cho người xa xứ
cảm thấy xao xuyến tấc ḷng, nhất là sau khi ghé
nhà quàn thăm 1 người lính vừa giả biệt anh
em. Ngoài kia xe cộ
ồn ào, trong này quạnh vắng. Ngoài kia
mua bán lao xao, hẹn ḥ cuối ngơ, đầu tuần, trong
này im ĺm, mùi nhang, mùi khói...Tiếng kinh, tiếng thầy,
tụng niệm u buồn.
Ngồi trong băi
đậu xe, đôi lúc tôi chẳng biết ḿnh nên quẹo
mặt, hay quẹo trái để về nhà, v́ nhớ đến mấy câu
thơ của cố thi sĩ Thanh
Ta như
người lính vừa thua trận
Nằm giữa sa trường nát gío mưa
Khép mắt cố
quên đời chiến sĩ
Làm thân cỏ
gục ven bờ
Chợt nghe từ
đáy hồn thương tiếc
Vẳng tiếng kèn
truy điệu mộng xưa.
Ô hay, ḿnh
chưa một ngày đi lính, tại sao hồn ḿnh cứ
nhớ về mầu áo trận, giầy saut và nhịp
điệu quân hành?
----
*Thôi th́ dù muốn
hay không, một năm mới đang bước vào...Xin
thân mến chúc bạn đọc vạn điều may
mắn, mọi sự hanh thông, sức khoẻ tràn
đầy, vui xuân bên con cháu./.
Hoàng
Minh Thúy
(tháng 2, 2019)