Phạm
Văn Ḥa
Thiên
Thần Đêm
Giáng
Sinh
Lễ Tạ Ơn
vừa qua. Bây giờ là mùa Giáng Sinh và Năm Mới
Dương Lịch. Đêm nay là đêm
Christmas Eve. Đây cũng
là dịp để mọi người quây quần bên gia
đ́nh; người lữ hành th́ dừng gót giang hồ để
trở về mái nhà xưa; người con lạc loài th́ t́m
đường trở về với cha mẹ để
t́m chút hơi ấm của t́nh thương phụ từ,
mẫu tử; c̣n
người lang bạt kỳ hồ bất đắc
dĩ như chúng ta, những người Việt ly
hương, th́ có dịp nghĩ về quê hương thân
tộc c̣n bên kia nữa ṿng địa cầu. Phần đông người
người tề tựu ăn Réveillon tưng
bừng vào đêm trước Noel. Trái lại những
kẻ cô đơn th́ mượn hương vị
của những ngày lễ lạc này để cầu quên
đi những nỗi dằn vặt đắng cay, nhưng
mấy ai t́m được sự an b́nh,
khi ḿnh như người ngoại cuộc, chết
lặng bên lề khi trời Đông lạnh lùng!
Greeting
season!
Người có đạo cũng như
người ngoại đạo đều đón mừng tưng bừng, không phân biệt sắc dân, chủng
tộc. Và, khi nói đến
mùa Giáng Sinh th́ làm sao quên được những Thiên
Thần mang yêu thương cho nhân loại, mang niềm ao
ước hạnh phúc cho những người khốn
khổ. Cầu nguyện! Hăy
cầu nguyện! Những mong
lời cầu xin được thỏa nguyện! Mong mỏi Thiên Thần đem
đến cho ta những điều tốt lành trong đêm
Giáng Sinh.
Riêng xóm tôi, nhà nhà đèn
Giáng Sinh lấp lánh giăng đầy cây cảnh ở sân
trước. Cả xóm như khoác
bộ áo mới khi màn đêm xuống. Tôi ngồi cô đơn bên trong
khung cửa. Gió
lộng, ŕ rào qua khe lá, lung linh các ngọn nến điện
ngoài sân. Đâu
đây vài tiếng pháo lẻ như tiếng gọi trong
đêm. Tôi
uống gần cạn ly rượu chát đỏ và
miếng bánh thánh Panettone.
Ḷng rưng rưng, nhẹ nhàng, cảnh vật mờ
dần nhấc bỗng tôi lên cao . . . cao măi như có đôi
cánh nhiệm mầu dịu dàng đưa theo
gió. Xóm tôi, thành phố tôi, chập
chờn bên dưới như nạm kim
cương trải rộng lấp lánh, như cảnh trong
chuyện thần thoại tôi mơ từ thuở bé. Cảnh vật bên dưới
nhỏ dần, nhỏ dần . . . và Thiên Thần có đôi
cánh trắng xuất hiện, trông thật thân quen quấn
quít bên tôi . . .
Thiên
thần! Phải
hôn? Rơ ràng tôi biết nàng
mà . . . tôi biết Em!
Em phải là người con gái đă
đến với tôi đêm đêm?
Em không nói nhiều, không nói những ǵ em sẽ làm cho
tôi, nhưng em làm tất cả những ǵ em thấy
cần mang tôi ra khỏi vũng lầy cô đơn. Em là người
đă mang đến cho tôi những ǵ mà tôi chưa hề có
trong đời. Em có
đôi cánh trắng, đưa tôi thật cao bỏ lại
những di động rộn ràng bên dưới. Em không là nhà tâm lư,
nhưng em biết những ưu tư mà tôi đă cưu
mang. Em không đẹp
như Thiên Thần trong tranh, nhưng nét dịu dàng từ
bên trong tỏa sáng hơn hào quang, đẹp hơn trăm
ngàn ngọn nến đêm Giáng Sinh nhấp nhánh. Em là kết tụ
những v́ sao trên trời cho tôi thấy cuộc đời
c̣n có niềm vui. Em là góp
nhặt những con đom đóm lập
ḷe trong đêm khuya để cho tôi ánh đuốc hy
vọng. Em là tất cả
những ǵ tôi ao ước ở một người con
gái. Có thể tôi
chưa nhận diện được, thấy
được, biết được, những ǵ trong em
không đáng để được tôi ca tụng
chăng?! Nhưng với
tôi em quá đủ!
Gió trời mơn man,
tâm hồn b́nh yên, cuộc du hành êm ả. Những áng mây
lướt nhẹ bên dưới. Trên đầu
vạn ngh́n sao đêm lấp lánh. Nhẹ nhàng quá đi thôi! Tôi bay bỗng, uốn ḿnh
lượn quanh, lên xuống như cánh chim trêu gió. Em vẫn c̣n đó,
quấn quít. Tôi dang cầm
tay em bay vút cao hơn, cao măi . . .
Bàn tay nhỏ nhắn,
trông yếu đuối thế kia đă tích tụ
ngưồn năng lực ngoại hạng đă
sưởi ấm ḷng tôi khi giá buốt đêm nay. Em cho tôi sức
hồi sinh để thấy cuộc đời c̣n đáng
sống v́ biết bao nhiêu người hăy c̣n đau khổ
hơn ḿnh. Từ
nay, tôi sẽ không đốt đuốc đi t́m những
điều có khi là ăo vọng.
Tôi có trước mắt, bên tôi, lơ lững cùng tôi, một Thiên
Thần trong đêm Giáng Sinh tuyệt trần. Em là Thiên Thần
của tôi, đêm nay, ngày mai và măi măi th́ c̣n mong ǵ hơn. Biết dâu, tuy cô đơn
nhưng tôi là con người được nhiều ân phước. Tôi không giàu, nhưng những người giàu có
chưa hẳn đă có những ǵ tôi đang có. Tôi không thông minh,
nhưng những nhà thông thái chưa biết những ǵ tôi
đang giữ. Tôi không
may mắn, v́ những ǵ tôi có là công khó nhọc, nhưng
vĩnh cữu. Em là Thiên
Thần đă đến với tôi cho đến chặn cuối
đời. Tôi
không quá lo xa, để nghĩ rằng em rồi cũng
không phải là vĩnh cữu của riêng ḿnh v́ Thiên
Thần không của riêng ai và em sẽ mang thông điệp
của Chúa Trời cho muôn loài.
Nh́n ḿnh trong gương, vóc dáng đó! H́nh hài đó! Phong sương! Xô lệch! Thời gian đă làm
chết và làm già nua bao nhiêu tế bào trong tôi. Mái tóc điểm sương dày đặt
như buổi sáng mờ sương trên Cao Nguyên. Làn da biến
trạng từ thảm cỏ tươi non thành vơ thân cây
cổ thụ, và bao nhiêu thứ nữa cho tôi biết
ảo ảnh mà tôi nh́n ngắm đó là tôi. Rồi tự
hỏi, có chấp nhận cái tôi hiện hữu hay không? Càng nghĩ càng
thấy hụt hẩng, đầu óc mụ mẫm.
Nh́n quanh toàn ánh sao, nhấp
nhánh. Thiên thần vụt mất, t́m đâu
không thấy! Đôi
cánh trắng Em gắn trên tôi giờ tơi tả. Tôi cố sức quạt đôi tay cho khỏi rớt khỏi không trung. Càng quạt, th́ lông của
đôi cánh càng rơi rụng.
Tôi rớt càng lúc càng nhanh. Người
người bên dưới, hầu như không nghe thấy. Những ánh nến Giáng Sinh càng lúc
càng nhấp nhánh nhanh hơn, mọi người reo ḥ . . .
Tôi lo sợ, kêu cứu càng lúc càng to . . . cho đến khi
tôi nghe được tiếng ú ớ của chính ḿnh . . .
Bên ngoài tiếng pháo đ́
đùng thi nhau nổ ḍn tan. Đồng hồ chỉ 12
giờ đêm! Réveillon,
nhân loại mừng Chúa sinh ra đời.
Th́ ra đây chỉ là giấc
mơ! Tôi mừng v́ thoát khỏi cơn kinh hoàng,
Tôi
tiếc và buồn nao nao v́ Thiên Thần đă cho tôi giấc
mơ tuyệt vời, biết đến bao giờ tôi
mới gặp lại khuôn mặt khả ái đó nữa.
Bên ngoài gió lao xao. Ly rượu đêm Giáng Sinh
đă cạn, đang nằm yên trong ḷng tay. Chiếc ghế
thật êm làm tâm hồn tôi dần dà sảng khoái. Chiếc TV đang
hát bài ca đêm Giáng Sinh, nhẹ nhàng thánh thót. Giọng ca bè trầm bổng
như ru tôi vào giấc mộng, phải
chăng để gặp lại Thiên Thần mang đôi
cánh trắng! Tôi cố như
không muốn tỉnh ngủ, chỉ để mong gặp
lại những ǵ tôi vừa mơ trong giấc mơ chưa
trọn, để được bay bổng và t́m lại Em,
để được nắm đôi tay dịu êm,
để được ngắm đôi mắt Em
cười và được đặt chiếc hôn
nồng nàn trên mái tóc phiêu bồng theo gió.
Em
là ai? Là Thiên Thần Đêm Giáng Sinh ư?
Tôi
là ai? Là Từ Thức lạc
vào Tiên Cảnh?
Phải
hôn?!!
Mộng có khi nào trở
thành thực? Nếu cuộc đời là
một vỡ tuồng có lớp có lang mà
tôi là diển viên, th́ tôi mong được cùng em thủ diển
nốt vai tṛ được tạo dựng.
Tiếng chuông giáo
đường ngân nga. Tiếng cầu kinh
vang vang trên không. Bài thánh kinh vang vọng trong đêm khuya thanh
vắng. Tiếng
pháo vẫn c̣n nổ ḍn trong xóm. Tôi nghe tiếng reo ḥ
ngoài khung cửa. Trong này, tôi chấp tay
khấn nguyện Thiên Thần mang an b́nh và yêu thương cho
tôi, cho con cháu, cho những người tôi thương và
những người thương tôi . . .
Phạm
Văn Ḥa
Đêm
Giáng Sinh, 2009