Phạm Văn Hòa
Hai
Mùa Mưa
Trời chiều nay không có nắng Hạ
vàng, bầu trời mây đen nặng trĩu. Ngồi một mình nhâm nhi ly cà phê
nhìn mưa rơi bên ngoài càng lúc càng nặng hạt làm tôi
cảm thấy cô đơn. Dù
vậy, tôi rất thích mưa, vì mưa mang đến cho
tôi nguồn cảm hứng, gợi nhớ những kỷ
niệm xa xưa.
Mây đen ùn ùn kéo đến từ vùng
vịnh
Lớn lên, khi trọ
học ở Sài Gòn, hễ mỗi lần mưa gió thì tôi
khoác áo mưa, thả bộ ra ngoài.
Lang thang trên những con đường có cây cao, bóng
rậm, để nhớ lại lúc ngày xưa còn bé,
để những giọt mưa thấm ướt,
để được hưởng cái mát lạnh
trời ban. Tôi ca nho nhỏ
những bài hát mình ưa thích.
Tôi đá từng vũng nước đọng bên
đường, lòng chợt vui khi nước bắn tung
tóe. Ánh đèn đường vàng
vọt của các cột đèn so vai ủ rũ vì
lạnh. Các quán sá,
người người co ro như cố giữ chút
hơi ấm. Có bếp than
hồng của người sửa xe bên đường lách
tách nổ, khói um vì hơi ẩm và vì những có giọt
mưa lén rơi vào bếp.
Đường sá trở nên vắng vẽ hơn cho
tôi có cảm tưởng không bị quấy rầy bởi
sự huyên náo của thành phố.
Tôi đi miệt mài, đầu óc trơn tru sạch
sẽ như đang tắm gội, như được
thêm nguồn hứng khởi.
Tôi chỉ trở về nhà trọ khi mưa tạnh
hay khi quá lạnh đến cóng tay . . . và tôi cố viết
những vần thơ để ghi nhận những chất
chứa trong lòng. Cơn mưa
năm đó khi hai đứa cùng trọ học xa nhà, không
biết tôi đã nói những gì mà em bằng lòng cùng tôi
đội mưa dạo phố.
Hai đứa cùng khoác dưới chiếc áo mưa
tản bộ. Gió mơn man, ve
vuốt từng sợi tóc của em. Hai mái đầu thật gần,
để những sợi tóc quấn quít khuôn mặt em và
tôi. Mưa để lại
những hạt nước ngọt ngào trong veo như "ngọc trai" trên khuôn
mặt em sũng ướt.
Tay trong tay, chúng tôi chia nhau chút hơi ấm để
mặc cho ngoài trời mưa gió.
Mỗi cơn sét từ thinh không đưa chúng tôi
gần nhau hơn, sát nhau hơn . . . và tôi mong tiếng sét của cơn
mưa miền nhiệt đới đừng bao giờ
dứt. Tôi tưởng như
mình là người hạnh phúc nhất trong cơn mưa. Em cười bằng mắt, em
nói bằng cử chỉ thân ái, và chúng tôi trao nhau nụ hôn
đầu tiên của mối tình khi cơn mưa nặng
hạt. Những giọt
nước mưa như dung môi để hai tinh thể chúng
tôi hòa hợp trong niềm hạnh phúc mới. Tôi thầm cám ơn trận
mưa, vì đã bắt cho tôi nhịp cầu bước qua
vũng đầm nhút nhát. Và
chúng tôi ngượng ngập nhìn nhau sau giây phút tuyệt
vời này!
Còn mưa
ĐàLạt thì lạnh hơn, se thắt hơn. Cảnh mưa ĐàLạt thì tình
tứ và lảng mạn hơn quê tôi, khi những
đồi, những thung lũng nối tiếp mờ
dần nơi chân trời khi mưa giăng giăng. Gió vi vu qua đồi thông chập
chùng như nghe tiếng tiêu lẫn khuất, vi vút như
tiếng sáo Tao Đàn. Gió cao
nguyên tạo thành từng cơn sóng mưa trên thinh không ào
ạt băng qua đồi núi, thung lũng. Có lần ngoài bải tập cơn
mưa ập đến. Bó
mình trong chiếc áo poncho, gối đầu trên tay súng,
nhấm từng lá thông chua chua hương vị thật
dễ chịu để nhớ về em và lẩm bẩm với
bức hình em như thằng lính khật khùng. Những trận mưa khi tôi
chập chững những bước đầu trong đời
binh nghiệp từ ĐàLạt, Trại Hầm, Thác Prenn,
đồi 1515, đến căn cứ sình lầy ở
Dục Mỹ . . . dù có khổ nhưng chưa bằng những
cơn mưa ngoài trận địa, trên những con
đèo heo hút miền cao nguyên Kontum, Pleiku, các nơi Bồng
Sơn, An Lão, Sơn Hòa, Vũng Rô, Quốc Lộ 1, Quốc
Lộ 21, Quốc Lộ 19 . . . kẻ thù rình rập,
bất trắc khôn lường.
Vận nước đã
đến hồi hấp hối, những cơn mưa
theo tiển tôi rời quê hương vào ngày 30-4, khi
chiếc tàu LCM8 của chúng tôi rời vùng biển CàMau,
rời vùng đảo Hòn Khoai thân yêu, xuôi về Nam
để tránh cảnh sống với những kẻ không cùng chiến tuyến. Cơn mưa dai dẳng
tưởng không bao giờ dứt.
Trước mặt mờ nhạt như tương
lai vô định. Sau lưng là
mảnh đất tận cùng nước Việt thân yêu
nhỏ dần, mờ nhạt dần cho dến khi chỉ
còn nhấp nhô dưới sóng biển. Đây là con đường, là
thủy trình tôi đã chọn đi qua mà sẽ không bao
giờ trở lại. Gia
đình tôi gồm vợ và ba đứa con nhỏ phải
rời bỏ quê hương trong nỗi thống
khổ. Những giọt
nước mắt lăn dài trên má, khi hình ảnh quê
hương tôi bị chìm hẳn trong sóng nước.
Quê hương
ơi!
Bao giờ tôi mới
trở lại nơi đây!
Bao giờ tôi mới
gặp lại bà con họ hàng, anh chị em!
Bao giờ tôi mới
gặp lại người Mẹ thân yêu gầy gò, cằn
cỗi kể từ khi Ba tôi qua đời!
Bao giờ tôi mới
gặp lại những chiến hữu đã cùng tôi ôm súng
gìn giữ quê hương!
Lượn sóng biển nhấp
nhô bên mạn tàu, như biểu đồ diển
đạt tâm tình của tôi, mông lung, lo lắng. Cơn mưa miền nhiệt
đới càng lúc càng nặng hạt làm mờ chân trời
trước mặt, như viễn ảnh tương lai
của tôi, của gia đình tôi và của bao nhiêu sinh
mạng trên tàu. Hòn Khoai là hòn
đảo tận cùng cực Nam của quê hương tôi,
từ từ biến dạng dưới chân trời, phủ
lấp bởi cơn mưa như không bao giờ dứt,
khi chiếc tàu loại đổ bộ của chúng tôi xa
dần hải phận Việt Nam.
Giả biệt Hòn Khoai,
Giả biệt Cà Mau,
Giả biệt Việt
Nam quê hương tôi!
Sau bao ngày lênh đênh trên
biển mưa bão, chiếc LCM8 già nua cũng đưa chúng
tôi đến Pulau Perhentian. Bao
nhiêu ngày ở hải đảo Mã Lai là bấy nhiêu ngày chúng
tôi hứng đủ cơn mưa miền nhiệt
đới. Gia đình tôi, gia
đình người bạn cùng khóa và hai gia đình nữa
cùng chia nhau căn lều nhỏ, dưới rặng
dừa ven biển. Tôi không
thấy thơ mộng chút nào cho dù cảnh trí rất nên
thơ, vì trong đầu chất chứa bao nhiêu ưu
tư, bao nhiêu câu hỏi không có lời giải đáp. Tầm tay tôi quá ngắn, không
với tới những gì mà Tạo Hóa đã sắp sẳn
cho đời tôi. Một hôm,
mưa gió tơi bời trong đêm, làm tróc gốc cây
dừa cạnh lều, nhưng nhờ Trời gia đình chúng
tôi được bình an. Làm
sao ai có thể biết được bất trắc
ập đến đời họ, như tai nạn
"cây dừa" này, như quốc nạn mà dân Việt
phải gánh chịu. Thôi
đành phó thác cuộc sống của tôi và gia đình trong
bàn tay của Thượng Đế. Đức tin đã giúp tôi sống qua những
ngày cùng cực nhất trần gian.
Niềm tin đã nung ấm nguồn năng lực
tiềm ẩn còn sót trong tôi, để tôi và gia đình sống
qua cơn khổ nạn.
Bây giờ, chúng tôi đã
tìm thấy chân trời ở phương Nam,
Chúng tôi đã tìm
được ánh sáng khi định cư trên phần
đất Tự Do!
Nhưng nơi xứ
người, mưa mang đến cho tôi nhiều buồn
hơn vui. Có phải vì tôi quá
ưu tư cho cuộc sống mà ngoại vật bị
nội tâm chi phối? Có
phải tuổi đời chồng chất làm tâm hồn
mình cằn cỗi? Tôi vẫn
thích mưa, dù mưa có làm tôi bị cóng lạnh vì cơ
thể già nua. Nhưng mưa
vẫn cho tâm hồn tôi được tắm gội,
đầu óc tôi như có cơ hội bừng dậy
để sáng tác . . . để nhớ "Ông Bà Ông Vãi"
như má tôi thường nói lúc còn sanh tiền. Những lúc sau này, mưa thường
mang cho tôi những tin buồn.
Mười năm trước, tôi có đứa
bạn thân cùng khóa qua đời khi trời hôm đó
cũng bão tố như hôm nay.
Hai năm sau đó, người Thầy kính mến đã
rèn luyện tôi trong những bước đầu binh
nghiệp cũng ra đi vào một đêm mưa gió. Và hôm nay Houston mưa gió đã mấy
ngày liên tiếp, tôi lại đội mưa để đến
chào tiển biệt một người đàn anh
đồng môn. Còn năm ngoái
cũng những cơn mưa Hạ, tôi đã chia tay
với người vợ thân yêu mà năm mươi
năm trước tôi với em đã cho nhau nụ hôn
đầu đời trong cơn mưa miền nhiệt đới
ở quê nhà, để bắt đầu cho cuộc tình
duyên.
Xưa kia, tôi
được tắm gội trong những cơn mưa
ở quê nhà để nên người khôn lớn, như mầm
non cần nước để đâm chồi nảy
lộc, như cây cần nước để đơm
bông kết trái, như sông cần nước để mang
phù sa nuôi sống dân tôi. "Những cơn mưa
đầu đời"
đã cho tôi những kỷ niệm thật
đẹp, mang đến cho tôi một mối tình thật
tròn trịa và hạnh phúc. Cuộc
đời dâu bể, thay đổi khôn lường, bao
nhiêu mùa mưa tiếp nối trong đời, bao nhiêu
cơn mưa ở quê nhà và ở xứ người đã
góp nhặt tích lũy trong tôi, như những viên gạch
lót đường đưa tôi đến nơi này.
Còn nay tôi như cây
dần khô, thì mỗi cơn mưa lại nhắc tôi
đến những kỷ niệm, những con
đường, những con sông, con rạch, lúc ngày xưa
còn bé; những địa danh, những trận địa
đã tích lũy trong đầu tôi sau bao năm chiến
tranh, lúc phiêu bạt nơi quê người, lúc giã từ
người vợ thân yêu. Giờ
đây, tôi không còn đầm mình trong mưa như lúc bé, mà
tôi chỉ ngắm mưa qua khung cửa nhỏ trong tâm
trạng bồi hồi luyến tiếc như bị
gạt ra ngoài lề của xả hội.
*
**
Bên ngoài nắng đã lên cao, ngồi nhâm
nhi ly cà phê đầu ngày nhìn qua khung cửa vườn sau
mà không biết cuộc đời tôi rồi sẽ ra
sao? Que sera, sera! What will be, will be! Như có bóng ai len lén đến
bên tôi nhẹ nhàng êm ái. Nghe
tiếng ai gọi tên tôi thật đầm ấm như
tiếng nói bên tai đêm đêm đưa tôi vào giấc
ngủ tuyệt vời.
Cảm thấy có vòng tay ai đặt hờ trên vai
như truyền cho chút hơi ấm, như chia sẽ cùng
tôi chút ngọt bùi. Có bàn tay ai
cầm lấy tay tôi để cùng chia ly càphê đầu
ngày. Có tiếng ai hát êm
đềm làm hồn tôi bay bỗng.
Có tiếng động nhẹ đâu
đây,
Nhìn quanh cũng vẫn tôi với tôi,
Chiếc ghế bên cạnh vẫn còn
trống trơn, im lìm.
Dụi mắt mấy lượt! Đồng hồ chỉ đúng 10 giờ sáng!
Nhìn ra ngoài, bầu trời bắt
đầu sẩm tối, mây đen vây kín ở chân
trời. Có lẽ "Những cơn mưa cuối
đời" sắp bắt đầu và biết
đâu tôi sẽ tìm được hạt mưa "ngọc trai" đã
một lần tôi tìm thấy trong đêm mưa ngày nào . . .
Phạm
Văn Hòa,
Mùa
bão 2010