Lúc xưa anh hứa quá nhiều:
“Rước em sang Mỹ ch́u em hết ḷng
Mua nhà, mua ghế sa lông
Mua em xế hộp
nhông nhông phố phường
Chỉ cần một hai tháng lương
Anh sắm đủ hết em thương,
hăy chờ
Đừng lo, nghĩ ngợi
vu vơ
Sang Mỹ bảo đảm không thơ thẩn buồn
Xứ Mỹ tấp nập bán buôn
Cuối tuần party hả hê
B-B-Que, thịt nướng ngửi phê vô
cùng
Beer lon, soda cả thùng
Tha hồ ăn, nhậu
..ngả đùn mới thôi…”
Nghe qua, em quá bồi
hồi
Ngày đêm mong đợi,
đứng ngồi không yên
Tháng Tư chờ qua tháng Giêng
Được giấy xuất cảnh, vọt liền sang đây
Qua Mỹ mới biết cảnh nầy
Nh́n thấy tận mắt, em đây
ngỡ ngàng
Cuộc sống không sướng, không sang
Người cày mệt nghỉ
chả màng ngó ai
Anh cày mút chỉ
ca hai
Nửa đêm về tới nằm dài ngái rân
Nhiều khi muốn ..anh tần mần
Cũng đành.. ấm ức hẹn lần cho qua!
Cuối tuần anh cứ cà mà
Ngủ gà ngủ gật
như là hết ..pin
Muốn rủ anh đi
dancing
Anh như gà chết.. em làm thinh ở nhà!
Shopping th́ lại ở xa
Mỗi lần em muốn.. đảo qua một ṿng
Nhưng rồi lại tức cành hông!
Nghe anh bàn trớt: “Đảo
ṿng làm chi?
Ở nhà relax body sướng hơn
Mất toi cả buổi lờn vờn..nothing!”
Chủ nhật nào khỏe trong ḿnh
Anh rủ bạn nhậu về ḱnh uống beer
Một, hai giờ sáng mới d́a
Nhậu say, ói mửa đầm đ́a thấy ghê!
Thú thật, em quá ê chề!
Tưởng đâu sang Mỹ, ngày về vinh quang
“Vit kiều” ngẩn mặt hiên ngang
Vinh quy bái tổ làm sang với đời
Em quá thất vọng, hỡi ơi!
V́ ham vàng mă, nhớ đời không quên
Bây giờ ôm nỗi buồn tênh
Bụng làm dạ chịu, biết đền ai đây?
Em ơi, nghe anh nói đây:
“Bên Mỹ ai cũng
đi cày tanh banh
Ở Việt Nam, không
biết rành
Ùn ùn ham, khoái cái danh
“Vịt kiều”
Chàng nào về cũng ra
điều
Ta đây giầu có,
bạc nhiều lí le
Chàng nào về cũng
muốn khoe
Kỹ sư, chủ
hăng, để ḷe bà con ..
Anh đi t́m vợ...héo
hon
Bởi t́m không
được mới ḷn về quê
“Vit kiều” ở
bển không chê
“Vit kiều” nào cũng
nh́n phê thấy bà ..
Già chát mà
có đô la
Chịu liền liếc mắt đưa t́nh
Nhiều người
bên Mỹ lom khom
Măn đời chưa chắc ai ḍm mặt mo
Em đă chịu
bước xuống
đ̣
Tức là ..chấp nhận rủi ro số
phần
Nói xa không
qua nói gần
Muốn có cuộc sống ấm thân phải
làm
Dù cho khó
nhọc cũng cam
Có làm, có hưởng,
việc ǵ phải lo
Việt Nam dân đói
nằm co
Thiếu ăn, thiếu
cả tự do con người
Xứ nầy, miễn
là không lười
Đi làm, cuộc sống
vui tươi hơn nhiều ..
Vợ chồng dành
dụm chắt chiu
Của lâu rồi
cũng thành nhiều đó thôi
Em đừng mơ
mộng xa xôi
Của chồng, công
vợ lần hồi thăng hoa
Đủ tiền deposit
tậu nhà
Sa lông, xế hộp ta
mua mấy hồi
Cứ kư mượn
nợ khỏe thôi
Mỗi tháng ḿnh trả
lần hồi ..tới xong!
Có sức trả nợ
cứ gồng
Cày thêm job nữa,
nếu không nó ..xù!
Th́ đừng có khóc hu
hu
Đứng nh́n chủ
nợ nó thu mang về …
Càng nhiều ham muốn,
càng “pay”
Mỹ càng khuyến
khich, chẳng hề cản ngăn
Có chết là chết cái
thằng
Nay lưng trả nợ
nhăn răng suốt đời!
Để không buồn chán
em ơi!
Em nên đi học
một nghề nuôi thân
Rồi tập lái xe dần dần
Đi làm ..
đâu đấy sẽ thân quen liền
Về nhà sẽ hết
muộn phiền
Đặt lưng, em
cũng ngái liền như anh
Lúc đó anh có dổ dành
Em cũng không
..quởn để anh tần mần ..