HỒI KƯ:
CHUYẾN ĐI
Phạm
văn Ḥa
Ngày 28 tháng 11 năm 1999:
Cuộc Hành Tŕnh Bắt Đầu
Tờ mờ sáng hôm nay tôi
khăn gói lên đường để sang
Đêm hôm
trước tôi không tài nào ngủ được ngon
giấc v́ lâu lắm không có việc phải đi xa. Băn khoăn v́ công
việc có tính cách cấp bách, v́ vấn đề an ninh nơi ḿnh sẽ đến công
tác. Nhưng chuyện ǵ đến
cũng phải đến, tôi từ giă nhà tôi và đứa
con trai út tại phi truờng
Hôm nay
C̣n hơn 6 giờ
nữa mới lo thủ tục lên tàu. Tôi lững thững lên
Admiral club, nơi nghĩ ngơi cho hành
khách business class. Tại đây yên tịnh hơn, tôi có
thể quan sát các phi cơ lên xuống qua khung nhà nóc kính mà
không nghe một tiếng động. Vậy
cũng tốt, v́ tôi có thời giờ ngơi nghĩ
chuẩn bị cho cuộc hành tŕnh dài hơn 15 giờ
sắp tới. Tôi cũng cần
được tịnh dưỡng v́ tự nhiên bị
bệnh ngang xương. Như cái lệ là
hễ mỗi lần có chuyện khác thường hay lo
lắng là tôi lại ngă bệnh. C̣n
nhớ, trước ngày măn khóa Vơ Bị tôi cũng bị
bệnh nói không ra tiếng. Trước đó
mấy năm khi đáp tàu lữa từ Sàig̣n lên
ĐàLạt để nhập trường Vơ Bi, tôi
cũng bị ho cảm lung tung.
Bạn bè hay chế nhạo và tôi cũng ĺ đ̣n chống
chế, "Cái bệnh là cái Trời cho, hễ
ai không bệnh th́ ốm o gầy ṃn".
Phi trường Miami International được trang trí khác
hơn phi trường Houston Intercontinental
Airport v́ đây là cửa khẩu đi các nước South America, Caribbean
Islands và các nước khác ở Châu Phi.
Màu sắc sặc sở có lẽ để
thích hợp với các sắc dân quanh vùng.
Tôi uống
đến ly nước trà thứ ba mà mới 1 giờ
trưa tại đây. Thời gian chậm ŕ ŕ,
trống rỗng. Không mấy khi tôi
phải chờ đợi cả ngày như hôm nay.
Nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ
được dù mí mắt nặng trĩu, cay xè.
Khoảng 4 giờ
hơn tôi lục tục lo thủ tục lên phi cơ, và 5
giờ 30 chiếc 747 bắt đầu cất cánh.
Buổi chiều xuống
dần, các cột đèn đường quanh phi
trường in rơ dấu trên nền trời, mấy cây
dương liễu miền biển khoan thai
in đậm bóng bên cạnh những phi cơ nằm im ĺm
dọc theo phi đạo. Thế là một ngày trôi qua,
ánh đèn điện nổi lên thay cho ánh sáng huyền
diệu từ trên cao ban cho con người. Những
cao ốc sừng sững đă lên
đèn như những chiếc đèn trống quân khổng
lồ đầy mầu sắc của những đêm
Trung thu khi ngày xưa c̣n bé. Những làn sóng trắng xoá
từ đại dương, từng đợt và
từng đợt lô xô như trăm ngàn
cánh tay với lấy những tàng thông biển lặng
lẽ bên bờ.
Phi cơ nhấc bổng lên cao,
thành phố
"Cao độ 39,000 feet
Tốc độ 576 miles/hour
Bên ngoài 5 độ C"
Biểu
đồ chỉ vị trí, cao độ của phi cơ,
thay đổi từng lúc từng vị trí phi cơ
đang bay qua. Hai lục địa Mỹ châu và
Phi châu giờ đây thu gọn trong màn
ảnh nhỏ xíu. Theo thuyết
địa chất học, hai lục địa nầy
trước đây lâu lắm chỉ là một, nhưng
đă tách rời v́ sự biến động của vũ
trụ. Tang điền biến vi
thiên hải mà, chuyện ǵ lại không thể xảy
ra. Vũ trụ là một sự biến
đổi không ngừng, từ một vật thể quá
nhỏ không thấy được đến một
vũ trụ bao la không mường tượng được.
Có việc thay đổi trong khoảnh khắc chúng ta
nhận thấy, có việc thay
đổi mà cả đời người mới cảm
nhận được, và hằng hà sa số chuyện
đổi thay mà cả đời người không hay
biết. Vũ trụ, thời gian và không
gian chịu cùng định luật tương quan
tương đối, biến hóa không ngừng.
Sự hiện hữu của con người, vĩ đại của vũ trụ, tia
nắng sớm ban mai hay buổi hoàng hôn, thực ra chỉ
là những điều tương quan tương
đối thôi. Bởi khi anh nói nơi anh ánh sáng chan
ḥa, th́ chỗ tôi ở trời c̣n tối thui. Kiếp
sống con người đầy hoài nghi. Đám
cỏ bên kia đồi không xanh như
mơ tưởng.
7 giờ 30, cơm nước
xong, con tàu tiếp tục hướng Đông Nam về Cap
Town, đang lênh đênh đâu đó trên không phận
Caribbean Islands. Người đọc sách, người
xem TV, người ngủ gà ngủ gật, người nhâm
nhi ly rượu, người mở
laptop tiếp tục làm việc. C̣n tôi,
đầu viết thoăn thoắt trên trang giấy như
cố bắt kịp những cảm nghĩ thoáng nhanh trong
tôi.
Màn đêm vây quanh, bên ngoài
cửa sổ tối thui.
Tiếng của cô
chiêu đải viên hàng không yêu cầu mọi người
khép màn cửa sổ và chúc mọi người yên giấc. Trong bầu trời bao la,
con tàu 747 đồ sộ kia ở phi trường chứa
đầy ứ khách giờ chỉ c̣n là một thực
thể nhỏ xíu, và tôi lại càng cảm thấy ḿnh càng
nhỏ bé hơn. Cảm tưởng như mỗi khi
đèn tắt nằm trong bóng đêm nghĩ về thân
phận con người, để thấy ḿnh nhỏ bé và
cô đơn. Cuộc sống là ǵ,
nếu không là một sự phiêu lưu để đi t́m
đích điểm như con tàu nầy. Một
sự phiêu lưu có tính toán, dự trù. Đích
điểm là một nơi xa xôi và xa lạ mà chúng ta
đang ṃ mẫm t́m tới . Xa xôi v́ nhiều khi thấy đó mà với hoài
không tới. C̣n xa lạ v́
khi ḿnh tưởng là hiểu thấu nhưng kỳ
thực là một bí ẩn, một ẩn số chưa có
câu giải đáp. Mọi người
quanh tôi im ĺm. Tạo vật im ĺm.
C̣n tôi, một thực thể nhỏ bé c̣n thức tỉnh
ở một nơi xa lạ giữa màn đêm huyền bí
của vũ trụ. Cuộc sống của tôi
giờ nầy tùy thuộc vào con tàu, vào người phi công
thức trắng đêm để đưa tôi đến
đích điểm. C̣n bao nhiêu con tàu
như vầy đă và đang chở tâm linh trong hành tŕnh con
người? Có phải đức tin giúp ta
đến đích khi mà thể xác hiện hữu nầy
trở về với cát bụi? Viết
đến đây tôi bỗng nhớ đến ba má tôi là
một thực thể ngày nào, giờ người ở
đâu? Có phải chính con tàu kia
đă đưa ba má tôi. Rồi một ngày nào đó,
đến lượt ḿnh thôi khi chu
kỳ làm người đến hồi kết thúc.
Hôm trước tôi đến thăm một niên đệ
bị bệnh nằm nhà thương,
tuần trước đó được tin
người bạn mới gặp tháng qua nay đă qua
đời. Bạn bè giờ lần lượt ra
đi. Thân phận con người
Sanh-bệnh-lăo-tử. Một ngày
đến, một ngày đi, như cuộc sống
bắt đầu và chấm dứt.
Có hai chuyến tàu đáng kể
trong đời tôi: một tôi đang đi và một
cách nay hơn hai mươi lăm năm về
trước khi bỏ xứ. Hai nỗi băn khoăn
khác nhau. Hôm nay tôi nghĩ về thân phận con
người, c̣n năm xưa tôi lo cho sự b́nh an của gia đ́nh v́ tương lai vô
định. Mỗi hoàn cảnh, tuổi tác, con
người có những ưu tư khác nhau. Chừng
nào con người mới hết ưu lo đây?
Phải chăng khi nhắm mắt buông tay.
*
**
Nghĩ lẩn
quẩn, tôi ngủ thiếp. Khi thức giấc ngoài trời giờ
sáng hẳn, vùng đất mà trước đây tôi nghĩ là sẽ không bao giờ
đặt chân đến, giờ đang hiện nguyên h́nh
bên ngoài khung cửa sổ, cũng núi, cũng biển,
cũng vùng cát trắng, cũng rừng cây xanh. Thành phố bên dưới nhà cửa chi chít ẩn
hiện.
Phi cơ đậu tại
đây khoảng một giờ để thay đổi phi
hành đoàn, lên thức ăn thức uống và lấy thêm hành khách để
đi đến đoạn chót của cuộc hành tŕnh:
*
*
*
Ngày 29 tháng 11 năm 1999: Ngày
đầu ở
5:30 đến
Chổ ở là loại condo,
gồm pḥng ngủ, pḥng ăn, pḥng
khách, nhà bếp với đầy đủ tiện nghi,
bếp núc, chén dĩa. Vừa khi đến nơi, tôi
lo tống mấy thứ hành lư vào closet để đi ăn tối với người của
hảng. Bửa ăn đầu tiên ở đây là
cơm gà, ở THAI RESTAURANT và uống trà
gừng. Tiền ăn
uống và tip là R90 (
Ngày 30 tháng 11 năm 1999 và
những ngày sau đó. . .
Thành phố
Giờ làm việc ở đây xe cộ cũng kẹt lắm, bởi
vậy nên tôi thường đi sớm để tránh t́nh
trạng kẹt xe. Bởi lưu thông giống như
bên Anh nên mỗi lần sang lane tôi có cảm tưởng là
đi lộn chiều nên ơn ớn. Xe ở đây
phần lớn là của Đức, Nhật, họa
hoằn lắm mới có một chiếc xe
Mỹ. Nhiều tên xe, tôi chưa
hề nghe lần nào, như xe hiệu Etude của Mazda
tương tự như Protégee của Mazda lưu hành bên
Hoa Kỳ. Taxi ở đây toàn loại xe
Van, chạy gớm lắm và thường đậu
bừa băi ngoài đường. Người đi
bộ, chạy bộ thường là dân da đen, có
phải v́ vậy mà những vô địch về marathon
phần nhiều là người gốc Phi châu!
Tôi thường đến
hảng sớm, c̣n để có thời giờ đọc
và trả lời email của gia đ́nh, bè bạn. Văn pḥng trên lầu 23 ở cao ốc SOUTHERN LIFE
CENTRE ngay downtown
Việc buôn bán khá
phồn thịnh, những thứ như quần áo, giày dép
th́ chủ tiệm thường là người gốc
Ấn độ.
Dân địa phương bày bán thổ sản ngay bên
vĩa hè, như chuối, cam,
bắp, cà chua . . Trong những ngày ở đây, ngoài
những lần viếng các shopping mall như ở Hoa
kỳ, tôi có dịp ghé qua các chợ trời bán đồ
thổ sản địa phương. Các
đồ làm bằng cây, bằng đá, các mẩu đá
đặc biệt. Các chợ
trời nầy chỉ mở vào ngày Chủ nhật.
Ngoài đường phố du
khách thường không ai mang máy
chụp h́nh mà để lộ ra ngoài. Sở thú
Nam-Phi có những đạo luật b́nh đẳng hóa xă hội, nhưng
h́nh như vấn đề giai cấp vẫn c̣n,
phần thiểu số da trắng gốc Anh và phần
đa số người da đen địa
phương. Trong chuyến
đi thăm Prétoria, thủ đô hành chánh của xứ
nầy, không xa mấy về phía Bắc của
Điều khác lạ là khi có tai nạn giao thông người lái xe ở Nam
Phi chạy như bị ma đuổi, trong khi ở Hoa
Kỳ chạy chậm lại. Điện thoại
cầm tay tại đây rất thông
dụng và giá lease hằng năm lại rất rẻ so
với Hoa kỳ.
Ngày Chủ
nhật 12/12/99, thăm Safari và
Tính dến nay, c̣n
một tuần nữa tôi sẽ rời nơi đây. Tôi cố thu
thập h́nh ảnh những nơi đây v́ vùng nầy làm
tôi liên tưởng đến Kontum, Pleiku
mà tôi đă từng sống. Safari tour
bắt đầu vào lúc 4 giờ chiều, sau khi cơm
nước xong, cho đến 7 giờ tối th́ về
đến trại. Người
hướng dẩn viên du lịch cho biết thời gian
nầy là lúc thú rừng ra t́m mồi. Tạo
vật đâu cũng vậy, mạnh hiếp yếu, cá
lớn ăn cá bé, rồi khi cá lớn
chết đi th́ lại làm mồi cho cá bé để sanh
tồn!
Ngồi nhâm nhi
tách cà phê nóng vào lúc xế chiều tại khu nghỉ mát,
dưới mái nhà lợp bằng rạ trước khi chia
tay mỗi người mỗi ngă. Toán tôi gồm năm
người, tuy mới quen nhưng ai ai cũng cởi
mở, người ở Thụy Điển, người
ở Phần Lan, người ở Hy lạp, c̣n tôi và
một người khác th́ về Hoa kỳ. Đúng ra th́ tôi ở Việt nam. Mọi
người tạm quên gốc tích ḿnh, tạm quên thứ
tiếng nói cha sinh mẹ đẻ và dùng một thứ
ngôn ngữ chung để chuyện
văn thân mật. Chiều xuống chầm chậm, ánh
nắng tắt dần, những ngọn đèn vàng quanh
trại bật sáng lạnh lùng soi rơ hàng rào kẽm gai
được chuyền điện ngăn chia con
người với loài dă thú. Tôi c̣n thấy và nghe tiếng
hí xa xa của bầy ngựa vằn đùa giỡn phía bên kia rào ngăn cách khi màn đêm xuống
dần.
Những ngọn đèn vàng,
Hàng rào kẽm gai,
Trong một
buổi chiều êm ả như hôm nay khơi lại
thứ cảm giác quen thuộc làm tôi nhớ thời chinh
chiến. Tôi
muốn san sẻ tâm trạng b́nh an hôm
nay với thân nhân và gia đ́nh tôi, với bạn bè tôi,
với chiến hữu tôi. Tôi mong người
đọc, như thấy tận mắt, nghe tận tai những ǵ tôi được mục
kích. Thời gian thất thoát, cậu bé quê miền Tây
ngày nào giờ gần sáu mươi tuổi trời, lưu
lạc đến nơi xa tít gần vùng Nam Bán Cầu,
để sực hiểu là biết bao chuyện trên
đời ḿnh chưa hề khám phá, như
trẻ thơ ṭ ṃ và chiêm ngưỡng những thứ
chưa hề thấy trong đời.
9:45 tối về đến kháck
sạn chấm dứt một ngày chỉ có một trong
đời.
*
*
*
Ngày 17 tháng 12 năm
1999: Ngày Trở Về.
Viết
đến đây tôi liên tưởng đến bản
nhạc Ngày Trở Về của Phạm Duy. Không! Làm ǵ có chuyện
ngày trở về có anh nông phu chống nạn cày bừa, có
con trâu xanh hết ḷng giúp đỡ. . . mà chỉ có tôi,
muôn đời là công dân nước Việt, trở về
Hoa Kỳ, mảnh đất tạm dung, khi quê hương
Việt Nam tôi c̣n trong ṿng tay của CS.
Chuyến bay cất cánh vào lúc 6:45 chiều Thứ Sáu, thế mà
đến trưa là tôi lo khăn gói ra phi trường
sớm v́ nôn nóng cho ngày về, mà cũng lo ngại bị
kẹt xe. Sáng đó tôi
check out pḥng ngủ để lại tiền típ cho
người dọn pḥng mà hơn 20 ngày tại đây tôi
chưa hề gặp mặt. Sau vài giờ đi
ṿng phi cảng để mua sắm mấy thứ quà
tặng, và nghỉ trưa tại pḥng business guests club
của hảng hàng không
Đúng giờ, phi
cơ cất cánh.
Những hàng cây quanh phi
trường phe phẩy theo gió như
vẫy chào tiễn đưa tôi. Các
dăy đèn dọc theo phi đạo như cúi
đầu lặng buồn v́ phải chia tay tôi mà không có
ngày tái ngộ. Ở đây không có
rặng dương liễu như ở phi trường
GOODBYE
Không biết có dịp nào trong
đời tôi sẽ trở lại đây, để
gặp lại những người bạn tôi vừa
mới quen, để đi qua những con đường,
những khu phố mà trong đời một lần tôi
đă đi qua.
Không biết bao
giờ tôi mới trở lại đây, nơi mà
trước đây chưa hề nghĩ sẽ đến
mà nay tôi đă đến.
Thuở nhỏ tôi rất
thuộc về địa lư, vẽ bảng đồ các
nước trên thế giới rành rọt chỉ v́
hằng mơ được đến những nơi
như kinh đô ánh sáng Paris, như New York, những vùng tuyết trắng,
những rừng xanh thơ mộng, mơ về xứ Phù
Tang đầy hoa Anh đào mỗi độ Xuân.
Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ về xứ Nam Phi
nầy, một phần đất hoang sơ man dă, vậy
mà nay tôi đă đến đây vào những ngày tháng
cuối thiên niên kỹ, để giờ thấy ḷng
lưu luyến.
Tạo hóa đă
khéo sắp tạo loài người với nhiều sắc
dân, và đặc thù của họ. Họ không
cùng thứ tiếng, không cùng màu da, không cùng tập quán, không
cùng lịch sữ. Nhưng tất cả là con dân
Địa Cầu. Có phải nơi chót
cao là Vườn Địa Đàng, nơi ḥa hợp
cảnh sắc, dân t́nh, nhân tính con người trần gian.
Có phải nơi đó không ranh giới chủng tộc,
không phân biệt màu da, không phân chia giai cấp, tôn giáo
để kết thành cầu ṿng ngũ
sắc, trăm hoa muôn hồng ngh́n tía.
Tôi ngă lưng, mơ màng, lâng lâng
thanh thản, tâm hồn nhẹ nhàng thơ thới khi con tàu lầm lũi về
phương Tây bỏ lại sau lưng ngọn hải
đăng cuối cùng trên thềm lục địa Phi
châu. Trước mặt là bóng đêm, con tàu như
gắng sức bay nhanh để cố bắt kịp
những tia sáng cuối cùng c̣n sót lại trong ngày.
. .
GOODBYE lục địa Phi châu,
phần
Những ngày
cuối Thiên niên kỷ (1999),
Phạm
Văn Ḥa