Con Đường Anh Chọn

Hoàng Minh Thúy

 

     Tôi ngồi rất lâu trước phong thư mở ngỏ. Bức thư tôi đă đọc đến thuộc ḷng từ dấu chấm phết đă ba ngày hôm nay, nhưng tôi vẫn cứ mở ngỏ phong thư để trên bàn viết và đọc đi đọc lại hoài để tự hỏi ḿnh sẽ phải hồi âm lá thư như thế nào …

     “…Từ Quy à. Ba xin báo cho con một tin. Với Ba đó là một cái tin vui thật vui, nhưng Ba biết sẽ làm cho con phân vân ưu tư. Nhưng bổn phận là Ba phải báo cho con biết rồi tùy con liệu định.

     Thằng Phong, chồng của con vẫn c̣n sống và vừa trở về. Nó đến nhà lừng lững như một bóng ma đội mồ sống dậy. Kể ra th́ nó mất tích cũng gần 10 năm trời c̣n ǵ. Ai ngờ nó c̣n sống, vừa được thả về từ miền Bắc. Ba mừng quá, như vậy là bé Hải và bé Hà vẫn c̣n cha ..Tội nghiệp, đầu nó bạc, thân thể gầy c̣m….Con à, con liệu tính phương cách nào cho nó đi “vùng kinh tế mới” làm ăn ..

     Tôi ngừng lại ở đó. Bức thư của cha già đem đến cho tôi sự mừng rỡ trong nỗi sững sờ. Trời ơi! Phong vẫn c̣n sống. Và tôi đă trở thành kẻ bội t́nh?

     Đă mười năm rồi c̣n ǵ kể từ ngày biến loạn, Phong đi rồi mất tăm ..

     Ngày di tản từ miền Trung về Sàig̣n, tôi đi theo cha mẹ. Phong đi cùng với Trung Đoàn của chàng và đă mất tích luôn từ dạo đó.

     Tôi một nách hai con dại t́m mọi phương cách để biết tin chồng. Nổi trôi theo vận nước. Tảo tần bon chen với cuộc sống ṃn mỏi trong tuyệt vọng ngày hội ngộ. Nhiều đêm trong giấc ngủ tôi thấy Phong hiện về, người đầy máu, quân phục tả tơi. Nhiều lần tôi bỏ luôn buôn bán đi lang thang ở Lăng Ông để xem một quẻ bói hỏi về mạng số của Phong và cuộc đời long đong của ḿnh.

 

     Tôi yêu Phong và lấy chàng khi vừa đổ xong mảnh bằng Tú Tài. Câu chuyện t́nh bắt đầu rất nên thơ và kết thúc trong sự êm đẹp. Phong mang lon Trung Úy, Đại Đội Trưởng của một binh chủng tác chiến. Tôi đi dạy học ngày hai buổi ngóng chồng trở về sau mỗi chuyến hành quân. Hai năm lập gia đ́nh, mười lần Phong về phép. Cả cuộc đời chàng gắn liền với súng đạn, bản đồ và máy truyền tin. Chàng yêu đời lính như đó là nghiệp dĩ của chàng như tôi yêu bảng đen, phấn trắng và những gương mặt ngây thơ của lũ học tṛ…

     Hai đứa con ra đời không thấy mặt bố măi cho đến ba tháng sau v́ mỗi lần tôi sinh hạ là mỗi lần chàng bận hành quân xa. Riết rồi tôi quen với cuộc đời một người vợ lính, sống chấp nhận những giờ hạnh phúc và dĩ nhiên sẵn sang chấp nhận thương đau ..

     Kể ra th́ cũng lạ, tôi yêu cái hào hùng của màu áo trận. Tôi mê nét phong sương của màu da đen ṛn. Tôi yêu sao cái h́nh ảnh Phong lúc chàng mặc quân phục đội nón sắt đeo ba lô đi hành quân. Mỗi một hành động, một cử chỉ Phong đều mang nét hào hùng của người đàn ông có tin thần trách nhiệm đối với quê hương. Và từ nơi đó tôi đă chấp nhận cuộc hôn nhân đầy bất trắc của tôi và Phong để từ chối một cuộc t́nh b́nh an làm vợ một ông Kỹ sư điện như ư cha mẹ đặt để.

     Hai năm sau khi lập gia đ́nh, tôi được tin Phủ viên Kỹ sư ngày xưa cha mẹ định chổ cho tôi bị tữ nạn trong một công vụ của sở. Tôi đă nói với cha mẹ tôi về duyên số của cuộc đời, và tôi nghĩ rằng ít ra th́ tôi cũng đă bằng ḷng với hạnh phúc mà tôi đă chọn cho ḿnh.

     Sau biến cố 30-4-75, tin Phong biền biệt. Tôi trở thành góa phụ lúc hai mươi bốn tuổi đầu. Ba năm sau ngày mất nước, tôi t́m đủ mọi cách mang con vượt biển t́m tự do.

     Ngày ra đi, tôi t́m đến nhà mẹ chồng để bà được thăm cháu lần cuối. Bà cầm tay tôi khóc rất lâu. Bà khuyên tôi nên kiếm người nương tựa để đỡ đần …Tôi yêu bà như mẹ ruột của ḿnh và tôi hứa với ḷng sẽ t́m đủ cách để giúp đỡ cho bà khi qua được đến bờ bến tự do.

     Chuyến vượt biển của tôi thành công nhưng đẫm đầy nước mắt. Tàu vượt biên bị cướp bóc, đa số phụ nữ trên tàu đều bị hải tặc hảm hiếp. May mắn cho tôi. Thành, viên tài công cũng là người thợ máy đă t́m mọi cách che chở cho tôi. Anh dấu tôi tận hầm máy, dùng dầu máy đổ dầy lên tóc tai mặt mũi tôi tèm lem như một con lọ lem và kết cuộc tôi đă thoát.

     Những ngày trên đảo tị nạn, anh đă giúp đỡ cho mẹ con tôi đủ điều. Bé Hải, bé Hà nay ốm mai đau. Đời sống trên đảo thiếu thốn và tồi túng bó buộc. Không cha mẹ, không thân nhân họ hàng quanh ḿnh. Hơn bao giờ tôi cảm nhận được niềm cô đơn của người đàn bà trong những giờ phút đó.. Tiền bạc đă mất sạch trong chuyến vượt biên, con cái c̣n nhỏ dại. Tôi nợ Thành món nợ ân t́nh mà không cách ǵ trả được.

     Sau 9 tháng dài tạm cư trên đảo, tôi được vào đất Mỹ định cư. Tôi đi sau Thành 4 tháng. May mắn thay tôi lại gặp chàng ngay trên thành phố mà tôi đặt chân đầu tiên. Lại một lần nữa Thành là người bạn mà tôi phải thọ ân…T́nh cảm nẩy sinh từ những ngày c̣n lênh đênh trên biển. T́nh cảm gắn bó hơn trên ḥn đảo tạm cư. Nhưng chỉ có chừng đó. Tôi không đi quá xa v́ tôi vẫn c̣n nghĩ đến hai đứa con của ḿnh. Với nghị lực bẫm sinh tôi vẫn tự hào tôi có đủ bản lảnh để vượt qua những cám dỗ trong cuộc đời. Nhưng khi sống trên đất Mỹ nầy rồi th́ Thành như một chiếc bóng để cho tôi được ẩn núp. Khi bắt đầu vào cuộc t́nh mới, tôi đă kể cho Thành nghe tường tận mọi điều kể cả tin Phong biệt tích và bà mẹ chồng đáng thương đang c̣m cơi ở một góc trời. Thành im lặng rất lâu rồi ôm bé Hải ôn tồn:

     -Mọi việc xẩy ra chẳng qua là v́ chiến cuộc. Anh cũng có một gia đ́nh đă mất. Vợ và con của anh chết trong trận B́nh Long. Thôi, bây giờ ḿnh bắt đầu trở lại và tạm quên hết mọi sự đi. Anh yêu em, thương bé Hải, bé Hà và ước mong sao ơn trên sẽ ban hạnh phúc cho cuộc đời bất hạnh của chúng ḿnh.

     Rồi tôi làm vợ của Thành, chia xẻ ngọt bùi cay đáng trong cuộc đời lưu lạc với nhau. Thành đă tạo cho tôi một cuộc sống b́nh an hạnh phúc. Cho bé Hải, bé Hà t́nh thương yêu phụ tử. Tôi vừa biết ơn chàng, vừa yêu chàng bởi tánh khoan hoà đại lương của chàng. Cứ mỗi tháng một, tôi và Thành lại đi mua quà, đóng thùng gởi về cho cha mẹ già của tôi kể cả người mẹ chồng ngày xưa tức là mẹ của Phong.

     Tôi viết thư cho gia đ́nh kể cho cha mẹ tôi nghe kể cả chuyện tôi bước thêm bước nữa và cũng không quên nhờ cha mẹ tôi lui tới nhà Phong để vấn an và săn sóc cho mẹ của Phong.

     Cuộc sống của tôi như thế lặng lẽ trôi qua hơn mấy năm..Bây giờ, tin Phong c̣n sống trở về làm tôi sững sờ ..

     Mấy đêm nay tôi không ngủ được trọn giấc. Tôi h́nh dung thấy Phong trở về gầy c̣m và đau đớn khi nhận tin tôi và các con đă biến mất khỏi thành phố ..Và chàng sẽ đau đớn biết bao nhiêu nếu biết tin tôi đă không c̣n là vợ của chàng!

     Chiến tranh đă đưa đẩy chúng tôi dang dỡ. Chiến tranh và hoàn cảnh đă đưa đẩy con của chàng thành con của người khác. Tôi đau đớn vừa băng khoăn. Tôi cứ tự hỏi ḷng ḿnh có nên cho Thành biết không? Có nên viết thư thăm Phong?

     Tối hôm qua khi thấy tôi trăn trở, Thành vội vàng đặt bàn tay lên trán tôi, giọng chàng dịu dàng:

     -Hai đêm nay em sao vây? Bộ trong người không được khỏe hả? Anh bảo nên mượn thêm một người nữa để phụ mua bán. Ai biểu em ôm đồm mà làm chi …

     Tôi trấn an cho chàng yên ḷng:

     -Không sao đâu, anh ngủ, sớm mai c̣n đi làm. Dạo nầy bán cũng bết lắm. Ḿnh em lo được.

     Chúng tôi có một tiệm rượu nhỏ. Thành vẫn đi làm. Cuối tuần, chàng ra phụ với tôi. Bé Hải, bé Hà đi học. Cuộc đời đang êm đềm. Lẽ nào tôi lại nói với Thành những điều về Phong? Nhưng nếu không nói ra, tôi làm cách nào có thể gửi tiền tiếp tế cho Phong để kiếm đường về “vùng kinh tế mới”? Chàng đă nhận chịu biết bao nhiêu thiệt tḥi trong cuộc chiến vừa qua. Mười năm tội tù bây giờ được thả. Bao nhiêu sinh lực chàng đă bị cướp đi trong 10 năm tù cải tạo. Bao nhiêu cay đắng chàng đă gánh chịu? Trời ơi! Tôi phải làm sao đây?

     Thành nhỏm dậy sang pḥng bên kia để xem Hải và Hà đă yên giấc chưa rồi trở lại pḥng ngủ, giặt chiếc khăn mặt bằng nước nóng, chàng nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên:

     -Để anh lau mặt cho em bằng khăn nóng. Em sẽ thấy dễ ngủ lắm.

     Tôi im lặng để Thành đẩy chiếc khăn vào tận chân tóc. Tôi muốn khóc trong giờ phút đó. Tôi muốn nói thật cho Thành biết rằng tôi yêu Thành.. nhưng tôi vẫn xót xa cho Phong ..Với tôi, Phong chưa bao giờ phạm một điều ǵ lầm lỗi. Vả lại, hai năm ân t́nh, mười lần về phép dù chưa đủ bằng mấy năm dài tôi đă sống với Thành nhưng với bé Hải, bé Hà, Phong vẫn là một cái bóng vô vàn kỷ niệm ..

      Tôi quay mặt lại trong khi Thành khẻ kéo chiếc chăn lên đấp nhẹ vào người tôi dỗ dành êm đềm:

     -Ngủ ngon nhé em.

*  *  *

     Hai tháng sau khi nhận được thư nhà. Một buổi sang đầu tháng Tư tôi tiếp một khách lạ ..Anh ta bước vào tiệm tôi mua một chai Martel rồi đến quầy trả tiền. Khi nhận đồng tiền thối lại cuối cùng, anh đưa cho tôi một bao thư và nhẹ nhàng:

     -Thư của Phong nhờ tôi chuyển lại cho bà.

     Tôi sửng sờ ngước mắt đăm đăm nh́n người khách rồi kêu lên:

     -Anh Phú ..

     Phú là Đại Đội Phó của Phong. Phú ngậm ngùi:

     -Phải, tôi là Phú đây. Mười năm rồi mà chị vẫn c̣n nhận được tôi kể cũng hay.

     Nước mắt tôi chảy nḥe nhẹt khi Phú ôn tồn:

     -Tôi và Phong bị địch bắt ngay trên đường di tản. Chúng chuyển bọn tôi đi liên miên, sau cùng th́ tôi và Phong không c̣n ở chung trại nữa. Hai năm sau tôi thoát được và qua đến bên nầy. Mẹ tôi và mẹ Phong vẫn thường liên lạc với nhau, nhờ vậy tôi biết tin Phong vừa được thả về. Tôi sống ở thành phố nầy cũng khá lâu. Tôi cũng biết chị. Nhưng tôi muốn chị quên hết mọi việc để lập lại cuộc đời. Nhưng khi biết tin Phong về, tôi có liên lạc và bây giờ th́ .. đây là thư của Phong gởi cho chị…

     Tôi run rẩy nh́n tuồng chữ của Phong ngày nào. Nét chữ phóng khoáng ngang tàng. Mỗi một nét chữ là  một nét gợi h́nh ảnh cũ của những bức thư t́nh ngày nào Phong đă gởi cho tôi của t́nh yêu đầu đời trong trắng …

     Phú quay lưng, tôi lảo đảo dựa vào tường rồi ngồi xuống đọc thư:

     “Từ Quy,

     Em vô cùng ngạc nhiên khi nhận được thư anh phải không? Thật ra anh không muốn làm bận ḷng em và làm em phải băn khoăn nên anh xin vắn tắt vài ḍng để anh hiểu rỏ.

     Anh bị bắt trên đường rút quân. Bị đưa ra Bắc và bây giờ th́ được thả về. Anh có đến nhà thăm ba má và được biết tin em. Hơn nữa, anh cũng đă liên lạc được với Phú; cựu Đại Đội Phó của anh ngày xua nhờ đó nên càng biết rỏ cuộc sống của em và các con bên đó.

     Anh mừng cho em và các con đă có một cuộc sống mới ổn định sung sướng. Anh cũng không trách hờn ǵ em cả. Chẳng qua đó là v́ hoàn cảnh mà thôi. Ít ra th́ Hải và Hà đă có được một người cha tốt, em có được người chồng đảm đang trung hậu.

     Phần thiệt tḥi của anh, anh nhận chịu, v́ chẳng qua đó là ..số phận của ḿnh.

     Ba có nói là đă viết thư qua nhờ em lo cho anh đi “vùng kinh tế mới”. Nhưng thật ra đó là chuyện không cần thiết nữa. Vùng kinh tế mới mà anh đă chọn không phải là vùng kinh tế mới mà ba nói với em.

     Anh nói ít chắc em hiểu nhiều. Khi em nhận được thư nầy th́ anh không c̣n ở thành phố nầy nữa. Anh cám ơn em đă lui tới, gửi quà cho Mẹ trong suốt 10 năm qua. Mẹ đă mất tuần rồi v́ quá già. Thành phố nầy có c̣n ǵ để giữ anh nữa đâu Từ Quy ..

     Mong em dạy dỗ con trở thành người hữu dụng. Dù ở phương trời góc bể nào, anh cũng luôn luôn cầu nguyện cho em và cho con.

                                                                                    Nguyễn Thanh Phong

 

     Tôi áp chặt thư Phong vào ngực.Tôi khóc rất nhỏ nhưng nghe những giọt lệ của ḿnh như chảy ngược vào trong cổ họng. Mùi vị của của nước mắt mặn chát. Tôi khóc thương cho chàng. Tôi cảm thấy ḿnh bất lực không giúp ǵ được cho Phong. Tôi khóc cho ḿnh.

     Từ đây, măi măi cho đến lúc chết, làm sao tôi sống an vui trong nệm ấm chăn êm, cuộc đời no ấm, dư thừa mà không tưởng nghĩ đến Phong đang lặn lội trong một rừng núi hoang vu nào đó. Chàng đă đi lại con đuờng xưa mà chàng đă chọn từ ngày rời bỏ ngưỡng cửa trường Đại Học để mặc áo lính. Con đường đầy bụi đỏ của những chuyến hành quân. Con đường của những ngày vác boa lô leo đèo vượt suối. Mỗi con sông, mỗi một con đường đều có vết máu, dấu chân đồng đội. Đă bao nhiêu giọt máu đào mà chàng và các bạn đă đổ xuống cho quê hương ..Và kết quả là 10 năm tội tù câm nín để bây giờ trở về chỉ c̣n lại hai bàn tay không và mất cả một gia đ́nh.

     Những con đường ngày xưa chàng chọn c̣n được đi trong ánh nắng mai rực rỡ đầy sắc hồng. C̣n bây giờ con đường chàng sẽ trở lại trong bóng tối, đầy ḿn bẩy, trong sự thiếu thốn tận cùng. ..Liệu Phong c̣n bào nhiêu sức lực nữa để đi cho hết con đường nầy, để t́m ra điểm sang vinh quang ở cuối đường hầm?

     Tôi ngồi lặng với trăm ngàn câu hỏi. Tôi ngồi đó với những giọt nước mắt ngắn dài thương cho người chồng cũ và khóc cho nỗi bất lực của ḿnh.

                                                        *  *  *

     30 tháng 4 trên xứ người. Tôi đưa con đến dự cuộc mít ting của thành phố nơi tôi ở. Trong màu cờ, trong tiếng hoan hô đả đảo vang trời, tôi mường tượng h́nh ảnh Phong đâu đó. Hơn bao giờ hết tôi vẫn thấy Phong ở thật cao, lung linh trên ngọn cờ Vàng đang phất phới. Và trong giây phút đó tôi biết ḿnh sẽ phải làm ǵ, sống ra sao, dạy con thế nào để xứng đáng với sự hy sinh của Phong và đồng đội của chàng./.

Hoàng Minh Thúy