Truyện Ngắn

 

Tan Theo Bọt Nước

 

Hoàng Minh Thúy

 

Tôi nhận thư của Lâm vào một ngày cuối năm khi những cơn gió mùa Đông mang cái lạnh thổi qua thành phố. Ḷng tôi bàng hoàng, tê tái khi nh́n những gịng chữ Lâm nắn nót gửi cho tôi. Trí óc tôi chừng như phiêu lăng, bay nhảy về một khoảng không gian xưa kia, chỉ có tôi và Lâm. Ngày đó mộng mơ con gái sao mà đẹp như một bài thơ và t́nh yêu đầu đời cũng ngân nga thánh thót như những nốt nhạc dương cầm. Tóc tôi xanh như màu trời, mắt long lanh và ṿng môi bao giờ cũng tṛn một nụ cười. Nhất là trong những ngày cuối năm, khi mà mọi sinh hoạt thường ngày của nhóm học tṛ chúng tôi gần như ngưng lại, để tôi tíu tíu chuẩn bị cho tờ báo Xuân trong lớp, để Lâm kẻ chữ trang trí cho trường tổ chức những buổi văn nghệ.

Thủơ đó, tôi học thua Lâm hai lớp, nổi tiếng nhất trường không phải v́ tôi giỏi Việt Văn, mê làm Bích Báo. v́ tôi đẹp và nghịch nổi tiếng. Khi những ngày cuối năm sắp đến, Lâm thường ṃ mẫm đến lớp tôi, để “dụ” tôi gia nhập vào Ban Văn Nghệ của Lâm, để tôi đứng ôm máy vi âm hát cho Lâm đàn. Có những bản nhạc rất êm ái như bài Làng Tôi: Làng tôi có cây tre cao ngất từng xanh, có bóng chim lờ lững..., cho đến những nhạc phẩm giống như kèn thúc quân lên đường, Lâm luôn luôn vỗ tay khen tôi hát hay quá xá! Tôi được thầy và các bạn, kể cả Lâm cưng chiều như một nàng công chúa. Khi buổi văn nghệ của trường tan dần và kết thúc, tôi và Lâm là những kẻ sau cùng lo thu dọn những thứ lỉnh kỉnh, để trả lại sự sạch sẽ và yên tĩnh của sân trường. Lúc ấy, h́nh như chúng tôi chưa biết t́nh yêu là ǵ. Thuở học tṛ sao mà ngu ngơ chi lạ. Khi tôi lên Đệ Tam, th́ Lâm đă vào Y Khoa. Trường học không có Lâm nên chương tŕnh văn nghệ h́nh như giảm sút. Tôi cũng không c̣n hứng thú để ôm máy vi âm hát bản “Làng Tôi”, mặc dù chỗ của Lâm đă có một anh chàng Đệ Nhất thay thế, đứng cầm đàn. Anh ta trồng “cây si” tôi ra mặt, nhưng tôi bắt đầu say mê một điều khác ngoài giờ Việt Văn, đó là những nửa đêm về sáng, cặm cụi chép thơ tiền chiến bằng những gịng chữ thật đẹp, nắn nót, để làm Lưu Bút trao tặng bạn bè.

Ngày cuối năm, Lâm t́m đến tôi, mời tham dự Dạ Vũ của nhóm sinh viên Văn Khoa tổ chức. Tôi khép nép nhận lời, nhẹ nhàng đặt bàn tay con gái của ḿnh lên cánh tay rắn chắc của Lâm trong một bản Tango. H́nh như lúc đó tôi chưa biết Tango là ǵ, nhưng bàn tay và đôi chân điêu luyện của Lâm, đă đưa tôi vào nhịp điệu với tất cả sự trang trọng sẳn có, bằng thứ t́nh cảm học tṛ trong trắng sau hai ba năm chung trường. Khi cuộc vui tàn, Lâm đưa tôi về bằng những bước chân nhẹ, gơ nhịp trên đường khuya. Lúc ấy tôi mới 17 tuổi. Tuổi ươm mơ của thời học tṛ, tuổi ngọc ngà trong trắng biết bao! Tôi vô tư đi bên Lâm, ríu rít như con chim nhỏ:

-Lâm ơi, Ty không biết nhảy. Hồi nảy Ty có đạp lên chân của Lâm không?

-Ty ơi! Chị Y Lan hát hay quá Lâm hả?

Câu trả lời của Lâm bao giờ cũng “ga lăng” đặc biệt:

-Ồ! Ty mới học mà nhảy như vậy là đẹp lắm đó! Ty biết không, Lâm phải học cả tháng trời mới biết đó!

Hoặc nhẹ nhàng hơn:

-Mai mốt lớn lên, Ty c̣n hát hay hơn chị Y Lan nữa! Không tin Lâm, Ty cứ hỏi Bích Diệp xem.

Cứ mỗi lần nói một điều ǵ, sợ tôi không tin là Lâm lôi ngay Bích Diệp ra, v́ Lâm biết tôi và Bích Diệp thân nhau như bóng với h́nh.

Từ trên cao, đêm thinh không với những v́ sao thật sáng. Đêm soi bóng chúng tôi đổ dài trên đường khuya vắng lặng. Saigon  ban đêm hương hoa bay ngọt ngào khi đi bộ ngang các khu biệt thự. Gió hiu hiu...Tôi đi sát vai chàng, cười thật ḍn. Lâm không hề nắm tay tôi, không bao giờ có một cử chỉ sổ sàng. Lâm chỉ nh́n tôi đăm đăm. Mỗi cái nh́n của Lâm ấm áp thay cho vạn lời nói. Nhưng, h́nh như tôi vô tư quá, hồn nhiên quá, tôi không biết rằng Lâm đă gửi cho tôi t́nh yêu đầu đời của chàng.

Khi đến trước cửa nhà ḿnh, tôi đưa tay vẫy Lâm rồi biến nhanh vào khung cửa hẹp. Đèn nhà bật sáng, v́ đă có chị Thủy Tiên đứng chờ:

-Gớm! Hôm nay cô em của chị như một nàng tiên nhỏ. Em đi chơi có vui không?

Tôi xà vào ḷng chị như ngày nào xà vào ḷng mẹ, tíu tít kể chuyện quên mất Lâm đang c̣n chần chừ ngoài kia. Chị Thủy Tiên gọi với:

-Lâm ơi! Vào đây uống ly trà nóng đă.

Bao giờ cũng vậy, chị Thủy Tiên luôn dành cho Lâm những cảm t́nh đặc biệt, v́ anh của Lâm là chồng sắp cưới của chị. Tôi lớ ngớ:

-Thôi! Để cho Lâm về. Khuya rồi! Mai mốt gặp nhau nhé...Lâm!

Tôi ngây ngô cười nói, không nh́n thấy đôi mắt buồn buồn của Lâm sau nụ cười từ giă. Và cứ như thế, ngày tháng dần trôi qua.

Tôi học hết năm Đệ Tam th́ Lâm bỏ học vào lính. Tôi đi vào chương tŕnh năm Đệ Nhị, chuẩn bị thi Tú Tài I là lúc Lâm thường về thăm thành phố với mái tóc cắt ngắn và bộ quân phục Sinh viên Sĩ Quan. Khi ngày cuối năm đến, măn niên học. Tôi được bầu làm Trưởng ban Văn Nghệ của trường th́ Lâm về để đàn cho chúng tôi nghe lại các nhạc phẩm, mà ngày trước tôi và Lâm hay hợp ca. Đôi lúc các bạn vỗ tay rầm rầm, chế diễu, gọi chúng tôi là đôi song ca “Ngọc Kỳ, Nguyễn Hữu Thùng”, thay v́ tên của đôi uyên ương nổi tiếng lúc bấy giờ là Ngọc Cẩm và Nguyễn Hữu Thiết.

Thế rồi sau đó Lâm đổi đi xa. Tôi thi đậu Tú Tài không có Lâm về, đưa đi bát phố như lời chàng hứa. Những cuộc hành quân dài, ngắn đưa chàng mỗi ngày một xa phố thị. Tôi bắt đầu biết mơ mộng, biết vẫn nghĩ suy khi nhận được hàng tá thư t́nh của anh hàng xóm...Nhưng trong mắt tôi, chưa để lọt một h́nh bóng nào.

Hai năm sau ngày vào quân đội, Lâm bắt đầu viết cho tôi hằng tá thư rất dài. Lời thư lúc nào cũng ngọt ngào như tâm t́nh của anh trai với cô em gái nhỏ. Thư kể chuyện hành quân, kể chuyện đóng đồn, chạm địch. Mỗi một trang thư là một bản t́nh ca, đến nỗi cô bạn Bích Diệp ghiền và chờ thư của Lâm hàng tuần c̣n hơn chờ báo hằng ngày ra xem truyện Kiếm Hiệp. Và cứ thế, mối t́nh đơn phương của Lâm cứ lặng lẽ trôi ngang.

Năm tôi ngồi trên cửa Đại Học th́ Lâm là Đại Đội Trưởng của một đại đội tác chiến, với hai chiếc hoa mai nở vàng trên cổ áo. Lâm cao lớn, đẹp trai. Lâm hồng hào với màu da nâu đồng khỏe mạnh. Lâm là h́nh ảnh ước mơ của nhiều cô học tṛ, nhưng trong ḷng tôi, Lâm không phải là thần tượng.Tôi yêu đời lính nhưng sợ làm vợ lính. Tôi nhận thấy làm vợ lính là một sự thiệt tḥi vô cùng. Ngày nào, trong xóm tôi ở cũng có vài người đàn bà u uẩn buồn, v́ chồng phải lên đường về đơn vị sau bảy ngày phép. Để rồi, sống trong sự chờ đợi, lo lắng về sinh mệnh của chồng, khắc khoải chờ kỳ phép kế tiếp. Tôi không thích làm chinh phụ để ra vô mong ngóng, cho dù giữa tôi và Lâm có nhiều kỷ niệm rất dễ thương của tuổi học tṛ. Những lá thư dài của Lâm gửi về, tôi thường đọc cho Bích Diệp nghe, nhưng chẳng mấy khi tôi siêng năng hồi âm. Quanh tôi, đầy khuôn mặt thanh niên theo đuổi. Tôi học giỏi, tôi là cái đinh của những buổi dạ vũ, là thần tượng của hằng lô gă con trai. Từ những ngày đủng quần của bậc Trung Học, tôi thường bắt gặp những ánh mắt ngất ngây của các nam sinh trong lớp. Khi lên Đại Học, tôi được nhường chỗ ngồi, được lấy bài giùm, được các nam sinh viên săn đón, dành ưu tiên nhiều thứ. Cứ như thế tôi băng băng tiến vào đường công danh một cách dễ dàng và gặt hái thành công. Tuy nhiên, đôi khi tôi cũng bâng khuâng về những lá thư dài của Lâm. Chàng không bao giờ nói thẳng rằng, chàng yêu tôi cả. Tôi cũng chẳng thèm t́m hiểu và cũng giả đ̣ một cách rất ngây thơ là Lâm xem ḿnh như là một người em ga1i, hay một bạn chung trường. Cho đến một ngày, Bích Diệp thầm th́:

-Này! Ty ơi! Mày có nghĩa là Lâm yêu mày không?

Tôi ởm ờ:

-Ai mà biết!

Bích Diệp chu đôi môi cong lên rất duyên dáng:

-Ê! Không yêu, ai mà chịu khó viết thư dài như vậy! Tao mê lối viết thư của anh chàng này đấy!

-Mê th́ cứ nhào vô! Tao...de!

-Cái con nhỏ này, ăn nói bậy bạ!

Rồi tôi tần ngần cầm phong thu của Lâm lên. Lâm viết chữ rất đẹp, nắn nót trong thư cũng như ngoài phong b́. Thư của chàng là một bài luận văn, có đủ ba phần: nhập đề, thân bài và kết luận. Tôi nghĩ rằng, ngày xưa Hoàng Đế Napoléon viết thư cho Josephine hay thế nào th́ chắc Lâm cũng viết thư hay như thế. Tiếc thay, tôi chẳng phải là Josephine, v́ chưa bao giờ tôi nghĩ rằng tôi yêu Lâm cả. Ồ! Nhưng có bao giờ Lâm nói yêu tôi đâu mà tôi phải thắc mắc?

    Một lần về phép, Lâm tôi đi Dạ vũ. Hôm ấy, tôi diện rất đẹp và mode. Lâm nh́n tôi ngơ ngẩn trong một thoáng, nhưng rồi chàng lấy lại nét b́nh thản:

-Ty dạo này...lớn ghê!

Tôi giả vờ rất ngây thơ tránh tia nh́n của Lâm và lại giả đ̣ không biết ǵ cả. Đêm hôm đó, bạn bè cũ rất đông, ai cũng yêu cầu Lâm lên hát. Chàng từ tốn bước lên sân khấu. Dáng chàng đi chắt nịch như trong nhịp điệu quân hành. Lâm sáng ngời trong ánh đèn và ấp áp trong một bản t́nh ca dang dở:

Tôi đưa em sang sông, chiều xưa mưa rơi âm thầm!

Hồn tôi như ch́m lắng, trôi theo lời ca và giọng hát trầm buồn của Lâm. Tôi trộm nghĩ, giọng ca anh chàng này hôm nay sao buồn quá. Chắc cuộc đời và t́nh cảm sau này không mấy ǵ vui.Khi Lâm ngưng tiếng hát, tiếng vỗ tay, huưt sáo rầm rầm, rồi có tiếng la to:

-Nguyễn Hữu Thiết đây rồi! C̣n Ngọc Cẩm đâu?

Tôi cười giấu mặt khi nhớ và nghe lại những kỷ niệm ngày xưa thân ái, của thời Trung Học, sánh vai Lâm để hợp ca bài “Trăng Rụng Xuống Cầu”, bài hát gắn liền tên tuổi của đôi uyên ương người Huế tên Ngọc Cẩm và Nguyễn Hữu Thiết. Cả đám bạn cùng réo tên tôi thật lớn, để buộc tôi phải lên sân khấu.

Tôi bẽn lẽn rời chỗ để cùng Lâm hát một nhạc phẩm có lời ca rất ngọt ngào: “Làng tôi cách xa làng anh, một con sông dài, một con sông dài, nước chảy trong xanh...”

Đêm hôm đó, khi đưa nhau về trên con đường khuya vắng, Lâm ngập ngừng như có điều muốn nói. Nhưng rồi chàng vẫn không thố lộ điều ǵ cả, ngoài những câu chuyện ngày xưa trong học đường. Lâm có linh cảm là tôi hững hờ với chàng. Thật sự, lúc đó mộng con gái của tôi bay cao quá. Tôi không ưa mẫu người chồng gió băo như Lâm. Tôi ước ao những điều thật b́nh thường. Học hành, đỗ đạt, kiếm chồng địa vị để lanh quanh trong thành phố Saigon, sống cuộc đời an b́nh. Rồi tôi gặp Phú. Phú đang thực tập ngành Y và chàng ra trường cùng lúc tôi tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm. Tôi đi lấy chồng trong sự ngỡ ngàng của bạn bè. Ai cũng tưởng tôi và Lâm là đôi nhân t́nh khắn khít. Đâu có ai nghĩ rằng, chúng tôi ràng buộc với nhau bằng t́nh cảm của tuổi học tṛ mà thôi.

Ngày tôi gửi Thiệp Cưới cho Lâm, là ngày tôi không c̣n được gặp Lâm nữa trong những lần chàng về phép. Tôi đă có một đời riêng để sống và để lo liệu. Bích Diệp có lần gặp tôi, nói rằng:

-Ngày mày đi lấy chồng, là Lâm làm đơn đổi đi thật xa. Nghe nói ở tận ngoài địa đầu miền giới tuyến. Con nhỏ này, thật ..ác!

Nghe tin này, tôi thoáng một phút bồi hồi, khi nhớ đến tia mắt buồn bả, u uẩn của Lâm, của đêm Dạ vũ cuối năm nào, chàng đă hát tặng cho tôi: “Tôi đưa em sang sông, chiều xưa mưa rơi âm thầm..” Quả thật, không ngờ trong năm đó, tôi đă...sang sông thật.

                 * * *

Khi lập gia đ́nh được hai năm th́ tôi nhận ra rằng, cái bóng hạnh phúc không dễ ǵ bắt được. Tôi đi lấy chồng, chỉ để có chồng giống như các bạn thôi, chỉ để tự hào ḿnh có được ông chồng bác sĩ, ngoài ra chẳng bao giờ tôi tự hỏi, tôi có ḥa hợp được với Phú hay không? Hạnh phúc mà tôi tưởng rằng, tôi dễ dàng nắm lấy khi tôi có đủ điều kiện để hưởng, không phải như tôi nghĩ. Tuy nhiên, tôi vẫn chấp nhận và tự nhủ rằng, cuộc đời của ḿnh, ḿnh đă cọn th́ ḿnh phải chịu.

Từ đó, tôi tránh không bao giờ nghĩ đến Lâm, hoặc một ai trong đám bạn bè ngày xưa. Tôi t́m niềm vui trong tiếng cười trẻ thơ của đứa con đầu ḷng và duy nhất đó, v́ hai năm sau, Phú bị trưng dụng vào Quân Đội, rồi tử trận trong một chuyến hành quân.

Tôi trở thành góa phụ năm tôi hai mươi tám tuổi. Tôi khóc trong tay chị Thủy Tiên như một đứa trẻ con. Mùa Hè năm đó, tin chiến sự bùng lên như cơn lốc dữ. Đi đâu cũng nghe nói đến chiến tranh, đến chết chóc. Tin ai tín, phân ưu, cáo phó đậm đầy cột báo hằng ngày. Cho đến một ngày, chị Thủy Tiên nói về Lâm:

-Ty ơi, em c̣n nhớ Lâm không? Bây giờ là Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng cơ đấy! Đẹp trai mà vẫn chưa vợ đấy nhé! Chú ta vừa bị thương, đang nằm bệnh viện Cộng Ḥa. Anh chị vào thăm bây giờ.

Tôi theo Thủy Tiên vào bệnh viện. Thời gian mới có mấy năm thôi mà bao nhiêu thay đổi. Tôi già đi, chửng chạc, không c̣n láu táu, hồn nhiên như thưở trước. Lâm bị thương ở chân, không nặng lắm, nhưng chàng phải ở thành phố vài tháng, chống nạng một thời gian. Lâm chổi dậy, khi thấy tôi xuất hiện sau lưng chị Thủy Tiên. Chàng nh́n tôi, sờ sửng! Trong ánh mắt trách móc đó, tôi thấy những tia nh́n thân ái của ngày xưa. Tôi bối rối, ậm ừ trong hai làn môi son:

-Anh Lâm! Anh có đau lắm không?

Lâm khoác tay, ra dấu mời tôi ngồi, rồi mới trả lời. Giọng nói vẫn ấm áp, vẫn những lời ân cần như giọng người anh, dành cho cô em gái nhỏ:

-Ty ngồi xuống đó đi. Anh có nghe tin buồn của Ty, nhưng chẳng có dịp nào về thành phố để ghé thăm Ty. Lại nữa, anh sợ Ty...không muốn gặp anh!

Tôi ngỡ ngàng:

-Trời ơi! Sao anh nghĩ như vậy?

Lâm cười rất buồn. Tôi ngó chung quanh, không thấy vợ chồng chị Thủy Tiên. Hai người đă kín đáo rút lui ra hành lang tự bao giờ.

Tự dưng tôi xót xa buồn, cắn môi không nói. H́nh như có những giọt nước mắt lăn xuống. Mới có mấy năm, tôi lấy chồng rồi trở thành góa phụ. Lâm vào nằm bệnh viện ba, bốn lần. Ôi, thời gian sao mà qua mau và nhiều thay đổi!

Lâm cất giọng nhẹ nhàng:

-Ty! Lau nước mắt đi!

Tôi bối rối, nở nụ cười, nước mắt vẫn đọng trên rèm mi.

Rồi từ đó, tôi thường ra vào bệnh viện thăm Lâm, mang cho chàng những nụ cười rất ngọt. Chúng tôi hầu như sống lại tuổi học tṛ trong suốt thời gian Lâm dưỡng thương. Lâm cũng chả bao giờ tỏ t́nh cùng tôi cả. Chúng tôi giữ giới hạn t́nh bạn trong 3 tháng sau ngày chân của Lâm di chuyển b́nh thường, chuẩn bị trở lại tiền đồn.

Đêm cuối cùng trước ngày hết phép, Lâm đưa tôi đến một vũ trường, để cùng nhau khiêu vũ điệu Tango. Bản nhạc đầu đời mà tôi đặt bàn tay con gái lên cánh tay rắn chắt của Lâm, thời mừơi bảy tuổi. Hai đứa nhắc cho nhau nhiều kỷ niệm thân yêu. Đêm Saigon vẫn thinh lặng trên con đường chúng tôi về nhà. Nhưng ngày xưa, thuở c̣n học tṛ, chúng tôi đi bộ. Bây giờ th́ Lâm lái xe, thật chậm, để tôi ngồi mơ màng nh́n những cột đèn thẳng tắp, đứng gục đầu, hoặc thênh thang qua những hàng me cao chụm đầu th́ thầm. Lâm nhắc không sai chi tiết của đêm Dạ vũ đầu đời. Màu áo tôi mặc. Mái tóc thắt bím cột nơ màu hồng. Bây giờ, tôi chửng chạc trong màu áo tím. Tóc không cài nơ mà bới cao sang. Tôi đă là một thiếu phụ trong khi Lâm vẫn c̣n độc thân. Lâm nh́n tôi. Lần này tôi đọc được những lời tỏ t́nh trong đáy mắt sâu thẳm đó. Lâm nắm tay tôi, trang trọng, thầm th́:

-Ngày mai, anh trở ra đơn vị, chuyến đi phép tới chẳng cùng c̣n lâu. Anh mong em suy nghĩ...

Khi Lâm quay xe, tôi vào nhà. Suốt một đêm không ngủ, tôi đứng im ôm cửa sổ nh́n xuống con đường nhỏ, không một bóng người, rồi nh́n chiếc bóng cô lẽ của ḿnh trên bức tường vôi trắng. Quả thật tôi đang cô đơn. Nhưng tôi có yêu Lâm không? Nếu tôi kết hôn cùng chàng, con tôi sẽ ra sao? Tuy rằng bây giờ nó c̣n quá nhỏ để cho tôi suy nghĩ. Nhưng, liệu rồi giữa nó và Lâm, sẽ như thế nào? Lâm có yêu thương được nó hay không?

Muôn vàn câu hỏi quấn quít trong cái đầu nhỏ bé của tôi trong suốt quảng thời gian đó. Nhưng, dấu chân binh lửa như cơn băo dữ, không c̣n cơ hội cho Lâm nghỉ phép để tính chuyện hôn nhân. Tin mất đồn, mất đất lần lượt bay về, để mọi người nhốn nháo t́m đường di tản. Không c̣n nghe tin tức của Lâm nữa, v́ nhiều quân nhân tử trận trên con đường triệt thoái từ cao nguyên.

Tôi dắt con bỏ nước ra đi. Nhiều ngày trong trại tị nạn, tôi khóc âm thầm. Tôi nghĩ đến Lâm, đến thân phận hẩm hiu của ḿnh. Tôi không biết giải quyết ra sao, khi định cư trên đất Mỹ. Sự cô quạnh của một phụ nữ trong thành phố lớn, sự lạc lỏng bao vây, khiến tôi cảm thấy ḿnh đơn độc, bơ vơ hơn. Tôi cần một chỗ đứng, một nơi để nương dựa. Với đứa con bốn tuổi, với hai bàn tay trắng, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng rồi tôi kiếm được việc làm, có bạn và bắt đầu cho một cuộc sống mới. Một năm sau, tôi lập gia đ́nh, không phải v́ t́nh yêu mà v́ cần một chỗ nương tựa.

Cuộc sống trôi qua trong sự thương yêu của chồng, tôi hạ sinh đứa con thứ hai th́ tin Lâm đến như một tiếng sét! Tôi nửa mừng, nửa buồn khi nhận thư của chị Thủy Tiên, báo tin Lâm đang ở trại tị nạn Galang. Tôi muốn làm giấy bảo trợ cho Lâm th́ sợ chồng tôi biết. Và tôi không biết nói với Khánh ra sao, tư cách ǵ, để đứng ra lập thủ tục cho Lâm vào Mỹ định cư. Rồi tôi im bặt, sống trong niềm ưu tư đè nặng trong hồn.

              * * *

Bức thư của Lâm tới với tôi chiều nay như một bóng mây của kỹ niệm cũ, chập chùng kéo về. Chàng đă đến đất Mỹ, đă sống trong một thành phố, cách tôi không quá một ngày đường. Không biết bằng cách nào, Lâm có địa chỉ của Bích Diệp và cô nàng đă chuyện thư Lâm lại cho tôi với nụ cười buồn:

-Trái đất thế mà tṛn! Tội nghiệp phần số của anh chàng. Luôn luôn là kẻ chậm chân.

Tôi lái xe đi qua nhiều con đường thật vắng, nghĩ về Lâm với bao nỗi xót xa. Tôi không biết phải trả lời sao với chàng. Tôi thấy ḷng ḿnh chập chùng những âm thanh và kỷ niệm cũ. Tôi lẩm bẩm:

-Lâm ơi, chúng ta có duyên mà không có nợ. Ty chẳng biết phải viết thư cho Lâm thế nào đây? Mong Lâm hiểu cho Ty.

           

Hoàng Minh Thúy

(Trích trong “Tuyển Tập Trụyện Ngắn”, phát hành năm 1985 tại Houston, Texas)