Truyện Ngắn

 

Băo Nổi

 

Hoàng Minh Thúy

(Trích trong tuyển tập Truyện Ngắn “Mùa Xuân Chiến Thắng”, phát hành 1986.)

 

Khi nghe tin tôi và Phương xúc tiến thủ tục ly dị, nhiều người đă ngỡ ngàng. Hơn bao giờ hết, đó là một cái tin sôi bỏng trong giới doanh thương ở thành phố nầy. Người ta không thể nào hiểu nổi những nguyên do xa gần, để chúng tôi chấm dứt một cuộc hôn nhân khá dài.

Ba tháng trước khi tôi đưa đơn ly dị, tôi gọi Khánh Loan, đứa con gái lớn vào pḥng riêng và đặt câu hỏi:

-Khánh Loan à, nếu bây giờ bố mẹ xa nhau, con nghĩ thế nào?

Con bé mười sáu tuổi cắn môi một chút rồi nhún vai rất Mỹ trả lời:

-Nếu Mẹ cảm thấy không “happy” với Bố nữa th́ Mẹ có quyền. Đó là “business” của mẹ.

Tôi vuốt tóc nó và nh́n thật sâu vào hàng mi cong:

-Con không buồn? Con không cản mẹ?

Nó ôm lấy vai tôi giọng chậm răi:

-Con muốn mẹ vui. Con muốn bố vui. Nếu hai người ở chung mà không vui th́ ở làm ǵ?

Câu trả lời của con bé, đă không mang  một chút tính chất Á- Đông nào như tôi hằng mong đợi. Ngày xưa, trong gia đ́nh, thuở tôi c̣n bé, mỗi khi thấy ba mẹ căi nhau là chúng tôi lo âu. Chúng tôi mong muốn hai người sẽ làm lành, để tôi khỏi thấy đôi mắt buồn bă của mẹ hoặc sự lặng thinh nặng nề của cha. Vài ba hôm sau, khi đi học về, thấy ba tôi có nụ cười, đôi mắt mẹ tươi sáng, là ḷng tôi như mở hội. Tôi sợ nhất trong cuộc đời là phải sinh ra trong một gia đ́nh mất cha, hoặc thiếu mẹ. May quá, niềm ao ước của tôi đă tṛn. Nhưng hôm nay, v́ nguyên cớ nào đă khiến cho tôi có quyết định chặt đứt cuộc hôn nhân của ḿnh?

Tôi thở dài cho phép con tôi rời khỏi pḥng, rồi đến bên bàn phấn nh́n gương soi.

Hai năm rồi, có nghĩa là 24 tháng dài trôi qua với biết bao lần tôi do dự, phân vân để chọn cho ḿnh một quyết định tối hậu. Năm nay tôi đă 40 tuổi rồi. Cái tuổi không quá già mà cũng không quá trẻ để quyết định mọi chuyện. Dưới mi mắt đen có những lằn vẽ ch́ thật khéo, vẫn không che dấu được những nét nhăn nho nhỏ. Mỗi ngày vết nhăn ấy mỗi kéo dài và sâu hơn. Tôi vạch mái tóc t́m những sợi bạc. Những sợi tóc bạc mà tôi không hề chú ư, chỉ được phát giác vài tháng trước đây bởi một cô thợ cắt tóc.

Tôi rời khỏi ghế ra trước hàng hiên nh́n những cành lá xanh đang e ấp trổ nụ. báo hiệu cho mùa Xuân đang bắt đầu, tôi tự hỏi rằng: Tôi chọn giải pháp ly dị với Phương là đúng hay sai?

Hai năm trước đây, đứa con gái út 7 tuổi của tôi, lon ton mang vào một chiếc hoa tai rất đẹp. Nó líu lo:

-Mẹ à, con lượm được trong xe bố.

Tôi đón lấy chiếc hoa tai và đặt trên bàn. Đó là một chiếc hoa tai giả có nhận hột đá, loại không sang mà cũng không hèn. Hoa tai của người đàn bà nào đó, đă rơi trên nệm xe của chồng tôi?

Tim tôi thắt lại. Không! Chưa bao giờ tôi nghi ngờ Phương một điều ǵ. Chín năm trời đặt chân lên đất Mỹ, cả hai chúng tôi làm việc tận lực để kiếm tiền, tạo cho các con một đời sống sung túc. Mấy năm gần đây tôi có một tiệm tạp hóa nhỏ, c̣n Phương t́m được việc làm lương khá cao, trong một cơ sở điện tử. Công việc đa đoan của một người chủ tiệm đă choán hết th́ giờ của tôi. Thật ra, đôi khi tôi không có th́ giờ để dành cho chính ḿnh và cho chồng. Tôi nghĩ rằng, dù ở trong cuộc sống mới, nơi xứ sở văn minh phóng khoáng, tôi vẫn luôn luôn là một người đàn bà Việt-nam, thu vén và đảm đang.

                                                            * * *

Tôi cầm hoa tai, khoác chiếc áo rộng, bước ra vườn. Phương đang cầm ṿi nước tưới những luống hoa hồng. Chàng hỏi tôi nhưng vẫn không quay lại:

-Mẹ đó à? Sao hôm nay em về sớm thế?

Ngôn từ đó chàng vẫn thường gọi, giọng nói chàng vẫn thường hỏi, nhưng chiều nay tôi thấy… có một cái ǵ đó lạ lùng và xa cách. Tôi trả lời khi đứng song đôi với chàng:

-Cô Ánh đến sớm một chút v́ em không được khoẻ. Từ sáng đến giờ, hàng về nên bận quá.

-Thế à! Thôi em vào nghỉ đi. Cần uống thuốc ǵ anh mua?

Tôi không trả lời, đăm đăm nh́n khoảng vai rộng dưới làm áo thun bó sát của Phương. Phương mang đầy dáng vóc của người đàn ông khoẻ mạnh. Đôi chân chàng rắn chắc dưới hai ống quần Jean. Tôi lẩn quẩn đến h́nh ảnh đôi chân ấy đă d́u một người đàn bà nào đó trong bước Tango. Tôi lại lẩn quẩn đến h́nh ảnh bờ vai rộng ấy, có mái tóc dài nào đó tựa lên. Cổ họng như nghẹn lại. Tôi nhủ thầm: “Không được! Ḿnh phải khéo léo hơn. Không được nổi giận một cách vô lư. Phải từ từ …

Thấy tôi không trả lời, Phương tắt ṿi nước, quay hẳn người lại:

-Em có cần mua thuốc ǵ không?

Tôi tránh đôi mắt của chồng, ngước nh́n lên khoảng trời rộng có những nhánh cây khẳng khiu đang bắt đầu trổ lá xanh:

-Ồ! Không sao đâu! Em chỉ nhức đầu một tí. Chỉ cần một viên Contac là xong ngay.

Tôi bước nhanh vô nhà, vào pḥng ngủ và đặt chiếc hoa tai lên cạnh bồn rửa mặt.

Buổi cơm chiều hôm đó tôi ăn không vô. Đầu óc miên man nghĩ ngợi bâng quơ. Tôi t́m những câu hỏi để ḍ xem ai là chủ nhân của chiếc hoa tai đó. Ḷng tôi nóng hơn lửa đốt. Tôi vào pḥng nằm xem Ti Vi chờ Phương, tôi biết Phương sẽ vào giường ngủ khoảng 9 giờ tối và chàng phải rửa mặt, đánh răng trước khi lên giường.

Khi Phương bước vào pḥng tắm, tôi bước theo và giả vờ t́m kiếm hộp bông g̣n nằm trong hộc tủ, lấy giọng thật b́nh thản:

-Có chiếc hoa tai của ai đẹp quá, con Út nó nhặt được ngoài xe anh đó.

Vừa hỏi tôi vừa liếc nhanh vào khung gương treo để nh́n thái độ của Phương. Chàng hơi thoáng giật ḿnh một chút rồi b́nh tỉnh ngay:

-Chắc của Khánh Loan chứ ǵ?

Tôi vân vê miếng bông g̣n chấm Acetone chùi mạnh những móng tay của ḿnh:

-Khánh Loan đâu có đeo hoa tai bao giờ ..

Giọng tôi vẫn vui vẻ nửa đùa nửa thật và ḍ đoán:

-Hay là của “người đẹp” nào đây?

Phương gạt ngang:

-“Người đẹp” nào? Chắc là vợ của thằng Hồng đấỵ. Hôm qua, xe nó hư bỏ Garage, giờ ăn trưa nó mượn xe của anh,  chở vợ nó đi lấy xe.

     Chút xíu nữa là tôi nghi oan cho chàng. Ừ! Lúc nào trong tâm hồn tôi Phương cũng vẫn là người đàn ông tuyệt vời. Người đàn ông tôi hết ḷng yêu, đă từ bỏ cha mẹ già và căn nhà đầy kỷ niệm để theo chàng. Viên thuốc nhức đầu kéo tôi ch́m sâu vào giấc ngủ …

Nhưng cũng từ ngày đó, tôi bắt đầu để ư đến Phương nhiều hơn.

Tôi bắt đầu thấy Phương ăn diện gọn gàng hơn trước. Chàng thay đổi nước hoa, keo xịt tóc, thuốc xịt nách. Toàn những thứ mắc tiền. Những thứ mà ngày xưa ít khi nào Phương để ư đến, v́ chàng vẫn cho rằng: “Thứ nào xài cũng được. Miễn có đồ Mỹ là tốt rồi. Hồi ở VN ..có đâu mà xài!”

Mỗi đêm trước khi ngủ, Phương quên hẳn thói quen hôn tôi, chàng cũng không mấy chú ư đến cách ăn mặc chưng diện của tôi như những ngày mới lấy nhau. Mỗi khi có dịp ra phố chung với nhau, Phương thay quần áo rất nhanh và ra salon ngồi hút thuốc đợi tôi. Những ngày trước, nếu thấy tôi dềnh dàng quá lâu, chàng hay thúc hối, nhưng bây giờ th́ không. Chàng nhẫn nại chờ đợi. H́nh như chàng cố tỏ ra rất dịu dàng với vợ, để tôi không có cớ bực bội với chàng.

Với linh tính bén nhạy của một người đàn bà, từ ngày bắt gặp chiếc hoa tai, tôi có cảm tưởng Phương đang phiêu lưu vào một cuộc t́nh nào đó. Cái khó khăn nhất của tôi là làm sao kiếm cho ra được, ai là “người đẹp” của chàng?

Hai năm nay từ ngày cửa hàng bách hóa khấm khá, giấy tờ sổ sách bề bộn, tôi ít khi quan tâm đến cuốn sổ Ngân Phiếu và những chi tiêu của Phương. Cái khó khăn hơn nữa là tôi phải thu xếp giờ giấc, công việc thế nào để có th́ giờ theo dơi và bắt gặp Phương ngoại t́nh. Cơn ghen âm thầm kéo đến dầy ṿ tôi nhiều ngày, nhiều đêm. Trong giờ phút đó tôi cảm thấy nỗi cô đơn của ḿnh. Không cha mẹ. Không anh em và không bạn bè thân thuộc để “nhờ vả” và “cầu cứu”. Tôi ôm ấp niềm đau và sự nghi ngờ thầm kín dầy ṿ trong tâm tư. Có lần vào giường ngủ, tôi tỏ lộ vẻ dịu dàng và đ̣i hỏi của ḿnh:

     -Phương quên hôn em trước khi ngủ nhiều lần rồi nha.

     Phương đặt tờ báo xuống cười làm ḥa:

     -Khi anh đọc báo xong là anh thấy em đă ngủ rồi. Đâu dám hôn em, sợ em thức.

     Thật vậy, cứ 7 giờ tối đóng cửa tiệm về nhà, ăn cơm xong, xem qua loa sổ sách, kiểm soát tiền bạc là tôi lên giường và ch́m vào giấc ngủ rất mau. Trong đầu óc tôi lúc đó chỉ biết có công việc, chồng, con. Tôi chỉ nh́n ḿnh trong gương hai lần. Một lần trước khi ra tiệm và một lần trước khi đánh răng, rửa mặt phấn. Nhưng mấy tháng nay, cái thói quen đó biến mất, trong đôi mắt khép lại, tôi vẫn âm thầm t́m kiếm “một cái ǵ” trong nét mặt và cử chỉ của chồng.

     Phương quay lại hôn nhẹ lên trán tôi và trên g̣ má. Tôi có cảm giác chàng cố gắng dụi mạnh đôi môi và tôi không có “nghe” được tiếng hít nhẹ của chàng như mười năm về trước. Tim tôi thắt lại. Trời ơi! Chồng tôi thay đổi thật rồi. Tôi quay lưng, ôm lấy chiếc gối ôm giả vờ nhắm mắt. Tôi muốn nóị, muốn hỏi Phương nhiều điều, nhưng với bản tánh kín đáo muôn thuở, cảm t́nh của tôi ít khi tỏ lộ. Khi tôi thương yêu ai, tôi chỉ biết cung hiến cho người tôi yêu thương sự thoải mái một cách gián tiếp. Và những điều tôi muốn nói, muốn hỏi Phương chỉ nằm trong một góc trái tim.

     Mười phút sau tôi quay lại, đề nghị:

     -Lâu quá rồi, ḿnh không đi chơi. Anh xem cuối tuần nầy có Dạ Vũ nào hay,  ḿnh đi chơi.

     Phương ậm ừ:

     -Để anh xem. Già rồi. Nhảy nhót ǵ nữa.

     Tôi cười thật nhẹ:

     -Thật già không đó anh. Quả thật em già rồi sao?

     H́nh như Phương “đánh hơi” được câu nói dỗi xa xôi của tôi. Chàng bỏ tờ báo xuống, quay người sang ôm tôi:

     -Anh nói vậy đùa em tôi, anh th́  già chứ em mà già cái  ǵ. Em thua anh đến 5 tuổi lận.

     Tôi lần tránh làn môi ấm của chồng với một ư nghĩ tủi thân. Tự dưng tôi muốn khóc, nhưng với bản tính lỳ lợm muôn thuở của ḿnh, tôi cắn chặt môi, đẩy nhẹ Phương ra:

     -Thôi! Để em ngủ. Mai c̣n ra mở cửa tiệm sớm để nhận hàng.

     Phương buông ṿng tay ra rất nhanh. Tôi có cảm tưởng chàng không có một chút “níu kéo”,  khác với thời gian đă qua. Một cái ǵ thật nhẹ nhàng, giống như có bàn tay ai đang xiết chặt trái tim tôi. Tôi muốn xoay người lại ôm cứng lấy chàng và hôn chàng thật nồng nàn, để xem phản ứng của Phương. Nhưng trời ạ, tôi không thể nào đóng kịch, nhất là màn kịch giả vờ âu yếm yêu đương. Mười phút sau Phuơng tắt đèn và ch́m vào giấc ngủ. Tôi thao thức trăn trở bên chồng, mà tâm tư rối bời.

     Ngày hôm sau tôi nhờ cô Ánh, nhân viên của tôi kiếm thêm cho một người nữa, làm việc bán thời gian. Thu xếp cửa hàng ổn định, tôi lặng lẽ lái xe đến văn pḥng của một người bạn gái cũ, trước đó đă làm chung với tôi trong một công sở. Người phụ nữ này góa chồng, đang hành nghề địa ốc.

     Hạnh đón tôi với tất cả sự ngỡ ngàng. Tôi lúng túng không biết mở đề như thế nào. Tôi nh́n thấy cách phục sức sang trọng của Hạnh rồi tôi nh́n lại bộ quần áo đang mặc của ḿnh. Hạnh hơn tôi 5 tuổi, nghĩa là bằng tuổi của Phương, nhưng nhờ chưng diện Hạnh trông trẻ hơn tôi. Nàng nh́n tôi ṭ ṃ:

     -Cơn gió nào đưa Khánh Vân đến đây? Nghe nói làm ăn khá lắm, quên mất bạn bè.

     Tôi bối rối trước lời trách nhẹ của Hạnh, nhưng tôi chống chế:

     -Chị thông cảm cho em. Chị cũng dư biết là bán tiệm tạp hóa, có khi nào rổi rảnh đâu. Em đến t́m chị và xin chị một ư kiến. Xin chị thương em như ngày trước vậy nhé. Bên nầy em không có ai. Không cha mẹ. Không anh em …

     Giọng tôi h́nh như nghẹn lại và chứa đầy nước mắt. Rồi bỗng dưng như động mối tơ ḷng từ nhiều ngày, tôi ̣a khóc lên như một đứa trẻ. Hạnh đóng nhanh cửa pḥng lại. Nàng bật điện thoại lên để máy nhắn tin, vỗ về:

     -Thôi! Đừng khóc. Nói chị nghe, xem chị có giúp ǵ được không?

     Tôi lau nước mắt b́nh tỉnh trở lại, kể cho Hạnh nghe những điều khổ tâm của ḿnh. Nghe xong Hạnh hỏi tôi:

     -Bây giờ Khánh Vân muốn ḿnh giúp ǵ đây?

     Tôi thút thít:

     -Em nghi là Phương có “mèo”, nhưng em không biết cách nào để “bắt” được. Chị giúp kiếm dùm em một người nào theo dơi chàng và khuyên em phải có thái độ làm sao? Nếu quả thật Phương …có thiệt. Chị ơi! Em phải giải quyết cách nào?

     Hạnh đưa mắt nh́n tôi từ đầu đến cuối rồi từ tốn:

     -Sao mà em quyết đoán dữ vậy? Có điều ǵ chắc chắn đâu mà em tự mua lấy nỗi buồn khổ. Việc đầu tiên là em hăy kiểm soát lại chính em đă. Thường th́ người đàn ông ngoại t́nh bởi nhiều phương diện. Em có thiếu sót bổn phận làm vợ của em không? Vấn đề chăn gối? Vấn đề trang sức? Giờ giấc dành cho chồng? Nếu thiếu sót một trong những vấn đề đó, th́ lỗi tại em …

     Tôi mở to hai mắt:

     -Lỗi tại em? Em lo làm ăn chí thú để kiếm tiền cũng là một cái lỗi sao?

     Hạnh đứng vậy nhún vai:

     -Tiền bạc đóng một vai tṛ quan trọng trong gia đ́nh. Nhưng chưa chắc có tiền rồi sẽ có hạnh phúc. Chị chưa gặp chồng em bao giờ, nên chưa có ư kiến về anh ấy. Nhưng em hăy nh́n em trong gương kia. Mặt mũi hốc hác. Quần áo xốc xếch. Tóc tai không hợp thời trang. Và em đừng quên rằng người đàn ông nào cũng muốn vợ ḿnh ...không thua ai!

     Tôi đứng dậy xoay người nh́n vào gương. Tôi nh́n tôi rồi nh́n Hạnh. Trên gương mặt mịn màng ấy không có một nếp nhăn. Đôi g̣ má hồng thật nhẹ nhàng. Gương mặt phấn thật tươi sáng. Nh́n vào ai nói Hạnh hơn tôi năm tuổi. Có phải v́ sắc đẹp mà Phương của tôi đă.. đi lạc chăng?

     Tôi lắp bắp hỏi Hạnh, giọng khô ráo:

     -Chị bảo em phải làm thế nào? Nhưng chị à, em biết chắc chắn Phương có “mèo”.

     Hạnh cười bảo tôi:

     -Ừ! Cứ cho là Phương.. có thiệt đi. Nhưng ngay từ bây giờ em nghe lời chị em hăy trở về. Cứ hiền ḥa như xưa. Nhưng bớt th́ giờ làm việc lại. Chăm chú tới nhan sắc của ḿnh. Nào! Em có thua ai đâu. Mắt to, mũi thẳng, miệng nhỏ. Em chỉ cần chưng diện một chút. Đổi hết loại quần áo nầy đi, rồi thử xem thái độ của Phương thế nào. Cùng một lúc …chúng ta kiếm người theo dơi th́ sẽ biết rơ mọi chuyện. Đừng nên mua cái buồn lo quá sớm như vậy.

     Thấy ḿnh đă làm rộn quá lâu, tôi kiếu từ ra về, mang theo những lời khuyên đáng giá ấy. Ừ! Chưa ǵ mà tôi đă rối lên. Chồng ḿnh đi lạc th́ ḿnh t́m cách ..kéo về. Phải rồi! Từ bao lâu nay tôi miệt mài trong cửa tiệm, tôi quên mất những khoảng thời gian dành riêng cho chồng. Tôi có một ngôi nhà lớn với hồ tắm. Tôi có một cửa hàng. Tôi có một chiếc xe tốt và tôi cố gắng làm tận lực để có tiền trả tiền nhà, tiền xe và một năm đôi ba lần gởi quà về cho gia đ́nh. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến bản thân tôi. Tôi cứ nghĩ đến Khánh Loan, đứa con gái lớn đang tới tuổi chưng diện và sắp vào Đại Học. Tôi cứ lo cho thằng Bi đă nhổ gị, tôi cứ lo cho con Út ..Tôi chưa bao giờ nghĩ đến bản thân cả. Ngày hôm nay, nh́n thấy sự thay đổi của chồng, nh́n thấy sự tiều tụy của ḿnh, tôi mới mở to đôi mắt. Những lần cuối tuần đa đoan công việc, tôi thường để Phương đi vui chơi với bạn bè. Tôi biết tính của Phương thích đàn đúm, nhậu nhẹt. Tôi ôm mọi việc để chồng tôi rảnh rang, để ngày giờ nầy tôi đang ôm mối hận trong ḷng.

     Tôi trở về cửa hàng, ngồi soi gương. Mặt tôi lấm tấm những nốt trứng cá nho nhỏ. Làn da không c̣n những nét mịn màng của mười bảy năm trước, thời mà Phương ḷ ṃ đi theo tôi. Tôi soi từng sợi tóc nhỏ. Có những sợi bị chẻ làm hai. Tôi lật nhẹ những cuốn tạp chí. Tôi nh́n thấy những mái tóc mới. Trời ơi! Tôi vẫn giữ được đầu tóc của 17 năm về trước. Tóc tôi dài, không mượt mà. Tôi vẫn thường bới ngược lên mỗi khi làm việc và thả nhẹ nó xuống hai bên vai. Mái tóc ấy làm tôi già thêm mười tuổi. Tôi nhớ mái tóc của Hạnh sáng nay. Mái tóc cắt ngắn có những đường nét thật nhỏ ôm sát chiếc gáy cao. Bộ quần áo thật thời trang. Đôi giầy. Thắt lưng. Nhất nhất mỗi thứ đều khác với những thứ mà tôi đang xài, đang có. Tôi đang ngược ḍng thời gian. Trước mắt tôi chỉ có chiếc máy tính tiền. Chỉ có giường ngủ. Chỉ có h́nh ảnh ngôi nhà ấm cúng và bây giờ sắp sửa trở thành lạnh lẽo ..Tôi phải làm sao đây?

     Ngồi thừ hồi lâu, tôi quay điện thoại cho Hạnh. Tôi hỏi nàng địa chỉ của một tiệm cắt tóc nổi tiếng, một tiệm quần áo thời trang. Hạnh vừa cườị vừa đùa:

     -Chậm c̣n hơn không. Gớm! Sống trong thành phố nầy mà ..không biết ǵ hết. Chỉ biết có mỗi cái chỗ  của ḿnh thôi ..Nghe lời chị nhé. Thật khéo léo nghe. Hạnh phúc của ḿnh là quan trọng nhất!

     Tôi cúp điện thoại xuống, giao cửa hàng lại cho cô Ánh rồi quay về nhà sớm hơn thường lệ. Phương vẫn chưa về. Giờ nầy chàng có thói quen đi đánh Tennis. Mấy đứa nhỏ đang ở trong pḥng ngủ. Đứa ngồi xem Ti Vi. Đứa làm bài. Tôi vào pḥng thay drap giường, áo gối rồi vào pḥng tắm ngâm ḿnh thật lâu trong nước ấm. Tôi cảm thấy ḿnh phải b́nh tỉnh để t́m hiểu và chuẩn bị tinh thần đối phó. Tôi không chấp nhận một sự thua cuộc dễ dàng như vậy. Ở xứ Mỹ nầy tôi chỉ nghe chuyện vợ cắm sừng hoặc t́m cách bỏ chồng. Tôi chưa hề nghĩ đến chuyện tôi bị ..chồng bỏ!

Tôi nằm măi trong bồn tắm đến khi nghe tiếng mở cửa và tiếng Phương:

     -Em trong đó hả? Sao về sớm vậy?

     Tôi không trả lời, quấn nhẹ tấm khăn lông dầy để giữ cho ấm. Tôi hững hờ:

     -Ừ! Em mới về. Anh đi ..chơi về hả?

     Vừa cởi áo chàng vừa trả lời:

     -Chiều nay anh đi đánh độ cho nên kéo dài hơi lâu. Em thay quần áo rồi ra ăn cơm nhé.

     Nói xong Phương vội vă ra xe. H́nh như chàng đang t́m kiếm một vật ǵ đó. Cái khổ tâm nhất là việc ǵ chàng làm tôi cũng nghi ngờ .. Ăn cơm xong, vào pḥng ngủ, Phương đọc báo. Tôi cũng t́m một tờ báo để đọc. Phương ngạc nhiên:

     -Trời ạ! Hôm nay bà xă tôi đọc báo nữa.

     Tôi cười trả lời xa vắng:

     -Đôi khi phải thay đổi một chút chứ anh. Cứ quần quật hoài sao được. Làm măi hôm nay em cũng ..chán rồi!

     Phương rào đón rất khôn ngoan:

     -Em nói cũng phải đấy. Hôm nào chúng ḿnh phải thu xếp để đi chơi xa một lần nhé. Em cứ ôm đồm công việc …

     Tôi nắm tay chàng kéo thẳng ra, rồi đặt đầu ḿnh lên:

     -Hôm nào ḿnh phải đi Miami chơi một lần. Em nghe bên đó đẹp lắm. Mấy năm nay cứ lo làm hoài, không biết anh ..có buồn em không?

     Tôi đọc thấy một chút ân hận nào đó trong đôi mắt của Phương. Chàng ôm đầu tôi, một tay vỗ nhẹ trên lưng:

     -Buồn ǵ! Có một người vợ biết lo làm ăn, tháo vác như em là ..nhất rồi. C̣n đ̣i ǵ hơn được nữa!

     Có thật không? Có thật chồng tôi chỉ ao ước chừng đó thôi không? Vậy th́ chiếc hoa tai ấy của ai. Tại sao lại rơi trên xe chàng? Chiếc xe ấy nhiều tháng tôi chẳng hề đt chân lên. Xe Phương là xe số tay chỉ thuận tiện cho đàn ông. Nó là loại xe Nhật nhỏ, chạy mau và dễ luồn lách, hợp với sở thích của chàng. Tôi trái lại chỉ ưa xe Mỹ, tuy kềnh càng nhưng ngồi trong xe có một cảm tưởng an toàn dễ chịu. Hơn thế nữa nó rộng răi thuận tiện cho cả gia đ́nh mỗi lần có việc phải đi chung.

     Hai vợ chồng nói chuyện bâng quơ hồi lâu, tôi xoay ḿnh t́m vào giấc ngủ. Tôi tự nhủ bằng mọi cách tôi phải t́m xem sự thay đổi của Phương, v́ tôi linh tính có một biến chuyển nào đó trong tâm t́nh của chàng.

      Ngày kế tiếp là một ngày Thứ Sáu. Tôi đến văn pḥng của Hạnh và nhờ nàng t́m dùm cho tôi một văn pḥng trinh thám tư, theo dơi Phương.

     Hạnh cười:

     -Nè! Tốn tiền lắm chứ không phải đùa đâu nghe. Theo chị, em nên t́m cách “nắm” cổ hắn ta quay về. T́m làm chi cho thêm... bực ḿnh.

     Tôi lắc đầu:

     -Tốn bao nhiêu cũng được. Em phải t́m ra. Mười bảy năm nay chưa bao giờ em nghĩ đến  ngày này. Em không chấp nhận chuyện Phương phản bội. Tội ǵ em cũng tha thứ được hết, trừ tội ngoại t́nh.

     Hạnh trêu tôi:

     -Em đừng quên câu “trai năm thê bảy thiếp” nhé. Đàn ông mà! Máu phản bội chạy rần rần trong người. Ăn thịt ḅ hoài lâu lâu cũng phải đổi rau muống luộc  chứ!

     Tôi đưa cho Hạnh một số tiền và cho nàng địa điểm làm việc của Phương, cũng như những nơi mà Phương thường lui tới vào mỗi buổi chiều tan sở. Rời văn pḥng Hạnh, tôi đến một tiệm uốn tóc để tạo cho ḿnh một kiểu tóc thật thời trang. Ra khỏi tiệm, trời đă xế chiều, tôi gọi điện thoại về nhà cho các con hay ḿnh về trễ, rồi tôi vào một tiệm quần áo. Tôi chi tiền như chưa bao giờ được tiêu. Tôi có một cảm giác thù hận đưc trút bỏ khi mua sắm quần áo, trang sức. Tôi đổi hiệu dầu thơm, đổi đồ lót, đổi cả xà bông tắm. Mọi thứ đều được mua với sản phẩm mới nhất, đắt tiền nhất. Tôi muốn xem tiền bạc có mua được hạnh phúc cho con nguời không?

     Tôi về tới nhà với những túi xách lềnh kềnh. Phương ngạc nhiên đón tôi ở ngưỡng cửa. Chàng nh́n mái tóc cắt ngắn của tôi với đôi mắt kinh ngạc rồi cười phá lên:

     -Hôm nay mẹ đẹp quá. Các con thấy không? Hôm nay lại đi shopping một ..ḿnh ta!

     Chàng đỡ những túi xách, vừa mang vào vừa oang oang:

     -Nào! Xem mẹ mua cái ǵ nào. Trời hôm nay băo lớn khi thấy mẹ đi ..sắm quần áo.

     Phải rồi! Trời đang băo lớn trong tâm hồn tôi. Không biết Phương có hiểu được những cơn gió lớn đang đập vào trái tim tôi những nhát đập thật đau?

     Tôi vào pḥng tắm, trở ra để thử đi, thử lại những bộ quần áo. Tôi t́m thấy nét xuân sắc của ḿnh qua mái tóc cắt ngắn, qua những bộ quần áo hợp thời trang. Phương rời Ti Vi vào pḥng ngủ nh́n thấy tôi đang săm soi trước gương lớn, chàng ṭ ṃ:

     -Em trúng ..mánh hay sao sắm đồ nhiều dữ vậy? Định đi Miami thật à?

     -Không! Em định đi ..nhảy đầm cuối tuần nầy. Anh thích không?

     Phương cười thật lớn và trêu tôi:

     -Bộ em ..hồi xuân rồi hả? Cả năm nay rũ đi đâu cũng không chịu đi. Bây giờ đùng đùng đi sắm đồ. Đùng đùng muốn đi nhảy đầm …

     Tôi gật gù trả lời giọng tỉnh queo:

     -Ừ! Em ..hồi xuân rồi. Mà em hỏi anh có… đi không? Sao anh trả lời loanh quanh vậy?

     Phương giúp tôi cởi chiếc áo Dạ Hội dài thậm thượt ra, chàng nói:

     -Đi chứ! Nhưng em lớn rồi, chọn chi kiểu áo..rườm rà nầy. Nó đâu thích hợp với ḿnh.

     -Sao lại  không?

     Tôi bướng bỉnh hỏi giọng thách đố và sau cùng kéo dài ra:

     -Người ta mặc được th́ ḿnh mặc được. Anh không thích ..nhưng em thích!

     Phương trố mắt nh́n tôi. H́nh như chàng thấy sự bực bội nào đó trong câu trả lời của tôi. Tôi cảm thấy ḿnh hơi lỡ lời và tôi cười, khoả lấp rất mau:

     -Nói vậy chớ nếu anh không thích ..th́ ngày mai em đem trả.

     Rồi tôi đổi giọng hỏi chàng thật nhẹ nhàng:

     -Anh thấy mái tóc nầy sao? Có thích hợp với em không? Em để tóc dài lâu qúa, nên chán rồi. Phải thay đổi chút chút. Em cứ măi miết làm ăn, h́nh như càng ngày càng già đi

     Phương ngắm nghía:

     -Trông cũng đẹp đấy! Sắp tới mùa Hè rồi, em cắt tóc ngắn cho mát.

     Thay quần áo xong, tôi ra pḥng ăn. Đứa con gái lớn đă dọn sẵn đâu đấy. Tôi ngồi vào chổ thường lệ ḿnh vẫn ngồi. Mọi hôm tôi chỉ ăn qua loa xong rồi rời bàn ăn rất mau. Công việc làm bận rộn, tôi cũng ít khi ăn cơm nhà. Gặp đâu ăn đó. C̣n Phương cũng vậy, thỉnh thoảng tôi về sớm một chút th́ chúng tôi cũng ăn cơm một lần. Thói quen đến sau bữa ăn là tôi kiểm soát lại sổ sách mua bán trong ngày. Nhưng từ ngày nghi ngờ Phương ngoại t́nh, tôi h́nh như không c̣n thiết nghĩ đến công việc làm nữa. Tiền bạc đâu có mang lại hạnh phúc. Câu đó đúng hay sai? Câu nói đó của Hạnh đeo đẳng trong tâm hồn tôi từ hơn hai tuần nay. Tôi sắp sửa mất chồng rồi. Ừ! Mà sao tôi cứ hay cả quyết như vậy? Có phải linh tính bén nhạy của một người đàn bà đă cho tôi có ư nghĩ quyết đoán về chồng tôi chăng?

     Tôi vào pḥng ngủ xếp lại tủ áo của ḿnh. Phương ngồi xem Ti Vi ở pḥng khách. Phương đâu biết cơn băo nổi trong ḷng tôi. Vừa xếp quần aó, tôi vừa nghĩ, nhớ lại mười bảy năm về trước …

     Thuở đó, nhà tôi ở cuối xóm, nhà Phương ở đầu xóm. Tôi là con gái thứ của một gia đ́nh trung lưu có hai anh đă tốt nghiệp Kỹ Sư. Phương bỏ học ngang năm thứ hai ở Đại Học Khoa Học để vào lính. Tôi không để ư đến Phương măi cho đến lúc Phương về nhà trong một chuyến đi phép. Phương thường đứng đầu ngơ nh́n tôi mỗi khi tôi đi học về. Tôi đi học bằng xe Velo-Solex, một loại xe gắn máy rất thịnh hành của đàn bà. Tôi không mấy khi nh́n Phương, dù bất chợt thấy trong đôi mắt đó đầy ấp t́nh cảm dành cho ḿnh. Măi cho đến khi chàng mang lon Trung Úy và về đến nhà bằng xe Jeep. Chàng dùng chiếc xe đó lái chầm chậm sau lưng tôi rồi húc một cái rất nhẹ, đủ để cho tôi lao chao suưt ngă trên một con đường đầy xe của một buổi chiều tan học. Chàng xuống xe rất nhanh và đỡ tôi dậy. Tôi mở to đôi mắt, nh́n thấy anh chàng đụng ḿnh là anh chàng đầu xóm. Chàng nhẹ nhàng:

     -Đây là cách duy nhất để làm quen với Khánh Vân.

     Gia đ́nh tôi ở xóm đó khá lâu, c̣n gia đ́nh chàng mới dọn tới chừng một hai năm, tôi lại có thói quen rất xấu là cái mặt lúc nào cũng hất lên cao và ..không nh́n thấy ai hết. Tôi luống cuống rồi bực ḿnh, nhưng cũng vui vui, v́ anh chàng nầy có lối làm quen ..hay hay. Thế rồi chúng tôi quen và lấy nhau, tuy cũng gặp ít nhiều trở ngại với gia đ́nh của tôi, bởi ba mẹ tôi không muốn gả con cho lính tráng, giới mà mẹ tôi cho là ..lương ít và có đời sống bất trắc.

     Tôi phải khóc lóc năm bảy ngày, bỏ ăn một hai bữa để thuyết phục mẹ tôi, cuộc đời nầy sống chết có số mạng. Hơn thế nữa, tôi học giỏi, thế nào rồi cũng sẽ vào được vào Sư Phạm và sẽ đi làm, có lương riêng, đời sống vật chất không bị bó buộc bởi đồng lương của người lính.

     Lấy nhau được vài năm, biến cố 30 tháng 4 xảy đến. Phương và tôi kẹt lại, cả hai t́m cách di chuyển xuống miền Tây, để Phương trốn tránh việc tŕnh diện chánh quyền rồi t́m đường vượt biên. Một năm sau, chúng tôi mang cả hai con thoát được. Trong suốt thời gian bị kẹt lại quê nhà, vợ chồng đều tận lực, sát cánh làm ăn và đă có với nhau biết bao kỷ niệm vui buồn cay đắng của cuộc đời lên voi xuống chó. Qua được đến Mỹ, lại chắt chiu dành dụm. Trong suốt cuộc sống hôn nhân, tôi trải hết tấm ḷng cho chồng con. Tôi đâu có ngờ giờ phút nầy, khi được nhà cao cửa rộng chồng tôi lại bắt đầu phiêu lưu ..

     Tôi vào giường ngủ rất sớm như thường lệ để Phương khỏi nghi ngờ, nhưng trong đầu tôi một kế hoạch được dàn sẵn. Tôi là người đàn bà kiêu ngạo và tự tin. Tôi không chấp nhận chuyện chồng tôi “cắm sừng”! Tôi không thể làm người đàn bà thua cuộc, cho dù thua cuộc với bất cứ ai. Nếu Phương làm khổ tôi, th́ Phương phải trả giá cho hành động đó của chàng. Giờ phút nầy, tôi phải bằng mọi cách t́m cho ra t́nh địch của ḿnh.

     Tôi nghe thấy tiếng chân của Phương bước nhẹ vào pḥng ngủ và nằm xuống rất nhẹ Chàng luôn luôn tế nhị để không làm tôi thức giấc. Thuở xưa, tôi có thói quen nằm xuống là ngủ ngay. Ít có tiếng động nào đánh thức tôi dậy, bởi công việc quá đa đoan và nhức đầu trải qua trong ngày. Nhưng mấy đêm nay tôi ít khi ngủ sớm. Trong đôi mắt khép lại trong bóng tối dầy đặc, tôi vẫn mở to lỗ tai của ḿnh để lắng nghe từng tiếng thở của chồng. Chàng ngáy to ư? Chàng đă “làm” ǵ trong ngày mà ngáy to thế? Chàng ngáy nhỏ ư? Ồ! Ngày nay chắc chàng không làm ǵ hết. Trời ơi! Không có ǵ khó chịu cho bằng sự ghen hờn đang đeo đẳng dày xéo trong ḷng người đàn bà. Nếu tôi khóc được; nếu tôi nắm lấy chàng la to hét lớn, chắc là tôi sẽ quên và sẽ nguôi. Nhưng giờ phút nầy tôi chỉ “nghi” mà chưa có bằng chứng rơ  ràng, tôi lấy cớ ǵ để “gây” với chồng?

     Măi đến nữa khuya tôi mới nhắm mắt, khi đă sắp xếp trong đầu ḿnh những dự định sẽ phải làm.

     Từ lâu Phương ít khi để ư đến công việc mua bán của tôi, cũng như không mấy khi tôi để ư đến việc làm của chàng. Sự tin tưởng của cả hai dành cho nhau đến mức tuyệt đối. Tiền lương mỗi tháng của Phương sau khi lănh về được cho vào nhà băng. Tất cả bill nhà cửa, điện nước, tiền xài vặt của chúng tôi, đều dành cho nhau những khoản chi tiêu tự do. Phương tin tôi và tôi tin Phương. Mỗi tháng một hai lần đưa nhau ra tiệm vải, đóng cho mỗi gia đ́nh một thùng quà. Chúng tôi sống với nhau thật bằng phẳng êm dịu. Đó là đời sống tương đối hạnh phúc như mọi người ao ước. Công việc làm ổn định. Con cái đủ trai đủ gái và ngoan ngoăn. Sang Mỹ, từ ngày sinh thêm con Út sau Khánh Loan và Cu Bi, tôi thấy như vậy cũng vừa đủ..

     Mái gia đ́nh mà tôi nghĩ rằng hạnh phúc bây giờ đây đang có một cái bóng mây u ám che phủ. Tôi phải có bổn phận “đánh “ tan đám mây mù đó. Tôi có làm được hay không, đây mới là vấn đề quan trọng.

     Buổi sáng vào tiệm, tôi bảo cô Ánh kiếm cho tôi thêm một người làm “full time”. Tôi dành hết th́ giờ để hoàn tất kế hoạch của ḿnh. Mọi sự xếp đặt của tôi trong công việc làm ăn, Phương không bao giờ biết và không lưu ư.  Nếu chàng ngoại t́nh, chàng phải trả một cái giá thật đắt.

     Tôi đến một Mỹ Viện để săn sóc da mặt. Tôi cảm thấy thân thể có vẻ hơi nặng nề và khoảng bụng dưới cùng hai bên hông, h́nh như hơi ph́nh ra. Tôi xài hệ thống tắm hơi để tháo bớt mỡ trong người. Tôi dành cho ḿnh hết một ngày trong Mỹ Viện, để t́m thấy sự thoải mái của thể xác lẫn tinh thần. Tôi đă làm việc trong suốt thời gian qua và bây giờ tôi không thể nào tiếp tục “hy sinh” để cho Phương của tôi đi lạc!

     Bảy ngày sau đó, tôi trở lại t́m Hạnh lần nữa. Nàng mở cửa rồi đứng nh́n tôi một lúc lâu. Tôi bẻn lẻn cúi mặt xuống rồi ngước lên:

     -Chị thấy em thế nào?

     Hạnh cười với tôi:

     -Chưa được. Mode bây giờ là kiểu tóc ngắn hơn một chút nữa để hợp với giương mặt của Khánh Vân. Hôm nay ḿnh rảnh để đưa Vân đi sửa lại đầu tóc nhé.

     Nàng chở tôi đến hiệu uốn tóc và như một người khách quen thuộc, nàng bảo chủ nhân:

     -Anh cắt hộ đầu tóc của em tôi trông giống hệt như kiểu tóc trong cuốn Album nầy.

     Tôi cảm thấy quê kệch và xấu hổ. Tôi đă miệt mài quá lâu trong công việc làm ăn cho đến độ không c̣n biết thời trang và sắp sửa mất chồng đến nơi cũng không biết. Tôi ngồi im, nh́n bàn tay khéo léo của người chủ nhân đưa trên mái tóc. Quả đúng như lời Hạnh nói. Mái tóc mới đă làm vẻ mặt tôi ngắn lại và thon hơn. Khi ra khỏi tiệm, tôi trở về văn pḥng của Hạnh và vào đề:

     -Công việc hôm trước em nhờ chị, chị có giúp được cho em chút nào không?

     Hạnh bối rối:

     -Có chứ. Nhưng cũng từ từ đă nào. Theo chị th́ em nên t́m cách “kéo” chồng em về bằng thủ thuật muôn thuở của người đàn bà hơn là ḿnh t́m cách “biết “ ngựi đó là ai.

     Tôi cúi mặt xuống:

     -Mọi lỗi lầm ǵ của chồng em, em có thể tha thứ được hết. Trừ tội ngoại t́nh. Em không thể chấp nhận điều đó. Nếu Phương cảm thấy không c̣n yêu em nữa, chàng cứ nói cho em biết. Em không muốn ḿnh bị lừa gạt.

     Hạnh lư luận:

     -Em nói vậy sao được. Người đàn ông nào cũng vậy, đều ham thích của lạ. Họ chỉ muốn “đổi món” cho vui mà thôi, rồi họ sẽ quay về. Bổn phận của ḿnh là phải giữ chồng của ḿnh. Giả dụ, bây giờ mà em biết chắc chắn Phương ngoại t́nh th́ em sẽ làm ǵ?

     Tôi đặt câu hỏi với Hạnh:

     -Nếu là chị, chị sẽ làm sao?

     Hạnh cười:

     -Ông xă chị mất đă ba năm. Chị cũng chưa hề biết đến ghen hờn, bởi v́ ông ta khá hiền lành và không đẹp trai chi mấy, cho nên chị chưa hề gặp hoàn cảnh ấy bao ǵờ, để cố vấn cho Vân. Tuy nhiên theo chị, phương pháp tốt nhất là em nên săn sóc đến em nhiều hơn và t́m cách ở gần chồng em nhiều hơn là măi  mê với công việc.

     Tôi biện hộ:

     -Em nghĩ rằng Phương phải biết ơn em, v́ em là người đàn bà thức thời. Em chung lưng đấu cật với chàng để nuôi sống gia đ́nh và không giống như mọi người đàn bà khác đua đ̣i chưng diện. Nếu bây giờ chàng v́ ham một cái ǵ đó, để không chung thủy, th́ đó là một tội lớn không thể tha thứ được.

     Hạnh mở to mắt nh́n tôi:

     -Em hăy trở về nhà thay đổi lại nếp sống  gia đ́nh. Sống gần Phương hơn và t́m cách giảm bớt giờ làm việc để có thể đi ăn chung, đi chơi tối và nếu có thể nên đi du lịch một thời gian

     Đang lúc đó th́ một người Mỹ bước vào. Hai người trao đổi một mẫu đàm thoại ngắn và đưa cho Hạnh một phong thư có rất nhiều h́nh ảnh. Hạnh để trên bàn và quay lưng bắt điện thoại của một người khách gọi. Tôi vô t́nh đụng phong thư và xấp ảnh rơi ra. Tôi đứng sửng lại, mặt tái đi và tim h́nh như lỗi nhịp đập. Bức ảnh Phương của tôi đang đánh Tennis với một người đàn bà. H́nh th́ chụp chàng đang đứng cạnh cửa xe nói chuyện rất thân mật. H́nh th́ chụp chàng đang ngồi ăn ..Hạnh xoay người lại bắt gặp đôi mắt tôi thẩn thờ theo dơi trên những tấm ảnh. Nàng níu tay tôi:

     -Thật t́nh chị chưa muốn đưa cho cô những tấm ảnh nầy dù chị đă biết được từ hai ngày qua…Chị thấy nó không có lợi ǵ hết trong việc t́m hiểu nầy. Vừa tốn tiền mà lại vừa ..nhưng tại v́ cô khóc lóc dữ quá, mà chị th́ không cầm ḷng được.

     Tôi ngồi phịch xuống ghế không nói một lời. Tôi nh́n ra khung cửa kiếng có những giọt nắng như đang nhảy múa. Nước bọt trong miệng tôi như khô lại. Tôi cảm thấy như dư vị đắng cay của một ly rượu mạnh vừa uống xong. ..Trời ơi! Tôi phải làm ǵ đây? Tôi tưởng rằng ḿnh sẽ khóc lóc, sẽ run rẩy như một đứa trẻ lên cơn sốt. Nhưng sao tôi lại ngồi im, tay chân tê cứng như thế nầy. Tôi ngồi im lặng không trả lời một câu. Không một tiếng thở dài. Không một giọt nước mắt. Tôi cầm mấy tấm ảnh lên xem một lần nữa. Ảnh chụp hơi xa không thấy rơ lắm nét mặt của người đàn bà, nh́n khái quát th́ cô ta có dáng dấp cao, thanh nhă. Nét đẹp vừa quí phái, vừa gợi cảm, khỏe mạnh trong bộ quần áo chơi Tennis.

     Một lúc sau, tôi bảo Hạnh:

     -Như vậy là điều nghi ngờ của em đă thành sự thật. Em không thể tha thứ cho Phương được. Chiều nay em sẽ đưa cho chàng thấy những tấm h́nh nầy, để chàng không c̣n chối căi  nữa.

     Hạnh dẫy nẩy:

     -Bậy nào! Đưa cho anh ta để làm ǵ? Em muốn giữ chồng em lại hay em muốn cho anh ta đi luôn. Ai lại ghen kiểu đó?

      Trời ơi! Ghen mà c̣n có kiếu nầy kiu nọ nữa sao? Ngày xưa lúc biết Dượng tôi có mèo, D́ tôi đi đâm muối ớt. D́ tôi đi rủ bạn bè kiếm con “ngựa “đó để t́m cách tẩn cho một trận, để bôi muối ớt vào mắt họ v.v…Ngồi nghe mấy D́ bàn với nhau là phát sốt rét, nhưng rồi chả làm chi được hết, lại thấy D́ khóc bù lu bù loa bên cạnh các bà hàng xóm “cố vấn” đủ thứ kiểu đánh ghen và làm t́nh, làm tội ông chồng. Tôi chỉ bật cười và không ngờ hai mươi năm sau tôi lại gặp cảnh dở khóc dở cười như D́ của tôi.

     Tôi hỏi Hạnh chậm răi:

     -Chị bảo em phải làm thế nào?

     -Em cứ tỉnh như không. Chưng diện, trang điểm và ân cần với anh ta hơn xưa để ngầm lôi anh chàng trở về. Em đưa mấy tấm ảnh nầy ra, anh chàng chỉ có hai cách. Nếu chỉ “đi lạc” cho vui, sẽ xuống nước xin lỗi và hứa từ bỏ. Nhưng có từ bỏ được hay không, tùy theo em và tùy theo người đàn bà kia nữa.

     -Tại sao tùy theo người kia?

     -Ừ! Th́ nếu bà ta “mê” chồng em quá, cứ theo hoài th́ làm sao anh ta từ bỏ được.

     -C̣n tùy theo em là thế nào?

     -Là em đừng mè nheo nữa. Xem như đó là một chuyện thường, rất thường. Chỉ là một bóng mây thôi ..

     Tôi lắc đầu:

     -Chắc em làm không được. Làm sao mà xem đó là một bóng mây. Bàn tay nào anh ta âu yếm người đàn bà kia? Bàn tay nào anh ta vuốt ve em? Nếu em ngoại t́nh th́ liệu anh ta có tha thứ cho em không?

     Hạnh ngớ nguời trước câu hỏi của tôi:

     -Cô nầy hỏi lạ thật! Ḿnh là đàn bà th́ phải khác chứ. Thà chồng ḿnh chết th́ ḿnh lấy chồng khác ..Ai lại ngoại t́nh?

     Tôi cười khẩy:

     -Chị nói vậy được sao? Đàn ông với đàn bà khác nhau cái ǵ? Cũng là máu đỏ. Cũng chỉ có một trái tim. Tại sao đàn ông ngoại t́nh th́ ḿnh phải tha thứ? C̣n ḿnh ngoại t́nh th́ coi không được?

     -Không phải là chị nói không được. Nhưng nếu không thương nhau nữa, th́ chia tay, chứ đàn bà ai lại đi ngoại t́nh ..

     -Vậy sao Phương không nói với em, mà Phương lại đi ngoại t́nh?

     -Đàn ông khác, đàn bà khác!

     -Em chả thấy khác cái ǵ hết. Em phải làm cho Phương đau, như chàng đang làm cho em đau.

     Tôi chấm dứt câu chuyện và nắm chặt bàn tay Hạnh:

     -Em cám ơn chị đă cho em những ư kiến thật hay. Nhưng  không biết em có thực hiện được không?

     Hạnh ôm vai tôi:

     -Can đảm lên nhé. Đừng quên là em c̣n ba đứa con nữa.

          

                                 ***

    Tôi lái xe trở về tiệm, nhẩm tính lại số tiền ḿnh đă tiêu pha trong suốt tuần lễ vừa qua. Nào tiền quần áo, giầy dép, son phấn, tiền trả thám tử tư cho những tấm ảnh, để được nh́n thấy tận mắt những bằng chứng ngoại t́nh của Phương.

       Càng nghĩ chừng nào, tôi càng tức điên người lên đuợc. Tôi tự hỏi tại sao Phương mang lại cho tôi niềm khổ tâm nầy? Những khoản tiền đó thay ǵ nằm trong nhà băng để tích lũy sinh lời, chừng vài năm nữa chúng tôi sẽ hưởng tuổi già thỏai mái. Tại sao chàng lại không biết yêu thương tôi như tôi đă yêu chàng từ mười bảy năm qua?

     Mười bảy năm lấy chồng, tôi chưa bao giờ nghĩ đến một gương mặt nào khác hơn chàng. Mười bảy năm từ khi đưa bàn tay đón nhận chiếc nhẫn hôn phối, tôi tự nghĩ cả cuộc đời ḿnh cột hẳn vào tay chồng. Trước khi lấy Phương, tôi chưa bao giờ yêu ai cả để biết nghĩ đến chuyện nhớ nhung. Lớn lên, yêu một người rồi lấy người đó làm chồng. Cuộc đời tôi xuôi ḍng như bao cô gái khác. Tôi may mắn hơn nhiều bạn bè. Có đứa vừa lấy chồng lính được hai năm th́ chồng tử trận; đi một bước nữa, sinh hạ thêm vài đứa con th́ mất nước, người chồng thứ hai biến mất trên cơi đời trong chuyến di tản. Tôi nh́n bạn bè và tự cảm thấy Trời đă ban cho ḿnh có được hồng phúc. Tôi ôm cái hồng phúc đó và sống rất yên ổn với cuộc đời của một người vợ đảm đang…Nhưng ngày giờ đây, trái ngọt mà Phương mang đến cho tôi chỉ có cái vỏ bên ngoài, bên trong chàng để vào đó vị đắng cay của một người bị phụ bạc.

      Càng nghĩ tôi lại càng nổi điên hơn. Thay v́ đi về tiệm của ḿnh, tôi lại tạt vào một tiệm buôn, t́m mua một kiếng soi lớn. Bản tính ṭ ṃ muôn thuở của người đàn bà khiến tôi muốn biết mặt mũi rơ ràng người t́nh địch của ḿnh, mà kẻ chụp h́nh đă chụp từ nơi xa nên không nh́n thấy rơ được.

      Vừa lấy chiếc gương rọi bước vào xe là tôi nổ máy, bật máy lạnh và bắt đầu “chiêm ngưỡng” cảnh âu yếm của người đầu ấp tay gối ..Tim tôi thắt lại và người tôi lạnh toát dù bên ngoài trời đang nắng gắt. Tôi lại tắt máy lạnh và soi đi soi lại những h́nh đó. Lúc trước tôi ngỡ rằng khi tôi bắt gặp những h́nh ảnh nầy, chắc tôi sẽ khóc bù lu bù loa như D́ tôi chẳng hạn, nhưng không, cái bản tánh ngang lỳ của tôi nổi dậy. Tôi không khóc mà trái tim tôi đóng băng. Tôi xếp những tấm ảnh lại, đút vào phong b́ và nhét dấu tận dưới gầm ghế. Tôi trở về tiệm, kiểm soát lại cửa hàng và sổ sách. Tôi gọi về nhà, dĩ nhiên là Phương chưa về.

     Tôi ngồi thật lâu trong ḷng ghế nhớ lại điạ điểm một sân Tennis mà Phương thường hay lui tới và tôi lại rời khỏi tiệm, lái xe đi.

     Tôi t́m đến sân chơi của Phương không mấy khó. Từ đàng xa, tôi nhận ra chiếc xe màu xanh của chàng dễ dàng…Nhưng, nếu muốn nh́n thấy chàng rơ hơn, tôi phải ghé tiệm mua một ống ḍm. Khi xếp hàng để trả tiền, tôi lẩm bẩm chửi thầm trong miệng. V́ ai mà tôi khổ thân như thế nầy! Tại sao tôi lại làm những việc lẩm cẩm như thế nhỉ? Tại sao tôi không đợi Phương về, vất cả xấp h́nh ra và hỏi nguyên nhân?

     Đi qua một block đường, tôi về lại vị trí cũ. Tôi đậu xe thật xa dưới một bóng cây để Phương không nh́n thấy, rố tôi dùng ống ḍm quan sát. Trong sân quần vợt không phải chỉ có một mà là hai người đàn bà. Một bà dong dỏng cao, có mái tóc dài được cột hất lên để lộ chiếc gáy sang cả. Trông từ đàng xa, nàng có nhân dáng khá thu hút. Người đàn bà kia hơi lùn, khuôn mặt tṛn. Tôi quay qua quay lại chiếc ống ḍm để sau cùng nhận ra người bạn gái của chồng ḿnh đang hiện diện nơi sân chơi.

     Tôi ngồi chôn chặt thân ḿnh trên ghế. Người tôi lạnh toát mà mồ hôi lấm tấm chảy dài xuống chân tóc. Cái cảm giác vừa nóng, vừa lạnh, vừa run rẩy, vừa tái tê của một lần đầu biết ghen trong đời làm hai g̣ má tôi bừng bừng và cổ họng khô đặc. Tôi phải làm ǵ đây? Chạy vào sân chơi đó để nói với Phương biết rằng tôi đă thấy hết, đă biết hết. Nhưng biết cái ǵ? Thấy cái ǵ? Trên xứ Mỹ nầy, chuyện chơi thể thao của nam nữ là chuyện thường t́nh. C̣n ba cái ảnh nầy theo suy diễn của người Đông Phương th́ đó là bằng chứng của một sự hẹn ḥ, ngoại t́nh, nhưng đối với người Tây Phương là chuyện không có ǵ quan trọng, có thể kết tội cho người hôn phối của ḿnh ngoại t́nh. Tôi tự hỏi: Nếu tôi là người đàn bà kia và Phương là chồng của nàng, liệu nàng có nổi ghen, nàng có tha thứ không?

     Tôi gục đầu xuống tay lái. Đầu óc miên man hổn độn. Nửa tôi muốn xuống xe chạy vào để nh́n rỏ mặt t́nh địch của ḿnh, nửa tôi muốn quay về. Nếu tôi muốn giữ chồng tôi, tôi phải “đánh” ghen bằng cách khác. Nếu tôi muốn chặt đứt cuộc hôn nhân của ḿnh, th́ tôi phải làm cách khác. Nhưng trời ạ, cho dù bằng cách nào đi nữa th́ trái tim tôi cũng bị trúng tên rồi!

     Mười lăm phút sau, tôi thấy ḿnh b́nh tỉnh lại. Tôi phải chọn một quyết định. Quyết định đó là quay trở về nhà đợi Phương về. Dù sao tôi vẫn là một người đàn bà có học thức. Tôi không muốn làm mất mặt chồng, khóc bù lu bù loa ồn ào như D́ tôi ngày xưa, khi gặp mặt t́nh địch của ḿnh. Tôi cũng không thể nào đường đột nhào vô nắm đầu người đàn bà đó, đánh ghen như ngày xưa có nhiều người đàn bà đă làm. Xứ sở nầy khác với xứ sở VN thân yêu, mà dư luận luôn luôn kết án kẻ ngoại t́nh thật khắt khe và kẻ giật chồng người với đủ những danh từ thô bỉ.

     Tôi trở về nhà với trái tim rỉ máu và nỗi buồn vời vợi. Tôi kêu trời và tôi hỏi tại sao Phương có thể đối xử tôi bằng cách đó.

     Tôi vào pḥng tắm, ngâm ḿnh thật lâu trong nước lạnh, trở ra tôi thay bộ đồ mát mới mua trong tuần, chải lại mái tóc. Tôi bôi chút phấn hồng, chút son đỏ ..Tôi sửa soạn nhiều hơn mọi ngày từ nhiều tuần nay, khi biết Phương đang bắt đầu chuyện “phiêu lưu “ t́nh cảm. Tôi ra sân tưới cây đợi chàng về, sau khi sửa soạn những món ăn cần thiết cho bữa ăn tối, công việc mà mọi khi tôi vẫn giao hết cho đứa con gái của ḿnh.

     Khi Phương vào nhà, tôi ngước nh́n chàng. Đôi mắt tôi thẳng thắn, nhưng trong đó có biết bao sự ḍ xét kín đáo mà Phương không mấy để ư tới:

     -Anh đi chơi chiều nay có vui không?

     Phương ậm ừ:

     -Th́ chiều nào cũng vậy. Chơi thể thao riết cũng ghiền như mấy người đánh bạc hoặc uống rượu. Sao, hôm nay có ǵ lạ không em? Công việc thế nào?

     Tôi cười nhẹ:

     -Có ǵ đâu. Cũng vẫn mua bán như mọi ngày. Dạo nầy bán được hơn mấy bữa ..Trời mát nên khách hàng đông hơn ngày thường.

     Tôi vừa trả lời, vừa dọn cơm. Phương vừa ăn, vừa chúi đầu vô tờ báo. H́nh như chuyện vợ chồng ăn ở với nhau mười mấy năm rồi cũng thành một sự quen thuộc đến độ nhàm chán. Đă không có cái cảnh chồng gắp thịt hoặc xới cơm cho vợ hoặc vợ đơm cơm, chan canh cho chồng. Ở bên xứ Mỹ nầy th́ giờ là tiền bạc. Mạnh ai nấy ăn.Mạnh ai nấy làm. Người đàn ông sau giờ làm việc c̣n hưởng được thú uống bia, đọc báo. Người đàn bà về đến nhà, cởi bỏ cái áo, đôi giầy là lăn vào bếp, nếu không th́ mỗi người một cái Hamburger cho xong bữa để c̣n xem Ti Vi, đi ngủ và ngày mai đi ..cày tiếp. Mấy năm rồi vợ chồng tôi ăn cơm như một cái máy, làm việc như một cái máy, không mấy khi có cảnh thơ mộng của ngày xưa nữa. Do đó t́nh vợ chồng phải chăng dần phai nhạt và chuyện .. đổi “món” là chuyện tự nhiên của đàn ông?

      Tôi nghĩ đến mấy tấm ảnh đang nằm dưới nệm xe của ḿnh và tôi tự hỏi ḿnh phải làm ǵ trong đêm nay để xem phản ứng và thái độ của Phương?

     Xong bữa cơm, tôi lui vào pḥng ngủ, thay chiếc áo ngủ mới nhất, gợi cảm nhất và bậc Ti Vi lên. Chín giờ tối, Phương nhẹ nhàng bước vào. Thấy tôi c̣n thức xem Ti Vi, Phương ngạc nhiên:

     -Ủa! Em chưa ngủ hả?

     Rồi nh́n tôi với chiếc áo ngủ mới toanh, Phương cười:

     -Chà, hôm nay lại có thêm áo mới nữa. Dạo nầy em có vẻ thích mua sắm dữ hả?

     Tôi tự dưng nổi giận đùng đùng. Tôi không kềm hăm nỗi sự bực tức đă được dằn xuống bởi con ghen hờn, tôi trả lời giọng dấm dẳn:

     -Chứ anh muốn em làm quần quật như con mọi suốt ngày sao? Em không được đi mua sắm cho em sao?

     Đang đi nửa chừng vào pḥng rửa mặt, Phương dừng lạị cau mày:

     -Em sao vậy? Anh có nói ǵ đâu.. Chỉ trêu em một chút thôi mà sao em nổi giận vậy?

     Cơn giận đang nổi lên, tôi bỗng dưng dịu xuống. Tôi lại nhủ thầm:”Chút xíu nữa là hỏng cả kế hoạch rồi, tại sao ta lại ngu vậy?”. Tôi đổi giọng thật ngọt:

     -Ừ! Chắc hôm nay em sắp tới ngày ..nên hơi khó ở.

     Trả lời xong với chàng tôi mới thấy giọng lưỡi đàn bà của ḿnh giả dối quá! Tôi đang giận chàng. Cái giận đến nỗi tôi có thể cấu xé chàng ra trăm mảnh, vậy mà tôi cứ tỉnh táo như không để đóng màn kịch âu yếm dịu dàng. Tôi tắt đèn và mở ngọn đèn ngủ lờ mờ. Khi chàng vào giường, tôi lăn ḿnh thật nhẹ vừa đủ để cho chiếc áo ngủ mát mịn như tơ, chạm trên khoảng lưng trần của chàng. Tôi nhớ đến một đoạn văn nào đó tôi đă đọc từ ngày xưa, về những phương pháp gợi t́nh. Ôi, tôi chẳng bao giờ áp dụng trong suốt cuộc đời làm vợ mựi bảy năm qua. Tôi yêu chồng và đến với chàng như một bổn phận mà tôi nghĩ rằng bất cứ người đàn bà nào cũng chấp nhận và chịu đựng. Tôi không vồ vập, âu yếm. Sự dâng hiến  của tôi được thể hiện bằng một sự ngoan ngăn và chịu đựng ..Tôi thấy Phương vẫn quay lưng và không một chút mảy may xúc động. Bỗng dưng tôi muốn khóc. Phải rồi, chàng là kẻ đang có t́nh yêu mới và đang dư thừa.Chàng có cần ǵ đếm xỉa đến tôi nữa đâu. Chàng trở về căn nhà nầy như một bổn phận phải có, như một công việc thường nhật trong đời. Tôi thấy ḿnh muốn nổi điên lên rồi, nhưng tôi dịu giọng:

     -Anh giận em hả?

     Phương trả lời:

     -Không.

     Tôi choàng tay qua ôm ngang lưng chàng và lắc nhẹ:

     -Quay qua với em. Sao hôm nay vào giường là ngủ liền vậy? Ngày nay ..làm ǵ mà có vẻ mệt mỏi vậy?

     Tôi cảm thấy h́nh như trái tim chàng đang đập bỗng ngừng lại và chàng thay đổi thái độ khá nhanh. H́nh như là chàng đánh hơi và không muốn cho tôi nghi ngờ:

     -Ờ! Chiều nay nắng quá nên hơi nhức đầu đó mà. Anh uống một viên Contac nên người c̣n dật dừ.

     Tôi nh́n sâu vào mắt Phương giọng xa vắng:

     -Vậy mà em cứ tưởng là em ..cũ quá rồi, nên anh ..

     Phương cười:

     -Em dạo nầy có vẻ thay đổi quá. Hỗng lẽ em ..hồi xuân sớm như vậy sao?

     Tôi hỏi chàng:

     -Anh nghĩ rằng em ..hồi xuân thật hả? Sao em cứ tưởng rằng anh hồi xuân chứ?

     -Lư do nào khiến em nghĩ như vậy? Anh có điều ǵ thay đổi đâu? Anh có đi mua sắm quần áo thời trang? Anh có hay nổi cơn bất thường như ..em đâu?

     Tôi cười lớn, chua chát:

     -Ủa! Chớ anh thấy em bất thường thiệt à? Em th́ cứ tưởng chỉ có một ḿnh anh thay đổi thôi ..

     Phương ôm chặt tôi lại:

    -Thôi, đừng nói những chuyện lẩm cẩm nữa. Tụi ḿnh già rồi chớ đâu c̣n con nít đâu. Dạo nầy em hay ..lư sự quá. Lúc trước em đâu có vậy.

     Tôi nín im không nói. Tôi nhận thấy trong sự âu yếm của Phương lại mang đầy sự giả dối. Trời ơi! Làm sao tôi có thể tin tưởng được những lời yêu thương, những cử chỉ vồ vập âu yếm của chồng tôi là bằng chứng đế biểu lộ t́nh yêu đây? Trong cái nồng nàn mê đắm của chàng gởi trao, h́nh như tôi ngượng ngập ngửa tay để nhận. Tôi vẫn thấy trong bóng đêm mờ mờ phủ kín gian pḥng, mái tóc dài của người đàn bà đó quấn ngang cổ của chồng tôi. Tôi vẫn thấy đôi môi hồng của nàng có những vết son c̣n đậm đà trên da thịt chàng. Tôi muốn chổi dậy bật đèn thật sáng để hỏi Phương, nhưng tôi lại không làm vậy. Tôi không muốn nhận thấy một điều rơ ràng tôi là người đàn bà thua cuộc, đang bị chồng cặm sừng. Tôi muốn chàng phải tự động rời khỏi người đàn bà đó chứ không phải v́ tôi khóc lóc, van xin, làm giặc để bắt buộc chàng, bởi v́ không thương yêu nhau sao c̣n t́m đến nhau.

     Chúng tôi cùng quay lưng lại và năm phút sau tôi nghe tiếng chàng ngáy đều. Tôi vẫn trăn trở và hơn bao giờ hết, tôi cảm thấy ḿnh thật cô đơn. Tôi nghe tiếng đồng hồ tít tắc, tôi nghe tiếng c̣i xe lửa từ một nơi xa xôi nào đó vọng về. Bỗng dưng tôi nghĩ đến những ngày cơ hàn, c̣n lẫn lút trong vùng sông rạch. Tôi buôn bán, chàng làm vườn, buổi tối quây quần bên ngọn đèn dầu có mâm cơm nóng, ăn bữa cơm rau, nhưng có biết bao nhiêu t́nh âu yếm gởi trao. Qua chi đến xứ Mỹ mênh mông nầy để rồi lâm vào cảnh “no cơm, ấm cật lại thèm nọ kia?!”

     Tôi muốn lay Phương dậy để hỏi chàng một điều. Một điều rất thật mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới: Có phải t́nh yêu của chàng dành cho tôi bây giờ đă hết? Có phải tôi bây giờ như một chiếc áo cũ và cần phải  thải ra? Tôi sực nhớ đến câu ca dao mà D́ tôi vẫn thường đọc:

     “Xin đừng phụ thiếp làm chi

     Thiếp là cơm nguội pḥng khi đói ḷng…”

     Tôi là miếng cơm nguội của Phương rồi và người đàn bà kia là gạo Nàng Hương, là gạo Tám Thơm, là miếng thịt nóng hổi. Tôi là miếng thịt thiu giữa chợ chiều tắt nắng mà người đi mua hờ hững không ban cho một tia nh́n.

     Không! Đâu có dễ dàng như thế được. Phương đâu có thể ngoảnh mặt quay lưng và cho tôi cái cảm giác đớn đau của người bị phụ rẫy. Ồ! Mà h́nh như tôi đă kết tội chàng hơi nặng, v́ đây mới chỉ là những bước chân đi hoang mà thôi. Phương vẫn c̣n đó.Vẫn về ăn cơm với tôi mỗi ngày và vẫn nằm bên cạnh tôi hàng đêm kia mà …Tôi nghĩ lan man, đầu óc rối tung đi từ chuyện nọ sang chuyện kia, khi th́ bào chữa cho chồng, khi th́ kết án nặng nề, khi th́ tủi thân phận và gần đến sáng th́ mới thiếp đi.

                 

    

Sáng ra tôi thức giấc th́ Phương đă đi làm tự bao giờ. Khi ngồi bật dậy nh́n h́nh ảnh tiều tụy của ḿnh trong gương đôi mắt h́nh như lơm xuống và phờ phạc, tôi lại nghĩ thầm: Tại sao ḿnh lại khùng thế nhỉ? Tại sao ḿnh không bắt đầu kế hoạch mà ḿnh đă nghĩ từ lâu nay?

     Tôi lái xe đến văn pḥng Hạnh và nói với Hạnh những chuyện mà tôi định làm. Việc thứ nhất, tôi muốn đến Viện Thẩm Mỹ để săn sóc lại nhan sắc của ḿnh. Việc thứ hai nhân cơ hội đó tôi vắng nhà vài tuần và tôi sẽ có cơ hội ḍ xét Phương dễ dàng hơn.

     Hạnh gật gù và biết rằng có cản tôi th́ cũng chẳng được, v́ hơn ai hết Hạnh biết cá tính tôi rất rỏ, v́ đă làm việc chung với nhau rất lâu.

     Buổi chiều về, tôi đem chuyện ấy ra nói với Phương và tôi bắt đầu bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng:

     -Phương nè! Phương c̣n nhớ chị Hạnh không? Hạnh làm chung với em ngày xưa mà có lúc hai đứa đi cùng một xe lúc em c̣m làm ở Hăng …X đó.

     Phương gật đầu. Tôi tiếp tục nói:

     -Chị ấy bây giờ đẹp hẳn ra, nhờ nghề thong dong một phần, phần nữa lại nhờ vào bàn tay của một Bác sĩ Giải Phẫu. Em có ư định đi sửa mắt, sửa mũi, v́ sáng nay em vừa đi coi  bói th́ Thầy Tướng nói ràng em cứ ..vất vả hoài tại cái mũi và cái mắt. Vậy Phương nghĩ sao?

     Phương cười lớn:

     -Thôi! Đừng có bày đặt chuyện bói toán. Em ưng làm th́ cứ làm, v́ người đàn bà nào cũng thích  ḿnh đẹp và ..giàu cả. Bây giờ th́ đời sống vật chất cũng hơi thư thả. Vả lại .. đó là ư em muốn vậy, chứ anh thấy vợ đâu có xấu!

     Lâu rồi mới thấy chồng tôi cho tôi một lời khen, nhưng tôi biết lời khen đó hoàn toàn giả dối, bởi v́ sau một tháng suy tư, ăn không ngon, ngủ không yên, làm sao tôi có được sự tươi mát của một người đàn bà hạnh phúc. Tôi đă quá.. cũ rồi nên chồng tôi không hề để ư đến nhan sắc của tôi. Chuyện vợ chồng đi về có nhau chỉ là một thói quen không hơn và những đứa con là những sợi dây xích để cột chặt đời sống của đôi bên.

     Tôi tiếp tục câu chuyện với Phương  nhầm mục đích kiếm cớ để vắng nhà. Tôi bảo:

     -Cuối tuần nầy em sẽ đi Miami để sửa sắc đẹp. Anh xin nghỉ phép rồi coi tiệm dùm em. Tuy cô Ánh quen việc và đáng tin cậy, nhưng anh cũng phải chạy ra chạy vào anh nhé.

     Phương buông ngay tờ báo ngó lên:

     -Sao em không đến Viện Thẩm Mỹ của bà ǵ đó ở ngay trong thành phố nầy. Đi đâu xa cho mất công?

     -Nhưng em muốn đi Miami một công hai chuyện. Thứ nhất nghe nói bên đó giá tiền.. rẻ hơn, hai nữa là em muốn đi theo chị Hạnh để xem đất đai bên đó thế nào. Dạo nầy người ta hay mua đất bên Miami để đầu tư đó anh ..

     Biết tôi là người đàn bà có óc kinh doanh và hoạt động, hơn nữa tôi rất khôn ngoan trong vấn đề mua bán nên Phương gật đầu liền:

     -Ừ! Tùy em. Em thấy cái nào lợi th́ em làm. Nhưng theo anh, vấn đề sửa sắc đẹp quan trọng lắm. Cần sự khéo tay của người Y Sĩ chứ đừng quan tâm đến đắt rẻ, chỉ cần hơi lệch tay một cái là ..xấu thêm, chứ không đẹp ra đâu.

     Buổi cơm tối chấm dứt. Tôi thấy thoải mái đôi chút v́ kế hoạch của ḿnh đă sắp xếp đâu vào đấy. Thật sự tôi chẳng có đi đâu cả. Tôi đến nhà Hạnh ở tạm và sẽ đi sửa sắc đẹp ở Viện Thẩm Mỹ X ngay trong thành phố nầy bởi v́ tôi khám phá ra một điều, Hạnh đẹp hơn, trẻ hơn nhờ chiếc mũi và đôi mắt được giải phẫu và với sự khéo trang điểm của Hạnh, tôi đă không nhận ra từ buổi gặp gở đầu tiên.

     Cuối tuần đó, tôi đến nhà Hạnh và sáng Thứ Hai tôi đă đến văn pḥng Giải Phẫu để làm thủ tục giấy tờ.

     Tại đây, một biến cố quan trọng đă xảy ra để khiến mọi dự định và chương tŕnh của tôi sắp đặt đảo lộn.

     Sau cuộc giải phẫu mấy tiếng đồng hồ để nâng chiếc mũi cao hơn và đôi mắt hai mí to thêm sau khi nạo đi lớp mỡ thừa đè nặng trên mí mắt, tôi đă không nh́n ḿnh ra nữa. Tôi đẹp hẳn ra như lời nói người Y Sĩ và Trung, vị Bác sĩ phụ tá chuyên môn đánh thuốc mê cho bệnh nhân đă nh́n tôi sững sờ khi tôi trở lại vài ngày sau đó. Trung làm thân tôi rất nhanh khi thấy tôi khai trong đơn xin giải phẫu là độc thân và địa chỉ ..dĩ nhiên là của Hạnh.

     Bản tính chinh phục của một người đàn bà nổi dậy. Thấy những cử chỉ săn đón của Trung dành cho ḿnh, tôi mới khám phá ra một điều, tôi vẫn c̣n đầy đủ nét hấp dẫn cho người đàn ông chú ư ..vậy sao chồng tôi lại lang thang đi t́m của lạ? Có phải v́ trái cấm bao giờ cũng mang đầy vẻ lăng mạn, t́nh tứ và cho chàng hương vị ngọt ngào?

     Trong thời gian tạm trú tại nhà của Hạnh để làm thuốc, thay băng, Trung không bao giờ quên gọi điện thoại để vấn an tôi mỗi ngày. Có lần Hạnh bận đưa khách đi xem nhà để thỏa thuận hợp đồng mua bán ǵ đó, Trung đă xin phép để đưa tôi về, bởi văn pḥng đă đến giờ đóng cửa, mà Hạnh th́ chưa thấy đến đón tôi như thường lệ.

     Trung thay áo trắng với chiếc cà vạt màu xanh lợt. Chàng ân cần mở cửa xe cho tôi. Lần đầu tiên sau 17 năm lấy chồng, tôi bước lên xe với một người đàn ông lạ mặt và cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được một cái ǵ đó vừa nhẹ nhàng kỳ thú, vừa hồi hộp vu vơ ..Nếu Phương thấy được cảnh nầy th́ tôi ăn nói làm sao? Nhưng tôi gạt phắt ư tưởng đó đi, khi nghĩ tới những tấm ảnh chụp chàng đang nghiêng đầu cười thật tươi trong bàn ăn với người bạn gái. H́nh ảnh đó bất chợt ùa tới khiến người tôi lạnh toát, cùng lúc Trung buông lời đề nghị mời đi ăn tối.

     Tôi đi theo Trung như một cái máy. Đầu óc tôi đang lờ mờ một ư nghĩ nào đó đến một sự tan vỡ thật sự sẽ xảy ra, nếu bạn bè Phương bắt gặp cảnh nầỵ và cái án ngoại t́nh dĩ nhiên thiên hạ sẽ gán cho tôi,  thay v́ cho Phương. Bởi v́ hận chồng mà tôi thành người đàn bà không ra ǵ!

     Trong bữa ăn, Trung nói về anh nhiều hơn và nhờ đó tôi mới biết được một điều. Người vợ trẻ của Trung đă ham vui và không thể sống cực khổ để chờ ngày Trung giật được mảnh bằng Y Sĩ; bởi thiếu thốn vật chất, cô đơn tinh thần v́ Trung phải đi nội trú trong một bệnh viện lớn ở vùng lạnh giá …Tôi ngồi yên chia xẻ những lời tâm sự của Trung và nhân đó biết được lư do tại sao Trung để ư tới ḿnh. À! Th́ ra cái nét chán đời , hờ hững, lừng khừng với mọi việc khi tôi đến văn pḥng Giải Phẫu, khiến chàng chú ư đến tôi. Đa số các người đàn bà đến sửa sắp đẹp đều âu lo và suy tư trước khi phải vào nằm dài dưới ánh đèn sáng quắc. Tôi th́ không. Tôi b́nh tĩnh và im lặng. Tôi không nói một câu, chỉ giao hết mọi sự cho vị Bác Sĩ giải phẫu..Hơn thế nữa, nơi đó là nơi tập trung rất nhiều bóng dáng đàn bà ra vào, đa số là các phụ nữ độc thân. Họ nh́n thấy bàn tay không đeo nhẫn của Trung nên cho chàng những cái liếc mắt đưa t́nh…Tôi cũng là  một phụ nữ “độc thân” nhưng tôi không hề, hoặc chưa bao giờ để ư đến Trung cả. Sự hững hờ của tôi lại khiến chàng chú ư đến tôi nhiều hơn…

     Tôi nâng ly nước cam, phóng tia mắt của ḿnh nh́n bao quát xuống quảng đồi đầy hoa đủ màu. Tôi biết rằng tôi đang làm một chuyến phiêu lưu,  mà kết quả không thể nào lường được. Tôi tự hỏi chuyện nầy ..rồi sẽ dẫn dắt tôi đi về đâu?

     Bữa ăn tối bắt đầu. Trung cho tôi sống lại cảm giác của một người đàn bà đẹp được một người đàn ông nâng niu. Đă lâu rồi, tôi chỉ có thói quen lau đũa lau muỗng cho chồng. Tôi chỉ có thói quen nh́n, ngắm, săn sóc cho chồng con…Và chồng, con của tôi xem đó là một bổn phận của một người vợ, người mẹ. Tôi không bị lăng quên, nhưng tôi không được nhớ tới, vồn vả, ân cần như người đàn ông nầy…

     Tôi cảm thấy ḿnh sung sướng. Nỗi sung sướng mơ hồ v́ thấy rằng tự ái của ḿnh được thỏa măn. Ít ra th́ tôi không là miếng cơm nguội, miếng thịt thiu như tôi đă nghĩ từ tuần qua:

    -“Xin đừng phụ thiếp làm chi

     Thiếp là cơm nguội dành khi đói ḷng.”

     Tôi sẽ không là cơm nguội của Phương mà là bát cơm nóng đầy mùi hương quyến rũ thực khách…

      Tôi ngồi yên lặng tận hưởng cái cảm giác kỳ thú về trí tưởng tượng của ḿnh rồi bỗng dưng tôi lại bật cười..

                                                                           ****

     Một tuần lễ xa nhà trôi qua ..Tôi nh́n thấy nét thay đổi của nhan sắc ḿnh trên khung gương, nh́n thấy sự săn đón lịch thiệp của vị BS trẻ tuổi tài hoa đang mở đầu cho một cuộc theo đuổi. Tôi quên mất chuyện theo dơi Phương và hầu như quên hẳn ..mấy đứa con ở nhà. Những đứa con thân yêu mà tôi chưa bao giờ rời xa chúng nửa bước và đă từng nghĩ rằng, suốt cuộc đời ḿnh sẽ sống cho chúng cũng như cho chồng.

     Yếu tố nào khiến tôi thay đổi nhanh chóng như vậy? Có phải v́ nỗi hận chồng càng lúc càng lớn lao đế khiến tôi giật ḿnh, nghĩ đến sự hy sinh của ḿnh đă không đạt được một kết quả tốt đẹp như ḿnh mơ ước?

     Đến ngày thứ mười th́ mũi và mắt của tôi đă đâu vào đấy. Có nghĩa là không c̣n sưng và tôi có thể trang điểm được. Tôi chọn một chiếc áo thật đẹp, hợp thời trang và trang điểm thật kỹ. Tôi nh́n tôi trong gương lớn. Bây giờ tôi mới cảm nhận được một điều: “Nhan sắc của người đàn bà sẽ giúp cho họ tự tin và thành công hơn.” Bấy lâu nay tôi miệt mài làm ăn, quên cả bản thân, quên cả bóng thời gian đă đến và đi, để lại rất nhiều tàn phá trên da thịt, trên tóc, trên mắt, trên môi. Bây giờ chỉ với những lưỡi dao trong một bàn tay khéo léo, chiếc mũi tôi được nâng cao hơi hếch lên, đôi mắt tôi mở to hơn, sâu  thẳm hơn và tia nh́n lung linh mơ hồ huyền hoặc sau màu ch́ đen..

    Cho đến giờ phút đó Trung vẫn cứ ngỡ tôi là một người nữ độc thân và Hạnh vẫn tiếp tục giúp tôi đóng một vai tṛ “ngớ ngớ” như Mán rừng, để xem tôi làm ǵ với con ṃng ..tự dưng bước vào bẩy.

     Tôi mời Hạnh, Trung và một số thân hữu của Hạnh đến một tiệm ăn lớn với cái cớ là ăn Sinh Nhật, nhưng sự thật tôi muốn ăn mừng cho sự lột xác của ḿnh.

     Sau bữa ăn, cả bọn kéo tới một Vũ Trường nhỏ, nhưng thanh lịch ở một khu ngoại ô thành phố, nơi đó Hạnh thường đến vui chơi mỗi cuối tuần nên trở thành quen thuộc, c̣n tôi đây là lần đầu tiên sau 17 năm lập gia đ́nh, đi ..riêng và vui chơi với bạn bè.

     Ngại gặp người quen, bạn của Phương, nên tôi không ra sàn nhảy và hơn thế nữa đă lâu rồi không nhảy, nên tôi hầu như quên hết các vũ điệu mà thuở c̣n đi học, tôi xem đó như là  môn thể thao của ḿnh.

    Tôi và Trung ngồi trong bóng tối theo dơi Hạnh và các bạn vui chơi. H́nh như trong nụ cười của tôi vẫn có nét buồn nào đó, nên thấy Trung cứ đăm đăm nh́n tôi.

     Đèn bật sáng cho một điệu Valse. Tôi bỗng nh́n thấy trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo kia, Phương đang nắm tay một người  đàn bà tóc dài ra sàn. Cái cảm giác lạnh toát bỗng từ đâu ùa tới. Tôi thấy loáng thoáng ngoài sân đă có năm mười cặp. Tôi bỗng dưng đứng dậy và hỏi Trung:

    -Ḿnh nhảy bản nầy nhé anh.

     Trung chưng hửng nh́n tôi. Chàng cứ ngỡ tôi ngồi yên tự nửa giờ qua v́ không biết nhảy, chớ chàng đâu ngờ rằng khi c̣n đi học, chúng tôi thường tổ chức những buổi khiêu vũ nho nhỏ trong gia đ́nh.

     Sau 3 phút đi những bước đầu tiên, bàn chân tôi như mềm lại và người tôi như một phiến bông g̣n trôi nổi trong tay Trung. Tôi cố t́nh đẩy Trung đi về phía của Phương và bắt gặp ánh mắt Phương sững sờ. Tôi thấy chàng dừng hẳn lại và người đàn bà kia ngỡ ngàng theo đôi ánh mắt của Phương nh́n về hướng tôi.

     Bản nhạc chấm dứt. Trung nắm tay và ân cần đưa cánh tay quàng nhẹ sau lưng đưa tôi về bàn. Tôi có cảm giác đôi mắt của chồng ḿnh đang xoáy đằng sau lưng.

     Tôi ngồi xuống bàn và ghé đầu nói nhỏ với Hạnh về sự hiện diện của Phương ở một góc tối đàng kia, với người bạn gái. Hạnh bối rối đề nghị nên rời khỏi Vũ Trường.

     Tôi lỳ lợm:

     -Như vậy là quả tang rồi. Anh ta tưởng em đi Miami thiệt nên bổ ..lẻ đi chơi. Em muốn đến bàn của anh ấy.

     Hạnh ngăn tôi lại:

     -Nè, làm vậy không ích lợi chi đâu. Ngày mai về nhà rồi hẳn tính. Em đừng quên, em gặp anh ta cũng trên sàn nhảy và cùng với một người đàn ông khác đó nhé.

     Nói xong, Hạnh đứng dậy cáo lỗi với bạn bè và kéo tôi đi về. Trung ngỡ ngàng nh́n chúng tôi quay lưng. Chưa đến cửa ra, Hạnh ngoái cổ lại và nắm tay tôi:

     -Đi nhanh lên. Chị thấy h́nh như chồng em đang đi lanh quanh t́m em ḱa. Ra khỏi nơi đây càng lẹ càng tốt.

     Nói xong, Hạnh đẩy tôi như chạy. Tôi đi theo đà tay đẩy của Hạnh, không phản ứng. Lên xe mở máy, Hạnh lẩm bẩm:

     -Em chưa biết cơn ghen của đàn ông là ǵ hết. Họ không giống như đàn bà ḿnh đâu. Nguy hiểm lắm. Đừng có đùa dai.

     Tôi ngồi yên lặng. Ḷng vừa lo lại vừa tức. Tức v́ bắt gặp quả tang chồng ḿnh đi chơi ..lẻ, lo là v́ ḿnh cũng có khác ǵ đâu!

     Về đến nhà, tôi thu xếp quần áo thật nhanh nhờ Hạnh lái xe đưa về nhà của ḿnh. Hạnh bảo tôi:

     -Khoan đă. Khuya rồi. Mai em hăy về.

     Tôi lắc đầu:

     -Không. Em phải về đêm nay để em hỏi Phương mọi điều và em cũng không muốn Phương đặt câu hỏi em sẽ ..về đâu đêm nay ..

     Thấy cũng có lư. Hạnh đưa tôi về nhà.

     Trong sân không có xe của Phương. Tôi thở dài nhẹ nhơm. Tôi vào nhà th́ mấy đứa con của tôi đă ngủ, đồng hồ chỉ một giờ khuya. Tôi đi tắm nước lạnh, thay bộ quần áo mới và trang điểm qua loa. Trong khung gương, tôi biến thành người đàn bà khác cách đó mười ngày. Tôi trẻ trung, xinh đẹp và tự tin hơn. Tôi chuẩn bị gặp gỡ với chồng tôi trong sự nôn nóng.

     Tôi xem Ti Vi, đọc báo, trong ḷng nóng như lửa đốt và nh́n măi chiếc kim đồng hồ. Thời gian h́nh như quá dài khiến tôi mệt mơi bực dọc. Tôi vừa tức, vừa giận, vừa lo. Tôi mong sự hiện diện của Phương và sẽ đặt thẳng vấn đề. Măi đến ba giờ sáng th́ Phương mới về tới nhà. Hơi bia nồng nặc khi chàng vào pḥng ngủ. Tôi ngồi thẳng dậy dựa lưng vào thành giường nh́n chàng. Phương đứng ở ngưỡng cửa nh́n tôi. Tia mắt  vừa giận dữ vừa hằn học. Tôi đợi chàng lên tiếng, nhưng không, Phương quay vào buồng tắm, thay quần áo, đánh răng và trở ra. Tôi có cảm tưởng Phương đang chuẩn bị cho ḿnh một điều ǵ đó và tôi không có can đảm chờ đợi lâu. Khi Phương ra khỏi pḥng rửa mặt, tôi mở lời liền:

     -Sao anh không nói với em một lời nào hết. Anh đi chơi vui quá há?

     Phương nhún vai:

     -Tôi nghĩ rằng không c̣n lời ǵ để nói với..cô hết.

     Tôi gầm gừ trong hai hàm răng rít lại:

     -Nè! Anh đừng tui tui, cô cô. Tôi bắt gặp anh quả tang rồi. Anh đừng chối căi.

     Phương khoát tay:

     -Vậy chứ tôi không bắt gặp cô quả tang sao? Cô lấy cớ đi sửa sắc đẹp để đi chơi với..trai. Bây giờ tôi mới biết. Vậy mà bấy lâu nay tôi cứ tưởng cô lo làm ăn ..

     Tôi không vừa:

     -Anh cứ tưởng tôi lo làm ăn nên anh đi ..ngang về tắt.

     Phương đốt thuốc, điều mà chàng không mấy khi làm v́ Phương biết tôi không thích mùi thuốc lá vương trong pḥng ngủ. Chàng im lặng hút thuốc không nói một câu nào nữa. Tôi đứng dậy đi ra ngoài sân, mở cốp xe lấy phong thư đựng mấy tấm ảnh chụp Phương cùng “người đẹp” của chàng. Tôi vất ngay xấp h́nh trên mặt bàn ngủ. Mấy tấm ảnh rơi trơ trẽn dưới ánh đèn. Phương thản nhiên nh́n rồi quay lại:

     -À! Th́ ra cô muốn áp dụng chiến thuật .. ông ăn chả th́ bà ăn nem?

     Nổi máu khùng, tôi gật đầu:

     -Đúng vậy!

     Nói xong tôi biết ḿnh lỡ lời. Quả thật miếng ..nem đó tôi đang ngập ngừng bước tới, chưa hề sờ đến, chưa hề mếm qua để biết được mùi vị mặn ṃi, cớ nào tôi đă buông lời xác quyết với chồng tôi? Phương nh́n tôi đăm đăm. H́nh như chàng đang kiếm những ǵ thay đổi trong tôi. Chàng nh́n tôi từ trên xuống dưới. Đôi mắt chàng như tóe lửa làm tôi hoảng sợ thật sự. Tôi quơ mau tấm màn đấp ngang thân ḿnh và tự dưng nước mắt tôi ràn rụa. Phương lạnh ngắt trong câu nói:

     -Thôi, đừng đem ba cái giọt nước mắt cá sấu đó mà biện minh nữa…Bao nhiêu đó cũng đủ rồi, đủ chứng minh cái nết hạnh của cô.

     Nói xong chàng ra khỏi pḥng ngủ và đó là cái đêm đầu tiên sau 17 năm chung sống, chàng ngủ riêng ở ngoài pḥng khách.

     Từ hôm đó, hai đứa tôi không nói với nhau một câu. Sau giờ làm việc trở về Phương im lặng gần như một cái bóng. Những cuối tuần chàng đi biền biệt và không c̣n cái cảnh đưa vợ con đi ăn tiệm như ngày xưa. Tôi biết ḿnh đă đi vào một nước cờ..lỡ, nhưng cũng không biết làm sao để biện minh.

     Một tuần lễ trôi qua trong im vắng ..Mấy đứa con tôi ngỡ ngàng nh́n bố mẹ trong cảnh chiến tranh lạnh, nhưng h́nh như nếp sống của xứ Mỹ cùng sự giáo dục học đường theo lối Mỹ, khiến chúng tôn trọng quyền tự do cá nhân và đứng ngoài biến cố của gia đ́nh.

     Cho đến một hôm không chịu đựng được nổi sự căng thẳng, nghẹt thở của không khí lạnh lùng, đợi khi mấy đứa nhỏ đă vào pḥng riêng của tụi nó, tôi ra pḥng khách và đặt thẳng vấn đề với Phương. Đêm đó vào tối Thứ Bảy và chàng về đến nhà rất khuya. Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh chiếc ghế dài mà chàng đang nằm. Tôi lên tiếng:

     -Em muốn nói chuyện với anh.

     Phương quay mặt vào tường:

     -Tôi không có ǵ để nói và cũng không muốn nghe.

     -Anh phải nghe ..

     -Cô để yên cho tôi. Nếu cô cảm thấy sự im lặng của tôi làm cô khó chịu th́ cô có thể đi ra ..khỏi nhà nầy.

     Tôi cảm thấy cơn giận của ḿnh bùng lên như ngọn lửa:

     -Anh nói nghe dễ dàng quá. Anh là người phải ra đi khỏi nhà nầy th́ đúng hơn.

     -Nếu cô muốn vậy cũng được. Ngày mai tôi đi ngay. Chỉ tội cho mấy đứa nhỏ chứ tôi ..không lưu luyến ǵ!

     Tôi nổi cơn điên lên:

     -Phải rồi. Anh thương mấy đứa nhỏ nên anh hẹn ḥ đi ăn, đi chơi và anh cắm sừng trên đầu tôi.

     Phương bật ngồi dậy như cái ḷ so:

     -Cô đừng ăn nói cái giọng đó. Chuyện đàn ông đi ..ḷng ṿng là chuyện thường. Khi nào tôi bỏ bê gia đ́nh, không mang tiền lương về hoặc xao lăng bổn phận làm chồng, làm cha th́ cô hăy nói. Chuyện đi ăn uống là chuyện ..tội lỗi sao?

     Tôi xuống giọng:

     -Nhưng em cho đó là điều tội lỗi. Em không chấp nhận.

     Phương thở hắt ra:

     -Tôi không thể nào chấp nhận chuyện vợ tôi đi ăn, đi nhảy với người khác.

     -Nhưng anh th́ sao?

     Phương gay gắt:

     -Cô đừng so sánh đàn ông với đàn bà. Người đàn bà Á Đông không có phong thái đó. Cô học tới Tú Tài cô không biết câu:Trai năm thê bảy thiếp. Gái chính chuyên chỉ biết có ..một chồng”. Tôi nói thật. Chúng ta nên ly dị.

     A! Anh chàng nầy giỏi thật. Đây là chàng đang áp dụng cái câu ca dao:

     -“Ví dầu t́nh bậu muốn thôi

     Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu đi ..”

     Nhưng bậu ơi! Bậu đâu có ra dễ dàng như vậy ..Tôi rít chặt hai hàm răng lại, mắt tôi long lanh, mặt tôi nóng bừng:

     -Anh đừng nói chuyện Á Đông với Tây Phương. Đàn ông và đàn bà khác nhau cái ǵ? Tại sao anh bắt buột người đàn bà phải chính chuyên một chồng trong khi bọn anh năm thê bảy thiếp ..Cái ǵ đàn ông cũng được ..mà đàn bà làm coi không được. Vừa vừa thôi. Anh dư biết tôi một đời hy sinh cho chồng con.

     Phương hằn học:

     -Phải rồi. Cô một đời hy sinh cho chồng con thật. Nhưng qua đến bên nầy rồi cô muốn được  ..b́nh quyền. Tôi đi chơi, cô phải đi chơi. Tôi có bạn gái, cô phải có bạn trai. Mẹ tôi ngày xưa chỉ biết khóc và đứng chờ cha tôi về bên mâm cơm lạnh ngắt…không một tiếng trách hờn, và kết quả là cha tôi ..bỏ hết để về ngồi dưới chân bà. Và cha tôi dù đi ngang về tắt chưa hề bỏ tụi tôi và mẹ tôi ..

     Tôi đứng dậy:

     -Bây giờ anh bắt chước ba anh và muốn tôi tựa cửa chờ anh về với những giọt nước mắt?

     Phương đốt thêm điếu thuốc khác dấm dẳn:

     -Tôi chưa bao giờ để cô tựa cửa chờ tôi. Tôi chưa bỏ bê gia đ́nh …

     Tôi cười gằn:

     -Tôi đợi anh bỏ bê gia đ́nh rồi mới bắt đầu khóc lóc để..năn nỉ anh quay về xin chút t́nh thương ư? Chắc điều đó không có ..tôi rồi đó.

     -Đêm cuối tuần ở Vũ Trường X đă chứng minh rằng cô không phải là một trong những người đó rồi và tôi cũng không đá động ǵ đến mọi chuyện để mặc cô muốn làm sao th́ làm. Tôi chỉ yêu cầu có một điều, cô để cho tôi yên.

          Tôi đứng đó nh́n sững người đàn ông một thời đầu ấp tay gối với ḿnh. Tôi chưa hề ngoại t́nh, nhưng đă vô t́nh để ḿnh bị kết án. Tôi không thể nào biện giải cho Phương hiểu được những điều tôi đă làm, chỉ để thỏa măn tính tự kiêu chỉ v́ ḷng tự ái của tôi bị va chạm. Giờ phút nầy tôi tự hỏi chính thâm tâm tôi, có phải v́ yêu Phương mà tôi đă khổ nhục theo đưổi để t́m cách bắt quả tang chàng ngoại t́nh, hay đó chỉ là một việc làm vụng về, để tự chặt đứt cuộc hôn nhân của ḿnh?

     Tôi đóng chặt cửa pḥng lại và t́m viên thuốc ngủ, để giúp cho tâm thần của ḿnh lắng động.

 

Những tuần lễ sau đó, tôi t́m vui bằng cách la cà theo Hạnh khi rỗi rảnh. Khi th́ đi nhảy nhót, lúc đánh bài và một lần ở giữa ṣng bài tôi nghe được “tung tích” của người t́nh địch.

     Người đàn bà đứng tuổi ngồi đối diện với tay bài của Hạnh dài giọng ra khi đưa những ngón tay đỏ chót xoa nhẹ bộ bài Tứ Sắc:

     -Lâu quá rồi, có hơn hai tháng nay không ngồi ṣng đó nhé. Rủ con Judy hoài mà nó không chịu đến. Dạo nầy thằng chồng nó đi biệt mà nó có ..kép độc nữa. Đưa nhau đi nhảy nhót, đi câu cá....

     Bà mặc áo xanh ngồi bên kia góp chuyện:

     -Thằng chồng nó nghe nói bắt cái job đâu bên thuộc địa nào của Pháp, hai ba tháng mới về một lần, mà nó cứ qui cái lỗi tại chồng mà không có con, nên đi chơi lung tung. Hôm trước tôi bắt gặp nó đi với thằng kép ..câu cua ở một bờ sông. Thằng cha có bộ râu mép và tướng tá trông được lắm. Nghe nó giới thiệu là quen nhau trên sân Tennis. Mà dạo nầy trông nó trẻ và đẹp ra. Tôi giăng lều ở sát nó nên nói chuyện cũng lâu.

     Hạnh ngước nh́n tôi trong một thoáng rồi ḍ dẫm:

     -Chồng cô ta cứ mặc kệ cho cô ta đi chơi à?

     Bà áo đỏ dèm pha :

     -Mấy thằng có quốc tịch Pháp nó sống theo lối Tây Phương mà. Nó đâu có ..”ke” ǵ ba cái chuyện đi ăn chơi của vợ trong lúc nó vắng nhà. Con bé đó vậy mà tốt số. Cứ đi đánh Tennis, đi câu cá, đi đánh bài và .. đợi chồng về. Ḿnh th́ đi làm chết ông chết cha, lâu lâu mới lập ṣng xả ..xui một bữa.

     Không hiểu tại sao tôi có linh tính người đàn ông đó là Phương và Judy là người đàn bà tóc dài đó. Nhưng tôi vẫn ngồi im lặng. Hạnh giăng bẩy:

     -Tôi chỉ rảnh từ đây cho tới 5 giờ chiều, tôi phải đưa một bà khách đi xem tiệm buôn, Vậy mấy bà cứ mời Judy xem sao. Khoảng hai tiếng đồng hồ, rồi tôi trở lại.

     Bà chủ nhà đồng t́nh:

     -Vậy hả. Để tôi gọi cô ta thử xem. Nếu không th́ tôi đánh Xệp đợi chị về cũng được.

     Ṣng bài tạm dừng để ăn cơm. Tôi theo Hạnh chầu ŕa cho vui và cũng đang học ăn chơi cho đỡ buồn. Bà chủ nhà vào pḥng khách gọi điện thoại. Giây lát sau bà trở ra tíu tít:

     -Rồi! Được rồi! Judy tới thay tay Hạnh. Nhưng đến 8 giờ thôi v́ nó c̣n phải đi dự sinh nhật của người nào đó.

     Tôi ngẩn người trong giây lát khi nh́n xuống chiếc đồng hồ đeo tay. Hôm này là ngày sinh nhật của Phương và cứ theo thông lệ hằng năm, chúng tôi thường đưa gia đ́nh đi ăn tối và mua quà tặng cho các con thay v́ đợi tới ngày Sinh Nhật của chúng, v́ chúng tôi quan niệm ngày đó là ngày ḿnh mừng tuổi ḿnh vẫn c̣n khỏe mạnh, để nuôi dưởng và săn sóc con cái.

     Tôi thẩn thờ trong giây phút chờ đợi người đàn bà tên Judy xuất hiện, mà tự trong thâm tâm tôi linh tính đó là người bạn gái của chồng ḿnh.

     Khi tiếng chuông cửa vang lên, tim tôi đập mạnh. Tôi nh́n người đàn bà bước vào ngưỡng cửa mang theo sự tươi mát hồn nhiên đến với mọi người. Nàng là tượng trưng cho một mẫu người đầy đủ vật chất lẫn tinh thần. Trong giọng nói, nét cười đầy ấp tiếng nhạc reo vang. Judy chính là người đàn bà tóc dài trong những bức ảnh mà Hạnh đă nhờ người chụp đưa cho tôi.

     Judy không nhận ra tôi, nhưng tôi biết nàng, v́ tôi đă nh́n nàng bao nhiêu lần trong bốn bức ảnh của Hạnh trao lại. Judy chào mọi người kèm theo nụ cười và tiếng nói thật dịu dàng. Tôi cảm thấy ḿnh như một cái bóng mờ bên sự tự nhiên và tươi mát của người t́nh địch. Thấy tôi đờ đẫn giữa buổi ăn, Hạnh nhường tay bài lại cho Judy và đưa tôi về.

     Khi vừa lên xe, Hạnh nói ngay:

     -Nó đó. Đúng nó rồi chứ chẳng sai. Vấn đề của em hơi kẹt đấy nhé. Nó xinh đẹp và ..giàu có. Nó “dính” với chồng em không phải v́ tiền mà v́ một thứ khác. Và cái “khác” đó không dễ ǵ mà phân ly đâu.

     Tôi hỏi Hạnh:

     -Cái thứ “khác” là ǵ vậy chị?

     Hạnh cười ngâm nga:

     -“Kim chích vào thịt th́ đau …

     Thịt chít vô thịt nhớ nhau suốt đời.”

     Con bé đó thích mẫu người hoạt bát, chơi thể thao mà thằng chồng th́ già nua suốt ngày lọm khọm lo đi làm ăn xa. Gặp anh chàng của em cũng khoái thích thể thao, thích mẫu người vui vẻ và liến thoắng th́ “hạp” nhau quá chớ c̣n ǵ nữa.

     Tôi ngồi ngẩn ngơ với hai câu thơ mà Hạnh vừa ngân nga. Trong cuộc đời chưa bao giờ tôi cảm thấy ḿnh mệt mỏi và bực dọc như vậy. Tôi cảm thấy vừa giận chồng, vừa tức cho ḿnh, vừa ghen hờn, vừa tủi nhục. Tôi đă gặp t́nh địch của ḿnh rồi và tôi chẳng nói được một lời. Bao nhiêu sự khôn ngoan lanh lẹ của tôi bay đi đâu mất khi tôi nh́n thấy một điều ..Tôi đă để cho chồng tôi đi quá xa khi tôi mải mê làm ăn đến quên cả nhan sắc của ḿnh. Tôi cứ đinh ninh ba đứa con và tờ hôn thú sẽ cột chặt chúng tôi suốt đời. Tôi không hề nghĩ đến mái ấm gia đ́nh và t́nh yêu vợ chồng phải hâm nóng mỗi ngày. Chồng tôi đam mê và hực lửa với một thân h́nh lực sĩ, với đôi môi cười ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng ..C̣n tôi..gầy g̣ như que tăm, mặt mày hốc hác khắc khổ đăm chiêu với công việc làm ăn buôn bán. Tôi không hề để ư chia xẻ với chàng những giây phút nồng nàn mê đắm. Tôi đón nhận sự săn sóc thương yêu của chàng như một bổn phận cần phải có. Tôi không bao giờ biết đ̣i hỏi, biết đam mê để chia xẻ với chàng những công việc trong đời sống thường nhật, những sở thích của chàng trên sân chơi thể thao hoặc trên chiếc giường ngủ ấm êm.

     Tôi về đến nhà, không thấy xe Phương. Các con tôi đang chúi đầu vào Ti Vi. Tôi cảm thấy sự cô đơn ùa tới. Tôi ngồi trầm ngâm tự hỏi ḿnh phải làm ǵ bây giờ? Trong một góc tâm hồn tôi chợt nhớ tới Trung mà đă gần một tháng qua rồi, tôi chưa hề gọi chàng.

     Tôi đặt tay lên điện thoại rất lâu, ḷng vẫn chần chừ chưa muốn gọi. Đầu óc tôi cứ lẫn quẩn những câu hỏi phải làm cách nào để “kéo” chồng tôi về? Nếu như tôi liên lạc với Trung, biết đâu sự nghi ngờ của Phương càng ngày càng lớn và hy vọng kết hợp lại với chàng thật là mỏng manh. Nghĩ vậy, tôi đứng lên đi vào pḥng ngủ. Tôi đi tắm rồi lên giường. Tôi nằm im lặng rất lâu trong bóng tối dầy đặc, nhớ lại giọng ngâm thơ áo năo trong một bài hát:

-“ Người ra đi chiều nay quên khép cửa

     Để hồn tôi lạnh buốt lắm ..người ơi!”

     Bài thơ được phổ nhạc của một nhà thơ nào đó làm tâm tư tôi chùng héo. Tôi vẫn yêu chồng tôi, yêu tha thiết mặn nồng; nhưng h́nh như cái kiêu ngạo nằm sẵn trong người, có lẻ bẩm sinh của tôi, đă ngăn cản không cho tôi hiền hoà dịu dàng để “lôi” chồng ḿnh trở lại. Tôi đă tự ḿnh đào một hố thẳm ngăn cách. Bây giờ tôi ân hận th́ đă quá muộn!

     Nửa tiếng sau, tôi gọi điện thoại đến ṣng bài nơi tôi nghĩ rằng Hạnh sẽ trở lại để tiếp tục cuộc vui. Tôi hỏi Hạnh ngay khi bà chủ nhà vừa trao ống nói:

     -“Nó” c̣n đó không?

     -Dĩ nhiên là về rồi.

     Hạnh hạ thấp giọng:

     -Nó đi ăn sinh nhật người bạn trai và đi nhảy đầm ..

     Tôi th́ thào:

     -Chắc nó đi ăn sinh nhật của chồng em. Chị ơi! Chắc em ..chết quá. Em không biết phải làm sao bây giờ?

     Hạnh hốt hoảng:

     -Ê! Đừng nói bậy. Để tôi đến với bà. Bà đang ở nhà phải không?

     Khi nghe tôi ừ, Hạnh vội vàng cúp máy. Nhưng tôi đâu có dại mà ..chết. Tôi càng  nghĩ đến những cảnh âu yếm của “họ” mà ḷng tôi sôi sùng sục. Tôi thay quần áo thật nhanh, trang điểm hơi đậm dưới ánh đèn. Sự trang điểm nầy đă biến thành một thông lệ sau ngày tôi sửa sắc đẹp về. Tôi học được nhiều bài học về cách săn sóc nhan sắc. Tôi biết cười lẳng và tôi biết làm “điệu” trong những tia nh́n. Tôi biết áp dụng cái nữ tính thu hút của người đàn bà, những điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới và biểu diễn dưới ánh mắt của chồng tôi.

     Khi nghe tiếng chuông gọi cửa, tôi vội vàng mở ngay lập tức và bắt gặp tia mắt nh́n ngạc nhiên của Hạnh. Nàng kêu lớn:

     -Trời ơi! Bà nội ơi! Bà làm “con” đau tim. Con tưởng bà sắp chết thiệt nên bỏ chạy đến với bà ai dè..bà tươi mát và diện đẹp như bà hoàng như vầy! Bà lại định biểu diễn thêm tṛ ǵ nữa đây? Tôi thật ..sợ bà luôn.

     Tôi níu Hạnh như kẻ chết đuối vớ được phao:

     -Chị đừng la em tội nghiệp. Em như con điên, nhưng chị thông cảm cho em. Tối nay là sinh nhật của Phương, chắc chắn Judy đi ăn tối và đi chơi với Phương. Em không thể nào ngồi đây mà tưởng tượng những cuộc vui của họ. Em phải ra khỏi nhà. Em phải được đi ăn, đi chơi như họ …

     Hạnh ôm tôi và vỗ nhẹ trên lưng:

     -Khánh Vân phải biết và phải xác định là Khánh Vân định làm ǵ? Đừng có điên rồ như vậy. Nếu Khánh Vân muốn lôi chồng về th́ Khánh Vân nên ở nhà đêm nay và ở nhà ..măi măi. Khánh Vân phải tiếp tục làm ăn như xưa và t́m cách giải bài cho Phương biết rỏ ràng về những việc xảy ra vừa qua. Không nên để t́nh trạng nầy kéo dài hoài. Đám trẻ con sẽ là những kẻ chịu thiệt tḥi nhiều nhất. Cha buồn đi lang thang. Mẹ buồn không quan tâm chăm sóc…Hố sâu càng ngày càng thêm ngăn cách và chuyện găy đổ chắc chắn sẽ xảy ra.

          Tôi lôi Hạnh ra xe:

     -Chuyện ǵ tới tính sau. Em phải ra khỏi nhà ngay bây giờ, nếu không em sẽ điên lên mất! Em không chịu đựng được nữa cô độc và thái độ lạnh lẽo của Phương kéo dài như thế nầy. Em cũng chẳng biết tính sao hết. Nhưng ngay bây giờ chị có thể về nhà thay quần áo khác và chúng ta đi chơi?

     Hạnh nhún vai theo tôi ra cửa. Tôi bước lên xe Hạnh ngồi gọn lỏn và chờ nàng nổ máy. Hạnh chở tôi về nhà của nàng và thay quần áo khác. Trong ngồi chờ Hạnh, tôi lại nghĩ đến Trung và tự hỏi tại sao ḿnh không rủ Trung đi chơi? Tôi bấm số phone của Trung và nghe trong máy giọng của chàng vang lên trong tape recorder:

     -Tôi rất tiếc không có ở nhà để gặp các bạn. Tôi đi ăn đám cưới ớ nhà hàng K.S.

      Tôi bỏ máy xuống và không ngần ngại rủ Hạnh đến nhà hàng K.S. với mục đích ..kiếm cái ǵ ăn, nhưng thực tâm tôi muốm t́m Trung.

     Chúng tôi bước vào nhà hàng, ngồi ở pḥng ngoài, trong khi chờ đợi thức ăn mang lên th́ ở bên trong tiệc cước cũng sắp tàn. Những người khách ăn mặc sang trọng lần lượt ra cửa đi về. Tôi cố t́nh ngồi ớ một bàn sát cửa để mong Trung đi ra nh́n thấy tôi.

     Tôi đoán không lầm. Người khách thứ hai mươi bước ra cửa là anh chàng Bác Sĩ trông gương mặt khắc khổ nhưng bảnh bao. Anh ta mở to đôi mắt, bài tỏ sự ngạc nhiên trong tiếng reo vui:

     -À! Khánh Vân đây rồi. Qua đây bao giờ?

     Tôi đang túng túng chưa biết trả lời sao th́ Hạnh thay tôi đỡ lời:

     -À! Mới tới chiều nay đấy.

     Rố quay sang tôi, Hạnh mau mắn:

     -Hôm trước BS Trung có gọi điện thoại hỏi thăm Khánh Vân, ḿnh nói là bồ đă về New York ..

     Tôi ngố yên, hai bàn tay chấp lại nh́n Trung và “biểu diễn” nụ cười đầy nữ tính của ḿnh để bày tỏ sự mừng rỡ, cảm động thầm kín. Anh chàng mắc bẩy ngay. Anh bối rối trong một giây lát rồi đưa cả hai bàn tay ra. Tôi kiểu cách đặt bàn tay thon nhỏ gầy g̣ vào nắm tay rắm chắc của chàng, không hững hờ, nhưng không vồ vập. Tôi nhỏ nhẹ mở lời:

     -Anh có bận ǵ không? Ngồi đây ăn thêm với tụi nầy cho vui rồi chúng ta đi chơi.

     Hạnh im lặng tiếp tục bữa ăn. Sau đó, có có lẽ thấy sự hiện diện của ḿnh thừa thải, Hạnh cáo từ ra về, viện cớ là có Trung đưa tôi đi chơi, Hạnh tiếp tục trở lại với song bạc đang gây cấn.

     Lon bia đầu tiên, tôi uống mạnh dạn và bất cần hậu quả. Tôi gật đầu không lôi kéo Hạnh nữa và tôi bước lên xe của Trung không một chút ngần ngại. Đây là lần thứ hai tôi đi chơi lẻ với một người đàn ông. Bầu trời trong và cao. Đêm không lạnh, không nóng. Đêm mang đầy nét t́nh tứ và dễ thương mà trong ḷng tôi th́ đang se lạnh v́ cô đơn. Tôi nghĩ đến chồng tôị, vừa đau, vừa hận. Mấy tháng nay gia đ́nh tôi đă không c̣n là một mái ấm ..Tôi không thể nào khóc lóc để giữ chân chồng, để mong nắm níu lại những ân t́nh đă và đang dần dà nhạt phai. Tôi không thể nào giải thích để giải toả cho chàng những hiểu lầm. Mỗi khi tôi định xà đến bên chồng, nhất là những nữa đêm về sáng, nh́n thấy chàng nằm dài trên chiếc ghế salon. Tôi đă có lần định ngồi xuống dưới châ Phương, nhưng cùng lúc đó tôi mơ hồ thấy mớ tóc dài của Judy dựa sát vào vai Phương trong bản luân vũ, tôi mường tượng nh́n thấy nụ cười nồng ấm của chàng hiện thật rỏ trong những bức h́nh mà Hạnh đă nhờ người chụp lén đưa cho tôi ..Tim tôi bỗng đóng băng và lạnh ngắt! Máu ghen hờn cuồn cuộn nổi dậy. Dù c̣n thương yêu Phương, tôi cũng không thể nào tha thứ được cho chàng. Phương đă làm cho tôi đau và niềm đau đó dần dần lớn mạnh theo từng ngày. Đó chính là cái hố sâu nằm ngăn cách hai chúng tôi.

     Trung nh́n tôi đăm đăm và ân cần:

     -Nào, Khánh Vân muốn đi chơi đâu? Ăn xong rồi th́ ḿnh đi khiêu vũ nhé.

     Tôi trả lời lơ lững:

     -Tùy anh. Anh cảm thấy ở đâu vui th́ cho Vân đi tới đó.

     Trung đưa tôi đến Vũ Trường cũ nơi mà tôi đă đi với Hạnh lần đầu tiên và nơi tôi đă gặp chồng tôi với Judy. Lúc đó tôi mới biết rằng đó là nơi ăn chơi của giới lớn tuổi mỗi cuối tuần. Lần nầy th́ quả thật định mệnh đă sắp đặt sẳn cho đoạn kết cuộc hôn nhân 17 năm của tôi. Khi ánh đèn sàn nhảy bật sáng, nhạc trổi lên bản Gịng Sông Xanh ..,người đàn bà dong dỏng cao mặc chiếc áo đầm dài thướt tha trong ṿng tay người đàn ông khỏe mạnh, lịch duyệt bảnh trai trong bộ Dạ Phục xám, thu hút bao ánh mắt của mọi người là Phương chồng của tôi và Judy. Phương ngày xưa nổi tiếng là ông Vua nhảy luân vũ nhờ dáng người và đôi vai thẳng của chàng. Tôi là cô bé nhút nhát, vậy mà khi lấy nhau mấy tháng Phương đă dạy cho tôi những bước đi bay bướm. Bây giờ trên sàn nhảy, Phương và Judy là cái đinh của đêm Dạ Vũ.

     Lần nầy th́ tôi ngồi im không có phản ứng ǵ, bởi tôi đă dự đoán mọi việc. Tôi quay sang Trung:

     -Anh Trung ơi! Vân thèm uống Champagne..

     Trung mau mắn:

     -Có ngay.

     Chúng tôi cụng ly với nhau cho đến khi trong bóng tối lờ mờ của bản Slow buồn da diết, tiếng hát người ca sĩ muộn phiền cất lên ..”Ḷng người như chiếc lá ..nằm trong cơn gió vô t́nh ..” Tôi dựa vào Trung như muốn t́m một bóng mát trong cơn nắng đổ. Tôi thèm đuợc khóc và thèm được đập phá biết bao ..Nước mắt tôi chảy ràn rụa. Tôi lắng nghe tiếng Trung th́ thầm:”Khánh Vân say quá rồi. Thôi ta về nhé ..”

     Tôi cảm thấy ṿng tay ấm áp của Trung sau eo lưng. Tôi dựa vào chàng đi ra cửa và không nói thêm một câu ǵ nữa, chỉ nghe mơ hồ tiếng của ḿnh rơi xuống rời rạc:

     -Ừ! Về đâu cũng được ..

* * *

     Tôi tỉnh dậy sáng hôm sau trên chiếc giường lạ với người đàn ông khác không phải là chồng ḿnh. Người tôi như nhẹ bỗng, thần trí tôi lênh đênh ..Khi những bóng nắng lùa vào căn pḥng tôi mới bắt lại được tri giác của ḿnh. Tôi bật ngồi dậy thật nhanh, bắt gặp bộ quần áo ngủ của Trung trên người tôi và Trung xuất hiện ở cửa buồng, tay bưng ly cà phê sữa nóng. Tôi tỉnh ngủ hẳn, bước xuống giường rất nhanh và chập choạng suưt ngă. Trung ôm tôi âu yếm và đưa tách cà phê cho tôi. ..Tôi đặt môi trên ly cà phê, bên tai h́nh như nghe văng vẳng tiếng của Phương:

     -“À! Th́ ra cô chơi chiến thuật “ông ăn chả th́ bà ăn nem”

     Miếng “nem” mà tôi đă nếm chẳng cho tôi chút hương vị ngọt ngào, đậm đà hoặc khác lạ nào hơn trong đời sống vợ chồng. Có chăng là tôi đă bỏ ṣng bài của Hạnh, không để th́ giờ nghĩ đến Phương nữa. Trong những cuối tuần Phương đi biền biệt th́ tôi cũng có cuộc vui riêng của tôi. Tôi chỉ cảm nhận một điều, ḿnh được ch́u chuộng hơn và được săn đón hơn so với người chồng của ḿnh, có lẽ đó là yếu tố để tôi nghĩ đến nguyên do tại sao người ta thèm ăn “trái cấm”.

     Gia đ́nh tôi càng ngày càng thêm tẻ lạnh. Tôi và Phương công khai đi ăn chơi riêng rẽ, bất chấp lời x́ xầm bàn tán lớn nhỏ của bạn bè. Thỉnh thoảng t́nh cờ gặp người quen, tôi thường bắt gặp những tia nh́n soi bói của họ cho tôi. Thêm một lần nữa tôi nhân thấy sự bất công của xă hội dành cho người đàn bà. Tôi đă đánh mất cái nét của một người đàn bà Đông-Phương. Đó là sự nhẫn nhục và chịu đựng. Đó là sự hy sinh và tha thứ. Tôi có thể hy sinh cho chồng tôi mọi thứ, nhưng v́ tôi không chấp nhận được việc ngoại t́nh của chàng mà tôi đă tính sai lạc một nước cờ. Nước cờ đó đă đưa đến sự lỡ làng của ngày hôm nay ..

     Mùa Thu với những trận gió mang hết lá vàng rải đầy sân rồi đến mùa Đông lạnh giá đi qua. Cây xanh đâm chồi nẩy lộc để mang đến cho thành phố sinh khí ấm áp của một năm mới bắt đầu là lúc mà tôi đặt thẳng vấn đề ly dị. Phương chỉ trả lời vắn tắt:

     -Cô muốn ..sao cũng được.

     Nói xong, chàng đứng dậy ra xe và lái đi ngay. Tôi ngồi lại thẩn thờ với hơi thuốc lá c̣n vương động trong gian pḥng. Tôi bước đến cửa pḥng đứa con gái đang mở. Nó đang chăm chú học bài. Tôi đi trở ra sân sau. Hai đứa con nhỏ hơn đang đánh Ping Pong. Mỗi đứa nhỏ cỏ những cuộc vui riêng của nó. Vợ chồng tôi mỗi người đều có ..cuộc vui riêng. Cuộc vui chơi nào cũng có lúc chấm dứt và héo tàn. Tới giờ phúc nầy tôi mới thấu hiểu được giá trị của hai chữ hạnh phúc của người đàn bà. Đó là sự b́nh an trong tâm hồn. Đó là mái ấm hạnh phúc của một gia đ́nh đầu đời.

     Tôi ngồi xuống chiếc bàn viết kê cạnh cửa sổ, nh́n lên khoảng trời xanh có những cụm mây trắng bềnh bồng ..Tôi nh́n đi nh́n lại mảnh giấy có những hàng chữ chi chít của lá đơn Ly Dị mà ông Luật Sư R. vừa trao lại để chờ chữ kư của Phương. Đó có phải là lát dao cuối cùng cắt lên dĩa bánh ngọt trang quàng đẹp đẽ có viết hai chữ HẠNH PHÚC?

     Gió ngoài kia vẫn phơ phất hàng lá xanh ..Trận mưa Xuân phớt qua c̣n để lại những đốm nước long lanh. Những giọt nước trong và buồn đang nhỏ giọt như những giọt nước mắt từ hàng mi tôi nhỏ xuống! Tôi tự hỏi ḿnh sẽ ra sao, có t́m được mái ấm hạnh phúc của lần chấp nối sau nầy?

     Câu trả lời chập chờn trong tôi là một con số không to và rỗng tuếch ./.

Hoàng Minh Thúy