Truyện Dài

 

 

 

 

Đốc Hà

 

 

Tam Thanh

 

(Tiếp theo kỳ trước)

Chương 2

Tôi hỏi Thượng sĩ Toàn, y tá trưởng:

-  Chuyện ǵ mà rần rần ra như vậy?

-  Chuyện thầy Hà.

Tùm lum ông thầy ơi!

-  Sao liên quan ǵ đến Tiểu khu nữa phải không?

-  Vâng, thế này . . .

Đốc Hà đêm vừa qua ra ở một cái villa ngoài phố chơi v́ có cô bạn gái nào ở Sài G̣n ra thăm, nghe đâu như cô dược sĩ Lụa, mà y đă quen biết và thương yêu được vài năm rồi.

Đương thời, để giữ an ninh, sau giờ giới nghiêm, thường có những toán tuần tiểu hổn hợp đi xét bất thần một vài khu trong tỉnh, gồm lính bên tiểu khu, quân cảnh và cảnh sát.  Hôm dó lại xét trúng khu Đốc Hà ở.  Qua nữa đêm thấy động phía sau vườn , Đốc Hà, trong bộ đồ ngủ, cầm súng dón dén ra và bắt gặp mấy người lính đi qua rào cây vào sân, thay vào gọi cửa đi phía trước có ư nếu gian tế bị bắt gặp thời để chuồn cổng hậu hơn cổng phía ngoài đường. Cơn thịnh nộ nổi lên đùng đùng v́ sự xâm nhập gia cư bất hợp pháp, Đốc Hà tay súng, tay lựu đạn, bắt trọn nguyên toán tuần tiễu, gồm cả viên chuẩn úy trưởng toán mới xớ rớ chạy tới, và tước hết súng. Cho toán tuần tiểu một bào học không đi cổng trước mà bọc cổng hậu không thông báo, y bắt từng người một luồn qua lỗ chó chui, trong khi chờ đợi xe cứu thương quân y viện ra. Y báo với toán trực bệnh viện Nguyễn Huệ là y đau cần xe chở. Khi xe tới, y ngồi ngoài cùng hăm trước tên nào có ư chạy trốn sẽ cho nổ lựu đạn chết ráo.

Vào tới quân y viện, Đốc Hà bắt xuống xe hết, hai tay để lên đầu:

-  Tụi bay nh́n cái bóng đèn kia chưa?  Đứa nào chạy tao bắn bể sọ như cái bóng đèn.  Này!

Dứt lời y vẩy súng, cái bóng đèn bể tan tành sau tiếng súng nổ chát chúa.  Toán tuần tiểu hết hồn, mặt xanh dờn, mắt la mày lét được giải lên lầu. Các y sĩ độc thân lục tục dọn đồ ngủ đi chỗ khác nhường chỗ cho Đốc Hà và nhóm tù nhân. Y bắt từng người một viết tên tuổi, số quân, đơn vị và tự thú là xâm nhập gia cư bất hợp pháp.

Tỉnh trưởng kiêm tiểu khu trưởng Lê Khánh nghe tin vội tới ngay quân y viện. Nhưng phải đứng ngoài cùng toán hộ vệ. Đốc Hà, do nhóm đàn em thông báo, nhắn ra không được vào quân y viện, hễ trái lời cứ đi một bước là trong này sẽ bắn chết một toán viên.

Mấy tiếng đồng hồ thương thuyết, y sĩ trưởng Phùng, biệt danh Phùng Há, chạy như con thoi giữa lầu, nơi nhốt toán tuần tiểu, và cổng quân y viện. Tờ mờ sáng toán tuần tiểu được thả hết với súng cơ hữu, và tiểu khu làm ngơ như không có chuyện ǵ xảy ra.

Sau vụ này, tiếng của Đốc Hà nổi lên như cồn, v́ quân cảnh và cảnh sát, những người cả quân lẫn dân đều không có cảm t́nh, không ưa, đă lănh một bài học đích đáng mà ngậm câm không làm ǵ được.  Và dĩ nhiên Đốc Hà phải đề pḥng cẩn thận hơn khi đi ra ngoài quân y viện từ đó.

Vài tháng sau, chẳng rơ có sự can thiệp kín đáo của y sĩ trưởng Phùng Há hay không, có lệnh thuyên chuyển Đốc Hà về Không Quân. Y rất b́nh tĩnh về tŕnh diện Không Quân và hỏi được bổ nhiệm ở đâu.  Được trả lời mới tới đơn vị phải đi xa, sau mới về căn cứ lớn hay bộ chỉ huy, theo thông lệ của khối quân y Không Quân, mặc dù là y sĩ chuyên khoa. Y xé tan tờ sự vụ lệnh và trở lại quân y viện Nguyễn Huệ tiếp tục làm việc, như không hề có lệnh thuyên chuyển. Điều chỉnh hồ sơ do y sĩ trưởng và bên hành chánh lo, y không màng tới.

Dược sĩ Lụa là người Đốc Hà thương yêu nhất và tính đi tới hôn nhân. Cỡ người mảnh khảnh, cao và có tính rất quyết liệt mà chính y phải nể, sau nhiều đụng chạm, giận dỗi. Chàng tám lạng, nàng cũng nửa cân, xứng đôi vừa lứa nếu trời se duyên.

Ngoài Lụa ra, Đốc Hà cũng có quen vài người con gái khác, trong đó có cô Sâm với tục danh là Sâm hột vịt lộn v́ nhà có hột vịt lộn, c̣n riêng cô th́ làm ở sở Mỹ, người ḿnh dây cao ráo, có đôi chút nhan sắc diêm dúa. Thêm cô gái ở câu lạc bộ nhí nhảnh, trẻ nơn, có da có thịt. Những người con gái ngoài dược sĩ Lụa chỉ là bạn qua đường. Y tính lập gia đ́nh với Lụa rồi nên đă kiếm ông ṭa Pḥng đỡ đầu trong vụ học bổn, rửa tội v́ Lụa là công giáo.

Thương Lụa, Đốc Hà thương cả gia đ́nh em luôn. Lụa có người em trai tới tuổi động viên. Đốc Hà thu xếp cho chú em tŕnh diện ở trung tâm hai nhập ngũ. Ở đây, y quen từ chỉ huy trưởng, y sĩ trưởng tới nhân viên hội đồng y khoa, ban giám định . . . Y chỉ cần cho chú em hoăn dịch một thời gian ngắn để cho có người bà con sinh viên ở ngoại quốc về, chú em sẽ đổi thông hành giả mà thoát ra xứ ngoài, người bà con sẽ điều chỉnh giấy tờ sau. Mưu thần sầu quỷ khóc này không thành v́ sau cùng người bà con đau bệnh không về Việt Nam nữa.

Cũng chuyện hoăn, miễn dịch mà Đốc Hà gây thù chuốc oán với mấy y sĩ đàn anh, bác sĩ Vinh, chủ tịch hội đồng miễn dịch, và bác sĩ Khiêm, trưởng khu ngoại khoa, kiêm giám định viên ngoại khoa.

Như đă nói Đốc Hà có hai người em trai, y gởi người em kế vào Địa phương quân Khánh Ḥa, c̣n người em út đương học Đại học khoa học. Trong gia đ́nh đă hai người đi lính rồi, đáng lẽ người thứ ba phải được miễn theo như y một lần đă nói với tôi. 

Người em trai út nhận được giấy nhập ngũ, và anh hai bảo tŕnh diện ở Trung Tâm II. Chú em này trước kia chơi banh bị gẫy tay nên có thể là một tiêu chuẩn hoăn dịch, nếu không là miễn dịch khi có tay trong gởi gấm tận t́nh.  Bác sĩ Vinh cũng như bác sĩ Khiêm đă nhận chỉ thị rơ ràng của Đốc Hà rồi, nhưng v́ cánh tay chú em đă lành ngay ngắn, nên hai vị bác sĩ không dám làm liều, sợ tiếng tăm, tai mắt. Kết quả không được như ư muốn: chú em chỉ được hoăn dịch ba tháng tái khám. Cứ những đi cùng về, lập thủ tục cũng hết ba tháng rồi.

Đốc Hà giận trành hông v́ gởi người em ruột thịt máu mủ tới những người đồng nghiệp quen biết đă từ lâu, và cũng ơn qua nghĩa lại, mà chẳng nên cơm cháo ǵ.  Sự bảo vệ gia đ́nh không được toàn hảo, uy tín anh hai bị sứt mẻ, t́nh đồng nghiệp không trọn vẹn, y nổi hung.

Một bữa, hội đồng y khoa đang họp, dưới sự chủ tọa của y sĩ Thiếu tá Vinh. Đốc Hà xồng xộc đi vào, tới trước bác sĩ Vinh tát bốp một cái, chỉ mặt:

-  Anh không xứng làm chủ tịch hội đồng miễn dịch.  Làm đơn từ chức đi.  Về nhà liệu mà bảo vệ thân và vợ con, chuyện ǵ xảy ra đừng trách là không bảo trước!

Mặt y sĩ thiếu tá Vinh trắng bệch. Ông chưa kịp phản ứng hay nói ǵ th́ Đốc Hà lừng lững đi ra rồi.  Hội đồng tạm hoăn và bác sĩ Vinh về nhà tức th́, bối trí bao cát ở các điểm pḥng vệ nơi ông ở, và ông đă tự ư vơ trang pḥng vệ bất trắc. Cho tới ngày Đốc Hà gây rối ở Nha Trang không có chuyện ǵ đáng tiếc xẩy ra cho bác sĩ Vinh và gia đ́nh.

Ngay khi có kết quả hoăn dịch của chú em trai của Đốc Hà, y sĩ thiếu tá Kiêm, giám định viên đă bị dằn mặt:

-  Ngon.  Anh chơi tôi há! Anh về pḥng mạch bữa nay đi. Tôi sẽ đánh anh tại đó.

Những lời giải thích xin thông cảm, nài nỉ bỏ qua nói bao lâu cũng vô ích.  Đốc Hà đă định và không ai lay chuyển nổi, kể cả tôi là người y có chút nể trọng.

Bác sĩ Khiêm than với tôi:

-  Đấy anh xem. Tôi cũng hết ḷng giúp đỡ. Cánh tay găy đă lành lặn, chụp h́nh lên gần như không thấy ǵ, không trở ngại trong sự cử động, làm sao tôi vượt được tiêu chuẩn? Liều ḿnh đề nghị cho hoăn dịch rồi mà hắn không chịu. C̣n dọa đánh nữa. Hồi mới ra đây, tôi có để hắn làm pḥng mạch chung lấy tiền tiêu thêm, có khi lấy lố số tiền hắn kiếm, tôi có hề nói ǵ bao giờ đâu. Anh em kể như ăn cùng mâm, ngồi cùng chiếu, hắn nỡ nào đối xử với tôi như vậy . . .

Mọi người ra về hết, kể cả bác sĩ Khiêm lo âu, mặt buồn dười dượi, trừ một ḿnh tôi c̣n nỉ non can gián Đốc Hà tới độ bực ḿnh:

-  Thôi được rồi, toa đi làm pḥng mạch đi.  Để moa coi sau.

Không rơ v́ nghĩ lại hay nể lời tôi mà chiều đó, cũng như sau này, bác sĩ Khiêm chẳng bị Đốc Hà đánh bao giờ.

Riêng cá nhân tôi cũng đụng với Đốc Hà một lần:  Tôi là người chót chưa bị xỉ vả, khảo chuyên môn. trách móc hay bị phạm tới thân xác.  Cho tới phút đó tôi c̣n may v́ cả đời tôi, từ lúc trẻ cho tới ngoài ba mươi, chưa hề đụng độ, đánh nhau, vật lộn với bất cứ ai bao giờ, vơ vẽ cũng không mà mồm miệng cũng chẳng.  Nhưng dù sao cũng phải giữ vững lập trường, tŕnh bày khúc mắc, rồi có dùng hay không kế thứ ba mươi sáu của các chú con trời là chuyện khác, hạ hồi phân giải.

Ngày đó phiên tôi trực. Đương nằm khểnh tĩnh thần ở trên giường, nghe chiều rơi nhẹ nhàng và ánh sáng rút dần, th́ Đốc Hà xồng xộc bước vào, đóng cửa cái rầm.  Tôi thốt giật ḿnh và biết chuyện không lành sắp xảy ra. Mấy bữa trước, bác sĩ Trần đă báo tôi nên đề pḥng v́ nghe Đốc Hà đương buồn tôi. Và như ai cũng biết, khi y buồn một người nào là sẽ có chuyện động thủ.  Kỳ này thời tôi hết đường rút.

Tôi hỏi trước:

-  A!  Hà!  Đi đâu đây?

-  Moa có chuyện muốn hỏi toa.

-  Chuyện ǵ?

-  Thằng thiếu tá Huyên.

-  A, moa cũng định gặp toa về vụ này, nhưng chưa có dịp.  Tiện đây moa nói cho toa nghe luôn . . .

Thiếu tá Huyên, thuộc bên quân cảnh ở Nha Trang, không hiểu v́ lư do ǵ bị thuyên chuyển lên Pleiku, nghe đồn như bị lỗi hơn là thăng chức, đang lúc bà vợ ông theo chữa ung thư, và tiệm bán kem của ông trên đường Độc Lập khách hàng tấp nập, ăn nên làm ra.  Một kỳ về phép, ông liên lạc với bác sĩ Phạn để xin tị nạn một thời gian chờ chạy thuốc. Bác sĩ Phạn trên tôi một khóa, là đương kim y sĩ điều trị trại phổi, nổi tiếng là ăn chơi, cờ bạc, hào hoa, xài tiền như rác . . . Theo lời đồn, nghề tay trái của anh là chơi x́, nhiều lần đă xách cả samsonite tiền đi máy bay ra Đà Nẳng để chơi, và kỳ nào cũng thắng lớn. Ở quân y viện tổ chức ǵ cần tài trợ là anh vung tiền giúp đỡ hậu hĩ, không do dự. Và dĩ nhiên, anh quen nhiều cấp lớn, chẳng những ở Nha Trang mà c̣n ở Cục Quân Y, Tổng Cục Tiếp Vận v . v . .  Đối với anh em đồng nghiệp, anh rất vui vẻ, cởi mở, hào phóng.  Y tá, y công, bệnh nhân mến chuộng cái dễ dăi của anh.  Biết Đốc Hà hay về Sài G̣n chơi, anh đă bao trước với Air ViệtNam, mỗi lần Đốc Hà đi là có vé sẵn, không cần thắc mắc, nếu y không dùng hàng không quân sự.

Chẳng rơ v́ chỗ quen biết sẵn, hay một căn nguyên nào khác, thiếu tá Huyên được nhập viện trại phổi.  Nằm một thời gian, ông được chuyển sang trại tôi về chứng kinh phong. Theo như hồ sơ th́ ông đă có nhiều cơn giật, phần lớn vào ngoài giờ làm việc, do y sĩ trực cho thuốc và viết bệnh trạng. Có một lần chính Đốc Hà cũng đă xác nhận thiếu tá Huyên có kinh phong. Nhưng nhân viên của tôi có tai có mắt nên cũng đưa tin cho tôi hay.

Thiếu tá Huyên gặp tôi ngày đầu, và tôi có nói thẳng với ông, nếu ông có bệnh kinh phong thời phải t́m căn nguyên để cách chữa trị được hữu hiệu. Và mỗi khi có cơn giật phải có chính y tá của tôi hay tôi thấy mới biên vô hồ sơ được, và từ đó mới có thể ra hội đồng y khoa.  Ông gật gù xong rồi biến luôn khỏi trại sĩ quan trong một tuần lễ liền, không nói không năng ǵ ráo. Tôi bảo nhân viên nhắn lại nếu c̣n muốn nằm ở trại tôi thời bắt buộc phải có mặt lúc tôi đi thăm bệnh mỗi sáng. Lời yêu cầu vị nể của tôi không được chiếu cố. Tôi liền chuyển hồi thiếu tá Huyên về trại bác sĩ Phạn.

Tới đây tôi biết có lời xúi xiểm của Đốc Hà là tôi không coi trọng lời viết trong hồ sơ bệnh lư về vụ kinh phong của thiếu tá Huyên.  Ngoài ra thiếu tá Huyên c̣n được đưa ra hội đồng y khoa về chứng bệnh giật, tréo cẳng ngỗng, do trại phổi chứ không phải trại nội thương do tôi trông nom như thường lệ. Dĩ nhiên, ngồi ở Hội đồng, tôi bác v́ thiếu yếu tố bệnh lư, giữa sự bực bội rơ ràng của một số đồng nghiệp.

Nhưng bác sĩ Phạn không bỏ qua.  Anh lại đưa thiếu tá Huyên ra hội đồng lần nữa, lần mà tôi không nhớ rơ là tôi vắng mặt hay bỏ về trại làm việc sau khi đă tŕnh bầy xong những trường hợp của trại tôi với hội đồng.  Kỳ này thiếu tá Huyên được phân loại II.  Một lỗi kỹ thuật lớn v́ kinh phong thuộc loại III.  Nhưng cố ư v́ loại II khỏi tái khám, trong khi loại III có ăn tiền trợ cấp phải tái khám để định mức độ tàn phế, và sẽ lộ liền với y sĩ giám định, một chặng khó khăn nữa.

Tới đây tôi tiếp:

-  Đấy là sự thật moa vừa cho biết. Chắc toa cũng nghe là khi được loại II rồi, thiếu tá Huyên có rêu rao là có bốn trăm ngàn lót tay đó!

-  Không. Có thật à?

Mặt Đốc Hà biến đổi, môi tím lại đương dằn sự giận dỗi:

-  Làm ǵ có chuyện đó!

-  Moa nghe sao nói vậy, tin hay không tùy ở toa.  Dù không ai gởi gấm, moa đă thông cảm trường hợp thiếu tá Huyên để cho tị nạn ở trại, nhưng hắn coi moa như pha. C̣n bảo moa đưa ra hội đồng về một chứng bệnh mà moa chưa thấy, thời ngoài sức moa rồi!

Vừa lúc đó y tá trực gọi tôi coi bệnh.  Tôi bỏ ra ngoài.  Đốc Hà ngồi trong pḥng tối chưa lên đèn trầm .

Sáng hôm sau, Đốc Hà lại gặp tôi ở pḥng trực và tỏ ư xin lỗi v́ đă hiểu lầm tôi, giữa sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng của tôi.  Chắc y đă phối kiểm tin tức và hiểu sự vô tư của tôi.  Theo lời y th́ suưt nữa y mất một người bạn.  Tôi không rơ trong ư y, y đă giành h́nh phạt nào cho tôi, và tôi cũng chẳng thắc mắc, cây ngay không sợ chết đứng. Tôi c̣n thoáng hănh diện là khác, chẳng phải v́ vừa thoát nạn, nhưng v́ sự xin lỗi thành thật của Đốc Hà, người mà từ hồi giờ tôi chưa thấy và chưa nghe ai kể lại là mở miệng xin lỗi ai, bất cứ về một vấn đề ǵ, dù chuyên môn hay t́nh cảm.

Một thời gian sau, bác sĩ Phạn thuyên chuyển về Đà Lạt, không rơ theo đơn xin hay v́ một lư do nào khác.  Và trường hợp thiếu tá Huyên bị tái xét.  Thiếu tá Huyên như ai cũng biết, ân oán giang hồ nhiều, dĩ nhiên ở chức vụ và thế của ông, nhiều người ghét hơn là ưa.  Và nghe đâu như chính một người đàn em của ông, hận ông, tố với Cục Quân y và Bộ Tổng Tham Mưu.  Vận xui của ông c̣n đội thêm cái tang của vợ ông nữa.

*

**

Tôi được báo cáo là Đốc Hà về Tổng Y Viện Cộng Ḥa nằm. V́ bệnh ǵ th́ không ai được rơ. Tin ngoài hành lang dĩ nhiên không dẫn chứng đồn rằng y sĩ điều trị khóa đàn em và y sĩ trưởng khu khóa trước Đốc Hà đưa hồ sơ cho y muốn thử nghiệm ǵ th́ tùy ư viết vào, và muốn thử thuốc ǵ th́ ghi vô, y thừa sức và thừa tài để tự trị.

Chán cảnh lơ là v́ sợ mang vạ của trại nội thương, Đốc Hà về lại quân y viện Nguyễn Huệ chữa lấy, và thấy y đeo chai nước biển chuyền liên miên cả tuần với hàng vốc hũ Penicilline. Y cũng chẳng nói cho ai hay là đau bệnh ǵ. Riêng trong quân đội, dùng "Bi" chỉ chữa có một thứ bệnh rất phổ thông và rất b́nh dân mà thôi.  Đó cũng là một đề tài x́ xầm giữa các y sĩ, nhưng không ai dám định bệnh cả, chỉ e tới tai y lại vất vả cuộc đời.

Bác sĩ Phát, cùng khoá với Đốc Hà và tôi, mới thuyên chuyển từ Trung Tâm II tuyển mộ và nhập ngũ về quân y viện, người mà Đốc Hà không ưa v́ một lư do nào đó, cho tới giờ này tôi cũng chưa rơ, nói nhỏ với tôi là cái bệnh của y đă xâm nhập vào hệ thần kinh, sau khi đă nghiên cứu một lô sách y khoa cổ cũng như mới, với những triệu chứng như thay đổi tính t́nh bất thường, hay đa nghi dựng chuyện, tính toán, suy luận một cách lạ lùng . . . và cứ như thế bác sĩ Phát cố chứng ḿnh hành vi của Đốc Hà với những điều tả trong sách tham khảo. Trong thời gian chuyền thuốc, Đốc Hà chiếm cứ pḥng y sĩ trực, nằm ngay sau thư viện, đồng thời cũng được dùng làm pḥng hội và pḥng ăn cho y sĩ trực và y sĩ độc thân ở trong quân y viện. Y để máy liên miên chơi bài

"Con qú lạy chúa trên trời . .

Sao cho con lấy được người con thương . . "    

Hết bài ca, y lại bấm máy soành soạch cho chạy lại, ngày cũng như đêm. Tới cả khi ra hội đồng y khoa, y kéo theo cái cột trên treo ṭng teng chai nước biển, trong một bộ đồ ngủ nhầu nát, y vẫn để bài hát chơi ở trong pḥng.

Tôi có thêm một đồng minh sáng suốt nữa nơi bác sĩ Phát.  Anh gốc người Huế, có vợ, dược sĩ, người Phan Rang, con nhà quyền thế đương thời. Anh là người khôn ngoan, mẫu mực, quen biết nhiều người cấp bực và nhiều chuyện bên lề. Rất chịu khó theo dơi những biến chuyển quân sự cũng như chính trị trong và ngoài nước. Và nghề y khoa tổng quát rất rành rẽ.

Hồi học ở trường y khoa, tôi ít có dịp tiếp xúc với bác sĩ Phát.  Nhưng từ khi tôi thuyên chuyển từ Qui Nhơn về Nha Trang, chúng tôi có dịp gần nhau hơn và chuyện tṛ vui vẻ, thân mật hơn. Có lần anh mời tôi ăn cơm ở nhà, có lần chúng tôi kéo nhau đi ăn tiệm cùng với một vài người bạn chung ngoài giới bác sĩ.

Bác sĩ Phát có mắt quan sát rất tinh tế và thường chia xẻ với tôi những ǵ anh nghe thấy hoặc mục kích, đưa những lập luận vững chắc, dựa trên tin tức thâu lượm được v́ anh biết tôi kín đáo, ít bép xép.  Nhưng khi cần, anh vẫn dặn kỹ đừng nói lại với ai, nghe qua rồi bỏ.

Một chiều, bác sĩ Phát tới văn pḥng làm việc của tôi ở trại sĩ quan:

-  Ê, có bận ǵ không?

-  Không.  Ngồi chơi.

-  Này, toa có thấy ǵ khác lạ ở pḥng y sĩ trực không?

Tôi suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu:

-  Có ǵ lại đâu?

-  Toa không thấy mấy khe hở ở cửa mới được bít bằng băng keo à?

-  Moa chẳng để ư.  Mà bao lâu rồi?

-  Cả mấy tuần rồi.

-  Mà ai bịt vậy?

-  Đă không có mắt lại không có tai nữa!

-  Moa ít la cà và đâu có biết chuyện như toa.  Nói bà nó đi cho rồi, c̣n ỡm ờ măi!

Bác sĩ Phát xuống giọng nhỏ chỉ đủ tôi nghe, và kể lại theo tin t́nh báo th́ sau một thời gian ngắn buồn dười dượi, Đốc Hà trở lại b́nh thường, sinh hoạt vui vẻ, ai cũng nghĩ là thuốc chữa có hiệu quả chăng.  Một hôm, trước mặt y sĩ phó, bác sĩ Vân, Đốc Hà thở vắn than dài lương y sĩ đại úy của y không dủ xài v́ y không mở pḥng mạch tư như mọi người để kiếm thêm, một phần v́ y không đủ kiên nhẫn ngồi câu cá, một phần y cũng chưa có phép của bộ Tổng Tham Mưu v́ c̣n thiếu văn bằng bác sĩ y khoa do chưa tŕnh luận án. Y ở một ḿnh và không có phương tiện di chuyển, như ai đó có pḥng mạch tư lại c̣n có quân xa xử dụng nữa. Anh Vân thuộc loại bon papa hiền lành, phúc hậu, bao dung. thông cảm, nghe nhột và dâng ngay chiếc xe Jeep cho Đốc Hà dùng, c̣n phần anh xài chiếc xe gắn máy Yamaha vui vẻ, không thắc mắc phàn nàn. Ḷng anh rộng lượng, hiểu nhu cầu đàn em. Có xe rồi, Đốc Hà vác về quê ở Phan Rang nghỉ dưỡng sức hơn cả tháng, đi săn, đi tắm biển. Pḥng lương phải mang vào tận nơi phát cho y.  Vụ nghỉ ngang xương này là một trong những nguồn gốc của cuộc nổi loạn về sau. Khi trở về y như người mới, cường tráng, cởi mở, dễ thương. Có tin y mót lập gia đ́nh với cô dược sĩ lắm rồi.

Tới đây bác sĩ Phát mới gơ lên bàn:

-  Bây giờ mới là điểm quan trọng thần sầu!

-  Moa chưa thấy chuyện toa kể liên quan ǵ tới vụ che lỗ bít cửa cả!

-  Từ từ, đừng có nóng!  Toa biết hắn rất thương và trọng em Lụa và muốn lập gia đ́nh hạnh phúc hoàn toàn, con cái đề huề, khỏe mạnh, lành lặn yên vui . . .

-  Con nào mà chẳng lành lặn, toa nói ǵ kỳ vậy?

-  Suy thêm một tí nữa đi . . .

-  Toa muốn nói căn bệnh mà hắn chữa với Penicilline có thể chưa dứt gốc và ảnh hưởng tới đường con cái phải không?

-  Khá! Không đến nỗi tồi lắm! Nhưng hắn, với bộ óc khoa học thực nghiệm, muốn thử trước và không muốn có đứa con nào với em Lụa bị tật do hắn di truyền . . .

-  Và kiếm mồi thử nghiệm?

-  Đúng.

-  Nhưng rồi nếu có con với ai, nó mang tới nó liệng trả chứ nó ngọng à!  C̣n ăn vạ nữa là khác!

-  Chuyện đó hạ hồi phân giải.  Bà chị ở Phan Rang nuôi giùm mấy hồi . . . Lo ǵ giùm hắn đa mưu túc trí!

-  Tới tai em Lụa th́ sao?

-  Th́ ván đă đóng thuyền rồi!

-  Tin làm sao mà anh dám đoán ṃ vậy?  

-  Thứ nhất: em Sâm hột vịt lộn biến khỏi thị xă, sau mấy tháng gần gũi thân thiết với Đốc Hà.  Có thể em có bầu, đ̣i cưới nhưng không được chấp thuận mà bỏ đi chăng?

-  Em dân sở Mỹ đâu phải tay vừa?

-  Trai tứ chiến gặp gái giang hồ, kẻ tám lạng người nửa cân, biết đ̣n phép của nhau rồi!  Nhưng có thể em cao tay ấn hơn.  Lặn đi gây hoang mang cho Đốc Hà, một là c̣n yêu hắn thắm thiết, chịu nhận phần thiệt về ḿnh, hai là hắn sẽ nghĩ lại v́ đứa con đầu, bỏ vợ được chứ ai bỏ con . . .

-  Chắc đi phá!

-  Nấu vậy hắn càng soắn lên v́ không biết kết quả của cuộc thử nghiệm ra sao? Nghe nói hắn đă chỉ thị cho đàn em lùng khắp Nha Trang rồi mà chưa thấy đâu, và nay hướng vào Sài G̣n rồi có tên em trong danh sách hành khách Hàng Không Việt Nam . . . Trong khi chờ đợi kết quả t́m kiếm, hắn chẳng phung phí thời giờ và đă nhắm sang mồi thứ hai là em câu lạc bộ . . .

-  Thật vậy sao?

-  Mấy lần hắn trực là em lên tŕnh diện. Và để tránh những con mắt ṭ ṃ mất vệ sinh mới có màn bịt những khe cửa hở bằng băng keo!

-  Th́ ra là thế! Toa điều tra hay thật. Mà sao chưa nghe xầm x́ ǵ cả?

-  Tai vách mạch rừng!  Ai hay giữ nấy nếu muốn nồi cơm National c̣n!

-  Mà có chắc không?

-  A cái đó tùy!

(C̣n tiếp)