Phạm Văn Ḥa
Có Vệt Trăng Soi
Đêm thật khuya tôi
vẫn không tài nào ngủ được. Nh́n đồng hồ mấy lượt. Ra vô khỏi
giường bao nhiêu lần.
Bên rèm nơi khung cửa, lấp lánh ánh
trăng. Từng
vệt trăng in trên vách, trên gối, trên giường, trên
sàn nhà cho tôi cảm giác lâng lâng thích thú. Bước
đến bên cửa sổ, vén tấm rèm mini blind, ánh
trăng huyền hoặc đang đi trong mây, lấp ló sau
tàng cây xồi trong sân nhà. Tôi đứng
đó không biết bao lâu.
Thời gian bị bỏ quên. Trăng
thiệt tṛn, vằng vặc sáng.
Trăng "đi" hay tại "Gió đưa trăng thời trăng đưa
gió" đến khi "con
trăng lặn rồi gió biết đưa ai!"
Câu ca dao thắm thiết làm sao!
Trong những đêm trăng như
vầy, tôi không sợ nghe tiếng sói hú như trong các
chuyện Tây Phương; tôi không sợ macàrồng, như
các chuyện đường rừng mà tôi đọc
thuở nhỏ; tôi không mơ chị Hằng như
thời mới biết yêu, đang yêu và được yêu;
tôi không hồi tưởng chuyện cây Đa với Chú
Cuội dáng buồn rầu dưới bóng chị Hằng,
nhưng . . .tôi nhớ đến những chuyến xe
đêm mà tôi và nhà tôi lúc c̣n sanh tiền thường lái xuyên
bang trên những con lộ hoang vu, hun hút, bao quanh là rừng
thông, trên đầu là vầng trăng dong ruỗi suốt
quăng đường dài. Bây giờ, tôi đứng đây, trên cao là vầng
trăng, bên trong khung cửa chỉ c̣n tôi đối bóng
với ḿnh. Những
vệt sáng loang lổ căn pḥng càng làm thêm cô đơn. Tôi đă viết nhiều về tâm trạng này.
Giờ đây thời gian đă xoa dịu
vết đau. Tôi trở lại nguyên
trạng tâm hồn yêu trăng, dù thấy ḷng man mác. Không gian im lặng, bao la, yên
tĩnh cho tôi cảm giác mênh mông bồng bềnh trở
về nơi cất giữ bao nhiêu kỷ niệm.
. .
Ánh sáng dịu hiền mang thanh thản
tâm hồn cho bất cứ ai dù ở lứa tuổi
nào. Trăng làm đêm bớt
đen, cuộc sống được chút nhàn hạ,
mặt hồ thêm long lanh, mái nhà thêm ấm cúng, tâm hồn
thêm điều thi vị . . . và những mối t́nh thêm chút
lăng mạn. Từng ngụm
sáng rải trên tàng cây, xuyên khe lá dặt d́u theo
cơn gió thoảng. Thuở
nhỏ xíu, tôi thường chạy đua với trăng,
và ánh trăng đeo đẳng tôi không rời nữa
bước, tôi luôn là đứa thua cuộc, và tự
hỏi sao mặt trăng cứ lẽo đẽo theo ḿnh? Ngắm trăng khi mờ khi tỏ qua những
đám mây, ngồi bên bờ ruộng nh́n hoài không chán
mắt. Vang vọng trong xóm tiếng hát của lũ
trẻ "Ánh trăng
trắng ngà, có cây đa to, có thằng cuội già, ôm một
mối mơ
. . .". Tiếng chày giă gạo nhịp vang
vang, đều đều lẫn tiếng ḥ làm cho đêm
trăng nơi thôn dă thật tuyệt vời. Ngày ấy xa rồi. Khi xưa c̣n ở
quê nhà, những đêm có trăng cho dù bất kỳ ở
đâu tôi cũng ngắm được trăng v́ khung
trời thật bao la.
Không c̣n ǵ thú hơn thoảng nghe tiếng tiêu diều trong
đêm, trầm bỗng buông theo gió thật êm tai. Đuôi diều gợn lăn tăn như những con rắn vàng
lượn trên bầu trời bàng bạc ánh trăng
huyền hoặc.
Ôi tuổi thơ sao đẹp vô
ngần!
Những đêm như vầy tôi và con
MỘT, tên con chó của nhà tôi, hay đi lùng bắt rùa. Nội cái tên
"Một" nghe cũng lạ đời. Con Một lúc nhỏ mới xin
về tôi đặt tên là C̣, v́ nó màu trắng. Nó là người
bạn chí thân quấn quít bên tôi. Mỗi khi tôi đi
học về dù c̣n măi đầu xóm, Một đă nhận
ra và ton ton đi đón. Con Một thích được
vỗ vỗ ở đầu. Nội thấy cái đuôi
cụt ngũn, ngút ngoắc, chạy tới lui lăng xăng là thấy vui rồi. Nó thích đi lùng trong đám
cỏ, bụi rậm t́m rùa, t́m rắn, nhất là trong
những đêm trăng sáng như đêm nay. Một hôm nó bị con rắn
mổ hay phun nọc độc làm hư một con mắt.
Sau đó tôi kêu nó là Một thay v́ C̣ như trước kia,
rồi thành danh, cả nhà, cả xóm đều kêu nó là con
Một. Vậy mà chứng nào tật nấy, cứ mỗi
tháng Hè là nó bắt chừng vài ba con rùa vào những đêm có
trăng. Cứ
mỗi lần bắt được rùa, má tôi bảo
khắc chữ thập lên mai rồi đem đi phóng sanh. Nhiều khi Một bắt đi
bắt lại một con rùa nhiều lần v́ trên mai có hai
ba chữ thập. Con Một
sủa người lạ mặt th́ khác, mà sủa khi
gặp rùa th́ khác, nghe thét thành quen.
Mỗi lần Một đợi tôi khi bắt
được rùa th́ nó dùng chân lật con rùa nằm
ngữa, cứ thế đi quanh lấy chân đè lên mai,
hất ṿng ṿng trông thật tức cười. Khi thấy tôi, th́ Một bương
bă, tới lui lăng xăng như để
chỉ đường và khoe công trạng. Dưới
ánh trăng lờ mờ, con rùa nằm chổng gộng
quơ quơ chân trông thật tội nghiệp.
Đấy mùa trăng
ở nhà quê thú vị là vậy đó.
Với con Một, tôi có thật nhiều
điều để kể.
Như vào dịp Tết khi tôi trông chừng nấu
bánh Tét đêm Giao Thừa, th́ con Một cũng nằm co bên
cạnh bếp than hồng ngoài sân sau cùng tôi thâu đêm. Tôi ngắm lửa nhảy múa, bông
lửa bắn tung tóe tiếng nổ lách
tách như tiếng pháo khi tôi vùi thêm củi, c̣n Một th́
nằm gát mỏ lên chân tôi. Nhờ vậy
những lúc canh bánh tét tôi cảm thấy đêm bớt dài,
không cô đơn v́ lúc nào cũng có con Một bên cạnh. C̣n khi tôi tham dự các tṛ chơi
với bọn trẻ trong xóm th́ Một cũng ké một
chân lăng xăng. Hễ tôi lội
dưới ao, dưới đ́a, th́ Một cũng
nhảy ùm xuống b́ bơm. . . Khi xa nhà, phải nói là tôi nhớ Một nhiều
nhất.
Trở lại chuyện
trăng, khi lên Sài G̣n trọ học ở xóm Bàn Cờ,
nhiều khi thèm" được nh́n trăng, tôi phải
chờ đến khuya lơ khuya lắc. Mà chẳng ngắm được bao
lâu, th́ trăng lại khất sau mấy căn nhà trong
xóm. Sau này, tôi t́m
được cái thú là vào những đêm trăng sáng tôi
trèo lên mái nhà trọ nằm vắt vẻo hằng giờ
để ngắm trăng. Lúc đó tôi tiếc quá những đêm trăng
thơ mộng nơi quê nhà.
Những lúc đó tôi nhớ con Một, nhớ
người tôi yêu v́ chúng tôi cũng chia tay
vào đêm trăng sáng như đêm nay.
C̣n trăng cao nguyên cho tôi
cái thích thú khác, chưa hề có trong đời. Ánh trăng trải dài trên những ngọn
đồi nhấp nhô trùng điệp qua Miếu Tiên
Sư, qua đồi nguyên tử lực cuộc, và
những ngọn đồi quanh trường Vơ Bị
Đà Lạt thật thơ mộng. Tiếng thông vi
vu, mùi thông thơm thoang thoảng thật dễ
chịu. Đàn
đóm lập ḷe làm cảnh trăng miền sơn
cước càng liêu trai hơn. Những
đêm như vậy, tôi lén thức khuya mặc dù kèn báo
ngủ đă điểm. Doanh trại
tắt đèn. Chỉ c̣n các đèn đường,
đèn quanh vọng gác đêm, quanh đai pḥng thủ
trường, vàng vọt héo hắt. Lúc đó trăng
như sáng hơn, đồi núi ch́m trong ánh sáng dặt d́u
thơ mộng. Đồi thông ch́m trong gió,
ngọn thông nhấp nhô phản chiếu ánh trăng như
những thiên thần nhảy múa trong đêm.
Những ngày chiến tranh tàn khốc trên
quê hương, các đoàn xe hành quân di
chuyển đêm trên những con đường ngoằn
ngoèo miền Trung. Ánh trăng lập ḷe xuyên qua
khe lá, tàng cây bên đường. Trăng vẫn
chạy đua với tôi, nhưng không c̣n thơ mộng
như thuở bé, v́ bất trắc ŕnh rập đâu
đây. Những con thú hoang bên
đường ánh mắt đỏ thoáng hiện trông ma
quái rợn người.
Tiếng máy xe khuấy động
đàn nai, chúng chạy như những thiên thần thon
thả, nhẹ nhàng lướt trong đêm.
Trăng thơ mộng quá
đi, có biết bao kỷ niệm cả đời làm sao
kể hết. Nếu không có trăng, cuộc đời này
sẽ không c̣n hương vị, cũng như cuộc
sống con người thiếu bóng giai nhân. Thiên nhiên cho ta ánh
trăng để cuộc sống này thêm ư nghĩa. Bởi vậy, thương cho những
người bạn của chúng ta khi bị giam cầm lúc
quê hương đổi chủ, đổ nát v́ chiến
tranh. Ở bên này chấn song mà thèm được hít
thở không khí tự do ngoài kia. Nh́n trăng mà mong được
ngày tháo củi sổ ḷng bay bổng như áng mây vắt
vẽo trên trời.
*
**
Nghe như có tiếng gơ cửa!
Như có tiếng điện thoại
trong đêm!
Tôi lắng nghe với mong ước có thiên
thần đến viếng đêm nay, thủ thỉ
lời êm ái để cho đêm bớt dài.
Tôi thầm cầu mong được
nghe tiếng nói thân quen để đưa tôi vào giấc
ngủ muộn màng, khi bên ngoài khung cửa sổ trăng
c̣n vằng vặc sáng.
Cớ sao
lại lặng yên!
Hăy cho tôi nghe tiếng động, cho
thấy chút gió lao xao cành lá để
nhận biết thế giới quanh tôi và cuộc sống
quanh ḿnh.
Ánh sáng đă từ không gian thăm
thẳm, vượt trăm ngàn dặm đường
để đến với tôi đêm nay, soi rọi
tấm chăn đơn gói gọn h́nh hài của một
con người với ước nguyện thật b́nh
thường. Rồi ánh sáng
sẽ đi về đâu? Hay
các vũng sáng này là của riêng tôi v́ căn pḥng nhỏ bé
này là đích điểm? Ngoài kia, c̣n hằng hà sa số tia sáng tiếp
tục cuộc hành tŕnh vô định! Cuộc sống con người
cũng thế thôi, có kẻ dừng bước chân
đời, có người c̣n ưu tư v́ cuộc
sống, có người măi miệt mài t́m điểm
đến cho đời ḿnh.
Hạnh phúc của tôi đêm nay là biết
được có những thứ chỉ cho riêng tôi, như
ngụm sáng trên chăn gối, như quá khứ, như
mớ kỷ niệm chỉ có tôi và em . . .
Vầng trăng đêm nay vẫn
giống y như vầng trăng xưa, chỉ khác là tôi
không c̣n bé bỏng. Ánh trăng vẫn dịu dàng huyền
hoặc như trăng xưa, chỉ có tôi là nh́n ngắm
trăng dưới lăng kính khác
của cuộc đời. Vầng trăng
ở đây và ở xứ Việt quê tôi cũng là một,
chỉ có tôi là thay đổi.
Cái bất biến đă bị những
diễn biến của thời gian, không gian và tâm tư con
người suy diễn sai biệt. Không
biết từ lúc nào tôi cố t́m hiểu nguyên nhân của
hiện thực mà tôi bắt gặp hàng ngày. Chính điều này làm tôi ray
rứt. Đêm nay tôi cố không để ḷng xao
động . . . lẩm cẩm đi t́m nguyên ủy của
từng vũng sáng kia . . . tôi vui vẽ
đón nhận và cầu nguyện trời đừng sáng .
. . để vầng trăng và những vệt trăng soi
c̣n măi bên tôi.
Phạm
Văn Ḥa