Phạm Văn Ḥa
Tản Mạn Mùa Thu
Hăy giữ chân Thầy với
mùa Thu!
Quá nửa đêm, nơi xứ
người khi bên ngoài mùa Thu lá đổ, trong này im
lặng và cô đơn. Nghe flash music từ một trang
web quen thuộc, nghe đọc truyện mở đầu,
nhạc đệm, đọc những bài thơ và h́nh
ảnh một người THẦY để nói tâm
trạng của người học tṛ muôn đời
nhớ công ơn người khai sáng trí tuệ. Tóc
thầy trắng ḷa x̣a, bụi phấn bảng bay bay theo gió. Tiếng thầy
đều đều chừng mực giảng bài.
Mái đầu học tṛ chăm chú, nghiền ngẫm, không
xao động, cố nhập tâm lời Thầy, như
sợ sẽ tan như bụi phấn bay đi theo gió. Cuộc sống
người Thầy, đâu cũng vậy, đạm
bạc, hy sinh, nghịch lư với kiến thức uyên thâm
của Thầy chứa đầy trong khối óc.
Có lẽ Thầy sanh ra đời là
để tạo dựng thế hệ tương lai,
bởi nếu không có Thầy nguồn tài nguyên này sẽ
bị cạn khô. Nhờ Thầy mà
thế giới thăng hoa. Nhờ
Thầy mà nền văn minh của nhân loại
được tồn tại và phát triển.
Nhờ Thầy mà con người tự hào hơn muôn
loài. Nói măi hoài cũng không thể xưng
tụng công ơn và sự nghiệp của Thầy
để lại cho mai hậu. H́nh ảnh
thầy tṛ ôm nhau, mừng tṛ đổ đạt thành công,
hay san sẻ nướt mắt khi buồn phiền, đau
khổ đến với tṛ. T́nh nghĩa
thầy tṛ làm sao ca tụng hết. Sự liên quan
Thầy Tṛ như định đề ắt có và
đủ áp dụng cho con người. Xưa nay Quân
Sư Phụ là đạo lư của người Việt
chúng ta dạy dổ con cái tuân phục. Tôi đă
từng chứng kiến "tre già khóc măng" khi
người Thầy già nua tóc nhuộm bụi phấn
bảng trắng phau, khóc đứa học tṛ ngày xưa
trở về trong ḥm gỗ! Sự thành
công của người thầy được đánh giá
qua sự thành công của học tṛ của ḿnh. H́nh ảnh thầy tṛ hội ngộ sao bao nhiêu
năm xa cách. Tṛ giờ thành danh,
thành công, thành tài, thành thân, hay mai một, thầy không
biệt ai, v́ tất cả là tṛ của thầy, nay
thầy đă già, vẫn vậy thanh bạch. Hai
mái đầu khác màu kề nhau to nhỏ kể lại
chuyện xưa v́ nay tai Thầy đă
lảng, c̣n h́nh ảnh nào đẹp hơn. Bây
giờ, những ai c̣n có người để gọi
Thầy là quư, để viếng thăm là điều ân sũng. Hăy mong tuổi
Thầy dừng lại vĩnh viễn ở mùa Thu
để tṛ được đến với Thầy măi
măi, dù lá Thu có thay màu mấy độ. Thầy
ơi, hăy đừng ĺa cành như chiếc lá treo lủng
lẳng trên cành kia lúc cuối Đông . .
.
Thu vào đêm trước Ngày
Lễ Tạ Ơn
Tôi vừa tiễn
người bạn rời nhà để đi dự
lễ Tạ Ơn của gia đ́nh. Không khí bên ngoài
lành lạnh. Cái lạnh dễ yêu
của mùa Thu. Khác với cái nóng rát
da của mùa Hè vừa qua, và khác với cái lạnh cắt
da của mùa Đông sắp đến. Tôi yêu mùa
Thu là như vậy, có lá vàng bay bay, hơi Thu lành lạnh,
không c̣n ǵ thi vị bằng. Cây cối
quanh, ngoại trừ thông và cây oak, thảy đều
đổi thay màu lá. Thiên nhiên như
cô gái khoác chiếc áo đủ màu để làm đẹp
cuộc đời. Căn nhà đối diện
giăng đèn để mừng Giáng sinh dù c̣n những
hơn tháng nữa. Tối nay đây,
căn nhà này rẽ rực rở hoa đèn. Mùa
Giáng sinh và Thanksgiving cho ta cái tươi mát của một
mùa đánh thức ḷng từ tâm bao dung của mọi
người. Nên vào mùa này ở các ngả tư có
nhiều khuôn mặt hành khất mới xuất hiện,
hay các cơ quan từ thiện quyên tiền để giúp
những người kém may mắn.
C̣n tôi,
Thấm thoát bao
nhiêu ngày Lễ Tạ Ơn qua đi trong đời, kể
từ khi đặt chân đến Hoa Kỳ. Ban đầu th́ c̣n lạ
lùng bỡ ngỡ v́ tập tục xa lạ. Rồi quen dần và nay th́ đón nhận ngày
lễ này hàng năm tự nhiên như đón Tết Ta,
Tết Tây, Giáng Sinh. Lúc đầu,
v́ với đời sống mới, nên chưa có thời
giờ t́m hiểu. Nhưng sau này mới phát giác
ngày nhập khóa và ra trường Vơ Bị Đà Lạt
của tôi gần trùng với ngày Lễ Tạ Ơn, mà
trước đây không để ư: Đó là ngày 23
tháng 11.
Ngày Lễ Tạ Ơn,
đối với người dân Hoa Kỳ là để
nhớ vụ mùa thành đạt, sau khi dừng chân du
mục tại vùng đất mới, đất đai ph́
nhiêu, nông dân được mùa. Và sau
đó, người dân Hoa Kỳ tổ chức ngày kỷ
niệm Tạ Ơn đă t́m được "Thiên
Đàng" nơi vùng đất hứa.
C̣n tôi làm sao quên
được ngày này 50 năm trước. Móc thời gian này đă
thay đổi đời ḿnh từ một đứa con
trai nhút nhát miền lục tỉnh thành một người
lính biết thương đồng đội, yêu quê
hương, hy sinh cho chính nghĩa Tự Do. Và cũng ngày này 37 năm trước, là ngày
Thanksgiving đầu tiên của tôi nơi vùng đất
mới, trong hoàn cảnh tận cùng của người dân
Việt không Cộng Sản. Tôi t́m lại
được ánh sáng nơi cuối đường
hầm, dù tôi đă tiêu pha gần hết
nữa đời người, dù phải cực khổ
nhưng vẫn c̣n may mắn hơn bè bạn, đồng
đội bị giam cầm nơi sơn lam chướng
khí, rừng thiêng nước độc. Cuộc
chiến tàn, nhưng để lại trên quê hương
tôi những vết tích tan hoang, tàn phế.
50 năm qua đi thật nhanh
cho cuộc đời binh nghiệp bị gảy
đổ!
Hôm nay, tại nhà
tôi những đứa bạn cùng khóa đă tề tựu
để tưởng nhớ ngày này. Anh em, nay già
nua chậm chạp. H́nh ảnh
thời trai trẻ đă bị thời gian, đă bị
chiến tranh làm biến dạng. Một
số bạn v́ hoàn cảnh, v́ sức khỏe không
đến tham dự được ngày kỷ niệm này,
tiếc thay, họ đă đánh mất cơ hội
chỉ có một lần trong đời. Chia tay
nhau, khi dư âm ngày lễ Tạ ơn c̣n vang vang, khi
tiết Thu lành lạnh, nh́n dáng bạn bè ra về, bóng
đổ dài khi chiều Thu xuống dần. Các
bạn tôi nay như chiếc lá mùa Thu c̣n sót trên cây cổ
thụ đong đưa trước gió . . .
Màu Thu Trong Mắt
Em
Nhớ lại khi mới sang Hoa
Kỳ, tôi ở vùng núi của tiểu bang
Nầy! Cô gái nhỏ
mắt hồ Thu
Dáng kiều lơi lă bóng
trăng Thu
Thu phong thoáng nhẹ ru tà áo
Dấu hài xao động lá vàng
Thu . . .
Tôi yêu màu thu
trong mắt nai
Tha thướt hồ trăng
soi bóng ai
E ấp mây trời giăng
hờ hững
Lưng trời, đáy
nước chuốc men say . . . !
V́ em, nên tôi tập làm thơ
Ru em vào mộng, dệt thành
mơ
Thổn thức bao đêm
chờ ngày sáng
Thoáng bước em sang, bỗng
ngu ngơ . . .
Nắng hong vàng lá, lá thu bay
Cô bé ngày nào má hây hây
Vắng bóng cô em từ dạo
ấy
C̣n đâu . . . màu thu
trong mắt ai!!!
Tôi Vẫn Yêu Màu Thu Trong Mắt
Em . . .
Mùa Thu của TUI
(Chữ
TUI nghe hay hay làm sao, nên khi nhà tôi c̣n sống, hay TUI TUI BÀ
BÀ. Có đứa bạn nghe
được c̣n vặn họng hỏi tôi là mày bắt
đầu "tui tui bà bà" từ hồi nào.
Nó nói: "Tao với bả anh anh em em ngọt
xớt". Anh này xạo lắm, rơ ràng trước
mặt th́ vậy, chớ vừa nói chuyện với tôi là
nó kêu bà xả nó là "BẢ", th́ cũng họ hàng
với BÀ chớ ǵ!)
Giờ nhà tôi
đă không c̣n nữa. Khi gia đ́nh đến xứ
này, dù đă nửa đời người nhưng sức
khỏe c̣n khang kiện. Tôi nhớ lúc đó ngoài
việc đi làm, đi học, c̣n phải giữ con, sáng
sáng tôi phải ru đứa con trai út
chưa đầy một tuổi, mùa Thu lá đổ bên
ngoài, tôi có thể nghe tiếng lá rơi nhẹ sau
vườn. C̣n giờ đây, bao nhiêu mùa
Thu qua đi, bây giờ tôi không c̣n phải làm ǵ, nhiều lúc
con cái đến thăm, chúng mở cửa vào nhà, ngồi
nh́n tôi một đổi mà tôi nào hay biết. Tai
nghễnh ngảng đến như vậy, mà nhiều
thứ khác trong cơ thể cũng không hơn ǵ! Mùa
Thu đẹp bao nhiêu, th́ mùa Thu cũng như cái biểu
thước đo sự thoái hóa của cơ thể
ḿnh. Thực ra nỗi buồn vui của chúng ta không
phải v́ mùa Thu đến hay đi, không phải v́ Xuân,
Hạ, Thu, Đông. Nhưng hạnh phúc là
biết vui với cái ḿnh có, vui với những ǵ trời
đất ban cho, biết nhảy múa trong băo tố, chớ
không chờ cho cơn mưa dứt hạt.
Bên ngoài trời gió
lộng, cây càng ngă nghiêng. Đèn đường như nhảy múa trên
xác lá Thu lao xao bên
lối đi. Trong này tôi nghe tiếng thở của
chính ḿnh và tiếng keyboard tách tách gỏ từng chữ ghi
lại cảm nghĩ như sợ
bị gió Thu làm tan loăng trong không gian.
Phạm Văn Ḥa