Truyện Ngắn (Kỳ
III)
Nằm Trong
Cơn Băo
(Trích trong Tuyển Tập Truyện Ngắn “Mùa
Xuân Chiến Thắng”, đă phát hành năm 1986).
Hoàng
Minh Thúy
(Tiếp theo kỳ trước)
Xe vào thành phố, nhắc cho tôi ḍng đời
sống như mắc cửi của xứ Mỹ văn
minh, nhắc nhở tôi giờ này Thục Trinh đă về
nhà, đang đợi buổi cơm chiều, nhắc tôi
biết bao việc phải làm, cần thíêt trong đời
sống.
Trinh đón tôi ngoài cửa. Nó tṛn đôi mắt
long lanh như mặt hồ nh́n Phạm Du và tôi vào nhà. Tôi
cười, không nói trong khi con bé chắp hai tay chào Du trong một
phong cách rất Việt
-Em dạy con khéo thật!
Thục Trinh quay sang tôi, hỏi nhỏ:
-Mẹ ơi, có dọn cơm liền
không?
Tôi thường có thói quen dùng cơm
trước khi mặt trời xuống, v́ từ nơi bàn
ăn tôi có thể phóng tầm mắt nh́n vào khoảng lá
xanh ngoài hiên, có những cḥm cây lay động, để suy
nghĩ vu vơ về đời sống và những việc
đă qua trong ngày. Chương tŕnh của tôi chiều nay
đảo lộn v́ có sự hiện diện của Phạm
Du. Du thấy hai mẹ con thầm th́, chàng mỉm cười
âu yếm. Tia mắt chàng lướt nhẹ trên
gương mặt của Thục Trinh rồi chàng hỏi
nhỏ:
-Hai mẹ con nhỏ to ǵ đó? Thục
Trinh! Có quà cho...con đây!
Thục Trinh nh́n tôi rồi nh́n Du. Nó có vẻ
ngạc nhiên khi thấy sự thân mật của chúng tôi.
Chuyện t́nh cảm của tôi h́nh như vẫn luôn giấu
kín u uẩn. Tôi nói với con:
-Bác có quà cho con. Con có thích không?
Trinh cười e thẹn, nh́n xuống
đất, lí nhí câu cám ơn. Du nâng bàn tay nó lên, nhẹ nhàng
đeo chiếc đồng hồ nhỏ xíu, loại đắt
tiền của Thụy Sĩ. Cử chỉ của chàng ân
cần, nâng niu như ngày xưa, chàng nâng cánh tay tôi trong
đêm dạ vũ đầu tiên trong đời. Tôi thấy
ḷng ấm lại, tôi đă từng ao ước được
đi trong cánh tay dắt d́u đó suốt đời mà không
toại nguyện. Có phải v́ dở dang mà mối t́nh của
tôi tuyệt đẹp?
Buổi cơm chiều được dọn
ra sau vườn, dưới tàng lá xanh ngắt sau nhà. Những
cây hoa dại như cùng cười với tôi, nỗi vui nhẹ
nhàng thầm kín. Tôi cảm thấy an ổn trong tâm hồn
như tâm trạng của một thí sinh vừa giải xong
bài toán.
Không mấy chốc, nhờ tài khéo léo của
Du mà Thục Trinh cùng chàng thân mật, nói cười ḍn dả
như đă quen nhau lâu rồi. Bóng đêm nḥe nhoẹt bao
trùm, căn nhà của mẹ con tôi như ấm hẳn lên
khi có tiếng Du vang vọng và tiếng cười thủy
tinh của Thục Trinh. Tôi ngồi trong không khí vui vẻ của
hai người, như đang bơi trong niềm hạnh
phúc vô biên. Tiếng Trinh “Bác” “Bác, tiếng Du gọi “con”. Từ
chữ “Bác” đến chữ “Ba” chỉ có chút âm vang cuối.
Con gái tôi không gọi được tiếng Ba ơi từ
nhiều năm rồi và tôi biết chắc một điều,
bất cứ ai, nào dù con thơ ấu, hay đă vào tuổi
trung niên, cũng đều mơ ước gọi hai tiếng
Ba, Mẹ ngọt ngào măi cho đến cuối đời.
Đồng hồ thong thả gơ nhẹ
ngân nga mười âm thanh thánh thót. Du nh́n đồng hồ,
rồi hỏi Thục Trinh:
-Nhà có đàn Tây Ban Cầm không?
Trinh dạ rất ngoan rồi vào trong
mang đàn ra. Du đón lấy, gẩy nhẹ. Chàng ngồi
nghiêng trên ghế sofa, đôi mắt mơ màng vào khoảng
không gian nào đó, rồi nói:
-Anh hát tặng em một bài, em thích không?
Tôi gật đầu, thấy ḿnh bơi
trong âm thanh cuối của tiếng “em” chàng khẻ nói. Tôi
ngồi nghe Du đàn, lắng ch́m trong âm thanh của mọi
cung bậc và giọng hát của chàng vang lên êm đềm
xót xa. Nhạc phẩm này tôi đă thoáng nghe qua đâu đó,
là một bài thơ đă được phổ nhạc: “Bao năm rồi không gặp. Từ
khi em lấy chồng. Bao kỷ niệm êm ái. Giờ trôi
theo áng mây. Bao năm t́nh lận đận. Em tay bế tay bồng.
Anh một ḿnh trông ngóng...Bao năm rồi không gặp. Em góa
phụ bên sông...”
Bài hát dừng lại ở những âm
thanh cuối, buồn tẻ như giọng hát và đôi mắt
của chàng. Tôi như muốn chết lặng trong tia nh́n
ai oán, xót xa đó. Tôi c̣n ǵ để cho chàng nữa đâu
ngoài cuộc đời buồn phiền của một
người góa phụ? Tôi sẽ làm ǵ để đáp tạ
lại người t́nh xưa, người đă từng dắt
d́u tôi qua những đoạn đường đời học
sinh vô tư đầy tiếng chim kêu buổi sáng. Ngày
đó, từng nụ cười nở rất ḍn của
nhịp sống vô tư, từ bài hát Bạch Đằng
Giang hùng dũng, hoặc những lúc chung vai bạn bè hợp
ca bài “Hội Nghị Diên Hồng”.
“Toàn dân nghe chăng,
sơn hà nguy biến...”...Chàng ngồi dưới sân khấu
nhịp tay, đập chân nghe bọn tôi ca hát…Hôm nay, sau bao
năm trôi nổi trong cơn băo đời nghiệt ngă,
chàng lại bước vào đời tôi như một giấc
mơ, mà tôi chưa bao giờ nghĩ đó là sự thật!
Thục Trinh vỗ hai bàn tay xinh đẹp,
reo vui phá vỡ những bóng dáng kỷ niệm đang chập
chờn hiện về trong kư ức:
-Trời ơi! Bác Du hát hay quá, mẹ nhỉ?
Hôm nao tụi con tổ chức văn nghệ, bác về hát
giúp cho tụi con nhé!
Du mĩm cười, đàn tiếp một
bản t́nh ca. H́nh như chàng đang chờ đợi tôi
nói một lời nào đó, nhưng tôi im lặng. Có giọt
lệ đang vương trên đôi mi...Này, Du ơi, xin
đừng gợi thêm kỷ niệm nữa. Hăy xếp lại,
để trong ngăn trái tim của chúng ḿnh. Xin để
cho em ngủ yên, quên đi những điều không phải
mà em đă đem đến cho anh.
-Mẹ ơi! Sao mẹ khóc?
Tôi vội vàng lấy khăn giấy lau
nhẹ mắt, trốn tránh tia nh́n chăm sóc của con:
-Đâu có! Bụi vương vào mắt
mẹ đấy chứ!
Khi Du bắt đầu dạo bản
slow của bài hát thứ ba, tôi nh́n ra mặt đường
khuya. Bóng điện vàng vọt chiếu sáng cả con lộ
vắng. Những đêm trên quê hương Saigon, luôn có
người qua, kẻ lại, có tiếng guốc gơ nhịp,
có tiếng rao hàng lănh lót, có cả khung trời kỷ niệm.
Giờ đây, trên quê người, con đường về
khuya mang cái lạnh hắt hiu của sương
đêm, thỉnh thoảng một
chiếc chạy thoáng qua rồi mất hút. Thỉnh thoảng
vọng trong đêm là tiếng c̣i xe cứu thương. Mọi
người đóng kín trong khu nhà, sống chỉ biết
có nhau, không quan tâm đến người hàng xóm. Chưa bao
giờ, tôi nh́n thấy sự cô đơn của ḿnh hiện
rơ trong giây phút đó. Du chợt ngưng đàn, hỏi:
-Ty Ty! Em t́m ǵ ngoài đường?
Tôi quay người lại, luống cuống:
-Em nhớ những con đường
khuya, nơi chúng ḿnh ở ngày xưa.
Du bỏ đàn, đứng sát bên tôi.
Hơi thở của chàng ấm nồng chân tóc, có mùi khói
thuốc vương vương. Tôi quay lại, thấy Thục
Trinh đă về pḥng riêng. Tôi nh́n chàng thật nhanh rồi
cúi mặt xuống, giọng nhỏ:
-Bao giờ anh về lại trên đó?
-Mờ sáng ngày mai.
Tôi thầm th́, chỉ đủ cho ḿnh
nghe. Ừ, chàng phải trở về nơi tổ ấm,
có người đàn bà mang tên Phượng và đứa
con bé nhỏ của chàng. Tôi vẫn là kẻ đứng
ngoài cuộc đời của chàng, bởi v́ tôi là người
đàn bà yếu đuối, tầm thừơng, không
đủ nghị lực chống chọi với mọi
khó khăn của đời sống, để chờ
đợi người t́nh dấu yêu.. Du xoay mặt tôi lại:
-Em có vẽ buồn bă và ưu tư lắm.
Em đang nghĩ ǵ, anh có thể chia xẻ với em
chăng?
Tôi muốn nói với Du, tôi cần chàng
như cần hơi thở. Tôi yêu chàng biết mấy. Tôi
ước ao căn nhà của tôi có tiếng cười và
giọng nói ấm áp của chàng. Tôi cần một bàn tay dắt
d́u trong cuộc đời đầy nỗi đơn côi
và buồn thảm của một người đàn bà,
nhưng tôi nghẹn lời.
-Tuần lễ tới đây, anh sẽ
đặt lại vấn đề với Phượng,
anh mong em cho anh thời gian để thu xếp mọi chuyện.
Chúng ḿnh đă qua nửa đời người rồi, em
c̣n phân vân ǵ nữa?
-C̣n đứa nhỏ?
Du im lặng một giây rồi thở
dài:
-Biết sao bây giờ!
Tôi nghĩ đến cuộc đời
của chúng tôi đă trải qua mà thêm ngậm ngùi. Tôi nhớ
đến những nửa khuya, tôi lái xe một ḿnh về
nhà sau buổi họp, lạnh lẽo và cô đơn. Có lần,
một người bạn trai thường đeo đuổi
tôi ŕ rầm:
-Tôi không biết bà mê ǵ cái nghề này mà
lao đao v́ nó! Vào nghề của tôi, cũng thong dong tự
do, không ai ràng buộc, có khác ǵ nghề của bà?
Hơn một lần, Th́n đă hỏi
tôi điều đó. Tôi nh́n chiếc xe đời mới,
bóng lộn, bộ âu phục đắt tiền của Th́n
rồi suy nghĩ. Vợ của Th́n mất sau một tai nạn
xe cộ, đứa con trai duy nhất vào đại học,
Th́n kiên nhẫn theo đuổi tôi, âm thầm và lịch sự.
Có lần, tôi ngă sốt mê man, khi tỉnh dậy, thấy Thục
Trinh khóc sướt mướt bên giường. Tôi xót xa
nghĩ đến cái chết là sự ngăn cách, chia ĺa. Mỗi
người chỉ có một đời để sống,
tại sao tôi cứ ôm ấp nỗi buồn? Lần đó,
tôi đă nghĩ đến Th́n, nhưng khi khỏi bệnh,
tôi lại phân vân. Đă hai lần tôi bước vào ngưỡng
cửa hôn nhân không có t́nh yêu v́ yếu đuối, bây giờ,
tuổi đời đă lớn, suy nghĩ chín chắn
hơn xưa, tại sao lại lao thân vào một cuộc
hôn nhân khác, cũng không v́ t́nh yêu, mà v́ không chống lại
được sự cô đơn?
Tôi hỏi Du:
-Anh đi chuyến bay mấy giờ?
-Hai giờ sáng.
-Bao giờ anh trở lại?
-Tuần sau.
Tôi biết rằng, cho dù không nói ra,
nhưng Du vẫn biết trong ḷng tôi, chàng luôn có một chỗ
đứng miên viễn. Đột nhiên, Du nắm tay tôi:
-Ty Ty. Em phải xác nhận một điều,
là em cho phép anh...tiến hành vấn đề của chúng
ḿnh.
Tôi nín lặng. Tôi nghĩ đến
người đàn bà đó đang chờ đợi chàng về,
trong ch́êc giường ấm áp, có đôi bàn tay trẻ con
níu lấy khuôn mặt chàng. Dù muốn dù không, tôi chính là
nguyên nhân của sự tan vỡ này. Giá như không gặp lại
tôi, chưa chắc ǵ Du đă có ư định chia tay với
Phượng:
-Du ạ. Anh đă suy nghĩ kỷ?
Du gật đầu giọng quả quyết.
-Nếu em bằng ḷng, anh xúc tiến sự
việc, dù phải chịu nhiều thiệt tḥi về tài
chánh. Ngày qua đây chỉ có hai bàn tay trắng, bây giờ có
trắng tay là chuyện không đáng lo, miễn là ta có nhau
trong suốt cuộc đời c̣n lại. Dù sao, chúng ta có
cùng chung lư tưởng, một quá khứ ...
Hơn ai hết tôi là người hiểu
Du và Du cũng là người hiểu tôi rất nhiều.
Chúng tôi có cùng chung một lư tưởng, chúng tôi sẽ trở
thành là đôi bạn t́nh và cũng là bạn tri kỷ, đời
này làm sao có cuộc hôn nhân toàn bích như vậy? Tại sao
tôi không gật đầu?
Tôi cúi gầm mặt xuống, nh́n bàn tay
thon nhỏ của ḿnh đang nằm gọn trong bàn tay
chàng, tôi rút nhanh tay ra:
-Em sợ quá. Thật t́nh em chẳng bao
giờ nghĩ đến giây phút này, trường hợp
khó xử như hôm nay. Dù sao, anh đă có một gia đ́nh,
c̣n em, đă lở dở một đời, em không biết
phải trả lời sao với anh. Dĩ nhiên, có anh bên cạnh
suốt cuộc đời là điều mà em ước
mong...
Du cười thật tươi:
-Em, anh chỉ mong được nghe câu
nói đó, điều này chứng tỏ anh không lầm, em
luôn dành một chỗ đứng cho anh, em chờ anh nhé?
Một lần nữa, tôi để yên
bàn tay ḿnh nằm trong tay cố nhân. Tôi nh́n đồng hồ
để thảng thốt nhận ra rằng, đă đến
giờ phải đưa chàng ra phi trường:
-Đến giờ rồi, Trinh sẽ
đưa anh đi.
-Sao em không đưa anh?
Tôi lắc đầu:
-Em sợ nhất trong cuộc đời
là đưa tiễn, nhất là với anh..Thôi, anh cho phép Thục
Trinh đưa anh đi nhé.
Du không được vui:
-Mỗi phút được gần em, là
giúp cho anh sống lại dĩ vảng của bao nhiêu
năm cũ, em nở ḷng nào để anh ra phi trường...một
ḿnh!
Tôi lấy lại bản tính cương
quyết của ḿnh:
-Thôi, để Trinh đưa anh đi,
tiện hơn.
Tôi vào pḥng gọi Thục Trinh sửa soạn
đưa chàng đi, ḷng tôi xốn xang, bồi hồi. Tôi
biết rằng, chàng sẽ trở lại, nhưng h́nh
như trong ḷng tôi có điều bất ổn. Tôi làm
đúng hay sai?
Khi cửa
xe đóng lại, tiếng động cơ xa dần, tôi
ngồi thầm lặng trong ḷng ghế với mùi khói thuốc
vương vấn và đôi mắt trách móc của Du. Một
tiếng đồng hồ sau, Thục Trinh trở về,
giọng nói nhẹ nhàng:
-Mẹ giận bác Du hả? Sao mẹ
không đưa Bác ra phi trường?
Tôi hỏi nó, giọng hờ hửng:
-Bác nói với con như vậy hả?
Nó gật đầu:
-Bác nói Mẹ dạo này thay đổi
nhiều quá, không như ngày xưa...
Tôi ph́ cười, bảo con đi ngủ,
rồi vào pḥng của ḿnh. Mở ngọn đèn ngủ, tôi
đặt một băng nhạc mới vào máy hát rồi
vào pḥng tắm.
Tôi có thói quen tắm thật khuya, sau những
giây phút suy tư với những tập bản thảo,
dài, ngắn và đọc thư tâm sự của đọc
giả. Những giọt nước ấm bao phủ thân
thể, tôi thấy đầu óc thật trong sáng khi nghĩ
đến Du giờ này đang ngồi trên chuyến bay, rồi
tôi tưởng tượng đến tổ ấm của
chàng. Trí óc tôi trôi nổi, bềnh bồng đến bóng
dáng của Phượng. Người đàn bà đó đă
có trong tay một người chồng tốt, nhưng v́
không cùng lư tưởng nên đă không tương hợp. Hạnh
phúc chàng không có, v́ định mệnh khắc nghiệt
đă đưa tôi gặp lại chàng.
Tôi rời bồn tắm, mở ngọn
đèn nhỏ, để nh́n thấy bóng ḿnh lẻ loi trên
vách tường. Chiếc bóng thật gần với tôi bao
nhiêu năm nay...Ngôi pḥng ngủ gọn gàng với sự sắp
xếp của Thục Trinh, giúp tôi có giấc ngủ thoải
mái nhiều năm qua, bỗng dưng hôm nay sao trống trải
quá. Tôi nh́n chiếc gối của ḿnh cô đơn trên mặt
nệm, tôi nh́n chiếc mền xanh xếp ngay ngắn, tôi
nh́n khung ảnh của ḿnh nằm trên đầu giường.
Tôi nh́n tới, nh́n lui, rồi tưởng tượng
đến tương lai không xa, giường này sẽ có
hai chiếc gối, khung h́nh sẽ được thay đổi,
có nụ cười ấm áp của Phạm Du. Tôi sẽ
thay mền màu hồng, sẽ thay màn cửa...Tất cả
sẽ rực rở xinh tươi như cô dâu trong đêm
hợp cẩn. Tôi thiếp đi trong gịng nhạc dịu
dàng của một bản t́nh ca: “Ḷng ngỡ đă quên đi, sao t́nh vẫn hiện về.
T́nh ngỡ sóng xa đưa, sao t́nh vẫn quanh đây. Ôi,
trái tim muộn phiền, như từng cơn nước đọng. Người ngỡ
đă xa ta, nhưng người đă lại về. T́nh ngỡ
sóng xa đưa, nhưng t́nh vẫn đam mê..”.
Trong giấc ngủ tôi mơ thấy nhiều
điều, có khi tôi thấy ḿnh quỳ trước tượng
Đức Mẹ gửi những lời cầu xin trong
nước mắt. Có khi tôi thấy ḿnh mặc áo cưới,
cười ḍn trong ṿng tay Du khai hay đứa quay cuồng trong
nhịp điệu Paso và tiếng nổ từng chai rượu
champagne. Nhưng giữa những khuôn mặt bằng hữu,
tôi bỗng thấy đôi mắt đen ngơ ngác của
bé gái lên hai, đưa tay lên vẫy gọi Du. Tôi thấy Du
ngưng lại, rồi vừa đi, vừa ngoảnh mặt.
Trời ơi, tại sao tôi không có giấc ngủ an b́nh
như ngày chưa tái ngộ cố nhân?
Sáng hôm sau, chưa rời khỏi giường,
tôi đă nhận điện thọai của Du, giọng
chàng ấm nồng lời han hỏi. Tôi trả lời, mắt
để trên đôi chim sẻ đang véo von trên cành cây qua
khung cửa sổ. Những chùm lá xanh lay động bắt
đầu một ngày đẹp trời, không có những
tia nắng chói chang. Mây xanh từng cụm trôi lang thang, báo
hiệu mùa Hè sắp tàn để nhường cho mùa Thu
đang đến. Những chiếc lá xanh rồi sẽ thẩm
màu hơn, sân nhà lần lượt không c̣n bầy chim sẽ
ríu rít gọi đàn buổi sáng. Rồi sẽ có một
đàn chim đen xấu xí đi từng bầy như trẩy
hội trên cành Pecan, báo hiệu cho một mùa Đông lạnh
lẽo, với những cành cây khô trụi lá như đời
một con người.
-Em có khỏe không, Ty Ty?
-Em sẽ làm ǵ trong ngày hôm nay?
Và câu cuối cùng, Du nói thật khẻ:
-Anh nhớ em, Ty Ty.
Những câu
hỏi thật lẩm cẩm của những kẻ yêu
nhau, như tuổi học tṛ vụng về trong những
lúc hẹn ḥ, rồi câu trả lời cũng vu vơ không
chủ đề. Bây giờ, Du đang cho tôi sống lại
cảm giác mơ hồ của bao nhiêu năm cũ, trôi lảng
đảng trong trí óc nửa đời người.
(c̣n tiếp)