Người Lính VNCH:

"Vinh Quang và Ngậm Ngùi"


 

Cảm nghĩ của cựu SVSQ Phạm Văn Ḥa - Khoá 18/TVBQGVN trong buổi hội thoại “Chân Dung Người Lính VNCH”do Hoàng Minh Thúy và Hải Lăng điều hợp, sẽ tŕnh chiếu trên đài truyền h́nh SGN-băng tầng 51.3 nhân ngày Quân Lực 19/6/2012.

 

Mỗi năm vào các mốc thời gian đă đi sâu vào ḷng người chiến sĩ VNCH như Ba-Mươi-Tháng-Tư và Mười-Chín-Tháng-Sáu, nỗi buồn dâng lên v́ những kỷ niệm mà chúng ta không bao giờ quên.  H́nh ảnh hào hùng của các chiến sĩ đă hy sinh xương máu cho Tổ quốc Việt Nam, những khúc nhạc quân hành chiến thắng trong ngày Mười-Chín-Tháng-Sáu vinh danh là ánh hào quang mà nay đành ngậm ngùi luyến nhớ:

Giữa đoàn hùng binh có tôi đi hàng đầu

Trở về thành đô nắm tay ta mừng nhau . . . ( Biệt Kinh Kỳ)

Người ta thường bảo, niềm vui th́ qua mau, nỗi buồn th́ hằn măi trong tim!  Thật vậy ngày Ba-Mươi-Tháng-Tư đă qua gần bốn thập niên rồi, mỗi chúng ta đều mang nỗi đau buồn riêng .  Từ đó đến nay, phe chiến thắng, chẳng qua v́ do sự trao đổi bỉ ổi trên bàn cờ thế giới, đă bôi nhọ sự hy sinh anh dũng của bao nhiêu đồng đội chúng ta, bóp méo lịch sữ, t́m cách xóa vết đau thương của những người đă nằm xuống v́ chính nghĩa bằng cách đập phá nghĩa trang Biên Ḥa. . .và c̣n bao nhiêu mưu mô khác.

Tôi cũng là một người lính hiện dịch trong QLVNCH, trong thời chiến đă đóng góp và hy sinh cuộc đời thanh xuân cho Tổ Quốc và Quê hương để mong giải thể chế độ miền Bắc hầu Việt Nam có được Tự Do, Hạnh phúc và vẹn toàn lănh thổ.  Nhưng v́ vận nước, v́ sự bội bạc của người bạn đồng minh, nên bao nhiêu Dân Quân Cán Chính đành rời quê hương đến xứ người.  Càng nghĩ về cuộc chiến Việt Nam càng thêm ngậm ngùi.  Tôi muốn viết về các trận chiến oai hùng, nhưng không đủ những dữ kiện và kinh nghiệm để nói về những chiến công hiển hách của QLVNCH trong trận chiến tại Việt Nam.  Tâm t́nh mỗi độ tháng Tư về và tháng Sáu đến, thôi thúc tôi viết về người Quân nhân VNCH, đă để lại trong ḷng dân Việt và đă đi vào lịch sử.  Tôi mong được ghi lại những h́nh ảnh hào hùng của người lính VNCH đă bị mờ nhạt theo thời gian, và bị kẻ thù bôi bác.  

Nếu tôi làm được điều ước vọng nhỏ nhoi này, th́ đó là điều mong muốn khiêm nhường của ḿnh thành tựu.  Biết đâu, sẽ là tiếng chuông thức tỉnh để những người cùng chiến tuyến xích lại gần nhau hơn, để cùng lo cho mục đích chung.

Dù biết rằng một bài viết không đủ để làm gạch nối cho bao nhiêu năm phân hóa, nhưng ít ra tôi mong sẽ là tiếng chuông đánh thức từng trái tim, là dung môi để đánh bóng lại h́nh ảnh hào hùng của quân dân ta, là viên gạch lót đường cho thế hệ con cháu trong tương lai.  Bởi tôi nghĩ h́nh ảnh người lính Việt Nam Cộng Ḥa bất biến:  là điểm hội tụ của ánh sáng, là tiêu điểm của lăng kính, là mẫu số chung của người Việt ly hương, không phân biệt tôn giáo, đảng phái, quan chức, chính kiến . . .

Bài viết này, mong khơi dậy t́nh tự người lính, nói về khí thế của một quân đội lừng danh. C̣n kẻ chiến thắng NÊN HỌC LÀM NGƯỜI CHIẾN THẮNG thay v́ bôi bẩn, phân hóa, hận thù.  Nhưng nếu chúng ta tỉnh táo, nhận thức và tiếp tục nói về cái Dũng Khí, Chính Nhân của người lính VNCH, tinh thần yêu chuộng Tự do, Công bằng và Nhân ái th́ sớm muộn ǵ cũng sẽ bẻ găy mưu đồ của bộ máy tuyên truyền của địch.  Đó là cách để tỏ ḷng biết ơn của chúng ta với những chiến sĩ VNCH đă hy sinh, và để h́nh ảnh hào hùng của người lính VNCH đi vào lịch sử với đầy ánh hào quang. Hăy đừng để tâm sức, tài nguyên, sở học của ḿnh bị phí phạm.  Hăy nuôi dưỡng và truyền đạt h́nh ảnh hào hùng của cha ông đến thế hệ mai hậu.

Lịch sử loài người đă chứng minh, chủ thuyết nào không xuất phát từ trái tim, chủ thuyết nào đặt nền tảng bằng lừa dối, xảo trá sẽ chỉ là món hàng nhất thời theo trào lưu (à la mode), trước sau cũng sẽ bị lỗi thời và đào thải.  Hăy nh́n các nước Đông Âu, hăy nh́n các chủ thuyết độc tài, quân phiệt trong lịch sử nhân loại, là các bằng chứng hùng hồn.  Với suy luận đó, tôi tin tưởng, sớm muộn ǵ chủ thuyết đang thống trị tại VN cũng sẽ bị thay thế bằng chủ thuyết hợp ḷng dân, thỏa măn quyền căn bản của con người để nhân quyền, nhân phẩm được tôn trọng.

VÀI H̀NH ẢNH HÀO HÙNG CỦA NGƯỜI LÍNH

Trong lịch sử, bao nhiêu anh hùng liệt nữ, bao nhiêu gương hy sinh của tiền nhân.  Nhờ vậy mà trăm năm, ngàn năm bị lệ thuộc ngoại bang mà người Việt chúng ta vẫn giữ yên bờ cơi.  Tiền đồ dân tộc nhờ vậy mà trường tồn.  Uy danh của Đức Trần Hưng Đạo, Quang Trung Nguyễn Huệ, Bà Trưng, Bà Triệu vân vân . . . muôn đời lưu danh.  V́ sao?  V́ chúng ta đă vinh danh ca tụng những vị anh hùng dân tộc, đem gương sáng của tổ tiên dạy d con cháu từ khi vỡ ḷng bài học lịch s Việt Nam.

Giờ đây, trong cận đại, chúng ta cũng có những công thần danh tướng, hy sinh cho quốc gia dân tộc, khẳng khái, tiết tháo th́ nay tại sao chúng ta lại để những h́nh ảnh hào hùng này bị lu mờ.  Sự hy sinh th́ vô vàn, hăy nh́n bao nhiêu trăm, ngàn, triệu người lính VNCH đă nằm xuống cho quê hương.  Họ là những anh hùng vô danh, tại sao chúng ta lại để đi vào quên lăng? 

5 vị Tướng đă tuẫn tiết:

C/T Lê Nguyên Vỹ, C/T Lê Văn Hưng, C/T Trần Văn Hai, Th/T Nguyễn Khoa Nam, Th/T Phạm Văn Phú và vạn vạn chiến sĩ vô danh đă hy sinh cho chúng ta được sống!

H́nh ảnh năm vị tướng đă tun tiết c̣n đó chính là ánh đuốc soi đường chúng ta đi.  Hằng năm chúng ta làm lễ tưởng niệm nhớ ơn những vị công thần danh tướng này như là "Những Người anh anh hùng mà chúng ta từng là những người cùng chung mái nhà"  th́ tại sao nay chúng ta chia rẽ. 

Và c̣n hàng hà sa số các quân nhân đă bỏ ḿnh v́ hy sinh cho chính thể VNCH trong cuộc chiến, c̣n hàng hà sa số người lính đă để lại phần da thịt trên quê hương, trong đó có chúng ta cũng v́ mục đích chung của dân tộc th́ tại sao ḿnh lại có thể phân hoá như hôm nay.

Quân trường, quân chủng, binh chủng, quân đội là cái nôi một thời chúng ta cùng được đào luyện với cùng một lư tưởng.  Cũng chính v́ ư thức hệ mà chúng ta bỏ xứ ra đi và có mặt ở đây hôm nay.  Sự hy sinh của người lính VNCH không phân biệt cấp bậc, tuổi tác, bởi v́ sự hy sinh của mọi người từ vị tướng lănh đến hàng binh sĩ đáng ca ngợi như nhau. 

KỶ NIỆM CỦA NGƯỜI VIẾT:

 1)  H̀NH ẢNH HÀO HÙNG CỦA VỊ TƯỚNG/QLVNCH.

Nhân ngày 30-4, đọc lại những tài liệu, những hồi kư, những mẫu chuyện trao đổi qua điện thư . . . đâu đâu tôi cũng bắt gặp những h́nh ảnh thân thương, những mẫu chuyện đau ḷng, những gương hy sinh, những tấm ḷng trung tiết của các cấp chỉ huy, các chiến hữu và các người bạn trong QLVNCH. 

Riêng cá nhân người viết, vào sáng ngày 30-4-75 đă tham dự cuộc họp bất thường tại pḥng họp QĐ4 do Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, TL/QĐ4/ QK4.  Pḥng họp chật ních, người người vẻ mặt lo âu.  Mấy đứa bạn cùng khóa của tôi không hẹn mà gặp.  Không hỏi han, bù khú như thường khi chúng tôi gặp nhau, mà chỉ siết tay nhau thật chặt, lặng thinh nh́n nhau bồn chồn lo lắng.  Sau hơn một giờ chờ đợi, vị Tư lệnh xuất hiện.  Gương mặt đầy xúc động, ánh mắt bàng hoàng. Ông vào đề ngay và cho biết là vừa nói chuyện với Sàig̣n và khuyên bảo đại để, Các anh là đơn vị trưởng, nhớ đừng phí phạm sinh mạng binh sĩ thuộc hạ trong giờ phút cuối cùng này.  Nếu bên kia không khai hỏa th́ các anh đừng, và giữ nguyên vị trí.  Thôi các anh hăy về và lo cho binh sĩ thuộc hạ! 

Câu nói ngắn gọn của người chỉ huy lúc nào cũng hết ḷng v́ nước, v́ quân, v́ dân.

Bước ra khỏi pḥng họp, tôi bàng hoàng, cơ thể như bị đóng băng, đầu óc trăm thứ ngổn ngang.  Tôi có cảm giác như lúc bị thương trước đây, không đau đớn nhưng cảm thấy tê dại.  Lời nói của vị tư lệnh khả kính như lời kêu thống thiết của một quân đội kiêu hùng bị khai tử.  Vùng IV vẫn c̣n yên mà sao ra nông nổi!  Lời nói của ÔNG là cáo chung cho một chính thể bị bức tử bởi người bạn phản trắc! 

2)  L̉NG HY SINH CỦA CẤP CHỈ HUY.

Tôi xin đơn cử một câu chuyện nữa: 

Anh là người bạn cùng khóa, là quận trưởng Hương Hóa, một quận lỵ hẻo lánh sát biên giới Việt Lào.  Ḷng hy sinh cho thuộc hạ đă để lại sự cảm phục nơi người cố vấn Hoa Kỳ, và đă viết thành cuốn biên khảo về trận chiến Khe Sanh tựa đề:

Expandable Warriors

The battle of Khe Sanh and the VietNam War

của Bruce B. G. Clarke, in năm 2007

Quyển sách tài liệu "Expandable Warriors" có thể được hiểu là "Những con Chốt Thí trong cuộc chiến Khe Sanh".  Trong quyển truyện tác giả đă nói rất nhiều về người bạn cùng khóa của tôi và ca ngợi sự hy sinh, gan dạ mà tác giả, xuất thân từ West Point được hân hạnh chiến đấu cho Tự Do của nhân dân miền Nam Việt Nam bên cạnh bạn Tinh A Nhi, xuất thân từ trường Vơ Bị ĐàLạt, mà tác giả gọi là West Point của Việt Nam. 

Anh đă trấn giữ với quân số 157 người cả Việt, Mỹ và các chiến sĩ Thượng Bru, để chống lại một Trung Đoàn CSBV vây hăm.  Phần chủ lực tấn công của CSBV là TĐ7, TĐ9 và ĐĐ11 thuộc TrĐ66, Sư Đoàn 304.  Và sau hai ngày 21, 22 tháng 1, 1968, họ đă chiến đấu dũng mănh với sự yểm trợ của phi pháo và B52.  CSBV đă thất bại và phải rút lui để lại khoảng 600 xác chết.

Tác giả đă viết lại lời tâm sự của anh là L̉NG TIN đối với thuộc cấp, anh nói: "Trong một quận lỵ hẻo lánh, quân sĩ, dân chúng đánh giá sự  tận tụy, thanh liêm, danh dự, can đảm của người chỉ huy.  Tôi chẳng hề than phiền hay đ̣i hỏi ǵ ở Quảng Trị.  Tôi chẳng có được cái xe jeep làm phương tiện di chuyển như các vị quận trưởng khác.  Chuyện đó không thành vấn đề.  Tôi hy sinh cá nhân, miễn sao lúc nào gạo thóc tiếp tế đầy đủ cho dân chúng trong quận.  V́ t́nh trạng đặc biệt của Khe Sanh, sự có mặt của tôi làm an ḷng người dân ở đây.  Nên, dù tôi phải đi họp tại Quảng Trị một vài tháng một lần, và nếu tôi rời nhiệm sở vào sáng ngày th́ trở lại vào trưa ngày hôm sau.  Cũng như tôi có 10 ngày phép thường niên để thăm cha mẹ ở Sàig̣n, nhưng năm 1967 tôi không đi phép để ở lại lo cho thuộc cấp.  Tôi cố gắng tạo niềm tin và lo cho dân, điều này đă được đền bù xứng đáng trong khi lâm trận".

In this remote mountain district, the people (soldiers, cadres and civilians could easily find out under what circumstance the chief was assigned to the post).  They would measure the intergity and mettle of an officer by watching his devotion to the job.  I neither complained nor asked Quang Tri for anything.  I didn't have a jeep for transportation as other District Chiefs had.  That was ok!  As long as Quang Trị took care of sending enough rice for the civilians, I was satisfied.  Due to the unique situation in Khe Sanh, I felt that my presence was more important to the peace of mind of everyone in Khe Sanh.  I was summoned to Quang Tri for provincial meeting every few months.  I left in the morning and returned at noontime in the next day.  I was supposed to get 10 days off (vacation) so that I could visit my parents living in Saigon.  In 1967, I skipped my vacation so that I could be with my troops all the time.  My effort in building trust and serving people well paid off  during the battle". (trang 92)

3)  NGƯỜI CHIẾN SĨ VÔ DANH:

Gần đây, tôi được xem một clip trên Youtube về ngày Thanh Minh tảo mộ tại nghĩa trang quân đội Biên Ḥa.  H́nh ảnh người lính năm xưa đă già, mất hai chân, dùng 2 chiếc ghế đẩu thay chân, di chuyển từ ngôi mộ này sang ngôi mộ khác, làm cỏ, cúng kiến cho những người chiến hữu đă nằm xuống không người nhang khói.  Không c̣n bút mực nào diễn tả được tấm ḷng của người chiến sĩ VNCH đầy ḷng Nhân Ái.  Thử hỏi những h́nh ảnh này có đủ đánh thức chúng ta hay không?  Tôi xin ghi lại cảm xúc này qua bài:    

Những Tấm Thẻ Bài

(Ghi lại sự xúc động khi xem đoạn video tảo mộ Nghĩa Trang Biên Ḥa.

        Phạm Văn Ḥa

 

Nghe đâu đây tiếng hờn trong gió

Vọng từ ḷng đất lạnh nghĩa trang

Trên tàng cây, chiếc lá, vươn theo khói nhang

Từng tấm thẻ bài nay nằm yên trong ḷng đất . . .

 

Hởi anh linh người lính hữu-vô-danh

Ngày anh mất, bao giờ, ở đâu ai có nhớ!

Nhiều quá, anh đă hy sinh quá nhiều

Cho quê hương qua bao điêu linh thống khổ . . . 

 

Các bạn ơi!  Những người c̣n sống sót

Chiếc áo hoa  . . . lạc rừng

Cánh sắt, hoa dù . . . lạc gió

Con tàu trùng dương . . . lạc bến

Đôi chân, cánh tay, miệt mài . . . anh để lại nơi đâu

Non cao?  Rừng sâu?  Đồng hoang?  Góc bể chân mây?

Quê hương ơi!  Nay biết phương nào!

 

Uống đi anh, rượu nồng t́nh chiến hữu

Mắt anh mờ có c̣n thấy tôi không?

Tai anh ù v́ tiếng bom đạn, tù gông

Chân không c̣n  . . . lấy ǵ đâu để mỏi

 

Anh uống đi, mai này xa anh rồi

Chút rượu thôi, cho trôi tủi buồn đời

Tôi c̣n đôi chân, nhưng sao thấy rụng rời

C̣n đôi mắt, nhưng mờ nḥe v́ ḍng lệ

 

Người nằm đó!

Anh c̣n đây! 

Tôi trên từng mây trở về xứ lạ

Tấm thẻ bài, xin giữ lại đến lúc tàn hơi . . .

4)  CẢM NGHĨ:

Giờ đây hàng năm chúng ta tổ chức lễ kỷ niệm, chúng ta tưởng nhớ đến những người bạn kém may mắn và làm những ǵ khả thi, hầu giúp đ họ để chia sẻ t́nh đồng đội.  Đây là việc làm phát xuất từ đáy ḷng từ con tim, th́ xin đừng phân hóa để làm suy yếu tinh thần chống kẻ thù và làm mờ nhạt h́nh ảnh hào hùng của bạn ta, thân nhân ta, đồng đội ta, cấp chỉ huy ta và thuộc hạ ta.  Xin hăy gom thành ngọn đuốc yêu thương để truyền đến thế hệ sau này, mong con cháu tiếp nối con đường chúng ta bị dang dở.

Dù giờ đây, chúng ta là những người ly hương không có một lănh tụ, nhưng chúng ta có cùng chính nghĩa mà có tời cùng tôn sùng vị lănh tụ quốc gia;  vậy nay xin đừng dùng thời điểm hiện nay mà mổ xe phân tích một dữ kiện, một biến cố từ nhiều thập niên qua.  Không khéo sẽ làm hoen ố h́nh ảnh hào hùng của những chiến hữu đồng đội:  Đó là người Lính VNCH!            

 

BÀI HỌC TỰ DO VÀ TINH THẦN HỢP QUẦN Ở HOA KỲ:

Đọc lịch sử Hoa Kỳ,

Bà Madeleine Korbel Albright (Ngoại trưởng Hoa Kỳ 1997-2001) thời Tổng Thống Bill Clinton đă thay mặt chính sách mới của Hoa Kỳ bắt tay với kẻ thù của Mỹ (CSBV) trong thời chiến, đó là v́ quyền lợi của dân tộc Hoa Kỳ được đặt trên những xung khắc và đối kháng chính trị. Họ c̣n làm được, th́ tại sao chúng ta là những người Việt cùng lư tưởng tại sao không thể ngồi lại với nhau, đặt mục đích tối thượng lên ưu tiên hàng đầu.

Các chính khách Hoa Kỳ thuộc các đảng đối lập, khi ra tranh cử đă không ngần ngại chỉ trích đường hướng phe đối lập, nhưng họ không bao giờ thóa mạ nhau, đó chính là sự khôn ngoan của con người biết xử dụng quyền "Tự do ngôn luận"?  Các đảng đối lập ở Hoa Kỳ luôn luôn t́m kẽ hở của đảng đối lập để phê b́nh chỉ trích, nhưng khi phải đối đầu với ngoại bang, họ kết hợp, nhất trí v́ họ biết đặt quyền lợi của quốc gia dân tộc trên đảng phái. 

Các quân nhân Hoa Kỳ luôn luôn được đề cao v́ sự hy sinh cho quốc gia Hoa Kỳ được phồn thịnh, cho dù họ chiến đấu bất cứ nơi nào trên quả địa cầu.  Ngày Memorial Day c̣n được gọi là ngày Decoration Day, ngày Veteran Day hàng năm được tổ chức trọng thể để tưởng nhớ công ơn và sự hy sinh của người lính Hoa Kỳ, là thời điểm để các xu hướng chính trị tạm quên sự khác biệt, hợp nhất để VINH DANH NGƯỜI CHIẾN SĨ TỰ DO. Ai trong chúng ta không khỏi buồn ḷng khi tham dự những buổi lễ này khi nghĩ cho thân phận người lính VNCH. 

Nh́n người, xét ḿnh!  Thử hỏi các trường hợp điển h́nh trên đây có phải là bài học đáng cho ta suy gẫm hay không?

 

CẢM NGHĨ SAU CÙNG CỦA NGƯỜI VIẾT:

Hôm nay, 37 năm nh́n lại,

H́nh ảnh đồng đội đă hy sinh cho chúng ta được sống, tinh thần chiến đấu can cường và hy sinh cho thuộc cấp của bạn tôi tiêu biểu cho các cấp chỉ huy, và lời nói của vị Tướng mà tôi gặp lần cuối cùng vào giờ phút lâm chung của đất nước, trước khi một quân đội một thời lừng danh Á Châu bị bức tử, một chính thể bị xóa tên, vẫn c̣n vang vang trong đầu mỗi độ Tháng-Tư-Về, Mười-Chín-Tháng-Sáu sắp đến.  Những h́nh ảnh hào hùng này măi măi trong tôi cho đến hơi thở cuối cùng. 

Hào quang của vị Tướng Nguyễn Khoa Nam sáng như sao Bắc-đẩu là ánh lửa lóe lên lần sau cùng.  Người đă đi vào lịch sử theo vận mệnh đất nước.  Gần bốn thập niên qua, thời gian có quá lâu cho một đời người nhưng không là ǵ hết so với vũ trụ.  Là những người LÍNH VNCH c̣n lại, lưu vong cần phải khơi sáng ngọn nến tiềm tàng trong mỗi chúng ta, để t́m sự hợp nhất, t́m lại mẫu số chung của phương tŕnh.  Có như vậy những ngọn nến sẽ gom sáng thành ánh đuốc, soi đường cho thế hệ con cháu, và để ánh hào quang và gương hy sinh được tiếp nối. 

ĐOÀN KẾT LÀ SỨC MẠNH ĐỂ ĐƯƠNG ĐẦU Ư THỨC HỆ, MÀ KẺ THÙ ĐANG T̀M CÁCH PHÂN HÓA TẬP THỂ CHÚNG TA, LÀM SUY YẾU TINH THẦN CỦA NGƯỜI LÍNH VNCH. 

HĂY ĐOÀN KẾT ĐỂ GIẢI THỂ CHẾ ĐỘ ĐỘC ĐẢNG LỘNG HÀNH, ĐANG CHÀ ĐẠP NHÂN QUYỀN TẠI VN V̀ HỌ ĐĂ VÀ ĐANG ĐẦU ĐỘC THẾ HỆ TƯƠNG LAI CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM.

Phạm Văn Ḥa,

(Houston – 2012)