Thơ
T́nh Phụ
Chàng Phạm
Thất t́nh
phải khóc mới vơi
Thất t́nh ..không khóc
..lệ rơi chỗ nào?
V́ yêu lệ phải
tuôn trào
Lệ vui, lệ
khổ, lệ nào cũng phê!
Tim anh hoài măi
một thời
Đến khi vỡ mộng lệ rơi dầm dề
Khóc cho vơi hết câu thề
Khóc cho lệ chảy lê thê..mới
t́nh!
Thất
t́nh mà cứ
làm thinh
Coi
chừng..ma nhập rượt ḿnh mộng du!
Thất
t́nh mà khóc
hu hu
Th́
mau vơi bớt thiên thu nỗi
sầu
Đàn
ông thất t́nh mặt rầu
Râu
tóc rậm rạp..trông “ngầu” quá tay!
Biếng
ăn, biếng ngủ, thân gầy
Lười
đi tắm gội người đầy lang
ben!
Cố
dằn tiếng khóc..sợ hèn!
Lệ
ra không được ..ho hen thấy rầu ..
Có
người mượn
rượu giải sầu
Có
người t́m đến Tiên Nâu bàn đèn ..
Đàn
bà thất t́nh..lèn nghèn!
Thường
hay lén khóc đêm đen một ḿnh
Mặt
cứ ủ rũ làm thinh
Shopping mua sắm ḱnh ḱnh đă thôi!
Người
yêu ..ḿnh dzọt đi rồi!
Cầm
dầm nhảy tót sang qua thuyền người
Lời
yêu vứt xuống nước trôi
Sao ḿnh c̣n đứng bồi hồi trông theo?
Người
yêu bỏ ḿnh chèo queo
Sao không tách bến, c̣n neo ngồi buồn?
Tức
người ḍng lệ đổ tuôn
Hận
t́nh mới nếm thú nguồn
đau thương …
Khi
yêu ngọt mật phi thường
Người
yêu phụ bạc đắng cay ǵ bằng
Đường
yêu đâu có thẳng băng
Đường
yêu cong quẹo, nhiều lằn cắt ngang.
Càng
yêu càng gặp ngỡ ngàng
Có
khi lạc lối lang
thang đi hoài
Mịt
mờ hun hút không hay
Không
gian chẳng biết là ngày
hay đêm!
Đường
yêu cứ tưởng êm đềm
Thử
vào chới với ..nằm đêm khóc ṛng!
Yêu đương
là chết trong ḷng
Cho đi
tất cả khó mong lấy
về
Khi yêu
đâu tiếc lời thề
Người yêu hứa hẹn lê thê dài
thọng ..
Hết yêu.. được
tặng “bồ ḥn”
Ngậm vào đắng nghét không ngon chỗ
nào!
Khó nhả ra, khó nuốt vào…
Cắn răng chịu đựng chịu đau thấu trời
Khóc cho vơi bớt ai ơi!
Càng thêm lệ chảy càng vơi nỗi
buồn
Người yêu ngoảnh mặt đi luôn
Ḿnh quẹt nước mắt, ngồi buồn thê lương
Yêu là khổ thật khó lường
Không yêu th́ lỗ vô phương ǵ bằng!
Người đời vẫn cứ khăng khăng
Đâm đầu vào khổ rất
hăng vậy Trời?
Cho đi
hết vốn lẫn lời
Mặt mày méo mó t́nh ơi
...sao vầy!!?
Chàng Phạm