|
|
MỘT LẦN NỮA HĂY TRẢ LỜI TÔI
Hồ Thị Bích Khương
Lại
một lần nữa nhà nước Cộng Sản
Việt
Tôi muốn lấy đầu đề bài hát “Hăy
trả lời tôi” để làm chủ đề của
bài viết này. Đây là bài hát tôi
thường nghe và mở cho người dân quanh tôi cùng nghe
trên trang đối thoại. Bởi cho đến nay
chiến tranh kết thúc đă 35 năm mà người dân
Việt
Người dân Việt Bắc.
Dân chúng Thừa Thiên Quảng Trị đi
bộ lên đèo Hải Vân để di tản vào Đà
Nẵng
Đối
với người dân miền
|
|
|
Hai
mươi năm nội chiến từng ngày, máu của
người Việt Nam đă đổ ra trên
quê hương tổ quốc ḿnh một cách oan
uổng, đau thương, chỉ v́ cái thiên
đường mù XHCN, chỉ v́ khát vọng quyền
lực cuồng điên của bác và đảng. Cho
đến nay, dần dà đă có nhiều người dân
Việt hiểu được rằng, cuộc nội
chiến kéo dài suốt 20 năm qua hoàn toàn không phải
một cuộc chiến tranh thần thánh như bác và
đảng vẫn tuyên truyền, cũng không phải
ước vọng của dân tộc Việt Nam, mà thực
chất là cuộc chiến tranh bành trướng
của Quốc Tế cộng sản với tham
vọng nhuộm đỏ toàn thế giới mà Việt
nam là tiền đồn của cộng sản ở khu
vực Đông Nam Á.
Những
người Cộng Sản Việt
Với chính sách bưng bít thông
tin, với chính sách tuyên truyền một chiều bên lề
phải, và với sự nhồi sọ từng giờ
từng ngày trong đời sống, nên gần như
cả miền Bắc XHCN lúc bấy giờ mọi
người dân ai cũng mong muốn sớm xây dựng
thành công thiên đường XHCN nơi trần thế trên
đất nước của ḿnh để “toàn dân ai
cũng có cơm no, áo ấm, ai cũng được
học hành” nên chẵng ai tiếc xương tiếc máu
của ḿnh cũng chỉ mong sơm cứu được
đồng bào miền Nam sớm thoát cảnh đói rách
lầm than trong cảnh “Mỹ hăm, ngụy kềm” không
tự do, không dân chủ, không nhân quyền.
Kết
quả là hàng triệu người Việt
Tôi vẫn
chưa thể nào quên được ngày 30-4-1975, khi
miền nam được “giải phóng”. Tất
cả mọi người, mọi nơi trên miền
Bắc đều say sưa trong men chiến thắng, háo
hức ăn mừng chiến công trong
những hy sinh mất mát, nước mắt và niềm vui.
Tôi, một đứa trẻ ngây thơ, khờ dại
đă từng thắc mắc với mẹ và cô giáo:
“Chừ đánh hết giặc rồi lớn lên con không
được đi bộ đội để
được trở thành anh hùng, được hy sinh cho
nước Việt thân yêu”. Bởi tất cả các
trường học ở miền Bác thời bấy
giờ đều rao giảng giải đến những
tấm gương anh dũng dám xả thân v́ đất
nước, mỗi người dân Việt Nam phải
biết hy sinh cho công cuộc giải phóng Miền Nam
thống nhất đất nước.
Trước
thắc mắc ngây ngô của tôi, mẹ tôi đă ôm hôn tôi
trong nước mắt và giải thích rằng: “Chiến
tranh chấm dứt rồi không ai c̣n phải chết v́
chiến tranh, giờ hy sinh cho đất nước là
học giỏi làm việc giỏi. Sau này con cũng sẽ
trở thành anh hùng nhưng mà là anh hùng trong lao động
để đem đất nước tiến lên giàu
đẹp mọi người được vui vẻ sum
vầy hạnh phúc v́ có cơm no áo đẹp, chứ không
phải là anh hùng để giết hại nhau giữa
người với người”.
Tôi
đâu biết được ngày mà tôi và nhiều
người dân khác tại miền Bắc đang vui
mừng chiến thắng, th́ tại miền Nam thân yêu
của tôi có bao nhiêu người phải chết oan
uổng, có bao nhiêu gia đ́nh phải chia ly, tan nát, bao nhiêu
cô gái trẻ miền Nam bị các “Anh hùng Cộng Sản”
hăm hiếp… Và c̣n nữa, có không biết bao nhiêu
người con của đất Việt chỉ v́ kiên
cường bảo vệ nền tự do dân chủ cho
miền nam thân yêu khỏi họa hại xâm lăng của
cộng sản mà phải bị giam cầm tận chốn
rừng thiên nước độc trong các trại lao
cải do bác và đảng lập ra, mà không dưới
165,000 người đă vĩnh viễn gửi lại
nắm xương tàn nơi chốn núi rừng hoang vu
đó, bởi chế độ hà khắc của chốn
lao tù và sự bạo tàn của những tên quỷ
đỏ trong lốp “cán bộ quản giáo” hung tàn, và
cũng dễ có đến hang triệu đồng bào tôi
phải làm mồi cho cá cá mập trên đường vượt
biển đi t́m tự do…
Tôi
vẫn c̣n nhớ, không lâu sau cái ngày định mệnh 30
tháng tư năm 1975 của dân tộc đó, mỗi ngày có
đến hàng trăm lượt xe ca Nam-Bắc chở
“sự nghèo đói, sự đau thương” của
đồng bào miền nam ra để tạo sự
thịnh vượng cho miền Bắc thiên
đường XHCN, mà mỗi ngày dễ có đến hàng
chục ngàn chiếc xe đạp miền nam
được chất đầy trên mui xe ca để
xuôi về miền Bắc, bởi trong suốt nhưng
năm dài quá độc lên chủ nghĩa xă hội, th́
một chiếc xe đạp là cả một mơ
ước ngàn đời của người dân Bắc
chúng tôi, nó là cả một gia tài, mà chỉ có những cán
bộ cao cấp của đảng mới được
chiếu cố cấp cho một chiếc. Và cũng không
lâu sau đó, những chiếc xe “b́nh bịch” lạ lùng
cũng từ miền nam bắt đầu “xâm
lược” các đường phố của miền
Bắc XHCN. Đến lúc này, nhiều người “Bắc
kỳ” chúng tôi mới ngộ ra một điều, có
phải chúng ta đă giải phóng được miền
nam hay không? Giải phóng khỏi cái ǵ? Hay
giải phóng đồng bào miền nam khỏi sự
thịnh vượng, sự phồn vinh và sự ấm no
hạnh phúc?
Những chàng trai quư gái yêu của miền
Bắc XHCN đă bỏ ḿnh trên đường đi xâm
lược miền
Cũng
vào những tháng ngày cả miền Bắc chúng tôi đang
vui say trong men chiến thắng đó, không biết có bao
nhiêu người vợ, người mẹ, người
con ở miền Bắc hiện trông ngóng mà chẳng
thấy người thân trở về từ cuộc
chiến trong nỗi đau thương và mất mát vô
bờ! Cũng vào những ngày tháng đó, không ít
người “Bắc kỳ” chúng tôi từ một người
vô sản, bỗng chốc được hóa thân thành
một đại phú ông với tài sản lên đến 16
tấn vàng với niềm vui bất tận, th́ cũng
không ít đồng bào tôi ngộ ra được một
điều họ đă bị lừa! họ
đă hy sinh máu xương một cách uổng oan cho một
nhóm người ăn trên ngồi trốc, mà sự mất
mác của họ suốt cả cuộc đời c̣n
lại, không thể ǵ bù đắp được!
Cho
đến bây giờ đất nước Việt
Phải
chăng chế độ cộng sản vẫn c̣n lừa
dối người dân Việt
Cho đến bây giờ tôi hiểu tại
sao mỗi lần các anh chị tôi được
giới thiệu
vào đảng đều bị mẹ tôi
cản trở không cho vào. Phải chăng kiếp làm
vợ của một cựu cán bộ đảng viên
cộng sản, mẹ đă chứng
kiến nỗi đau đớn, nhục tủi
dày xéo trong ḷng chồng ḿnh, một người sinh ra trong
một gia đ́nh trí thức, giàu có bị cộng sản
đấu tố và hạ phóng theo chủ trương: “Trí, phú, địa, hào đào
tận gốc trốc tận rễ” gia đ́nh họ tộc phải cho vào hoạt
động trong hàng ngũ đảng cộng sản
để thoát chết nhằm duy tŕ ṇi giống. Cả
bố và anh trai của bố chồng của mẹ tôi
đều là cán bộ cộng sản, đă hoạt
động từ những năm 1930-1931, ngay từ ngày
đảng mới khai sinh.
Nhưng chính anh của bố chồng bà là Hồ
Duy Vinh bị những người cộng sản giết
hại năm 1954. Bố của chồng bà là Hồ
Duy Định cùng người cháu trai con ông Vinh là Hồ
Duy Hợi phải bỏ trốn v́ chế độ
Cộng Sản. Khi có chủ trương "minh oan"
th́ Ông Định mới trở về. Cho đến
nay th́ ông Hồ Duy Hợi (con ông Vinh, người bị
cộng sản giết hại) vẫn bị mất
tích sống chết thế nào đến nay không ai hay,
cả họ tộc tôi gắng công t́m kiếm vẫn không
có chút tung tích nào. Trong thời gian làm việc cho
cộng sản tại Hà Nội chồng bà (bố tôi) nh́n
thấy anh trai nhưng chỉ kịp gọi
được mấy tiếng “ Anh
Hợi ơi!.. ” h́nh như bác tôi sợ nên không trả
lời mà lẩn trốn cả em ḿnh rồi bỏ đi
biệt tích, cũng từ đó tới nay bác tôi biệt vô
âm tín. Có lẽ bác tôi lúc đó chắc
sợ bố tôi là một thằng “cộng sản” sẽ
bắt nộp ông cho cộng sản giết hại. Nên không dám trả lời mà phải t́m
đường lẩn trốn.
Tôi
c̣n nhớ khi giảng bài tại một lớp học kinh
thánh, mục sư Nguyễn Trung Tôn có trích một câu kinh
thánh để mọi người suy ngẫm và lúc này
tôi muốn trích câu kinh thánh này làm lời nhắn
nhủ người dân Việt Nam, đặc biệt là
những người cộng sản:
“Có một con đường
mới trông tưởng chính đạo, nhưng cuối
nẻo của nó là sự chết” Kinh thánh Châm ngôn 14:12.
Có phải chăng tôi cũng như nhiều
người dân khác đă lầm tưởng khi nghĩ
rằng chủ nghĩa cộng sản là chính đạo?
Có chắc chắn rằng kết cục
của chủ nghĩa cộng sản là diệt vong?
Không cần giải thích nhiều, chúng ta cứ nh́n vào
sự phát triển mạnh mẽ của chủ nghĩa
này vào đầu thế kỷ 20 và sự tan vỡ của
nó tại Đông Âu vào cuối thế kỷ đó th́ chúng
ta có ngay câu trả lời! Đảng Cộng Sản
Việt Nam phải trả lời dân tộc Việt Nam ngay
lập tức, mà hành động nên làm nhất để
chuộc những sai lầm trong quá khứ là ngay lúc này, hăy
trả lại quyền lănh đạo đất
nước Việt Nam cho người dân Việt Nam
để mọi người cùng nhau đưa đất
nước thoát khỏi nguy cơ trở thành thuộc
địa của Trung Cộng, một lũ “Sa Tan trá h́nh
Cộng sản”. Hăy trả lại ngay lập tức cho
người dân Việt
Đức
Chúa Trời sẽ cho quư vị có cơ hội ăn năn nên hăy ăn năn khi c̣n cơ hội.
Để
kết thúc cho bài viết này, tôi xin mượn lời bài
hát “Hăy Trả Lời Tôi” để mong được
sẻ chia cùng đồng bào tôi về những đau
thương mất mác và những ly loạn tang
thương mà chế độ cộng sản đă mang
đến cho cả dân tộc này:
….
Này lũ
cướp nước người giải phóng cho ai
người nói tự do sao ta
bị tù đầy
Người nói
ấm no sao ta bị đói rét
Người nói
hạnh phúc sao ta bị khổ đau
Là
kẻ nói dối sao lại bắt ta đi
Đoàn
kết toàn dân sao ngươi gây hận thù
Độc
đảng độc tôn sao ngươi gọi dân chủ
Người
nói công lư nhưng lại chơi luật rừng
Một
lần không tin, trăm lần không tin
Vạn
lần không tin người ơi
Một
lần nói dối, trăm lần nói dối
Vạn
lần cũng thế mà thôi
Làm
sao ta quên được, làm sao ta quên được
Những
lời tráo trở trơn tru, những lời trót
lưỡi đầu môi
Đỉnh
cao trí tuệ sản sinh ra người
Này
kẻ lóc lếu người đổi trắng thay
đen
Người
muốn loài giun chết hết hay làm người
và bắt toàn dân trở thành
người câm điếc
V́
mất tự do nên liều chết ra đi
V́
mất tự do nên liều chết ra đi.
Ngày 25
Tháng 4 Năm 2010
Hồ Thị Bích Khương
Điện thoại : 0984 -
980 - 597
Thành viên Khối đấu tranh dân chủ - 8406
Địa chỉ hiện nay :
Xóm 2, xă Nam Anh,huyện