ANH VÂN

 

 

Cánh Hồng Trung Quốc

         

 

(Tặng Trịnh Ngọc Thu, cánh hồng Trung Quốc của tôi.)

 

Tiếng nhạc của cái máy casette từ trên lầu dội xuống làm Nam choàng thức giấc. Sự việc nầy thỉnh thoảng xảy đến cho Nam và đă vài ba lần anh căi nhau với Mẫn. Mẫn đi làm về khuya và có thói quen vặn nhạc lớn, bất cần đến sự yên lặng nghỉ ngơi của người khác. Nam nghe trái tim nhảy mạnh trong ḷng ngực nguyên nhân v́ bị đánh thức th́nh ĺnh trong lúc đang ngủ ngon. Nguyên nhân khác nữa  điệu nhạc rất quen thuộc, nghe như chính tiếng hát của Nam đang vọng về từ dĩ văng. Nam chỏi tay ngồi dậy, lắng nghe tiếng nhạc. Bản “Rose De Chine” được hát bằng lời Việt. Tiếng nhạc trong vắt, âm điệu lảnh lót, vui tai, trái ngược với giọng ca trầm buồn của một nam ca sĩ mà Nam không biết tên: “...Nụ cười tươi như hoa thắm, cô em tha thướt lượt là. Ḷng tôi thêm vấn vương những khi chiều tà, nh́n cánh chim qua. Mộng được như đôi chim kia, bay tới phương trời xa. Cớ sao những chiều ngắm mây lững lờ, nàng Trung Hoa đắm ch́m trong mơ như thẫn thờ. Cớ sao cô buồn, cớ sao cô sầu...”

Đêm hè ở Cali rất nóng bức. Đến hơn nửa đêm không khí mới dịu mát dần. Một mảnh trăng non treo lơ lửng bên ngoài khung cửa sổ, Nam đứng dậy kéo tấm màn cửa rồi đến ngồi trên ghế sô-pha, hút thuốc trong bóng tối. Bản Rose De Chine làm Nam nhớ đến mối t́nh của anh với một cô gái Trung Hoa. Mối t́nh tuy đă qua gần hai mươi năm nhưng cứ mỗi lần nghe một bản nhạc Tàu, hay thấy những thiếu nữ Trung Hoa, yểu điệu trong cái áo xườn xám là Nam lại nhớ đến Nhàl, nhớ đến mối t́nh thật đẹp, thật thơ mộng. Và mối t́nh đó, Nam biết sẽ theo anh đến hết quăng đời c̣n lại...

 “Cuối năm 1970, sau khi ra khỏi quân y viện, Nam được thuyên chuyển về ban 4, Trung đoàn 16, Sư đoàn 9. Bộ chỉ huy Trung Đoàn 16 đặt tại Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long. Có thể nói các tỉnh ở miền Tây, anh yêu nhất là Vĩnh Long, v́ nơi đây anh có nhiều kỷ niệm đẹp trong đời. H́nh ảnh đẹp đẽ và hiền hoà của Vĩnh Long, anh giữ măi trong đầu là những tà áo trắng của nữ sinh trường Tống Phước Hiệp. Mỗi lần có dịp lái xe ngang qua trường trong giờ tan học, anh thường tắp xe đậu lại bên đường, ngồi ngắm những tà áo trắng bay bay trong nắng chiều, đến lúc các cô đi khuất rồi mới tiếp tục lái xe đi, dù Nam chẳng quen được với cô nữ sinh nào.

Thời gian nầy Nam thường đi theo bộ chỉ huy hành quân hơn là làm việc tại hậu cứ. Công việc của Nam tương đối nhàn hạ. Cứ bốn ngày, Nam ngồi trực thăng chở đồ tiếp tế cho bốn Tiểu đoàn, c̣n ba ngày kia Nam có thể chia phiên với Hải để có thời giờ long rong ngoài phố với Tấn. Tấn chỉ là tài xế nhưng Nam xem Tấn như đứa em. Hai người thường nói đùa với nhau rất thân mật ngoài những giờ làm việc.

Đơn vị đang hành quân tại quận Tri Tôn, sát biên giới Miên, thuộc tỉnh Châu Đốc. Bộ chỉ huy hành quân đặt trên ngọn đồi Túc Mi và một cánh bên kia đồi Túc Chụp. Đồi Túc Mi cách thị trấn Tri Tôn khoảng mười lăm phút lái xe. Tại đây Nam gặp Nhài một cách t́nh cờ và thích thú. Đang ngồi lái xe loanh quanh trong thành phố, Nam thấy một cái quán cà-phê và nước trái cây. Bên phải cái quán là cái sạp nhỏ bán sách báo.

Nam nói:

- Tấn, ghé lại uống một ly cà-phê, kiếm một vài tờ báo về đọc.

Tấn cho xe tắp lại bê kia đường vừa nói với Nam:

- Trong quán nầy có cô chủ đẹp lắm, ông thầy.

- Ủa, mới tới sao mầy biết?

- Lúc c̣n lái xe lớn, mỗi lần có dịp đi ngang qua Tri Tôn, em thường ghé lại đây nhưng em vô không nổi. Ông thầy th́ hy vọng được.

Nam cười khà khà:

- Mẹ, có chắc ǵ tao hơn mầy

- Sao không hơn, hai cái bông mai trên bâu áo ông thầy đủ để vô rồi.

Nam cười lớn, giọng cười sảng khoái:

Nói vậy, tao chỉ hơn mầy hai cái bông mai thôi à? Giỡn nhột mậy! Thái Dương nói tao giống Rock Hudson đó mầy.

Tấn cũng cười:

- Ai nói ông thầy thua em đâu nhưng cua đào đâu chỉ ở đẹp trai, c̣n phải ăn nói có duyên nữa chớ.

- Thôi, mệt mầy quá! Nhè tao mà mầy dạy cua đào.

Vừa bước vào quán, Tấn đă gọi lớn:

- Cô Nhàl đâu? Có khách quen tới đây.

Một cô gái từ phía sau nhà đi ra, Nam kinh ngạc thật sự. Lúc mới nghe Tấn nói, Nam không nghĩ là cô gái đẹp như vậy. Cô gái có dáng đi thật nhẹ nhàng, phong mạo quư phái, đoan trang. Mái tóc đen mướt, thắt thành hai cái bím nhỏ bỏ thỏng xuống hai vai. Nụ cười thật tươi thắm để lộ hàm răng trắng đều đặn.

Có lẽ nh́n thấy được ánh mắt kinh ngạc của Nam, cô gái cũng nh́n lại Nam với ánh mắt vui vẻ pha chút giễu cợt.

- Ông Trung uư với anh Tấn uống ǵ đây?

Nam gọi:

- Cô cho tôi một ly cà-phê kho. Phê đá nhé!

Cô gái cười khúc khích:

- Quán em không bán cà-phê kho đâu mà nếu có cũng để bán cho người khác. Trung uư với anh Tấn th́ phải pha cà-phê mới.

- Ái chà! Nghe cô nói mát ruột. Cô tên ǵ? Nhàn hay Nhài?

- Nhài, em là người Hoa.

- Nhưng cô nói tiếng Việt hay lắm!

- Em học xong Cao trung. Chương tŕnh có dạy tiếng Việt.

Quay sang Tấn, Nhài hỏi:

- Anh Tấn, cà-phê đá nữa nhé?

- Ừ, cà-phê đá. Cô cho tôi gói Salem.

Nhài đem hai ly cà-phê đá và gói Salem đến bàn.

Nam hỏi:

- Cô Nhài có thể ngồi nói chuyện chơi với chúng tôi không?

- Dạ được. Để em vô vặn nhạc cho Trung uư nghe.

Tiếng nhạc nhè nhẹ nổi lên. Bản Rose De Chine lời Việt. Ḷng dạt dào hứng thú, Nam cất tiếng hát theo nho nhỏ: “Ḱa là nàng Trung Hoa. Răng trắng tinh như là ngà. Nụ cười tươi như hoa thắm, cô em tha thướt lượt là. Ḷng tôi thêm vấn vương những khi chiều tà nh́n cánh chim qua...”

- Trung uư thuộc bản nầy nữa à?

- Thuộc lơm bỏm thôi. Bây giờ biết cô Nhài là người Hoa, tôi sẽ cố gắng học thuộc bản nầy để mong có dịp hát tặng cô Nhài.

Nhài cười thật tươi:

- Hân hạnh cho em quá!

Nhàl trở lại bàn, ngồi đối diện với Nam và Tấn.

Nh́n đôi mắt to, đen, sáng long lanh của Nhài, Nam cầm gói Salem lên, hỏi:

- Cô Nhàl biết chữ SALEM đọc ngược như thế nào không?

- Dạ, không.

- SALEM đọc ngược, bắt đầu từ chữ M: “Mắt Em Là Ánh Sao.” Dùng câu nầy để diễn tả cặp mắt cô Nhài là đúng nhất.

Nhài vổ tay, cười khúc khích:

- Hay quá! Hay quá!

Nam uống một hớp cà-phê, rút thuốc ra đốt vừa gật gù:

- Cà-phê ngon tuyệt. Cô Nhài pha cà-phê khéo lắm! Bây giờ tôi đọc thêm vài chữ trong gói Salem để giúp vui cô Nhài nhé. Chữ Salem c̣n vài cách đọc nữa nhưng thô tục, không dám đọc cho cô nghe. Bây giờ tôi đọc chữ MENTHOL FRESH nhé: “Môi Em Nói Thương Hoài Ông Lăo, Fải Rồi Em Sướng Hỉ.”

Nhài vừa vổ tay vừa cười nghiêng ngửa khiến Nam và Tấn thích thú cười theo.

- Chưa hết đâu. Bây giờ tôi đọc chữ “20 FILTER CIGARETTES” nhé. “20 Fút Im Lặng Thả Em Ra, Chỉ Ít Giây Anh Rờ Em Từ Từ Em Sướng.”

Tấn đập mạnh tay lên bàn làm cà-phê trong ly sóng sánh, la lớn:

- Hay quá! Phục ông thầy!

Nh́n Nhài cười, gương mặt đỏ hồng, Nam vội nói:

- Xin lỗi cô Nhài, câu vừa rồi không được thanh nhă nhưng thật t́nh chỉ muốn làm cho cô Nhàl vui thôi. Bây giờ tôi đọc đến chữ MADE IN USA nhé! “Mai Anh Đưa Em Ít Ngàn U.S Ấy”

Nhài vổ tay:

- Hay quá! Các chữ trong bao thuốc Salem, Trung uư đọc được hết rồi.

Bản Rose De Chine đă hết từ lúc nào. Bản đang hát là Nửa Hồn Thương Đau. Không khí đang vui bỗng trở nên yên lặng. Một nỗi buồn mong manh đang quyện lấy ba người. Nam ngước mắt nh́n Nhàl. Trước mắt anh bây giờ là một giai nhân tuyệt sắc. Gương mặt Nhài thật b́nh hoà. Hai mắt lặng buồn mơ màng theo điệu nhạc: “Nhắm mắt cho tôi t́m một thoáng hương xưa. Cho tôi về đường cũ nên thơ. Cho tôi gặp người xưa ước mơ. Hay chỉ là giấc mơ thôi. Nghe t́nh đang chết trong tôi. Cho ḷng tiếc nuối, xót thương suốt đời.”

     Tiếng Nhài thật nhẹ nhàng:

- Bản nầy buồn nhưng em thích.

- Tôi cũng thích bản nầy. Tiếng hát Thái Thanh hay muôn đời.

Bên ngoài màu nắng vàng rực rỡ chan hoà lên cảnh vật. Trong cái yên lặng nặng nề của buổi trưa nơi quận lỵ hẻo lánh bỗng vang lên những tiếng đại bác từ Bộ Chỉ Huy nhẹ Trung Đoàn bắn yểm trợ cho các đơn vị đang hành quân khiến Nam và Nhàl giật ḿnh như vừa ra khỏi cơn mơ.

Nhài mỉm cười nói:

Để em pha trà cho Trung uư.

Nam đưa tay nh́n đồng hồ.

- Thôi, cô Nhài, chúng tôi phải về.

Thời gian nói chuyện với Nhài qua thật nhanh. Nam đứng dậy móc bóp trả tiền. Một ư nghĩ tinh nghịch thoáng qua đầu, Nam lấy cây viết giắt trên miệng túi áo, hí hoáy viết lên tờ giấy bạc một trăm đồng một câu ngắn: “Cô Nhài đẹp lắm!” rồi cầm tờ giấy bạc trao cho Nhài.

Nhài làm như không thấy hành động của Nam, bỏ tờ giấy bạc vào ngăn kéo lựa tiền lẻ thối lại cho Nam nhưng Nam đă bỏù lại sạp báo, chọn một tờ rồi quay lại nói:

- Cô Nhài khỏi phải thối lại, c̣n dư mai chúng tôi ra uống cà-phê rồi tính sau.

Nam và Tấn đi ra xe. Nam biết Nhàl đang đứng nh́n theo nhưng anh không quay lại.

Vừa ngồi lên xe, Nam đă nghe Tấn hỏi:

- Sao ông thầy? Dính cựa rồi phải không?

Nam ngạc nhiên:

- Mầy hỏi ai dính cựa? Tao hay Nhài?

- Ông thầy dính cựa chớ ai.

Nam trợn mắt:

- Tao mới có cựa, Nhài làm ǵ có cựa mà tao dính?

Tấn cười lớn:

- Chịu thua ông thầy. Sao, trả lời thiệt coi. Cô Nhài đẹp không?

- Đẹp!

- Đẹp ác liệt không?

- Đẹp ác liệt!

- Ông thầy khoái không?

- Khoái là cái chắc.

Cả hai cùng cười rộ. Đối với Nam, đời bỗng dưng đẹp. Vùng đất Tri Tôn khô cằn bỗng trở nên thơ mộng. Nam thấy yêu đời vô kể, cất tiếng hát nghêu ngao: “Ḱa là nàng Trung Hoa. Răng trắng tinh như là ngà. Nụ cười tươi như hoa thắm, cô em tha thướt lượt là. Ḷng tôi thêm vấn vương những khi chiều tà nh́n cánh chim qua. Mộng được như đôi chim kia...”

Tấn chợt nhớ đến những chữ trên bao thuốc lá Salem, đưa tay lay vai Nam:

- Cao hứng quá vậy ông? Hồi năy ông nói, chữ Salem c̣n vài cách đọc nhưng v́ thô tục, ông không đọc. Bây giờ đọc cho em nghe coi.

Bị quấy rầy, Nam tặc lưỡi:

- Mấy chữ đó tục lắm, lại chẳng hay ho ǵ.

- Th́ ông cứ đọc cho em nghe coi.

- Salem, nếu đọc xuôi: “Sao Anh Làm Em Mệt.” Đọc ngược: “Mà Em Làm Anh Sướng.”

Tấn cười ha hả:

- Về trại, ông thầy đọc lại em ghi. Về phép, em đọc cho vợ em nghe.

Nam gật đầu:

- Đọc cho vợ mầy nghe th́ được. Tán gái mà đọc hai câu đó th́ guốc lên đầu.

Tấn hỏi:

- Ông thầy đang yêu đời lắm phải không? Mà hỏi thiệt, ông thầy đă có vợ chưa?

Nam la như bị cắt cổ:

- Nhột mậy! Bộ tao già lắm sao?

- Chưa già nhưng cũng khoảng ba mươi. Nói chưa vợ ai tin.

- Ừ đúng, tao ba mươi. Ai như mầy, đầu chưa sạch cứt trâu đă có vợ con. Mầy cưới vợ lúc mấy tuổi?

- Mười chín.

- Biết muốn vợ lúc mấy tuổi?

- Mười ba.

Nam bật cười ha hả, Tấn cũng cười theo. Tấn bỗng trở lại nghiêm trang.

- Nói cho ông thầy biết, cô Nhài có người anh là Trung sĩ Minh, làm ở ban lương Trung đoàn ḿnh đó. Có vợ hay chưa, cổ hỏi người anh là biết ngay.

- Cái thằng nầy ngộ mậy! Mầy làm tao nổi sùng bây giờ. Th́ cứ đi hỏi Trung sĩ Minh ǵ đó đi. Đời lính, sống nay, chết mai. Cưới vợ làm ǵ cho khổ cả hai.

Tấn hỏi:

- Thế sao bây giờ lại tính chuyện sáp vô cô Nhài?

- Tao cũng không biết.

Nam chợt yên lặng, gương mặt xa vắng. “Chưa già nhưng cũng khoảng ba mươi. Nói chưa vợ ai tin.” Nói đến chuyện yêu thương, Nam mới chợt nhớ tuổi của ḿnh. Phải, ḿnh cũng già rồi đấy chớ. Năm năm trong quân đội, đấm đá phờ người. Thỉnh thoảng được vài ngày nghỉ dưỡng quân, chạy vội vàng đến một cái động nào đó, t́m một em trông được mắt, giải quyết chớp nhoáng chuyện ẩn ức. Rồi lại trở về đơn vị, tiếp tục hành quân diệt thù. Cứ như thế, Nam quên phứt rằng, anh cũng cần có một mái ấm gia đ́nh như ai. Nh́n gương mặt đẹp thuần hậu, dịu dàng của Nhàl, trong Nam chợt thao thức một nhu cầu t́nh cảm cần được thoả măn. Chẳng lẽ chiến tranh rồi ai cũng không dám lập gia đ́nh?

Tấn liếc nh́n Nam, thấy Nam chợt buồn. Tuy mới sống gần Nam khoảng hai tháng nhưng Tấn cũng biết một phần nào tính khí của Nam. Tính khí gần như hơi bất thường. Ở Nam, Tấn thấy những cái thật gần gũi với ḿnh. Nam trực tính, xài tiền rộng răi, khoái uống rượu, chửi thề, nói tục. Khi vui th́ rất ồn ào nhưng vui đó rồi buồn đó. Đó có phải là tính khí của hầu hết những người sống kề cận cái chết, sống trong cay đắng, tàn nhẫn của một cuộc chiến khốc liệt. Sống mà không biết tương lai ḿnh rồi sẽ ra sao và bao giờ đến phiên ḿnh nằm xuống. Tấn cũng vậy, cũng vui buồn bất thường. Có lẽ vậy, Tấn thương Nam, bỏ hẳn ư định xin ra lái xe lớn, ở lại làm tài xế cho Nam.

- Sao tự nhiên rồi buồn thiu vậy ông thầy?

- Mầy thấy đời sống có chán không? Có một đời để sống như ai nhưng lại không sống được theo ư ḿnh. Mẹ, mấy thằng Việt cộng cuồng tín, gây chi một cuộc chiến phi lư, làm đau khổ cả một dân tộc.

- Nhưng đâu phải vậy rồi không dám cưới vợ.

Nam trả lời:

- Đó chỉ là một lư do nhỏ thôi. Lư do chính là có lẽ tao chưa gặp được người tao thương. Tấn, mầy nhắm tao vô Nhàl nổi không?

- Nổi.

- Xạo mầy! Đâu mầy phân tích tao nghe.

- Nầy nhé! Ông thầy thấy cô Nhài đẹp phải không? Phải nói là rất đẹp. Cái thị trấn Tri Tôn nhỏ xíu nầy, cô Nhài muốn t́m một tấm chồng kha khá, xứng với cổ th́ đào đâu ra. Ông già có một cô con gái đẹp mà lại rúc trong cái xó xỉnh nầy th́ coi như hại đời con. Cô Nhài cũng khá trọng tuổi rồi. Theo em đoán cũng khoảng hăm bốn hăm lăm ǵ đó. Ông thầy đẹp trai lại chưa vợ. Mới gặp nhau mà em thấy cô Nhài dường như có cảm t́nh với ông. Cái quan trọng là họ có thích ḿnh hay không? Không thích th́ có tán găy lưỡi cũng chẳng ăn thua ǵ. Cần phải tạo hoàn cảnh nữa. Không có hoàn cảnh th́ tài thánh cũng không vô nổi.

Nam băn khoăn:

- Người Tàu ít khi chịu gả con gái cho người khác nước lắm.

- Trung sĩ Minh, anh cô Nhài gia nhập quân đội Việt Nam, có vợ Việt Nam. Em nghĩ chuyện nầy không quan trọng đâu.

Nam gật gù:

- Mầy phân tích nghe có lư.

Được Nam khen, Tấn khoái chí cười rộ.

- Bộ ông thầy nói em cứt sao?

- Mầy hơn khối thằng, đâu có cứt. Mai mầy chở tao đến quán cô Nhàl rồi mầy t́m quán khác ngồi. Có mầy, tao không làm ăn ǵ được hết.

- Đồng ư ngay.

Tấn vui cái vui cuả Nam,  cất tiếng hát: “Con đường xưa em đi. Nhà binh kéo dây ch́, rách quần em hết đi. Em về bên Tân Quy, xích lô em không chịu đi, em đ̣i đi taxi.

Nam và Tấn nh́n nhau cười khoái trá. Nam la lớn:

- Đời c̣n đẹp lắm Tấn ơi!

                * * *

Cả tuần nay, Tấn thấy Nam yêu đời ra mặt. Tối ngày cứ nghêu ngao bản Rose De Chine mà Tấn nghe ra chẳng hay ho ǵ. Không cần hỏi Tấn cũng biết Nam đang gặt hái được nhiều kết quả trong việc chinh phục Nhàl. Nam đang yêu. Khi yêu người ta dễ biến thành trẻ con trước mắt người khác.

Tấn nói:

- Kể việc cua cô Nhàl nghe chơi, ông thầy.

Nam ph́ cười:

- Có mẹ ǵ mà kể. Cua đào, nếu cua người ḿnh chưa yêu th́ tán rất dễ, nói năng lưu loát nhưng với Nhàl, tao lại đâm ra ngập ngọng mới chết chớ. Nhờ vậy mà tao biết rơ, tao yêu Nhàl. Ôi cánh hồng Trung Quốc tuyệt vời của tao! Hổm nay, tao gởi được cho Nhàl năm lá thư t́nh.

- Trời đất! Năm lá thư t́nh? Ông viết lúc nào mà em không thấy?

- Th́ cứ mỗi lần trả tiền, tao viết lên tờ giấy bạc một câu. Ngày đầu tiên, có mầy, tao viết: “Cô Nhàl đẹp lắm!” Lần thứ hai, tao viết: “Cô Nhàl đúng là Cánh Hồng Trung Quốc.” Lần thứ ba, tao cóp hai câu trong Kiều: “Người đâu gặp gỡ làm chi. Trăm năm biết có duyên ǵ hay không? Ngày thứ tư: “Nhài đẹp lắm! Anh yêu Nhài!” Ngày thứ ...

Tấn bật cười:

- Thư t́nh viết trên tiền th́ lần đầu tiên em mới nghe. Lần thứ năm, ông thầy viết ǵ?

- Lần thứ năm, tao viết: “Anh yêu Nhàl đến quên ăn, mất ngủ. Nhàl có yêu anh không?”

- Thế cô Nhài có đọc không?

- Mấy lần sau, mỗi lần tao trả tiền, Nhài đều đọc rồi nh́n tao mỉm cười.

- Chỉ có thế?

- Chỉ có thế cũng đủ tao sướng điên lên.

Tấn đập tay lên vai Nam:

- Nh́n cái bề ngoài tàng tàng như bất cần đời của ông thầy, đâu ai biết bên trong, ông cũng là kẻ đa t́nh. Bữa nay em vô ngồi chung với ông thầy. Em muốn quan sát thái độ cô Nhàl để đánh giá mức độ t́nh cảm của cổ đối với ông. Ô-kê không?

- Ô-kê ngay, nhưng bữa nay là ngày dưỡng quân tại chỗ, tao nghĩ chắc quán Nhàl đông lắm.

Đúng như lời Nam đoán. Vừa đến quán, Nam thấy có khoảng năm sáu sĩ quan ngồi chật cả cái bàn tṛn nhỏ.

Tấn hỏi:

- Vô không ông?

- Không, đông quá không vô.

Có tiếng Đại uư Chí la lớn:

- Bắc B́nh 4 tới! Ê, vô uống nước, Nam!

- Tôi bận việc, phải đi ngay. Cám ơn Đại uư.

Rồi quay sang Nhàl Nam gọi lớn:

- Nhài ơi! Lấy cho anh tờ Điện Tín.

Tấn bật cười:

- Gồ vậy ta!

Gọi xong, Nam hồi hộp chờ đợi. Cứ sợ Nhàl không cầm tờ báo ra th́ ê mặt, c̣n nếu Nhàl chịu cầm tờ báo chạy ra th́ coi như Nam loại được mấy tên có ư định cua Nhàl.      

May quá! Nhàl đi ra với tờ Điện Tín trong tay.

Nam nghe tiếng Đại uư Chí:

- Đ.m, thằng nầy nghề thiệt!

Nam đưa tay, thay v́ nhận tờ báo, anh nắm tay Nhài.

Mặt Nhài ửng đỏ:

- Người ta nh́n ḿnh.

Nam cười lớn, buông tay Nhài ra:

- Anh thích như vậy. Anh cám ơn Nhàl đă cầm tờ báo ra cho anh.

- Anh không vô sao? Em vừa xay cà-phê mới.

- Quán đông quá, anh không muốn vô.

- Ngày mai anh Nam ra được không?

- Chưa biết. Nhà binh công việc bất thường lắm.

Nhài quay lưng trở vô. Đi được vài bước, bỗng Nhàl quay lại nói ngập ngừng:

- Ngày mốt... em không có ở nhà. Em phải đi xa khoảng một tuần.

Nam sốt ruột:

- Tắt máy xe đi Tấn.

Quay sang Nhài, Nam hỏi:

- Em đi đâu?

- Em đến nhà cô em ở Cần Thơ, cúng cơm ông nội.

Nam mừng rỡ:

- Nhà cô em ở đâu? Nếu anh xin nghỉ phép về Cần Thơ, ḿnh có thể gặp nhau không?

Mắt Nhài sáng lên:

- Anh đi phép được không?

-Anh hy vọng được. Lúc ở quân y viện ra, anh tŕnh diện ngay đơn vị. Trong ban lại có thêm Chuẩn uư Hải, có thể tạm thay anh nhưng nhà cô em ở đâu?

- Anh biết quán ăn HK, trông ra bến Ninh Kiều không?

Nam mừng rỡ.

- Biết, anh biết. Anh vẫn thường đến đó ăn cơm Tàu. Về Cần Thơ ḿnh có thể đi chơi với nhau không Nhài?

Nhài im lặng, đầu hơi cúi xuống. Giọng Nam tha thiết:

- Nhàl! Ḿnh chỉ đi chơi với nhau thôi. Lúc nào anh cũng kính trọng em. Anh không có ư ǵ xấu hết.

Nhài trả lời thật nhỏ:

- Anh ráng xin phép đi. Có đến t́m em, nhớ nói anh là bạn của anh Minh.

Nói xong Nhài trở vô.

Tấn đạp ga cho xe vọt tới, vừa la lớn:

- Ông thầy nghề quá!

Nam không đè nén được t́nh cảm đang dào dạt, sôi nổi trong ḷng. Anh nói lớn với Tấn:

- Thấy chưa! Mầy thấy chưa! Mầy c̣n muốn dạy tao cua đào nửa không?

- Không.

- Mầy thấy Trung uư Nam gồ chưa?

- Gồ lắm!

Nam bật cười ha hả. Anh thấy cuộc sống bỗng trở nên đẹp đẽ và nhiều hy vọng hơn cả bao giờ.

                   * * *

Nam ngắm ḿnh trước gương lần chót rồi mở cửa pḥng bước ra ngoài. Bộ quần áo dân sự làm Nam cảm thấy người như nhẹ nhàng hơn. Trời chiều thật đẹp, màu nắng vẫn c̣n vàng rực nhưng khí trời đă dịu mát dần nhờ ngọn gió hiu hiu từ con sông ở bến Ninh Kiều thổi lên mát mẻ làm Nam thấy khoan khoái dễ chịu. Nam không ngờ t́nh yêu lại tuyệt vời như vậy. Nó làm anh thấy người như trẻ lại, thân thể căng đầy sức sống. Tâm hồn anh như lâng lâng, bay bổng. Anh thấy yêu đời sống hơn tất cả bao giờ. Nam nghĩ, chiều nay bằng mọi cách phải hôn Nhàl được một cái. Ôi, đôi môi mật ngọt, dịu dàng đó đă thay đổi cuộc đời anh từ chỗ bi quan, yếm thế đến chỗ tha thiết, thương yêu cuộc sống.

Khách sạn Tây Hồ chỉ cách chỗ Nhài ở khoảng hai trăm thước. Chẳng mấy chốc Nam đă đến trước quá ăn HK, Nam bước vào. Một anh bồi bàn đến vồn vă mới Nam:

- Mồi ông ngồi, thưa ông dùng chi?

Nam ngạc nhiên thấy anh bồi bàn nói tiếng Việt rất giỏi và đúng giọng.

Nam đáp:

- Tôi không đến đây để ăn. Tôi muốn gặp cô Nhài ở Tri Tôn mới đến.

Anh bồi bàn nói vọng vào trong bằng tiếng Tàu. Chỉ trong giây lát, một người đàn bà Tàu dáng dấp sang trọng bước ra.

- Xin lỗi, ông t́m ai?

Nhớ lời Nhài, Nam đáp:

- Thưa, cháu là bạn của anh Minh, đến t́m cô Nhài.

- Làm sao ông biết Nhài về đây?

Nam lúng túng đáp liều:

- Thưa, anh Minh cho cháu biết.

Vừa lúc đó Nhài bước ra, đẹp lộng lẫy và tươi mát.

- Anh Nam tới Cầøn Thơ lúc mấy giờ?

- Cách đây khoảng hai giờ.

- Chiều nay anh Nam ở đây ăn cơm với gia đ́nh cô em nhé?

Nam không đáp lời Nhàl, quay qua nói với người cô:

- Thưa cô, cháu xin phép cô được mời Nhàl đi ăn cơm chiều.

Người cô nh́n Nhàl như hỏi ư. Hai người nói với nhau bằng tiếng Tàu một lúc rồi Nhàl quay qua nói với Nam:

- Cô em cho phép em đi với anh.

Nam cúi đầu chào:

- Cám ơn cô. Xin phép cô, cháu đi.

Người đàn bà có vẻ hài ḷng về thái độ lễ phép của Nam, nói:

- Hai cháu đi vui vẻ.

Nam nắm tay Nhàl bước ra ngoài vừa nói:

      - Gia đ́nh em, ai cũng nói tiếng Việt giỏi quá!

- Không phải chỉ nói được tiếng Việt thôi đâu. Ba và cô c̣n đọc và viết tiếng Việt nữa. Anh Minh có bằng Trung học đệ nhất cấp Việt Nam đó.

- Nhài nầy, sao em biết anh đến mà trang điểm sẵn vậy?

- Lúc trưa em đi chợ với cô, biết chiều anh đến nên em không rửa mặt.

Nam nắm tay Nhàl, giọng chứa chan hạnh phúc:

- Em đẹp quá! Cám ơn định mạng xui anh gặp em. Cám ơn t́nh cảm của em dành cho anh. Cám ơn cuộc đời đă cho anh những tháng ngày hạnh phúc.

Nhài phản đối:

- Anh nói như vậy không đúng đâu.

- Vậy phải nói như thế nào hở Nhàl?

- Anh Nam phải nói: Cám ơn cuộc đời đă cho “chúng ta” những tháng ngày hạnh phúc.

- Đúng, cám ơn cuộc đời đă cho chúng ta những tháng ngày hạnh phúc. À, Nhài nầy! Tại sao đến t́m em, anh phải giới thiệu là bạn của anh Minh?

Cô em thương anh Minh Lắm, thương như con ruột vậy. Anh Minh muốn ǵ, cô em đều chiều theo hết. Nói anh là bạn của anh Minh, cô em nghĩ anh là người tốt, anh Minh mới chịu kết bạn.

Nam kêu lên:

- Ái chà! Anh Minh là khuôn vàng thước ngọc chắc.

Nhài nắm tay Nam, giật giật:

- Anh nói ǵ em không hiểu.

Nam cười lớn:

- Thôi, em đừng hiểu làm ǵ. Như vậy, em phải nói trước với anh Minh đó.

- Anh đừng lo. Anh Minh thương em lắm.

      Nam hỏi:

- Ḿnh đi đâu đây Nhàl? C̣n sớm quá, hay là ḿnh đến Lệ Đá ăn kem. Tối ḿnh ăn cơm Tây tại Mê-kông em nhé?

- Tuỳ anh.

- Nhài nầy, không ngờ trong đời, anh lại có diễm phúc dẫn cô vợ Tàu đi ăn cơm Tây.

Nhài cười lớn:

- Chưa là vợ đâu ông ơi! Phải cưới hỏi đàng hoàng mới được.

Nam cười lớn, hạnh phúc:

- Đương nhiên.

Chiều Tây Đô thật đẹp, Nam và Nhàl tay trong tay đi dưới bầu trời xanh màu ngọc bích với làn gió mát từ bến Ninh Kiều thổi lên, làm cả hai thấy ḿnh chơi vơi hạnh phúc.

Nam nói:

- Chiều nay là buổi chiều đáng ghi nhớ trong đời, phải không em?

- Dạ, phải.

- Ước ǵ anh được đi bên cạnh em măi măi.

- Em cũng vậy. Em cũng ước được đi bên cạnh anh măi măi.

Bỗng Nam dừng lại, đặt hai tay lên vai Nhàl, mắt nh́n thẳng vào mắt Nhàl, giả vờ kêu lên:

- Ủa Nhàl nầy! Sao có h́nh anh trong mắt em ḱa!

Nhài mỉm cười, nhắm mắt lại:

- Sao em nhắm mắt?

- Nhắm lại để giữ măi anh trong mắt em. Không cho anh chạy đâu hết.

- Em không cần phải giữ, anh cũng t́nh nguyện sống măi bên em.

Nhài mỉm cười, nói:

- Nhưng phải tiếp tục đi chớ. Đứng giữa đường nh́n nhau, không khéo người ta bảo chúng ḿnh điên đó.

Nam cười khanh khách kéo tay Nhàl đi.

- Th́ anh đang điên đây, một thằng điên hạnh phúc.

Đến Lệ Đá, Nam d́u Nhàl vào trong. Không khí trong Lệ Đá rất thơ mộng, thích hợp cho những cặp t́nh nhân đang yêu nhau. Phía trước là một tấm màn nhung màu đỏ kéo kín lại, làm gian pḥng hơi tối. Mỗi bàn có một ngọn đèn đỏ toả ra một thứ ánh sáng mờ ảo.

Một anh bồi bàn đến chào. Nam gọi cho anh một ly cà-phê sữa đá, cho Nhàl một ly kem dâu. Nhạc nhẹ nhàng nổi lên, êm đềm và tính tứ như đưa hồn người vào cơi mộng. Nhàl nắm tay Nam kéo lại gần nàng hơn, thỏ thẻ bên tai Nam:

- Anh Nam!

- Hử?

- Anh có thật t́nh thương em không?

Nam quay qua nh́n Nhàl, dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt Nhàl thật quyến rũ. Nam nh́n sát vào mặt người yêu, hỏi nhỏ:

- Nhàl! Em không nhận được t́nh yêu của anh sao? Nh́n vào mắt anh, em không biết anh yêu em sao?

- Biết.

- Biết sao em c̣n hỏi?

- Em muốn anh yêu em măi măi. Em muốn làm vợ anh. Em không muốn chỉ là người đi qua cuộc đời anh. Em không muốn, em chỉ là mối t́nh qua đường của anh trong thời gian anh đóng quân ở đây. Mấy ông nhà binh không ai chung t́nh hết.

Nam thấy yêu Nhàl vô cùng.

- Không Nhàl, em đừng nghĩ vậy. Anh sẽ cưới em. Chúng ta sẽ là vợ chồng. Anh sẽ giữ ǵn t́nh yêu của chúng ta thật đẹp, thật trong sạch đến ngày chúng ta làm lễ cưới nhau. Thời gian đóng quân ở Tri Tôn, theo anh nghĩ sẽ lâu dài. Qua bảy ngày phép, anh sẽ nhờ gia đ́nh anh lên gặp ba em. Anh sẽ nhờ Đơn Vị Trưởng của anh làm ông mai. Anh chỉ sợ ba em không gả em cho anh thôi.

Nhàl bóp nhẹ tay Nam để cho Nam biết rằng nàng đang hạnh phúc.

Nhàl nói:

- Ba em là người Tàu, dễ dăi lắm. Tư tưởng của ba rất phóng khoáng. Ba em thù ghét chủ nghĩa Cộng sản. Ba hay kể lại cuộc “Cách Mạng Văn Hoá” ở Trung Hoa, làm chết không biết bao nhiêu người vô tội, trong đó có ông nội em. Anh là lính Quốc gia, ba em không chê đâu.

Nam thở phào:

- Như vậy anh đỡ lo.

Anh bồi bàn mang kem và cà-phê đến. Nam cầm ly kem trao tận tay Nhàl.

- Ăn đi em, kem ở đây ngon lắm. Em muốn anh đút cho em ăn không?

Nhàl cười khúc khích:

- Dám không? Có gan đút em ăn đi.

Nam cũng cười:

- Sợ ǵ mà không dám.

Nhài chận tay Nam lại:

- Thôi, để em ăn một ḿnh, sợ anh làm hư môi son của em.

Giọng Nhàl trở nên buồn buồn như lời tâm sự:

- Anh Nam, lúc chưa gặp anh, đời sống đối với em thật buồn, ngày nào như ngày nấy lặng lẽ trôi qua đời em. Những giấc mộng đẹp đẽ của người con gái cứ nhạt dần nhưng em sống gần như không ưu tư, lo lắng. Riết rồi em như quên rằng em đang có mặt trong đời sống. Hơn tuần nay, biết anh để ư đến em, tự nhiên em cảm thấy đời vui hơn, đáng sống hơn. Tâm hồn em không c̣n b́nh thản nữa. Em có những giờ phút nôn nao chờ đợi anh ghé qua quán em. H́nh ảnh anh đă làm xáo trộn nếp sống hằng ngày của em nhưng em biết, em đang hạnh phúc. Những ḍng chữ anh viết trên trên tờ giấy bạc trả cho em như: “Người đâu gặp gỡ làm chi. Trăm năm biết có duyên ǵ hay không?” Hay là: “Anh yêu Nhàl đến quên ăn, mất ngủ. Nhàl có yêu anh không?” Những ḍng chữ chỉ có vậy mà em đọc không biết bao nhiêu lần và em sẽ giữ lại tất cả những tờ giấy bạc đó như giữ những kỷ vật quư báu trong đời. Anh Nam! Làm vợ lính khổ lắm phải không anh? Sống mà cứ nhớ thương ṃn mỏi, lo lắng, sợ hăi hằng ngày cho sự b́nh yên của chồng nhưng em chấp nhận chuyện đó v́ em yêu anh, Nam ơi!

Nam cảm động choàng tay qua ôm Nhàl.

- Nhàl, em nói chuyện hay quá! Hay đến anh không ngờ. Phải Nhàl ạ. Đời lính thật cao quư nhưng cũng thật đáng thương. Họ cũng có một đời để sống như ai nhưng lại không được quyền sống cho ḿnh. Cuộc đời của họ là để sống cho kẻ khác. Người vợ lính lại càng đáng thương hơn nữa. Yêu anh, chắc chắn em sẽ khổ rồi đó Nhàl ạ.

Nhài ôm chặt lấy Nam:

- Em chấp nhận điều đó.

Nam vội ép đầu Nhàl lên vai anh. Hương thơm từ người Nhàl thoang thoảng đưa vào mũi làm Nam ngây ngất. Anh quay qua hôn nhẹ lên môi người t́nh:

- Nhàl, anh yêu em!

                  * * *

Bảy ngày phép đă qua, Nam trở về đơn vị với một tâm hồn phơi phới. Ngày vui nào cũng vậy, qua rất nhanh nhưng Nam hài ḷng và hạnh phúc với những ngày vui ngắn ngủi đó. Nam như sống với một con người mới, một tâm hồn mới, lạc quan và nhiều hy vọng. Nam nhớ lại lúc về báo tin cho mẹ và nhờ mẹ đến nhà Nhàl hỏi Nhàl cho anh. Anh sung sướng thấy mắt mẹ sáng lên và trên đôi môi khô héo nở một nụ cười.

- Má tưởng con thờ chủ nghĩa độc thân suốt đời chớ.

Nam vui vẻ trả lời mẹ:

- Ba mươi tuổi cũng chưa trễ đâu má. Trong đơn vị có vài người lớn tuổi hơn con mà vẫn c̣n độc thân.

Đang suy nghĩ miên man th́ Tấn ở đâu chạy về.

- Sao nằm dài đó ông? Khoẻ chưa, em dọn đồ nhậu lên nhé?

- Ủa, nhậu hả mậy? Mầy làm món ǵ vậy?

- Em mà biết nấu nướng mẹ ǵ. Em nhờ vợ anh Đẩu làm mực ống dồn thịt và lươn um lá nhào. Ông thầy phải tập ăn lá nhào cho quen, hơi hôi nhưng ăn quen th́ ngon lắm. Ăn lá nhào đánh trận không bị đau lưng. Tụi nó đồn, đánh trận với chị em đít đen (1) như thọc gậy vào hũ lá nhào. Không bao giờ bị đau lưng.

Nam bật cười:

- Mầy cái ǵ cũng biết nhưng tao chưa tắm rửa.

      Tấn bước ra khỏi bơn-kơ (bunker) (2)  c̣n ngoái đầu lại nói đùa:

- Không có th́ giờ th́ tắm thôi, mai hăy rửa. Đồ ăn nguội hết ăn mất ngon.

Nam thấy trong người mỏi mệt, không muốn tắm. Anh đi rửa mặt trong khi Tấn đang lui cui dọn thức nhấm lên trên cái thùng đạn pháo binh. Hai thầy tṛ ngồi xuống, Tấn tự tay rót rượu cho Nam.

- Dô ông thầy! Làm mạnh một cái cho hạnh phúc của ông coi.

Nam gật dầu:

- Ừ, làm mạnh một cái cho hạnh phúc của tao và Nhàl.

Nói xong, Nam nâng ly lên nốc cạn, khà một tiếng rồi buột miệng chửi thề:

- Mẹ, rượu ǵ uống nóng muốn cháy cổ.

Tấn cũng cười:

- Sư đoàn 7 (3) hét lắm. Mỹ làm rượu dở như con c..., đéo bằng rượu Tây.

Tấn lại gắp một khúc lươn bỏ vào chén Nam:

- Làm một miếng lươn xem sao. Bà Đẩu nấu món nhậu th́ hết chê, vừa nhậu vừa kể chuyện bảy ngày phép của ông thầy nghe chơi.

Nam cười khà khà:

- Có mẹ ǵ mà kể, th́ cũng như lần đầu tiên mầy gặp vợ mầy vậy. Chuyện trời mưa, trời nắng, nói hoài không hết, nói hoài không chán. Ối bao nhiêu chuyện làm sao nhớ hết kể cho mầy nghe.

- Nhưng hỏi thiệt, ông thầy dứt điểm được chưa?

- Mầy lúc nào cũng vậy. Tao tính chuyện lâu dài với Nhàl th́ cần ǵ phải vội.

- Nh́n mặt ông thầy tươi rói, em cũng biết bảy ngày phép của ông đẹp lắm.

Nam nâng ly rượu lên tợp một ngụm nhỏ:

- Th́ t́nh yêu nào cũng vậy. Lọt vào mê hồn trận rồi th́ thằng nào cũng tưởng ḿnh lên mây. T́nh yêu giống như một thứ nước cam lồ làm dịu mát ḷng người, làm nẩy mầm hy vọng. Mầy thấy lúc trước, nh́n cuộc chiến tàn khốc cứ kéo dài, tao không biết tương lai ḿnh rồi sẽ ra sao? Đến bao giờ th́ tới phiên tao nằm xuống. Tao nh́n đời rất đổi bi quan, không nghĩ đến chuyện lập gia đ́nh. Bây giờ cũng cuộc chiến đó nhưng có được t́nh yêu của Nhàl, tao bỗng thấy đời đáng sống hơn và trong tao có nhiều hy vọng vừa nảy mầm. V́ vậy cuộc đời đáng chán hay không là do ḿnh sống có hy vọng hay không?

Đêm đă khuya, nh́n chai rượu đă vơi quá nửa, Nam nói:

- Thôi, chấm dứt đi Tấn. Mai tao c̣n bay nữa.

Tấn vẫn tiếp tục rót rượu vào ly rồi đưa ly lên cao:

- Một ly mừng cho hạnh phúc của ông thầy.

Tấn vừa cạn ly rượu th́ nghe liên tục những tiếng ầm ́  long trời lở đất. Nam giật ḿnh la lớn:

- Mẹ, pháo kích!

Một viên đạn nổ rất gần, đất đá rơi rào rào trên nóc bơn-kơ. Có tiếng la ới ới của phía anh em bên pháo binh. Họ bắt đấu phản pháo. Những tiếng nổ xé nát đêm đen yên tĩnh. Độ mười lăm phút sau, tiếng súng chấm dứt. Nam chụp vội cái nón sắt đội lên đầu rồi chạy vọt lên pḥng hành quân.

Gặp Đại uư Chí, Nam hỏi:

- Pháo ở đâu vậy Đại uư?

- Chưa biết, đang bắt liên lạc với Chi khu.

Bỗng có tiếng nói phát ra từ máy truyền tin PRC.25: “Thái B́nh, Thái B́nh! Delta gọi. Anh nghe tôi rơ không? Trả lời.” “Delta, tôi nghe anh năm trên năm. Trả lời.” “Mấy thằng cọc sắt, nó non nước tất cả 14 quả, 4 quả lọt vào ‘cải cách’ chưa rơ thiệt hại. Sẽ cho biết sau. Trả lời.”

Nam trở về chỗ ngủ, Tấn hỏi:

- Tụi nó pháo ở đâu vậy, ông thầy?

- Tụi nó pháo tất cả mười bốn quả, lọt vào chợ bốn quả. Không biết gia đ́nh Nhàl có sao không?

Tấn bật cười:

- Ông khéo lo. Pháo kích giống như c̣ ỉa lọt vô miệng chai. Trúng nhằm ai, coi như tới số.

Nam không trả lời, leo lên ghế bố, bỏ mùng nằm xuống vừa dặn Tấn:

- Mai nhớ gọi tao dậy sớm nhé Tấn.

* * *

Lúc Tấn đánh thức Nam th́ trời đă sáng bét.

Nam hốt hoảng:

- Trời ơi! Tới giờ nầy mầy mới gọi tao?

- C̣n kịp chán! Thấy ông thầy có vẻ mệt nên để ông thầy ngủ thêm chút nữa. Cà-phê đă pha sẵn rồi đó, uống đi kẻo nguội.

Nam không kịp rửa mặt, uống vội ly cà-phê vừa dặn Tấn:

- Trong lúc tao bay, mầy lái xe xuống thăm Nhàl. Nhớ cầm theo chai dầu thơm, tao bỏ trong ba lô. Nói với Nhàl, chiều tao xuống.

Đến hai giờ chiều, chuyến bay tiếp tế coi như hoàn tất. Nam hí hửng chạy vào bơn-kơ t́m Tấn, bỗng sựng lại khi thấy Tấn ngồi ủ rũ trên cái ghế bố.

- Cái ǵ vậy Tấn?

- ...

- Sao không trả lời tao? Ủa! Sao mầy khóc?

- Cô Nhàl chết rồi!

Nam có cảm giác như bị một mũi tên xuyên qua tim. Anh kêu lên một tiếng khủng khiếp. Bao nỗi đau đớn, kinh hoàng trong tiếng kêu đó:

- Trời ơi!

Nam lùi lại hai bước, nh́n Tấn trân trối.

- Bốn quả đạn rớt vào chợ đêm hôm, có một quả rớt ngay nhà cô Nhàl, trúng nhằm can xăng, làm căn nhà bốc cháy. Cả nhà cô Nhàl đều chết hết, ba cô Nhàl, cô Nhàl và thằng con trai của Trung sĩ Minh mới tám tuổi.

Nam nắm chặt hai nắm tay lại, hít mạnh không khí vào phổi.

- Mầy chở tao xuống nhà Nhàl xem.

Tấn nói như năn nỉ:

- Xuống làm ǵ nữa, chỉ khổ thêm thôi. Chi khu đă giúp Trung sĩ Minh đem tất cả thi hài về Vĩnh long rồi.

Mặt Nam đỏ gay, hai mắt long lên ṣng sọc, nói như hét:

- Ch́a khoá xe đâu, đưa tao.

Tấn sợ hăi.

- Thôi, để em chở ông thầy đi.

Tới nơi, Nam xuống xe, đứng chết lặng nh́n căn nhà đổ nát tan tành như mối t́nh đẹp đẽ vừa đổ nát trong tim anh. Nam đau đớn, xót thương Nhàl vô kể và ḷng dấy lên một nỗi bất b́nh. Anh oán trách Thượng Đến đă bất công với anh và Nhàl. Nam thấy ghê tởm cuộc chiến phi lư và tàn ác, anh căm thù bọn người cuồng tín đă gây ra cuộc chiến oan nghiệt, đă cướp đi hạnh phúc của không biết bao nhiêu gia đ́nh và cũng vừa cướp đi hạnh phúc của riêng anh.

Đứng cạnh Nam, Tấn cảm thấy sợ hăi khi nh́n gương mặt Nam, gương mặt chết điếng, tê dại.

Tấn nói nhỏ:

- Thôi, về ông thầy.

Nam không nghe Tấn nói, hai chân như chôn chặt xuống đất. Môi Nam mấp máy những ǵ Tấn không nghe rơ:

- “...Sao em vội bỏ anh đi vậy Nhàl? Anh cứ tưởng t́nh yêu em làm thăng hoa đời anh, sẽ kéo anh lên khỏi vực đời sâu thẳm, sẽ giúp anh vượt qua những khổ ải mênh mông. Em vừa làm nẩy mầm trong anh sự tin yêu cuộc đời. Anh chưa kịp nở một nụ cười, chưa kịp dang tay ra ôm lấy bóng hạnh phúc th́ em vội bỏ đi. Sao vậy Nhàl?”

Bóng chiều đă đổ xuống, nắng hanh hao vàng vọt chiếu chênh chếch lên người Nam, tạo thành cái bóng đổ dài lên cảnh vật hoang tàn. Nam vẫn đứng yên như pho tượng đá. Trên gương mặt như không c̣n cảm giác của Nam, hai ḍng lệâ đang chảy dài xuống má. * * *

(2) Hầm trú an toàn

(3) Rượu whiskey seven Crown