Quê tôi một tỉnh nhỏ
Tên gọi là Kiên Giang
Cho tới tuổi hẹn ḥ …
Ngày ấy, thuở học tṛ
Đời chưa vướng âu lo
Mỗi ngày đến trường học
Tôi đạp xe ṿng vo ..
Con đường Nguyễn Trung Trực
Cầu Đúc qua sông Kiên
Tôi hay nh́n ngắm biển
Sóng nước vổ triền miên …
Vào thời tuổi hoa niên
Tâm tư tôi xao xuyến
Rộn ràng nụ cười duyên
Của một người con gái
Tóc thắt bím chẻ hai …
Nàng học cùng lớp tôi
Mỗi ngày tôi bồi hồi
Lén nh́n người thương mến
Ḷng mơ mộng xa xôi …
Thẹn thùng quá đi thôi
Mỗi lần tôi định nói
“Thương em lắm em ơi!”
Cho nên vẫn nghẹn lời…
Rồi ..vật
đổi sao vời
Cô nữ sinh bím đỏ
Không c̣n học trường tôi
Nàng đi thật xa xôi …
Ba mươi năm trôi qua
Gặp nhau nơi xứ lạ
Tim tôi vẫn xót xa
Chuyện ḷng chưa nói ra ..
Đứng gần mà tưởng xa
Nàng qua tuổi mười ba
Tóc hết bím mượt mà …
Nh́n nàng hồi tưởng lại
Thuở ấy vẫn c̣n hoài
Thời học tṛ thơ dại
Ngần ngại nói tiếng.. “Yêu”
Tôi muốn nói thật nhiều
Thuở em thắt bím đỏ
Cô học tṛ cùng trường …
Nay .. đôi ngả đôi đường
Ôi, người bạn đồng hương
Cuả một thời tuổi nhỏ
Đất Kiên Giang mến thương ....
Người ta đủ
cặp đủ đôi
C̣n tôi hiu quạnh
mồ côi một ḿnh
Ngỏ lời ..ai
cũng làm thinh
Tiền th́ tôi có ..t́nh th́ lại không..!
Xồn xồn th́ đă có chồng
Mi nhon nhí nhảnh ..khó
mong chịu ḿnh
Các nàng thuộc diện ..linh tinh
Th́ tôi lại sợ ..trao
t́nh mất luôn ..!
Thành
ra tôi ..vẫn cứ
buồn
Cứ giờ tan sở
đi luôn không về
Bạn bè thấy vậy rủ rê
Hết beer lại tới
cà phê đèn
màu
Ước ǵ t́m được cô nào
Ô kê chấp nhận
làm Đào của
tôi
Để tôi có cặp có đôi
Không
c̣n cô độc
đơn côi một ḿnh
Có t́nh là được
hồi sinh
Không
t́nh như xác ch́nh ́nh
hết hơi
T́nh
yêu mà thiếu
trong đời
Như cây thiếu
nước..tả tơi héo tàn.