Mẹ c̣n ráng
gượng những lời trối trăn:
“Các con, cháu, phải
nhớ rằng
Ngày c̣n cộng
phỉ th́ khoan.. đừng về
Dẩu cho nhớ
nước, nhớ quê
Nhớ lời
Mẹ dặn, chẳng hề nhạt phai
Xác Mẹ chôn ở
đất nầy
Sống lưu vong,
chết bỏ thây xứ người
Ngày nào hết lũ
đười đươi
Tro tàn xương
cốt mang về quê hương”
Mà ḷng c̣n vẫn
vấn vương cơi đời
Hai lần Mẹ
vượt biển khơi
Năm tư, ĺa
Bắc t́m đời tự do
Vào
Bảy lăm,
bước xuống con đ̣ vượt biên
Đời Mẹ gặp
lắm chuân chuyên
Ai gây chi cảnh oan
khiên tội t́nh?
Con nh́n ngọn nến
lung linh
Chập chờn
ẩn hiện bóng h́nh Mẹ yêu
Cả đời
vất vả trăm chiều
Chắt chiu, bảo
bọc, dắt d́u đàn con
Sinh ra nhằm buổi
nước non
Đao binh loạn lạc
thuở c̣n tuổi thơ
Khi thực dân Pháp
cuốn cờ
Thực dân cộng
sản chực chờ ra tay
Khổ đau
chồng chất thân gầy
Làm Cha, làm Mẹ nuôi
bầy con côi
Định đời số
phận nổi trôi
Bước chân
viễn xứ sống đời tha hương
Khắc ghi lời
Mẹ yêu thương
Các con, các cháu luôn
thường ghi tâm
Sáng suốt không
để bị lầm
Ngụy quyền
cộng sản dă tâm, bạo tàn
Chờ ngày cờ máu
sao vàng
Không c̣n quê Mẹ, hân
hoan ta về.