Trần Cadao

 

 

 

 

Vĩnh Biệt Cành Lan Trắng

 

 

Cách đây 12 năm, khi Đài Tiếng Nói Người Việt Bắc Cali mới được thành lập, mà chị Hoàng Mộng Thu là “cánh chim đầu đàn”, th́ tôi đă có lần được gặp các con của chị: 2 gái, 1 trai. Nhưng cô bé con gái đầu của chị - Michelle, lúc bấy giờ là một thiếu nữ tuổi teen, rất xinh xắn, nói tiếng Việt không sỏi lắm nhưng vẫn “dạ thưa” đầy đủ, và một điều khiến tôi rất thán phục, là dưới sự d́u dắt của chị Thu, các cháu đă tham gia các hoạt động cộng đồng rất tích cực, mà Michelle là chủ lực của nhóm múa Thái, thường múa ở các buổi sinh hoạt tại chùa Thái, Việt. Rồi sau thời gian ngắn ngủi làm việc ở Đài Phát Thanh, chúng tôi, nhóm cộng tác viên ít ỏi với Đài: Cadao, Quang Dũng, Hồ Đạo và Anh Đăng, đă phải chia tay với chị Thu, nhưng sự liên lạc vẫn c̣n để giữ mối thân t́nh đă cùng nhau chia xẻ vui buồn trong thời gian đó. Tháng 3/07, tôi ngẩn người khi được chị Thu vừa kể vừa nghẹn ngào trong điện thoại: “Michelle bị ung thư máu!” Không chỉ một ḿnh tôi không tin  vào sự thật khắc nghiệt đó, mà hầu như những người đă từng biết Michelle, ai có thể tin được số phận lại quá khắt khe đối với em như vậy? Cuộc đời như đang mở ra một cánh cửa đầy nắng sớm với em sau khi hoàn thành 4 năm tại đại học UC. Berkeley ngành Business Accounting. Michelle được nhận vào làm accounting cho 1 hăng lớn của nước Mỹ (KPMG). Đồng hành với em, đó là người bạn trai (mà hiện nay là chồng của Michelle) đă quen nhau từ trường đại học, học cùng ngành và trước em 1 năm, Lê Vân. Chàng thanh niên đầy ḷng chung thủy và dũng cảm tuyệt vời, đă cùng Michelle sinh hoạt cộng đồng, thể thao, văn nghệ... tô điểm thêm  cho cuộc đời em tràn đầy tiếng cười hạnh phúc!!! ... “Em thấy hay nhức đầu quá!!!” Một ngày tháng 2/2007, Michelle đi check-up. Sau nhiều lần thử nghiệm, bác sĩ đă xác định căn bệnh của ḿnh, Michelle đă bắt đầu một “cuộc chiến đấu chạy đua với bệnh tật”! Tôi hiểu lắm tâm trạng của chị Thu khi lên Đài Truyền H́nh và Đài Phát Thanh kêu gọi mọi người hiến tuỷ. Tôi thấm thía lắm với suy nghĩ của một người bịnh nhưng can đảm và kiên cường của Michelle qua những tâm sự của em trên trang nhà của ḿnh - www.projectmichelle.com <http://www.projectmichelle.com>. Tôi cũng rất vui khi t́nh cờ đến một văn pḥng bác sĩ khám mắt cho người Hoa, đă thấy những flyer cổ động cho “chương tŕnh hiến tuỷ” cho Michelle, và nhất là tấm h́nh xinh tươi của em, ánh mắt của em nh́n cuộc đời tràn đầy sinh động! Tim tôi như thót lại khi nghe chị Thu kể về mối t́nh... hiếm có của Michelle. Sau 6 tháng phát hiện bệnh của ḿnh, phải dùng hoá trị, tóc bị rụng gần hết, Michelle đă nhận được lời cầu hôn của Lê Vân, dù rằng lúc đó, Lê Vân đă nhận được một cái job rất “thơm”: Investor của Đại Học Stanford, nhưng anh đă hy sinh, xin dời lại 2 năm sau, để được cùng sát cánh bên Michelle chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo này. Có lẽ t́nh yêu là phương thuốc nhiệm mầu vô h́nh mà không ai có thể phủ nhận được. Đối phó với những biến chứng của thời kỳ hoá trị, những đau đớn vật vă, Michelle luôn có người chồng chung thuỷ bên cạnh, an ủi, xoa dịu đi tất cả!!!. Cho dù với rất nhiều nỗ lực và giúp đỡ của hàng ngàn người đến hiến tuỷ, cơ hội để t́m được tuỷ thích hợp với Michelle vẫn rất mong manh. Cuối tháng 6 vừa qua, bác sĩ đă cho em về nhà, mà cuộc sống của em đă được đếm bằng từng tuần, rồi từng ngày... bên cạnh người yêu mến: cha mẹ, chồng, và bạn bè thân thiết. Xem đoạn phim ngắn về chuyến đi chơi Carmel (tháng 07/09) cuối cùng của em với bạn bè, tôi thấy em vẫn giữ được nét tươi tắn, sắc vóc vẫn b́nh thường, tôi nghĩ rằng, em đă thực sự sống hạnh phúc, dù là những ngày cuối... ... 30 PHÚT CUỐI THẬT SÁNG SUỐT, THANH THẢN... Trước khi mất 2 ngày, thứ Năm 23/07, sức khoẻ của Michelle trở xấu, ho ra máu và mệt nhiều, phải thở bằng ống dưỡng khí. Bác sĩ thấy em đau đớn, có cho gia đ́nh một vài viên thuốc để giúp em dịu bớt cơn đau và từ từ ra đi. Khi chồng của em hỏi em có muốn uống hay không, em đă rất can đảm trả lời: “I don't want to lie to my death.” Đó là lúc 1:30 sáng 25/07/2009. “Give me hour by hour! I will let you know when it is time!” Bên cạnh giường của em, những khuôn mặt thân thương đă đầy đủ. Tất cả mọi người đều luyến tiếc chia tay em. Một cuộc chia ly vĩnh viễn với gia đ́nh: “Dady, you should enjoy your life.”, “Mom, you don't get crazy!”, với người chồng yêu quư – “Kiss me one more time! Please take care, Lê Vân”... Tôi biết rằng em muốn nói nữa, nói nhiều hơn nữa, muốn níu kéo cuộc sống này từng giây từng phút... Dù rằng tôi chỉ được nghe chị Thu kể lại những giờ phút ấy, mà tôi như thấy được rằng Michelle đă rất minh mẫn, tỉnh táo, và thanh thản cho đến giờ phút chót!!!. “Give me hour by hour!” Câu nói ấy như c̣n vọng bên tai tôi như muốn nói: “Em muốn được sống thêm vài giờ nữa...” Ôi chao ơi! Lời ước muốn tha thiết, chính đáng đó của một cô gái trẻ, năng động, nhiệt t́nh, yêu đời, yêu mọi người như vậy... đă không được định mệnh cho một phép mầu nào nữa!!! Tôi chợt chạnh ḷng khi nghĩ tới có những người như Michelle, muốn níu kéo thêm 1 ngày, 1 giờ bên người thân yêu, vẫn không được, trong khi đó có những người khoẻ mạnh, được sống tươi vui th́ lại t́m đủ mọi cách để d́m nhau, để hại nhau... Sao cuộc đời lại trớ trêu vậy nhỉ?... Chia tay Michelle, cô gái xinh xắn, trong sáng như một cành lan trắng! Tôi biết gia đ́nh và bạn bè của em rất đau ḷng nhất là chồng em và chị Thu - người mẹ, người phụ nữ hoạt động cộng đồng rất quen thuộc. Tôi cũng không biết dùng những lời lẽ nào để an ủi họ, bởi v́ bản thân tôi cũng đă lặng người đi v́ sự ra đi của em. Cầu mong Michelle về cơi b́nh an, cầu chúc chị Thu và gia đ́nh, bạn bè của Michelle có đầy đủ sức khoẻ để tiếp nối những ước mơ của Michelle c̣n dang dở...

28 tháng 7 năm 2009

Trần Cadao