Anh Vân

                                                                                                                       

BIỂN T̀NH

                                  

Duy móc điếu thuốc ra châm lửa rồi ngồi trầm ngâm bên ly cà-phê sữa đặc. Trời đă bắt đầu vào Xuân nhưng thời tiết vẫn c̣n lạnh lẽo. Duy sợ cái lạnh ở đây. Nó gợi nhớ trong anh những ngày cận Tết nơi quê nhà, h́nh ảnh người mẹ già tháng năm ṃn mỏi nhớ thương anh, h́nh ảnh một xóm lao động nghèo nàn nhưng đậm đà t́nh thôn xóm. Những h́nh ảnh thân thương đó dường như cứ chờ những dịp cận Tết hay những ngày gió se se lạnh là hiện ra rơ nét trong trí nhớ Duy làm nỗi sầu tha hương thêm khắc khoải. Duy lơ đăng nh́n ra bên ngoài. Trên một cành đào nằm vắt ngang khung cửa sổ, hai con chim đang rỉa lông cho nhau, đánh thức trong Duy sự cô đơn lạc lơng của kiếp sống phiêu bạt quê người. Duy đứng lên định mở TV để nghe tin tức buổi sáng th́ có tiếng chuông  reo. Anh vội vàng ra mở cửa và ngạc nhiên thấy cô gái láng diềng người Mỹ, tay cầm tờ báo, miệng mỉm cười chào Duy:

- Chào ông buổi sáng. Tôi có thể vào nói chuyện với ông một lúc không?

Nh́n cô gái ăn mặc chỉnh tề, gương mặt được trang điểm rất kỹ khiến Duy có ngay một nhận xét: “Cô ả kiếm ḿnh có chuyện đây. Ăn mặc và trang điểm kiểu nầy tức là có chuẩn bị.”

Duy lịch sự nép ḿnh qua một bên, đưa tay ra dấu mời cô gái vào:

- Tôi tên Duy. Hân hạnh được biết cô.

Cô gái đưa tay cho Duy bắt:

- Tôi tên Cynthia, Cynthia Stewarts. Ông có thể gọi tôi Cindy. Hân hạnh  được biết ông.

- Hân hạnh được biết cô.

Duy kéo ghế mời cô gái ngồi, ḷng vẫn chưa hết ngạc nhiên. Duy mướn nhà ở đây đă hơn một năm. Nhiều lần anh chào làm quen với Cindy nhưng nàng đă tỏ ra lạnh nhạt, hững hờ chào đáp lễ rồi quay vào nhà. Thành thử là láng diềng của nhau, nay Duy mới biết được tên cô ta.

Duy hỏi:

- Cô Cindy uống ǵ đây?

Cindy nh́n ly cà phê sữa của Duy, hỏi:

- Ông đang uống ǵ đó?

- Cà-phê Việt Nam.

- Khác với cà-phê Mỹ thế nào?

- Cà-phê Mỹ rút bớt caffeine ra. Cà-phê Việt Nam c̣n nguyên chất.

Cindy hỏi:

- Uống như vậy có mệt tim lắm không?

- Nếu chưa quen, tôi pha lạt cho cô. Cà-phê với sữa nhé?

- Vâng, xin ông một ly.

Pha xong ly cà-phê, Duy mang đến cho Cindy vừa vui vẻ hỏi:

- Thưa cô Cindy, cô đến có chuyện ǵ không?

- Không có ǵ quan trọng. Chúng ta là láng diềng của nhau, thế mà hơn một năm rồi, chúng ta chưa có dịp nói chuyện với nhau.

Duy chửi thầm: “Tiên sư mầy! Bao nhiêu lần, ông chào làm quen, mầy tỏ ra kiêu kỳ, lạnh nhạt. Hôm nay dẫn xác tới đây làm ǵ không có chuyện.” Nhưng Duy chỉ mỉm cười đáp:

- Người Việt Nam chúng tôi có câu: “Bà con xa, không bằng láng diềng gần.” Có được một người láng diềng tốt như cô Cindy, thật may mắn. Thế chúng ta vừa uống cà-phê vừa nói chuyện nhé. Tôi có thể hút thuốc không, cô Cindy?

- Ông cứ tự nhiên.

Duy dụi tàn thuốc gần cái gạt tàn gần đó rối móc điếu thuốc mới ra châm lửa. Cindy bưng ly cà-phê lên nhấp nháp:

- Ồ! Không tệ chút nào cả. Lần thứ nhứt tôi được uống cà-phê Việt Nam.

Mặt Cindy trở nên nghiêm nghị. Nàng tự giới thiệu nghề nghiệp:

- Thưa ông Duy, hôm nay tôi tới làm phiền ông cũng có vài lư do. Tôi dạy tại Đại Học Riverside, môn Sử kư, trong đó có liên hệ đến cuộc chiến Việt Nam. Tôi chỉ căn cứ trên các tài liệu của trường để giảng dạy. Trong lớp có vài sinh viên Việt Nam. Họ cứ khăng khăng bảo là các tài liệu đó không trung thực nhưng lại không chứng minh được những sai lầm trong các tài liệu, có lẽ v́ họ c̣n quá trẻ cũng có lẽ họ không đủ ngôn ngữ để tranh luận với tôi. Tôi nghĩ ông Duy chắc phải hiểu biết nhiều hơn. Nếu có những điều thắc mắc, tôi có thể hỏi ông Duy không?

Duy mỉm cười:

- Tôi không dám nói là hiểu biết nhiều nhưng tôi nghĩ, tôi có thể giải đáp một phần nào các thắc mắc của cô về cuộc chiến Việt Nam. Trước 1975, tôi là sĩ quan của quân lực miền Nam. Tôi đă tham dự cuộc chiến đó và sau khi miền Nam thất thủ, tôi đă trở thành tù binh của họ hơn bốn năm nên tôi hiểu rất rơ kẻ thù của chúng tôi và hiểu rất rơ sự dă man của chủ nghĩa cộng sản. Xin cô Cindy cho biết điều cô đang thắc mắc.

       Cindy đặt tờ báo lên bàn, nói:

      - Hôm nay tôi chưa kịp chuẩn bị những câu hỏi liên quan đến bài giảng của tôi nhưng hôm qua, tôi đă đọc Los Angeles Times, có tin ông Đ.V. T bị bắn bốn phát súng vào ngày 19-8-1989 nhưng không chết. Tôi không hiểu tại sao ông ấy bị bắn khi nói lên chính kiến và lập trường của ông ấy? Xin ông Duy cho biết ư kiến về vụ nầy.

      - Cô Cindy cho biết ư kiến của cô trước đi.

      -Với tôi hành động như vậy là không tốt nếu không muốn nói là dă man. Ông ta có quyền nói lên chính kiến và lập trường của ông ta chứ. Nước Mỹ là một quốc gia tự do. Mỗi người đều có quyền tự do tư tưởng và tự do ngôn luận. Thế ư kiến của ông Duy về vụ nầy ra sao. Tôi muốn biết người Việt Nam nghĩ ǵ về vụ nầy.

      Duy rít một hơi thuốc dài rồi nhả khói lên trần nhà:

- Thật ra tôi chưa biết rơ nguyên nhân nào Đ.V.T bị bắn. Nếu kẻ bắn Đ.V.T v́ tư thù cá nhân th́ việc làm đó không tốt, là hoàn toàn sai. Người Việt chúng tôi sẽ lên án việc bạo hành đó nhưng nếu kẻ bắn Đ.V.T v́ hắn làm lợi cho kẻ thù của dân tộc chúng tôi th́ hành động đó mang một ư nghĩa khác.

 Mặt Cindy có sắc giận:

- Ông nghĩ như vậy à?

- Đúng. Ư nghĩ của tôi như vậy và hầu hết người Việt không cộng sản đều nghĩ như vậy. Người Việt chúng tôi biết rất rơ Đ.V.T và hầu hết không ưa ông ta. Cộng sản Việt Nam chỉ dùng Đ.V.T như một con cờ trong giai đoạn nào đó thôi.

- Thế ông Duy cho biết, bạo hành là tốt hay xấu?

- Tùy trường hợp.

Giọng Cindy đầy vẻ kinh ngạc:

- Sao lại tùy trường hợp? Bạo hành là xấu, hoàn toàn xấu. Đó là hành động của những kẻ kém văn minh và không ư thức được hai chữ tự do.

- Duy thản nhiên mỉm cười:

- Điều cô vừa nói, đúng với người Mỹ nhưng đối với người Việt Nam th́ cần phải xét lại.

- Xét lại về điểm nào?

- Về chữ “tự do.”

- Những điều ông nói thật khó hiểu, gần như vô lư.

- Duy gục gặc đầu:

- Khó hiểu v́ cô là người Mỹ nhưng ngược lại, vấn đề sẽ rất dễ hiểu nếu cô là người Việt Nam không cộng sản.

- Xin cho một thí dụ để tôi dễ hiểu hơn.

- Nầy cô Cindy nhé! Vấn đề sẽ rất dễ hiểu nếu cô là người Việt Nam. Hiện tại ở Việt Nam, đồng bào chúng tôi không có bất cứ một thứ tự do nào kể cả tự do ngôn luận. Người dân không có một thứ quyền ǵ kể cả quyền làm người. Những bất công của xă hội, người dân không có quyền nói lên ư kiến của ḿnh. Trong khi  đó bọn Việt cộng và những tên thân cộng lợi dụng tự do của nước Mỹ để làm những điều có lợi cho kẻ thù của chúng tôi và làm trở ngại đến công cuộc chiến đấu giải phóng dân tộc chúng tôi. Nếu cô là người Việt không cộng sản, cô sẽ làm ǵ?

Cindy đáp không suy nghĩ:

- Tôi sẽ viết những bài báo vạch rơ những sai lầm của cộng sản để người dân ngưng yểm trợ họ.

Duy khịt mũi:

- Một số người trong chúng tôi đă làm việc đó nhưng việc nầy chỉ có ích lợi cho những người Việt ở hải ngoại, giúp họ hiểu rơ một số vấn đề nào đó. Và nếu cô đối phó bằng cách đó, kẻ thù của chúng tôi sẽ đưa ra hết vấn đề nầy đến vấn đề khác. Rồi cô cứ mải lo viết báo để vạch rơ những sai lầm của chúng, cô sẽ măi măi ở thế bị động và không c̣n th́ giờ để làm việc khác cho công cuộc chiến đấu chung, giành lại tự do, độc lập cho dân tộc chúng tôi.

Cindy không c̣n kiên nhẫn nổi, nói lớn tiếng:

- Như vậy là xâm phạm đến tự do ngôn luận của kẻ khác và bạo hành có thể phạm tội giết người. Những kẻ bắn Đ.V.T là những kẻ sát nhân.

- Nầy cô Cindy, ở Việt Nam nếu có người nào nói lên chính kiến của họ mà trái lại chủ trương và đường lối của đảng Cộng Sản th́ kẻ đó sẽ bị bắt ngay tức khắc hoặc bị thủ tiêu. Sao cô không qua Việt Nam rao giảng về tự do ngôn luận cho bọn Việt cộng hiểu. Thật ra chúng tôi không muốn chạm đến tự do ngôn luận của ai nhưng chúng tôi phải hành động như vậy là v́ họ đă xâm phạm đến quyền tự do giải phóng đất nước của chúng tôi. Đối với người Mỹ, việc bắn Đ.V.T là hành động của kẻ giết người nhưng đối với một số lớn người Việt Nam không cộng sản th́ kẻ bắn Đ.V.T là một chiền sĩ, nếu kẻ đó không hiềm thù cá nhân.

Cindy mất b́nh tĩnh thấy rơ, nói cộc lốc:

- Ông là người quá khích và dân tộc ông là một dân tộc ưa thích chiến tranh.

Duy nghiêm sắc mặt, quắc mắt nh́n Cindy. Ánh mắt của Duy làm Cindy vội vàng nh́n đi nơi khác. Duy nghĩ: “Không quạt cho con nhỏ nầy một trận ắt không xong.”

Duy nói thật chậm răi và rơ ràng:

- Nầy cô Cindy, có thể tôi là người quá khích nhưng tôi không đồng ư cô kết luận một cách hồ đồ là dân tộc tôi ưa thích chiến tranh. Tôi nói với cô, không có một dân tộc nào sợ hăi chiến tranh như dân tộc tôi. Cuộc chiến dai dẳng và tàn khốc đă làm quê hương tôi kiệt quệ, làm dân tộc tôi nghèo đói. Gần như không có một gia đ́nh nào c̣n nguyên vẹn, không có một gia đ́nh Việt Nam nào không mang một vết thương chiến tranh trong ḷng và cũng không một dân tộc nào hiểu rơ giá trị của hai chữ Tự Do như dân tộc Việt Nam chúng tôi.

Cindy phản ứng một cách yếu ớt:

- Bây giờ đất nước ông đă hết chiến tranh rồi đó.

Duy lắc đầu, thở dài:

- Nhưng dân tộc chúng tôi chưa có tự do. Trong chế độ cộng sản, dân tôi chưa được quyền làm người. Hiện những kẻ lănh đạo đảng cộng sản Việt Nam đang thiết lập một chế độ nô lệ trên đất nước chúng tôi, vào cuối thế kỷ 20. Cô Cindy, tôi khẳng định với cô rằng, dân tộc chúng tôi rất sợ hăi chiến tranh nhưng đôi khi người ta phải lựa chọn chiến tranh để thay thế một thứ ḥa b́nh mà trong đó giá trị nhân bản, đạo đức và các quyền tự do thiêng liêng của con người bị chà đạp.

Duy ngừng nói, ngước mắt nh́n lên, thấy Cindy đang mở to mắt nh́n anh, gương mặt vừa có vẻ bẽ bàng vừa bối rối. Sự thông minh của Duy bảo cho anh biết: “Nói bấy nhiêu đă quá đủ. Làm mất ḷng một cô gái đẹp như thế này là dại.” Duy lấy làm tiếc, trong lúc quá hăng say bênh vực cho dân tộc, anh đă nói nhiều với giọng hơi gay gắt.       

Duy nh́n Cindy bằng ánh mắt thật dịu dàng vừa nâng ly cà-phê lên mời Cindy:

- Cô Cindy uống cà-phê kẻo nguội.

Cindy nâng ly cà-phê lên, hớp một hớp nhỏ, hỏi Duy:

- Tôi có làm buồn ông Duy không?

- Không. Không có ǵ buồn cả.

- Lần đầu tiên chúng ta nói chuyện nhưng câu chuyện không làm ông vui chút nào.

Để tạo bầu không khí vui vẻ, Duy nói:

- Bàn về chính trị rất dễ làm mích ḷng nhau nếu bất đồng chính kiến hay lập trường. Có một câu chuyện nhỏ, tôi muốn thuật cho Cindy nghe: “Có một người vợ thấy chồng ăn mặc rất chỉnh tề, vừa bước ra khỏi nhà, trong tay cầm một cây búa. Bà vợ ngạc nhiên hỏi: “Ủa! Anh đi đâu mà mang theo búa?” Ông chồng trả lời: “Anh đi thảo luận chính trị với các bạn anh.”

Cindy đặt ly cà-phê xuống bàn, cười lớn, giọng cười thoải mái.

- Thế ông Duy có giấu cây búa nào gần đây không?

Duy cũng cười lớn theo Cindy:

- Làm một người đẹp như cô Cindy buồn đă có lỗi rồi. Tôi đâu dám dùng đến búa.

- Vậy mà tôi tưởng người Việt nam không biết nịnh đầm chứ.

Duy mỉm cười, không đáp. Cindy đứng lên, hỏi Duy:

- Thường những ngày cuối tuần ông làm ǵ?

- Không có ǵ để làm, cũng không biết đi đâu. Nằm nhà xem TV, nghe nhạc, đọc sách riết rồi đầu óc nặng nề quá. Các bạn tôi đều ở xa. Ở vùng nầy lại ít người Việt Nam nên tôi không có người thân quen.

- Thế ngày mai Chúa Nhật, ông Duy sẽ làm ǵ?

Duy khấp khởi mừng thầm, hi vọng sẽ được gặp Cindy lần nữa. Anh nhún vai:

- Chắc lại nằm nhà nghe nhạc, đọc sách hay xem TV. Đời sống của tôi buồn lắm. Ngày nào như ngày nấy, không có ǵ thay đổi, không có ǵ mới lạ, kéo dài sự nhàm chán từ ngày nầy sang ngày khác.

Cindy đưa tay ra cho Duy bắt, vừa nói:

- Thôi, chào ông Duy nhé! Hi vọng lần nói chuyện sau, chúng ta sẽ vui vẻ hơn.

Cindy dợm bước đi, bỗng dừng lại hỏi Duy:

- Ông nói thích nằm nhà nghe nhạc. Trừ những bản Việt Nam ra, nhạc Mỹ ông thích những bản nào?

Duy nhíu mày suy nghĩ:

- Để nhớ xem, ... nầy bản Love Story, Love Is Blue, Sea Of Love...

Duy chưa kể hết, Cindy đă kêu lên giọng thích thú:

- Sea Of Love! Ông Duy cũng thích bản Sea Of Love nữa à? Ở nhà ông có bản nầy không?

- Có, có. Mời cô Cindy ngồi nán lại một chút, nghe xong bản Sea Of Love rồi hăy về.

Cindy trở lại ghế ngồi. Duy đến bên dàn máy hát, chọn băng có bản nhạc Cindy và anh cùng ưa thích. Bản đầu băng nhạc là Sea Of Love nên Duy cho ngay vào máy rồi đến ngồi đối diện với Cindy.

Giọng một nam ca sĩ khàn khàn cất lên: “Come with me...to the sea...Oh! yeah!... Oh! Do you remember the night we met. Oh! That’s the night, I just knew you were my pet..

I wanna to tell you, how much I love you. Oh!  I am down here in the sea of love...Oh! Come with me... to the sea... Oh, yeah! Do you remember the night we met... 

Come with me...to the sea. Oh yeah! Come with me, my love...to the sea...the sea of love....”

Tiếng hát nhỏ dần rồi ngừng hẳn, để lại căn pḥng một chút bâng khuâng, xao xuyến. Nhạc bắt qua bản “Stay With Me Tonight” Duy đưa ra nhận xét về bản Sea Of Love:

- Lời nhạc khá hay nhưng tôi thích nhứt là giọng ca của nam ca sĩ da đen, khàn khàn như mệt mỏi, như chán chường nhưng cũng thật tha thiết.

Một chút ngạc nhiên thoáng qua ánh mắt Cindy. Nàng gật đầu:

- Ông nhận xét rất đúng. Giọng hát của ông ta thật quyến rũ, thật truyền cảm. Ở nhà tôi cũng thích nghe bản nầy.

Cindy đứng dậy đưa tay cho Duy bắt lần nữa. Duy nắm bàn tay mềm mại như nhung của Cindy, nghe ḷng bâng khuâng cảm xúc:

- Mong gặp lại cô.

- Vâng, gặp lại ông sau.

                * * *

Duy thức giấc th́ trời đă sáng hẳn. Anh nằm im, cảm thấy trong người thật sảng khoái. Dường như đă lâu lắm, chưa bao giờ Duy ngủ được một giấc ngon lành như vậy. Duy định gọi điện thoại cho Cindy th́ điện thoại reo. Anh cầm ống liên hợp điện thoại lên:

- Hello, tôi nghe.

Đầu dây bên kia, tiếng Cindy thật dịu dàng:

- Anh thức chưa Duy?

- Anh vừa mới thức. Sao em thức sớm quá vậy, Cindy?

- Mấy giờ, anh biết không?

- Mấy giờ?

Duy nh́n đồng hồ rồi kêu lên:

- Ồ! Chín giờ mười lăm phút. Anh đă ngủ một giấc thật ngon lành, một giấc ngủ hạnh phúc, không mộng mị. Cám ơn em nhé, Cindy.

- Về chuyện ǵ?

- Về cái hôm đêm rồi.

Cindy cười khúc khích:

- Hôn em đêm rồi, bây giờ mới cám ơn.

- Cái hôn của em đúng là một phép lạ. Anh cảm thấy ḷng nôn nao hạnh phúc. Đêm rồi, cũng chỉ một ḿnh anh trong nhà như mọi khi nhưng anh không cảm thấy cô đơn nữa.

Cindy hát nho nhỏ qua đường dây điện thoại:

“Come with me...to the sea...Oh! yeah!... Oh! Do you remember the night we met. Oh! That’s the night, I just knew you were my pet. Come with me, my love... to the sea, the sea of love

Come with me...to the sea. Oh yeah! Come with me, my love...to the sea...the sea of love....”

Duy cười lớn:

- Hay lắm! Một chút nữa anh qua, em sẽ hát cho anh nghe.

- Nhanh lên! Em đợi. Em muốn uống cà-phê Việt Nam. Anh pha cà-phê trước rồi hăy đi tắm.

Duy đặt ống liên hợp điện thoại xuống. Anh vẫn nằm yên, mắt nh́n lên trần nhà, mỉm cười vu vơ:

“...Ngày Cindy gặp anh lần đầu tiên đến nay vừa đúng một tháng. Tám ngày cuối tuần, dường như cả hai chỉ muốn dành cho nhau nhưng không ai hứa hẹn ǵ với nhau.      

Ngày hôm qua, Duy dẫn Cindy đến nhà vợ chồng một người bạn thân, ăn cơm chiều. Thức ăn, vợ Minh đă cố gắng làm thật ngon, thật khéo để giới thiệu món ăn Việt Nam với Cindy. Cindy đă tỏ ra rất thích món chả gị. Vừa ăn Cindy vừa khen luôn miệng. Sau bữa ăn, vợ chồng Minh đăi cà-phê và bánh kem. Trong lúc uống cà-phê, Minh và Duy cho Cindy xem cuốn phim “The Killing Fields,” một cuốn phim chống cộng có giá trị, ghi lại cuộc thảm sát khủng khiếp của bọn Khờ-me đỏ.

Cindy đă khóc khi xem xong cuốn phim.

Trên đường về, Cindy đă nói với Duy: “Em không ngờ nhân loại đang ở vào cuối thể kỷ 20 mà con người vẫn c̣n dă man đến như vậy.” Duy đáp: “Trong chế độ cộng sản, mạng sống của con người không nghĩa lư ǵ cả. Trên đất nước anh không có một cuộc tắm máu khủng khiếp như ở Cam-bốt nhưng gần một triệu chiến sĩ của quân lực Việt Nam Cộng Ḥa và những người đối lập chính trị đang chết dần chết ṃn trong ngục tù.” Cindy thở dài: “Anh Duy! Em hiểu được anh. Em thương dân tộc anh, một dân tộc bất hạnh. Từ nay về sau, các bài giảng về lịch sử có liên quan đến cuộc chiến Việt Nam, anh phải cố gắng cung cấp tài liệu cho em.” Duy vui mừng: “Cám ơn em. Cám ơn em rất nhiều. Anh sẽ cung cấp tài liệu về cuộc chiến Việt Nam cho em dạy và thay mặt những người Việt chống cộng, anh cám ơn em.” “Duy, anh không cần phải thay mặt cho ai để nói cám ơn. Em nghĩ rằng, em có bổn phận phải làm việc đó và em làm việc đó v́ anh nhiều hơn.”

- Gặp quăng đường vắng, Duy cho xe chạy chậm lại và tấp vào bên lề đường. Cindy ngạc nhiên: “Chuyện ǵ vậy Duy?” “Cindy, anh có thể hôn em được không?” Có lẽ mấy ly rượu chát đỏ trong bữa ăn chiều đă làm cả hai hứng t́nh. Cindy chồm người tới, vui vẻ trả lời: “Tại sao không?” Duy ṿng tay ra sau lưng Cindy, hôn nhẹ lên môi nàng nhưng Cindy kéo đầu Duy đến gần hơn và cái hôn nàng dành cho Duy thật đắm đuối. Duy đang ngây ngất với cái hôn nồng nàn, nóng bỏng đó, bỗng Cindy xô Duy ra: “Thôi, về Duy!” Duy ngạc nhiên nhưng cũng lái xe phóng đi, ḷng lâng lâng hạnh phúc...”

Duy bật ngồi dậy, đi rửa mặt. Anh không có thói quen tắm vào buổi sáng. Anh đi pha hai ly cà-phê sữa cho Cindy và anh.

Khi Duy qua đến nhà Cindy, anh chưa kịp nhận chuông đă thấy Cindy ra mở cửa. Nàng lộng lẫy trong cái jupe màu xám đậm và cái áo sơ-mi màu xám tro nhạt điểm hoa đỏ.

Cindy nh́n Duy mỉm cười và nói với Duy bằng tiếng Việt:

- Chào Duy buổi sáng. Anh mạnh giỏi không?

Duy ngạc nhiên kêu lên:

- Wow! Em nói rơ ràng và đúng giọng quá. Em học ở ai vậy?ù

- Sinh viên Việt Nam trong lớp em.

- Chào em buổi sáng. Em mạnh giỏi không?

- Mạnh, cám ơn anh.

Duy nh́n Cindy, gương mặt nàng rạng rỡ. Cindy có một cái nh́n thật ấm áp, một nụ cười thật gợi cảm. Ở nàng toát ra một sự tươi mát, dịu dàng và sang cả.

Duy đặt hai ly cà-phê lên bàn vừa quay qua nói với Cindy:

- Cindy, em đẹp quá! Anh có thể hôn em không?

Cindy nhí nhảnh chồm người tới:

- Tại sao không?

Duy hôn nhẹ lên môi Cindy. Cindy nói:

- Anh ngồi đây. Em muốn dành cho anh một ngạc nhiên.

Duy ngồi xuống ghế. Cindy bước vào pḥng làm việc. Độ năm phút sau Cindy bước ra, tay trái cầm một cái hộp nhỏ, tay phải nàng giấu phía sau lưng.

Nàng kêu lên với giọng vui vẻ hồn nhiên:

- Ta... ra...một món quà nhỏ cho anh.

Duy bước tới cầm lấy món quà.

- Anh có thể mở ra bây giờ không?

- Được chứ.

Một cái hộp nhỏ được bọc giấy cẩn thận, phía trên có đính cái hoa nhỏ cũng bằng giấy. Duy mở ra, một cặp viết Cross màu xám thật đẹp. Duy lấy một cây ra ngắm nghía. Trên thân viết có khắc tên: “Cynthia Stewarts.” Duy ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao em có th́ giờ mua quà cho anh?

- Cặp viết nầy của em nên mới có khắc tên em trên đó nhưng em nghĩ, nên tặng anh cặp viết có tên em để mỗi lần anh viết truyện, anh nhớ đến em. Không ngờ người yêu của em là một nhà văn.

Duy đi từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác:

- Sao em biết anh là nhà văn?

Cindy cười gịn giă:

- Em biết anh nhiều hơn anh tưởng. Đây là một ngạc nhiên khác lớn hơn. Ta..ra..

Vừa nói, Cindy vừa đưa tay phải ra. Trên tay nàng cầm ba quyển sách, ba tác phẩm mà Duy đă viết bằng tim óc: Địa Ngục Có Thật, T́nh Yêu Và Thù Hận, Hai Màu Nắng.

Duy kinh ngạc:

- Sao em có được ba quyển nầy?

- Em mượn của sinh viên trong lớp. Một hôm vô t́nh em thấy h́nh anh sau b́a quyển sách của một sinh viên Việt Nam đang cầm trên tay. Em vừa ngạc nhiên vừa sung sướng. Em gọi Vinh tới, hỏi mượn quyển sách. Vinh biết khá rơ về anh dù chưa gặp mặt. Vinh cho biết c̣n hai quyển nữa ở nhà. Vinh bảo rằng rất ái mộ anh và nhờ em nói với anh, kư tên vào ba quyển sách nầy cho Vinh. Em bảo Vinh dịch lại tiểu sử của anh cho em nghe. Duy ơi, lúc đó em hạnh phúc quá! Hi vọng một ngày nào đó, em sẽ đọc được các tác phẩm của anh.

Duy bước tới ôm Cindy vào ḷng.

- Cindy, em là người đàn bà tuyệt vời, là một nàng tiên của ḷng anh. Bên cạnh em, anh thấy đời sống thật hạnh phúc.

Cả hai vẫn đứng ôm nhau. Cindy th́ thầm bên tai Duy:

- C̣n anh là một khám phá thích thú đối với em. Cứ mỗi lần gặp lại, hay bàn luận với anh về vấn đề ǵ, em bắt gặp nơi anh nhiều điều mới lạ, thích thú.

- Đừng, Cindy. Hăy yêu anh bằng tất cả trái tim của em. Đừng yêu anh v́ những điều mà em cho là lạ lùng thích thú. V́ một ngày nào đó, khi em không c̣n khám phá được điều ǵ nơi anh nữa, em sẽ chán anh. Hăy yêu những cái tốt đẹp nơi tâm hồn anh và cũng hăy chấp nhận luôn những cái xấu nơi con người anh.

Bỗng Cindy dúi đầu vào ngực Duy, cười khúc khích.

- Anh nói chuyện nghe hay lắm nhưng có một điều quan trọng, em muốn nhắc anh là thức ăn sáng và cà-phê đă nguội rồi.

Duy cười lớn:

- Cứ để như vậy ăn, không cần hâm nóng. Hăy để t́nh yêu của chúng ḿnh làm nóng lại thức ăn.

Cindy hôn nhẹ lên môi Duy Rồi kéo Duy vào pḥng ăn. Cả hai ngồi vào bàn. Cindy đặt dĩa thức ăn trước mặt Duy. Cindy làm trứng tráng và thịt muối chiên, ăn với bánh ḿ.

Duy đưa ly cà-phê lên tận môi Cindy:

- Em uống thử xem, anh pha có vừa miệng em không?

Cindy hớp một ngụm cà-phê nhỏ rồi gục gặc đầu:  

- Tuyệt lắm, như t́nh yêu của anh vậy.

Duy nheo mắt mỉm cười vừa đưa tay vỗ nhẹ vào má Cindy:

- Thức ăn, em làm ngon quá! Hơn mười năm rồi, anh mới có một bữa ăn ấm áp không khí gia đ́nh. 

Cindy cảm động:

- Thế từ nay về sau, anh có muốn cùng ăn với em những bữa chiều không?

- Thế th́ tuyệt! Em tự nấu ăn lấy à?

- Chứ ai nấu cho em. Thường th́ buổi trưa em dùng một bữa ăn nhẹ ở cafeteria. Chiều về, em nấu nướng kỹ hơn.

Bữa ăn chấm dứt, Cindy hỏi:

- Từ ngày quen anh đến giờ, em không có th́ giờ tắm nắng buổi sáng vào những ngày cuối tuần. Anh có thích tắm nắng không?

- Không. Người da trắng tắm nắng, da trở thành màu “tan” rất đẹp. Người Việt tắm nắng da trở nên xấu xí. Nhưng em cứ tắm nắng, anh bắc ghế ngồi cạnh em nói chuyện.

Cindy vào pḥng thay đồ. Một lúc sau nàng trở ra đến bên dàn máy hát, cho băng vào máy. Cindy dẫn Duy ra cái sân tráng xi-măng bên hông nhà. Nắng buổi sáng vàng ửng, ấm áp trải lên các ṿm lá xanh mượt của các bụi camellia. Duy đưa tay nâng niu một đóa thược dược màu hồng nhạt gần đó vừa ngước mắt lên nh́n Cindy.

- Em có cái đẹp khỏe mạnh như loài hoa thược dược.

- Cám ơn anh, anh tán gái khéo lắm.

Duy cười x̣a. Cindy cởi cái áo khoác ngoài ra một cách tự nhiên. Duy choáng váng trước tấm thân đẹp như bức tượng Vệ Nữ của Cindy, lồ lộ trong bộ bikini màu xanh đậm. Cặp đùi Cindy thon dài, khỏe mạnh, trắng nơn nà với những sợi lông tơ vàng óng ánh. Duy không dằn được phải kêu lên:

- Cindy, thân thể em tuyệt đẹp.

- Cám ơn anh.

Cindy ngồi xuống cái ghế xếp vừa đưa chai dầu cho Duy:

- Anh có thể thoa dầu sau lưng em không?

Duy khoái chí, trả lời như reo:

- Tại sao không?

Duy cầm chai dầu, rót nhẹ một ít vào ḷng bàn tay rồi xoa lên làn da mịn màng, ấm áp của Cindy. Đă lâu lắm, Duy không gần gũi đàn bà, sự đụng chạm vào da thịt Cindy làm cơ thể anh rạo rực. Duy để chai dầu trên chiếc ghế gần đó, kéo Cindy nghiêng về phía ḿnh, cúi đầu sát mặt Cindy th́ thầm:

- Cindy, anh yêu em!

- Em cũng yêu anh!

- Cindy! Yêu anh, em có ngại không?

Cindy ngạc nhiên:

- Ngại về chuyện ǵ?

- Chuyện khác màu da.

Cindy đẩy Duy ra, ngồi lại ngay ngắn. Gương mặt nàng trở lại trang nghiêm:

- Duy, em rất ngạc nhiên khi nghe anh hỏi như vậy. Nếu tầm mắt của chúng ta vượt qua được các ranh giới của quốc gia th́ con người có màu da ǵ cũng đều là nhân loại với nhau. Đă là con người th́ da trắng hay vàng, ai ai cũng có nỗi đau riêng, cũng có một khuynh hướng mưu cầu hạnh phúc. Sự kỳ thị màu da chỉ thể hiện một đầu óc hẹp ḥi và ích kỷ. Vả lại t́nh yêu đâu có biên giới, đâu có phân biệt chủng tộc, cũng không phân biệt tôn giáo hay địa vị xă hội. T́nh yêu là sự rung cảm chân thành của hai trái tim, sự cảm thông giữa hai tâm hồn.

Duy ôm cứng Cindy vào ḷng, nói:

- Cindy, em là người đàn bà tuyệt vời! Em đă nhóm lên ngọn lửa tin yêu nơi tâm hồn mệt mỏi của anh. Cindy, anh yêu em, yêu em vô cùng.

Duy đưa tay đặt sau cổ Cindy, d́u Cindy nằm xuống, hôn nhẹ lên môi nàng. Cindy đưa tay giữ đầu Duy , môi nàng gắn chặt môi Duy hơn trong một cái hôn đam mê, cuồng nhiệt.

Nhạc bên trong vẫn d́u dặt đưa ra: “Oh! Come with me...to the sea...Oh yeah! Do you remember the night, we met. Oh! That’s the night, I just knew you were my pet. I wanna to tell you...how much I love you. I ’m down in the sea of love...”

Sunnymead 12/91