Tùy Bút

 

Từ Tiếng Hát Em

 

Hoàng Minh Thúy

 

Anh ở trong một góc hội trường, nh́n em áo dài thướt tha tiến lên sân khấu. Dáng xưa yêu kiều của hơn ba mươi năm về trước, vẫn không có ǵ thay đổi. Vẫn mái tóc ngang vai, vẫn đôi mắt long lanh, vẫn miệng cười duyên.. Em đó! Người con gái anh đă một thời yêu thương với biết bao hoa mộng.. Khi em cất tiếng hát ngọt ngào, nụ cười của em khẻ nở, đôi môi son hồng với tâm sự của một người lính trận trong  mùa Xuân và niềm nhung nhớ về một ngày được vui Xuân bên gối Mẹ:

Xuân về trên đất Mẹ.

Với anh lính nơi đồn xa. Rộn ràng đợi mùa xuân sang. Vui xuân, ba ngày phép. Xuân nhớ lắm xuân ơi!

Thời đó, quê hương ḿnh chinh chiến lan tràn. Đêm đêm sánh vai nhau trên con đường dọc theo bờ biển, chúng ta đă nói với nhau biết bao nhiêu điều. Một mái nhà nhỏ, một bầy con ngoan và một cuộc sống thần tiên. Than ơi, tuổi mười sáu của em và tuổi hai mươi ba của anh, đâu biết rằng ở trong ngưỡng cửa của cuộc đời có biết bao điều mà ta không bao giờ tưởng nghĩ!

Em, con gái của một gia đ́nh đông con, mê đời ca hát, bỏ học gia nhập vào một đơn vị Văn Nghệ, dùng lời ca tiếng hát khiùch động, vỗ về người lính trẻ trong cuộc đời binh nghiệp.

Anh, con trai cưng của một gia đ́nh khoa bảng, rời học đường để làm bổn phận người trai thời ly loạn. Chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh nhiễu nhương của đất nước, mà đêm đêm ánh sáng hỏa châu tỏa rộng một góc phi trường. Xa xa, tiếng đạn đại bác vọng về thành phố, nhắc nhở hậu phương biết rằng, nơi tiền tuyến ngày ngày vẫn xảy ra bao trận giao tranh.. Trong bối cảnh đó, t́nh yêu đôi ta ngày thêm nồng nàn, v́ trong cuộc gặp gỡ vẫn lo mầm ly biệt, như lời ca của em đang vọng trong hội trường đêm nay:

Mùa xuân ơi, bao nhiêu t́nh yêu phôi pha. Mẹ Việt Nam thương cho thân con chiến trường. Xa nhà v́ mong nhớ nhiều. Xuân  nay mang đến thanh b́nh. Cho người mẹ hiền thương yêu.

Em ơi! Chuyện t́nh đôi ta bắt nguồn từ những ngày mưa trên xứ Quảng..Khi nh́n em ngây thơ mở đôi mắt to tṛn, nhốt gọn hồn anh. Em, mười sáu như đóa hoa hé nở. Không phấn son nhưng xinh đẹp vô cùng. Anh ngơ ngẩn si mê ngay lần gặp đầu tiên. Thấy em đứng hát, như thấy một v́ sao lạ. Anh trở về nhà, viết cho em lá thơ t́nh đầu tiên. Không biết cách nào để gởi, anh bỏ nó vào chiếc nón sắt, treo lên nhánh ba của cây thông trước của nhà em. Thấy em ra vào, mà cái nón sắt đó cứ nằm nguyên vẹn, phơi nắng, phơi sương. Ngày nào đi qua nhà em, ḷng anh thắt thỏm. Anh phải nhờ D́ Ba, người ở sát cạnh nhà em, nhắn tin cho em biết.

Qua hôm sau “hộp thư” đă biến mất, nhánh cây thông vô t́nh chứng kiến mối t́nh đầu của chúng ḿnh. Em nhận thư nhưng không trả lời. Ngày qua ngày khiến anh chờ đợi, bồn chồn.  Nóng ruột, anh mua bản nhạc “Sao Không Thấy Hồi Âm” nhờ D́ Ba đưa lại, v́ bản nhạc này có nhiều câu trùng hợp với tâm sự của anh:

Nhưng em vắng hồi thư. Hay là em hững hờ. Hoặc là em không nhớ. Anh đâu khác người xưa. Ngày lẫn đêm mong chờ. T́nh yêu nói sao vừa...

Hoặc câu hát: Chỉ cần một hồi âm. Là anh mừng vui lắm. Cớ sao em phụ ḷng.

Chuyện t́nh đôi ta bắt đầu tuyệt đẹp, kéo dài ngày tháng hẹn ḥ nơi quán vắng, hoặc nơi góc biển không người qua. Nơi đó, em tựa đầu vai anh, hát cho anh nghe những bài ca mới tập. Nơi đó, anh uống từng lời hát của em, như uống mật ngọt đầu đời. Nhiều lần, chúng ta run rẩy trong cái lạnh đầu mùa, nắm tay nhau đi dưới mưa mà sao ḷng rất ấm.

Cho đến một ngày mùa Đông, trời không chút nắng, giá lạnh bao đầy không gian, mưa lay bay phủ trùm thành phố. Anh đưa em về căn gác trọ của anh, đàn cho em hát và rồi cuối cùng, chuyện phải đến đă xảy đến... Khi chúng ta tỉnh giấc mê nồng, em tái xanh da mặt, lúng túng với tà áo dài nhàu nát, vội vă tạ từ anh. Ba ngày sau đó, không thấy mặt nhau, anh tưởng như ba năm dài.. Th́ ra, Mẹ thấy em về, lúng túng như chó ăn vụng bột, gạn hỏi và em thú thật mọi điều. Sau này, em kể lại, Mẹ ôm em vào ḷng, nức nở:

-Con ơi, khôn ba năm dại chỉ một giờ. Làm thân con gái, con sẽ lănh biết bao nhiêu thiệt tḥi.

Rồi ngày tháng dần trôi, chuyện hẹn ḥ của chúng ta đến tai cha mẹ đôi bên. Ba anh nhất quyết cắt ĺa mối t́nh đầu của chúng ta bằng quyền lực và phương tiện của ông. Má anh nhất quyết không nhận con dâu, cháu nội, v́ em là tín đồ Công Giáo. Nơi góc giáo đường mỗi ngày, anh thấy em gục đầu giang tay, gởi lời cầu xin Đức Mẹ lo liệu. Anh thất bại không thuyết phục được hai đấng sinh thành, để cho ḿnh chính thức thành vợ chồng. Bụng em dần lớn, ba anh t́m cách chuyển anh đi ra khỏi thành phố, nơi có biết bao kỷ niệm của t́nh yêu chúng ḿnh... Ông đưa anh đi công tác các thành phố gần rồi xa hơn Đà Nẵng, để mong cảnh mới, người mới sẽ chia cách t́nh yêu của chúng ḿnh.

Một ngày cuối cùng trước khi đổi vào miền Nam, anh nhờ bạn nhắn tin em, để gặp nhau lần cuối. Đón em nơi bến xe đ̣, trong tà áo dài trắng đơn sơ, em vẫn c̣n ngây thơ, tin tưởng nước mắt của em, đứa con của chúng ta, sẽ khiến cho ba mẹ anh nghĩ lại. Em kể chuyện gia đ́nh em, về người cha hiền ḥa, người mẹ nhân hậu, chỉ biết khóc và chấp nhận số phần nghiệt ngă của đứa con gái thân yêu. Ba má em chỉ biết cầu nguyện ơn trên bảo vệ và che chở cho em, cho cháu.

“Chỉ c̣n một đêm nay nữa thôi. Mai chúng ta mỗi người một lối...”

Khi anh ôm đàn, nâng phím cho em hát nhạc phẩm này, ḷng anh đứt đoạn. Anh hèn yếu quá không dám đứng lên nói lời bảo vệ cho em và cho con. Anh nhu nhược quá, chỉ biết im lặng, cúi đầu nghe lời giáo huấn của cha mẹ, xách ba lô vào Saigon nhận nhiệm vụ mới.

Đêm cuối cùng, hai đứa nằm bên nhau, trên giường tre ọp ẹp của một quán lá đầu thôn, nh́n trăng lên, hát cho nhau nghe, trôi trong cuộc t́nh lănh mạn... Khi trời vừa ửng sáng, chiếc xe Jeep của Tỉnh, theo lệnh Ba anh đến đón. Anh bịn rịn quay lưng, nh́n em nước mắt lưng tṛng... Áo dài em bay, t́nh ḿnh cũng bay theo...

                                                               * * *

Chiến cuộc ngày càng lớn rộng, anh rày đây mai đó theo sương gió chiến trường. Tin về em chỉ nghe phong phanh qua bè bạn, em bỏ Đà Nẳng về nhà ông bà ngoại ở thành phố Nha Trang, sinh hạ cháu trai. Em kiếm việc làm với hai bàn tay trắng và chút nhạc lư, trở lại nghề ca hát của nhân viên Pḥng Tâm Lư Chiến. Nhưng vài tháng sau, gia đ́nh em t́m mọi cách đưa em về lại thành phố xưa, để đại gia đ́nh cùng nhau ấp ủ, cho đứa cháu ngoại bạc phước t́nh yêu thương..

Ngày anh được về phép, t́m về thành phố cũ, thăm em. Mới vào cửa, nhận ra anh, cha em đón bằng những cú đấm tới tấp, trả thù cho sự đớn đau của con gái. Ông nặng lời, đẩy anh ra cửa. Anh qú xuống van lạy ông, cho anh được thăm con.  Mẹ em bước ra, bà hiền từ ngăn tay cha em lại, năn nỉ ông cho anh được vào trong.

Trong bóng điện vàng vọt, anh thấy em gầy g̣, xanh mướt. Tia nh́n gởi cho anh là nỗi oán trách không lời. Có niềm đớn đau nào hơn, “gái không chồng mà chửa”. Có nỗi cô đơn nào hơn, em “đi biển” một ḿnh trong một bảo sanh viện nào đó!

Muốn ôm em và muốn ôm con, nhưng tia mắt của ba mẹ em, của đại gia đ́nh em, làm ḷng anh tê tái...Nghe em kể lại những tiếng ch́, tiếng bấc của cha mẹ anh, anh chỉ biết ngậm ngùi, thương em và thương con. Nhưng, đời lính chiến, lang bạt đồn trại, lương tiền không đủ sống, anh lấy ǵ để tính được chuyện vuông tṛn? Khi từ giă, anh vẫn c̣n nghe tiếng Ba em, ray rứt:

-Xin cậu để cho gia đ́nh tôi được yên. Con tôi dại th́ chúng tôi chịu. Chúng tôi không muốn nghe lời đay nghiến của cha mẹ cậu,  con tôi đă quyến rũ cậu. Các chữ “xướng ca vô loại” của Mẹ cậu thốt ra, không bao giờ chúng tôi quên được. Bà muốn đưa cháu nội của bà đi, nhưng chúng tôi nhất quyết không bao giờ chấp nhận. Con dại, cái mang. C̣n bao nhiêu hơi thở, chúng tôi dành cho con và cho cháu của tôi. Tôi yêu cầu, cậu đừng bao giờ quay lại. Để cho con gái tôi yên!

                                                             * * *

Anh trở lại vùng trời lửa đạn của một quân nhân tác chiến. Những chiều dừng quân bên thôn xă, nghe tiếng hát vọng ra từ máy thâu thanh, anh bâng khuâng nhớ tới giọng ca của em. Những lúc xuân về, đồn vắng, nghe nhạc Trần Thiện Thanh chỉ thấy nỗi nhớ thương em chất ngất trong ḷng. Nhưng, hết chiến dịch này đến chiến dịch khác, mỗi ngày đơn vị của anh càng xa phố thị. Tin về em, nghe bạn nói, em đă lập gia đ́nh.

Chuyện t́nh của chúng ḿnh đă trôi về dĩ văng, chúng ta có một đời riêng để sống. Anh nghe lời cha mẹ, lấy vợ v́ Hiếu chứ không v́ T́nh. Đám cưới xong, anh xách ba lô trở lại vùng lửa đạn, sống với anh em chung đơn vị, chia xẻ sự vinh quang cũng như nỗi hiểm nguy, phó mặc đời ḿnh cho số mệnh.

Năm 1968 tới năm 1972, bao nhiêu thanh niên phải nhập ngũ động viên. Trận Đồng Xoài, B́nh Giả, thây về không c̣n chỗ chất trên các trực thăng tải thương... Áo tang trắng xóa trại gia binh. Tiếng khóc của cô phụ, tiếng hỏi ngây thơ của cô nhi...Tử sĩ đường của doanh trại không c̣n chỗ để quan tài. Em ơi, may mắn là anh chỉ bị thương, nhập viện vài ba tháng.

Chiều cuối năm, nằm trong bệnh viện, chỉ thấy nạng gỗ, bông băng. Chỉ thấy trực thăng lên, xuống, mang theo biết bao nhiêu thân thể của những người trai sau chiến cuộc bị mảnh đạn thù tàn phá.

Nửa đêm, anh nghe tiếng than khóc của họ khi tỉnh dậy, biết ḿnh trở thành phế nhân. Nằm dưỡng thương ba tháng, anh nhận lệnh trở về đơn vị. Nỗi nhớ quê hương, cha mẹ ray rức trong tâm tư, anh mua vé xe đ̣, t́m đường về Trung.. Ḷng anh nặng trĩu khi nghĩ đến người t́nh xưa... Bây giờ, em ra sao, đời sống thế nào?

Đến Mộ Đức, Quảng Ngăi, gặp VC đắp mô. Xe ngừng, nào ngờ từ trong rừng, bọn du kích tuông ra. Chúng chặn xe, khám xét từng người. Anh cùng vài ba người nữa, bị lột giày, khám xét, sưu tra xem ai là... Lính. Thế là đ̣n thù xả xuống trên thân thể c̣n vết thương chưa lành hẳn. Viên đạn của Nga, Tàu, đưa anh vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời..

Hôm sau, anh và người đồng xe, được các vị sư trong chùa gần đó, dùng vơng nylon bó xác, vùi lấp vội vàng.... Hồn anh lang thang, vất vưởng từ đó. Cha mẹ không hay, vợ con không biết.. C̣n em... Trong cơi vô h́nh, anh có dịp viễn du trên mây ngàn, ngọn cỏ. Anh đă nh́n thấy em đă yên phận với chồng, với các con xinh đẹp trong nệm ấm chăn êm. Ơn trên đă đền bù lại cho em những ǵ mong muốn của một đời người, sau những phong ba trôi nổi của mối t́nh mật ngọt đầu tiên..

Tuy nhiên, thời gian hạnh phúc của em không kéo dài cho đến ngày thở hơi cuối cùng. Em lận đận lao đao khi xé mảnh hôn thú buộc ràng, với người chồng một thời em yêu dấu sau khi đặt chân trên bến tự do.

Vượt hàng ngàn dặm đường, anh tiếp tục theo dơi, pḥ trợ cho em. Từ khi em buồn chán chuyện gia đ́nh gảy đổ, anh thấy em gọi tên anh một lần trong giấc mơ. Anh bay lượn trên khoảng không, thấy trán em hằn vết nhăn, tia mắt em buồn hơn trong những chiều cuối tuần em lang thang cùng bè bạn. Anh thấy em nâng ly cười mà nước mắt rưng rưng. Em đang nghĩ đến nỗi cô đơn của tuổi già đang tới. Em gia nhập cộng đồng tị nạn, ca hát cho vui đời, vui người.

Nhiều đêm cuối tuần, em say ngủ trên nhịp bánh xe quay, anh đă cố khuấy động cho em tỉnh lại. Anh muốn dùng sức lực vô h́nh của một hồn ma, bảo vệ em trên con đường xa lộ dài thăm thẳm, vắng vẻ người qua lại. Chỉ v́ em ơi, anh măi măi yêu em.

Tiếng hát em lồng lộng bay cao. Em gửi hồn em theo anh chiến sĩ ngoài chiến trường, đón Xuân trong đồn vắng ..trong dáng dấp liễu trai. Em đâu biết rằng, từ trên ṿm cao của hội trường, anh đang nh́n xuống. Uống từng lời hát của em, v́ tiếng hát đó nhắc nhở trong anh biết bao kỷ niệm của một đời đă sống.. Tiếng hát mong manh như khói sương nhắc lại những chiều tay đan tay đi trên biển vắng, dựa vai nhau dưới gốc thông già.

Anh sẽ măi măi theo em, giữ em trong ṿng tṛn định mệnh, cho riêng một ḿnh anh, để mai sau khi em nằm xuống theo sổ đời đă định. Anh sẽ có mặt, giang tay ra, ôm em vào ḷng.

Chúng ta sẽ có nhau trên miền tiên cảnh, để hát lại bài tâm ca một thủơ thanh xuân./.

Hoàng Minh Thúy