Bút Kư

 

Quê Hương Ngày Tôi Về

      Mỹ Vân

 

Một buổi sáng đầu tháng 11, khi Austin bắt đầu có những cơn gío lạnh, vợ chồng chuẩn bị áo ấm chống băng giá mùa Đông, ông xă tôi cừơi cười:

-Chị Ba sắp về VN làm giỗ, em nên đi theo kỳ này để biết quê anh..

-Chi vậy anh?

Anh chàng nheo đuôi mắt:

-Chúng ta sắp về hưu, anh có ư định về quê sống, thanh nhàn và đỡ nhức đầu về mấy bill điện, nước..

Tôi lắc đầu:

-Anh đừng giởn, cháu ngoại, cháu nội đầy nhóc quanh đây, rồi làm sao mà thăm viếng, phụ giúp chúng nó.

-Vài năm nữa tụi nó lớn hết rồi, nó đâu cần đến ḿnh nữa..

Rồi anh chàng tỉ tê, cù rũ, cộng thêm chị Ba nói vào, muốn tôi theo cho có bạn đường, nên tôi đồng ư, bởi v́ tôi từng du lịch Hồng Kông, Thaí Lan và nhiều quốc gia khác, nhưng chưa bao giờ trở lại VN sau khi ra khỏi nước du học trước năm 1975 rồi lấy chồng năm 1978. Chuyện học hành bận rộn, rồi có gia đ́nh tư riêng, đời sống xứ người đa đoan, ít khi tôi nghĩ đến quê nhà v́ đă rời xa khi c̣n tuổi nhỏ. Hơn nữa, chị em cật ruột của tôi đều ở xứ người.

Lợi dụng những  ngày nghỉ phép có lương, nghe lời khuyến dụ của chồng, tôi sọan sửa valy lên đường..

Vào internet, theo dơi tin thời tiết, thấy tháng 12 là mùa tuyết rơi trên xứ Mỹ, nhưng Saigon vẫn nóng trên 80 độ, miền Bắc se se lạnh, Đà Nẳng ngày nắng, ngày mưa.

Tôi rời nhà sau khi ôm cháu nội, cháu ngọai, dặn ḍ con cái đủ mọi điều, lo cho ba của chúng nó, nào thuốc men, thức ăn sáng, chiều. Chồng tôi phàn nàn:

-Em làm như sẽ xa anh năm bảy tháng.

                            ***

Từ thủ phủ Austin, chúng tôi xuống Houston ngày cuối tuần, thưỏng thức các món ăn ngon và đi khiêu vũ một đêm truớc khi lên đường bằng chuyến bay của Hàng Không Singapore. Phụng, chồng tôi chọn hăng này, v́ không bị trả thêm phụ phí nếu muốn đổi ngày về của chuyến bay. Chàng hy vọng tôi sẽ đổi ư ở lại thêm ba tuần nữa, “nghiên cứu” về đất nước quê hương, để tương lai chấp nhận cho chàng về nghỉ hưu trên vùng biển Mỹ Khê, để chàng có thể ra sông Hàn ngồi câu cá, nơi chàng có một tuổi thơ nhiều kỷ niệm.

Sau gần 2 ngày bay “mệt, nghỉ” với các cô tiếp viên tươi mát, xinh như hoa mùa Xuân, chiêu đăi khách rất lịch sự và phi công điêu luyện đáp rất êm của hăng phi cơ Singapore, thức ăn ngon, rượu mạnh uống thoải mái. Trong suốt giờ bay dài, tôi uống Bailey Irish Creme say mèm để ngủ. Ḷng tôi có chút xôn xao khi bay vào không phận quê hương, nơi tôi có tuổi thơ hồn nhiên, hoa mộng.

Muời giờ sáng, chúng tôi đặt chân xuống ḥn ngọc Viễn Đông, tên gọi của thủ đô Saigon ngày xưa..

Ảnh hưởng của kinh tế toàn cầu, phi trường Tân Sơn Nhất buồn teo, không rộn rịp như năm, muời năm về trước qua tin tức trên mạng mà Phụng đọc rồi kể lại cho tôi nghe. Nhân viên kiểm tra giấy Thông Hành mặt mày như cú vọ, xem xét tờ đơn nhập nội địa, không có nụ cười. Tôi nghĩ thầm: “chắc tại ḿnh không kẹp đô la ?”. Anh ta bằng tuổi thằng con trai lớn của tôi, đôi mắt nhỏ sau đôi kính cận, tia nh́n không thiện cảm:

-Bà, sanh quán ở đâu?

-Tôi có ghi trong đơn, tôi sinh ra ở Saigon.

Anh ta trầm ngâm, lật qua, lật lại, trong khi hàng nguời vẫn đang xếp hàng chờ đợi, ngó chăm chú về tôi. Bên kia, chị Bảy đang xếp hàng, chị nhấp nhổm nh́n tôi, ư như trách móc sao tôi không làm y như chị, kẹp 5 đô la vào Sổ Thông Hành. Tôi từng du lịch nước ngoài, chưa có nước nào tôi phải nhét tiền vào Passport, tại sao về thăm quê nhà, tôi phải “lót” tiền cho cán bộ trong khi va ly tôi chẳng có ǵ ngoài quần aó. Tôi không mang máy h́nh, điện thọai cầm tay, computer xách tay, máy quay phim v.v. như nhiều vị thường mang về VN. Tôi tỉnh phóng mắt quan sát chung quanh, nhẩn nha chờ đợi, không có thái độ bồn chồn. Sau cùng, anh ta cũng đóng dấu, cho tôi qua. Khi tôi cám ơn, anh ta không hề nhếch mép...Trời ạ, tại sao nguời của quê ta đón chào dân cùng xứ, ở xa về bằng thái độ lạnh lẽo như thế? Hơi bực trong ḷng, tôi bước ra khỏi hàng, chờ chị Ba. Bên hàng kia, chị đi qua “aỉ” rất mau, có lẽ nhờ năm đô la lót đường? Tôi cằn nhằn:

-Tại sao chị phải hối lộ, ḿnh đâu có làm ǵ sai?..

-Thôi, coi như làm qùa cho chúng!

-Chẳng thà tự ư em tặng, em cho, chứ em không thích kiểu này.

Chị nắm tay tôi cầu ḥa, khi thấy tôi xụ mặt. Đến khâu lấy hành lư, tôi gọi một nhân viên trong đồng phục, khoảng 30 tuổi, yêu cầu lấy ǵum v́ tôi vừa mổ cổ tay năm ngóai, không tiện xách nặng trong khi con gái tôi nhét rất nhiều quần aó cho “nạn nhân băo lụt”, như lời kêu gọi của chồng tôi “chút qùa cho quê hương”.. Cậu không ra điều kiện, chăm chú theo dơi hàng va-ly đang chạy trên đường ray..

Năm phút sau, cậu xách 2 valy bỏ lên xe cho tôi, nói:

-Bà đẩy ra chỗ để Hải Quan khám xét, cháu không giúp bà đuợc, v́ họ không cho phép.

Tôi đưa cậu bé năm đô la mà ḷng rất vui v́ cung cách ăn nói thật lễ độ, mặc dù cậu không nói tiếng cám ơn, bởi đang dơi mắt t́m khách khác.

 Đến khâu xét hành lư th́ thật mệt, v́ tôi phải tự ḿnh xách lên đường ray cho họ chạy qua máy và xách xuống. May qúa, có chị Ba phụ một tay. Chị th́ thầm  hôm nay phi trường vắng vẻ nên ḿnh đỡ “mệt”, tôi hỏi tại sao, chị không trả lời. Năm nao chị cũng về bởi c̣n người con kẹt lại VN, nên chuyện dài của Việt Kiều, chị đều có kinh nghiệm.

 Chúng tôi qua khâu này rất nhanh v́ cả hai đều không mang thứ ǵ ng̣ai quần aó cũ, mới.

Ngoài cửa, đă có thân nhân bên chồng của chị Ba đợi. Cái nóng hầm hập của Saigon làm tôi choáng váng. Các con cháu đỡ, đẩy va ly, tíu tít hỏi chuyện. Tôi chọn chỗ ngồi kế bên tài xế theo dơi sinh họat của Saigon bụi, nóng, đông đúc, ồn ào, nếu không muốn nói là hỗn độn.

Hệ thống giao thông không kỷ luật, mặc ai nấy chạy, c̣i xe bấm liên hồi. Dân đi xe gắn máy đầu đội nón an toàn, tay mang găng, mặt nạ che kín làm h́nh ảnh của Saigon bây giờ thật là kinh hăi, so với các h́nh ảnh truớc năm 1975 qua hằng ngàn tấm ảnh, tôi được xem trên mạng internet và trong trí óc tuổi thơ. Xe hơi chỉ chạy năm cây số giờ v́ cảnh cài răng lược và khi đến nơi chị Ba chọn làm nơi cư ngụ, tôi mệt đừ… Trên xe, con cháu chị tŕnh bày đủ chuyện trong gia đ́nh, chị lắng nghe, lúc th́ tươi cuời, lúc th́ nhăn nhó theo chi tiết của câu chuyện. Tôi nhắm mắt, áp chiếc khăn lạnh trên mắt và vui mừng khi nghe thấy anh tài xế lên tiếng:

-Thưa bà, tới nhà rồi.

Tôi xem đồng hồ, thấy ḿnh ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ! Trời ạ, đôi chân tôi tê cứng sau hai ngày trên phi cơ và bây giờ dính chặt sàn xe. Tôi bước xuống, lạng chọang.

Tôi vào pḥng ngủ dành cho ḿnh, trang trí sang trọng, đẹp mắt… Th́ ra, con trai chị Ba rất thành công nhờ mua đất, bán nhà sang nhưọng. “VN dễ làm ăn v́ không cần có bằng Địa Ốc, chỉ cần biết “hối lộ” và quen biết lớn”. Đó là lời của Ngọc, chủ nhà, tự giới thiệu về ḿnh.

Những ngày đầu tiên trên quê hương:

Tô bún ḅ và ly nứơc dừa làm tôi tỉnh táo. Tôi nh́n quanh, thấy người giúp việc sao mà đông thế, giữ em, chùi nhà, nấu bếp. Hỏi ra mỗi gia nhân không quá 50 đô la lương một tháng. Muốn kiếm việc làm, ghi danh với một công ty T́m Người Làm, không đóng chi phí. Riêng chủ nhà phải đóng lệ phí để Công ty đưa người đến tư gia (khỏang 10 đô la).

Ở VN, Chủ nhà có chút đỉnh tiền, không phải quét nhà, rửa chén như tôi và chồng tôi trên xứ Mỹ, mặc dù chúng tôi là Kỹ sư với mức lương trên trung b́nh. Gia nhân ăn nói lễ phép, lau dọn ư tứ, tươi cười, có vẻ an phận. Nếp sống qúa cao của chủ nhà là một tấm thành ngăn cách hai giới chủ tớ, phân ranh rạch ṛi.  Hèn ǵ, chồng tôi có ư định về hưu tại VN, v́ chàng sẽ không phải cắt cỏ, hút bụi, tôi sẽ không phải chùi bếp, lau nhà vệ sinh mỗi cuối tuần như chúng tôi phải làm trong suốt mấy chục năm qua trên xứ Mỹ.

Tôi gọi điện thoại về cho chồng qua máy Magic Jack mà chủ nhà đă gửi mua từ cửa tiệm Best Buy bên Mỹ, gắn vào hệ thống computer. Ngọc nói rằng, chỉ phaỉ trả lệ phí hàng năm rất ít, mà ta tha hồ nói chuyện bên Hoa Kỳ. Trong lúc nhiều người dật dừ v́ thay đổi không gian, thời gian, ngày, đêm chưa ổn định khi bay về VN, th́ tôi tỉnh táo như thường sau một giấc ngủ, bởi tôi có bệnh mất ngủ nhiều năm.

Hôm sau, tôi dong ruỗi đường phố Saigon và hoàn ṭan thất vọng khi thấy cách lái xe không an toàn của họ. Dân trí không cao, tài xế di chuyển không nhường nhịn. Trên cột đèn, dây điện giăng chằng chịt, dưới th́ xe cộ qua lại như đi hội. Công chánh ngăn đường, cách ngơ không báo trước! Đang đi bỗng dưng thấy nghẹt, rồi thấy tấm bửng chắn ngang, nhân viên đào, xới tung đất! Tại Saigon, giờ nào cũng đông, đường nào cũng nghẹt cứng! Hay một cái là xe lớn, xe nhỏ, không... đụng nhau. Tránh né, lách, qua mặt, người lái xe hơi, kẻ xử dụng xe gắn máy, điều khiển tay lái nhẹ nhàng như khiêu vũ, đó là điểm son của tài xế Saigon.C̣i xe liên hồi. Không có toilet dọc theo đường và những ai có trái thận “nhạy cảm” như tôi, thật là mệt. Tôi không dám ăn uống trong chợ, trong nhà hàng, thậm chí phải uống một viên trụ sinh để ngừa tiêu chảy theo lời vấn kế của chú em chồng:

-Chị ơi, dân Saigon tụi em không có khí thở!

Tôi cho xe của Ngọc về và tự ḿnh vào chợ xem dân cho biết sự t́nh. Một tiếng đồng hồ sau, tôi gọi taxi. Anh tài xế chạy hoài không tới nhà, đồng hồ xe nhảy lên con số 200 rồi tới con số 350 ngàn tiền VN, gần 20 đô la Mỹ! Tôi cằn nhằn, anh ta bảo tôi, xuống đi xe ôm mà về, v́ địa chỉ này nằm trong khu nhà tân lập, qúa mới nên anh t́m không ra. Tôi đưa số điện thọai của chủ nhà ra, đề nghị gọi để được hướng dẫn, anh ta im lặng. Thỉnh thoảng anh ta ngừng lại hỏi ông lái Honda “ôm”, rồi quẹo phaỉ, rẽ trái. Biết gặp tên taxi lưu manh, tôi dấm dẳng:

-Cậu đi thêm hồi nữa tôi sẽ ói ra xe và tôi không đủ tiền trả cho cậu đâu.

Thế là cậu ta ngừng ngay tại nhà sau năm phút. Tôi móc ví đưa 400 ngàn tiền VN (thay v́ 140 ngàn như Ngọc dặn ḍ ) mà trong ḷng khó chịu. Tôi định gọi Ngọc ra để báo về công ty của xe Taxi này, nhưng cùng một lúc, ḷng tự nhủ đây là cách kiếm tiền thêm của tá xế taxi Saigon, thôi hăy tha thứ cho họ!

Ngay giây phút đầu tiên, thành phố Saigon làm tôi khó ưa v́ thiếu vệ sinh, bụi, hỗn độn, nay làm cho tôi thêm chán qua h́nh ảnh của anh tài xế taxi trẻ tuổi láu cá này.

Ngày hôm sau, tôi thấy cổ họng ḿnh nghẹt, v́ khói xe, hơi người… Tôi uống thuốc, ngồi thu ḿnh trên lầu cao, phóng mắt nh́n trước và sau sân nhà. Bây giờ tôi mới nhận thấy khu vực này rất sang trọng, v́ vừa xây dựng. Mờ sáng, có người chạy bộ như h́nh thức tập thể thao. Nơi đây nhà cửa mới toanh xây cất tân kỳ, theo kiểu Tây Phương, chắc chắn và rất đẹp mắt. Có căn to lớn, cửa trong, cửa ngoài, sân rộng thênh thang, trị gía bạc triệu. Ai là người chủ nhân của các căn biệt thự này, nếu không phải là con, cháu của cán bộ cao cấp?

Tôi bị nóng, sốt, ho. Bốn ngày liền, tôi trùm mền, nằm trong máy lạnh, như con dế trong hang, chỉ ăn cháo, uống trụ sinh… Chồng tôi gọi điện thọai, giọng lo lắng, ăn năn v́ đă...xúi tôi về. Tôi trêu chàng:

-Em có bề ǵ, th́ anh vui đấy! Nếu anh về đây nghỉ hưu chắc sẽ thích lắm, v́ bia ôm, tắm hơi đầy đàn bà trẻ.

Phụng cười kh́ bảo tôi đừng nói nhảm và dặn chị Ba đưa tôi đi chơi đó đây, cho tôi khuây khỏa v́ tôi nằng nặc đ̣i đổi vé về sớm.

Hôm sau, vợ chồng Ngọc, con trai chị Ba đưa tôi đi Mỹ Tho cho biết. Truớc khi lên xe, tôi uống một viên Bactrim để trừ vi trùng thổ tả, l viên Detrol cho trái thận, khỏi t́m nhà vệ sinh mà tôi biết chắc chắn không có ở dọc đường giống như bên Mỹ!

Gío đồng quê mát lạnh của một tỉnh miền Tây nước Việt, cộng thêm hai bên đường cây cối xanh tươi, xua caí nóng bức của thủ đô Saigon.  Sau hơn một tiếng đồng hồ xe, tôi có bữa ăn ngon gồm thổ sản của Mỹ Tho: tôm kho tàu, cá bóng kho tiêu, canh chua, đọt đậu xào và uống dừa Thái thơm mùi lá dứa, tráng miệng bằng sầu riêng Caí Mơn béo ngậy, múi dầy, hột nhỏ như đầu ngón tay. Tôi nằm trên vơng đong đưa, nghe gà gáy trong ngôi nhà của gia đ́nh chủ qúan, là bà con bên vợ của Ngọc, thấy cả không khí xưa trở về. Trong khi mọi người nói chuyện, tôi đủng đỉnh đi quanh, quan sát chung quanh. Nhà có lầu, trang trí theo lối cũ, sàn gạch được gia nhân lau chùi bóng loáng, hỏi ra mỗi người không quá 30 đô la tiền lương một tháng! Có chị ở với gia đ́nh chủ nhân trên ba mươi năm, không lấy chồng! Trời ơi, ba mươi năm ở mướn!! Có nỗi buồn nào hơn cho thân phận một thôn nữ!

Sau khi tiêu cơm, xe chuyển hướng chạy qua Bến Tre, xứ của nữ ca sĩ Mai Thiên Vân, rồi mua vé đi xuồng máy thăm cù lao mà trên đó toàn dừa và nhăn, mua sữa ong Chúa và mật ong..Chẳng có ǵ lạ ng̣ai cái hoang dă, êm ả và mát mẻ của sông nước miền Tây. Dân chúng sống trên cù lao c̣n nghèo, nghèo lắm, họ làm kẹo theo phương pháp thủ công trong ánh sáng không đủ của buổi chiều đang xuống. Nhưng qua lời nói, họ thu hút ḿnh bằng sự chân thật. Tụ điểm du lịch lấy tiền du khách mà không có toilet sạch sẽ cho khách xử dụng. Khách phải đem theo giấy vệ sinh nếu muốn có tiện nghi của dân thành phố! Đặc biệt khu du lịch này không có ăn xin và bán hàng rong. Khách khỏi sợ bị giật ví và bị kẻ bán hàng làm phiền, mời mọc, nài ép mua hàng. Cái màn tôi sợ nhất là đi xuồng len lỏi theo con rạch để ra sông lớn. Nguời chèo đuôi, kẻ lái đầu, trong khi cô hướng dẫn viên tiếp tục dẫn giải. May mắn trời không mưa, đường đất khô ráo, nếu không, chắc là không có ǵ thú vị trong việc “tham quan” khu đảo Thới Sơn, và chuyện du khách “bắt ếch” là chuyện đương nhiên. Lanh quanh một ṿng thành phố Bến Tre, tôi đề nghị quay về. Đêm hôm đó, tôi có giấc ngủ ngon, lấy sức sau mấy ngày cảm, cúm.

Ngày kế tiếp, chị Ba đưa tôi đi Vũng Tàu thăm viếng bà con. Xe hơi “ḅ” trong khu vực thành phố, sau khi ra khỏi xa lộ mới thoải mái chạy bon bon. Hai tiếng đồng hồ sau, gío biển làm buồng phổi căng đầy. Tôi nếm trái mảng cầu (na) của Vũng Tàu bằng thái độ dè dặt (sợ đau bụng), ăn uống kỹ lưỡng nhờ chị Ba mang theo đũa riêng, khi xá muỗng, chị yêu cầu nhà hàng mang nước sôi ra … trụng. Nhưng, tôi không mấy lo v́ Vũng Tàu sạch sẽ và nhân viên nhà hàng rất chiêu đăi khách hàng. Tiếp viên là thanh thiếu niên, trạc tuổi con, cháu của tôi.

Ban đêm tôi đứng ở balcon của khách sạn, hứng gío, nh́n hải đăng soi sáng một góc núi, thấy dễ chịu vô cùng. Th́ ra, người ta về quê là để t́m hương đất của quê hương.  Riêng tôi, tôi thấy khoan khoái v́ được bước ra khỏi vùng đất Saigon, nơi tôi có một tuổi thơ an b́nh, đầy đủ trong ṿng tay cha mẹ. Saigon bây giờ không c̣n chút kỷ niệm nào v́ hàng quán bao trùm, không có cây xanh và lá bay những chiều mưa bụi. Tôi không t́m thấy chút h́nh ảnh thân thương của thời đi học, chỉ thấy người và xe bao quanh thành phố.

Trên đường đi Vũng Tàu, tôi như chắp cánh bay. Xa lộ rộng răi, cây kiểng trồng dọc giữa con lộ hai chiều, tạo khung cảnh tươi đẹp của một thành phố du lịch. Tôi đi tiệm làm Tóc gội đầu, thơ thới tiếp xúc các nhân viên. Các em ăn nói dịu dàng, phục vụ nhanh, ân cần, giá chỉ ba đô la, nếu như đem so sánh với Austin, th́ thật là một trời một vực. Các em xoa bóp huyệt đạo trên mặt, hai bờ vai, đầu, thao tác chuyên nghiệp. Hỏi ra các em đều từ các miền quê xa của miền Tây, miền Bắc đến mưu sinh, bởi “quê của chúng con nghèo lắm, bác ơi”. Nếu không tha hương cầu thực th́ đành phải đi “lấy chồng Đài Loan”..

Thấy các em làm việc mà thương khi nghĩ đến bầy con, cháu của ḿnh ở Hoa Kỳ, sao mà sung sướng thế!

Sau một đêm ngủ đủ và một buổi cơm trưa hải sản tươi ngon, tôi vui và khoẻ khoắn, chị Ba “dụ” tôi đi Đà Nẵng, là mục tiêu chính của chuyến về thăm quê kỳ này.

Là bà con cật ruột, chị và chồng tôi rất thân thiết, chị cũng muốn về nghỉ hưu tại nơi chôn nhao cắt rún, khi đáo hạn tuổi 65, nên chị rủ rê chồng tôi mỗi khi có cơ hội gặp nhau.

Chúng tôi trở về Saigon. Chị mua giấy phi cơ rất mau qua hệ thống computer của Ngọc. Trước khi đi, tôi nhờ Ngọc mua một máy h́nh, tỏ ư tiếc v́ đă không ghi lại h́nh ảnh trong mấy ngày vừa qua ở Mỹ Tho và Vũng Tàu.

Tôi muốn ghé qua tiệm vải, may vài chiếc áo dài, Ngọc gọi điện thọai, cho người mang hàng cho tôi chọn và gọi thợ may đến nhà đo ni tấc. Áo sẽ mang đến nhà cho khách theo nhu cầu, chi phí tính thêm tiền xăng. Mọi việc tại đây giải quyết rất mau, nếu chủ nhân chi tiền, là cái ǵ cũng có. Xứ Mỹ cũng vậy, nhưng phải chờ đợi nhân viên làm thủ tục.

Có lần xe hơi hết b́nh, chỉ l cú điện thoại, trong ṿng một tiếng đồng hồ, có thợ máy mang b́nh tới tận nơi xe dừng, thay ngay b́nh mới dù lúc đó xe nằm giữa chợ Saigon. Người đông, việc th́ ít, thành ra đời sống của giới có tiền (đại gia) và dân nghèo là một khỏang cách quá xa. Ra tiệm làm móng tay giá 1 đô la, chuyên viên đến tận nhà làm 3 đô la, khách tặng tiền tip nữa, tổng cộng năm đô la. Bà bạn của vợ Ngọc nói:

-D́ không cần di chuyển, chỉ một cú điện thọai thôi… So với bên Mỹ, D́ phải trả ít nhất 30 đô la cho móng tay và móng chân, cắt theo kiểu VN. Quá rẻ D́ thấy không?

Bà c̣n kể chuyện mỗi đêm đi nhảy đầm, có vũ nam “làm việc” trong vũ trường, d́u những bước nhảy tân kỳ, ḿnh trả tiền “bo” tùy hỉ.

Có phải v́ vậy mà mấy bà thích về VN để được xem là “Nữ Hoàng”.

Đà Nẵng Bây Giờ:

Chỉ l tiếng đồng hồ bay, phi cơ xuống rất êm. Đà Nẵng tháng 12 trời rất mát. Gió biển mang hơi nước phả trên tóc. Hơi thở nhẹ nhàng, tôi thấy thích thú v́ đây là quê chồng! “Thương ai thương cả đường đi lối về”. Có phải vậy không?…Người tá xế cẩn thận mở cửa xe, lễ phép trong câu chào, giọng Quảng. Chị Bảy đề nghị một khách sạn nằm sát biển, giá biểu cao. Chú tá xế thưa:

H́nh – từ trái qua phải Bà Nhung (Giám Đốc), Bà Lan (Chủ Tịch Ban Điều Hành)

-Nếu như mấy bác muốn thư giản th́ ra biển ở, c̣n muốn thuận tiện trong việc dạo phố th́ nên chọn hotel FAIFO, giá phải chăng, nằm bên sát nhà ga, gần khu thương mại.

Tôi ph́ cười:

Giá rẻ mà bao nhiêu, em có biết không?

Anh chàng mau mắn:

-Hai mươi, hoặc bốn mươi đô la một ngày! Bác dành tiền pḥng kia, mà đi ăn quà vặt, ngon lắm bác!

-Giá rẻ mà pḥng có sạch không?

-Bác vào xem thử, con chờ. Con thấy thân nhân của nước ng̣ai về, hay ở đây th́ con nói, chứ thật sự con chưa vào bên trong thưa bác.

Năm phút sau, Hotel FAIFO nằm trong mắt tôi, số 200 đường Hải Pḥng, nằm sát nhà ga xe lửa, dáng dấp bề thế, rộng răi, sạch sẽ. Tôi nh́n đồng hồ xe, thấy chỉ mất có l đô la taxi từ phi trường về. Tôi thấy địa điểm của khách sạn FAIFO ngó bộ thuận tiện v́ tôi rất sợ ngồi xe dập dềnh. Tôi có tính thích ṿng quanh phố xá, mua sắm linh tinh. Tôi tặng tài xế l đô la tiền tip, sau khi thấy anh ta kiên nhẫn ngồi chờ ḿnh hỏi gía, xem pḥng. Anh ta dặn ḍ:

-Ngày nào con cũng đón khách ở đây, bác có đi chơi nhớ số xe con.

H́nh - Một góc của Hotel Faifo

Ngày đầu tiên trên xứ Đà Nẵng, tôi thấy có chút cảm t́nh với nơi chôn nhau cắt rún của Phụng, qua cung cách của anh chàng lái xe taxi.

Khi vào pḥng Tiếp Tân – bên VN gọi là Lễ Tân - các nhân viên tiếp đón ân cần. Tôi chọn pḥng, tương đối sạch sẽ có  balcon thoáng, máy lạnh, tivi, điện thọai v.v. Gía biểu 20 đô la một ngày, 2 giường, giặt quần aó tính riêng. Drap giuờng, áo gối trắng tinh...

Pḥng VIP 40 đô la, bao gồm 3 pḥng nối liền nhau, pḥng giữa có bàn ăn cho khách tiếp thân nhân, ăn uống. Hai pḥng kè pḥng ăn, có hai giuờng, nếu đi đông th́ thật là tuyệt vời cho đại gia đ́nh. Hai mươi đô la, không mắc không rẻ, vừa với túi tiền của một kỹ sư của xứ Mỹ trong một lần về thăm quê!

H́nh – Bà Hồng (Quản lư)

Khách sạn có trên 60 pḥng, xây từ thời thực dân Pháp, trần cao, thoáng, lối đi rộng răi, vừa trao cho tư nhân khai thác sau thời gian nằm trong tay chánh phủ quản lư. Trong khách sạn FAIFO có pḥng ăn chứa trên trăm người, có pḥng Hội Họp, có nhà hàng, ghế bọc vải . Phía sau có pḥng Tắm Hơi, Karaoke, Tẩm Quất. Có sân lộ thiên nằm gọn trong ḷng khách sạn để khách dùng cơm ngoài trời, ngồi xem các trận banh trực tiếp truyền h́nh.

Chiều ư tôi, chị Ba không ư kiến, chị tạo không khí thoải mái để tôi yêu thích thành phố quê hương của chị và Phụng.

Chúng tôi thong thả dạo phố, xem cảnh buôn bán v́ khách sạn nằm sát nhà ga nên đông đúc ngừơi qua kẻ lại. Thành phố đầy gió biển, lồng lộng, ngày mát, đêm se se lạnh như mùa Thu ở Austin. Không muốn ăn ngoài, chúng tôi đưa thực đơn theo yêu cầu và đầu bếp của Khách Sạn FAIFO nấu theo đ̣i hỏi. Gạo và thịt heo của xứ này rất ngon, nhất là món Bánh Bèo và Nem Chua, Chả Lụa...Tôi thích các món chè của tiệm Cung Đ́nh do các em mua về.

Tôi thích chí v́ thấy nơi đây phục vụ ân cần, chiều đăi khách hàng nhất là Việt kiều từ xa về, ai nấy đều lấy vệ sinh làm đầu. Điều này nhân viên điều hành khách sạn FAIFO, thực hiện theo tiêu chuẩn nước ngoài, trong mục đích thu hút thân nhân của dân Đà Nẵng từ ngọai quốc. Nếu muốn giữ pḥng, Bạn có thể email cho họ để biết thêm chi tiết: faifohotel@dng.vnn.vn

hoặc điện thọai: 0511-3.82.1600. 3891750

Sau hai ngày đi ra, đi vào, chúng tôi đuợc thành viên của Ban Giám Đốc gồm toàn các bà thăm hỏi ân cần. Ban đêm họ thay phiên nhau tháp tùng, đưa chúng tôi ra bờ biển Mỹ Khê ngồi ăn hải sản nấu tại chỗ với giá rất rẻ, hưởng gío biển trong lành. Rất tiếc, nơi ăn uống này cũng không có pḥng vệ sinh. Khách “gỉai quyết” tại các đụn cát! Các quán che lều này, nếu mưa th́ phủ bạt nylon. Chủ quán nấu nướng bằng bếp gaz, chỉ hai cách: luộc hoặc nướng, ăn với muối tiêu, chanh, uống bia và nước ngọt. Tôm, cua, ṣ, ghẹ, bơi lội trong thau, bán theo kư lô. Dân bán rong có bánh tráng mè, bánh chưng, khoai lang. Chúng tôi có những buổi tṛ chuyện vui vẻ, thoải mái. Trong hotel FAIFO có hệ thống internet, nhờ vậy tôi email cho chồng mỗi ngày, báo cáo chuyện vui buồn. Tôi thấy một số người Mỹ, Nga, Úc cũng ra vào hotel. Sáng sáng họ ngồi quanh các máy vi tính, gửi thư. Bà Lan, chủ tịch Hội Đồng Điều Hành của FAIFO Hotel họat bát rất giỏi ngọai giao, Cô Hồng làm Quản Lư tổng quát nói tiếng Anh rất chuẩn, v́ là dân quốc tịch có HK, về VN là để được sống gần cha mẹ. Cô Nhung, giám đốc có nhiều kinh nghiệm trong nghề điều hành Khách Sạn, vui vẻ. Cô Nga lo Kế Toán, cô Thương và cô Phương, phó Giám Đốc Ngoại và Nội Vụ v.v. Điều rất lạ, các bà, các cô đều độc thân, nguời là qủa phụ, kẻ ly dị. Họ sát cánh nhau, điều hành khách sạn trong tinh thần gia đ́nh, nên khách ở trong khách sạn FAIFO có cảm giác như đang sống trong nhà của ḿnh. Khách sạn có xe, có tá xế, nên khi cần đi đâu đều được giải quyết nhanh, giá biểu theo công việc. Muốn ăn các thổ sản địa phương như: Bún Ḅ, Nem, Chả v.v.  cáccho nhân viên đi mua về để khách khỏi ra ăn ngoài, sợ bụi và nóng. Nhưng, thật sự Đà Nẵng rất mát trong tháng 12..

Bốn ngày trên xứ Quảng tôi có dịp đi xem phong cảnh quanh vùng, đường xá sạch sẽ, cầu cống khang trang tân kỳ, dân chúng mua bán hài ḥa, nhỏ nhẹ, chân thật hiền lành, quang cảnh giống như Saigon trước năm 1975.

H́nh – Sân sau của Hotel

Tôi có dịp mua mắt kiếng tại tiệm Tiến Minh, 139 Hùng Vương, tel: 0511.386767. 350268, tiệm mở cửa từ 7 giờ sáng cho đến 9 giờ tối. Từ Hotel Faifo ra tiệm mất l đô la taxi, trong năm phút di chuyển. Cửa hàng lớn, sang trọng, bề thế, khang trang tập trung hằng ngàn gọng kiếng, đo mắt, ráp kiếng bằng máy tự động.

Tôi ngồi chờ lấy kiếng, nên biết thêm nhiều điều rất hay về Đà Nẵng. Ông bà chủ tiệm vui vẻ, phục vụ chu đáo mà giá cũng phải chăng v́ chị Sáu, chủ tiệm cho biết:

-Tụi em không phải trả tiền thuê muớn khu phố nên giá nào cũng bán đuợc.

Đo mắt taị chỗ, cắt kiếng lấy liền, nên tôi mua được kiếng cận, kiếng mát nhập cảng mà giá rẻ so với giá tại Hoa Kỳ.

Trước khi rời Đà Nẵng tôi thuê xe đi thăm chùa Non Nước, Hội An và ra Huế.. Các phu xe xích lô phục vụ chu đáo, giá biểu phải chăng, chở du khách đi quanh Hội An với những căn nhà cổ kính.

Tôi có dịp đi theo ban Giám Đốc Hotel ra quận Nam Giang, để thấy cảnh rừng núi hùng vĩ, suối nước trong veo, mua thịt rừng.. Đường ra xứ Huế ngoằn ngoèo với đèo Hải Vân và Lăng Cô đẹp như trong tranh vẽ.

Các địa danh miền Trung đều để lại trong tâm tư cảm giác hiền hoà, êm ái, so với Saigon bụi, nóng, ồn ào. Tôi vui một th́ chị Ba vui hai, bởi chị hy vọng vài năm nữa tôi sẽ thu xếp cùng chồng về nghỉ hưu tại đây..Chuyện đó hăy c̣n xa quá, bây giờ chắc chồng tôi sẽ thích chí khi nghe tôi phê b́nh về quê hương của chàng.

H́nh – Ni sư Đạo Minh

Thời gian ngắn ngủi mười hai ngày qua nhiều thành phố, miền Tây, miền Trung, chỉ cho tôi cái nh́n phiến diện của một “pḥ mă xem hoa”, cho nên tôi không dám lạm bàn sang phương diện kinh tế. Dân trí thấp, chỉ lo kiếm cái ăn, sống cho qua ngày, nên không nghe họ bàn chuyện Trung Quốc khai thác quặng mỏ Beauxite ng̣ai Bắc, chánh phủ giành đất của dân oan, gây khó khăn cho những nhà đấu tranh dân chủ bất bạo động, giam cầm linh mục, thầy tu v.v. . Dân haỉ ngọai như chồng tôi luôn nặng ḷng với quê hương, xót xa nghe tin băo lụt tàn phá quê nhà, tức giận khi nghe quan chức cá độ bạc ngàn đô la, cậu ấm, cô chiêu ăn chơi phung phí trong khi con gái VN gửi thân xứ lạ kiếm ít trả hiếu mẹ cha. Anh không ngủ yên khi nghe ngư phủ VN bị Trung Quốc bắt giam, haỉ đảo Ḥang Sa, Trường Sa bị xâm chiếm... Anh quyên góp con cháu gửi tiền cứu trợ, bỏ giờ theo dơi đời sống dân VN hằng ngày, ḷng thắt thẻo nghe tin xấu từ quê hương.. Là một phụ nữ, tôi chỉ có sự nhận xét rất đơn giản của một du khách ngắn hạn sau chuyến “du lịch” quê hương. Tôi cám ơn bề trên đă cho tôi được làm phụ nữ sống tại Hoa Kỳ, nơi nhân quyền được tôn trọng, không bị chồng “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay”, tuy sau giờ làm việc, phải chùi nhà, nấu cơm, rửa chén. Tôi thấy con, cháu của tôi thật là có phước khi sinh ra tại Hoa Kỳ, văn minh, ấm no, chánh phủ tận dụng mọi phương tiện cho chúng ăn, học miễn phí từ lớp 1 đến lớp 12, nâng cao dân trí. (Tôi thấy tại VN, nhiều tài xế đổ xăng mà vẫn để cho máy nổ, không hiểu rằng xe phát hỏa như chơi! Tài xế vừa đổ xăng, vừa nghe điện thọai mà không hiểu được sự nguy hiểm đến tánh mạng, dân chạy xe gắn máy, chở trẻ con mà chạy cúp đầu xe hơi tỉnh bơ!).

Tôi thấy người già trên xứ Mỹ được quá nhiều quyền lợi, chánh phủ cung cấp nhà ở, thức ăn, thuốc men miễn phí, tiền mặt tiêu vặt v.v. trong khi đó, cụ ông cụ bà ở VN đều tùy thuộc trong ṿng tay con, cháu. Chúng nó giàu có, ông bà nhờ. Chúng nó cơ cực, ông bà phải đưa lưng gánh phụ. Tuy nhiên, trong cuộc sống đời thường, cái ǵ cũng có hai mặt, tốt và xấu tùy theo hoàn cảnh, gia cảnh của mỗi người. Cuối cùng, tôi mong một ngày không xa, xă hội VN sẽ được thay đổi, để dân chúng được b́nh đẳng, quyền lực không tập trung vào một đảng, tạo quyền thế cho các cá nhân lănh đạo, hầu có dân chủ, nhân quyền đồng đều cho người dân trong nước. Ngày đó, chất xám của hải ngọai sẽ t́m về  nước, góp tay xây dựng quê hương như đàn cá hồi quay về nơi chúng đă sinh ra dù gặp nhiều gian khổ../.

Mỹ Vân