Phạm văn Ḥa

 

 

 

Một Ngày,

Thế Giới Quanh Ta

 

 

Sáng nay thức giấc.  Hé mắt nh́n những tia sáng đầu ngày lọt qua khung cửa sổ.  Tôi thấy lờ mờ mấy luống hoa, tỏ dần, tỏ dần khi ánh dương dần tỏ.  Không một tiếng động, xung quanh hoàn toàn yên lặng.  Chỉ thấy cành lá lao xao.  Lâu lâu tiếng chuông gió thánh thót phá tan bầu không khí yên tỉnh ban mai.  Trên bầu trời, những vệt mây đầu ngày lừng khừng như vừa thức giấc.  Từng đàn chim nhấp nhô ĺa tổ sớm, như những toa xe lữa nhẹ nhàng lướt trong không gian.  Một ngày mới bắt đầu!  Tôi vươn vai.  Cảm nhận được làn không khí hít đầy vào buồng phổi.  Tri giác của tôi bắt đầu làm việc . . . như chiếc xe antique nổ máy vào buổi sáng mùa Đông! 

"Cám ơn Trời đă cho tôi thức dậy sáng nay để hưởng một ngày mới"

Ra khỏi giường chậm chạp theo từng động tác mà tôi đă đọc được đâu đó, khuyên là người ở vào lớp tuổi tôi nên chậm răi bước xuống giường khi thức dậy để máu kịp luân lưu lên đầu, kẻo không, sẽ bị chóng mặt gây chấn thương.  Lê từng bước nhỏ ra bếp, châm ly cà phê đầu ngày, cúng nhà tôi một ít pha với nước đá, phần c̣n lại là về phần tôi.  Tôi đếm đủ bảy muỗng cà phê để cúng.  Nếu có người hỏi tại sao lại 7 muỗng.  Tôi không biết đường nào trả lời, mà tôi cũng không biết tại sao lại 7 muỗng, và từ lúc nào tôi bày ra cái tṛ này.  Tôi c̣n nhớ lúc nhà tôi bệnh nặng, mỗi sáng cũng ngồi trên chiếc ghế này uống cà phê đá hay cà phê sửa đá tôi pha, lúc nào cũng gật gù khen ngon.  Có lẽ 7 là số may mắn và tôi mong nhà tôi chóng lành bệnh!

Mùi cà phê thơm phức.  Khứu giác tôi bắt đầu làm việc.  Nhấp ngụm cà phê đầu ngày.  Vị giác của tôi làm việc.  Tôi cho thêm ít đường, không biết sao sáng nay vị cà phê đắng hơn mọi ngày.  Hai tay ôm gọn ly cà phê nóng.  Xúc giác bắt đầu mở máy truyền hơi ấm đến tận trong tim sau một đêm lạnh lẽo cuối Thu.  Khói cà phê lười biếng vươn lên nhẹ nhàng ẻo lă như h́nh cô gái trong tranh.  Thị giác bắt đầu, đánh thức trí tưởng tượng của tôi . . .

 Ngửa mặt lên trời cám ơn tất cả những ǵ tôi được ân hưởng, biết và nhận thức được sự việc chung quanh.  Tôi húng hắng ho, nghe được tiếng động từ ḿnh phát ra.  Uống một ngụm cà phê nóng.  Tôi khe khẻ hát,

Tôi yêu, xem một cuốn truyện hay,

Tiếng chim hót đầu ngày, và yêu biển vắng

Tôi yêu, ly cà phê buổi sáng,

con đường ngập lá vàng . . .

tôi cũng yêu em . . . (Đức Huy)

Tiếng động quanh tôi.  Ánh sáng quanh tôi.  Các luồn sóng ngắn, sóng dài của đài phát thanh, phát tuyến quấn lấy tôi mà tôi không biết . . . và bao nhiêu thứ nữa quấn quít quanh ḿnh mà nào tôi có hay!  Có nhiều thứ đă trải qua cuộc hành tŕnh cả tháng, cả năm, cả trăm ngàn năm từ các tinh tú ngoài không gian xa thẳm để đến với tôi hôm nay, như ánh sáng tôi bắt gặp, như các tia phóng xạ quanh ḿnh tôi không thấy . . . Cuộc sống con người đă nhỏ bé, khi nghĩ đến những điều này, tôi càng thấy ḿnh nhỏ bé hơn!

Không gian sao bao la

Con người quá bé nhỏ

Chưa bằng hạt cát phù sa

Không bằng bụi mờ trong gió. . . (Sẽ c̣n lại ǵ, Phạm Văn Ḥa)

 

How immense the universe

How tiny a human

Even smaller than a grain of sand on a beach

Or a spec of dust in the wind . . . (Phạm văn Ḥa)

Những ǵ tôi có được hôm nay:  tôi nghe, tôi thấy, tôi nhận biết, là v́ từ khi sinh, tôi được thụ hưởng cái gia sản mà tạo hóa ban cho con người.  C̣n biết bao nhiêu thứ khác quanh ḿnh mà chúng ta đâu hề hay biết, v́ ngủ giác quan hạn hẹp trời ban.  Đừng tưởng con người là chúa tể muôn loài rồi nghĩ ta biết hơn mọi vật.  Sai bét!  Như con chó, con mèo, kể cả như con kiến, con rệp cũng có nhiều điểm hơn hẳn con người.  Nhiều thứ chúng biết, chúng chịu đựng được mà ta cóc biết, cóc chịu đựng nỗi!  

C̣n riêng con người, về ngũ giác quan có người thính tai, th́ lại không "thính" giác quan khác.  Có người được cái này th́ mất cái kiaMà chính như ḿnh đây, tuổi trẻ khác, khi về già th́ lại khác.  Người được huấn luyện sở trường về môn nào, h́nh như phần "giác" đó được mở mang hơn những người không được huấn luyện.  Xưa kia, khi qua Mỹ, lúc tôi 33 hay 34 tuổi ǵ đó tùy theo tuổi Tây hay tuổi Ta.  Mỗi sáng nằm ru đứa con út, tai tôi có thể nghe được chiếc lá rơi ngoài sân sau.  Thật đó!  Thế mà dạo này điếc lác làm sao!  Tuy không đến nỗi tệ, như khi nghe tiếng "Đing!  Đing!" của thang máy, tôi quay về hướng này, trong khi mọi người lục tục đi về hướng kia!  Hay mỗi khi nghe tiếng điện thoại reo, tôi cũng lục hết túi này qua túi khác!  Ấy vậy mà tôi c̣n hơn thằng bạn thân.  Tôi nhớ mỗi lần gặp nhau, tôi thường hay ngồi đối diện với hắn để tán gẫu.  Mấy lần điện thoại của tôi reo, dù ṃ đủ chỗ trong người, rồi tôi cũng lôi ra được cái cell để nói chuyện.  Cùng lúc, thằng bạn của tôi cũng quơ cái cell của hắn rồi hét "Alô! Alô!" Om ṣm.  Xong hắn nh́n tôi lẩm bẩm, cằn nhằn là ai gọi phone mà không nói ǵ cả.  Th́ ra hắn nghe phone của tôi reo mà cứ tưởng của ḿnh!  Than ôi tuổi già nghễnh ngăng!!! 

Trong khi đó, chị nhạc sĩ tôi quen lại tai thính vô cùng!  Nghe những âm thanh mà tôi không hề nghe thấy.  Chị nghe tôi hát, không tỏ vẽ ǵ là chú ư, thế mà biết là tôi thiếu nữa tông chỗ này, thăng giảm chỗ kiaThậm chí, chị bỏ đi ra ngoài mà trên này nếu ai đánh sai ngón trên phím đàn, chị cũng biết.  Tôi phục chị vô cùng!  Bởi vậy chị mới là nhạc sĩ!  Nhưng nghĩ cho cùng.  Chắc nhạc sĩ cũng khổ sở lắm, v́ tối ngày bị các nốt nhạc, âm giai, âm sắc, âm độ quấn quít, vây quanh đày đọa chớ sướng ích ǵ!  Đi đâu cũng nghe những âm thanh mà người khác không nghe, rồi bắt cái đầu ḿnh làm việc hoài.  Có hôm chị đánh đàn cho ai đó hát trong một buổi tŕnh diển, sau khi bài nhạc chấm dứt tôi nghe chị nói "Mô Phật".  Không biết là chị cám ơn trời phú cho ḿnh cái thiên tài, mà người đời ít ai có được, hay là chị mừng cho người hát uống thang thuốc liều và đă làm xong phận sự!

C̣n tôi, tri giác dù bớt bén nhạy, nhưng cũng c̣n làm việc.  Nhờ vậy tôi c̣n có thể viết lách, ghi nhận những điều cảm nhận ở thế giới quanh ḿnh.  Cho tới lúc nào tôi không c̣n biết ǵ, chớ giờ đây tôi enjoy những ǵ trời ban c̣n sót lại.  Nay, tôi nh́n sự vật chung quanh với cảm quan khác hơn lúc c̣n trẻ.  Tôi thích nghĩ đến các sự việc đang diển ra, muốn biết nó đă phát sinh từ lúc nào và rồi sẽ ra sao?  T́nh yêu cũng vậy, thấy đó rồi mất đó.  Vuột khỏi tầm tay ta lúc nào không hay.  Th́ ra con người hoàn toàn thụ động và hứng chịu mọi hậu quả ập lên đời ḿnh cho dù có muốn hay không.  Vậy chỉ c̣n có cách là làm sao cho cuộc sống của ḿnh được vui, để sẳn sàng đón nhận một sự trừng phạt nào đó giáng xuống bất cứ lúc nào.  Từ ngày sinh ra đến ngày "trăm tuổi" con người phải phấn đấu từng giờ, từng phút để sanh tồn.  Mỗi lần đọc lại  chồng báo cũ, nh́n lại h́nh ảnh ngày xưa, kư ức hiện về, đầu óc cứ thế mà bị nỗi vui  buồn dày ṿ, đay nghiến.  Ly cà phê đầu ngày, ánh sáng ban mai, hoàng hôn khi bóng chiều len lén đến, hay ánh trăng dật dờ bên khung cửa sổ, luôn làm ḷng tôi chùng xuống.  Tôi thích làm thơ, thích viết văn, thích ca hát, thích ngắm bức tranh đẹp, hay để ḷng thả lỏng theo sóng biển xô bờ . . . Bởi tôi biết một ngày nào đó tôi không c̣n thấy, không c̣n nghe, không c̣n cảm nhận như tôi có được hôm nay.  Bởi tôi hiểu cuộc đời rồi cũng đến hồi kết thúc.  Đi t́m sự vĩnh cữu trên đời chỉ là ảo tưởng.  T́nh yêu cũng không thoát khỏi cái ṿng luân vũ này.  Nhưng t́nh yêu hơn những thứ khác trên đời, v́ cho ta cái cảm giác êm ái, và thi vị của cuộc sống.  T́nh yêu như ḍng nước mát, như khúc nhạc, như bài thơ, như tất cả những ǵ ḿnh mong ước.  Và có lẽ, cuộc sống con người sẽ sung sướng hơn, nếu có được,  

Một t́nh yêu đưa ta vào đời, khi cuộc đời trước mặt toàn màu hồng, và

Một đưa ta ra khỏi cuộc sống, khi bao nỗi ê chề đă nhào nặn soi ṃn thân xác, tâm hồn . . .  

Nếu tôi có được t́nh yêu hôm nay,

sự trân quư sẽ khác hơn dù mối t́nh đầu của tôi tuyệt đẹp.  Sẽ được gạn lọc qua một lăng kính của cuộc đời dù tôi có chủ đích hay không!

Nếu có người yêu tôi bây giờ,

họ cũng sẽ nh́n tôi dưới một góc cạnh khác không giống như tôi đă từng được nh́n lúc thuở hoa niên. 

t́nh yêu này,

sẽ như bức tranh đầy màu sắc mà cả đời tôi ao ước được ngắm, sẽ như bài ca dễ thương mà cả đời tôi mơ được nghe, sẽ có vị ngọt của quả chín mà cả đời tôi mong được nếm . . .

Tuyệt vời! 

V́ đây là lần sau chót tôi được nghe, nói, thưởng thức những ǵ mà đời tôi chưa được toại nguyện, v́ đây là cuối cùng tôi có cơ hội làm những điều ḿnh đă thiếu sót trong thời hoa niên.  

*

**

Bên ngoài trời đă sang Đông,

mùa Thu đă tàn,  

Nh́n lá vàng rơi ngập lối đi.  Xác lá dật dờ theo từng cơn gió.  Có chiếc nương  gió bay thật cao, cao hơn, xa rời thân cây mẹ, như cuộc đời tôi hôm nay.  Có chiếc lao đao theo cơn gió lốc, bấp bênh như cuộc sống con người.  Có chiếc thẩn thờ nằm dưới gốc cây mặc cơn gió lớn như những đứa con ngoan của mẹ.  Cuộc sống chúng ta, đời sống con người cũng giống như thế thôi.   Cuộc sống bị cuốn hút theo thời gian và không gian.  Cuộc sống là một chuỗi ngóng-trông-mong-đợi, là ước muốn khôn nguôi, như tôi mong đợi ngày lễ lạc, Tết tây, Tết ta . . . Trớ trêu thay, chính những ngày này làm tôi buồn và cô đơn hơn.  Tại sao tôi không hội nhập vào cuộc vui ngoài kiaTại sao tôi không đốt lên ngọn nến, ngọn đèn thay v́ ngồi buồn trong bóng tối?  Tại sao tôi không đến với mấy đứa con, mấy đứa cháu, mà lại thẩn thờ trong căn nhà này với bao nhiêu kỷ niệm?  Khói hương có đem lại cho tôi sự b́nh an trong tâm hồn hay lại mang đến cho tôi nỗi dằn vặt khôn nguôi?  Có phải đây là sự mâu thuẩn nội tại, là ẩn số mà cả đời tôi chưa t́m ra câu giải đáp?

 

Chuông nhà thờ đổ nửa đêm New Year eve.  Đèn Noel trang hoàng trong xóm c̣n sót lại đến hôm nay h́nh như sáng hơn mọi đêm, lung linh như ánh sao.  Quả táo ở New York chậm răi rơi xuống theo nhịp count down, và khúc nhạc mừng năm mới vang lên khi quả cầu bừng sáng chào mừng năm 2011.  Tiếng pháo rền vang.  Người người cười vui, trao nhau nụ hôn, bắt tay nhau chúc mừng.  Đâu đó trong các buổi tiệc tiếng champagne bùng nổ cùng tiếng nhạc dặt d́u trổi lên, và những bước chân quyện lấy đôi chân trên sàn nhảy.  Tôi dững dưng như người xa lạ.  Tôi cảm thấy buồn hơn và nỗi cô đơn dâng lên làm cay nơi khóe mắt.  Tại sao tôi lại phải như vầy?  Liệu có ích ǵ khi tự đọa đày thân tôi!

*

**

Sáng nay, đầu năm mới, tôi thức giấc đúng chu kỳ một ngày kể từ hôm qua.  Tôi lại ngửa mặt lẩm bẩm những điều tôi hằng cầu nguyện khi thức giấc.  Bao nhiêu ngày đêm đă đến rồi đi trong đời, và từ hồi nào tôi bắt đầu cầu nguyện mỗi sáng như hôm nay, thay v́ người đời thường cầu nguyện trước khi vào giấc ngủ!  Khu vườn sau nhà trơ trụi, lá xanh thay màu ĺa cành tự bao giờ để lại cành cây gầy g̣, trơ trụi.  Thảm cỏ xanh non ngày nào giờ th́ vàng úa, buồn tênh.  Tạo vật quanh đây sẽ có giấc ngủ vùi và sẽ thức giấc khi mùa Xuân tới?!  Trời lạnh se thắt, gió lộng đánh đu cái chuông gió nghe như tiếng chuông nhà thờ vang vang.  Tôi tưới cây sau vườn, như để tỏ ḷng thông cảm với những ǵ chúng phải gánh chịu. 

 Dù trời Đông tiết giá, nhưng tôi t́m thấy,

một chiếc hoa duy nhất không hiểu sao c̣n sót lại trên cành, tôi nâng niu và ước cuộc đời ḿnh được như chiếc hoa kia.

một cây cải xanh duy nhất vẫn c̣n xanh, đơm những chùm bông vàng óng, để mớ cải con sẽ mọc lên vào vụ mùa năm sau . . .

ngụm cà phê đầu ngày hôm nay sao ngon và thơm hơn ngụm cà phê tôi uống ngày hôm qua . . .  

Phạm văn Ḥa