Hoàng Minh Thúy

 

Tóc Mai Sợi Ngắn Sợi Dài

 

LTS: Tiếp theo “Thương Hoài Ngàn Năm” đă phổ biến trên Xây Dựng số 647.

Trích thơ Nhất Tuấn trong thi phẩm “Truyện Chúng Ḿnh”.

 

Dừng xe sát bên lề, Hằng cẩn thận quay cửa kính lên rồi băng qua đường. Mặt đường c̣n đẩm ướt sau cơn mưa dông ồ ạt. Hằng mua cho con một gói kẹo, rồi quay ra. Đường phố lại tấp nập người qua kẻ lại. Nh́n đồng hồ thấy hăy c̣n sớm, nàng dừng chân nơi gian hàng bán sách, t́m ṭi. Một rừng đặc san, bích báo, tuần báo, cái treo, cái nằm. Đang cúi xuống mân mê một tờ báo in rất đẹp, Hằng có cảm giác như có một đôi mắt ai đó, đang theo dơi ḿnh. Hằng quay nhanh lại. Ở một góc pḥng, người đàn ông vội vă cúi mặt. Nàng bàng hoàng khẻ gọi:

-Anh Thành.

Người t́nh dấu yêu của thuở đầu đời, đang hiện diện, âm thầm, im ĺm. Mái tóc chàng bồng bềnh trên đài trán, dáng cao hiên ngang trong bộ quân phục. Như có một cái ǵ đó, thúc đẩy bước chân của Hằng. Nàng bước nhanh, vội vàng len qua mặt nhiều người khách đang xem sách, tiến đến trước mặt Thành. Chàng chậm răi ngước lên, tia nh́n trách móc, pha chút đắm đuối:

-Hằng đây sao?

-Vâng, em đây!

Rồi cả hai cùng im lặng, cùng lắng nghe nhịp đập của trái tim. Thật ra Thành đă nh́n thấy Hằng từ lúc nàng bước vào cửa hàng sách. Nàng có vẻ gầy đi hơn xưa, nhưng mái tóc dài vẫn c̣n đó, xuống hai bờ vai thon. H́nh ảnh này làm sao Thành quên được. Đă năm năm đi qua, từ ngày Hằng hờn giận rồi bỏ đi lấy chồng, Thành không bao giờ quên được nỗi đớn đau sau một chuyện đi dài...

   Tàu vừa bỏ neo, chàng hối hả lên bờ, gọi taxi về nhà. Chưa kịp chào mẹ và các chị, Thành vội vă đẩy chiếc xe Vespa ra cửa:

-Mẹ ơi, con không ăn cơm nhà đâu! Đừng chờ con nhé.

Tiếng máy xe nổ, át hẳn tiếng trách móc của bà Năm. Thành phóng xe như bay đến nhà người yêu. Khung rào mở ngơ. Chàng nh́n thấy bên trong những hộp giấy đỏ chất chồng. Người vô, kẻ ra đông đảo:

-Ủa? Đám hỏi của ai đây? Nhà chỉ có nàng là con gái?

Chàng quay xe qua lại hai lần, nhưng không vào, rồi ép xe vào lề đường, ngừng hẳn lại. Con đường vẫn hai hàng me chụm đầu giữa hàng cột đèn thẳng tắp...Lá me bay theo từng cơn gió nhẹ. Chàng chạy lanh quanh một hồi rồi buồn bă về nhà. Đang giờ cơm trưa nên các chị chạy ra mừng đón. Là con trai út nên Thành được cả nhà chăm sóc, tiếng reo to lẫn trong tiếng nói, cười, Thành cảm thấy vui lây trong t́nh thương của gia đ́nh.

Trong buổi cơm, Thành thấy h́nh như Mẹ và các chị ân cần với ḿnh hơn thường lệ. Đến khi leo lên lầu, Thành mới bật ngửa. Trên bàn giấy của chàng, tấm Thiệp Cưới của Hằng nằm chênh vênh...Màu hồng, chữ kim nhũ. Thành mở bao thư, đăm chiêu.

Thế là hết, hết thật rồi sao? Chàng đă linh cảm sẽ có giờ phút này trong lần chia tay cuối cùng. Hằng có vẻ rất ưu tư, ít nói, băn khoăn, đôi khi tránh gặp mặt Thành với nhiều lư do. H́nh như có điều ǵ, đă xảy ra trong thời gian Thành bận hải hành. Hạch hỏi gia đ́nh, chỉ biết Hằng có ghé chơi năm, bảy lần. Thật ra, với hai năm dài ḥ hẹn, gắn bó, Thành đă nhiều lần tâm sự với các chị, với Mẹ để xúc tiến cuộc hôn nhân. Nhưng Mẹ dành quyền cho các chị liệu định. Các chị thường nêu ra nhiều lư do để tŕ hoăn. Tŕ hoăn chứ không hẳn quyết liệt phản đối. Hằng rất thông minh và nhạy cảm. Điều đau đớn nhất cho một cuộc t́nh đă xảy ra. Thiệp cưới nằm đây như một lời thách thức, như một bằng chứng của sự chia tay:

Hết c̣n là của đời nhau nữa.

Thôi thế th́ thôi, thế cũng xong.

Chưa có lần nào tàu neo ở thành phố mà Thành buồn như lần này. Chiến hạm được vào bến để tu sửa định kỳ, thời gian được tung tăng Saigon rất lâu, lại là khoảng thời gian Hằng sẽ lên xe hoa!. Thành  cố gắng t́m cách hỏi Hằng một lần cho ra lẽ, để tận tường  mọi nguyên nhân. Nhưng, nhà Hằng luôn luôn cửa đóng. Đôi khi chạy ngang qua, Thành thấy chiếc xe hơi sang trọng màu trắng nằm đó, chứng tỏ sự hiện diện của Khải, người chồng sắp cứơi của Hằng, như một tấm bảng sắt khổng lồ chắn ngang con lộ:

Rưng rưng phượng đỏ trên đầu.

T́m em, anh biết t́m đâu bây giờ?

Ngày đám cưới, Thành thay mặt gia đ́nh, chỉnh tề tham dự. Tự ái của người đàn ông không cho chàng chạy trốn. Cùng một người bạn thân tháp tùng, trong tiệc mừng của người yêu, Thành uống khá nhiều rựơu, luôn kín đáo theo dơi bước chân của cô dâu. Hằng lẳng lặng nh́n, nét buồn diệu vợi, xa vắng. Bên chú rể, dáng nàng đài các kiêu sa. Áo trắng, vương miện lấp lánh, Hằng giống như một nàng công chúa trong truyện thần tiên. Thành gục xuống bàn, ngâm nga trong cơn say:

Em ơi, chắc hẳn em không rơ.

Người của ngày xưa lặng lẽ buồn.

Đêm hôm đó, Thành không về nhà. Chàng và Mạnh lang thang từ vũ trường này sang vũ trường khác. Càng uống càng buồn, càng thấy thành sầu nghiêng ngă. Đêm khuya, Mạnh đưa chàng trở về, lăn vào tay một người vũ nữ để gọi tên người yêu trong cơn say.

Hai tháng sau, tàu nhổ neo. Chưa có lần nào tàu ra khơi, Thành lại dửng dưng như lần này. Tái tê buồn, chàng đứng nh́n bờ sông mất dần trong màn sương mỏng. Nhiều phiên quart đêm, ngồi trên đài chỉ huy, ngắm sóng bạc đầu bủa giăng, chàng bâng khuâng tự hỏi: Hằng ra sao với cuộc hôn nhân vội vă:

T́nh đời đen bạc biển dâu nhiều.

Em có c̣n nguyên dáng diễm kiều

Nét bút ngày xưa anh vẫn nhớ

Xa nhau để khổ...biết bao nhiêu!

Một năm sau, Thành t́m quên bằng cách khởi đầu cho cuộc t́nh mới, nhưng thật ra khó mà xóa nḥa bóng h́nh xưa và niềm đau trong tâm hồn. Nỗi ray rức càng dày ṿ tâm . khi đọc bài Tùy Bút của nàng đăng trên tờ đặc san của binh chủng, bài viết ấy gói ghém biết bao kỷ niệm của yêu thương, của giận hờn và nguyên do cuộc t́nh đổ vỡ. Bút hiệu nàng kư là tên của đứa con tương lai, mà thửơ yêu nhau hai người đă luận bàn:

Thề xưa theo gió bay đi

 (Không v́ nhà gái, không v́ nhà trai)

Không v́ ông mối, bà mai

Một ḿnh nghe gió thở dài đêm đêm

Thành càng chua xót hơn khi nh́n thoáng thấy Hằng một lần trên phố Bonard. Chàng dừng xe lại, ngắm người yêu cũ. Cuộc sống vàng son nhung lụa quả đă không mang đến hạnh phúc cho nàng. Đôi mắt Hằng buồn hơn trong màu áo thẩm của buổi chiều đang xuống. Nàng dắt con một ḿnh, lay hoay trong tiệm sách Khai Trí, nơi mà xưa kia hai người hay thơ thẩn, chọn mua sách báo trong khi chờ giờ xem chiếu bóng. Chàng ngồi thầm lặng trong ḷng xe Jeep, thở những cuộn khói tṛn và tự nhủ hăy để cho Hằng yên phận với cuộc đời nàng đă chọn.

                   * * *

Bây giờ đă hơn năm năm, gặp lại nàng đứng đó, cũng trong tiệm sách, nơi lui tới của hai người ngày trước. Đôi mắt nàng vẫn thơ thẩn trên những tờ báo mới phát hành. Thành đứng im trong góc, chiêm ngưỡng h́nh dáng cũ của người xưa, ḷng rung động. Hằng chớp mắt, giọng rất khẻ:

-Anh Thành, anh c̣n giận em sao?

Thành lắc đầu, cười nhẹ, giữ giọng b́nh thản, che dấu sự bối rối của ḿnh:

-Nếu không có ǵ trở ngại, mời em qua đây, chúng ta nói chuyện tiện hơn.

Rồi chàng quay lưng ra cửa. Hằng đăm chiêu nh́n bờ vai rộng của người t́nh dấu yêu đang lầm lủi đi trước. Đă có một khoảng cách vô h́nh ngăn trở giữa hai người. Chàng đẩy cánh cửa kiếng của ngôi quán nhỏ ấm cúng. Hằng theo sau, lặng lẽ. Ngoài kia, trời Saigon đang âm u v́ những cơn mưa thoáng đến, thoáng đi. Hằng ngồi xuống ghế, u sầu nh́n ngừơi yêu cũ. Tiếng Thành cất lên trầm ấm:

-Thúy Hằng! Em có được hạnh phúc không?

Hằng cúi mặt xuống, rèm mi dài nặng trĩu giọt lệ. Mái tóc óng ả xuống một bên ngực, che nửa khuôn mặt muộn phiền:

-Xin anh đừng hỏi ǵ về vấn đề ấy cả. Cuộc đời em, em chọn th́ em phải chịu. Em xin được hỏi anh, sao anh không lập gia đ́nh?

Thành cười cay đắng:

-Em đi lấy chồng, sao bắt anh phải đi lấy vợ? Cô bé ơi, phải để anh độc thân để biết thế nào là sự cô lẽ của một người... thất t́nh chứ!

Hằng đưa những ngón tay thon dài, chặn lấy ngực, ngăn những gịng nước mắt đang lấp lánh:

-Em xin anh, em c̣n trẻ quá nên nông nổi. Bây giờ, quả thật không c̣n ǵ nữa rồi. Nếu có đọc bài của em trên số đặc san Xuân, chắc anh đă biết tâm sự của em. Nhiều lần, em gọi điện thoại cho anh nhưng nhiều lần, em đă gác máy. Em muốn anh quên em, cũng như em cố gắng...quên anh!

Thành sửng người, bàng hoàng. Chàng nhớ lại những lần hối hả chạy từ hầm tàu đến pḥng trực điện thoại, chẳng nghe ai trả lời, chỉ nghe tiếng thở dài rất nhẹ, rồi cúp máy. Những lần ấy, chàng đă lên giọng, gắt gỏng với viên hạ sĩ quan trực điện thoại.

Xúc động, Thành ấp nhẹ bàn tay ḿnh lên bàn tay người xưa. Chàng cảm thấy hơi nóng của ḿnh, chuyển xuống bàn tay gầy, lạnh giá của Hằng. Hằng im lặng, nh́n đôi bàn tay quấn quưt t́m nhau. Cả hai đều không nói, gậm nhắm nỗi xót xa của một chuyện t́nh dang dở. Thành phá tan bầu không khí nặng nề:

-Anh không c̣n đi tàu nữa, đă lên bờ từ mấy tháng nay, đang làm việc tại Bộ Tư Lệnh Hải Quân. Có thể cuối năm nay anh sẽ lấy vợ, nếu như em giới thiệu cho anh một người, giống như...em vậy!

Hằng cười buồn:

-Em biết chuyện đó, em c̣n biết anh đang ngồi ở pḥng nào của Bộ Tư Lệnh, số điện thoại của anh...

Thành gọi trời trong trái tim của ḿnh. Hằng vẫn theo dơi ta. Hằng vẫn quan tâm đến đời sống của ta. Làm sao anh quên em được, Hằng ơi!

Hằng chợt nh́n đồng hồ rồi hấp tấp từ giă:

-Em phải đi đón con, sắp đến giờ tan học. Em chúc anh...vui vẻ

Thành cười buồn, gật đầu:

-Thôi, em về trước đi!

Hằng quay gót, dáng nàng mệt mỏi, bước chân chậm răi khi băng qua đường. Cơn gió mạnh chợt tới, thổi tung tà áo tím. Thàng bâng khuâng nhớ đến những lọn tóc mượt mà của ngày nào, đă quấn chặt lấy nút áo của chàng trong lần gặp gỡ đầu tiên. Mái tóc ấy nay đă gác trên vai người khác, chỉ v́ sự nông nổi trẻ con của Hằng. Chỉ v́ chàng quá hèn yếu, chỉ v́ chàng quá chủ quan, chỉ v́ chàng bị ảnh hưởng quá nhiều của đại gia đ́nh.

Thành chợt muốn khóc, mà không khóc được. Mắt chàng cay xé...Nh́n mặt bàn, cốc cà phê nàng đang uống dở dang. Làn môi son c̣n in dấu trên miệng cốc...Xa xa, chàng nghe tiếng c̣i tàu hú lên buồn bă. H́nh như chàng ngửi thấy mùi gió biển. Đứng lên, chàng lẩm bẩm:

-Ta sẽ trở về chiến hạm.

Tíêng hát của một nam ca sĩ theo Thành trên suốt con đường về:

Anh xin trả lại em. Những môi cười sóng mắt. Những kỷ niệm êm đềm. Khi ḿnh thương nhau nhất. C̣n một trái tim yêu. Trọn đời anh giữ lại. Trọn đời anh mang theo. Cho đẹp t́nh thơ dại..

                * * *

Chiến hạm…ngày…tháng, năm…

Hằng yêu dấu,

Đáng lẽ ra anh không có quyền viết thư cho Hằng, v́ anh biết rằng lễ giáo Đông Phương không cho phép một người đàn bà, nhận thư của người t́nh cũ. V́ vậy, anh gửi bài thơ này lên báo, qua bài Tùy Bút kể chuyện chúng ḿnh.

Khi bài viết này lên khuôn, th́ tàu anh đă ra khơi. Anh không thể ngồi ở văn pḥng Bộ Tư Lệnh Hải Quân, để làm Sĩ quan Hành Chánh, để đi cưới vợ như điều mà Mẹ và các chị của anh đang chờ mong. Chỉ v́, ngày nào c̣n sống trong thành phố này, ngày ấy anh c̣n đi qua nhà em! Đă có lúc anh không ngủ được, anh lái xe đi qua nhà của vợ chồng em, nh́n ánh sáng từ trên lầu hắt ra, có lần nh́n thấy em đang ôm song cửa sổ! Anh cũng hơn một lần lang thang trong mưa, tự hỏi em đang làm ǵ trong ngôi nhà đó, em vui buồn ra sao?  Có lần anh muốn đánh bạo, gơ cửa t́m em. Nhưng, anh sẽ nói ǵ? Những chuyện ǵ sẽ xảy ra sau đó?

Nhưng, rồi anh suy nghĩ lại, gặp em để làm ǵ nữa? Tất cả đều lở dở hết rồi.

 Hằng ơi! Anh nhớ đến buổi chiều trong tiệm kem Phương Lan, nh́n em hấp tấp tạ từ để đi đón con tan học về, anh hiểu rằng đó là sợi dây ràng buộc của em. Nó là khoảng cách vô h́nh giữa chúng ta.

Rồi anh quyết định nên bỏ thành phố này, ra đi th́ tốt hơn. Anh làm đơn, xin bỏ chức vụ mà nhiều bạn bè đang thèm muốn, để trở về nghiệp sông hồ. Anh mong rằng, biển cả và nhiệm vụ gian khổ sẽ giúp anh quên được em. Không gian và thời gian xa sẽ ngăn trở chúng ta không thể t́m đến nhau dễ dàng.

Anh đă hơn một lần nghe giọng của em trong điện thoại, em thầm th́ gọi tên anh rồi em cúp ống nghe. T́nh cảm và lư trí đang dằn vặt cả hai chúng ta. Chúng ta sẽ ngă và sẽ bị kết án!

Thôi! Xin xa nhau để giữ đẹp muôn đời.

Xin xa nhau để ngâm câu ngậm ngùi.../.

   Hoàng Minh Thúy

 (trích trong Tuyển Tập Truyện Ngắn của HMT, đă phát hành năm 1985, trong dịp kỷ niệm Đệ I Chu Niên của Tạp chí Xây Dựng)