Một đời t́m nhau

                                         Viễn Hương

 

     Cho đến năm 1906, ông Cai Tổng đă năm mươi chín  tuổi, ông đi cưới vợ lần thứ 9, người vợ của ông là một thiếu nữ tuổi vừa tṛn 18. Bà vợ đầu tiên của ông qua đời, một thời gian ngắn, vỏn vẹn chỉ có ba tháng hương lửa mặn nồng sau ngày thành hôn.

     Làng, Tổng, Huyện xầm x́ to nhỏ với nhau, nhưng không có ai dám công khai chuyện ông Cai Tổng đa thê hào phóng. Ở vào thời buổi mà người dân Việt-nam c̣n nghèo khổ, đa phần chân lắm tay bùn, cuộc sống dính liền với thửa ruộng con trâu, cày sâu cuốc bẩm quanh năm lặng ngụp thăng trầm theo hai mùa mưa nắng, luôn luôn an phận với kiếp sống hẩm hiu, có được miếng ăn no đủ, manh áo lành lặng là hạnh phúc lắm rồi, đâu có ai ở không mà t́m hiểu, bàn tán thêm chuyện bao đồng của thiên hạ. Người không có cảm t́nh với chuyện t́nh của ông nếu như không dằn nỗi bực bội, bất quá chỉ chép miệng gọi ông hai tiếng: Già dịch; hay ông Già ham vui! Thời đại bây giờ người ta gọi ông là ông Ǵà playboy …

     Ông Cai Tổng không buồn để ư đến những lời thị phi của nhân gian, ông cũng không lạm dụng chức quyền của ḿnh để răng phạt hay trả thù nhỏ nhen đối với những người dân bất đồng ư kiến đang sống trong phạm vi quản hạt của ḿnh. Đường ông ông cứ đi, t́nh ông ông cứ say …

     Ông Cai Tổng lo việc nhà, việc nước tứ bề ổn thỏa. Dân chúng sống yên lành hạnh phúc, tám bà Cai Tổng được ông cung cấp t́nh yêu đầy đặng, cho nhà cửa, tài sản đề huề, bà nào cũng vui vẻ yêu đời và ..yêu ông tha thiết. Chưa bao giờ có ai nghe thấy trong cơ ngơi của ông rục rịch khiếu nại hay mầm mống chống đối, biểu t́nh do bị áp bức, đối xử không công bằng dưới chế độ “chồng chung”.

     Ở vào thời đại phong kiến, kẻ có quyền lực và tiền của trong tay là Vua. Ông Cai Tổng là Vua của một địa phương nhỏ. Ông có tài sản to lớn, ruộng đất c̣ bay thẳng cánh. Đa số người dân sống trong vùng là những tá điền mướn đất, làm công cho ông, ông nắm trọn lợi tức kinh tế gia đ́nh và sự sống của họ. Ông muốn cưới bao nhiêu thê thiếp, việc đó tuỳ vào ư thích của ông, không có luật lệ nào ở thời đó hạn chế người đàn ông có nhiều vợ. Đấng trượng phu nào lượng sức ḿnh có đủ khả năng đáp ứng cho bao nhiêu bà th́ cứ việc sửa nhà cửa làm thêm pḥng ốc, rước người đẹp về nhà khuây khỏa. Quư bà thời đó công dung ngôn hạnh, một ḷng tùng phục người chồng, không chấp nhận trao thân th́ thôi, mà đă nhất quyết theo chàng về dinh rồi th́ sống làm vợ người ta, chết làm ma nhà người ta chớ không về nhà của ḿnh hay hồn phách dật dờ đi lang thang sang nhà người khác.

     Được một người có địa vị, tiền bạc cưới về làm vợ; dù là vợ lẻ, hay thê thiếp; dầu muốn dầu không, gia đ́nh và cá nhân của cô dâu cũng ít nhiều hănh diện và hy vọng thoát thai ra khỏi cái ṿng lẫn quẩn nghèo túng cơ cực. Mà thực vậy. Ông Cai Tổng không những săn sóc, lo lắng cho cuộc sống hạnh phúc cho các phu nhân ḿnh mà ông c̣n rất tử tế, giúp đỡ cho gia đ́nh của các bà Cai Tổng, ban chia ruộng đất, tài sản .. Ông giúp đỡ cho những người tá điền nghèo khó, chia sẻ cùng họ và gia đ́nh những khi gặp hoạn nạn trong t́nh tương thân tương ái. Mọi người mến phục ông, một con người hào sản, có ḷng với tha nhân ..Nhưng đâu có ai chịu khó để ư và t́m hiểu xem ông Cai Tổng hiện đang sống với tám bà vợ, gia tài t́nh cảm đồ sộ như vậy mà vẫn có nhiều lúc cô đơn ngồi một ḿnh nh́n bóng đêm suốt cả canh trường bên ngọn đèn dầu heo hắt? Hoặc thỉnh thoảng một ḿnh đi bách bộ lang thang trên bờ đê, hay ngố ghe hầu trôi dọc theo sông rạch nơi có những thửa ruộng thênh thang của ông, thả mắt nh́n bâng quơ mông lung, xa xăm hiu quạnh!

                                                          *  *  *

     Tôi được nghe kể lại chuyện t́nh bi thương của ông:

     Xuất thân từ một gia đ́nh gia thế, thừa hưởng những di sản đầy đặng của gia đ́nh. Năm 27 tuổi, ông đảm nhận chức vụ Cai Tổng, cai quản một vùng đất ph́ nhiêu, trù phú ở miền Nam Viêt-nam. Đại đăng khoa vừa xong, kế đến là Tiểu đang khoa cùng năm. Ông Cai Tổng trẻ kết hôn với Tiểu thư con quan Huyện. Đôi trai tài gái sắc đă yêu nhau tha thiết, chỉ chờ ngày chàng đăng quan là kết nghĩa châu trần và họ đă thỏa ước nguyền nắm tay nhau làm lễ Tơ Hồng thề sống bên nhau đến trọn đời trọn kiếp. Nhưng! Trời đất không ch́u ḷng người. Giông tố đă nổi lên cuốn đi hạnh phúc mới vừa kết tụ của đôi mái đầu xanh, gây nên cảnh biệt ly, âm dương đôi ngả ..

     Chỉ mới hai tháng quấn quít bên nhau, hơi ấm áp yêu thương đang nồng ấm th́ ông Cai Tổng tân lang v́ công vụ phải lên đường đi Tỉnh họp hội bàn việc nước, bỏ lại người vợ trẻ nơi quê nhà với nỗi buồn chăn chiếu nhớ nhung c̣n vương đọng. Chàng ra đi hẹn ngày về tái ngộ, nàng cùng với những người thân quyến đứng ở bến sông vẫy tay chào tiễn đưa ..

     Thuở đó, phương tiện di chuyển bằng đường bộ c̣n nghèo nàn lắm! Xe cộ rất ít và chỉ thấy tới lui qua lại ở những trục lộ chính. Đường xá chưa được phát triển mở mang, đại đa số dân chúng xử dụng đường thủy. Tàu bè chưa có gắn máy chạy xăng, ngoại trừ một số rất ít các tàu thuyền chạy sông của chính quyền quân đội Pháp. Dân chúng đi đó đây bơi xuồng, chèo ghe bằng sức người. Các ghe thương hồ suôi ngược trên các thủy lộ lớn nhỏ cũng dùng tay chèo.

     Ông Cai Tổng và đoàn tùy tùng đi họp bằng ghe hầu có 4 tay chèo. Ghe đi qua những sông rạch lớn nhỏ có lúc chồng chành gặp nước ṛng, nước lớn, nước chảy xuôi, nước về ngược. Tổng cộng thời gian lênh đênh trên sông nước chuyến đi, chuyến về, họp hành nghỉ ngơi…Khi chiếc ghe hầu của ông trở về bến cũ th́ đă hơn hai tháng. Ông nao nức, thấp thỏm nh́n lên bờ t́m kiếm người đứng đợi. Nhưng hởi ơi! Không thấy bóng dáng người xưa đâu, mà chỉ thấy một màu tang trắng phủ kín dinh Cai Tổng. Phu nhân của ông đă ra người thiên cổ! Trời đất giăng sầu ..C̣n đau đớn nào hơn! Cơn cuồng phong khủng khiếp đă đốn ông ngả quị khi vừa đặt chân trở lại bến sông xưa, khi niềm mong đợi cho ngày trở lại không đến, mà thay vào đó là cái chết bất ngờ của người yêu, cái chết của nửa cuộc đời ông kể từ đây!

      Bà Cai Tổng trẻ, cô dâu mới về nhà chồng c̣n ngỡ ngàng với những sinh hoạt mới mẽ của gia đ́nh nhà chồng, mà trong tương lai bà sẽ gánh vác chia sẻ với chồng trong bổn phận. Vắng bóng phu quân, ra vào chỉ thấy có bóng ḿnh, bà muốn đi ra ngoài thăm đó đây, vừa để giải khuây nỗi buồn lẻ bóng. Bà cùng với một vài gia nhân đi một ṿng thăm dân cho biết sự t́nh ..

     Không được biết những ǵ đă xảy ra sau chuyến đi đó. Chỉ biết là khi trở về nhà ba hôm sau bà khóa kín cửa pḥng lại và treo cổ tự vận. Người nhà gỏ cửa mời bà ra dùng bữa ăn nhiều lần nhưng không nghe tiếng đáp lại, sinh nghi họ phá cửa pḥng và phát hiện bà đă chết thân thể treo ṭn ten trên sợi dây oan nghiệt. Nội vụ vẫn c̣n một bức màn đen che phủ.. Ông Cai Tổng đă sống trong khổ đau vô cùng tận về sự mất mác người vợ yêu quí và nguyên nhân cái chết bí ẩn của bà. Người ta đưa ra giả thuyết, có thể lúc đi ra ngoài bà đă bị người lạ làm nhục, hoen ố đến tấm thân. Tự cảm thấy hổ thẹn với người chồng yêu quí, bà đă t́m cái chết để chạy trốn những điều đau ḷng, tai nạn đă xảy ra cho bà.

                                                      *   *   *

     Ông Cai Tổng những năm đầu mất ăn mất ngủ, ông sa sút trầm trọng từ thể xác đến tinh thần, người ta thấy có lúc ông như người mộng du, ra ngẩn vào ngơ. Ông ít cười ít nói, mặt mày lúc nào cũng tư lự suy nghĩ. Chiều nào ông cũng t́m đến nơi an nghỉ ngàn thu của người vợ vắn số ngồi ở đó, có khi người nhà đi t́m ông mới chịu về. Ông tức tưởi v́ người thương ra đi đột ngột không một lời từ giă, không được nh́n thấy nhau lần cuối. Ông sống trong mơ với người đă khuất bóng qua những h́nh ảnh ngày ông bà mới gặp gở, thời hoa mộng lúc yêu nhau và h́nh ảnh gần nhất là ông nh́n bà khi bà đứng trên bến sông, c̣n ông th́ đứng trên con thuyền từ từ xa bến. Không ngờ, lần đưa tiễn đó là lần cuối cùng, lần vĩnh biệt, uyên ương găy cánh!

     Nước mắt chảy quanh t́nh thắt lại

     Giờ đây tôi khóc một người về!

     Giờ đây tôi thấy hồn cay đắng

     Như có ai mời chén biệt ly ..

 

     Từ nay xa cách măi mà thôi

     T́m thấy làm sao được bóng người,

     Vừa mới hôm nào c̣n thẹn thẹn

     Tay cầm sáp đỏ để lên môi ..”

    (Thơ Nguyễn Bính)

     Một năm trôi qua, rồi hai năm, ba năm trôi qua .. Ông Cai Tổng tuyệt vọng không t́m ra được nguyên nhân thầm kín đă gây nên cái chết của vợ ḿnh. Thời gian dần dà cũng làm phai nhạt phần nào nỗi khổ đau của người chồng mất vợ, của người yêu bị mất người yêu. Những ngày tháng bơi lội trong bể khổ đau tuyệt vọng đă khiến cho ông đổi thay những thói quen và sở thích cá nhân..

     Trời hỡi! Bao giờ tôi chết đi?

     Bao giờ tôi hết được yêu v́,

     Bao giờ mặt nhật tan thành máu

     Và khối ḷng tôi cứng tợ si?

 

     Họ đă xa rồi khôn níu lại,

     Ḷng thương chưa đă, mến chưa bưa ..

     Người đi một nữa hồn tôi mất

     Một nữa hồn tôi bỗng dại khờ.

 

     Tôi vẫn c̣n đây hay ở đâu?

    Ai đem tôi bỏ dưới trời sầu?

    Sao bông Phượng nở trong màu huyết

    Nhỏ xuống ḷng tôi những giọt châu …”

                    (thơ Hàn mặc Tữ)

 

     Năm thứ Năm trôi qua, người ta c̣n thấy ông Cai Tổng thỉnh thoảng đi một ḿnh đến ngồi trầm ngâm nh́n mây trời và có lúc th́ thầm nơi mộ phần của người vợ quá cố. Ông đă bước qua tuổi 32 của một thanh niên quá lứa. Người thân trong gia đ́nh khuyên ông nên cố quên đi mối t́nh xưa để đi thêm một bước nữa t́m người bạn đời mới. Ông im lặng với những ư kiến khuyên ông hăy quay trở lại với thực tế của đời sống, chấm dứt những ngày tháng mộng du về dĩ văng hoa mộng với người đàn bà đă dẫm bước vào cuộc đời ḿnh với tháng ngày ngắn ngủi, không nên quay lại nữa, mà hăy đi tới.

     Năm thứ Sáu, không ai khuyên ông nữa v́ mọi người nghĩ, nếu ông Cai Tổng chọn kiếp sống cô độc, có lẻ âu đó cũng là số phần, định mệnh đă dành sẵn cho ông. Nhưng ông đă đem đến cho mọi người một ngạc nhiên lớn, mà chính bản thân ông, ông cũng không ngờ! Nhân một buổi đi kinh lư thăm dân, ông t́nh cờ phát hiện một người phụ nữ có dáng dấp hao hao giống người vợ đă mất mà đến giờ ông vẫn c̣n tiếc nuối. Ông liền dọ hỏi, t́m đến nhà người phụ nữ đă làm sống lại, khơi dậy cho quả tim ông đập lại khúc t́nh xưa mà ông cứ ngỡ là đă tắt liệm, chôn vùi theo thân xác của người t́nh vào huyệt lạnh.

                                                           *  *  *

     Ông Cai Tổng tục quyền sau sáu năm pḥng không gối chiếc cho trọn t́nh phu phụ với người vợ đă khuất bóng. Làng xóm nhộn nhịp hân hoan mừng ông bước lên thuyền hoa lần thứ nh́. Căn pḥng tân hôn bấy lâu vắng ngắt im ĺm vây kín những bức màn che buông dài ủ rủ, nay được vén lên để chào đón ánh nắng hồng ban mai. Dinh ông Cai Tổng như được thổi vào một luồng sinh khí mới. Từ thân quyến cho đến kẻ ăn người làm của ông ai ai cũng phấn khởi vui mừng chào đón bà Cai Tổng tương lai, người chủ mới của cơ dinh, bà Hoàng Hậu của ông Vua ở vùng đất nhỏ…

     Ông Cai Tổng đứng trầm buồn nh́n bức h́nh cô dâu chú rể súng xính trong lễ phục Tân Hôn của ông và người vợ vắn số cách nay sáu năm. Nỗi buồn xa vắng ông không dấu được ẩn hiện qua đôi mắt thâm sâu của mấy hôm thao thức khi quyết định bước đi thêm một bước nữa với người bạn đời mới, cùng đi song hành với h́nh ảnh người t́nh đầu đă ẩn hiện quấn quít theo ông mấy năm nay. Lời thề nguyền se tơ kết tóc trọn đời với người xưa vẫn c̣n văng vẳng đâu đây. Quả tim của ông như bị ai bóp chặt, khiến cho ông đau đớn khi liên tưởng tới ông vẫn giữ tṛn lời nguyện ước, mà người xưa đă ra đi biền biệt, vội vă, không kịp nói với ông một lời giă từ và ông đă không có được cơ hội để thực hiện lời hứa của ḿnh. Nghĩ đến ḿnh sắp bước xuống thuyền hoa sang bến khác, ông bùi ngùi rưng rưng thương cho số phần nghiệt ngă, duyên kiếp bẽ bàng của người t́nh, người vợ đầu đời của ḿnh. Ông đă t́m lại trong bóng h́nh bà qua những nét hao hao giống nơi người phụ nữ sắp đến đây bằng xương bằng thịt, chớ không là những mộng mị huyền ảo như những giấc mơ thoáng hiện bóng h́nh ai trong cơn nhớ thương chất ngất, khiến ông lăng đăng rủ rượi, chập chờn đi vào giấc ngủ.

     Tự tay ông Cai Tổng tháo gở bức ảnh Tân hôn của ông bà trong pḥng ngủ và dời đến treo ở một nơi trịnh trọng ở pḥng khách. Ông lau sạch lớp bụi phủ mờ trên tấm kiến, triều mến tâng tiu bức ảnh di vật cuối cùng c̣n xót lại h́nh ảnh của người vợ đầu đời, đồng thời chuẩn bị đón người nữ chủ nhân mới.

     Tiệc cưới tưng bừng. Lời chúc lành cho đôi uyên ương măi măi bên nhau, cùng nhau chấp cánh bay về khung trời hạnh phúc đầy ấp trao gởi của thân bằng quyến thuộc và làng xóm. Người người hân hoan chung vui. Ông Cai Tổng đón nhận và nốc cạn hết những chung rượu chúc mừng của quan khách và ông c̣n tự rót rượu uống thêm nữa để say hương t́nh với người vợ mới, mừng cho con đường t́nh của ông nay đă có lối rẽ, mừng cho h́nh bóng người xưa bấy lâu ẩn hiện chập chờn nay hiện ra nguyên h́nh bằng xương bằng thịt qua người vợ mới. Chỉ có một ḿnh ông Cai Tổng mới biết được tâm trạng của ông trong lúc nầy!

                                                          *  *  *

     Sau năm năm thương yêu măn nồng với người đàn bà thứ hai vào cuộc đời ḿnh, gia đ́nh ông Cai Tổng giờ rộn ră tiếng cười đùa của hai cô Tiểu Thư sinh đẹp và tiếng khóc oe oe vừa chào đời của chàng Công Tữ nối tiếp ḍng họ. Ông bà Cai Tổng vui vầy với hạnh phúc tiểu gia đ́nh bé nhỏ của ḿnh và đại gia đ́nh cơ dinh Cai Tổng kín cổng cao tường.

     Khi đứa con trai của ông bà Cai Tổng vừa tṛn 4 tuổi, dinh ông Cai Tổng một lần nữa được treo đèn kết hoa để đón bà Cai Tổng thứ Ba. Không phải chỉ có những người chung quanh biết việc nầy ngạc nhiên, mà thêm một lần nữa chính ông Cai Tổng cũng ngạc nhiên v́ ông không ngờ trong địa hạt Tổng của ông c̣n có một phụ nữ khác cũng có  nét..mà ông cảm thấy phản phất từa tựa như người vợ đầu tiên mà ông vẫn chưa quên. Do một sự dàn xếp nào đó giữa ông bà, đích thân bà Cai Tổng đi đến nhà Gái để cầu hôn người vợ kế cho chồng của ḿnh.

     Ông Cai Tổng đă t́m gặp được thêm một nét đáng yêu nữa của người t́nh đầu bằng xương bằng thịt. Niềm thương nhớ hoài vọng người t́nh quá cố ngày trước, ông tiêu hao qua những ngày tháng thức trắng thổn thức bên ngọn đèn leo lét nh́n bóng đêm trừ tịch trong sự vô vọng hay đi lang thang gởi gấm tâm sự của ḿnh theo cơn gió thoảng, với trời mây, hoặc ngồi th́ thầm bên nấm mồ xanh cỏ nói với thây ma nằm trong đất lạnh; nay ông đă đổi sang bằng một phương cách nhớ thương thực tế hơn. Hạnh phúc cuộc sống được ân sủng của trời đất ch́u đăi cho ông có được đầy đặng địa vị và tiền của. Việc thực hiện, t́m kiếm thêm những người phụ nữ có cái nét “giống” người yêu lư tưỡng của ḿnh đối với ông Cai Tổng chỉ trong tầm tay.

     Tạo hóa tượng h́nh một người phụ nữ đẹp, duyên dáng để khiến cho người chiêm ngưỡng phải ngẩn ngơ thờ thẩn si mê đâu phải chỉ có một thân h́nh đẹp, mà c̣n có nhiều những nét đẹp đáng yêu kèm theo: Ánh mắt, bờ môi, nụ cười, làn da, làn tóc, dáng đi, giọng nói, công dung ngôn hạnh v.v... Không hiểu bà Cai Tổng thứ Hai có nét giống người trong mộng của ông Cai Tổng ở điểm nào? Dáng đi, hay giọng nói, hay làn tóc? Bà Cai Tổng thứ Ba ông sắp sửa rước về dinh giống làn da hay gương mặt? Giống ở một dáng vóc phản phất thương yêu nào? Chớ dĩ nhiên là cả hai bà không giống hết 100% được!

     Bà Cai Tổng thứ Ba về dinh cũng được rước bằng thuyền hoa và xóm làng hoan hỉ. Ông Cai Tổng cũng được nốc rượu mừng theo đúng thủ tục xóm làng, của thân bằng quyến thuộc và những người phục vụ trong dinh cơ của ông. Hai bà Cai Tổng xem ra rất thân thiện, chị chị em em, lớn ra lớn, nhỏ ra nhỏ của kẻ đến trước, người đến sau; cùng là phận gái thuyền quyên có duyên từ kiếp trước, cho nên kiếp nầy mới sống chung một nhà!

     Ông Cai Tổng nay có phần bận rộn hơn, ngoài việc nước ra, ông phải lo việc nhà, san sẻ mọi sinh hoạt cho hai cái bóng h́nh của người yêu lư tưởng sao cho đề huề cả làng, mặc dù hai bà vợ của ông chưa có ai phàn nàn việc trong việc ngoài. Người ta chỉ đoán làm sao mà tránh được những lủn củn nội bộ, những ẩn t́nh của kiếp chồng chung, nhưng không ai nói ra hoặc là không dám nói ra!

     Đàn ông đàn bà nào cũng vậy, hể có yêu th́ phải có ghen, có hờn, có ḷng ích kỷ nhỏ nhen, muốn người ḿnh yêu, người chồng hoặc người vợ phải thuộc về ḿnh và là sở hữu của riêng ḿnh, đó là bản tính tự nhiên trời sanh của con người. Ông Cai Tổng đang sống trong thời buổi mà đàn bà chưa được nâng lên hàng nam nữ b́nh quyền, đàn bà c̣n ở vị trí thấp, phải núp bóng sau lưng người đàn ông cho nên đàn bà biết thân phận của ḿnh, đè nén, cất giữ trong ḷng, không dám nói lên những điều ḿnh nghĩ, điều ḿnh muốn nói. Ngay cả việc chọn người ăn đời ở kiếp cũng không được có quyền, không được có cơ hội chọn người bạn đời như ư muốn mà..nhắm mắt chấp nhận cho số phận đưa đẩy do từ một sự sắp đặt, từ nguyên nhân nào đó đưa đến.

                                                                 *  *  *

  Trời cuối Thu rồi ..em ở đâu?

   Nằm trong đất lạnh em có sầu!

   Thu ơi! Đánh thức hồn ma dậy

   Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu “                                       (Thơ Đinh Hùng)

 

     Ông Cai Tổng bước thêm hai lần nữa xuống thuyền hoa sau khi chiếc thuyền hoa lần thứ nhất vừa tách bến bất ngờ bị cơn lốc xoáy nhận ch́m! Người ta vẫn thấy ông h́nh như c̣n giận đất trời phủ phàng và tiếc rẻ chuyến đi trên chiếc thuyền t́nh ngào ngạt hương yêu quá ngắn ngủi. Ông thỉnh thoảng một ḿnh cô đơn đến ngồi bên mộ người xưa có khi hằng giờ nghe gió thổi vi vu. Ông như cố lắng nghe tiếng nói yêu thương nào đó của người t́nh đầu gởi đến cho ông theo tiếng gió chiều mỗi lúc hoàng hôn gần tắt và mang theo lời th́ thầm của ḿnh nhờ gió đưa đến một cỏi xa xôi nào đó mà ông tưởng tượng ra có người yêu đang đứng đợi…

     Hai năm kề cận đầu ấp tay gối với hai h́nh bóng của người yêu đang ở cơi xa xăm chưa đủ cho ông cảm thấy thỏa ḷng nhớ nhung những nét yêu thương vời vợi của người t́nh yêu dấu. Sau khi bà Cai Tổng thứ Ba hạ sinh cho ông thêm một Tiểu Thơ nữa, ông Cai Tổng rước thêm một “nét đáng yêu khó quên”, hao hao giống người vợ đầu đời về dinh cho vui cửa vui nhà.

     Chiếc thuyền hoa thứ Tư cập bến sông dinh ông Cai Tổng vào một buổi đẹp trời mùa Xuân, những khóm hoa Mai vàng dọc theo lối đi bến sông nhà ông vẫn c̣n đơm bông kết nhụy khoe sắc thắm mừng năm mới. Thêm một lần nữa người ta chúc tụng cho ông Cai Tổng có thêm được một con chim én gia nhập vào đàn én đang bay lượn, tạo thêm hào hứng cho khung trời hạnh phúc dinh Cai Tổng. Bà Cai Tổng thứ Tư là một thiếu nữ duyên dáng và rất đẹp. Bà là cư dân ở một huyện khác, cách lănh địa của ông Cai Tổng không xa. Nhân một chuyến đi thăm viếng bạn bè, đôi trai tài gái sắc gặp nhau. Ông Cai Tổng đă t́m được một nét dễ thương nơi khóe mắt, hay nụ cười, hay mái tóc giống người trong mộng nên bằng mọi cách ông mang cho bằng được nàng về dinh để nh́n ngắm cho thỏa dạ!

     Một ông, ba bà sống chung với nhau trong một mái nhà cùng với bốn đứa trẻ “con của chúng ta”. Người ta chỉ nghe thấy không khí sinh hoạt rộn ràng ồn ào hằng ngày, chớ nào có ai biết được có những ǵ sau bức màn bí mật khép kín của gia đ́nh ông Cai Tổng.

     Bà Cai Tổng thứ Tư cho ra đời thêm một Tiểu Thư. Dinh Cai Tổng giờ có được bốn Tiểu Thư và một Công Tữ. Người dân miền Nam không gọi con đầu ḷng là con Că rồi mới đến thứ Hai, Ba, Tư .. như dân sống ở miền Bắc hay miền Trung. Con đầu ḷng là thứ Hai, kế đến thứ Ba, Tư, Năm …Ông Cai Tổng cùng các phu nhân và gia nhân trong nhà vui mừng chào đón cô Tiểu Thư thứ Sáu, tính theo thứ tự đến sau các anh chị cùng cha khác mẹ với cô.

     Đại gia đ́nh ông Cai Tổng nhộn nhịp như ngày xuân mở hội. Ông Cai Tổng lúc đi thăm dân chúng cũng như đang ở nhà, lúc nào cũng có ít nhất một, hai phu nhân kề cận, chuyện tṛ. Có khi tháp tùng ông cùng một lúc ba bà và các con đi dạo chơi đó đây trên chiếc ghe hầu có 4 tay chèo trên sông nước dọc ngang qua các cánh đồng ruộng lúa c̣ bay mỏi cánh của ông. Ông chia sẻ cùng đám dân quê lam lũ hạnh phúc của ḿnh bằng sự trợ giúp, quà tặng vật chất cho người nghèo, nâng đỡ cho người muốn đi học chữ để mở mang kiến thức tiến thân với đời. Ông phát động những công tŕnh khai khẩn thêm đất hoang để biến thành vùng phát triển trù phú. Thuở đó ở miền Nam Việt Nam c̣n rất nhiều những vùng đất hoang vu chưa được người đặt chân tới. Chim cá, thú rừng, cây cỏ sinh xôi nẩy nở tự nhiên, nhiều vô kể, lan tràn xuống những vùng có dân cư ngụ. Nương theo con nước chảy đổ về các sông rạch, cá nước ngọt đủ loại từ các vùng đất hoang trôi dạt xuống miền có ghe xuồng suôi ngược. Dân chúng có được một nguồn thực phẩm vô tận của trời cho đă nuôi sống kéo dài từ đời nầy sang đời khác.

     Dưới thời Pháp thuộc, việc phát triển dân trí của dân Việt Nam rất hạn hẹp. Cả làng chỉ có một trường Sơ Cấp dạy đến lớp 3, có làng không. Muốn học lên hết cấp Tiểu Học  phải dời ra trường huyện, tổng hay trường tỉnh. Có tỉnh chỉ có trường dạy ban Trung Học chỉ đến cấp hai, lớp 6 và lớp 7. Lên lớp 8 phải ra tỉnh lớn hay thành phố. Chính sách chia để trị của thực dân Pháp đă cản trở cho việc liên lạc, di chuyển đó đây của người dân Việt Nam ở ba miền Bắc-kỳ, Trung-kỳ và Nam-kỳ. Ngay cả ở những địa phương nhỏ hẹp, việc đi lại từ làng nầy sang làng khác hay huyện, tỉnh cũng khó khăn không ít. Đời sống và phương tiện đă thiếu thốn, lại thêm thủ tục rườm rà. Đại đa số dân chúng nghèo khổ ở thôn quê sinh sống bằng nông nghiệp, an phận buồn vui với hai mùa mưa nắng trên mảnh đất của ông bà tổ tiên để lại. Niềm sung sướng của họ là hằng năm sau mùa gặt được lúa đổ đầy bồ, cá nuôi đầy ao và đàn gia cầm, gia súc hùng hậu. Không ai mơ tưởng xa xôi đến việc cho con cái đến trường học để mở mang kiến thức với đời. Quan niệm thúng để đong “lúa”, chớ không để đong “chữ” cùng những tập tục phong kiến  khó bỏ do không có điều kiện và sự hạn hẹp trong việc truyền bá văn hóa cho người dân đă để lại một di hại thật lớn cho đất nước sau nầỵ    

                                                                        *  *  *

     Áo trắng đơn sơ mộng trắng trong,

     Hôm xưa em đến mắt như ḷng

     Nở bừng ánh sáng. Em đi đến.

     Gót ngọc dồn hương bước tỏa hồng

 

     Em đẹp bàn tay ngón ngón thon

     Em duyên đôi má nắng hoe tṛn

     Em lùa gió biết vào trong tóc

     Thổi lại pḥng anh cả núi non

 

     Em nói anh nghe tiếng lẫn lời

     Hồn em anh thở ở trong hơi

     Nắng thơ dệt sáng trên tà áo

     Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài

 

     Đôi lứa thần tiên suốt cả ngày

     Em ban hạnh phúc chứa đầy tay

     Dịu dàng áo trắng trong như suối

     Tỏa khắp đôi hồn cách mộng bay.”

     (Thơ Huy Cận)

 

     Những tưởng ông Cai Tổng đă quên đi h́nh bóng cũ khi hằng ngày ra ngoài bân rộn với công việc đ́nh đám, về nhà quay quần bên ba người vợ và đàn con xinh sắn. Nhưng không, ông vẫn sống trong mộng mơ và vẫn tiếp tục đi t́m bóng h́nh người đă khuất. Chiếc thuyền hoa lại được chuẩn bị để đón rước bà Cai Tổng thứ Năm.

     Bà Cai Tổng thứ Năm được chào đón nồng nhiệt cũng như các bà Cai Tổng đă đến trước. Bà thứ Năm có lẽ có nhiều nét giống người vợ đầu tiên, người trong mộng của ông Cai Tổng cho nên ông quấn quít theo bà cùng những sự săn sóc kỹ lưởng. Ai cũng tưởng ông Cai Tổng đă hài ḷng và dừng chân trong việc đi t́m vợ sau khi bà Cai Tổng thứ Năm hạ sinh thêm cho ông cậu Công Tữ thứ Băy. Nhưng không! Khi cậu Băy vừa được 2 tuổi, ông lại loan báo cho họ hàng quyến thuộc và gia nhân trong dinh Cai Tổng..lại chuẩn bị thuyền hoa, đón bà Cai Tổng thứ Sáu.

     Nhân một buổi đi thăm dân, ông chú ư đến cô gái đứng một ḿnh e ấp, trông ngờ ngợ giống như là người yêu đă mất. Ông lập tức xúc tiến việc cưới hỏi, rước người đẹp về dinh để được ra vào nh́n ngắm những nét nhớ thương khó quên.

     Gia tài t́nh cảm của ông Cai Tổng nay đă lên đến năm người vợ, không tính người đă mất và sáu đứa con, hai trai, bốn gái. Những năm kế tiếp, bà Cai Tổng thứ Năm tiếp tục sinh thêm cho ông một trai và hai gái nữa. Ông có tất cả là chín người con. Hạnh phúc, vui vầy bên năm người vợ, chín đứa con cùng dinh thự, của ch́m, của nổi và tài sản bao la những cánh đồng xanh vô tận...

                                                          *    *   *

    

                                                                                Ta đợi em từ ba mươi năm

     Uổng hoa phong nhụy hoài trăng rầm

     Heo mai chớm đă lên mùa gió

     Ngăn ngắt chiêm bao lạnh chiếu nằm

 

     Cúc tả tơi vàng mộng xác sơ

     Hiện sương ngơ lá vẫn trông chờ

     Đêm dài quạnh hé đôi song lớn

     Nguyệt động ṿng tay úa giấc mơ

 

     Ngai trống vàng son lợt sắc rồi

     Ḷng ta Hoàng Hậu chẳng về ngôi

     Hồ ly không hiện, người không đến

     Chỉ ánh trăng vào khung cửa thôi!

    

     Hiu hắt t́nh trai một kiếp suông

     Mênh mông nệm gối rét căn buồng

     Lệ sa bạch lạp ngàn đêm trắng

     Thơ vút sầu say rượu ngập cuồng

 

     Đă mấy canh khuya nụ ngát nhài

     Kết chưa thành mộng ư liêu trai

     Lung linh nguyệt thắm vàng trang sách

     Đợi chẳng bừng sen nhịp gót ai

 

     Thôi thế hoài thơm tuổi dịu hiền

     Cánh khô nằm lụi trót hoa niên

     Chương Đài, ca quán, ôi hồng liểu

     Nửa cuộc trần gian lợm yến diên.

 

     Khắp đă nghe t́m mỏi núi sông

     Đâu say yên ngựa gió mui bồng

     Gió sương giờ vẫn buồng đầy lạnh

     Em hỡi! Phương nào em có không ..”

                    ( Thơ Vũ hoàng Chương)

 

     Ba mươi năm trôi qua kể từ khi người yêu, người vợ đầu đời của ông Cai Tổng qua đời một cách đột ngột không một lời từ giă vẫn c̣n để lại trong ḷng của ông một vết thương đau và nỗi nhớ khó quên. Năm người đàn bà bằng xương bằng thịt ông đă t́m được có một nét nào đó giống người yêu, ông đă rước về dinh để đầu ấp tay gối để tưởng như đang được sống bên cạnh nàng thay cho những mộng mị h́nh bóng trong mơ về người t́nh có một không hai trong cuộc đời ḿnh, cũng vẫn chưa làm cho ông thỏa ḷng. Ông vẫn tiếp tục đi t́m h́nh bóng …

     Người đàn bà thứ Băy bước vào cuộc đời ông cũng được rước bằng thuyền hoa và đầy đủ thủ tục đ́nh đám. Xóm làng, quyến thuộc không c̣n ngạc nhiên, bàn tán nữa. không ai thắc mắc việc ông làm, mặc nhiên chấp nhận!

                                                            *  *  *

     Đi thăm em chiều nay không lá đổ

     Thảm cỏ xanh ôm giấc ngủ an lành

     Suối nước chảy đưa nhạc t́nh mấy độ

     Lá ru êm bóng mát phủ quanh mồ

 

     Anh và em bây giờ trong gan tấc

     Mà sao nghe cách biệt đến ngàn trùng

     Lỡ mai nầy trời đọa đày hai đứa

     Th́ Thiên đàng địa ngục nghĩa ǵ đâu!

 

     Nơi cơi đó em mơi ḷng ngống đợi

     Nhưng đường trần sao cứ măi quanh co

     Nắng rồi mưa, mưa rồi nắng dật dờ

     Ta cứ vỡ theo từng bong bóng nước

 

     Anh đang đứng trước bến bờ ảo giác

     Một ngả đường mấy lối rẽ buồn tênh

     Phải chi em là gió núi lênh đênh

     Sẽ ḥ hẹn cùng em nơi cuối biển

 

     Chiều hôm qua buồn nhói đau hiển hiện

     Anh âm thầm chết lịm giữa hư vô

     Trần gian không em, anh nhiều nỗi khổ

     Trần gian không em, hạnh phúc nghi ngờ.”

                                            ( Thơ Kim Thành)

 

     Người ta vẫn thấy ông Cai Tổng thơ thẩn với nỗi buồn sâu kín. Sau ba mươi năm người yêu dấu đă ra đi về miền xa, ông ôm nỗi sầu cô đơn từ đó và cho đến nay ông vẫn là người yêu cô đơn bên cạnh sáu người vợ đang sống chung với ông. Ba chục năm trôi qua, ông đă bỏ công t́m kiếm bóng h́nh người đàn bà đă đến với ông và ra đi bỏ lại cả một khung trời yêu thương cùng những kỹ niệm vương vấn khó quên. Nắm mồ quạnh quẽ của người vợ đầu đời, một trời thương yêu vùi chôn dưới đáy huyệt lạnh. Rừng Mai vàng bao bọc chung quanh ôm lấy khu phần mộ của bà Cai Tổng thứ Nhất nay cũng đă cằn cỗi ǵà theo năm tháng. Cứ mỗi lần vào Xuân, Mai vàng trổ hoa kết nụ vàng rực, người ta thường thấy ông Cai Tổng thẩn thơ đi lạc giữa những cành Mai khoe sắc, như vào một thế giới nào đó của riêng ông ..

    Tôi chỉ là người uớc mơ thôi

     Là người mơ ước hảo! Than ôi!

     B́nh minh chói lói đâu đâu đấy

     C̣n chốn ḷng riêng u ám hoài.

 

     Mà biết vô duyên cứ vẫn mong

    Trăm năm ôm măi mối t́nh không,

     Trọn đời làm kẻ đưa thuyền khách

     Thuyền chẫy bơ vơ đứng với sông ..”

     (Thơ Hoài Nhân)

 

     Thời gian không làm sờn ḷng người lữ khách đa t́nh đi t́m bờ bến yêu đương. Ông Cai Tổng đă t́m thêm được một bến bờ thương yêu nữa và đại gia đ́nh của ông có thêm một giai nhân trong hàng ngủ các bà phu nhân.

     Hai năm kế tiếp, một bóng hồng trẻ trung ẩn hiện qua dáng vóc h́nh bóng người vợ đầu đời, được ông Cai Tổng mang thuyền hoa rước về dinh. Bà Cai Tổng thứ Chín vừa tṛn 18 tuổi.

     Cuối thế kỹ thứ 19 và vào những năm đầu của thế kỹ 20, đất nước có nhiều chuyển biến. Ông Cai Tổng không c̣n làm việc nữa. Ruộng đất mất mùa mấy năm liên tiếp, nợ nần đầy ấp, nên ông phải bán lần hồi tài sản để trả nợ. Phần các Bà vợ của ông sợ mất phần, cho nên tranh nhau cất dấu tiền bạc, phân chia của cải...Gia sản của ông càng ngày càng tàn lụng!

     Khi chiến tranh Việt-Pháp bắt đầu nhe nhúm. Họ hàng thân quyến bắt đầu bỏ xứ sở ra đi. Ông lần lượt đưa tiễn các bà vợ của ông ra đi về bên kia thế giới. Khu rừng Mai, nơi an nghỉ ngh́n thu người vợ đầu đời của ông lần lượt có thêm những mấm mộ chôn vùi thân xác những người đàn bà khi sống cùng chung một mái nhà, cùng chung chia t́nh chăn gối. Người vợ thứ Chín từ giă ông ra đi t́m đời sống khác nơi một chân trời vô định, chỉ c̣n lại người vợ thứ Sáu kề cận bên ông. Ông đă thực sự mỏi mệt đi t́m h́nh bóng yêu kiều ở thế giới đang sống hay chưa?

      Tạo hóa tạo ra vạn vật. Cơi trần ai bao la thăm thẳm đầy những, sông hồ, núi non, biển cả, hoa thơm cỏ lạ và sinh vật ..Nhưng! không có h́nh thể, đặc tính nào giống nhau, và tất cả mọi vật đều thay đổi, chuyển biến theo tiến tŕnh thời gian. Những ǵ đă qua đi trong cuộc đời của con người chỉ c̣n là những kỷ niệm, không thể đi ngược lại ḍng thời gian ..Đi t́m lại h́nh ảnh yêu kiều của một thời thương nhớ xa xưa, ông chỉ có thể đạt được ư nguyện ḿnh bằng chuyến viễn du về phương trời xa, nơi đó không c̣n sinh ly tử biệt nữa!

     Em đến vầng trăng bỗng toả hương,
     Quen nhau, ngờ truyện rất hoang đường.
     Trang thư xơa tóc cười e lệ,
     Nét chữ thu gầy, vóc ngậm sương.

     Thăm thẳm ch́m sâu cơi mộng nào ?
     Nửa chiều huyền hoặc, nửa thần giao,
     Mắt xanh Em đến như màu khói,
     Một thoáng hồng nhan ngọn gió trao.

     Cặp mắt nh́n nhau có hẹn thề ?
     Năo ḷng -- ôi khóc ngọc lưu ly !
     Bài thơ khát vọng thành mưa gió,
     Anh gửi vào trong những giấc mê.

     Giấy mực say nồng hương tóc Em,
     Thương qua ḍng chữ ngón tay mềm.
     Vệt son loáng nét môi cuồng vọng,
     Lắng tiếng xuân cười, chết mỗi đêm.


     Chết giữa mùa xuân, lạ cuộc đời,
     Tên Em c̣n đượm ngát vành môi.
     Lung linh sao rụng, mưa hàng chữ,
     Chợt sáng hồn Em đáy mắt tôi.

     Trăng bỗng u huyền, nắng cổ sơ,    
     Em về, nếp áo rộng hư vô.
     Khói sương thạch động xa vầng trán,

     Ta lạc vào trong tiểu thuyết xưa.

     Mây quấn ṿng lưng, tóc xơa vai,
     Hồn lên thao thức búp tay dài.
    Khoá xuân trinh bạch trăng làm gái,
    Em lẩn vào Thơ, trốn Mộng hoài.

     Gối rợn ḿnh hoa, ửng má hồng,
     Ḷng Em -- Ôi bí mật thâm cung.
     Thịt da hương phấn, ngây ḍng mực,
     Nét bút đa t́nh, cánh bướm rung.

      Trắng muốt tâm linh vạt áo sầu,
     Canh gà chưa rụng đă xa nhau.
     Thương cho xác bướm hai lần mộng,
     Đành hẹn bài thơ gửi kiếp sau.

     Tôi sẽ đi như giấc mộng buồn,
     Và đi như vệt nắng cô đơn.
    Kinh thành hoang phế, Em ngồi lặng,
     Mái tóc c̣n vương một chút hồn.”

     (Thơ  Đinh Hùng)


    
Vào một ngày đầu Xuân, Mai vàng khoe sắc thắm, ông đă thực hiện chuyến đi vào thiên thu để hội ngộ cố nhân, người vợ, người yêu, người t́nh lư tưởng có một không hai trong cuộc đời mà ông không thể nào t́m gặp được ở dương thế suốt hơn nửa thế kỷ./.

       Viễn Hương