Phạm
Văn Ḥa
Hoài Cảm Lúc Xuân
Về
Đầu năm nay, tôi
khệ nệ mấy xâu báo đem lên chùa và hoa quả
để cúng Phật nơi nhà tôi đang thờ tại
đây. Hôm nay trời
thật đẹp, nắng lung linh trên mái chùa. Sân chùa đầy xác
pháo v́ rước Giao Thừa đêm hôm trước, sắc
đỏ rắc đầy sân. Khách thập
phương viếng chùa để hái lộc đầu
Xuân quần áo tề chỉnh, áo lạnh, khăn foulard
đủ màu sắc. Có vài đứa trẻ, bé trai đội
khăn đóng, bé gái mặc áo dài trông thật dễ
thương. Các cô gái Xuân tha thướt trong chiếc áo dài
à-la-mode. Mọi người chuyện tṛ vui
vẽ như để quên đi một năm qua nhọc
nhằn và sẳn sàng đón một năm mới với
nhiều ước vọng.
C̣n tôi vẫn với chiếc
áo ưa thích cố hữu và quần bluejean bạc màu. Có
người bạn để ư, tôi khôi hài giải thích là tôi
có nhiều bộ như vậy lắm mà! Chi bằng lúc c̣n bé cứ mỗi
đêm 30 là tôi đem bộ quần áo mới may để mặc
Tết ra ngắm nghía, săm soi, mong mau đến sáng
Mồng Một là đóng bộ đồ kẻng đi
ṿng quanh xóm trên xóm dưới.
Mỗi bước đi, tôi cứ
ngỡ là cả xóm đang nh́n ḿnh. C̣n năm vừa rồi, th́ tôi
đâu có dịp ăn Tết ăn
nhất ǵ v́ phải ở nhà thương ngóng chờ
kết quả nhà tôi sau cơn giải phẩu.
Từng thời
điểm trong đời, từng khúc phim kỷ niệm!
Khi nhỏ, lúc lớn, đời lính
thời chinh chiến, lúc sống trên hoang đảo Mă Lai,
lúc đến Hoa Kỳ, và đến ngày Xuân hôm nay . . . thật
nhiều biến đổi. Tôi cảm thấy mỏi mệt khi nghĩ
đến tuổi đời. Phải chăng chỉ là căn
bệnh tưởng tượng hay tôi đă mỏi ṃn thân
xác. Chỉ một năm thôi, mọi chuyện ập
đến đời tôi như cơn lũ,
như ngọn gió lốc, xóa hết những ǵ tôi gầy dựng,
gắn bó từ gần nữa thế kỷ đời
ḿnh. Nhà tôi
mất đi, để lại một khoảng trống,
không biết lấy ǵ khỏa lấp. Tôi vẫn chia
đôi ly cà phê đầu ngày mỗi sáng với nhà tôi. Tôi vẫn
đọc lại những bài viết ghi lại những
ngày tháng cuối đời của nhà tôi, và nh́n lại
những bức ảnh ngày xưa để nhớ về
khung trời kỷ niệm.
Thời gian! Vả chăng giúp ích được ǵ? Tôi không chờ đợi
phép nhiệm mầu nữa, v́ tôi chỉ là Con Múa Rối c̣n
sót phải thủ diển vai tṛ con người.
Xuân
đến, Xuân đi trên mái tóc
Đêm
Xuân cô lữ có buồn không?
Thế giới thần tiên của
tuổi thơ qua rồi, rơi rớt dần theo những mùa Xuân đi qua trong
đời. Ngày xưa, mỗi
lần Xuân đến là bao niềm vui: có lân, có pháo, có ĺ x́,
có bầu cua cá cọp, có quần áo mới, và bao nhiêu
thứ vui mà chỉ có ở quê ta thời thơ ấu. C̣n giờ đây,
mỗi lần Xuân về nơi đất khách là mỗi
lần thấy nao nao, quê hương xa vời càng thấy
xa thêm. Đêm
Giao Thừa nơi quê nhà, chiếc ghế trong gia đ́nh
vẫn c̣n trống trơn chờ tôi, đứa con lưu
lạc. Bao
người thân trong gia đ́nh mong được gặp
mặt đứa em, người anh, mau mau trở về.
Tôi mong
được về thăm lại quê hương lắm
chứ vào dịp đầu Xuân, để thăm lại xóm làng xưa, để bước
trên con đường, khoảnh đất thân quen cho dù
nay trở thành xa lạ. Tôi muốn trở về Sóc
Trăng, đi qua đường Hàng Tràm có con rạch
uốn quanh trên đường đi Bải Xàu, dù nay không
c̣n vết tích. Các
bạn tôi, các bà con cḥm xóm, dĩ nhiên chẳng c̣n ai. Tôi
nhớ, hai cây g̣n trước nhà cứ mỗi độ
Xuân về th́ trái khô nứt, g̣n trắng như tuyết bay
bay trong gió. Và tôi muốn viếng ruộng
dưa hấu chín vàng trên đường đi Bạc Liêu,
nơi tôi và người yêu năm xưa ḥ hẹn mỗi
lần tôi về Tết thăm quê nhà.
Tôi
muốn về thăm lại quê hương vào mùa Xuân
lắm chứ! Để viếng chợ hoa
Nguyễn Huệ đầu ắp bông tươi
đầy màu sắc, ngửi mùi hoa thơm thoang thoảng,
ngắm những tà áo dài tha thướt du Xuân dập d́u
trên con đường mang nhiều kỷ niệm, trong
thành phố mà nay đă đổi chủ thay tên. Cũng con đường này vào
mùa Xuân xa xưa, tôi đă t́m mướn chiếc "Xe hơi
Hoa Kỳ" để rước cô dâu mới cùng tôi
sống hạnh phúc cho đến lúc tàn hơi.
Tôi
muốn về thăm lại quê hương vào mùa Xuân
lắm chứ! Để lên miền cao nguyên
ĐàLạt, viếng lại ngôi trường năm
xưa đă biến tôi từ cậu bé miền lục
tỉnh trở thành người lính biết hy sinh cho chính
nghĩa, biết yêu thương đồng bào, biết
chiến đấu dũng cảm cho lư tưởng
quốc gia dân tộc và biết kiến tạo quê
hương đổ nát v́ chiến tranh. Nhưng than ôi, ngôi trường
xưa c̣n đó, nhưng chứa đầy mớ chủ
thuyết của loài lang sói, không biết cội nguồn .
. .tưởng họ từ đất
nẻ chun lên.
Tôi
muốn về thăm lại quê hương vào mùa Xuân
lắm chứ! Để thăm
lại người thương binh chiến hữu
của tôi, đă hy sinh một phần thân thể cho quê
hương. Đă tưới máu, phơi xương đâu đó
tận rừng sâu Trung Việt, trên con lạch nhỏ
Đồng Nai, miền đồng bằng Cữu Long,
nơi thùy dương cát trắng hay ở chiến
tuyến địa đầu. V́ sự hy sinh đó
mà nay họ phải trả một giá rất đắc,
cuộc sống ê chề cay đắng dưới chế
độ vô nhân của những con người không cùng
chính nghĩa.
Tôi
muốn về thăm lại quê hương vào mùa Xuân
lắm chứ! Nhưng tất
cả đă biến dạng, làm cho kư ức tôi hoen ố như
tờ giấy trắng học tṛ bị vấy mực. Họa chăng, t́m
được một vài kỷ niệm vùi sâu trong ḷng
đất nơi nhà tôi, c̣n dấu vết tuổi thơ
của tôi: chiếc giày sandal
tôi mang ngày xưa, cái nạn-dàng-thung bằng gổ thiệt
tốt để bắn chim năm xưa nay đă lên
nước v́ chôn lâu ngày trong ḷng đất. Biết đâu . . . và biết
đâu trong ḷng đất, những nơi tôi từng đi
qua trên quê hương, c̣n lưu lại những ǵ tôi
bỏ sót trên đường đời! Cuộc đời tôi, quá nữa
mang kiếp ly hương, nhưng kỷ niệm chỉ đếm
đủ trên đầu ngón tay. Trong khi kỷ
niệm lúc xa xưa ở quê nhà th́ cao chất ngất. Khi kể về
đời ḿnh, khi viết về kiếp sống con
người, có người hỏi sao tôi quá bi quan, viết
lách chi mà rầu thúi ruột.
Tiếc thay, cuộc vui th́ mau quên,
nhưng nỗi buồn th́ in đậm trong ḷng. Tôi viết không phải để
thỏa mản nhu cầu của người đọc mà
để nói lên sự thật chua chát của đời
người Việt Nam ly hương, và một cách riêng
tư, nói lên những thầm kín, uẩn khuất trong ḷng
ḿnh.
*
**
Lại một năm
nữa Xuân đến với chúng ta nơi xứ người.
Mùa Xuân ở đây sao đáng gọi là
Xuân nhỉ! Dù có
lân có pháo nhưng sao không có hồn. Dù có khói nhang, có ĺ x́,
có bánh mức để rước ông bà, nhưng ông bà
về chơi với ai khi mọi người đều
đi làm tới tối mờ tối mịt. Hăy nh́n bên
ngoài cây cỏ vàng úa, cúc chưa ra bông, mai phải
tước lá, trời lạnh như cắt, sinh khí
chưa trở về với vạn vật . . . th́ làm sao
gọi là Xuân! Trong khi Xuân
ở quê nhà th́ trăm hoa đua nở, hơi Xuân lành
lạnh để gái Xuân có đôi má ửng hồng,
vạn vật khởi sắc v́ vừa thoát khỏi cơn
nắng Hè oi ả. Vậy
mới là Xuân!
Chắc chắn là Xuân ở đây không
giống Xuân ở quê tôi chút nào, bởi vậy tôi chỉ
c̣n thưởng Xuân trong kư ức, để cảm
thấy bớt cô đơn, để nghe được tiếng
pháo rộn ră đêm Giao Thừa, để cảm như gió
Xuân mơn man trên cây trên lá, trên da thịt dù bên ngoài trời
giá rét, và để linh cảm như ông bà tổ tiên, có
cả nhà tôi theo hương khói lung linh về vui vầy
với tôi ba ngày Xuân . . . như những ngày Xuân xưa.
Cha mẹ đă mất, năm anh chị
em c̣n lại, chỉ có tôi là đứa lang
bạc kỳ hồ, xa nhà từ nhỏ. Má tôi lúc c̣n sanh
tiền thường nói "con ngựa trời" này khi
đă xổng chuồng th́ khó mà cầm cương. Bà mẹ quê, dốt
đặc, mà cũng đoán được vận
mạng đứa con ḿnh đúng boong không cần gieo
quẻ. C̣n
tôi khi nhỏ lúc nào trong đầu cũng mơ
tưởng được đi thật xa, đi thật
nhiều, đến những nơi mà tôi chỉ thấy trong
h́nh, đọc trong báo, học trong sách. Bước
đầu được xa nhà là v́ tỉnh tôi không c̣n
lớp, ḷng mừng như mở cờ khi xa nhà lần
đầu. Kế là khi
ra trường quân sự, tôi t́nh nguyện phục vụ
ở đơn vị thật xa, bởi v́ trước
mắt tôi, nước Việt Nam bao la từ Trường
Sơn đến bờ biển Nam Hải, từ Cao Nguyên
đến đồng bằng, từ giới tuyến
địa đầu đến Cà Mau, đây là cơ
hội để tôi đặt chân đến phần
đất mà tôi hằng mơ. Bước sau
cùng là lúc đặt chân xuống chiếc tàu đổ
bộ rời Việt
*
**
Kể
rằng,
Ngày xưa, chị Hai
của tôi dù thông minh nhưng học hành chẳng
được là bao, bởi v́ là chị cả trong gia
đ́nh nghèo, nên phải giúp ba má tôi cán đáng mọi
việc trong ngoài. Chị hy sinh để các em
được ăn học, bởi
vậy tôi sợ chị c̣n hơn sợ má tôi. Chị đẹp.
Có cặp mắt thật
ướt, cánh mũi thon và đôi môi đỏ mọng v́
chị bắt chước má ăn
trầu. Tôi nhớ mỗi
lần nhà có giổ hay Tết nhất, chị hay săm soi
tóc tai chải đầu cho tôi. Chị xức
brillantine lên tóc tôi sau khi bắt tôi gội đầu
với nước tro cho sạch. Chị hay chải
đầu tôi kiểu mà chị kêu là "cái lưởi
liềm". Chị nói vậy mới đẹp hợp
với khuôn mặt của tôi, chớ tôi th́ trông cái
lưởi liềm giống như cái lưởi câu
để câu cá, trên trán của ḿnh. Điều này làm làm
tôi bực bội th́ ít, nhưng sợ đám bạn
cười nhạo th́ nhiều. Lúc đó tôi thấy
ngứa ngáy như có kiến rận ḅ khắp người
mà hễ đưa tay gải th́ chị Hai nói là "ngồi im, làm ǵ mà như con
lăn quăn vậy hả?".
Ôi thôi! Mỗi
lần được chị Hai diện cho, th́ là một
cực h́nh. C̣n ngày tư
ngày Tết, th́ chị bắt tôi làm đủ thứ
để đánh đổi những điều tôi
muốn, như là phải tắm rửa hai cái bàn chân cho
kỹ mới được mang đôi giày sandal cũ mua
lại của thằng bạn trong xóm bởi chị
nghĩ tôi là "Thứ dơ
dáy, lúc nào cũng ḿnh trần chân đất". Phải để
chị ấy chải đầu mới được
mặc áo mới. Phải chùi bộ lư
đồng trong nhà xong th́ mới được đi
chơi với mấy đứa bạn . . . Có hôm tôi quên tưới mấy
chậu bông vạn thọ trồng Tết v́ măi lo chơi
với đám bạn cho đến tối mịt, khi
chị gọi về c̣n đứng cải vă nên bị chị
Hai rượt. Chị ấy rượt theo
như đuổi tà. Tôi vốn sợ ma, mỗi lần cái bóng chị
như bắt kịp sau lưng v́ đèn đường
chiếu là tôi hoảng mà chạy càng dữ hơn. Càng chạy tôi càng nghe tiếng
chân th́nh thịch theo sau. Đến chừng
chạy hết nổi, ngoái lại th́ chị Hai chẳng
thấy đâu. Th́ ra
tiếng chân đó là của của ma! Thật buồn
cười, rồi v́ sợ ma tôi không dám về nhà. Tôi phải đợi,
đợi, đợi . . để
đi theo ai đi về hướng nhà, cuối cùng có vài
người Miên trong sóc đi xe đạp nên tôi chạy
theo. Khổ nỗi họ
lại tưởng tôi muốn chạy đua, nên họ
đạp nước rút, tôi rán theo khi
về đến nhà th́ thở không ra hơi. Lúc đó, hết c̣n sợ bị
đ̣n v́ mệt quá là mệt!!!
Đây là "tai nạn" tôi không bao
giờ quên. Ba ngày Tết, tôi c̣n thích ở chỗ không sợ
bị chị Hai la rầy, sai bảo làm thứ này thứ
khác. Tôi theo đám bạn làm
đủ tṛ mà ngày thường không dám làm. C̣n chị Hai
của tôi bực ḿnh ra mặt, chỉ nh́n ánh mắt là tôi
đoán ngay, nhưng tôi cứ phe lờ đến
độ chị chịu hết nỗi bang bang đến
gần, và tôi nghe tiếng chị . . . rít qua kẽ răng
đầy hăm dọa: "Thằng Năm mầy
giỏi ha! Qua hết Mồng
Ba rồi biết!".
Sau này khi đi học xa về ăn Tết, chị Hai và cḥm xóm đối
với tôi khác hơn. Tôi lấy làm thích thú
về việc này. Mấy đứa bạn cùng xóm,
bỏ học ngang xương, mấy đứa thi
rớt không được đi xa cũng đeo theo hỏi cuộc sống ở Sài G̣n, và tôi
có dịp kể cho chúng nghe những điều mà
đứa con trai miền lục tỉnh mơ
ước. Mỗi lần
về quê ăn Tết, tôi thường
lấy chuyến xe đ̣ rời Sài G̣n vào lúc nữa đêm,
đến sáng hôm sau mới tới nhà. Bao nhiêu lần tôi
bị rầy mà vẫn không chừa. Bởi
trước khi chia tay về quê ăn
Tết, tôi rán vui chơi lần chót với đám bạn và
thường hẹn đi nghe ca nhạc ở pḥng trà Anh
Vũ. Các chuyến xe đêm lúc nào cũng dễ chịu và thoái
mái hơn các chuyến ban ngày, nhất là khi qua bắc
Mỹ Thuận và bắc Cần thơ, những
lượn sóng như những con rắn vàng trên sông
thật thơ mộng. Trên
chuyến phà đêm, những đóm lửa lóe sáng, mùi khói
thuốc Capstan, Ruby Queen phả ra là
đà thơm phức. Những h́nh ảnh này làm sao tôi quên, mùi
hương này làm sao t́m lại được. Những chiếc phà đêm giờ
đây vĩnh viễn đi vào dĩ văng, nằm ụ,
rĩ sét đâu đó bên bờ sông Tiền, sông Hậu, cũng
như tôi nhầu nát nơi đây. Cái thú ngày nào của tôi nay
lịm chết theo chuyến đ̣, khi hai chiếc cầu
bằng bêtông bắt qua ḍng sông cửu Long thân yêu . .
*
**
Tôi nghe tiếng pháo Giao
Thừa vang vang trong đầu. Đồng
hồ chỉ đúng nửa đêm. Tôi chăm b́nh trà, lên
nhang đèn cúng rước ông bà và nhà tôi. Khói hương nghi
ngút. Tôi mở cuốn DVD Xuân để
nghe tiếng pháo, để xem múa lân và để thưởng
thức những khúc ca Xuân bằng tiếng Mẹ Việt
Phạm
Văn Ḥa