Truyện Ngắn
Thương
Hoài Ngàn Năm
Hoàng Minh Thúy
“Sao ray
rứt măi nhau trên báo
Để
đọc thư xong, lại khóc
thầm!”
(Thơ Nhất Tuấn)
Đă lâu lắm rồi, em
dự định không viết ǵ thêm nữa, nhất là
về t́nh yêu của chúng ḿnh. Tất cả chỉ c̣n là cay
đắng, chỉ c̣n là những muộn phiền. Có
nhiều đọc giả viết thư
hỏi em về những truyện t́nh dở dang
đăng trên báo. Em đă trả lời:
-Phần đầu của cuộc t́nh,
tôi đă kể, phần giữa của cuộc t́nh, gói
trong bao kỷ niệm tôi đă tŕnh bày. Nhưng,
đoạn kết của mối t́nh này, xin cho tôi
được giữ kín.
Quả thật, em đă chôn trong một
góc trái tim, h́nh ảnh của anh, kỷ
niệm của chúng ḿnh với biết bao nuối tiếc.
Ngày đó, em đă lang
thang hằng giờ trên bến sông buồn. Nh́n
xuống chân cầu, nơi chiến hạm của anh
thường bỏ neo, chỉ là khoảng trống
vắng, v́ tàu của anh ra cửa biển từ bao
giờ. Nh́n xa xuống cầu B, em
thấy chiếc 502 sừng sửng, kiêu hảnh với lá
cờ căng gió trên cao. Bộ Tư Lệnh Hải
Quân im ĺm cửa đóng, ngày cuối tuần, doanh trại
buồn vắng, chỉ có trên bờ sông, đầy
người qua kẻ lại, nhưng không có ai một ḿnh,
lang thang sầu muộn như em.
Anh nhé,
đừng khơi những chuyện xưa
Để
em sống nốt, tháng năm thừa
Trong t́nh ân ái không hương vị
Em
khổ một ḿnh, anh biết chưa?
(thơ Nhất Tuấn)
* * *
....Tôi
đă chấm dứt mối t́nh mật ngọt của
ḿnh, rồi tôi cũng ngồi khóc một ḿnh. Có ai để lau giọt lệ nóng cho tôi? Có
ai ngồi nắm tay tôi trong một
buổi chiều mưa, dỗ dành:
-Thôi, em đừng khóc nữa. Thua keo này, ta bày keo khác. Em cố
gắng học, rồi thi lại kỳ II.
Hậu quả của những ngày lo làm
văn nghệ, bích báo, trốn giờ bỏ lớp đi
chơi, bây giờ không có tên trên bảng vàng. Từ cổng
trường, thấy tôi rưng rưng nước
mắt, chàng cười nhẹ, bảo tôi lên xe. Tôi khép nép bên vai người
yêu. Chàng lên tay ga, nhẹ nhàng lách xe
ra khỏi cổng đông nghẹt người qua lại. Chiếc Vespa lượn vài ṿng rồi phóng
thẳng chỗ hai đứa thường ḥ hẹn.
Mưa bắt đầu nhỏ xuống,
lay bay, lá me theo gió từ trên cao tuông xuống, vướng
trên vai chàng, trên tóc tôi...
Chàng chở tôi vào công viên Trần Quí Cáp
trú mưa, rồi lau những giọt mưa bụi bám trên
tóc, trên áo của tôi, thầm th́:
-Thôi nhé. Ngày mai em bắt
đầu lo học đi nhé. Anh không có cơ hội
đến quấy rầy em nữa đâu, v́ ngày mai..ngày mai, tàu anh sẽ nhổ neo!
Tôi đang giũ những hạt mưa
bám vào hai ống quần, vội vàng ngước lên
thảng thốt, mắt mở to:
-Mai anh đi rồi? Thật
ư?
Không trả lời, anh trải vội
chiếc ao mưa nhà binh xuống băng đá, dưới
mái hiên của nhà trú mưa trong công viên:
-Ngồi xuống đây em! Anh đi kỳ này hơi lâu đấy, có lẽ
cả tháng mới về. Hy vọng khi
tàu về, th́ em đă thi xong kỳ II. Không
được buồn. Thế nào
rồi em cũng đậu mà. Thi
đậu xong, anh có quà phương xa về, thưởng
cho em.
Đang rầu rĩ
v́ bị hỏng thi, lại càng tái tê hơn khi biết anh
sắp phải đi xa. Đời thủy
thủ hải hồ xuôi ngược. Những
lần chiến hạm chàng nhổ neo, tôi cũng ra tận
bến tàu từ lúc trời tờ mờ sáng. Hai đứa vào ngôi quán nhỏ ở đầu
đường Hai Bà Trưng, nói bao nhiêu chuyện cũng
chưa thấy đủ, đă nghe tiếng c̣i tàu buồn
bả vang lên. Lần chia tay này,
rơi đúng vào dịp hỏng thi! Buồn ơi là buồn!
Những nữ sinh
đẹp không bao giờ học hành chăm chỉ
được. Tôi
cũng vậy, v́ phải dành th́ giờ đọc thư t́nh của mấy anh trên lớp,
của anh hàng xóm, của các anh trường khác vẫn
vơ khi gặp trên đường về. Sau đó,
đem thư các anh ra mổ xẻ cùng chúng bạn,
cười nói thỏa thuê, ḷng vui thầm khi biết ḿnh
đang là cái “đinh” của nhiều người. Tôi
dốt Toán nhưng giỏi Việt Văn, v́ vậy ngay
năm Đệ Nhị, tôi chọn Ban C là ban Văn
Chương để theo, rồi tôi đậu bằng Tú
Tài I như đang ngủ mơ! Lần
đó, sau khi thi đậu, Thành đưa tôi đi khiêu
vũ và hướng dẫn tôi những bước
nhảy đầu đời trong một buổi tiệc
cuối năm của một binh chủng.
Năm sau, thay v́ học ngày học
đêm, chuẩn bị thi lấy bằng Tú Tài II, tôi
lại lo làm Bích báo, lo tổ chức Văn Nghệ,
sẳn sàng “cúp cua” mỗi lần tàu của chàng về
bến. Kết qủa là ôm nỗi buồn da
diết của kẻ hỏng thi.
* * *
Tôi quen chàng trong một tiệc mừng
xuân trên một chiến hạm. Ngay lần đầu tiên, tôi bị lôi
cuốn trong không khí thân mật của ông Hạm
Trưởng lịch sự và anh chàng Hạm Phó rất
dễ thương.
Sau buổi cơm, đựơc
lệnh của ông Hạm Trưởng, chàng đưa tôi
đi ḷng ṿng trong hầm tàu cho tôi quan sát, qua đến
pḥng nghỉ của các sĩ quan và sau cùng đưa tôi lên
đài Chỉ Huy.
Gió từ mặt sông
thổi lên mát rượi.
Mái tóc dài của tôi bay quấn quít trên bộ chiến
phục màu xanh của chàng. Và khi câu chuyện
chấm dứt, chúng tôi đă không rời nhau ra
được. Một lọn tóc dài
của tôi quấn chặt lấy nút áo của chàng. Gió trời buổi ấy sao mà kỳ quái.
Nhẹ nhàng, lay hoay, chàng gỡ tóc tôi ra.
Tôi ngượng ngùng biết bao khi trở lại pḥng
ăn, Hạm Trưởng cười tinh quái:
-Cô Hằng quan sát chiến hạm
của chúng tôi hơi kỹ đó nhé. C̣n
Hạm phó, chắc là đưa cô Hằng xem hết các
nơi rồi chứ?
Chàng cười rất lớn khi tŕnh
bày lư do chúng tôi ở quá lâu trên đài Chỉ Huy v́ những
sợi tóc quái ác trong cơn gió vô t́nh.
Ngày chúng tôi quen nhau, tôi
đang bắt đầu năm Đệ Nhị. Một
tuần lễ sau ngày gặp nhau trên chiến hạm,
vừa ra khỏi trường tôi đă thấy anh chàng
Hạm Phó thơ thẩn dưới một gốc cây! Và cứ liên tục như thế trong suốt 20
ngày, cho đến khi chiến hạm của chàng bắt
đầu cho một cuộc hải tŕnh.
Đoạn đường đi bộ
từ trường đến nhà, bao giờ chàng cũng
than là ngắn và chàng cứ lưỡng lự khi tới
một ngă quanh:
-Hằng nè! Hay là Hằng vào nhà cất
cặp đi, rồi ra phố Bonard với anh!
Bao giờ tôi cũng nghiêng đầu
rất điệu, ôm cặp che nụ cười của
ḿnh:
-Thôi anh, giờ này Bố em sắp
về rồi, em ngại lắm.
Khi Thành đi rồi, tôi
mới thấy tâm tư ḿnh trống vắng. Tôi thấy nụ
cười của chàng thấp thoáng, dáng chàng đứng
chờ mong nhẫn nại dưới gốc cây me già
chiều tan học. Tôi càng xuyến xao khi nhận
những tờ thư mỏng, viết
tuyệt đẹp. Những lá thư
bắt đầu với các tên hải đảo xa xăm
chỉ thấy trên bản đồ. Lời thư
bao giờ cũng tha thiết nồng nàn. Thành
kể cho tôi nghe những phiên quart đêm lạnh buốt,
chập chờn ánh sao trời, tưởng tượng
đôi mắt người xa. Và có
những ngày sóng bạc đầu bủa giăng, con tàu
ngă nghiêng trong cuồng phong, đến những đàn
hải điểu bay rời rạc trong hoàng hôn của
buổi chiều.
Tôi đă thao thức v́ những tờ thư xanh đó. Tôi đă nghe tiếng nói
của trái tim ḿnh xao động,
thầm th́. Và, tôi để cho bước chân t́nh yêu len lén
vào:
Hoa không
đợi mà t́nh cờ bướm đến
Ḿnh yêu
như chưa từng có bao giờ
(thơ Nhất Tuấn)
Sau những ngày dài dằng
dặc xa cách, chiến hạm của Thành trở về
bến cũ, chàng đến t́m tôi.
Thành phố vào mùa mưa nên
buồn ảm đạm.
Chúng tôi không nh́n thấy mưa buồn, không
thấy lạnh trong tiết trời thay đổi,
chỉ thấy h́nh ảnh của nhau trong đôi mắt.
Hai đứa lội mưa b́ bỏm, đi lang thang trong
phố xá thưa người, đứng trước hàng
hiên, chui vào rạp chiếu bóng, hối hả nói với
nhau nhiều đề tài, trên trời dưới
đất, những hoài băo, những ước mơ. Tôi
sẳn sàng bỏ học, cúp cua, khi nghe tin chàng về
bến.
Lúc yêu chàng, tôi yêu màu áo trắng thiết
tha, màu quân phục Hải Quân, tôi yêu luôn màu xanh, màu áo chàng
mặc mỗi lúc tàu sắp hú c̣i, rời bến. Tôi yêu chàng nên thích nh́n anh bán xăng Esso đầu
phố, v́ thấy anh ta mặc đồng phục sao mà
giống hệt màu chiến y của Thành. Và tôi
trải dài t́nh yêu ḿnh trên các đặc san Quân Đội,
kể lể chuyện t́nh đôi lứa và đem giọng
hát của ḿnh qua các tiệc khao quân....Trong tiếng hát, là
tiếng ḷng của người em gái hậu phương
gửi cho người t́nh đang trong vùng hải chiến.
Cho đến bây giờ,
hơn mười năm chẳn trôi qua, tôi vẫn c̣n
nhớ, nhớ như in buổi hẹn ḥ đầu tiên của
tôi với Thành. Hôm ấy, tôi dậy rất sớm, sửa
soạn rất kỹ, nhưng đến rất trễ.
Tôi hỏi chàng, giọng ngập ngừng, e ấp:
-Anh Thành, anh đợi em, có lâu không?
Chàng khẻ nhăn mặt, xem
đồng hồ, rồi cười:
-Anh đến sớm hơn nửa
giờ, c̣n em đến trễ gần nửa giờ!
Tôi ṿ khăn tay, cúi
mặt lắp bắp:
-Em dậy rất sớm, em cũng mong
gặp anh đúng hẹn, nhưng...
Thành
mở to mắt:
-Nhưng, nhưng...tại sao?
Không dấu được, tôi buộc
miệng:
-Tại con Nhàn. Nhàn nó bảo...
Rồi tôi ấp úng kể lể:
-Nó bảo, em nên đến trễ,
để cho anh chờ, anh...sẽ..
Thành bật cười, cười
rất lớn:
-Cô Nhàn? Nhàn học chung
lớp với em hả? Trời đất! Nhưng,
lần sau đừng nghe cô Nhàn nữa nhé! Một phút
gần người yêu của anh quí hơn một ngày, v́ em
biết đó, có bao giờ tàu anh neo bến quá hai
mươi ngày đâu!
Những kỷ niệm ấy bây giờ
trở thành dĩ văng, tôi đă xếp lại trong một
góc của trái tim. Tôi làm thơ đăng báo. Tôi viết cho
tôi đọc, viết cho lứa tuổi mười tám
ngày xưa và tôi viết như để tạ lỗi cùng
chàng, phân giải nỗi đau của trái tim. Dù hôm nay, chúng
tôi đă xa nhau muôn trùng trong cuộc sống, nhưng
mối t́nh ngày cũ của chúng tôi, là kỷ niệm
đẹp dấu yêu muôn đời:
Rồi
đây sương gió hoàng hôn phủ
Trả xác
thân này cho cỏ cây
Nếu có
linh hồn trong cơi chết
Ḿnh t́m nhau
lại để sum vầy
(thơ
Nhất Tuấn)
* * *
Khi tên tôi nằm trên bảng vàng th́
mối t́nh của tôi cũng chấm dứt, v́ chàng là con
trai độc nhất của một gia đ́nh! Lần
đầu tiên đến nhà của Thành, tôi đă ngỡ
ngàng với tia nh́n soi mói của....sáu bà chị. Người
nào cũng chưa chồng, đều là cô giáo. Các chị
không có mấy thiện cảm với tôi, có lẽ v́
tôi...diện quá!
Quả thật, ngày hôm ấy tôi diện
rất thời trang. Sau khi xem bảng, thấy có tên ḿnh
trong danh sách trúng tuyển. Tôi và Nhàn xách xe Honda chạy ḷng ṿng
phố Bonard. Ngang qua bến Bạch Đằng, Nhàn reo to:
-Ê! Hằng ơi! Tàu của ông Thành
về! Tàu về!
Tôi trả số cho xe chậm lại,
đăm đăm nh́n con tàu thân yêu của chàng với
hải kỳ phất phới tung bay trong nắng. Con
số tàu quen thuộc rơ nét như cuốn hút tôi. Ḷng như
mở hội, rất nhanh, tôi quay đầu xe, chở Nhàn
về nhà, rồi hấp tấp thay quần áo, trang
điểm thật đẹp chứ không để
mặt mũi đơn sơ như hằng ngày,
để đi t́m người yêu. Trước khi ra
cửa, tôi gọi điện thoại xuống cầu B,
người trực máy cho biết Thành vừa rời tàu.
Buồn bă, cụt hứng, tôi chạy xe lanh quanh khu nhà
của Thành, hy vọng gặp chàng đâu đó, hy vọng
nh́n thấy chiếc xe Vespa của chàng dựng ngoài sân.
Nhưng ngôi nhà im ĺm cửa đóng. Ngần ngại giây lâu,
tôi quyết định gơ cửa. Hôm ấy là chiều
chủ nhật.
Tôi thật vô cùng bối rối, khi
ngồi trong pḥng khách của nhà chàng, giữa những
người thân thuộc của Thành mà sao tôi cảm
thấy như đang ngồi trong hải đảo hoang
vu. Các chị ra, vào nh́n ngắm tôi, không thấy ánh mắt
thiện cảm. Tôi nh́n tấm nắp bàn thêu tay, kết ren
tỉ mỉ phủ trên mặt bàn ăn. Những tờ
báo xếp ngay ngắn, vuông vức trong ngăn tủ và
một tờ báo xem dở dang, đang có bài viết của
tôi. Tôi thấy viết ch́ đỏ khoanh đậm tên tác
giả. Đó là tên của tôi! Năm phút sau, tôi cáo từ,
trong ḷng h́nh dung một bóng mây nào đó, đang che phủ
con đường t́nh yêu đầu đời của
ḿnh.
Không phải chờ lâu, trời chưa
sụp tối, Thành đến. Chàng mang cho tôi những
vỏ ṣ, vỏ hến rất đẹp của những
hải đảo chàng ghé qua. Chuyện tṛ khoảng năm
mười phút, tôi xin phép Cha, theo chàng xuống phố. Thành
hỏi vài câu về chuyện tôi đă ghé nhà của chàng
buổi trưa nay, có vẻ không vui như thông lệ dù
chàng biết tin tôi vừa thi đậu. Ra tới phố
Bonard, hai đứa tôi vào tiệm kem Phương Lan, nh́n
người qua kẻ lại, nắm tay nhau đi trên hè
đường Nguyễn Du, rồi ghé rạp chiếu bóng
Rex xem phim mới về.
Những ngày sau đó, bằng bản
tính bén nhậy của một người đàn bà, tôi ḍ
dẫm câu chuyện, biết Thành đang thuyết phục
các chị để họ đẹp ḷng đi
cưới tôi. Tôi dùng chữ “thuyết phục” v́ các
chị cho tôi có nhiều nghệ sĩ tính quá, óc
tưởng tượng phong phú quá nên bước chân vào
nghiệp văn chương thơ phú rất chuẩn,
ăn diện quá, sợ sau này khó làm người vợ
đảm đang, dè xẻn chi tiêu với đồng
lương của lính tráng. Đời của một
người lính Hải Quân quanh năm xa nhà, tôi c̣n trẻ
quá, liệu có vào được khuôn phép của một
người vợ hiền khi chồng xa nhà hằng tháng?
Tôi thấy Thành bù đầu khi nghe các
chị vẽ ra viễn tượng về con người
và cá tính của tôi. Gạt bỏ tự ái, tôi vẫn t́m
đến nhà, kết thân với các chị trong những
ngày Thành ra khơi v́ công vụ. Tôi muốn t́m t́nh cảm êm
ấm của một đại gia đ́nh, v́ tôi mất
mẹ từ thửơ nhỏ. Không anh chị em, tôi
sống và bơi lội trong t́nh cảm tràn đầy
sự chiều chuộng của cha. Các chị của Thành
đón tôi trong sự dè dặt, quan sát kín đáo. Tôi phải
cắt ngắn các móng tay dài, tôi mặc áo trắng thay v́ áo
màu rực rở. Tôi lăng xăng vào phụ bếp và
thật bối rối, khi một chị đưa cho tôi
một trái thơm, bảo tôi gọt vơ, cắt tỉa, bày
trên bàn ăn. Mười tám tuổi, ngây thơ, khờ
dại, quen được Cha nâng niu cưng chiều,
dưới đôi mắt xét nét của sáu bà chị không có
chồng, tôi thấy mệt mỏi trong tấm lưới
của gia đ́nh Thành. “Giặc bên Ngô không sợ bằng bà
cô bên chồng”, tôi đọc câu này trước đây không
hiểu cho tận, bây giờ th́ tôi thấy quá thật
đáng sợ hơn là giặc...Ngô! Đôi khi, tôi cảm
thấy ḿnh như một món hàng đang được
đem ra phân loại, đánh giá! Những lần gặp
gỡ sau đó, tôi thường ưu tư mỗi khi nghe
Thành đề cập đến các chị, như một
gián tiếp, khi th́ chê trách, khi th́ khen thưởng những
món ăn tôi nấu, màu áo tôi mặc, cách tôi dọn bàn
ăn.
Lần chia tay vào mùa mưa, khi tàu chàng
rời bến cho một chuyến công tác hai tháng. Tôi
về, xếp hết chồng thư cũ vào một
ngăn tủ, tự nhủ ḿnh phải đóng cửa trái
tim, bởi v́ ḷng tự ái của một cô con gái quen
được nâng niu, cưng chiều. Tôi có tự ái, có
sự kiêu hănh, bởi v́ quanh tôi, có nhiều chàng trai
tuấn tú khác nữa! Các chị quên một điều, tôi
c̣n trẻ, đẹp và rất tài hoa. Ngoài phương
diện văn thơ, tôi c̣n đàn hay, hát giỏi và rất
đẹp. Khi tàu chàng hăy c̣n ngoài biển, tôi viết bài
thơ thứ nhất, nhắn gởi cho chàng biết, lư do
ĺa xa. Bài Tùy Bút thứ hai là nỗi ngậm ngùi của
một cuộc t́nh tan vỡ. Tôi đă đưa h́nh
ảnh Thành ra khỏi cuộc đời, đă bỏ
hẹn, trốn tránh, khi Thành t́m đến.
Bảy tháng sau, tôi lên xe hoa. Chồng tôi
là một y sĩ, đẹp trai, con nhà giàu. Tôi gián tiếp
cho các chị biết rằng, nếu tôi muốn, tôi có
tất cả: xe hơi, nhà lầu, danh vọng. Quả
thật, trong đời sống nh́n từ bên ngoài, tôi có
đầy đủ những điều mà người
phụ nữ b́nh thường mong đợi, nhưng tôi
không có t́nh yêu chân thành, kỷ niệm hoa bướm của
thời gian đầu ḥ hẹn để nâng niu làm
thăng hoa cho cuộc hôn nhân.
Ngày đám hỏi, tôi mang thiệp
hồng đến tận nhà Thành với các phần quà
của lễ: bánh cốm, trầu cau, trà ngon. Tôi mời
tất cả sáu bà chị. Tôi thỏa măn khi nh́n nét ngỡ
ngàng trên khuôn mặt của họ. Các bà không tham dự,
chỉ có Thành đi đại diện.
Trong tấm rèm thưa của cô dâu trong
ngày hôn lễ, tôi đi giữa hai hàng ghế của nhà
thờ, nh́n thấy đôi mắt đăm chiêu của
Thành ḍ hỏi. Chuông thánh đường vang lên rộn ră, tôi
cúi mặt khi đi ngang qua hàng ghế chàng ngồi. Tôi
đă dẫm nát trái tim của ḿnh, của chàng, v́ một
chút tự ái trẻ con. Tôi đă khóc khi xe cưới
chạy một ṿng thành phố, qua những con
đường có bước chân ḥ hẹn của chúng tôi.
Xe hoa chạy qua bến Bạch Đằng lộng gió, tôi
thấy tàu chàng neo ở cầu B. Chồng tôi ngạc nhiên
khi thấy tôi quay kiếng xuống, tôi đưa mặt
ra, ngửi chút gió từ bờ sông thổi vào nghe buốt lạnh
cả trái tim con gái. Ngày mai này, tôi giă từ đời
thiếu nữ, bước chân vào cuộc hôn nhân do tôi chọn
lựa.
Tôi tự hỏi, tôi có được
hạnh phúc không trong cụôc đời làm vợ:
Viết
một bài thơ cuối gởi ai
Tại sao
tôi cứ hỏi tôi hoài
Em, Anh,
Ai...đắn đo từng chữ
Đêm
lạnh nhiều đêm, lạnh rất dài
(thơ
Nhất Tuấn)
Sàig̣n ngày.
. . tháng . . . năm. . . .
Anh Thành
Và bây
giờ khi em nhận thức được rằng, em
đă đánh vỡ đời ḿnh trong một phút giận
hờn th́ mọi sự đă quá muộn. Trong những
đêm lạnh vắng ngồi ôm con đợi chồng
về sau canh bạc, em đă biết thế nào là trái
đắng, thế nào là khổ đau.
Đă mấy
năm qua, em muốn được ngủ yên, ngủ quên
trong thời gian đang đến. Nhưng chiều nay,
đọc thấy thơ anh trên báo. Bài Ngăn Cách ngày
xưa em viết chỉ gửi cho anh, để ḿnh anh
đọc, sao chiều nay lại lạc lơng chốn này? Té
ra trái đất tṛn. Nhưng xin anh hiểu cho rằng: bây
giờ em vẫn sống. Nhưng không phải cho em mà
để cho con.
Xin vĩnh
biệt./.
Hoàng
Minh Thúy
(Trích Tuyển Tập Truyện
Ngắn của HMT phát hành năm 1985)