C̣n măi yêu người …

     Trần Đông Kinh

 

     Lời người viết: Đoạn tùy bút này là phần nối tiếp theo “NHỮNG MÙA XUÂN KỸ NIỆM” cùng tác giả sau khi biết đuợc tin “Người T́nh Thời Chinh Chiến”, đă vĩnh viễn ra đi trước khi tôi biết được tin tức của nàng. Xin mượn những lời thơ của nhà thơ Minh Vũ để gởi gấm tâm sự ..

 

     Thuở quê hương chiến chinh ly loạn                   Thôi rồi ..! Mỗi đứa một nơi                                                                           

Tuổi thanh niên lắm nỗi truân chuyên                 Từ đây duyên phận số Trời sắp cho

Chàng sinh viên xếp lại bút nghiên                      Cầu xin em gặp chuyến đ̣

Mặc áo lính thay màu áo trắng                            Êm xuôi không có sóng to băo bùng….

                                                                                       Thơ Minh Vũ

     T́nh vừa chớm cũng theo số phận                                 

     Của người trai v́ vận nước non                                     

     Uyên ương ước hẹn sắt son

     Thề nguyền cố giữ ḷng son đợi chờ                               

 

    Chiến chinh khói lửa từng giờ

    Sông Tương người đứng bên bờ đợi trông

    Chinh phu vẫn một tấm ḷng

    Yêu người chinh phụ, thầm mong ngày về ..

    Nhưng Chàng c̣n nợ nhiêu khê

    Nàng chờ mỏi mắt người về thấy đâu ..!

    Xa hương trong cơn bể dâu

    Thôi rồi ..! Không biết t́m đâu người t́nh ..

 

    Chàng về t́m lại bóng h́nh

    Người yêu ngày cũ của ḿnh nay đâu?

    Biển xanh nay hóa ruộng dâu

    Đường xưa nay đă phủ màu lá rơi ..

 

   

Tôi trở về với cuộc sống đời thường, chịu sự quản chế cuả chính quyền địa phương nơi cư ngụ sau hơn năm năm bị Cộng sản bắt đi tù cải tạo qua nhiều trại tù ở miền Nam. Cũng như những người bạn cùng cảnh ngộ khác được chính quyền cho về sum họp với gia đ́nh lúc đó, buổi giao thời tôi phải đương đầu với những khó khăn chật vật, để tái tạo cuộc sống mới trong hoàn cảnh hạn hẹp thiếu thốn trăm bề. Thời chiến chinh khói lửa trên quê hương qua đi mang theo tuổi thanh xuân hoa mộng, cùng những năm tháng sống trong tại tù cải tạo, đă cướp đi của tôi cuộc đời trai trẻ tràn đầy nhựa sống. Tôi trở về gặp nhiều nỗi trái ngang, ngỡ ngàng và dở dang tiếc nuối. Nước mất nhà tan, bản thân chưa đủ tư cách làm công dân của chế độ mới và niềm đau khoắc khoải trong ḷng là ..người yêu thất lạc,bặt vô âm tín trong cơn lửa cháy đạn bay vào những ngày cuối tháng Tư năm 1975. 

     Trước khi quân Cộng Sản vào tôi có người yêu, mối t́nh nồng nàn say đắm và thơ mộng. Chúng tôi dự định sẽ đính hôn vào mùa hè 1975 và chính thức kết hôn khi nàng tốt nghiệp đại học mùa hè 1976. Nhưng nghiệt ngă thay cho số phận, biến cố ngày 30-4-75 xẫy ra, tôi và nàng mất liên lạc từ những ngày cuộc chiến lên cao độ khốc liệt từ sau mùa xuân 1975. Hơn năm năm trong tù, niềm tin hy vọng được gặp lại cố nhân, cùng những kỷ niệm tươi đẹp và nồng nàn của một thời yêu đương say đắm trong kư ức đă giúp cho tôi có thêm ư chí và nghị lực vượt qua những khắc nghiệt của hoàn cảnh. Tôi mong mỏi đến ngày ra tù sẽ t́m nàng để nối lại mối duyên xưa..

Tôi sống trong sự mong chờ nhung nhớ, những viễn ảnh tươi đẹp được h́nh thành trong tâm trí về một mái ấm gia đ́nh hạnh phúc của tôi và nàng, trong cuộc sống không có sự đe dọa, chết chóc và chia ly sau khi tôi được thả về. Mặc dù đă mất liên lạc với người yêu, nhưng không hiểu sao lúc nào tôi cũng hy vọng mong manh, có một ngày nào đó tôi nhận được tin từ Ban Quản Lư trại tù thông báo nàng đến thăm tôi. Ước vọng đó đă khô  héo theo thời gian cho đến ngày tôi được ra khỏi trại.

 Ngày ra tù, về đến nhà, việc đầu tiên là tôi tính chuyện đi t́m nàng, mặc dầu không một đồng xu dính túi. Nỗi khổ chưa đi được v́ cái án lệnh một năm quản chế tàn độc, ngăn trở việc đi lại. Chờ cho đến một năm sau, khi Công An khu vực trao cho tôi giấy quyết định xă chế do Giám Đốc Công An tỉnh kư, tôi mới được quyền tự do đi lại và có quyền làm đơn xin phép tạm vắng nhà ban đêm.

Tôi quyết định làm đơn xin tạm vắng một tuần, mượn cớ đi thăm thân nhân rồi cầm lá đơn đến văn pḥng khu phố, nhờ chứng nhận trước khi đưa lên cho Công An khu vực và thị trấn. Thời gian nầy giới Công An địa phương được lệnh phải theo dơi những người có liên hệ với chính quyền cũ. đề pḥng hội họp phe nhóm nổi lên chống lại chế độ, cho nên họ hạch hỏi kỷ lưởng. Phải chờ duyệt xét đến năm ngày sau mới được chấp thuận. Nhận được tờ giấy phép tạm vắng nhà trong tay tôi vui mừng khôn xiếc! Tôi nhủ thầm:“Em yêu ơi! Dù em đang ở chân trời góc bể anh cũng sẽ t́m em cho thỏa ḷng mong nhớ ”.

     Tôi tức tốc thu xếp hành lư đi Sàig̣n ngay. Từ Tây Ninh về đến Sàig̣n hơn 100 cây số, nhưng phải mất cả ngày mới đến nơi v́ t́nh trạng xe cộ di chuyển quá tồi tệ. Hơn 10 giờ đêm tôi mới về đến nơi tạm trú nhà người chị bà con ở Thị Nghè.

       Thấm thoát mà đă hơn 6 năm rồi, tôi có dịp trở lại thành phố

Sàig̣n. Sàig̣n nay đă thay tên thành phố Hồ Chí Minh và một số con đường, đại lộ đổi tên lạ quắc. Sàig̣n đă được chế độ mới tô điểm đỏ rực cờ màu đỏ sao vàng và biểu ngữ tung hô, biễu dương chế độ ở khắp mọi nơi. Sàig̣n có một bộ mặt mới, ngoài sức tưởng tượng của tôi lúc c̣n ở trong tù…

     Giấc ngủ vùi mệt mỏi của cuộc hành tŕnh, tôi bị đánh thức bởi những sinh hoạt của thành phố khoảng 3 giờ sáng. Tôi mở cửa bước ra ngoài để nh́n cảnh sinh hoạt của Sàig̣n khi mặt trời sắp trổi dậy. Vẫn ồn ào và náo nhiệt như xưa và có vẻ vội vàng chen lấn hơn lúc trước. Tôi rảo bước đến một quán cà phê b́nh dân trong xóm, t́m một cái bàn thấp nhỏ phía góc quán. Tôi gọi ly cà phê đen và mấy điếu thuốc thơm Thái Lan có đầu lọc hiệu ‘Samit’ để hút cho ấm. Hớp cà phê đen chua lét mùi mật đường mía, ḥa với vị đắng của mùi bắp rang cháy khó nuốt làm sao, nhưng khi rít vào vài hơi thuốc thơm tôi cảm thấy sảng khoái. Đẩy ly cà phê sang một bên, rót ly trà nhấp thử, uống được, có chút hương vị thơm ngon của trà Tàu, tôi hớp thêm mấy ngụm và rít mấy hơi dài thuốc thơm, nhả khói trong cảm giác lâng lâng bồi hồi cố t́m lại những kỷ niệm xưa, của một thời học tṛ ở thành phố.

     Rời quán cà phê trở về nhà, tôi hỏi mượn chiếc xe đạp của đứa cháu để làm phương tiện đi lại trong hai ngày và không quên nhờ ông anh rể đi tŕnh Công An khu vực, chứng dùm cái giấy Tạm Trú. Tôi rời khỏi nhà cũng là lúc giờ cao điểm bắt đầu cho một ngày ở Sàig̣n. Đạp xe ra đường chen chúc vào ḍng người, hầu hết chỉ toàn là xe đạp, có  khoảng 15% đến 20% là những xe gắn máy hai bánh cũ kỷ từ đầu thập niên 70 đến giờ. Tôi đạp xe rẽ vào đường Hùng Vương cũ hướng về ngă tư Hàng Xanh, con đường này hôm nay thay tên mới “Cách Mạng Xô Viết Nghệ Tĩnh” kéo dài từ Hàng Xanh cho đến hết con đường Hồng Thập Tự.

     Măi chăm chú lo nh́n những sinh hoạt của dân chúng sau một thời gian dài mới có dịp được nh́n thấy lại, tôi đến“Cửa hàng Bách Hóa & Tổng Hợp Bà Chiểu” lúc nào cũng không hay. Tôi nói thầm đến nơi rồi. Tôi rẽ trái trên con đường Bùi Hữu Nghĩa hướng về Cầu Bông Đa Kao (Cầu Sắt cũ), vượt qua nhà thờ Thánh Mẫu, nơi mà trong kư ức tôi có quá nhiều kỷ niệm. Tôi cố đạp xe nhanh hơn rồi đến ngay cái nơi mà tôi muốn đến, nhà nàng.

      Đúng là nhà nàng đây rồi. Tôi đứng tần ngần trước cửa căn nhà năm xưa, nơi mà người tôi yêu đă được sanh ra và lớn lên, nơi tôi đă gặp nàng! Nhưng bây giờ xa lạ quá, tất cả đều thay đổi, không c̣n một chút nào thân thương quen thuộc!

     Nh́n đồng hồ đeo tay đă thấy hơn 9 giờ sáng rồi mà sao cửa vẫn đóng im ĺm. Nh́n lên góc phải của căn nhà có tấm bảng đỏ chữ vàng, hàng trên đề là “Tổ Dân Phố số 3” bên dưới hàng dưới chữ to gấp 3 lần “Pḥng Tiếp Dân”. Suy nghĩ một lúc tôi hiểu ra ngay căn nhà này bây giờ là một cơ sở của chính quyền địa phương chứ không c̣n là nhà của tư nhân nữa. Rảo mắt một ṿng tôi cố t́m xem có người quen nào để hỏi thăm, nhưng chung quanh tất cả đều là những người xa lạ. Quay nh́n lại ngôi nhà quen thuộc một lần nữa, may mắn tôi thấy có người thiếu nữ đang rút trong xách tay của cô xâu ch́a khóa rồi mở cửa. Tôi mon men bước lại gần, người thiếu nữ quay lại nh́n tôi ḍ xét:

     -Ông muốn t́m ai?

-Chào cô, tôi muốn hỏi thăm người chủ căn nhà này.

-Ông có quen với chủ căn nhà nầy hả?

 Tôi chậm rải giải thích:

 -Dạ! không nói dấu ǵ cô, chủ nhà có họ hàng với tôi. Nay mới có dịp ghé thăm….

 Cô thiếu nữ có vẻ như là một cán bộ nhà nước, cô ta nh́n tôi:

 -Nhà này thuộc về nhà nước quản lư, ông muốn hỏi ǵ th́ lên Phường lên Quận mà hỏi, ông cảm phiền.. tôi có việc khác phải làm.

     Nói dứt lời cô ta đi thẳng vào trong. Tôi ngẩng người nh́n cô rồi quay đi.

     Tôi đạp xe trở về nơi trú ngụ ḷng buồn vời vợi. Hôm sau, tôi trở lại một lần nữa để cố t́m xem c̣n có bóng dáng quen thuộc nào không. Nhưng hoàn toàn vô vọng! Nh́n về phía trước mặt thấy có một gánh hàng rong vắng khách, tôi mon men tới để hỏi thăm với hy vọng mong manh may ra có được một chút tin tức.

     -Chào chị, xin cho tôi hỏi thăm chút chuyện có được không?

 Người bán hàng nh́n tôi quan sát rồi tươi cười trả lời:

 -Anh muốn hỏi việc chi cứ hỏi, nếu biết được điều ǵ tôi sẵn sàng giúp cho anh.

 -Không nói dấu ǵ với chị, căn phố có treo bảng “Pḥng Tiếp Dân” đó là nhà của một người quen nhưng từ sau tháng 4/75 đến nay tôi không có dịp đến thăm. Hơn 6 năm rồi, đến hôm nay tôi trở lại th́ không c̣n gặp được ai hết. Chị có biết ǵ về người ở trong căn nhà đó không vậy?

 Người đàn bà nh́n vào tôi một cách chăm chú hơn, chị không trả lời ngay câu hỏi của tôi mà chị hỏi ngược lại:

 -Tù cải tạo mới về phải hôn?

      -Sao đoán chị biết tôi là tù cải tạo mới về?

 Chị bán hàng nh́n tôi cười:

 -Sao mà không biết! Thấy anh từ lúc mới đến đây, nh́n tư cách nói chuyện của anh th́ tôi đă đoán được anh thuộc thành phần nào rồi, thêm nữa anh bảo là 6 năm nay anh mới trở lại th́ chỉ có mấy ông « Ngụy » đi tù mới như vậy thôi.

     Tôi chưa kịp đáp lời th́ chị bán hàng nói tiếp:

-Nhà tôi ở cuối con đường này, tôi ở đây đă hơn 20 năm nay, chồng tôi hiện c̣n đang ở trại tù “Thanh Cẩm” miền Bắc, tôi mới đi thăm anh ấy trước Tết vừa qua không biết đến bao giờ anh ấy mới được thả ra. Một ḿnh tôi phải buôn gánh bán bưng thế này để nuôi 2 con và dành dụm chút ít tiền mỗi năm đi thăm Ba chúng nó một lần. Cũng nhờ vào quà cáp của mấy đứa em gửi về từ Mỹ nên chúng tôi mới sống lây lất được như thế này.

     Chợt nhớ ra điều ǵ, chị cắt ngang câu chuyện tâm sự về gia đ́nh chị quay nh́n căn nhà “Pḥng Tiếp Dân” chị nói tiếp:

-Xin lỗi anh, măi tâm sự chuyện nhà mà quên trả lời câu hỏi của anh.

Tôi vui vẻ:

-Không sao!

Chị bán hàng nói tiếp:

-Tôi biết căn nhà này của một người chủ sạp vải ngoài chợ Bà Chiểu, ông chồng là công chức của chế độ cũ. Không biết cả nhà đi lúc nào nhưng đến 30/4/1975 th́ căn nhà bị kẻ gian phá cửa vào vơ vét hết đồ đạc, sau đó mấy ông Quân Quản đến lấy làm « Pḥng Tiếp Dân » ở tầng dưới, c̣n tầng trên th́ có gia đ́nh cán bộ ở Hà Nội vào ở cho đến bây giờ. Từ đó đến nay tôi chưa thấy ông bà chủ nhà khi xưa trở lại lần nào cả.

-Cám ơn chị đă cho biết tin tức.

                                                                    * * *

 Tôi nh́n lại căn nhà, ḷng bồi hồi lưu luyến, nơi mà cách đây hơn 6 năm tôi đă từng ở đó và có những kỷ niệm êm đềm hạnh phúc. Tôi chưa muốn trở lại nhà đang ở trọ nên đạp xe đi ngược về hướng chợ Bà Chiểu, tôi quẹo trái trên đường Chi Lăng đi ngang qua Lăng Ông, ghé lại một chút. Dựng xe bước lên lề đường với cảm giác lạc lỏng đứng nh́n mọi người sinh hoạt và cảnh vật xung quanh mà ḷng buồn se thắt:

« Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo,

 Cảnh đấy người đây luống đoạn trường»

 (Bà Huyện Thanh Quan)

 Tôi tiếp tục đạp xe hướng về Cầu Bông để đi qua Đakao, nơi đây là cả một khung trời kỷ niệm ngày nào của tôi với người yêu, nh́n nơi đâu tôi cũng thấy nhớ nhung khôn tả. Tôi cảm thấy xót xa mất mát hụt hẩng lớn lao trong ḷng! Tôi cố lục lọi trong trí cố nhớ ra những người bạn thân của nàng. Chạy đến nhà hai người bạn rất thân của nàng trên đường Chi Lăng gần Phú Nhuận, nhưng cả hai nơi này đều đổi chủ. C̣n một người bạn của nàng nữa ở Tân Định, nhà ở trong con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Đ́nh Chiểu nhưng tôi đă quên cái hẻm nào, nên phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới t́m được nhà người bạn này. C̣n một chút may mắn là gặp được cô ta ở nhà, gặp tôi cô rất vui mừng và ngạc nhiên không ít, cô vồn vả hỏi tôi:

     -Ủa! Tôi tưởng anh đă đi với gia đ́nh Bích Huyền rồi…

Tôi chưa kịp trả lời th́ cô ta lại tiếp:

 -Mấy đứa bạn dạy chung nói là cả nhà Bích Huyền cùng với anh đi Pháp trước ngày Việt-cộng vô.

 Nói đến đây cô ta mới chịu ngưng lại cho tôi trả lời:

 -Bảo Ngọc à! (tên người bạn của Bích Huyền) không phải vậy đâu. Lần sau cùng tôi nhận được thư của Bích Huyền viết từ Đà Lạt khoảng cuối tháng 02/1975 sau khi nghĩ Tết và trở lại trường, rồi mất liên lạc luôn cho đến bây giờ...

     Bảo Ngọc trố mắt nh́n tôi nói:

-Thế hả! Rồi mấy năm nay anh đi đâu?

Tôi nh́n Bảo Ngọc cười đùa:

-Đi…. kháng chiến chứ đi đâu!

Tôi nói vậy, nhưng Bảo Ngọc đă đoán ra là tôi đi tù nên hỏi:

-Anh được thả về bao lâu rồi?

-Hơn một năm rồi cô ạ!

-Sao đến bây giờ anh mới đến t́m tôi vậy?

-Ai cho phép đâu mà đi! Tôi nôn muốn chết, vừa hết quản chế xong là tôi xin phép đi ngay.

Tôi nói đến đây cô ta vội ngắt lời tôi và xin lỗi là mải mê nói chuyện mà cô quên mời tôi vào nhà. Theo chân Bảo Ngọc vào nhà  được cô mời dùng trà vừa tâm sự:

 -Gia đ́nh em cũng đă đi hết rồi anh ạ! Giờ chỉ c̣n lại hai chị em ở đây. Được một điều là không có ai dính vào chế độ cũ nên vợ chồng em vẫn c̣n được đi dạy học, nhưng sau giờ ở trường về hai đứa phải đi làm thêm mới đủ sống. C̣n anh, bây giờ làm nghề ǵ, có c̣n liên lạc với Bích Huyền không?

 Nghe Bảo Ngọc hỏi mà tim tôi quặn đau! Bưng b́nh trà vừa mới pha xong, khói bốc thơm phức, Bảo Ngọc rót mời tôi uống. Hớp chén trà hương thơm ngào ngạt làm tinh thần tôi sảng khoái:

 -Trà thơm quá! Cám ơn Bảo Ngọc. Ra tù rồi tôi c̣n bị quản chế một năm tại địa phương có làm ǵ được đâu, hết tập họp đi lao động công ích theo chỉ chị của chính quyền rồi th́ đến đào kinh đấp đập, lại c̣n thêm cái chuyện đi tháo gỡ ḿn nữa... C̣n được đến đây gặp Bảo Ngọc cũng là có duyên lắm rồi! Về phần Bích Huyền th́ tôi có biết tin tức ǵ đâu mà liên lạc, Bảo Ngọc có biết tin tức ǵ về Bích Huyền không?

     Bảo Ngọc trầm ngâm như đang suy nghĩ điều ǵ đó, một lúc cô ngẩng đầu lên nh́n tôi:

 -Từ « giải phóng »  đến giờ em không biết tí tin tức nào về Bích Huyền cả, chỉ nghe loáng thoáng mấy đứa bạn nói Bích Huyền đă đi Pháp rồi, và chắc là tụi nó chỉ đoán ṃ là có anh đi cùng vậy thôi chứ không dè anh c̣n kẹt lại và đi tù, măi đến hôm nay em mới biết. Th́ ra anh đi t́m em là để hỏi tin Bích Huyền, đúng không?

     -Đúng vậy! Tôi chỉ muốn biết Bích Huyền ra sao. Biết được Bích Huyền đă đi khỏi nước rồi..cũng mừng cho cô ấy được thoát khỏi cảnh này.

 Chợt Bảo Ngọc reo lên:

 -A! Em không biết tin tức Bích Huyền, nhưng em có địa chỉ của anh Hảo (anh trai của Bích Huyền)  anh ấy có gửi thư cho em nhờ em chuyển cho cô bạn gái cũng là bạn của em một món quà, em vẫn c̣n giữ địa chỉ đây. Anh chờ em một lát nha!

 Tôi mừng rỡ nghe giọng nói hân hoan của Bảo Ngọc:

 -Vâng! Cám ơn Bảo Ngọc! Làm phiền cô t́m dùm địa chỉ của Hảo để tôi có thể hỏi tin tức của Bích Huyền, trước đây sự liên lạc giữa tôi và Hảo điều qua trung gian Bích Huyền nên tôi không có địa chỉ của Hảo. Cố gắng t́m dùm nha Bảo Ngọc!

     Phải mất hơn 15 phút mới t́m được phong b́ thơ của Hảo, Bảo Ngọc ghi riêng ra một tờ giấy khác rồi cầm cả hai đưa cho tôi so lại. Thấy chính xác 100% rồi tôi đưa trả lại b́ thư cho Bảo Ngọc và xếp địa chỉ của Hảo bỏ vào bóp. Hỏi thăm và trao đổi thêm vài câu chuyện ngoài lề rồi tôi xin kiếu từ Bảo Ngọc ra về. Cô ta không quên nhắc tôi địa chỉ nhà của cô ghi phía sau tờ giấy:

     -Nếu liên lạc được với Bích Huyền th́ nhớ cho em hay, gửi thư cũng được địa chỉ nhà em sau lưng tấm giấy đó.

 -Chắc chắn Bảo Ngọc à! Tôi sẽ báo cho cô biết ngay khi biết được tin tức Bích Huyền.

 Có được địa chỉ của Hảo trong tay tôi mừng vô cùng, không c̣n muốn đi đâu nữa. Tôi đạp xe trở về nhà trọ bên Thị Nghè để  kịp lúc dùng cơm tối với gia đ́nh bà chị họ.

Về đến nhà, chị tôi cằn nhằn:

     -Cậu đi đâu mà không về ăn cơm trưa, tôi chờ cậu và sốt ruột, không biết có chuyện ǵ xảy ra không?

 Tôi nh́n bà chị cười cười vả lả:

 -Lâu quá không xuống Sàig̣n, chạy ṿng ṿng vui quá! Trưa đói bụng em ghé lại Đakao ăn tô phở rồi lại đi tiếp.

 -Rồi có gặp ai không?

 -Gặp duy nhất một người chị ạ!

 -Nam hay nữ, người yêu hả?

 Tôi chẫm răi kễ lại mọi chuyện một ngày đi ṿng quanh Sài G̣n:

 -Nữ, nhưng không phải là Bích Huyền chị ạ! Cô này là bạn thân của Bích Huyền lúc c̣n học trung học, nhưng cô ta cũng không biết tí nào về tin tức của Bích Huyền. Cô ta chỉ c̣n giữ địa chỉ của Hảo là anh trai của Bích Huyền bên Pháp từ trước 30/4, để về nhà rồi em sẽ biên thư cho hắn thử xem sao.

 Có lẽ thấy tôi cũng buồn về việc nầy, nên chị an ủi tôi:

 -Ừa! vậy là có đường rồi, chẳng lẽ anh mà không biết được tin tức của em gái ḿnh sao. Thế nào cậu cũng sẽ có tin cô ấy mà. Thôi, sửa soạn tắm rửa đi, anh cậu cũng sắp về đến rồi chị có làm ít món đăi cậu và anh nói là sẽ lấy luôn mấy lít bia hơi về hai anh em nhậu chơi.

     -Vâng! Em đi tắm đây.

Nghe bà chị họ nói có mấy món nhậu và bia hơi cũng thèm thuồng nhưng trong ḷng th́ không muốn chút nào, v́ hiện giờ tôi chỉ muốn được yên tĩnh để viết thư cho Hảo, chứ không c̣n ḷng dạ nào mà ăn với uống nữa. Không thể từ chối được tấm thậm t́nh của anh chị họ, người đă giúp tôi rất nhiều khi c̣n đi học và đă hơn sáu năm rồi không gặp. Đêm đó tôi đă uống thật nhiều với ông anh rể và tôi đă say lúc nào tôi cũng không c̣n nhớ nỗi. Trong cơn say chếch choáng chập chờn nửa tỉnh nửa mê, tôi đă t́m lại được Bích Huyền, hay đứa nắm tay nhau đi chơi dung dăng dung dẽ như những ngày nào, hai đứa trao cho nhau những nụ hôn say đắm và sẽ chính thức kết hôn bằng một đám cưới, có mặt đầy đủ bà con quyến thuộc.

     Bị đánh thức bởi sự ồn ào trước nhà. Mặt trời đă lên cao, tôi vẫn chưa tỉnh hẳn cơn say, đầu nặng trĩu và đau nhức. Tâm tư tôi vẫn c̣n mơ hồ là tôi đă quá chén trong tiệc cưới của tôi và Bích Huyền. Cố trấn tỉnh lại và nh́n quanh không thấy Bích Huyền đâu cả, chỉ có một ḿnh hiu quạnh, đầu đau buốt v́ bia hơi có pha quá nhiều chất cồn mật,  hơn nữa sáu năm rồi cơ thể có tiếp nhận tí nào men bia đâu. Tôi cố gượng tỉnh táo đi rửa mặt súc miệng, rồi mời anh chị tôi đi ăn sáng. Sau đó tôi kiếu từ gia đ́nh anh chị họ để trở về Tây Ninh.

                                                                   *  *  *

     Về đến nhà, tối đến tôi viết thư ngay cho Hảo. Theo địa chỉ th́ hắn đang ở quận 12 Paris, Pháp. Đợi măi hơn một tháng sau tôi vẫn không thấy hồi âm của Hảo, tôi tiếp tục viết lá thư thứ hai, ba, bốn, năm, sáu và bảy và tiếp tục trong suốt một năm dài mà chỉ duy nhất nhận được là lá thư cuối cùng bị trả lại v́ lư do không người nhận. Tôi đă hoàn toàn thất vọng trong việc t́m kiếm tin tức của Bích Huyền, tôi tự nhủ với ḷng: “Hăy quên nàng đi. Có lẽ nàng cũng đă yên phận bên người đàn ông nào đó. Cầu xin Thượng Đế ban phước lành cho nàng được hạnh phúc”.

     Tôi quyết tâm làm lại cuộc sống và tự hứa rằng sẽ không nghĩ đến người xưa nữa.

Tôi thật sự muốn làm lại cuộc đời từ lúc xin được vào làm công nhân ở một Tổ Xây Dựng Hợp Đồng. Ban ngày tôi t́m quên trong công việc sinh hoạt hàng ngày, nhưng khổ nỗi về đêm tôi cứ  trăn trở và nghĩ ngợi miên man đến Bích Huyền không thể nào an giấc được, mặc dù cơ thể rất là uể oải, ră rời sau một ngày lao động chân tay vất vả… V́ lẽ đó tôi t́m đến rượu. Chỉ có say mèn và ngủ vùi không c̣n biết đất trời th́ tôi mới không nghĩ đến nàng. Tôi đă biến thành kẻ nát rượu lúc nào không hay, làm có bao nhiêu tiền tôi đem đổ hết vào những cuộc vui với bạn rượu. Ba Má và chị em tôi rất lo lắng cho sức khoẻ và cuộc sống của tôi, Má tôi rất thương yêu tôi v́ tôi là người con trai duy nhất của Bà. Mỗi lần tôi say sưa về th́ Bà lo lấy khăn nóng lau và đắp mặt cho tôi, quậy nước chanh chua cho tôi uống giải rượu; Bà đau xót biết bao khi nh́n thân phận và đường tương lai tối mịt mùng của con trai ḿnh cùng mối t́nh tuyệt vọng đang hành hạ làm cho tim tôi tan nát, thân thể tiều tụy, ḷng chán ngán không c̣n chút sinh khí để sống. Nhưng làm sao giúp đỡ ǵ được cho con trong hoàn cảnh eo hẹp hiện tại, nên có lần Má tôi an ủi và khuyên:

     -Biết con Huyền có c̣n thương yêu con nữa không mà con mong mỏi. Đă hơn 8 năm rồi, nếu nó c̣n thương con và chờ đợi th́ chắc chắn nó sẽ về t́m con thôi. Đằng này “bặt vô âm tín” mà con cứ tin rằng nó vẫn một ḷng chung thủy với con, Má không tin điều đó, Má nghĩ rằng nó đă lấy chồng rồi, nó yên phận rồi. Con cũng không thể trách người ta được, do hoàn cảnh đất nước thôi con à! Con nên suy nghĩ lại mà quên Huyền đi, t́m cô gái khác xây dựng gia đ́nh làm lại cuộc đời, con nay tuổi cũng lớn rồi đừng để lỡ thời thanh xuân và cũng để cho Ba Má được an tâm..

      Lời nói của người mẹ già đă cực khổ nuôi tôi từ lúc lọt ḷng, đến nay đă hơn 30 năm rồi mà vẫn phải c̣n săn sóc cho đứa con trai như thời c̣n thơ ấu làm cho tôi đau nhói tâm can. Nếu nghe lời mẹ để làm tṛn chữ “Hiếu” th́ nhỡ Bích Huyền th́nh ĺnh trở lại t́m tôi, tôi biết phải làm sao! Nỗi ḷng nan giải tôi phải đau đầu rất nhiều để t́m giải pháp cho thật ổn thỏa. Không thể kéo dài thêm cái cảnh người mẹ già canh cửa chờ cơm đứa con trai đă ngoài ba mươi tuổi hằng bữa. Thương mẹ quá nên tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện lập gia đ́nh để cho tṛn bổn phận làm con.

        Lúc bấy giờ tôi đă là một tay thợ hồ có tay nghề khá trong ngành Xây Dựng, với mức lương thu nhập khả dĩ nuôi sống thêm một miệng ăn nữa. Điều mà cha mẹ và chị em tôi mong muốn là tôi có gia đ́nh, tôi có bổn phận và trách nhiệm để không c̣n bê tha chè chén, mà làm khổ cho chính tôi và những người thân. Vả lại với tuổi đời của tôi bây giờ mẹ tôi lo âu tôi sẽ già đi mà không kiếm được vợ, bà không có được cháu đích tôn để bưng lư hương khi ông bà nhắm mắt xuôi tay. Thôi th́ bổn phận làm con tôi không thể để cha mẹ ḿnh cứ triền miền phiền năo.

     Tôi đang làm công cho một ông Thầu Khoán già, ông có một cô con gái độ tuổi 25 độc thân vui vẻ thường theo ông giúp việc sổ sách và kế toán, cô hay lân la đến chổ chúng tôi tṛ chuyện vào những giờ ăn và nghĩ trưa. Không hiểu có duyên ǵ đây mà cô ta có vẻ như quan tâm đặc biệt đến tôi, mặc dù khi nói chuyện với tôi cách xưng hô lúc nào cũng ”chú-chú-cháu-cháu”. Một chiều cuối tuần, sau khi lănh lương từ nơi tay cô phân phát, như đă trù liệu tôi dúi vào tay cô một mảnh giấy nhỏ có viết sẵn mấy ḍng:

     “Tôi muốn mời cô Thu đi ăn chè tối nay để nói lời cám ơn tại quán chè “Tao Ngộ” lúc 7 giờ. Tôi có thể đợi đến 8 giờ. Nếu không đến được th́ xin cô cho tôi chuyễn lời cám ơn đến Bác trai và cô về công ăn việc làm của tôi. Xin chào. Đ….”

                          * * *

     Về đến nhà, sau khi tắm rửa xong tôi lên bàn ăn cơm tối với cha mẹ qua loa một chút rồi đứng dậy đi thay quần áo. Má tôi thấy vậy nh́n theo hỏi:

     -Hôm nay sao con ăn ít vậy, bộ có bận việc ǵ sao?

Tôi cười cười trả lời với bà:

-Con có hẹn với bạn, lát nữa về con sẽ ăn thêm.

     Thấy tôi diện láng với bộ đồ số 1, Má tôi ḍ đoán:

-Con gái hả?

Tôi gật đầu làm cho Bà cũng vui lây, Bà nói thêm:

-Nếu thấy được lúc nào thuận tiện đưa về đây cho Ba Má biết mặt với.

-Không phải vậy đâu má ơi! Con chỉ mời con gái ông Thầu Khoán đi ăn chè để cám ơn người ta vậy thôi..

Ba tôi cũng lên tiếng xen vào:

-Mày c̣n cố qua mặt người già nữa mậy! Từ ngày đi tù về đến nay có bao giờ thấy mày ăn mặc và chải chuốt như hôm nay đâu. Cảm thấy được th́ cưới cho rồi đi con ơi!

Rồi ông hứng chí đọc tiếp hai câu ca dao này nữa:

“Cưới vợ th́ cưới liền tay

  Chớ để lâu ngày thiên hạ dèm pha” 

Nói xong ông nh́n má tôi mỉm cười. Tôi mắc cở, t́m cách rút lui nhanh:

-Con đi đây,  một chút về, có ǵ sẽ bàn tính sau.

     Ra khỏi nhà, ghé lại một tủ thuốc lá bên đường mua nửa bao thuốc lá Thủ Đô (loại thuốc thơm nội địa sản xuất tại Hà Nội) rồi đạp xe thẳng đến quán chè Tao Ngộ. Nh́n đồng hồ đeo tay thấy 7 giờ kém 15, tôi dựng xe bên cái bàn phía góc trong vắng vẻ, vừa ngồi xuống bàn quay nh́n về hướng chiếc xe đạp th́ thấy cô Thu cũng vừa đến, tôi đứng dậy chỉ cho cô nơi dựng xe đạp và mời cô vào chiếc bàn mà tôi đă chọn. Kéo ghế mời cô ngồi c̣n tôi ngồi đối diện. Thấy cô có vẽ bối rối thẹn thùng, để xoá tan bầu không khí căng thẳng, tôi lên tiếng:

     -Cám ơn Thu đă đến. Cô dùng chè lạnh hay kem, ở đây kem cũng ngon lắm! Thu ăn thử ly kem nha!

Cô Thu như lấy lại b́nh tỉnh:

-Chú mời th́ Thu phải đến chứ! Cho Thu một ly kem, c̣n chú uống ǵ?

Tôi gọi người phục vụ quán:

-Cô ơi, làm ơn cho một ly kem và một cà phê sữa đá.

      Thường ngày ở công trường cô Thu luôn luôn xưng cháu và gọi tôi bằng chú, hôm nay tự cô đă sửa lại xưng tên nhưng vẫn c̣n gọi tôi là chú…Tôi cảm thấy có một niềm xao xuyến lâng lâng trong ḷng. Quay lại nh́n cô tôi mỉm cười nói khẻ:

     -Sao không đổi dùm một chữ nữa nghe sẽ êm tai hơn đó cô Thu ạ!

-Đổi chữ ǵ?

     Tôi bạo miệng tấn công luôn:

-Đừng gọi anh bằng chú có được không?

Thu mắc cở liếc nhanh nh́n tôi rồi cúi đầu e thẹn. Nếu như trời sáng, tôi sẽ thấy được đôi má của Thu ửng hồng lên. Im lặng vài giây, Thu ngước lên nh́n tôi:

-Em không dám gọi như thế đâu, như vậy ..hổn lắm! Đă quen cách xưng hô như thế rồi. Xưng cháu th́ cảm thấy trẻ con quá! Xưng em có vẻ gần gủi và thân mật hơn phải không?

Thu nh́n tôi nhoẻn miệng cười và như ḍ đoán người ngồi trước mặt ḿnh sau câu nói. Người phục vụ đă mang kem và cà phê đến, tôi mời cô Thu kem vừa thưởng thức ly cà phê sữa đá rất ngon. Tôi nh́n chầm chập cô gái mới lớn ngây thơ trước mặt ḿnh.., rút một điếu thuốc thơm bật lửa rít mấy hơi dài cho nóng máy rồi tán hưu tán vượn:

-Cô Thu cho tôi xin tiếng chú từ tối hôm nay nha! Gọi tôi là anh đi. Anh Đ ..Nếu c̣n gọi là chú th́ tôi không thèm làm bạn với Thu nữa đó.

 Cô Thu bắt đầu nói trỏng với tôi, không gọi tôi bằng c mà cũng chẳng chịu kêu anh nhưng cô  lại xưng là em ngọt sớt:

 -Không làm bạn th́ thôi, không có bạn th́ em không phải mất thời gian đi ăn chè, không khéo sẽ bị ông già mắng cho, v́ ở nhà c̣n cả khối việc phải làm! 

 Thu nh́n tôi cười cười như có vẻ trêu chọc:

 -Sao? Mời em ra đây để nói lời cám ơn ǵ th́ nói đi, em chỉ xin Ba đi công chuyện một chút thôi! Ăn xong ly kem là em sẽ về đấy!

 Nghe người đẹp nói câu này tôi cảm thấy mở cờ trong bụng. Thời cơ đă đến rồi, nên tôi không chần chờ ǵ nữa..tới luôn:

 -Thu ơi! Anh nói cái này Thu đừng giận anh nha. Thời gian qua và công việc làm của anh hiện tại, anh cám ơn Ba của em và em nhiều lắm. C̣n một điều quan trọng nữa anh muốn nói là anh đă yêu mến em và muốn cưới em làm vợ. Em nghĩ thế nào trả lời cho anh biết đi?

Bất ngờ trước câu hỏi của tôi, Thu lung túng mất b́nh tỉnh ra mặt. Tôi đưa tay ra chụp lấy bàn tay lạnh ngắt và run bần bật của Thu. Cô cau mày, nghiêm nghị nh́n thẳng vào tôi rồi nhè nhẹ rút tay ra khỏi tay tôi. Thu cố định thần, nh́n thẳng vào mắt tôi..chớp mắt đôi lần. Vài giây im lặng, cô cố gượng b́nh tỉnh giọng nói hơi run:

 -Anh nói đùa với em hả! Em có ǵ đáng đâu để mà anh yêu mến! C̣n chuyện xây dựng gia đ́nh là  chuyện trọng đại cho cả một đời người th́ đâu thể một ngày một bữa là quyết định được đâu. Xin cho em một thời gian suy nghĩ, lúc nào thuận tiện em sẽ trả lời cho anh biết.

 Dứt lời cô gọi người phục vụ tính tiền rồi quay sang tôi cáo từ:

 -Em phải về kẻo trễ,  Ba sẽ đánh đ̣n.

     Tôi cố níu kéo:

-C̣n sớm mà! Ngồi lại chút nữa đă. Hôm nay em là người được mời, để anh trả tiền ..em muốn trả th́ lần sau mời lại anh đi.

 Chúng tôi bắt đầu nói chuyện gọi nhau anh anh em em  ngọt sớt lúc nào tôi cũng không hay. Tôi yêu cầu Thu trả lời lời cầu hôn mà tôi đang chờ đợi. Có lẽ Thu muốn tôi vun trồng thêm chút kỷ niệm, để làm lăng mạn cho cuộc t́nh chăng?

-Anh cho em một thời gian.

-Là bao lâu?

-Hai tuần nữa ...

-Sao lâu quá vậy em! Có thể nào giảm bớt thời gian không?

Thu nh́n tôi liếc yêu:

-Một tuần chịu hôn.

-Đồng ư.

Thu đứng dậy vui vẻ đưa bàn tay ra cho tôi nắm lấy rồi từ giă ra về. Tôi nói với theo:

-Nhớ tuần sau trả lời anh nha.

Nàng quay lưng đi không trả lời mà cũng chẳng quay lại nh́n tôi. Tôi mở bao thuốc thơm ra đốt một điếu nữa, rồi uống hết ly cà phê c̣n dở dang xong mới rời quán.

                                                                         * * *

 Bước vô nhà thấy Ba Má tôi vẫn c̣n thức. Tôi thay đồ xong rồi trở ra gợi chuyện với ông bà:

 -Ba Má chưa ngủ hả?

 Má tôi đáp lời:

 -Chờ con về đó! Sao.. đi ăn chè có vui không? Có tin vui ǵ cho Ba Má mừng không?

 Tôi hân hoan:

 -Con đă cầu hôn với con gái của ông Thầu Khoán rồi, nhưng cô ấy nói cần phải có thời gian suy nghĩ. Con muốn cô ta tuần sau trả lời cho con biết.

  Má tôi tủm tỉm cười:

  -Làm ǵ mà gấp dữ vậy con, thong thả đă. Người ta là con gái mới lớn lại c̣n nhỏ hơn con đến hàng chục tuổi, đừng gấp gáp quá làm người ta ngượng ngùng tội nghiệp, Má hy vọng là cô Thu sẽ thương con và chấp thuận ..

     Tôi hơi mắc cở về chuyện, đ̣i cưới vợ đột ngột này nên không bàn đến nữa. Tôi đi vào trong thay quần áo xong trở ra nhà bếp lục cơm nguội ăn thêm một chút rồi đi ngủ. Trằn trọc trên giường nằm suốt mấy tiếng đồng hồ mà tôi vẫn chưa ngủ được, đầu óc cứ lo lắng cứ băn khoăn mâu thuẩn lo nghĩ hoài nếu Thu ưng thuận th́ tôi phải kết hôn với cô ấy! Và nếu đă kết hôn rồi nhỡ như Bích Huyền trở về th́nh ĺnh th́..thân nầy biết phải làm sao đây? Cả hai đều đáng yêu!Thân ḿnh th́ đang lênh đênh lại vương mang một lúc hai nàng ..càng thêm khổ. Ôi! Thân trai mười hai bến nước, vướng vào t́nh yêu sao mà nhiêu khê quá! Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau thức dậy, tâm tư tôi lại trở về với những mớ ḅng bong yêu đương rối như tơ ṿ.

     Một tuần trôi qua, Thu tránh mặt không gặp tôi cho đến chiều Thứ Bảy lúc gần nghỉ việc, chờ không thấy ai chung quanh cô đến gần rồi dúi vào tay tôi một mảnh giấy học tṛ, rồi vụt đi chẳng thèm ngoái lại nh́n. Chờ cô đi khuất, tôi hồi hộp mở “thư t́nh” ra xem:

     “Quán Tao Ngộ! Mời Anh ăn chè để trả nợ lần trước,  lúc 7 giờ…Thu”.

     Đọc lướt hàng chữ viết của Thu tôi mừng thầm, ngắn gọn nhưng nội dung chứa đầy hứa hẹn. Tôi loay hoay thu dọn đồ nghề, rửa tay chân sạch sẽ rồi đi về. Bước vào nhà thấy Má tôi đang sửa soạn bữa cơm chiều dưới bếp, tôi lên tiếng:

     -Má ơi! Con chưa ăn cơm đâu. Con phải đi công việc ngay bây giờ, Ba Má ăn cơm trước nha..chút nữa về con sẽ ăn sau.

 Má tôi ngạc nhiên:

-Cơm đă sẵn sàng rồi, ăn rồi đi không kịp sau. Bộ đi gặp cô Thu sao mà con gấp vậy?

-Má hay thiệt, đoán trúng phóc! Con đi gặp cô Thu ngay bây giờ.

  Má tôi chúm chím cười:

 -Ừa! thôi th́ đi đi, kẻo cô ấy đợi.

     Tội nghiệp cho Má tôi quá! Tôi hứa sẽ t́m vợ là Bà vui rồi. Bây giờ biết tôi đi hẹn ḥ. gặp gỡ con dâu tương lai nữa nên thấy Bà vui ra mặt. Tôi rời khỏi nhà chạy đến quán chè chỉ mới 7 giờ kém năm phút, thế mà tôi đă thấy Thu ngồi chờ ngay cái bàn cũ mà tuần trước chúng tôi ngồi, trước mặt là chén chè lạnh. Tôi lên tiếng hỏi nàng:

     -Thu đến sớm vậy? Em bảo 7 giờ mà...

 Thu nh́n tôi cười mím chi đáp:

 -Đến sớm đặng về sớm, v́ Ba giao cho em công chuyện phải đi xa. Anh uống ǵ để em gọi luôn nha..    

Tôi lên tiếng gọi người phục vụ trong quán:

-Cô ơi! Làm ơn cho tôi ly cà phê đá.

Quay lại nh́n Thu tôi hỏi:

     -Đi xa ..mà đi đâu vậy, cho anh đi theo với được không cô nương?

     Thu tṛn mắt:

-Thiệt không đó!

-Thiệt mà! Anh cùng đi với em.

-Vậy th́ anh uống xong cà phê rồi ḿnh đi.

Tôi móc bao thuốc ra đốt một điếu, rít hơi dài từ từ nhả khói rồi hớp ngụm cà phê ngon ơi là ngon chạy vào cổ họng tới đâu cảm thấy mát lạnh tới đó. Thu nh́n chằm chập vào tôi rồi nhỏ nhẹ:

-Em thấy anh hút thuốc nhiều quá, lại là thuốc lá đen nữa, sao không mua thuốc đầu lọc loại nhẹ mà hút có tốt hơn không!

     Tôi cười sung sướng sau câu nói có vẻ lo lắng của người đẹp:

-Ai mà không muốn hút thuốc thơm đầu lọc, nhưng giá đắt quá, chẳng lẽ làm có bao nhiêu tiền mua  thuốc thơm hút hết sao, c̣n phải để dành tiền cưới vợ nữa chứ! Hôm nay là đúng hẹn một tuần rồi đó, em trả lời anh đi ..

     Thu ngước cặp mắt ngây thơ long lanh nh́n tôi, miệng cười mỉm, thoáng hiện những tâm tư tràn đầy chưa muốn thố lộ hết:

-Ai biết ǵ đâu mà trả lời.. anh muốn sao th́ muốn, làm ǵ th́ làm.. em không biết. Ơ..mà thôi ḿnh đi đi anh,  kẻo về khuya Ba Má lo.

     Tôi không để mất thời cơ:

 -Như vậy anh sẽ cậy người đến nhà em dạm hỏi trước, rồi đưa Ba Má anh tới nhen!

 Thu cúi mặt thẹn thùng, lăng tránh câu trả lời, gọi người phục vụ quán đến tính tiền rồi hối thúc tôi cùng đi công chuyện với nàng. Chúng tôi đạp xe song song trên con đường, vừa trao đổi tâm sự. Thu ưng thuận lời cầu hôn của tôi. Hai đứa tiếp tục bàn tính chuyện tương lai cho đến lúc về đến trước cổng nhà nàng. Trước khi chia tay, Thu và tôi nắm chặt tay nhau. như thầm nói với nhau lời thề nguyền hẹn ước.

     -Anh về nghen! Chúc em ngủ ngon.

Nàng rón rén mở cổng rào bước vào. Chờ khi cổng đóng lại tôi mới đạp xe trở về nhà ḿnh. Sau khi ăn vội bữa cơm tối một ḿnh, trước khi đi ngủ tôi không quên lấy quyển nhật kư viết vài ḍng ghi lại những diễn biến xảy ra cùng tâm tư t́nh cảm của ḿnh. Nằm trằn trọc với những lo toan chuẩn bị cho một biến cố quan trọng sẽ thay đổi cuộc đời và cuộc sống yên ổn của ḿnh từ bao nhiêu năm qua, tôi ch́m vào giấc ngủ và mộng mị thật đẹp, tôi chiêm bao thấy ḿnh cưới vợ, đám cưới linh đ́nh vui vẻ, nhưng ..cô dâu lại là Bích Huyền mà không phải là Thu!?

     Sáng hôm sau, ngày Chúa Nhật nhân lúc cùng ăn sáng với Ba Má, tôi đem chuyện cưới vợ ra để bàn bạc với ông bà và luôn tiện hỏi tại sao trong giấc mơ tôi chỉ thấy kết hôn với Bích Huyền mà thôi. Ba tôi giải thích:

     -Đă là giấc mơ th́ có bao giờ thành sự thật đâu con! C̣n những chuyện thật th́ không bao giờ con có trong chiêm bao, giấc mơ chỉ là ảo ảnh con hăy quên đi những ǵ trong dĩ văng. Con cứ sống trong quá khứ, ôm ấp đầy những kỷ niệm sẽ tạo thêm nhiều rối rắm cho cái hiện tại mà con đang muốn vun bồi.

     -Ba à! Con đă hiểu điều đó. Nhưng thú thật con không sao quên được những kỷ niệm trong quá khứ, có lẽ chuyện t́nh của con và Bích Huyền đă bị hoàn cảnh đưa đến một kết thúc quá tức tửi đau thương, cho nên nó đă trở thành một vết thương ḷng sâu đậm khó mà hàn gắn. Tuy nhiên con sẽ cố phấn đấu để quên. Con sẽ cố quên tất cả những ǵ xa xưa c̣n tồn đọng trong tâm tư, con sẽ nghe lời Ba, con sẽ cố gắng quên Bích Huyền...

     Tuy nói vậy, nhưng tôi vẫn núm níu, cất dấu h́nh ảnh yêu thương của Bích Huyền vào một góc trong con tim của ḿnh, hy vọng thời gian sẽ phôi pha. Tôi tiếp tục bàn bạc với Ba Má tôi và xúc tiến việc đi hỏi vợ. Được sự ưng thuận của bên nhà gái, gia đ́nh hai bên tiến hành vừa Lễ Hỏi vừa Lễ Cưới chỉ trong ṿng bốn tháng.  Đám cưới tuy đơn giản nhưng rất long trọng với đầy đủ bà con hai họ.

          * * *

     Tôi lập gia đ́nh, cố gắng xây dựng hạnh phúc cuộc đời ḿnh như mọi người. Trai gái lớn lên cha mẹ dựng vợ gả chồng sanh con đẻ cái để nối tiếp sự lưu truyền của ṇi giống, c̣n đối với tôi lập gia đ́nh vừa là để làm tṛn chữ « Hiếu » với mẹ cha và lấp đi cái khoảng trống trong nỗi mong chờ vô vọng với một người, mà đă hơn mười năm nay ra đi biền biệt. Tôi kết hôn với một người con gái dễ thương hiền hậu và nết na thật thà. Tôi thương cái nét tự nhiên của cô gái ấy và cảm kích vô cùng t́nh cảm mà cô đă dành cho tôi, trong lúc thân phận và cuộc đời của tôi đang bấp bênh không có ǵ sáng sủa cho tương lai. Biết rằng chấp nhận làm vợ của một người tù cải tạo mới được thả về sống dưới chế độ Cộng Sản  th́ vẫn phải « bị » chung chia những khốn đốn lận đận đang chờ đón. Trong trái tim của tôi h́nh ảnh Bích Huyền to lớn quá, đang ngự trị choán hết chổ! Tôi thương Thu vô cùng, nhưng chưa.. yêu nàng. Tôi hy vọng rồi đây sẽ có một t́nh yêu đến muộn sau cuộc hôn nhân này.

 

                                      *****

     Sau hơn năm năm dài chung sống với người vợ trẻ, tuy cố quên người xưa nhưng ḷng vẫn nhớ. Thu cho tôi đầy ấp yêu thương của người vợ hiền, nhưng t́nh nghĩa ấy cũng không sao xóa nḥa được trong tôi bóng dáng của người yêu một thời chinh chiến. Kỷ niệm ngày xưa với Bích Huyền cứ thỉnh thoảng ẩn hiện chập chờn, khi đi đứng và cả trong giấc ngủ. Ba đứa trẻ thơ lần lượt ra đời, tôi đă cùng Thu chia sẻ cho nhau những vui buồn ấm lạnh, hai cuộc đời đă dính chặt với nhau rồi, nhưng cớ sao tôi vẫn cảm thấy c̣n cô đơn trống vắng, thỉnh thoảng vẫn c̣n thả hồn về một phương trời xa xôi với những suy tư vu vơ ..

“Người đi một nửa hồn tôi mất, một nửa hồn kia bỗng dật dờ”.

 Bích Huyền đă làm cho hồn tôi dật dờ lẩn thẩn. Nàng ra đi biền biệt rồi tại sao tôi lại cứ vẫn mong chờ thương nhớ trong vô vọng. Đôi khi tôi cảm nhận được những lời than thở, tủi cho thân phận của người vợ tận tuỵ hết ḷng yêu thương chồng con, qua nét nh́n ánh mắt trầm buồn xa vắng của Thu. Tôi đang sống với nàng nhưng “Vẫn dấu trong tim bóng một người”. Không phải là tôi không yêu thương người vợ đáng được yêu thương này do chính tôi chọn lựa kết nghĩa trăm năm, mà có lẽ trong tôi,  một nửa linh hồn h́nh như chết, chết kể từ khi đất nước trong cơn dầu sôi lửa bỏng và tôi mất Bích Huyền. Tôi cố gắng t́m kiếm những nét yêu kiều của Bích Huyền qua h́nh ảnh người vợ đầu ấp tay gối, nhưng trớ trêu thay Thu và Bích Huyền là hai phụ nữ hoàn toàn khác biệt về diện mạo, sắc vóc. Trời đất c̣n thương tôi cho được chút an ủi là tính t́nh, ngôn hạnh và cách cư xử, th́ hai nàng có nét hao hao giống nhau. Tôi gần Thu và tưởng tượng mộng mị qua h́nh ảnh của Bích Huyền, mỗi lần Thu đến bên cạnh tôi là tôi cứ ngỡ như là tôi đang ở cạnh Bích Huyền. Tôi thật có lỗi với Thu. Tôi quả là một tội nhân thiên cổ đối với người vợ đáng được trân quí này, mặc dù là tôi chưa bao giờ tắc trách trong bổn phận làm Chồng và làm Cha cho đến bây giờ.

                                                                       * * *

     Ngày tháng qua đi…

     Sau khi đứa con gái thứ nh́ ra đời, lúc này chính phủ Hoa Kỳ chấp nhận cho định cư những tù nhân cải tạo của chính quyền Cộng Sản Việt-nam theo diện nhân đạo H.O.(Human Operation) (Điều kiện lúc đầu là phải có từ năm năm tù trở lên, sau đó là ba năm).

      Trước khi lên máy bay đến Mỹ vợ tôi c̣n sanh được cho tôi một đứa con trai út, tổng cộng gia đ́nh năm người chúng tôi rời khỏi quê hương yêu thương mà cũng đầy khổ đau chất ngất không một chút lưu luyến, sau khi Ba Má tôi đă lần lượt qua đời. Gia đ́nh chúng tôi đến được vùng trời tự do mà tôi hằng mơ ước.

        Hơn hai mươi năm qua, bương trải phấn đấu với cuộc sống mới đầy bận rộn, hối hả và nhiều nỗi lo toan, vợ chồng tôi phải vất vả lắm mới ổn định và ḥa nhập vào cuộc sống xứ người. Tôi cũng đă quên dần những trăn trở về một mối t́nh xưa. Nhưng trong t́êm thức của tôi, chiếc bóng của người xưa vẫn c̣n chập chờn mơ hồ ẩn hiện! Đôi lúc bất chợt nhớ về một thời nào đó trong quá khứ đời trai trẻ của ḿnh, tôi lại có những giây phút suy tư về nàng và ư nghĩ đi t́m cố nhân lại bừng sống dậy trong tôi thật mănh liệt. Tôi ngâm nga bài thơ “T́nh Già” của cụ Phan Khôi mà cứ ngỡ như tác giả đă thấu hiểu và viết lên tâm sự của ḿnh :

     « Hai mươi bốn năm xưa

Một đêm vừa gió lại vừa mưa

Dưới ngọn đèn mờ trong gian nhà nhỏ

Hai mái đầu xanh kề nhau than thở .. ».

Rồi tôi lại thầm mơ ước trong nỗi mong chờ:

« Hai mươi bốn năm sau

T́nh cờ đất khách gặp nhau

Hai mái đầu đều đă bạc

 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

    con mắt c̣n có đuôi. . . »

                                                                                    * * *

     Sau những năm tháng miệt mài tái tạo cuộc sống mới nơi xứ người, gia đ́nh tôi đă có được đời sống yên ổn, các con lớn lên trong một môi trường có đầy đủ điều kiện và phương tiện để vun đấp cho tương lai, tôi không c̣n phải vừa đi làm vừa đi học nữa, nh́n lại mái đầu ḿnh tóc đă điểm sương lấm tấm.  Những lúc rỗi rảnh, tôi cảm thấy lạc lỏng và cô đơn nơi quê hương mà lúc đến tuổi của ḿnh đă hơn nửa đời người. Nhớ nhung mông lung xa vời về một phương trời mà ḿnh đă sinh ra và có những kỷ niệm buồn vui gắn bó khó quên. Tôi bắt đầu lục lọi, t́m kiếm những bạn bè chiến hữu ở Mỹ, ở Âu Châu để truy t́m tông tích của Hảo người bạn thuở thiếu thời và Bích Huyền. Ngày lại ngày vẫn vô vọng, nhưng tôi không chùn chí. Niềm tin t́m gặp lại Bích Huyền lúc nào cũng mănh liệt và đầy ấp hy vọng. Trời đă không phụ ḷng tôi. Tôi mừng khắp khởi khi được một người quen giới thiệu tôi với người bạn thân của Bích Huyền, là bạn cùng khoá lúc c̣n học ở trường Đại Học Chính Trị Kinh Doanh Đà Lạt. Nhưng hỡi ơi ! Sau khi liên lạc đươc với cô ta th́ tôi bàng hoàng nhận được tin sét đánh ..Bích Huyền của tôi đă vĩnh viễn xa rời cơi thế, bởi căn bịnh ung thư quái ác khi mới bước vào lứa tuổi bốn mươi bên trời Tây giá lạnh …

     Con tim của tôi, nơi chôn dấu bóng h́nh của người t́nh xưa năm nào, tưởng thời gian đă vùi lấp nấm mồ hoang lạnh, nhưng h́nh ảnh yêu kiều của Bích Huyền vẫn c̣n nguyên vẹn tồn tại theo nhịp thở và ḍng máu nóng luân lưu của tôi. Tôi cảm thấy lồng ngực của ḿnh đau nhói, máu như ngừng chảy, mắt tôi hoa lên và nhạt nḥa theo những giọt lệ tuôn trào. Nàng đă ĺa bỏ cuộc đời trong nỗi cô đơn hiu quạnh, thật là quá đau thương cho một kiếp hồng nhan! Tôi không có mặt, để được vuốt mắt nàng trong lần sau cuối cho linh hồn người bạc số được ấm áp. Trời ơi! Cao Xanh ơi! Ông bày ra chi cái cảnh t́nh ngang trái bẽ bàng như vậy ?

     «  Bao năm t́m bóng h́nh xưa

     Nối lời hẹn ước c̣n chưa hôm nào

     Trời cao đất rộng làm sao….!

    Biết người nay ở phương nào mà mong…

 

    Một chiều mưa tạt bên sông

    Tin xa đưa đến ôm ḷng quặn đau

     Nàng đi về cơi xa nào

     Bên trời Tây lạnh…anh gào khóc ai!

 

     Ông Trời sao không cho nàng được hạnh phúc, bao nhiêu tội t́nh lại trút lên người phụ nữ đáng thương. Nàng có tội t́nh chi mà phải chịu một đời truân chuyên bạc phận.. !

  Em ơi! Duyên phận không may

 Kiếp này phải chịu đoạ đày xa nhau

 Hẹn em! Nếu có kiếp sau

 T́nh anh vẫn măi dạt dào cho em. . .”

( Thơ Minh Vũ)

               

    Kết thúc những hy vọng tôi ấp ủ từ bấy lâu nay. Cuộc hành tŕnh “T́m Em”của tôi trong nỗi mong chờ vô vọng. Tôi ôm trong ḷng nỗi buồn sâu kín tận đáy tâm hồn. Những ngày trời vào Thu tôi thường đi lang thang nơi công viên vắng lặng mặt đất phủ đầy lá vàng khô héo úa, tưởng nhớ lại thuở tôi và Bích Huyền của những ngày yêu thương… Những đêm đông giá lạnh, thỉnh thoảng trong đêm tối tôi thao thức, tay ôm cây đàn guitar dạo lên những t́nh khúc buồn ray rức trong nỗi tuyệt vọng. Tôi say sưa hát với tất cả thổn thức nức nở bản nhạc “Cuộc Chờ Vô Vọng”, mà khi xưa tôi đă có lần hát cho nàng nghe, tôi tưởng tượng trong khói sương bay mờ ảo, hồn ma của Bích Huyền ẩn hiện đang ngồi nghe tôi hát, như thuở nào hai đứa quấn quít bên nhau.

     “Này hỡi người t́nh, sao em không lại..

 Sáng nay con chim hót trên cành thương nhớ!

 Này hỡi người t́nh, sao Em không về ..

 Tối qua anh nghe gió trên đồi than van!

 Hè đến Thu qua Đông sang, mùa Xuân héo khô bao dung nhan mà chưa thấy em về!

 Anh ngồi chờ một ḿnh...

 Nhà trống mênh mang, mênh mang.

 Từng cơn gió du sang, du sang..Ngỡ chân bước em về. Ôi! hỡi gió ơi!

 Này hỡi người t́nh…sao em biền biệt .. Phải chăng em không có trên trần gian nữa!

 Là hết đợi chờ! Thôi em yên ngủ! Tháng năm có tiếng gió bên đồi thở than. . . . »

 

  Giờ đây, tôi và nàng mỗi người đang ở một thế giới riêng biệt, tôi không biết kiếp này giữa tôi và nàng, ai c̣n nợ ai một món nợ t́nh. Cầu mong cho linh hồn nàng được thanh thản yên nghĩ nơi cơi vĩnh hằng./.

                                                                                             Viết xong đầu Xuân Kỷ Sửu 2009

                                                                                                            Trần Đông Kinh

                           Trần thế bon chen kiếp đoạn trường

                      Đông- Xuân-Thu-Hạ cuộc tang thương

                      Kinh bang mạt vận vô danh tướng

                      Lữ khách Đào Hoa ngộ Hí Trường