Hồi xưa hồi xửa hồi xưa
Quư nàng
chơi bạo .. áo
chừa cái lưng!
Yếm
vải che ngực tưng tưng
Có sao
để vậy, khỏi bưng, khỏi ràng
Mát mẻ
đào tiên các nàng
Mát mắt nh́n ngắm các chàng
thanh niên
Nửa kín
nửa hở mọi miền
Vừa
tiết kiệm vải, vừa khoe thân h́nh…
Chẳng hiểu
là mode văn minh
Hay là ..thiếu
vải mới sinh mode nầy?
Sexy hơn cả bên Tây
Bà Đầm
thấy cũng phục Thầy, bái Sư ..
Hồi xưa,
chớ trách ông Từ
Bỏ Chùa,
bỏ Phật tương tư thất t́nh
Đố ai ngồi yên tụng kinh
Giữa đám
tín nữ ..rung rinh
“Yếm đào”..!?
Yếm đào
xứ Việt đẹp sao
Giai nhân,
mỹ nữ ào ào chạy
theo
Bắt chước
kiểu mặc “nhà nghèo”
Hở lưng,
thiếu vải... nhưng đeo .. hột xoàn!
Ngày
nay phụ nữ
young young
Nàng nào
cũng thích lưng thon tŕnh làng
Yếm đào
thấy vậy mà sang
Trông vào
lắm kẻ bàng hoàng ngẩn
ngơ
..
Chàng Phạm
Sống gần đến
hết cuộc đời
Có người c̣n vẫn chơi vơi, mơ màng
Yêu,
Thương lẫn lộn dọc, ngang ..
Yêu,
Thương vẫn cứ miên man chập chờn!
Thương là không ghét, không hờn
Là không màng đến
thiệt hơn với đời
Là ḷng mở rộng
thảnh thơi
Khi Thương trải rộng tim
ḿnh
Khi Yêu chỉ một
bóng h́nh, một nơi
T́nh
thương bao la đất trời
T́nh
yêu cô động
xa rời thế nhân
Bao
dung, rộng mở tâm tư nhẹ
nhàng…
Yêu th́ ước muốn miên man
Dang tay ôm lấy thiên đàng mộng mơ
Thương th́ không đợi không chờ
Không vương, không bận, không thơ thẩn buồn …
T́nh
Yêu, có lúc
lệ tuôn
T́nh
Thương, nồng
ấm, t́nh luôn đậm đà
Yêu,
Thương mường
tượng mà xa
Yêu thương thật khó phân ra
trong ḷng …