Thơ
Hành tŕnh
cuộc đời
Phạm Văn Ḥa
viết cho Ba trong ngày Father's Day
Một tờ lịch
bốc rời
Ngàn chiếc lá Thu
rơi
Để rừng cây
trụi lá
Khi Đông tàn Xuân
tới
Muôn hoa cùng mở
hội
Trời vào Hạ
rạng ngời
Thời gian hững
hờ trôi,
cứ lặng lờ trôi . . .
Lưu lạc bao
năm rồi
Người thân sơ
đưa tiển
Khỏi hành tŕnh
cuộc đời!
Ngày Father's Day năm
này
Con nhớ Ba khôn nguôi
T́m đâu ra Ba tôi
Khi người đă
khuất rồi
Thân con phiêu bạt quê
người,
Như thuyền con không
bến
*
Lâu lắm rồi
Ngày xửa ngày xưa
đó
Ba có nhớ không
Con trốn nhà đi
lính
Khi về phép lần
đầu
Trầm ngâm ba không nói
Nh́n con tóc hớt cao
Nước da màu
sạm nắng
Ba ṿ đầu
khẻ gọi:
"Thằng con tôi!"
Từ dạo ấy,
Con giang hồ đó
đây
Như chiếc
diều căng gió
Như cánh chim phiêu
bồng
Say vũ trụ mênh
mông
Lao vào chốn mịt
mùng
C̣n Ba,
Muôn đời vẫn
vậy
Oằn vai nặng gánh
nợ Trời
Hy sinh cuộc sống
cả đời v́ con
Ngày qua sức khỏe
hao ṃn
Ngọn đèn
trước gió liệu c̣n bao lâu
Khi nào đèn mới
cạn dầu
Trông con ṃn mơi mái
đầu bạc phơ
Ba tôi,
Đó, ba tôi đó, ai
ơi!
Tong teo như khúc gậy
Sần sùi như
mắc tre
Tật nguyền, hom
hem, cằn cỗi
Lần ṃ từng
bước
và từng bước
như cố níu thời gian
như cây khô không bao
giờ chết . . .
Nhưng cũng Ba tôi
đó
To lớn tợ Thái
Sơn
Bao la như
Đại Dương
Rạng ngời
như Bắc Đẩu
Uy nghi như
Đại Bàng
Khi đón tôi
đầu ngơ
Cười vui như
trẻ thơ
Ngày vui nào cũng chóng
tàn
Ví như cuộc
sống của người trần gian
Rồi tôi lại ra
đi
Ba ngồi buồn chết
lặng
Đăm nh́n chỗ mông
lung
Thời gian như lắng
đọng
Tôi nuốt từng
giọt buồn, khắc
khoải!
Tôi đếm từng
bước chân, miệt mài,
từng bước
rồi từng bước xa
dần, xa dần . . .
Bỏ lại sau
lưng,
Một pho tượng
Một cây cổ thụ
Một mái nhà, nhỏ
dần . . . nhỏ dần, tan trong hư không . . .
Đó là lần chót
gặp người
Bây giờ ai kể
chuyện đời tôi nghe
Thế là con mất người cha
Từ nay tôi kể như là mồ côi
Nhớ thương th́ chuyện đă rồi
Cớ chi buồn hận cuộc đời phù du . . .
*
T́m đâu ra Ba tôi?!
Phải, người là áng mây trời
là v́ sao đổi ngôi
là làn gió
là ḍng suối
là con đường
là bóng cây
để con dừng chân cho cuộc lữ hành.
Phải người là bài thơ
là điệu nhạc
là khúc hát
là câu kinh
để con cầu nguyện cho ḷng thảnh thơi.
Phải người là ngọn đuốc
là ánh Dương rạng ngời
là vầng Trăng vời vợi
để c̣n dẩn lối soi đường con
đi.
Phải rồi
Ba là tất cả
là cuộc đời
cho con cuộc sống làm người Trần Gian . . .