Tam Thanh

 

 

 

 

 

ĐỐC HÀ

 

 


      (Tiếp theo kỳ trước)

Chương 3

Thiếu Tá Mốt, quản lư quân y viện Nguyễn Huệ, kiêm chỉ huy trưởng Trung Tâm 2 hồi lực, chiếm ngụ căn nhà ở một góc khuôn viên của nhà thương, mặt trước nh́n ra đường, mặt sau có hàng rào mở vào sân quân y viện.  Trong khi đó, y sĩ trưởng và y sĩ phó ở chung một cái villa lớn cách quân y viện một hai dăy phố.

Thiếu tá ít có dịp liên lạc trực tiếp với giới y sĩ, nhưng ai cũng biết ông là người thủ đoạn. Lâu lâu ông biểu diễn một màn nói chuyện với Cục trưởng qua điện thoại với giọng thân mật như người nhà, nhưng thật ra là nói chuyện với tường.  Ông mà bắt được một người đàn em nào cứng đầu làm bậy là có màn dâng sớ thuyên chuyển về đơn vị tác chiến, màn xảo thuật này làm những người c̣n lại xanh mặt sợ sệt, nể v́. Ông là người của cơ hội chủ nghĩa, không bỏ qua việc ǵ có lợi cả.  Ông biết ở quân y viện có cơm dư bèn nuôi một bầy heo ở phía sau nhà, cũng do đàn em chăm sóc và bán hết lứa này tới lứa khác kiếm lời hưởng lợi. Nhưng đối với ai không rơ nội vụ, ông than văn tiền lương quân đội không đủ sống nên phải kiếm thêm mới đủ chi phí gia đ́nh, ở sở về là tắm heo, cho heo ăn . . . cực thân ông lắm. Trong khi ai cũng thấy ông chải chuốt, miệng ph́ phèo thuốc lá Jasmine.

Gần đây có tiếng đồn Thiếu tá Mốt, vớt một mẻ tiền ngon ơ của cả khối sĩ quan quân y viện, chuyên môn cũng như hành chánh, một cách chính thức, công khai, qua một vụ thu xếp nhẹ nhàng, ấm êm, thần sầu, quả không hổ kinh nghiệm xuất thân pḥng nh́ thời Pháp:  Ông kêu gọi đóng góp để thết đăi đoàn thanh tra lớn của Cục Quân Y, gồm Cục trưởng và Bộ Tham Mưu từ Sài G̣n ra, v́ quân y viện không có quỹ đen cho mục khoản đăi, tiếp tân.  Đại tiệc với dạ vũ được tổ chức tươm tất, lịch sự, hoàn hảo ở một nhà hàng lớn sang trọng ngay đường Độc Lập; nhưng ông chủ đại khách sạn này thuộc loại II miễn dịch, dĩ nhiên tự nguyện hào phóng bao hết phái đoàn cả ăn lẩn nhảy, một cách vui vẻ, sung sướng và biết ơn là đằng khác, sau khi được rỉ tai khéo léo là hồ sơ có thể sẽ không bị tái xét trong vụ thanh tra miễn, hoăn dịch bất thần . . . Đội lốt Cục mà hù cả sĩ quan lẫn nhà hàng một lúc, thâu lời một cách quang minh chính đại quả là một đ̣n vi vút của thiếu tá Mốt, với sự thỏa măn của cả đôi bên.

Cuộc đời của thiếu tá Mốt nhẹ nhàng, thong dong, nhàn nhă, hưởng thụ.  Muốn hớt tóc, thợ tới tận nhà.  Người thợ này có thuộc loại miễn dịch nào không th́ chưa rơ.

Dĩ nhiên những chuyện lặt vặt, nhỏ nhặt trên đă tới tai tôi thời chắc chắn Đốc Hà đă nghe thấy từ khuya rồi.  Y chưa xét tới hoặc v́ chưa có đụng chạm hoặc v́ bận quá không có thời giờ, nhất với tánh vốn dĩ rộng lượng bất cần của y.  Hoặc với sự giao thiệp khôn khéo của thiếu tá Mốt mà y bỏ qua những chuyện không mấy ǵ tốt đẹp trên chăng?  Và c̣n bao cơ hội thủ lợi khác ở chức vụ quản lư liên quan tới nhà bếp, chợ búa, quân xa, quân dụng, miễn, hoăn dịch v . . v . .

Khi thiếu tá Nhiên bị Đốc Hà đột kích hạ nhục, thiếu tá Mốt dĩ nhiên chột dạ, lo ngại người tới được hỏi thăm sức khỏe là ông.  Người bèn lấy phép thường niên, tránh né xuất hiện để mọi chuyện êm xuôi, nguôi ngoai, trở lại b́nh thường rồi mới về làm việc lại.

Thiếu tá Mốt và thiếu tá Nhiên thường như h́nh với bóng, đi đâu cũng thấy hai ông, hợp tác trong công việc hành chánh của quân y viện cũng như trong việc bài bạc, chơi bời ở ngoài đời, tâm đầu ư hiệp.  Tất nhiên thiếu tá Mốt dẫn đầu, phần v́ tuổi tác cũng như chức vụ chỉ huy.  Nên ông thấy sự vạ lây giảm bao nhiêu hay bấy nhiêu, chớ không thể nào tránh được, với óc thực tế, sáng suốt của ông, trong nhiệm vụ thiếu tá Nhiên lănh búa ta.  Thế nào ông chẳng có giải pháp ôn ḥa, thích ứng.

Với con mắt tinh đời của ông, thiếu tá Mốt dư biết Đốc Hà, trước sau ǵ cũng là một chướng ngại trong sinh hoạt của ông ở Quân y viện. Có thể những âm mưu đưa người y sĩ ngang tàng đi khỏi đơn vị cũng nằm trong chương tŕnh quản trị của ông chăng?  Chuyện này ngoài ông ra chỉ có trời biết. 

Thiếu tá Mốt có thói quen trị người bằng mưu.  Chưa nghe đồn ông phải dùng tới bắp thịt với thuộc cấp.  Ông đă rất mềm dẽo với giới chuyên môn và đặc biệt với Đốc Hà, người mà ông đă mở rộng mắt quan sát, lắng tai nghe báo cáo của đàn em để rút tỉa kinh nghiệm và có một nhận định rơ ràng, xác thực hầu xử thế thích nghi.

Lần này ông tự thấy ít ngờ hoàn cảnh lại xoay vần vào mục tiêu của Đốc Hà, một cách vô t́nh tới mức nào không ai hay . . . Cũng chẳng ai rơ sự đóng góp của ông trong phiếu b́nh điểm ở pḥng nhân viên tới mức nào về hồ sơ thăng thưởng của Đốc Hà.  Có thể là một đ̣n xéo cho biết khả năng thực tế của hành chánh qua mặt chuyên môn, hay suy diễn ra, một màn phô trương lực lượng, thực tế để chiêu hồi Đốc Hà về một mối, sau khi biết đâu là nguồn gốc chính của việc thăng quan tiến chức.

Thiếu tá Mốt không khinh địch, nhưng dù lăo luyện tới đâu trong mưu mô, đ̣n phép, ông vẫn luôn để một khoảng trống cho sự bất ngờ v́ yếu tố nhân sự.  Ông không đánh giá thấp tài Đốc Hà, nhưng quả thực phản ứng của y với thiếu tá Nhiên trước sau ǵ cũng đưa Đốc Hà tới ông, nhưng không đúng phương thức như ông dự tính, mà ngược lại ngoài dự trù của ông.  Chẳng những Đốc Hà giận cá chém thớt mà với cái đà hung hăng đang diễn tiến, y có thể xâm phạm thẳng tới chức vụ hay tính mạng của ông lắm!

Thiếu tá Mốt thấy Đốc Hà một địch thủ xứng tài với ông.  Y có ưu điểm tuổi trẻ hơn, c̣n độc thân, thạo vơ, dùng súng chính xác và cái tính hung hăng, liều lĩnh lại kèm theo đám đàn em đông đảo luôn luôn coi y như thần tượng và sẵn sàng trung thành thí mạng.  Nhưng ông th́ kinh nghiệm đời đầy dẫy, đă quá nhiêu thử thách gay go c̣n nguyên vẹn, không sứt mẽ hay mang thương tích cùng nhờ tính thâm trầm, lặng lẽ hành động với bộ óc trời phú cho đa mưu túc kế sắc bén.  Với bài họ ccủa thiếu tá Nhiên, thiếu tá Mốt phải có phương pháp đề pḥng, không để Đốc Hà xâm phạm tới cá nhân ông hay gia đ́nh ông, hoặc hạ nhục ông ngay tại đơn vị được.

Trong thời kỳ nghỉ phép, Thiếu Tá Mốt đă về cục Quân Y ở Sài g̣n để x́ một ít  tin tức về Đốc Hà và chắc xin chỉ thị hành động, sau khi hội kiến với y sĩ trưởng.  Đốc Hà được coi như người gây rối triền miên bất trị.  Các cấp chỉ huy ở Cục chẳng ai muốn dây dưa với Đốc Hà nên đều có thái độ lơ là, ngoảnh mặt làm ngơ, không xét tầm mức quan trọng hành vi của y để có một hành động thích ứng, chớ  không phải một vài lời cảnh cáo hay khiển trách vu vơ.

Thiếu tá Mốt thấy sự hổ trợ không mạnh là bao để ông rộng tay hành động.  Cuối cùng ông biết là mọi sự là do chính ông bầy ra hay quyết định.  Hiệu quả tốt đẹp không sao, cấp trên bỏ qua, nhưng nếu có rắc rối dĩ nhiên ông không được để yên. Ông chẳng dại ǵ đơn thân độc mă lâm trận.  Ở thế chẳng đặng đừng, ông phải dùng Phùng Há, chỉ huy trưởng làm bộc che thân.

Thiếu tá mốt trở lại nhiệm sở, sau khi măn phép không rơ có sẵn một kế hoạch hữu hiệu, đẹp đẽ nào chưa, hay giữ thái độ trông và chờ để tới đâu hay tới đo, tùy cơ ứng biến . . .

Ông đang chuyện tṛ với thiếu tá Nhiên và thiết tá Vân, thuộc pḥng miễn dịch, th́ Đốc Hà tung cửa bước vào.  Thư kư văn pḥng, chắc được lệnh sẵn, chạy vụt đi gọi đại út Hạ, sĩ quan an ninh đơn vị.

Khi người thư kư và Đại úy Hạ vừa tới th́ thấy Đốc Hà, bước vội ra, mặt hầm hần sát khí, miếng la lớn:

-  Rồi chúng mày biết tay tao!

*

** 

Đa số những người quốc gia chân chính đều ư thức được sự suy sụp của chế độ, trước sau ǵ cũng đưa tới tan ră nếu không kịp thức tỉnh chấn chỉnh lại chính quyền thanh liêm và hệ thống xă hội lành mạnh, thời mới đủ lực đủ sức, với sự hổ trợ của ṭan dân, mà đương đầu với chính thể cộng sản.  Họ ở thế kẹt giữa một bên là chính quyên thối nát do lực lượng ngoại bang tạo dựng yểm trợ, bên kia là đe dọa cộng sản thường xuyên nội chiến, nên trong một cố gắng tuyệt vọng cuối cùng nổi lên chống tham nhũng, trong quân đội cũng như ngoài chính quyền ở mọi đẳng cấp, mọi sinh hoạt xă hội, bài trừ tinh thần hưởng thụ cấp thời tiềm tàng trong dân gian, sau nhiều thế hệ chinh chiến với biết bao nhiêu lừa lọc chính trị, kinh tế, quân sự . . . Chính trị gia, thầy chùa, linh mục, các đoàn thể nổ lực chống tham nhũng.  Chính quyền đáp ứng bằng cách thành lập Viện Giám Sát cho đủ h́nh thức, nhưng không mang lại một kết quả nào đáng kể cả.  Tệ trạng ăn hối lộ lan tràn khắp lănh vực; đến cả giáo dục, tư pháp cũng không chừa th́ quả thật, nếu không phép lạ, th́ chỉ c̣n chờ tự diệt.  Không kiếm đâu ra sĩ khí soi sáng toàn quân, toàn dân.  Cuộc sống bất ổn, không an ninh, chẳng biết công ăn việc làm kéo dài đến ngày nào, nên mạnh ai nấy thủ, nấy vồ, nấy vét, càng lẹ càng tốt, càng nhiều càng hay, phi dân tộc, phi quốc gia.

Phong trào diệt tham nhũng cứu nước bùng lên vào năm 1969, như một cứu văn cuối cùng hy vọng thanh lọc những thành phần bất hảo khỏi chính quyền, diệt tận gốc rễ những gian thương tiếp tế cho địch từ gạo lúa, thuốc men, vũ khí . . . Người dân ngao ngán thấy những người bị tố vẫn nhởn nhơ dong chơi phè phỡn, nâng đỡ, thăng quan tiến chức đều đều. Tỉnh trưởng của một tỉnh Vùng III bị tố cáo hiếp dâm cô giáo, chẳng những không bị điều tra mà c̣n được thuyên chuyển về một tỉnh lớn hơn gần Sài g̣n.  Nơi đây c̣n tác quái sai đàn em dùng súng giám thị pḥng thi để đưa bài giải đề thi tú tài cho con cháu . . . Một tướng vùng ăn tiền khét tiếng được nâng đỡ lên hàng cố vấn an ninh.  Một biện lư lừa đảo t́nh duyên, tiền bạc, khéo chạy được ngồi chễm chệ ở một tỉnh vùng cao nguyên. Và muôn vàn những chuyện chướng tai gai mắt, gậm nhấm, đục khoét chế độ để cho quân địch lan tràn, xâm nhập khắp nơi, từ chính quyền cho tới dân sự.

Đốc Hà ư thức được tệ trạng xă hội gây nên bởi chiến tranh lâu dài, sức mạnh vô bờ quyến của đồng tiền che lấp cả lương tâm, sĩ khí, chẳng nghĩ tới quyền lợi quốc gia, mà chỉ lo tới sự sống c̣n độc tôn cá nhân.  Con thuyền quốc gia thủng nhiều chỗ, đang ch́m mà những người trên thuyền c̣n tranh nhau ăn uống. Máu hào hùng hảo hán Lương Sơn Bạt nổi dậy nơi y, thấy chuyện bất b́nh không bỏ qua.  Với khả năng hoạt động giới hạn, Đốc Hà chẳng có biện pháp nào hữu hiệu hơn là kiểm soát trong tầm với, khai thác tối đa cơ hội chủ nghĩa, cố mang lại một chút ǵ trong sạch, lương thiện trong đời sống xă hội sô bồ, phức tạp, trong những giây phút xuất thần bất chợt.

Một trưa hè nóng bỏng, gió ngoài khơi thổi vào hầm hập.  Mọi hoạt động như uể oải, ngưng trệ, thiếp đi trong giấc ngủ ngắn buổi trưa bù đắp.

Bỗng có tiếng súng nổ lốp bốp ở khu Ḷ Vôi, phía trong chợ Phương Sài. Mọi người như chợt tỉnh, nhốn nháo, ngơ ngác, người nọ hỏi người kia xem chuyện ǵ xảy ra. Mấy bà bán quán, theo phản ứng bảo tồn tự nhiên sờ vào túi tiền lần trong người, rồi thu gọn các món lại, nhớn nhác, sẳn sàng chạy khi có biến.

Ai nấy thở phào nhẹ nhơm khi tin loan ra là Đốc Hà, anh hùng độc lập, vác súng đơn phương đi ruồng du đảng, triệt ổ cờ bạc, ma túy, đĩ điếm của bọn trốn lính, cà lơ, thất thểu, phá làng phá xóm hay tụ tập ở khu Ḷ Vôi ăn chơi, tiêu thụ đồ ăn cắp, uy hiếp thâu thuế những hàng rong, cửa tiệm. Nơi mà chính Cảnh Sát, Quân Cảnh cũng không muốn đi tuần tiễu, ngọai trừ các cuộc tảo thanh hỗn hợp, lâu lâu một lần, hoặc v́ bọn du thủ du thực nhiễu nhương quá lố, dân chúng than van liền liền, hoặc v́ vài ông tai to mặt lớn tới tỉnh kinh lư hay thanh tra, hay sắp tới ngày bầu cử, khi có các vụ xáo trộn xuống đường biểu t́nh chống đối...

Tin trên truyền về Quân Y Viện Nguyễn Huệ trước khi Đốc Hà trở lại đơn vị. Và chỉ trong phút chốc cả tỉnh biết. Huyền thọai về Đốc Hà một lần nữa lại được khơi lên, với ḷng ngưỡng mộ, cảm phục.

Chiếc xe Jeep phóng ào vào Quân Y Viện, kéo theo một đám bụi mù. Dược sĩ Tự lái. BS Phiêu bên ngoài và Đốc Hà ngồi gĩưa, chiếc mũ nồi da mầu cứt ngựa đội lệch qua một bên, áo vareuse để hở, hông đeo lựu đạn, súng lục, tay cầm khẩu M 16. Y tá, nhân viên pḥng Mắt và Tai Mũi Họng cùng một số thương bệnh binh vây quanh xe, với tiếng reo ḥ cũng như vỗ tay hoan hô, tán thưởng, rần một góc nhà thương. Đốc Hà không nói một lời, chỉ cười rồi giăn đám đông đi lên lầu, BS Phiêu và Dược sĩ Tự theo sau.

Nguồn tin phối kiểm, một phần do Thượng sĩ Toàn lượm lặt với vài người quen biết ở khu Ḷ Vôi, một phần do BS Phiêu tiết lộ, cho hay là Đốc Hà khi được mật báo tên trùm Ḷ Vôi, gốc đào ngũ, Ba Rỗ, sắp ăn hàng, nên vội phóng tới tính chụp tại trận. Đốc Hà lao vào hẻm một ḿnh, thuộc hết đường đi, Dược sĩ Tự bọc hậu, và BS Phiêu canh xe. Thấy động, Ba Rỗ phóng ra, Đốc Hà la lớn:

-Đứng lại không tao bắn chết!

Ba Rỗ chúi đầu chạy bạt mạng. Con chó bẹc-giê của hắn chồm về phía Đốc Hà đỡ đạn cho chủ, sau tiếng nổ chát chúa, té bật xuống, dẫy mấy cái rồi nằm im trên vũng máu. Đốc Hà rượt theo, nhưng tên đầu xỏ côn đồ đă mất dạng. Y quay lại căn nhà tụ họp thời bọn đầu xỏ côn đồ đă tản mát hết. Y giận dữ đạp tung cửa, đập phá một ít bàn ghế cho hả cơn tức rồi mới hậm hực bỏ về. Ba Rỗ hụt chết cũng tảng hồn kiềng mặt Đốc Hà từ đó. Và dĩ nhiên Quân Cảnh, Cảnh Sát cũng làm ngơ như không có chuyện ǵ xảy ra, nhất là không có đơn tố cáo hay khiếu nại nào cả. Không có án mạng, chỉ có một con chó chết. Và mấy tên cao bồi du đảng phải một phen mất vía, hoảng hồn. Hành động nhiễu nhương dân phố chắc giảm đôi chút trong một thời gian.

Ngay tối hôm đó, BS Phát rủ tôi ra quán số 5, ng̣ai bờ biển hóng gió, nói chuyện. Trăng cao sáng vằng vặc, trên nền trời mây xám đục. Gió từ ngoài khơi thổi vào đem theo hơi mát. Phát đèo tôi ngồi sau chiếc Vespa Sprint. Nhiều người tản bộ hóng gió đi trên lề đường hay trên bờ cát. Quanh mấy cô bán tàu hủ nóng, nhóm thanh niên, quân nhân bu lại cười đùa chớt nhă, vui vẻ giữa những tiếng người đàn bà, con gái chí choé.

Ngồi trước ly nước dừa xiêm tươi có cạo cùi trắng nuốt, Phát ph́ phèo điếu thuốc:

-Ê tao, có thêm tin ǵ về vụ ruồng bố du đảng không?

-Nghe nói tên Ba Rỗ tính ṭ te với em gái Câu Lạc Bộ....

-Phịa! Làm ǵ có chuyện đó! Em sắp lên xe bông về với chuẩn oái bên Kho Thực Phẩm Quân Trang kia mà!

-Vậy hả! Lời đồn láo thiệt! Phản ứng của Đốc Hà ra sao?

-Chắc chuẩn y và t́m người thay thế. Loại mũm mĩm, núng nính, c̣n hơi sữa, đâu phải “gout” của y!

-Hay y đúc cốt rồi bi giờ em kiếm người tráng men?

-Thâm cung bí sử, chuyện bí mật pḥng the, moa chịu. Nhưng thấy em tơn tơn thời moa đoán già là chưa có ǵ...

Một cô gái mặc mini-jupe, để hở cặp gị ngắn tṛn nùng nục, lại xin lửa Phát hút thuốc, khi cúi xuống lùa theo mùi nước hoa Tabu nồng nồng. Trong chốc loáng, dưới ngọn lửa của hộp quẹt Zippo, mắt cô long lanh nháy đưa t́nh. Cô bỏ đi khi Phát lắc đầu. Tôi diễu:

-Đào hoa nhỉ!

-Ḅ lạc này mà đụng vô là sản xuất sữa Con Chim liền!

-Anh là người văn miêng, liên lạc ngọai giao phải có đại sứ th́ lo ǵ!

-Thôi dẹp!

Sau mấy phút im lặng, tôi hỏi Phát:

-Này toa, có biết Đốc Hà suưt gặp nạn ở quán này không?

-Bao giờ?

-Cũng khá lâu rồi. Hồi toa c̣n làm trên Trung Tâm Nhập Ngũ.

-Sao?

-BS Phiêu kể, hắn và Đốc Hà một buổi trưa ra quán này giải khát. Thấy một anh củ sâm biểu diễn le với cô bán quán, cầm chai la-ve, lấy tay vỗ mạnh vô miệng chai mà bể đít chai. Đốc Hà tới nơi cười khen giỏi rồ bắt tay thử nội lực. Một thoáng y đổi sắc và đứng ở thế gồng căng thẳng, cầm bạnh ra. Anh củ sâm bắp thịt tay cuồn cuộn như dây thừng, nắm chặt tay Đốc Hà. BS Phiêu nhanh ư kêu cô hàng ra bá vai giải toả tên củ sâm. Lúc đó hai người mới buông tay nhau ra, biết tài nhau. Đốc Hà rịn mồ hôi ở thái dương. Tên củ sâm cười đứng lên vỗ vai y, trông tưởng nhẹ nhàng, nhưng y gượng lại không được, lao đao đi mấy bước. Đốc Hà lượng sức ḿnh, biết người nên bỏ về luôn.

-Gặp tay tổ rồi!

-Sau Đốc Hà hiểu ra cho đỡ hận, mới hay tên củ sâm là Huấn Luyện Viên Thái Cực Đạo, đệ bát đẳng huyền đai, hơn y một vài bậc. Chưa mang thương tích hay toi mạng là may rồi. BS Phiêu kể, Đốc Hà về mấy ngày biếng ăn, không ngủ!

-Cao nhân tất có cao nhân trị!

-Mà này, tin phổ biến hạn chế đấy nhé!

-Được.

Phát thở một hơi dài thuốc lá:

-Trở lại vụ ruồng du đảng, moa nghĩ câu chuyện không đơn giản như vậy đâu!

-Toa muốn nói Đốc Hà có một chương tŕnh ǵ qui mô?

-Có thể. V́ toa tính xem, đời nào hắn để yên Thiếu Tá Nhiên và Thiếu Tá Mốt, coi như hắn phải đối chọi với khối Hành Chánh.

-Moa nghĩ y hạ nhục Thiếu Tá Nhiên như vậy là đủ rồi. C̣n Thiếu Tá Mốt chắc là y đang giăng bẫy!

-Đúng! Và chơi bên Hành Chánh, hắn biết sờ sờ ra nhiều nguồn tư lợi của quản lư. Thế nào cũng có mục đấu tố ngọan mục.

-Và trước khi hành động, y kéo dư luận quần chúng vào phiá ḿnh. Triệt du đảng để dân Ḷ Vôi yên thân làm ăn....

-C̣n hơn nữa, hắn cho Hành Chánh cảm tưởng là hắn quên chuyện cũ, bên này lơ là trong sự đề pḥng rồi bất thần hắn sẽ quay lại đánh mau, đánh mạnh, sau khi sửa soạn kỹ càng!

-Giả thuyết ghê quá!

Rồi tôi tiếp:

-À, moa quên khuấy chưa báo cáo với toa.

-Chuyện ǵ vậy?

-Chuyện Đốc Hà lên văn pḥng Qủan Lư

-Rồi ra ngoài với lời dọa nạt chứ ǵ?

-Toa có biết chuyện ǵ xảy ra không?

-Moa không nghe ǵ hơn. Thiếu sót!

-Thư kư Hành Chánh là bệnh nhân của moa, mang con ra pḥng mạch chữa. Bà kể, Đốc Hà vào cà khịa với Quản Lư, lên án Quản Lư và Thiếu Tá Nhiên a ṭng chủ mưu vụ ghi gián đoạn công vụ trong hồ sơ của y, làm y không lên Thiếu Tá. Không ai biết tin ǵ hơn nữa. Nhưng sau, nghe Thiếu Tá Quản Lư, Thiếu Tá Nhiên, Thiếu Tá Vân hội lại nói chuyện với nhau, lúc Đốc Hà bỏ đi rồi, mới biết là Đốc Hà dang tay tát Thiếu Tá Quản Lư, nhưng Thiếu Tá Nhiên nhanh tay đỡ giùm, gạt mạnh ra, rồi đứng ở một thế vơ nào đó. Thiếu Tá Nhiên biết Judo. Đốc Hà mất thăng bằng té ngồi xuống, nhưng đứng phóc ngay lên. Thiếu Tá Vân kềm Thiếu Tá Nhiên lại và c̣n can Đốc Hà...

-Thế th́ chưa yên đâu! Thiếu Tá Nhiên có vơ à?

-Kín đáo thế! Đâu có ai hay! Đốc Hà tạm bỏ qua thôi, chắc vơ của Thiếu Tá Nhiên cũng thuộc lọai khá.thư kư kể, một lúc lâu sau, Đốc Hà vác súng chạy vào thời không gặp ba vị Thiếu Tá hành chánh nữa.

-Sức khoẻ của Đốc Hà dạo này suy thấy rơ, nên nội công chắc cũng sụm theo. Suy diễn ra như vậy, thời chắc sắp có nhiều biến cố ở Quân Y Viện lắm v́ Đốc Hà ai cũng biết, y thù dai kinh khủng, không dễ ǵ bỏ qua đâu!

-Thôi khuya rồi, về đi toa ơi!

Trên đường về, Phát c̣n cho tôi biết thêm về bà vợ ông Đại Uư Hằng. Trung tá Uỷ viên chính phủ đă “làm thịt” bà rồi, v́ có người, một sớm, đă bắt gặp bà đi ở cổng sau nhà ông Ủy viên ra. Đại uư Hằng vẫn “nằm ấp” và hồ sơ của ông vẫn c̣n nằm trong ngăn khéo bàn làm việc của ông Uỷ Viên.

Một t́nh cờ hay một xếp đặt, chẳng ai muốn t́m hiểu!

(c̣n tiếp)

Tam Thanh