Thơ

 

Lạc lõng trên quê hương mình

 

                                             MinhVũ

 

Tàn chinh chiến, anh mất phần thân thể

Ôm đau thương trên mảnh đất quê hương

Cố kéo lê hết kiếp sống đoạn trường!

Giữa kẻ lạ người dưng cùng nòi giống

 

Ngày qua ngày những mảnh đời vô vọng

Kẻ mù lòa, người khấp khểnh bước đi

Người chiến binh của một thuở loạn ly

Nay còn lại những gì sau cuộc chiến!?

 

Chiến hữu xưa giờ chân trời góc biển

Ðứa biệt tin, đứa chết ở chiến trường

Quê hương đau từ ngày đó tang thương

Anh khoắc khoải giữa dòng đời trôi nổi…

 

Mất tất cả .. đoạ đày chi quá đổi?

Kiếp lang thang no đói đếm từng ngày

Người cụt chân, người không có bàn tay

Người vĩnh viễn những ngày dài tăm tối!

 

Ai khanh tướng, ai công hầu, anh mắc tội!

Thanh bình chưa hay còn vẫn binh đao? 

Người Bắc, Nam chưa hết hận thù nhau

Cùng nòi giống nhưng ngàn đời chia cách ..!

Kẻ lầm than đầu đường manh áo rách

Kẻ xênh xang hoa gấm bọc thân ngà

Người thương yêu “khúc ruột” tận trời xa

Nhưng ngoảnh mặt ruột trong nhà trước mắt!

 

Mẹ Việt-nam xót xa lòng quặn thắt!

Nhìn đàn con cùng nòi giống Rồng Tiên

Ðã một thời Nam, Trung, Bắc ba miền

Nay tuy một, nhưng triền miên xa lắc …

 

Minh