Có lẽ
tại tôi làm thinh
Bây giờ mới
thấy v́ ḿnh nhát gan
Mỗi lần tôi
được gặp nàng
Chỉ... đưa mắt ngó, không “than” lời nào!
Về nhà dă
dượi như đau
Thuốc
nào chữa được bịnh vào tương tư?
Hồn phi phách tán
giật dừ
Bỏ ăn mất
ngủ, lừ đừ nói năng …
Đứng, ngồi
cứ ngước nh́n trăng
Lơ lơ lững
lững bâng khuâng nhớ người
Ngày qua tháng lại
sinh lười
Thân xác nh́n giống
đười ươi ở rừng!
Lừng khừng
cũng tại người dưng
Tự nhiên sao
khiến ḿnh ưng ư nàng!
Rồi c̣n mơ
mộng lang thang
Gởi cho mây gió thả hồn
tơ vương…
Nàng th́ không biết
tôi thương
Lần nào gặp cũng ..thẳng đường mà đi!
Nh́n tôi không nói
lời ǵ
Vậy mà ..tôi thấy lâm ly vô cùng!
Phải chi tôi
được đi chung
Giai nhân sánh
bước người hùng ..khỏi
chê!
Người đâu
vừa gặp đă mê
Làm sao để
tỏ ước thề yêu em ..?!
Chàng Phạm