Chuyện phiếm
Chim Cu Đất, Cá Thia Thia ...
& Tôi
Phạm Văn Hòa
Chim cu đất
là loại chim thoạt trông giống như chim bồ câu,
đa số màu nâu lợt hay màu càphê sửa lợt, và có
lẽ trong đời tôi chỉ thấy một lần có con
chim cu màu trắng.
Ở đây, chim cu thường đi lúc thúc sau
vườn để kiếm đọt cỏ non, hay
đáp theo chỗ mới cắt cỏ
để kiếm dế, cào cào, sâu bọ, côn trùng. Ở đồng quê Việt
Bỗng dưng tôi nghĩ và
viết chuyện bá láp này, là vì cả tuần nay cứ sáng
sáng tôi bị đánh thức bởi tiếng cu đất
gáy vang. Có khi kéo dài cả tiếng
đồng hồ. Tiếng cu gáy làm
tôi nhớ nhà, nhớ quê. Thói quen
như thuở nhỏ, tôi mò mẫm đi tìm trên mấy cây
thông, cây sồi quanh nhà nhưng chẳng thấy chim cu gáy
đâu. Có lẽ tại mình điếc lác,
bởi từ khi tai nghe yếu thì tôi
định hướng tệ lắm. Như
nghe điện thoại reo đầu này mà mò kiếm
đầu khác. Cái bệnh này có
từ cả chục năm trước chớ không
phải mới bắt đầu. Thuở
tôi còn làm việc trong các cao ốc ở downtown
Ha! Ha! Tôi biết chắc là
anh chàng này đang ở đâu!
Ra ngoài nhìn lên
ống khói trên nóc nhà, thì anh cu gáy đang đóng đô
chễm chệ trên chót cao ngay bên dưới mái che ống
khói lò sưởi.
Theo dõi vài hôm tôi biết anh chàng này cứ sáng sáng sau khi gáy
đả đời thì bay qua nóc garage rỉa lông . . . để
đón một ngày mới.
Ôi sướng sao cuộc
đời con chim cu đất này! Tôi cũng vui
lây.
Nghĩ cũng lạ cho con
người, sao rắc rối. Người
xứ nào nói tiếng xứ đó. Lúc
đầu mình qua Mỹ, Mỹ nói Mỹ nghe. Còn
chim cu đất này, tiếng gáy có khác gì tiếng cu gáy
ở Việt
Nói lòng vòng mà quên cho con cá thia thia
ăn sáng nên nó cứ lội quanh giang sơn của nó phùng
mang như muốn ăn thua đủ
với tôi. Giang sơn của "anh cá
này" là cái keo cở 1 gallon nước. Phía đáy tôi cho ít đá màu xanh xanh, đỏ
đỏ cho vui nhà . . . nhà cá. Tôi
biết chắc đây là cá trống vì màu sắc sặc
sỡ. Thuở nhỏ ở VN tôi
gọi là cá Xiêm. Cá thia thia Xiêm thì màu
sắc đẹp hơn cá thia thia đồng VN.
Nhớ lại những lúc trời mưa lâm
râm, tôi hay lội xuống ruộng, nước lấp
xấp ngang bụng. Đi thật nhẹ len qua
mấy bụi lúa, bụi lác tìm chỗ có nhúm bọt là
chỗ đó có cá thia thia hoặc cá bảy trầu, có
nơi còn gọi là cá trầu hay cá bãi trầu. Bọt
cá thia thia thì đơm và nhuyễn hơn
bọt cá trầu. Muốn bắt cá tôi
dùng vợt, vợt nhẹ phía dưới bọt.
Nhiều khi vợt nhằm cá mái, không có màu sắc, hay cá
trầu thì thả trở lại. May mắn lắm vợt được cá thia thia
Xiêm. Trên bàn học của tôi thường có khoảng
năm bảy con nuôi trong keo. Ngăn các
keo bằng tấm giấy tập xếp tư để
chúng khỏi thấy nhau đá bóng. Loại
cá này hễ thấy nhau là đá, cắn nhau tơi bời.
Trước khi đi đá độ, tôi không cho cá ăn và thường tập bằng cách rút
miếng giấy ngăn các keo là chúng cứ phùng mang đá
bóng, đá gió. Trông thích lắm.
Kể ra thì
cũng hơn 60 năm rồi. Bao nhiêu thay đổi.
Trò chơi khi xưa cũng không còn.
Chẳng vậy sống ở xã hội này tôi có cảm
tưởng mình cũng như con cá thia thia này. Con cá
bị giam trong cái keo 1 gallon nước. Còn tôi thì tự
giam mình trong căn nhà này. Cuộc sống của tôi
thua xa cuộc sống con chim cu đất, có cả bầu
trời thênh thang tha hồ bay nhảy. Có lẽ
thời còn trai trẻ cuộc sống tôi cũng ít
nhiều giống nó, bôn ba, giang hồ đó đây
đời quân ngũ. Thời
gian qua mau, bước chân ngày nay nặng nề mỏi
mệt, mái tóc nhuộm trắng bụi đời, sức
khỏe không còn khang kiện như xưa.
Cuộc đời của tôi
cũng đã một thời như con chim cu đất kia và giờ này thì như con cá thia thia trong
chậu.
Sống trong căn nhà
vắng lặng cũng buồn, nên tôi hay làm con cá thia thia
giật mình, lúc đó nó trốn im dấu mình dưới
đáy. Được ít lâu, lại mò lên
phùng mang tiếp. Tôi và cá sống
thật êm thuận, vì nó không trả lời trả vốn
cho dù có bực mình tôi. Nhưng rồi mỗi khi
thấy bóng tôi đi ngang nó cũng vồn vã lượn theo, phùng mang gây sự tiếp. Cuộc
sống con cá này còn tệ hơn tôi nhiều! Cả đời không chơi và làm bạn
được với đồng loại. Hễ gặp nhau là quần thảo tơi bời
đến tưa mang, rách kỳ, tróc vẫy.
Đến cá mái bỏ chung cho ép cũng
bị con trống rượt cắn te tua. Nay, dù tôi
không còn bay nhảy như xưa, hay "hót gọi mái"
như con chim cu đất kia, nhưng
tôi còn có được mấy người bạn một
tuần vài lần rủ rê đi uống cà phê để
nhìn người qua lại. Hai, ba, bốn đứa ngồi
chán chê thì tôi về nhà làm bạn với con cá thia thia
của mình.
Nghĩ cho cùng, cá
thia thia đâu phải ở trong chậu này. Giang sơn của nó
phải là nơi đầm lầy có rong rêu, cỏ lác, bèo
súng. Ở đó tha hồ bơi lội,
chừng chán chê thì về căn-nhà-nước-bọt
kể cũng sướng quá chừng. Còn ở trong chậu này thì khổ thân, có khác gì
cuộc sống những người bạn tôi, những
chiến hữu của tôi tự dưng bị cầm tù
đày ải. Còn tôi dù không bị ai giam
cầm, nhưng giờ này không còn chút gì đam mê như
hồi trẻ. Bây giờ niềm
vui là được viết lách, được nhấm
nháp ngụm cà phê đầu ngày. Bạn bè vài ba
đứa nói chuyện đời xưa nhìn con cháu khôn
lớn. Có con cá thia thia làm bậu bạn cũng thú
vị. Được nghe tiếng gáy của con chim cu
đất cũng vui tai. Nhưng nay chim kia đã xa bay, giống như tình yêu chợt
đến rồi vội đi để lại lòng
người hụt hẩng. Tôi vẫn trông chờ
tiếng chim cu gáy ban sáng, hay mong có phút nhiệm mầu
để được sống lại niềm xúc
cảm tưởng chừng đánh mất từ lâu . . .
* * *
Sáng nay những tia
nắng Xuân đầu ngày lung linh trên ngọn cây lao xao theo
gió. Những cụm hoa tươi còn
đẫm sương đêm. Hoa cúc
bắt đầu trổ nụ hé vàng trên lối đi.
Sau vườn hoa bưởi trắng xóa,
hương đưa thoang thoảng tuyệt vời.
Hôm nay trời thiệt đẹp.
Tôi hít đầy buồng phổi không khí trong lành ban
mai. Trên cao đôi chim cu sà xuống mái nhà.
Ồ! Có thể đây là con chim cu gáy tôi mong bấy lâu,
đưa bạn gái ghé thăm tôi chăng! Thì ra lâu nay vắng tiếng gáy vì anh ta không còn
lẻ bạn. Hai con rỉa lông cho nhau thân
thiết. Cặp chim bay lên đáp xuống nô đùa vô
tư, đuổi bắt trên mái nhà và cây cành chung quanh
hạnh phúc cho tình yêu mới . Tôi vui
lây. Cảm thấy tia sáng
đầu ngày óng ánh hơn. Tôi nhại
tiếng chim cu gáy. Đôi chim gục
gặt liếc quanh tìm kiếm. Rồi vụt bay, bỏ tôi ngẩn ngơ
luyến tiếc. Quay vào nhà, con cá thia thia phùng mang lượn
quanh theo bóng tôi. Cho vài hột
thức ăn, nó đớp ngay, xong phun ra như trêu
tức, hay chê thức ăn điểm tâm ngày nào cũng
giống ngày nào nhàm chán vô vị.
Tôi ngã lưng trên
ghế, bên ngoài nắng đã lên cao.
Mùi cà phê đầu ngày thơm phức, tôi hớp ngụm cà phê có
cả chất ngọt và vị đắng cuộc
đời . . .
Phạm Văn Hòa