SỔ
CÓ MỘT CÔ
GIÁO TRONG ĐỜI
Trần Bang Thạch
Hôm nay là
ngày các học sinh trở lại trường, bắt đầu một niên học mới. Ngày mai là rằm tháng
Bảy có Lễ Vu Lan
Thắng Hội, cũng là ngày
con cháu nhớ ơn cha mẹ hiện tiền và ông bà
từ bảy đời trước.
Không nhớ
từ hồi nào, tôi luôn
nghĩ tới mẹ tôi mỗi
mùa tựu trường dù cho ngày tựu
trường và Lễ Vu Lan cách nhau cả
tháng, không cận ngày như năm nay. Tôi cũng không nhớ rơ lắm
thuở đó trong đầu óc trẻ thơ
của tôi có cái lư
do ǵ để mỗi khi nghĩ
tới ngày tựu trường là nghĩ tới
mẹ dù cho mẹ đang
ở bên ḿnh hay sau này khi
mẹ đă đi thật xa. Lớn hơn
một chút, và măi cho
đến bây giờ, tôi cũng chưa t́m thấy cái ràng buộc
nào rơ nét
giữa ngày tựu trường và mẹ. Chắc
chắn là tôi không bị
ảnh hưởng bởi bà mẹ
ở làng Mỹ Lư của ông
Thanh Tịnh khi học “Hằng năm cứ vào cuối
thu lá ngoài
đường rụng
nhiều...” v́ khi tôi biết
cột chặt mẹ tôi với
ngày tựu trường là lúc tôi chưa
biết đọc.
Mẹ tôi
không là một cô giáo,
nhưng cả cuộc đời tôi, tôi đă
có cô-giáo-mẹ. Cô-giáo-mẹ của tôi không có một
chút chuyên môn sư phạm,
không đứng lớp và không
bao giờ nghỉ hưu. Thù lao suốt đời của cô-giáo-mẹ là niềm vui
và nỗi buồn. Hằng ngàn, hằng
triệu cô giáo này đă
và đang có mặt trên
đời, tiếp nối làm cô-giáo-mẹ.
Có bao nhiêu người
mẹ là có bấy nhiêu
cô-giáo-mẹ, có phải không?
Như bao
nhiêu người mẹ khác, mẹ tôi nuôi
tôi lớn và dạy tôi,
mong tôi nên người. Tôi lớn hay tôi bịnh hoạn, èo uột; tôi
ngu dốt
hay khôn ngoan; tôi nên người
hay không...là do ở chính tôi. Bịnh
hoạn cứ kết dính vào cơ thể
tôi, bẩm chất tôi không thông minh như người, tánh t́nh tôi
chỉ hướng theo cái
xấu...th́ cô-giáo-mẹ chỉ c̣n biết cố hết sức ḿnh chăm lo, dạy dỗ, nhiều khi phải đau ḷng mà
“thương con cho roi cho vọt”.
Có bao nhiêu
người mẹ trên đời này mà không
biết hy sinh cả niềm
vui và hạnh
phúc của ḿnh, có khi
hy sinh cả
đời ḿnh cho con? Con lớn khôn, mẹ vẫn lo. Con đau yếu, ngu
dốt, mẹ lo nhiều hơn. Con ở
gần, mẹ lo. Con
ở xa, mẹ càng lo hơn. Con có danh có
phận với đời mẹ vẫn khuyên dạy như ngày con c̣n bé.
Khi lực bất ṭng tâm th́
người mẹ chỉ c̣n biết
buồn, lo, rồi cầu trời khấn phật...và khóc. Cô giáo ở trường lớp cũng vậy, ai cũng
muốn học tṛ ḿnh giỏi,
ngoan và thành công; nhưng
đâu phải tất cả học tṛ ḿnh
đều làm được như vậy. Nỗi buồn của
cô giáo chắc
không quá dài và quá
to bằng nỗi buồn của cô-giáo-mẹ. Cô-giáo-mẹ lo cả đời, buồn cả đời và khóc cả đời
trước đứa
con không nên
người của
ḿnh. Chắc không cần phải nói: Một người mà “không nên người” th́ vô cùng
đắc tội và vô cùng
bất hiếu v́ không biết
tới nỗi khổ quá to lớn của mẹ ḿnh. Con hư một, mẹ khổ mười.
Mẹ tôi
không có nhiều chữ nghĩa nhưng mẹ là cái
gương sống bên ḿnh tôi. Những năm tháng vất vả mẹ góa nuôi
con cho tôi biết thế nào là t́nh
thương yêu và ḷng hy
sinh của mẹ. Đồng tiền mẹ kiếm được
qua những đêm dài mẹ thức
trắng bên đèn khuya hiu hắt, c̣ng lưng trên cái bàn
máy cũ, hay những đồng tiền mẹ chắt mót từ hoa lợi
của một miếng vườn nhỏ ở quê nghèo làm hiện
ra trong mắt tôi những
nấc thang mà tôi phải
bước để
đi lên, tôi phải đi ra khỏi
cái cảnh sống thiếu thốn này bằng đôi tay và bằng
trí óc của
ḿnh. Những tháng ngày mẹ
tôi cận kề bên giường
bà ngoại bị liệt chân tay nhiều
năm trời đă dạy tôi thế nào
là hiếu để; dạy tôi gấp ngàn
lần chuyện Nhị Thập Tứ Hiếu học ở trường...Nhiều lúc tấm gương đó nhạt nḥa trước mắt tôi khi
tôi nghĩ tới mẹ, nhưng trong ḷng tôi không
có cái ǵ
rơ hơn h́nh dáng mẹ
ḿnh.
Thầy cô
giáo của tôi dạy tôi
chữ nghĩa và kiến thức. Dù c̣n sinh tiền
hay khi đă quá văng, Cô-giáo-mẹ
của tôi dạy tôi ở đời từ lúc tôi chưa
biết ǵ cho đến khi tôi đă
thành ông của các cháu.
Cô-giáo-mẹ của tôi đă ra đi
từ lâu nhưng mẹ chính là bài
học sống mà học hoài
chưa chắc ǵ tôi đă
thuộc.
Cho
nên, hạnh phúc thay, tôi
có một cô-giáo-suốt-đời. Chắc ai cũng vậy.
Phải chăng đó là cái
lư sâu xa
khiến cho tôi hễ đến
ngày tựu trường là nghĩ đến Lễ Vu Lan
Báo Hiếu và nghĩ đến
Cô-giáo-mẹ.
Có lạ lắm không: Hôm nay dẩn cháu đến trường nhập học mà cứ
nghĩ đến mẹ ḿnh!
Ngày tựu trường 23-8-2010 nhằm
14 tháng 7 Canh Dần
Trần Bang Thạch