Tam Thanh

 

 

 

 

 

Đốc Hà

 

(Tiếp theo kỳ trước)

Chương 4

Bác sĩ Phùng, với mỹ danh Phùng Há v́ lúc nào cũng có cử chỉ như ở trên sân khấu, y sĩ trung tá quân y viện Nguyễn Huệ, vốn người hiền lành, mẫu mực, nhỏ nhẹ trong mọi chuyện, nơi bỗng nhiên rơi vào cảnh khó xử, như nồi trên lửa, ở thế kẹt nặng chưa thấy lới thoát.  Vô h́nh chung Đốc Hà lôi ông vào những chuyện rắc rối mỗi lúc mỗi thêm khó khăn, nguy hiểm.  Tính hay cả nể, ông đă để Đốc Hà lấn át dần dà tới mức độ y hết kính trọng và coi trời bằng vung.  Ông cũng đă khuyên răn, chỉ dẩn Đốc Hà mà ông coi như người em út, những lúc y b́nh tĩnh, biết điều, sau những lần ông phải đích thân can thiệp với Cục Quân Y, Bộ chỉ huy tiếp vận, Quân trấn hay Tiểu khu, khi đốc Hà gây rối.  Đốc Hà được thể qua mặt ông dài dài, nhưng ông cũng không chấp.  Cứng rắn th́ không nỡ tâm, đủ sức, mà ôn ḥa thời bao nhiêu giải pháp ông đă áp dụng chẳng mang lại kết quả khả quan nào cả! 

Đốc Hà từ ngày về quân y viện là mối lo thường xuyên canh cánh bên ḷng, không biết tai nạn, đổ vỡ tới lúc nào.  Ông chưa rơ tương lai của chính ông và của đơn vị ông chỉ huy sẽ ra sao khi phải quản trị một nhân viên như đốc Hà luôn tiềm tàng những phiêu lưu bất hạnh, tàn bạo . . .

Phùng Há rộng lượng, bao dung với thuộc quyền chứ không phải nhu nhược như có người lầm tưởng, gồm cả đốc Hà.  C̣n độc thân, ông không sống buông thả, bừa băi như đốc Hà.  Ông kín đáo trong chuyện riêng tư nên ít ai soi mói, bàn tán về cuộc đời ông.

Mối ưu tư của Phùng Há mỗi ngày mỗi thêm căng thẳng từ khi đốc Hà không được thăng thiếu tá tới giờ.  Từ vụ hạ nhục thiếu tá Nhiên, gây sự rồi tới xâm nhập phá phách nhà thiếu tá Mốt quản lư . . . mỗi lần ông phải lựa lời báo cáo, sau khi bỏ qua được ǵ mà ông coi là nội bộ.  Nhưng nay đốc Hà quá trớn.  Mọi chuyện ở quân y viện được phanh phui, tố giác hết trên báo chí Sài G̣n.  Những tham nhũng, những sơ xuất bên hành chánh được thổi phồng tới mức độ sợ hăi.  Những lỗi lầm có hay không có cũng được lôi lên trang nhất các báo thủ đô.  Dĩ nhiên vụ này do Đốc Hà chủ mưu với những móc nối cùng báo giới, quyết tâm tệ hại lạm dụng quyền hành, nhất là bên khối hành chánh.

Những việc làm cũng như âm mưu của đốc Hà vượt tầm tay Phùng Há, ông vô phương bít bùng, che chở được nữa.  Cái khó của ông là làm sao cho cấp trên chấp những rối rắm do đốc Hà gây nên, hiểu và thông cảm cái thế tế nhị của ông khi phải đương đầu với một người thuộc quyền và cũng là đồng nghiệp, độc nhất vô nhị như đốc Hà.

Báo chí, dựa theo khí thế đương thời tố tham những, vồ được vụ Quân y viện Nguyễn Huệ, làm Cục Quân Y, Tổng cục Tiếp vận, Bộ Quốc pḥng thất điên bát đảo.  Và trăm chuyện, ngh́n lỗi đều đổ lên đầu Phùng Há cả!

Bệnh nhân, dân chúng và quân nhân các binh chủng mỗi ngày mong đợi ra báo để biết những tố giác mới.  Báo in không đủ bán.  Ở Nha Trang phải giành giật mới mua được báo đọc.  Hay phải mua chợ đen.

Trong một thời gian ngắn, đốc Hà trở nên người hùng chống tham nhũng.  Thiết tá quản lư Mốt thành khuôn mặt sâu mọt đầy tội lỗi, từ biển thủ văn pḥng phẩm, tiền chợ búa, ăn chận của nhân viên phụ cấp văng phản, bớt xén tiền thầu cơm dư, mua gạo mọt rẻ cho thương bệnh binh, nuôi heo với cơm và nhân viên của quân y viện, tới ăn của đút của thuộc quyền, ảnh hưởng tới văn pḥng miễn dịch gọi tái khám, nhất những người bị suyễn, thiếu cân hay kích tấc, khuyến khích những thương bệnh binh đi phép ngắn hạn để lấy phần ăn, qua mặt cả y sĩ khi ăn có với thương bệnh binh đủ tiêu chuẩn ra hội đồng miễn dịch, và trăm phương ngàn kế khác để có một cuộc sống thong dong, dư dả, phè phỡn, cờ bạc, trai gái v . v . . .Và dĩ nhiên tố luôn theo thiếu tá Nhiên, biệt hiệu Nhiên Tango, chỉ ăn chơi đú đởn, suốt ngày cà nhỏng, ăn nhậu đưa mối, dẫn gái cho thiếu tá quản lư . . .

Phân tích những tệ đoan của Quân y viện Nguyễn Huệ được tố trên báo chí, bác sĩ Phát lắc đầu nói với tôi, trong pḥng mạch của ông, một chiều thứ bẩy:

-  Hỏng rồi, toa ơi!  Thế nào cũng phải đi tới đổ vỡ lớn!

-  Toa nghĩ sao về phản ứng này của đốc Hà?

-  Y chọn đường hướng mới, chuyển từ hận thù cá nhân qua tố giác tham nhũng tập đoàn, một cách cao siêu tuyệt diệu, mà nạn nhân chỉ chờ lănh búa chứ làm sao phản công lại được?  Lúc tiếng nói được nghe, sự thật được phanh phui thời cũng tan nát sự nghiệp, nhất lại không ít th́ nhiều có lem nhem nữa!

Tôi chép miệng:

-  Rắc rối quá!  Chính nghĩa đă về y rồi th́ thiếu tá quản lư và thiếu tá Nhiên đâu c̣n chỗ đứng nữa!

-  Cả ḿnh vạ lây nữa không chừng!

-  Làm cóc ǵ đâu mà sợ!

-  Cũng hệ lụy phiền phức chứ!  Thế nào không có phái đoàn trung ương ra điều tra, và ḿnh lại phải làm tờ tŕnh khai bẩm tưng bừng chứ sao thoát được!

-  Ừ nhỉ!  Những yếu tố nào thúc đẩy đốc Hà có một chương tŕnh tấn công qui mô công khai như vậy?

-  Đó là điểm mà moa cũng thắc mắc.  Moa đoán già là bên hành chánh nắm được vài yếu điểm của đốc Hà, mang ra dọa y sẽ phanh phui, nên y trở tay tấn công trước.

-  Có thể lắm.  V́ hồ sơ gây rối, làm càn của y kể ra bao giờ cho hết!

-  Y đă trở thành người hùng chống tham nhũng thời có tố y mấy đi nữa thiên hạ cũng nghi ngờ và bỏ ngoài tai.  Cái ma quái thần sầu là ở chỗ đó!  V́ nay y ở thế thượng rồi!  Đụng tới y dù trong hay ngoài đơn vị cũng mệt lắm!

-  Đại hạn của Nguyễn Huệ rồi!  Ngay từ ngày đáo nhậm đơn vị moa đă thấy không tốt.  Con đường lớn đâm thẳng ngày vào cổng chính của quân y viên!

-  Cũng may là đang sửa soạn tiếp thu bệnh viện dă chiến của Hoa Kỳ bên ṿng đai phi trường.

-  Moa thấy toàn nhà ṿm không, chán thấy mồ!

-  Nhưng tiện nghi, có máy lạnh.

-  Được bao lâu!  Mấy ông lớn chỉa mấy hồi!

-  Chán thật!

*

**

Tin động trời, sét đánh lan như điện chớp, cả quân y viện Nguyễn Huệ và tỉnh Nha trang ai nghe cũng sững sờ, ngạc nhiên, sửng sốt, bàng hoàng:  người ta thấy thiếu tá Nhiên nằm chết trên băi biển, trước viện Pasteur, ăn mặc thường phục. sơ-mi bỏ ngoài quần, một chân c̣n chiếc dép cao su, chiếc kia văng ở xa, một vết đạn xuyên màng tang và một xém qua vai, máu đă đông lại.

Mọi thủ tục hành chánh và giảo nghiệm lo xong, xác thiếu tá Nhiên được quàn ngay lầu dưới khu y sĩ độc thân ở, ngày khu tai, mắt, mũi, họng.  Khi vợ con tới thăm, máu miệng ông trào ra, chứng tích của một cái chết bất đắc kỳ tử oan ức.  Một quân nhân đơn vị khác, gốc dân thiểu số, nói rằng khi bàn tay người chết nắm lại, ngón cái nằm trong ḷng và bốn ngón kia phủ lên như tay thiếu tá Nhiên, thời sớm cũng khoảng ngày mở cửa mả, trễ một hai tuần sau, người sát hại ông cũng sẽ bị chết như ông!

Nhiều nghi vấn được đặt ra:  thiếu tá Nhiên bị thanh toán v́ đảng phái hay tập đoàn tham nhũng để diệt khẩu, diệt nhân chứng?  Hoặc một vụ thảm sát v́ t́nh?  V́ ghen tuông?  V́ một canh bạc lớn?

Cuối cùng, đốc Hà rất có thể là hung thủ?  V́ hận và phải ra tay trước do nghi ngờ thiếu tá Nhiên thuê người ám sát y từ Sài G̣n ra, rồi c̣n lên Đà Lạt hoặc để tránh mặt hoặc kiếm thêm người giết mướn?  Máu chó, máu heo đă đổ, nay tới máu người, như bác sĩ Phát đă từng nói?

Tội của thiếu tá Nhiên là vừa lên lon lại hại y không được thăng thưởng, ngoài ra c̣n gạt y đánh té ngồi, điều mà y v́ tự ái giang hồ không thể bỏ qua, tha thứ được, và từ hồi giờ bách chiến bách thắng cả, đă ra tay th́ địch thủ chỉ có thua mà thôi.

Uống thuốc liều, và không hiểu lư do nào xui khiến, ngay sáng t́m ra xác thiếu tá Nhiên ở bờ biển, sau khi xong pḥng mạch, và vào quân y viện đi làm, tôi ghé thư viện và thấy đốc Hà ngồi đó như đang chờ ai, và hỏi thẳng:

-  Ê toa, sao thiếu tá Nhiên bị bắn vậy?  Toa có nghi ai không?             

-  Moa không biết.

-  Giữa bạn bè, nghe sao nói vậy và kể cho toa biết lời đồn là toa có dính vô vụ này.  Liệu mà đề pḥng!

-  Tầm bậy . . .

Nói rồi đốc Hà cười đứng lên bỏ đi ra ngoài và c̣n ngoái cổ lại:

-  Cả đêm qua tụi trực thấy moa ở quân y viện mà!

Hỏi rồi tôi mới thấy ḿnh dại mồm dại miệng.  Dù có hay không chẳng bao  giờ đốc Hà nói sự thật với tôi, mà c̣n mua thù chuốc oán vào thân nữa!  Tôi ngây thơ nghĩ là đốc Hà có gan làm tất có gan chịu, dọc ngang y có sợ ai bao giờ!  Và sự thảm sát, nếu có và do y chủ mưu, thời phải có tính toán, kế hoạch xếp đặt đàng hoàng, đâu có sơ hở, vết tích cho người ta điều tra.  Hơn nữa y có khi chẳng cần ra tay, một đàn em t́nh nguyện thanh toán một cách dễ dàng . . . Vô h́nh chung, tôi đă đặt sự nghi ngờ y là thủ phạm rồi.  Tôi cũng hơi ngạc nhiên là y rất b́nh tỉnh và không nổi nóng, phản ứng dữ dội khi có người quen báo ḿnh giết người.  Nghi vấn vẫn c̣n đó.

Tôi kể chuyện trên cho Phát nghe.  Anh cười lắc đầu:

-  Sao toa khờ vậy?  Hắn mà nổi quạu th́ toa lănh nguyên con ạ!

-  Lỡ rồi.  May cũng không sao!  Chắc y c̣n một chút ǵ tin ở moa, hoặc sẽ có thái độ thích ứng sau.

-  Sửa soạn mà lănh búa.  Hắn cũng không ngờ toa đi thẳng vào đê mục nên chưa phản ứng kịp thời!  Hoặc trúng tim đen nên bối rối . . .

*

**

Những ngày kế tiếp ở quân y viện Nguyễn Huệ, sau vụ thảm sát thiếu tá Nhiên, là những chuyện rối rắm, đe dọa liên miên.  Không khí trở nên căng thẳng, ngột ngạt:  nhân viên làm việc hết thấy thoải mái, chẳng rơ việc ǵ không may sẽ xảy ra cho đơn vị một sớm, một chiều; hơn nữa nơi sinh hoạt hàng ngày đang bị bươi móc trên báo chí . . . Quân nhân cũng như dân chính đều mong chờ ban chỉ huy chứng tỏ lập trường hoặc thái độ, tẩy độc minh bạch, kiểm soát vững vàng các hoạt động ở quân y viện.

Phùng Há, y sĩ trưởng, giữ im lặng như thường lệ, rối bù với những báo cáo  địa phương cũng như ở trung ương, ngoài ra các phóng viên báo chí tới tấp tấn công ông ngày cũng như đêm.  Điện thoại không ngừng reo.

Thiếu tá quản lư Mốt và gia đ́nh biến dạng từ buổi căn nhà ông ở bị đốc Hà tấn công, không ai biết tăm hơi ở đâu, có thể đă dời Nha trang tới một nơi an toàn hơn.  Thiếu tá Vân xử lư thường vụ, chỉ kư những giấy tờ cần thiết mà thôi, phần v́ ngại trách nhiệm, phần ông vẫn hoạt động bên pḥng hoăn miễn dịch cơ hữu.

Bất thần, bác sĩ Vượng, trưởng pḥng tê mê và pḥng hồi sinh cấp cứu, được lệnh tŕnh diện đốc Hà.  Anh biến sắc và chạy đôn chạy đáo hỏi trong giới y   người nọ người kia có làm chuyện ǵ buồn ḷng y không.  Chẳng ai soi sáng được sự t́m hiểu của anh cả, kể luôn bác sĩ Phiêu được coi như người tín cẩn, cận thần của đốc Hà.  Anh kiểm điểm lại công ăn việc làm ở quân y viện và thấy chưa làm việc ǵ đáng trách móc, hoặc một sơ hở nào liên quan tới vận mạng của thương binh trên bàn mổ cũng như thời gian hậu giải phẩu.

Bác sĩ Vượng lo lắng ra mặt.  Sau khi gọi điện thoại về nhà nói chuyện với vợ, anh đánh liều lên khu tai mắt mũi họng gặp đốc Hà, có người đi kèm theo.  Bác sĩ Phiêu cũng đi theo xem có giúp đỡ ǵ được bạn không bằng cách khuyên lơn đốc Hà trong cơn thịnh nộ, và đă nhiều lần có kết quả trong quá khứ, nhưng anh không được vào pḥng.

Bác sĩ Vượng kể khi vào pḥng, đốc Hà đương cắm cúi đọc báo, nhưng miệng nói:

-  Ngồi đi.

Vượng líu ríu ngồi, không biết tai vạ ǵ sắp tới.  Anh sau khóa đốc Hà một hai năm và kể từ ngày về quân y viện chưa hề động chạm ǵ tới y cả.  Và ngược lại, c̣n được đốc Hà gián tiếp giúp giải vây khi vợ một quân nhân mang con tới pḥng mạch rồi ăn vạ, sau khi đứa bé trút hơi thở cuối cùng.  Đứa bé này, nhà thương tỉnh đă chê và cho về; một số bác sĩ khác đă bó tay, nhưng v́ ḷng nhân đạo, thấy người mẹ khóc thảm thiết anh động tâm mới khám giùm th́ đứa bé đă đi rồi.  Người chồng hay tin kéo một số bạn tới làm to chuyện.  Đốc Hà đă cho xe cứu thương và y tá ra bốc bác sĩ Vượng vào quân y viện v́ nhu cầu khẩn trương.  Nhưng sau, anh cũng giúp đỡ gia đ́nh quân nhân thiếu thốn đó chôn cất đứa nhỏ đàng hoàng.

Một lát sau, đốc Hà ngẩng mặt lên, nh́n thẳng không chớp vào mắt Vượng, bất ngờ hỏi:

-  Toa liên lạc báo cáo ǵ với phủ Tổng Thống vậy?

-  Báo cáo ǵ đâu?  

Đốc Hà búng tay.  Một bệnh nhân mặc áo xanh quân y viện bước vào.  Vượng nhận ngay tên này đă bị anh la mắng khoảng tuần trước, khi hắn bị bắt gặp vén màn ngó trộm, trong lúc anh đang khám bệnh cho vợ một quân nhân.  Hắn để tâm thù, ŕnh rập và báo cáo thọt với đốc Hà.

Lấy lại tinh thần, Vượng chậm răi giải thích:

-  Tôi có ông già vợ đốc phủ sứ lo về dinh điền ở phủ Tổng Thống nên lâu lâu gọi qua đường dây viễn liên quân đội hỏi thăm, chớ có ǵ khác đâu!

-  Thiệt không?

-  Tôi dối anh làm ǵ?

Vượng không muốn mách đốc Hà về hành vi bất lương của tên bệnh nhân đàn em, nên ngồi im.  Đốc Hà hất làm:

-  Moa sẽ cho điều tra.  Thôi được, toa về đi.

Vượng vừa ra khỏi pḥng đă thấy bác sĩ Kỳ, trưởng trại gia đ́nh binh sĩ, và bác sĩ Châu, trại bệnh binh sĩ, ngồi ở ngoài chờ tŕnh diện, không biết về lư do chuyên môn hay bị nghi ngờ âm mưu ǵ.  Óc đa nghi của đốc Hà với những báo cáo tâng công hưởng ân sũng của đàn em sẽ làm thất điên bát đảo một số nhân viên quân y viện.  Kỳ và Châu được hoăn tới bữa khác v́ đốc Hà phải lập tức đối đầu với quân cảnh tư pháp đă bắt giữ chiếc xe Jeep của y khi được dược sĩ Tự chạy ra bưu điện về một chuyện do đốc Hà bảo làm và để xe không có tài xế trông.

Đốc Hà gọi đồn quân cảnh tư pháp ở  Xóm Bóng và đ̣i phải trả ngay chiếc xe Jeep cho y xử dụng.  Y đập bàn, lồng lộn la lối om ṣm khi được trả lời là c̣n phải điều tra, xe không có tài xế, không sự vụ lệnh công tác, ngoài ra trên xe c̣n vài vết máu khô khả nghi nữa!

Sau khi bảo Phùng Há phải đ̣i ngay chiếc xe Jeep về, hầu tránh mọi ngụy tạo bằng cớ của quân cảnh tư pháp, đốc Hà gọi điện thoại cho đại úy Tài, người bạn thân, thuộc Lực Lượng Đặc Biệt, với lời khẩn cấp tới liền.  Chủ đích, như thượng sĩ Toàn sau này kể lại, là kéo một toán biệt kích Delta úp đồn quân cảnh ở Xóm Bóng và kéo cái xe về, nếu sự can thiệp của y sĩ trưởng không mang lại kết quả.

Vừa buông điện thoại xuống, đă có tin hai quân cảnh tư pháp vào quan sát xác thiếu tá Nhiên, và nếu có thể lấy thêm chút máu về thử nghiệm.  Đốc Hà phóng ngay chiếc xe Jeep lùn quân cảnh đậu sát tai mũi họng.  Y lật mui xe lên, tháo lẹ "con heo" điện cất đi rồi mới thủng thẳng đi về phía pḥng quàn thiếu tá Nhiên.

Đốc Hà hỏi sự vụ lệnh của hai người quân cảnh rồi xé luôn.  Chưa kịp phản ứng, hai quân cảnh này đă bị tước súng, lột binh phục chỉ c̣n xà lỏn, áo thung dời khỏi quân y viện, với lời nhắn muốn được trả lại súng, xe, thời mang hoàn chiếc xe jeep của y.

Y ngửa mặt cười ha hả:

-  Tính qua mặt ta!  Ha!  Vải thưa che mắt thánh, hả?  Kêu có vết máu trên xe jeep của ta!  Nay tới lấy máu thằng Nhiên rồi về báo cáo là máu trên xe và máu Nhiên là một, ngụy tạo bằng cớ để lên án!  Mưu cũng khá mà chưa tới mức hại được ta đâu!  Ha!  Ha!  Này máu!  Này máu!

Giữa tiếng cười, Đốc Hà bắn chỉ thiên mấy phát.  Hai người quân cảnh hốt hoảng chạy ra phía cổng trước, không dám ngoảnh đầu lại.

Đốc Hà chưa dứt tiếng cười đă có một tên đàn em ở ngoài chạy lại ghé tai th́ thầm.  Y quắc mắt hỏi:

-  Không t́m thấy nó sao?

-  Dạ không, bác sĩ.

-  Nó người ǵ?

-  Chắc người Nùng ông thầy ơi.

-  Kiếm lại bên Lực lượng đặc biệt hay trường Đồng Đế coi!

-  Dạ.  Kiếm rồi nhưng để tảo thanh thêm lần nữa. 

Thượng sĩ Toàn ḍ la t́m hiểu mới hay người đốc Hà đang cho lùng bắt là người dân tộc thiểu số đă nói lên lời dị đoan truyền khẩu là ai mà chết bất đắc kỳ tử, như thiếu tá Nhiên, với bàn tay nắm lại che ngón cái, thể nào cũng được báo thù . . .

Sự lộng hành của đốc Hà gây nên không khí dè dặt, nếu không là sợ hăi, nơi giới y sĩ quân y viện.  Ai lo việc nấy, không la cà hay tụm lại nói chuyện trong giờ giải lao hoặc trước khi tan sở như trước kia v́ có những con mắt ḍ xét, theo dơi và báo cáo.  Như hai bác sĩ Kỳ, Châu chỉ đứng nói chuyện hứng thú v́ một ván x́ ba con kín bắt hai đôi mà bị nghi ngờ là bàn tán âm mưu hại đốc Hà.  Nên ai cũng ở thế thủ, kín đáo, nghe ǵ không nhắc lại, chẳng có ư kiến về mọi chuyện ở quân y viện ngoại trừ điều trị, chuyên môn, đồng thời cũng dẹp những câu hỏi ṭ ṃ, có thể gây thắc mắc, hiểu lầm, vô t́nh mang vạ vào thân . .

Đa số bệnh nhân và nhân viên, ngược lại, thấy như trở nên vui vẻ, cởi mở, kích thích với những diển tiến dồn dập do đốc Hà gây nên, chứng tỏ hùng khí, can đảm, thái độ ngang tàng liều lĩnh, độc đáo của người y sĩ độc thân, một ḿnh vượt mọi khó khăn, hiên ngang chống tập đoàn tham nhũng.

*

**

Toà Vũ, dự thẩm Khánh Ḥa cùng bác sĩ Phát và tôi ngồi ăn nhậu ở trên gác tửu lầu Đông Thành.  Cạn một hơi nữa ly Martell soda rồi lấy tay gạt ít nước dính ở cằm, ṭa Vũ chép miệng:

-  Thằng Hà tự dồn vào thế kẹt rồi!  Nó đụng với quân cảnh tư pháp, c̣n giữ xe và súng th́ tụi này đâu để nó yên.  Mọi điều tra về cái chết khả nghi của thiết tá Nhiên dĩ nhiên nhằm về nó.  Và thằng Luyện bên ủy viên chánh phủ được dịp chính thức đập tên y săi khùng này!

Phát khều tay ṭa Vũ nói nhỏ:

-  Này: Nghe đâu hắn gọi thằng ủy viên Luyện đ̣i lại cái jeep và c̣n mắng mỏ ǵ về vụ đại úy Hằng giam chồng, đớp vợ . . .

-  Cái đó moa không biết.                                                  

-  Đồn ầm lên mà!

-  Không nghe.

 Biết toà Vũ không muốn đề cập tới chuyện đời tư của ủy viên Luyện, phát lảng qua chuyện khác:

-  C̣n vụ điều tra cái chết của thiếu tá Nhiên?   

-  Bên ủy viên với quân cảnh tư pháp lo, chớ ṭa "xi vin" không đụng tới.

-  Ai chẳng biết vậy!  Nhưng anh có nghe thêm ǵ không?  

 -  Th́ cũng những chuyện toa đă nghe rồi đó:  Cùng đêm thiếu tá Nhiên ở Đà Lạt về, sau vụ thu xếp tổ chúc kỷ niệm họp khóa, có người lạ mặt vác xe tới rủ đi chơi, đi với một người nữa đứng trong bóng tối không nhận ra mặt, và một người ngồi lái xe jeep, như sau này vợ thiếu tá Nhiên kể lại.  Lúc đầu, Nhiên lưỡng lự không muốn đi v́ mới về c̣n mệt, hơn nữa vợ lại can khuya không ở nhà mà đi đâu, nhưng sau đó người đó ghé tai nói ǵ rồi Nhiên đi liền khoác vội cái áo sơ-mi, chân đi dép cao su, dặn vợ đi hóng gió một chút rồi về.  Khuya không thấy chồng đâu, bà Nhiên điện thoại vô quân y viện, sĩ quan trực nói không có ông ấy trong đó.  Sốt ruột bà kêu quân trấn, tiểu khu báo chồng biệt dạng từ sau khi đi với người lạ mặt, từ hồi mười giờ khuya, và nhờ kiếm giùm.  Sáng sớm hôm sau mới t́m thấy Nhiên nằm chết trên băi biển.  Moa chỉ biết có thế.

Tôi góp thêm:

-  Kiểm lại với đàn em, sĩ quan trực quả quyết đốc Hà ở trong quân y viện từ chiều tới sáng hôm sau v́ nhiều người thấy mặt y rơ ràng.   Và chính moa hỏi y có dây dưa tới vụ thảm sát này không, y khẳng khái trả lời không.

Phát cười:

-  Toa ngây thơ bỏ mẹ!  Chả nhẽ y nhận có à.  Có điều người lạ mặt tới rủ thiếu tá Nhiên là ai?  Và người trong bóng tối là ai?

Ṭa Vũ lư luận:

-  Bà Nhiên nói người đàn ông tới nhà tối đó, ngờ ngợ biết thôi, nhưng nếu gặp lại th́ nhận ra liền.  Chắc chắn không thân với Nhiên v́ bà biết hết các bạn chồng mà!  C̣n tên đứng núp ở bóng tối, bà chẳng thấy thời sao ḿnh biết được!  Duy có một điều các toa cần phải b́nh tỉnh mà xét.  Cả quân y v́ện và một số người đều biết gần đây Nhiên bị Hà hạ nhục, dĩ nhiên hai kẻ không ưa nhau.  Sự thù hằn hiển nhiên, công khai, rơ ràng.  Hơn nữa đốc Hà vẫn chưa buông thiếu tá Nhiên và c̣n theo dơi ráo riết là đằng khác.  Phản ứng đầu tiên của đa số trước cái chết của thiếu tá Nhiên, thủ phạm không ngoài ai hơn đốc Hà; hơn nữa lại dùng súng, vật bất ly thân của anh y săi này.  V́ kiếm đỏ con mắt thiếu tá Nhiên chỉ có bạn thôi, chớ không có thù . .

Phát gật đầu, sau khi phà một hơi Salem:

-  Có lư!  Có lư!  Như thủ phạm của vụ thảm sát thiếu tá Nhiên chẳng ai khác hơn là đốc Hà!  Nhưng chỗ này mới quan trọng và rắc rối:  Nếu nắm được yếu tố tư thù giữa hai người, một kẻ thứ ba, có căm hận ǵ với dốc Hà, thuê người giết thiếu tá Nhiên, vô h́nh chung đổ tội lên đầu đốc Hà và đốc Hà phút chốc  trở thành bị t́nh nghi đầu tiên.  Mối oan khó gỡ, đốc Hà sẽ hành động nóng nẩy, gây chuyện bất thường sẽ hại y sau này!

Tôi gần như reo lên:

-  A!  Moa hiểu rồi!  Đốc Hà đập tham nhũng công khai và nay tham nhũng phản lại bằng cái chết của thiếu tá Nhiên đổ vấy cho đốc Hà.  Và đúng như ṭa Vũ nói và Phát phân tích, nay đốc Hà đă đụng với quân cảnh tư pháp và ủy viên th́ trước sau ǵ cũng lănh thẹo.  Thế th́ mưu cao thật, quả thâm sâu vô cùng . . .

Ṭa Vũ nhún vai:

-  Đó chỉ là một giả thuyết thôi, theo nguyên tắc ngậm máu phun người.  Có thể trúng, cũng có thể sai, nhưng là đầu mối để điều tra.  Ngoài đốc Hà là vẫn là người bị t́nh nghi số một, có thể c̣n thủ phạm khác.

Phát hỏi:

-  Chưa có tin tức ǵ về người lạ tới nhà thiếu tá Nhiên?

-  Theo chỗ moa biết th́ chưa.  Nhưng vết xe jeep gần phạm trường đă được lấy dấu, về mang so sánh với vơ xe của đốc Hà.  Cái anh chàng dược sĩ nào thường lái xe của thằng Hà cũng đang bị lấy cung.

-  C̣n đốc Hà sao?

-  Y xé trát đ̣i rồi!

-  Mà này, toa nghĩ kẻ chủ mưu mà toa nghi ngờ có phải là người mà moa đang đoán không?

-  Tại sao không? 

          Hết Chương 4